Chương 576
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 576: Nổi tiếng nhờ đánh nhau, không phải là thứ mà anh đây mong đợi! Anh chỉ là bác sỹ!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Mộc Gia Thành gặp qua không ít loại người, cũng là người từng trải, đương nhiên chỉ nhìn thoáng qua, liền biết vừa nãy người đánh là ai rồi! trong lòng lại hơi cảm thấy kỳ lạ, chàng thanh nhiên trẻ tuổi này vô cùng lạ mặt, có điều, khá ngạo mạn, đến Nhiêu Thiên Đôn mà cũng dám đánh!
- Bố, đây là bạn trai của Nhan Tuyết Khâm, vừa nãy may mà có cậu ấy, nếu không, cái tên Nhiêu Thiên Đôn kia đúng là coi trời bằng vung!
Mộc Tử Dư nói xong, liền có vài phần hưng phấn kể sơ lược lại một lượt việc vừa xảy ra, tuy là sơ lược, nhưng cũng đem theo một chút sắc thái cảm xúc, tự nhiên cũng nghiêng về việc nói tốt cho Nhan Tuyết Khâm với Diệp Thanh!
Về phần cái thằng cha Nhiêu Thiên Đôn đó, cô quả thật cũng chẳng thêm mắm dặm muối làm gì cho mệt, chỉ dựa vào hành vi của hắn, còn cần phải thêm mắm thêm muối, bóp méo sự thực sao? Hơn nữa, Mộc Tử Dư cũng không phải là hạng người như vậy!
Quả nhiên, Mộc Gia Thành vừa nghe xong, tức khắc giận dữ, ánh mắt liền hung hăng trừng trừng nhìn về phía tên Nhiêu Thiên Đôn:
- Cái thằng tiểu tử thối nhà ngươi, đừng nói là mày, đến ngay cả ông nội nhà mày cũng chẳng dám đến Mộc gia quấy rối, làm càn như thế!
Lời này thực sự không sai, Mộc Gia Thành tốt xấu gì cũng là phó thị trưởng, thế lực hùng mạnh, cũng không phải là quả hồng nhũn cho ai thích cấu véo cũng được, Nhiêu Thiên Đôn tuy là không biết trời cao đất rộng, nhưng lúc này, cũng không dám làm bừa, lập tức bước lại, ngượng ngùng cười nói:
- Mộc thúc thúc, hôm nay cháu đến là để chúc mừng cho Tử Dư.
- Được rồi, không cần nói nữa, cậu có thể đi rồi!
Mộc Gia Thành thân phận cao cấp như thế, đương nhiên không thể so đo gì với cái loại tiểu bối này được, khoát khoát tay liền hạ lệnh tiễn khách, thầm nói, lỗi hôm nay mà cậu phạm, hôm khác tự tôi sẽ đi tìm bố mẹ cậu để nói chuyện sau!
Nhiêu Thiên Đôn hầm hè, không chỉ bị Mộc Gia Thành quở mắng, quan trọng hơn là bị Diệp Thanh đánh cho thành đầu heo, quả thực là quá mất mặt rồi, đương nhiên không thể ở đây thêm được nữa, đem theo hai tên vệ sỹ mặc áo đen, liền hướng về cửa trước bước đi!
Lúc gần bước ra tới cửa, càng nghĩ càng tức, không kiềm được, quay đầu lại, gầm lên:
- Cái thằng họ Diệp kia, mày đợi đấy cho tao! Thằng nào dám chọc giận Nhiêu Thiên Đôn tao đây thì không bao giờ có kêt cục tốt đẹp!
Diệp Thanh mím mím môi, thầm nói, không có văn hóa thật đáng thương, nói độc mà cũng chẳng có chút sáng tạo!
Ôi mình sợ quá! Nói thật, đặc biệt như ông đây còn lâu mới phải sợ Nhiêu gia các người! loại người này, chẳng qua cũng chỉ là ỷ vào thế lực gia tộc, làm ông điên tiết, giống như diệt Hà gia,ông liệt luôn Nhiêu gia các người!
