Chương 593
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 593: Hận thầm!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Việc như thế nào?
Nhiêu Thiên Truân ngồi lên, hai tiểu minh tinh lập tức vô cùng săn sóc, kẻ trước người sau, một người gãi lưng, một người đấm chân.
Hà Diễm Dĩnh chép chép miệng nói:
-Còn chẳng phải là Diệp Thanh đó! Tên khốn này hại Hà gia chúng ta còn chưa đủ, đến Bắc Kinh rồi còn đảo lộn.
-Ồ? Tiểu tử đó?
Nhiêu Thiên Truân nhíu mày, hỏi:
-Hắn xuất thân như thế nào?
Hà Diễm Đình nói:
-Anh họ, anh không biết hả?
Nhiêu Thiên Truân đỏ bừng mặt, nói:
-Mấy ngày nay anh đều ở nhà, sao biết được, mau nói đi!
-Ồ!
Hà Diễm Đình gật gật đầu, tức giận cắn răng nói:
-Nói ra thật tức chết, Họ Diệp này thật không phải loại gì, vốn cho rằng hắn chỉ là một tiểu Bác sĩ, không ngờ hiện này lan truyền tìn tức, nói hắn là hậu nhân của Thần y năm đó, anh nói có buồn cười không?
-Gì cơ? Hậu nhân của Thần y? Ta không tin!
Nhiêu Thiên Truân tại bộc phát ra.
Dọa hai tiểu minh tinh kia! Thầm nói, người họ Diệp này rốt cuộc lai lịch như thế nào, ngay cả Nhiêu thiếu gia cũng tức giận như thế, ừ, sau khi trở về nhất định phải tìm các bạn bè trong làng nghe ngóng một chút, nếu phúc lớn, chưa chắc không có cơ hội tiếp cận một lần, ít nhất, người này nghe đến cũng giỏi hơn Nhiêu Thiên Truân một chút, nếu không thì, hắn ta sẽ không tức giận như thế?
Hà Diễm Dĩnh nói:
-Họ Diệp này là kẻ lừa đảo, chủ yếu để tạo thanh thế, em ghét nhất là loại người này! Trước đây ở Ninh Thành cũng vậy, làm Hội trưởng hiệp hội y sỹ gì đó, làm rất chèn ép còn muộn thế lực của Nhan gia, thường xuyên xuất hiện trên bản tin trên TV, ghê tởm chết được!
Nếu Diệp Thanh ở đây, chắc chắn dở khóc dở cười, tức chết đi được, anh lên TV, làm Hội trưởng Hiệp hội y sỹ đó đều là thực lực mà có được, không có bất kỳ liên quan đến Nhan gia!
Nhìn thấy bộ dáng khó chịu của em họ, trong lòng Nhiêu Thiên Truân cũng không thoải mái, thầm nói, chó chết, lần trước ngươi đánh ông, ông còn chưa tính sổ, còn thực sự cho rằng bản thiếu gia không dạy dỗ được ngươi sao? Loại dế chũi quê mùa nhà người, ông sẽ cho ngươi chết, còn không phải là biện pháp hả! Ngươi cho rằng ngươi võ công lợi hại là giỏi hả!
-Anh họ, rốt cuộc xử lý như thế nào? chẳng lẽ nhìn tên họ Diệp này cả ngày đến tối gây náo động hả!
Hà Diễm Đình thở không được, loạng choạng níu cánh tay của Nhiêu Thiên Truân, làm nũng.
-Đúng vậy, anh họ, chúng ta sống chết với tên họ Diệp, nhất định không để cho hắn sống dễ dàng! Tốt nhất là tìm cách cho hắn chết luôn!
Hà Diễm Dĩnh bình tĩnh nói, ngữ khí sang sảng, khiến hai người đẹp đang phục vụ Nhiêu Thiên Truân đều rùng mình.
