Thần Y

Chương 594

Hành Xích Đạo

04/09/2013

Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 594: Đã đến căn cứ Viêm Hoàng của ta, là rồng cũng phải nằm sấp xuống cho ta!

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: metruyen

-Ha ha, Thiên Truân à, hôm nay còn đến đây tìm ta có việc gì hả?

Vương Hữu Sơn cầm bảo kiếm kia, thấy vỏ kiếm viết hai chữ“ Long tuyền”, liền gật gật đầu, bảo kiếm long tuyền là tinh phẩm trong đao kiếm Hoa Hạ, thanh kiếm này tất nhiên không kém!

Ông bình thường chỉ có hai đam mê, một là sưu tầm súng ống, một là sưu tầm bảo kiếm, người quân đội mà, tất nhiên yêu thích cái này! Mấy năm gần đây còn tăng lên một hạng mục, đó chính là luyện thư pháp! Có thể nung đúc tình cảm sâu đậm, tu thân dưỡng tính!

Vương Hữu Sơn tự khí sát phạt của mình quá nặng, cần phải kiềm chế kiềm chế, cho nên dùng luyện thư pháp để hóa giải.

-Tạch!

Bảo kiếm dời khỏi vỏ, như tiếng rồng gầm, mình kiếm bóng loáng như nước mùa thu, lạnh tanh, lập tức liền có hàn khí bức đến.

-Kiếm tốt!

Vương Hữu Sơn mở miệng khen, tâm trạng gần như tốt lên nhiều.

-Ha ha, chỉ cần cha nuôi thích là được.

Nhiêu Thiên Truân cười nói, sau đó, lại móc ra xì gà, cung kính đưa cho Vương Hữu Sơn một điếu, đồng thời châm lửa, sau đó, hai cha con ở trong phòng nhả khói.

-Cha nuôi à, có việc này con không biết có nên nói với cha hay không!

Nhiêu Thiên Truân rít một hơi thật mạnh, khói dày đặc từng vòng từng vòng tuần hoàn sau đo theo lỗ mũi phun ra, nói.

-Tiểu tử ngươi, có việc gì cứ nói!

Vương Hữu Sơn xua tay, nói.

-Vâng, cha nuôi, là như thế, mấy ngày trước con bị người ta đánh…

Là Nhiêu Thiên Truân mặt dày, nói ra những lời này đều cảm thấy có chút nóng lên.

-ừ, việc thế nào? không ngờ còn có người dám đánh con trai nuôi của Vương Hữu Sơn ta?

Vương Hữu Sơn chau mày, lập tức tràn ngập sát khí! Rất rõ ràng, Vương Hữu Sơn người này sát khí tương đối nặng, thư pháp vẫn chưa thể hóa giải!



-Tiểu tử đó tên là Diệp Thanh!

Nhiêu Thiên Truân cắn răng nói, sau đó, liền đem sự việc tường tận tỉ mỉ kể lại một lần, tất nhiên, thêm ra bớt vào, khiến mình vô tội bị cuốn vào như thế nào, hờn tủi như thế nào, Diệp Thanh được đằng chân lân đằng đầu ức hiếp như vậy.

-Diệp Thanh được lắm!

Vương Hữu Sơn đập bàn, tuy nhiên lập tức lại tò mò hỏi:

-Người này lai lịch như thế nào, với thực lực của Nhiêu gia các người, chắc sẽ không ngay cả một tiểu tử như vậy cũng không xử lý được chứ?

Trong lòng Nhiêu Thiên Truân thầm vui mừng, lập tức nói:

-Tiểu tử này vốn không có lai lịch gì, chỉ là không biết vì sao lại có qua lại với Nhiễm Vân Phi, hình như là Nhiễm Dực Phủ đối với hắn thậm chí tán thưởng hắn! Thậm chí tặng cho hắn Viêm Hoàng lệnh bài! Phải biết răng lệnh bài này cả Trung Quốc cũng không quá trăm cái, đều là các quân đội chiến công lừng lẫy, ít nhất cấp bậc thiếu tá trở lên, Diệp Thanh này đức hạnh tài năng gì, có thể có quang vinh đặc biệt này? Tuyệt đối là việc làm trái pháp luật! Cha nuôi à, hắn ta có chỗ dựa là căn cứ Viêm Hoàng, con làm sao vượt được hắn! Cha nhất định phải vì con trả tức giận này.