Đương nhiên Diệp Thanh cũng chỉ nói thầm trong lòng, thực bảo hắn đi lạm sát kẻ vô tội, diệt nhân cửu tộc, thì hắn quả thực là không làm được! Trong lương tâm sẽ không yên ổn, nói cho cùng, trong xương cốt của tên tiểu tử Diệp Thanh này vẫn là một bác sỹ nhân từ, kẻ làm y lấy nhân từ làm cốt, quan niệm giữ gìn kỳ thực cũng có rất nhiều điểm giống so với Phật giáo.
Nhiêu Thiên Đôn cái thằng đàn ông khốn nạn này vừa đi, không khí tức khắc liền trở lên sôi động, hân hoan, về phần mấy vệt máu trên nền, dấu vết của vụ ẩu đả, đương nhiên đã được một số nhân viên phục vụ thuê đến đi dọn dẹp sạch sẽ rồi!
Đối với việc Diệp Thanh đánh người, người nhà Mộc gia hoàn toàn không để ý, ngược lại, ánh mắt Mộc Gia Thành nhìn Diệp Thanh còn hàm chứa vài phần tán thưởng! bởi vì, Nhiêu Thiên Đôn cái thằng tiểu tử đó quả thật là khinh người quá đáng, Diệp Thanh cũng coi như là đã giúp đối phương một việc lớn.
- Tiểu Diệp à, sau này nếu có việc gì cần thiết thì cứ đến tìm Tử Dư, Tử Dư với con bé này Tuyết Khâm từ lúc học tiểu học quan hệ đã rất thân thiết rồi!
Mộc Gia Thành mỉm cười nói, ý muốn nói, chẳng qua là lo lắng Diệp Thanh sau này có bị bọn Nhiêu Thiên Đôn báo thù, đến tìm Tử Dư coi như đến tìm ông, chỉ có điều, lời ông nói không rõ ràng như vậy mà thôi.
Nhưng Diệp Thanh đương nhiên là hiểu, lập tức gật đầu bày tỏ cám ơn:
- Nhất định, nhất định, sau này ở Bắc Kinh, còn phải nhờ bá phụ chiếu cố nhiều hơn nữa!
Kỳ thật, đây cũng chỉ là lời nói xã giao mà thôi, Diệp Thanh trong thâm tâm không hề có chút lo lắng.
Mộc Gia Thành là người rất tinh tường, từ lời nói của Diệp Thanh đương nhiên tức khắc nghe ra, lông mi không khỏi nhướng lên, thầm nói, chàng trai trẻ này, tính khí cũng rất cao ngạo mà! Theo sau, liền liếc Nhan Tuyết Khâm một cái, liền hiểu, có nhà Nhan gia bảo hộ, đương nhiên là không cần đến Mộc gia phải lo lắng rồi!
Nếu để Diệp Thanh biết được, nhất định sẽ buồn bực chết mất, anh đây thực sự không phải là thằng trai tơ dựa bóng đàn bà mà!
Tán gẫu thêm vài câu, Mộc Gia Thành liền đi ra chào hỏi những bạn bè cùng giới còn Mộc Tử Dư lại phụ trách tiếp đãi các thanh niên trẻ tuổi.
- Ha ha, Tuyết Khâm, Diệp Thanh, đến đây, mình đem các bạn đi xem phòng mới của mình một chút!
Mộc Tử Dư và Trần Triết đối với hai người Diệp Thanh vô cùng cảm kích, lúc này cực kỳ nhiệt tình, mời bọn họ đến phòng mới, quả thực là thượng khách, phải biết là, những người có mặt, cũng chẳng có mấy người được thăm qua phòng mới của Mộc Tử Dư, người quan hệ không thân một chút, đều không để đối phương vào!
Bốn người vừa đi, rất nhiều anh chàng công tử bột, rồi bọn ăn chơi trác táng liền bắt đầu bàn luận sôi nổi!
- Hoàng tráng, hoàng tráng, tên tiểu tử đó tên Diệp Thanh nhỉ, mình lại còn tưởng hắn là một tay nai tơ cơ, không ngờ, lại là một anh chàng dũng mãnh!