Nhiêu Thiên Truân lạnh lùng hừ nói:
-Yên tâm đi, anh họ ta tất nhiên có cách xử lý hắn! Các em đợi tin tốt của ta!
Thấy hai em họ còn chưa đi, Nhiêu Thiên Truân không khỏi nóng nảy, liên tục nói, liên miệng nói:
-Yên tâm đi yên tâm đi, tối nay anh đi thăm cha nuôi, cha nuôi anh các em biết chứ, cấp bậc thượng tướng, còn là ủy viên quân ủy tân tiến, thành Tứ Cửu to lớn, không có ai dám chọc vào, chỉ cần ông ra tay, Diệp Thanh con kiến đó còn không phải tùy tiện bóp chết! Hừ, đồ rác rưởi, cũng dám đối nghịch với bản thiếu gia! Để cho ngươi chết đều không biết chết như thế nào! ủa, không, phải để cho hắn chọn cắt chết đều cảm thấy gian nan vạn phần.
Hà Diễm Đình và Hà Diễm Dĩnh hai chị em lúc này mới nín khóc cười, được Nhiêu Thiên Truân mọi cách trấn an cuối cùng dời đi!
Sau đó, Nhiêu Thiên Truân liền thở phào, hai bóng đèn cuối cùng đi rồi! tiếp theo, một tay ôm hai tiểu minh tinh giữa ban ngày ban mặt bắt đầu nổi hứng lên.
... ... ... ... ... ... ... ...
Thư phòng, Vương gia.
Vương Hữu Sơn đang vẽ bức “ Tống quảng Bình bia” lại có tên “ Tống Cảnh Bia” của Nhan Chân Khanh, Nhan Chân Khanh là nhà thư pháp nổi tiếng của Triều Đường, cùng với Liễu Công Quyền được mệnh danh là “ Nhan Cân Liễu Cốt”, tạo nhấn thư pháp tất nhiên cực thâm, còn bức họa “ Tống quảng bình bia” của Vương Hữu Sơn phóng khoáng hùng hồn, người trong nghề vừa nhìn, là biết là tuyệt tích tuyệt đối, còn bản sao của ông so với bút tích thật khá chênh lệch, tất nhiên chênh lệch không phải là một điểm nửa điểm.
-Hừ!
Vương Hữu Sơn nhìn chữ viết của chính mình, ngày càng không được tự nhiên rất không vui, ném vút đi, không viết nữa, nếu các chiến hữu già của ông ở đây chắc chắn sẽ cười chê ông, ngươi nói võ công của người chỉ biết hung hăng đấu đá, còn học đòi người ta luyện thư pháp, chơi nho nhã gì, ngươi biết nho tướng làm tốt như vậy sao!
-Lão Vương, làm sao mà tức giận như vậy hả?
Bạn già của Vương Hữu Sơn nghe tiếng tiếng động, liền bưng một chén trà nóng lên, vừa giúp ông thu dọn tàn cục vừa nói.
-Không việc gì, chỉ là tâm trạng hôm nay không tốt, không muốn luyện nữa! ngươi ra ngoài đi, không cần thu dọn, để ta yên tĩnh một chút!
Vương Hữu Sơn xua xua tay, không chịu được nói.
Bạn già của ông nhìn ông một cái, lắc lắc đầu, lẳng lặng đi ra ngoài.
Vương Hữu Sơn cầm lấy chén trà thơm ngát hương hung hăng nuốt ừng ực vào, trong mắt mơ hồ lửa giận lóe ra, bốc lửa:
-Không ngờ, không thể ngờ, cái tên lang trung rác rưởi kia không ngờ còn có con trai ở lại! Thật là nghiệt chủng! là cùng Tằng Vũ Lạc tiện nhân đó sinh ra sao? Hì hì, ông đối phó không nổi ngươi, chẳng lẽ bóp không chết con ngươi sao!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Vương Hữu Sơn không thích bị làm phiền quát lên:
-Ta nói bao nhiêu lần rồi hả, để mình ta yên tĩnh, sao ngươi cứ đến quấy rầy ta thế.