- Đúng đấy, quá phong độ! Nắm đấm đó, đánh sao mà thích thế, lão đây chút nữa thì bị kích động lên rồi!
- Không biết có bao nhiêu lần, ông đây không chỉ một lần mơ ước, chính là hung hăng đấm một đấm thật mạnh như thế vào mặt cái thằng cẩu tạp chủng Nhiêu Thiên Đôn đó, thế thì thích chí đến chừng nào! Không ngờ, hôm nay lại có người thực hiện giúp tôi rồi! sướng, quả thật là quá sướng!
- Đánh tên Nhiêu Thiên Đôn đấy rồi, tên tiểu tử đó có không muốn nổi tiếng cũng không được!
- Nhất định sẽ chấn động cả thủ đô cho mà xem, phải biết là, người dám trừng trị tên Nhiêu Thiên Đôn, quả thực cũng chẳng có mấy !
- Haha, theo tôi ấy à, tên tiểu tử đó chẳng qua cũng là một thằng lỗ mãng mà thôi, tôi dám khẳng định, không được đến một tuần, tên tiểu tử này nhất định không chết thì cũng bị thương! Con người Nhiêu Thiên Đôn trừng mắt đã đáp lại ngay rồi, lần này lại mất hết cả thể diện như thế, về nhà còn không phát điên lên mới lạ!
- chó dại loạn cắn người sao? Có điều, tôi thấy cái thằng Diệp Thanh đó, hình như một chút e ngại cũng không có, còn rất có dáng điệu không chút sợ hãi cơ!
- Mãnh nam mà, đương nhiên là không sợ hãi rồi, chẳng trách cái cô Nhan Tuyết Khâm đó đối với tên tiểu tử đó nóng bỏng như vậy, dĩ nhiên cái phương diện đó chắc chắn là cũng rất thỏa mãn!
- Chậc chậc, con gái mà, chỉ cần có mưa móc tưới nhuần, là đã sinh mệnh phơi phới, cậu xem cái cô Nhan Tuyết Khâm đó, tuổi tác đã đầu ba rồi, mà trông như một tiểu cô nương mới ngoài hai mươi, thì phải biết là mưa móc của tên Diệp Thanh đó dinh dưỡng phong phú đến mức nào rồi!
- Á, mấy tên con trai các người, đúng là quá thô tục mà, mới nói được vài câu, đã chuyển đến phương diện đấy rồi!
- Hì hì, trẻ con không nên biết, trẻ con không nên biết, nha đầu, hay là em cứ đi hóng mát, nán lại ở đâu đó đi, đừng ở đây quấy rầy các anh nói mấy vấn đề của đàn ông!
- Đi chết đi, em cứ không đi đấy, em cứ muốn nghe đấy!
- Muốn nghe thật à? Được thế anh làm một cái nặng mùi hơn nhé!
- Xì, nói thì nói, ai sợ ai chứ! Anh không nặng mùi thì anh đúng là cái đồ ẻo lả!
- Anh....
... ... ... ... ... ...
Hôn lễ của Mộc Tử Dư đúng là trọng thể mà linh đình, dùng một câu dế nhũi để hình dung, chính là “vô cùng quyền thế!” đương nhiên khiến Nhan Tuyết Khâm ngưỡng mộ không ngớt, đại khái, mỗi người con gái đều kỳ vọng, hôn lễ của bản thân có thể thanh thế hoàng tráng như công chúa hoàng gia đi xuất giá! Cái này không liên quan gì đến hư vinh, mà liên quan đến sự hướng tới và niềm khát khao hạnh phúc.
Có điều, lần này Diệp Thanh có mặt, lại không để cô uống quá nhiều! Trên thực tế, Nhan Tuyết Khâm cũng hoàn toàn không phải là mượn rượu giải sầu, tốt xấu gì, cũng trẻ hơn cả mười tuổi rồi mà, thanh xuân thứ đồ này, có thể khiến cho tất cả những điều phiền muộn đều biến đi tuốt tuồn tuột!!