Sau đó, ngoài của vâng lên tiếng ngọt ngào:
-Cha nuôi, là con, Thiên Truân, việc gì khiến cha tức giận như vậy hả?
-Ồ, Thiên Truân hả, vào đi con!
Vương Hữu Sơn vẫy vẫy tay, đứa con nuôi này đối với ông rất có hiếu, làm nghĩ mọi cách làm ông vui, ông thích nhất! Ví dụ, bức họa “ Tống quảng bình bia” của Nhan Chân Khanh trên bàn là của nó tặng, nếu không thì, cho dù Vương Hữu Sơn là Tướng quân, chút tiền lương đó cũng không mua nổi bút tích thật!
Đương nhiên, Vương gia hiện này ở bên ngoài có kinh tế thực lực nắm chắc cháu ông Vương Trí Bằng trong tay, chỉ có điều, ông là Tướng quân, dù sao là người trong thể chế, không tiện tiếp xúc quá phận với loại tiền bạc này, ông là người của quân đội, thứ mưu cầu tất nhiên khác người thường, tiền tài đối với ông mà nói, chỉ là phụ, căn bản khinh rẻ.
Đây là một nam nhân vô cùng có dã tâm lớn trong quân sự.
-Cha nuôi, đã lâu không gặp cha, sức khỏe cha tốt không?
Nhiêu Thiên Truân cung kính tiến lại, đặt một bảo kiếm tốt trên bàn sau đo vô cùng quan tâm hỏi.
Nếu là người khác ở đó, chắc chắn sẽ sợ đến mức chảy nước mắt ra, đây chính là sự ngang ngược hoành hành bắt nạt người dưới của đại thiếu gia Nhiêu Thiên Truân sao? Làm sao nhìn đều là một đứa con ngoan ngoãn vậy?
….
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 593: Hận thầm!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Việc như thế nào?
Nhiêu Thiên Truân ngồi lên, hai tiểu minh tinh lập tức vô cùng săn sóc, kẻ trước người sau, một người gãi lưng, một người đấm chân.
Hà Diễm Dĩnh chép chép miệng nói:
-Còn chẳng phải là Diệp Thanh đó! Tên khốn này hại Hà gia chúng ta còn chưa đủ, đến Bắc Kinh rồi còn đảo lộn.
-Ồ? Tiểu tử đó?
Nhiêu Thiên Truân nhíu mày, hỏi:
-Hắn xuất thân như thế nào?
Hà Diễm Đình nói:
-Anh họ, anh không biết hả?
Nhiêu Thiên Truân đỏ bừng mặt, nói:
-Mấy ngày nay anh đều ở nhà, sao biết được, mau nói đi!
-Ồ!
Hà Diễm Đình gật gật đầu, tức giận cắn răng nói:
-Nói ra thật tức chết, Họ Diệp này thật không phải loại gì, vốn cho rằng hắn chỉ là một tiểu Bác sĩ, không ngờ hiện này lan truyền tìn tức, nói hắn là hậu nhân của Thần y năm đó, anh nói có buồn cười không?
-Gì cơ? Hậu nhân của Thần y? Ta không tin!
Nhiêu Thiên Truân tại bộc phát ra.
Dọa hai tiểu minh tinh kia! Thầm nói, người họ Diệp này rốt cuộc lai lịch như thế nào, ngay cả Nhiêu thiếu gia cũng tức giận như thế, ừ, sau khi trở về nhất định phải tìm các bạn bè trong làng nghe ngóng một chút, nếu phúc lớn, chưa chắc không có cơ hội tiếp cận một lần, ít nhất, người này nghe đến cũng giỏi hơn Nhiêu Thiên Truân một chút, nếu không thì, hắn ta sẽ không tức giận như thế?
Hà Diễm Dĩnh nói:
-Họ Diệp này là kẻ lừa đảo, chủ yếu để tạo thanh thế, em ghét nhất là loại người này! Trước đây ở Ninh Thành cũng vậy, làm Hội trưởng hiệp hội y sỹ gì đó, làm rất chèn ép còn muộn thế lực của Nhan gia, thường xuyên xuất hiện trên bản tin trên TV, ghê tởm chết được!
Nếu Diệp Thanh ở đây, chắc chắn dở khóc dở cười, tức chết đi được, anh lên TV, làm Hội trưởng Hiệp hội y sỹ đó đều là thực lực mà có được, không có bất kỳ liên quan đến Nhan gia!
Nhìn thấy bộ dáng khó chịu của em họ, trong lòng Nhiêu Thiên Truân cũng không thoải mái, thầm nói, chó chết, lần trước ngươi đánh ông, ông còn chưa tính sổ, còn thực sự cho rằng bản thiếu gia không dạy dỗ được ngươi sao? Loại dế chũi quê mùa nhà người, ông sẽ cho ngươi chết, còn không phải là biện pháp hả! Ngươi cho rằng ngươi võ công lợi hại là giỏi hả!
-Anh họ, rốt cuộc xử lý như thế nào? chẳng lẽ nhìn tên họ Diệp này cả ngày đến tối gây náo động hả!
Hà Diễm Đình thở không được, loạng choạng níu cánh tay của Nhiêu Thiên Truân, làm nũng.
-Đúng vậy, anh họ, chúng ta sống chết với tên họ Diệp, nhất định không để cho hắn sống dễ dàng! Tốt nhất là tìm cách cho hắn chết luôn!
Hà Diễm Dĩnh bình tĩnh nói, ngữ khí sang sảng, khiến hai người đẹp đang phục vụ Nhiêu Thiên Truân đều rùng mình.
Nhiêu Thiên Truân lạnh lùng hừ nói:
-Yên tâm đi, anh họ ta tất nhiên có cách xử lý hắn! Các em đợi tin tốt của ta!
Thấy hai em họ còn chưa đi, Nhiêu Thiên Truân không khỏi nóng nảy, liên tục nói, liên miệng nói:
-Yên tâm đi yên tâm đi, tối nay anh đi thăm cha nuôi, cha nuôi anh các em biết chứ, cấp bậc thượng tướng, còn là ủy viên quân ủy tân tiến, thành Tứ Cửu to lớn, không có ai dám chọc vào, chỉ cần ông ra tay, Diệp Thanh con kiến đó còn không phải tùy tiện bóp chết! Hừ, đồ rác rưởi, cũng dám đối nghịch với bản thiếu gia! Để cho ngươi chết đều không biết chết như thế nào! ủa, không, phải để cho hắn chọn cắt chết đều cảm thấy gian nan vạn phần.
Hà Diễm Đình và Hà Diễm Dĩnh hai chị em lúc này mới nín khóc cười, được Nhiêu Thiên Truân mọi cách trấn an cuối cùng dời đi!
Sau đó, Nhiêu Thiên Truân liền thở phào, hai bóng đèn cuối cùng đi rồi! tiếp theo, một tay ôm hai tiểu minh tinh giữa ban ngày ban mặt bắt đầu nổi hứng lên.
... ... ... ... ... ... ... ...
Thư phòng, Vương gia.
Vương Hữu Sơn đang vẽ bức “ Tống quảng Bình bia” lại có tên “ Tống Cảnh Bia” của Nhan Chân Khanh, Nhan Chân Khanh là nhà thư pháp nổi tiếng của Triều Đường, cùng với Liễu Công Quyền được mệnh danh là “ Nhan Cân Liễu Cốt”, tạo nhấn thư pháp tất nhiên cực thâm, còn bức họa “ Tống quảng bình bia” của Vương Hữu Sơn phóng khoáng hùng hồn, người trong nghề vừa nhìn, là biết là tuyệt tích tuyệt đối, còn bản sao của ông so với bút tích thật khá chênh lệch, tất nhiên chênh lệch không phải là một điểm nửa điểm.