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 576: Nổi tiếng nhờ đánh nhau, không phải là thứ mà anh đây mong đợi! Anh chỉ là bác sỹ!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Mộc Gia Thành gặp qua không ít loại người, cũng là người từng trải, đương nhiên chỉ nhìn thoáng qua, liền biết vừa nãy người đánh là ai rồi! trong lòng lại hơi cảm thấy kỳ lạ, chàng thanh nhiên trẻ tuổi này vô cùng lạ mặt, có điều, khá ngạo mạn, đến Nhiêu Thiên Đôn mà cũng dám đánh!
- Bố, đây là bạn trai của Nhan Tuyết Khâm, vừa nãy may mà có cậu ấy, nếu không, cái tên Nhiêu Thiên Đôn kia đúng là coi trời bằng vung!
Mộc Tử Dư nói xong, liền có vài phần hưng phấn kể sơ lược lại một lượt việc vừa xảy ra, tuy là sơ lược, nhưng cũng đem theo một chút sắc thái cảm xúc, tự nhiên cũng nghiêng về việc nói tốt cho Nhan Tuyết Khâm với Diệp Thanh!
Về phần cái thằng cha Nhiêu Thiên Đôn đó, cô quả thật cũng chẳng thêm mắm dặm muối làm gì cho mệt, chỉ dựa vào hành vi của hắn, còn cần phải thêm mắm thêm muối, bóp méo sự thực sao? Hơn nữa, Mộc Tử Dư cũng không phải là hạng người như vậy!
Quả nhiên, Mộc Gia Thành vừa nghe xong, tức khắc giận dữ, ánh mắt liền hung hăng trừng trừng nhìn về phía tên Nhiêu Thiên Đôn:
- Cái thằng tiểu tử thối nhà ngươi, đừng nói là mày, đến ngay cả ông nội nhà mày cũng chẳng dám đến Mộc gia quấy rối, làm càn như thế!
Lời này thực sự không sai, Mộc Gia Thành tốt xấu gì cũng là phó thị trưởng, thế lực hùng mạnh, cũng không phải là quả hồng nhũn cho ai thích cấu véo cũng được, Nhiêu Thiên Đôn tuy là không biết trời cao đất rộng, nhưng lúc này, cũng không dám làm bừa, lập tức bước lại, ngượng ngùng cười nói:
- Mộc thúc thúc, hôm nay cháu đến là để chúc mừng cho Tử Dư.
- Được rồi, không cần nói nữa, cậu có thể đi rồi!
Mộc Gia Thành thân phận cao cấp như thế, đương nhiên không thể so đo gì với cái loại tiểu bối này được, khoát khoát tay liền hạ lệnh tiễn khách, thầm nói, lỗi hôm nay mà cậu phạm, hôm khác tự tôi sẽ đi tìm bố mẹ cậu để nói chuyện sau!
Nhiêu Thiên Đôn hầm hè, không chỉ bị Mộc Gia Thành quở mắng, quan trọng hơn là bị Diệp Thanh đánh cho thành đầu heo, quả thực là quá mất mặt rồi, đương nhiên không thể ở đây thêm được nữa, đem theo hai tên vệ sỹ mặc áo đen, liền hướng về cửa trước bước đi!
Lúc gần bước ra tới cửa, càng nghĩ càng tức, không kiềm được, quay đầu lại, gầm lên:
- Cái thằng họ Diệp kia, mày đợi đấy cho tao! Thằng nào dám chọc giận Nhiêu Thiên Đôn tao đây thì không bao giờ có kêt cục tốt đẹp!
Diệp Thanh mím mím môi, thầm nói, không có văn hóa thật đáng thương, nói độc mà cũng chẳng có chút sáng tạo!
Ôi mình sợ quá! Nói thật, đặc biệt như ông đây còn lâu mới phải sợ Nhiêu gia các người! loại người này, chẳng qua cũng chỉ là ỷ vào thế lực gia tộc, làm ông điên tiết, giống như diệt Hà gia,ông liệt luôn Nhiêu gia các người!