-Hừ!
Vương Hữu Sơn nhìn chữ viết của chính mình, ngày càng không được tự nhiên rất không vui, ném vút đi, không viết nữa, nếu các chiến hữu già của ông ở đây chắc chắn sẽ cười chê ông, ngươi nói võ công của người chỉ biết hung hăng đấu đá, còn học đòi người ta luyện thư pháp, chơi nho nhã gì, ngươi biết nho tướng làm tốt như vậy sao!
-Lão Vương, làm sao mà tức giận như vậy hả?
Bạn già của Vương Hữu Sơn nghe tiếng tiếng động, liền bưng một chén trà nóng lên, vừa giúp ông thu dọn tàn cục vừa nói.
-Không việc gì, chỉ là tâm trạng hôm nay không tốt, không muốn luyện nữa! ngươi ra ngoài đi, không cần thu dọn, để ta yên tĩnh một chút!
Vương Hữu Sơn xua xua tay, không chịu được nói.
Bạn già của ông nhìn ông một cái, lắc lắc đầu, lẳng lặng đi ra ngoài.
Vương Hữu Sơn cầm lấy chén trà thơm ngát hương hung hăng nuốt ừng ực vào, trong mắt mơ hồ lửa giận lóe ra, bốc lửa:
-Không ngờ, không thể ngờ, cái tên lang trung rác rưởi kia không ngờ còn có con trai ở lại! Thật là nghiệt chủng! là cùng Tằng Vũ Lạc tiện nhân đó sinh ra sao? Hì hì, ông đối phó không nổi ngươi, chẳng lẽ bóp không chết con ngươi sao!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Vương Hữu Sơn không thích bị làm phiền quát lên:
-Ta nói bao nhiêu lần rồi hả, để mình ta yên tĩnh, sao ngươi cứ đến quấy rầy ta thế.
Sau đó, ngoài của vâng lên tiếng ngọt ngào:
-Cha nuôi, là con, Thiên Truân, việc gì khiến cha tức giận như vậy hả?
-Ồ, Thiên Truân hả, vào đi con!
Vương Hữu Sơn vẫy vẫy tay, đứa con nuôi này đối với ông rất có hiếu, làm nghĩ mọi cách làm ông vui, ông thích nhất! Ví dụ, bức họa “ Tống quảng bình bia” của Nhan Chân Khanh trên bàn là của nó tặng, nếu không thì, cho dù Vương Hữu Sơn là Tướng quân, chút tiền lương đó cũng không mua nổi bút tích thật!
Đương nhiên, Vương gia hiện này ở bên ngoài có kinh tế thực lực nắm chắc cháu ông Vương Trí Bằng trong tay, chỉ có điều, ông là Tướng quân, dù sao là người trong thể chế, không tiện tiếp xúc quá phận với loại tiền bạc này, ông là người của quân đội, thứ mưu cầu tất nhiên khác người thường, tiền tài đối với ông mà nói, chỉ là phụ, căn bản khinh rẻ.
Đây là một nam nhân vô cùng có dã tâm lớn trong quân sự.
-Cha nuôi, đã lâu không gặp cha, sức khỏe cha tốt không?
Nhiêu Thiên Truân cung kính tiến lại, đặt một bảo kiếm tốt trên bàn sau đo vô cùng quan tâm hỏi.
Nếu là người khác ở đó, chắc chắn sẽ sợ đến mức chảy nước mắt ra, đây chính là sự ngang ngược hoành hành bắt nạt người dưới của đại thiếu gia Nhiêu Thiên Truân sao? Làm sao nhìn đều là một đứa con ngoan ngoãn vậy?
….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.