Đương nhiên Diệp Thanh cũng chỉ nói thầm trong lòng, thực bảo hắn đi lạm sát kẻ vô tội, diệt nhân cửu tộc, thì hắn quả thực là không làm được! Trong lương tâm sẽ không yên ổn, nói cho cùng, trong xương cốt của tên tiểu tử Diệp Thanh này vẫn là một bác sỹ nhân từ, kẻ làm y lấy nhân từ làm cốt, quan niệm giữ gìn kỳ thực cũng có rất nhiều điểm giống so với Phật giáo.
Nhiêu Thiên Đôn cái thằng đàn ông khốn nạn này vừa đi, không khí tức khắc liền trở lên sôi động, hân hoan, về phần mấy vệt máu trên nền, dấu vết của vụ ẩu đả, đương nhiên đã được một số nhân viên phục vụ thuê đến đi dọn dẹp sạch sẽ rồi!
Đối với việc Diệp Thanh đánh người, người nhà Mộc gia hoàn toàn không để ý, ngược lại, ánh mắt Mộc Gia Thành nhìn Diệp Thanh còn hàm chứa vài phần tán thưởng! bởi vì, Nhiêu Thiên Đôn cái thằng tiểu tử đó quả thật là khinh người quá đáng, Diệp Thanh cũng coi như là đã giúp đối phương một việc lớn.
- Tiểu Diệp à, sau này nếu có việc gì cần thiết thì cứ đến tìm Tử Dư, Tử Dư với con bé này Tuyết Khâm từ lúc học tiểu học quan hệ đã rất thân thiết rồi!
Mộc Gia Thành mỉm cười nói, ý muốn nói, chẳng qua là lo lắng Diệp Thanh sau này có bị bọn Nhiêu Thiên Đôn báo thù, đến tìm Tử Dư coi như đến tìm ông, chỉ có điều, lời ông nói không rõ ràng như vậy mà thôi.
Nhưng Diệp Thanh đương nhiên là hiểu, lập tức gật đầu bày tỏ cám ơn:
- Nhất định, nhất định, sau này ở Bắc Kinh, còn phải nhờ bá phụ chiếu cố nhiều hơn nữa!
Kỳ thật, đây cũng chỉ là lời nói xã giao mà thôi, Diệp Thanh trong thâm tâm không hề có chút lo lắng.
Mộc Gia Thành là người rất tinh tường, từ lời nói của Diệp Thanh đương nhiên tức khắc nghe ra, lông mi không khỏi nhướng lên, thầm nói, chàng trai trẻ này, tính khí cũng rất cao ngạo mà! Theo sau, liền liếc Nhan Tuyết Khâm một cái, liền hiểu, có nhà Nhan gia bảo hộ, đương nhiên là không cần đến Mộc gia phải lo lắng rồi!
Nếu để Diệp Thanh biết được, nhất định sẽ buồn bực chết mất, anh đây thực sự không phải là thằng trai tơ dựa bóng đàn bà mà!
Tán gẫu thêm vài câu, Mộc Gia Thành liền đi ra chào hỏi những bạn bè cùng giới còn Mộc Tử Dư lại phụ trách tiếp đãi các thanh niên trẻ tuổi.
- Ha ha, Tuyết Khâm, Diệp Thanh, đến đây, mình đem các bạn đi xem phòng mới của mình một chút!
Mộc Tử Dư và Trần Triết đối với hai người Diệp Thanh vô cùng cảm kích, lúc này cực kỳ nhiệt tình, mời bọn họ đến phòng mới, quả thực là thượng khách, phải biết là, những người có mặt, cũng chẳng có mấy người được thăm qua phòng mới của Mộc Tử Dư, người quan hệ không thân một chút, đều không để đối phương vào!
Bốn người vừa đi, rất nhiều anh chàng công tử bột, rồi bọn ăn chơi trác táng liền bắt đầu bàn luận sôi nổi!
- Hoàng tráng, hoàng tráng, tên tiểu tử đó tên Diệp Thanh nhỉ, mình lại còn tưởng hắn là một tay nai tơ cơ, không ngờ, lại là một anh chàng dũng mãnh!
- Đúng đấy, quá phong độ! Nắm đấm đó, đánh sao mà thích thế, lão đây chút nữa thì bị kích động lên rồi!
- Không biết có bao nhiêu lần, ông đây không chỉ một lần mơ ước, chính là hung hăng đấm một đấm thật mạnh như thế vào mặt cái thằng cẩu tạp chủng Nhiêu Thiên Đôn đó, thế thì thích chí đến chừng nào! Không ngờ, hôm nay lại có người thực hiện giúp tôi rồi! sướng, quả thật là quá sướng!
- Đánh tên Nhiêu Thiên Đôn đấy rồi, tên tiểu tử đó có không muốn nổi tiếng cũng không được!
- Nhất định sẽ chấn động cả thủ đô cho mà xem, phải biết là, người dám trừng trị tên Nhiêu Thiên Đôn, quả thực cũng chẳng có mấy !
- Haha, theo tôi ấy à, tên tiểu tử đó chẳng qua cũng là một thằng lỗ mãng mà thôi, tôi dám khẳng định, không được đến một tuần, tên tiểu tử này nhất định không chết thì cũng bị thương! Con người Nhiêu Thiên Đôn trừng mắt đã đáp lại ngay rồi, lần này lại mất hết cả thể diện như thế, về nhà còn không phát điên lên mới lạ!
- chó dại loạn cắn người sao? Có điều, tôi thấy cái thằng Diệp Thanh đó, hình như một chút e ngại cũng không có, còn rất có dáng điệu không chút sợ hãi cơ!
- Mãnh nam mà, đương nhiên là không sợ hãi rồi, chẳng trách cái cô Nhan Tuyết Khâm đó đối với tên tiểu tử đó nóng bỏng như vậy, dĩ nhiên cái phương diện đó chắc chắn là cũng rất thỏa mãn!
- Chậc chậc, con gái mà, chỉ cần có mưa móc tưới nhuần, là đã sinh mệnh phơi phới, cậu xem cái cô Nhan Tuyết Khâm đó, tuổi tác đã đầu ba rồi, mà trông như một tiểu cô nương mới ngoài hai mươi, thì phải biết là mưa móc của tên Diệp Thanh đó dinh dưỡng phong phú đến mức nào rồi!
- Á, mấy tên con trai các người, đúng là quá thô tục mà, mới nói được vài câu, đã chuyển đến phương diện đấy rồi!
- Hì hì, trẻ con không nên biết, trẻ con không nên biết, nha đầu, hay là em cứ đi hóng mát, nán lại ở đâu đó đi, đừng ở đây quấy rầy các anh nói mấy vấn đề của đàn ông!
- Đi chết đi, em cứ không đi đấy, em cứ muốn nghe đấy!
- Muốn nghe thật à? Được thế anh làm một cái nặng mùi hơn nhé!
- Xì, nói thì nói, ai sợ ai chứ! Anh không nặng mùi thì anh đúng là cái đồ ẻo lả!
- Anh....
... ... ... ... ... ...
Hôn lễ của Mộc Tử Dư đúng là trọng thể mà linh đình, dùng một câu dế nhũi để hình dung, chính là “vô cùng quyền thế!” đương nhiên khiến Nhan Tuyết Khâm ngưỡng mộ không ngớt, đại khái, mỗi người con gái đều kỳ vọng, hôn lễ của bản thân có thể thanh thế hoàng tráng như công chúa hoàng gia đi xuất giá! Cái này không liên quan gì đến hư vinh, mà liên quan đến sự hướng tới và niềm khát khao hạnh phúc.
Có điều, lần này Diệp Thanh có mặt, lại không để cô uống quá nhiều! Trên thực tế, Nhan Tuyết Khâm cũng hoàn toàn không phải là mượn rượu giải sầu, tốt xấu gì, cũng trẻ hơn cả mười tuổi rồi mà, thanh xuân thứ đồ này, có thể khiến cho tất cả những điều phiền muộn đều biến đi tuốt tuồn tuột!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.