-Hừ, Nhiễm Dực Phủ được lắm!

Vương Hữu Sơn lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức xua tay nói:

-Yên tâm đi, cha nhất định giúp con lấy lại lẽ phải lần này, đi tranh luận với Nhiễm Dực Phủ.

Nhiêu Thiên Truân vừa nghe, lập tức bồn chồn, thầm nói, đối phó với con cháu của Nhiễm gia, tuy nhiên, Diệp Thanh kia càng không thể tha được! Nghĩ đến, cha nuôi có thân phận gì, khinh thường không thèm ra tay với nhân vật như loài kiến Diệp Thanh này, thậm chí sẽ không đi gây phiền toái với Nhiễm gia, chỉ đi tìm Nhiễm Dực Phủ, đến lúc đó nhiều nhất cũng chỉ là một lời xin lỗi mà thôi, đó còn có ý nghĩa gì chứ! Xem ra, ta phải dùng thuốc mạnh hơn mới được, cha nuôi, xin lỗi cha, phải chọc vào vết thương lòng của người rồi!

Nghĩ đến đây, Nhiêu Thiên Truân lập tức nói:

-Cha nuôi, cha không biết à, Diệp Thanh đó còn có thân phận khác!

-Ồ? Thân phận gì hả?

Vương Hữu Sơn hỏi.

-Cha nuôi, người này là con trai của người năm đó!

Nhiêu Thiên Truân nói.

-Lời này là thật sao?

Vương Hữu Sơn thình lình đứng dậy, ông tuy nghe nói có hậu nhân của Thần y xuất hiện ở Bắc Kinh, nhưng cụ thể tên là gì, tướng mạo ra sao đều không biết, lúc này đột nhiên nghe thấy, còn là người đánh nửa sống nửa chết con nuôi của mình, không khỏi tức giận gấp bội lần!

-Tất nhiên là thật, con nhận được tin chính xác, Tằng Mẫn San của Tằng gia kia và hắn thường xuyên gặp mặt, gần đây hình như còn nhận nhau nữa!

Nhiêu Thiên Truân nói xong, liền nhìn Vương Hữu Sơn, sợ cha nuôi bất ngờ nổi trận lôi đình, đến lúc đó, mình phải mau chóng chuồn đi mới được.

-Hừ!

Vương Hữu Sơn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, tiếng này cũng đâm vào chùy đồng, làm cho Nhiêu Thiên Truân run run.

... ... ... ... ... ... ... ...



Văn phòng cấp quan trọng của Quốc vụ viện.

Một lão nhân tóc hoa râm, nhưng thân hình săn chắc, sắc mặt đỏ hồng hào đáng đọc báo, đột nhiên, điện thoại reo, lão nhân này nhận lấy nghe nghe, chỉ chốc lát liền cười, gác máy, đứng lên dướn người, không kìm nổi tự nói lẩm bẩm:

- Đệ nhất lão thần y năm đó vừa đi thì bật âm vô tín, không ngờ có hậu nhân đến, khà khà, đứa bé này, ta muốn gặp mặt một lần.

Sau đó, hô lên một tiếng, lập tức liền có người dáng vẻ giống thư ký mặc âu phục rất đứng đắn xem ra làm nam tử vô cùng giỏi giang tiến vào, nghe theo sự dặn dò của lão nhân này.

... ... ... ... ... ... ... ...

Căn cứ Bách vọng sơn thần bí.

Diệp Thanh đang khám lại cho thiếu ta hiệu là “ lang” tiến hành bắt mạch, châm cứu, còn Nhiễm Dực Phủ và Nhiễm Vân Phi hai chú cháu ở phòng ngoài tán gẫu.

Nhiễm Vân Phi hưng phấn nói:

-trách y thuật của Diệp Thanh giỏi như vậy, thì ra có người cha được gọi là Thần y! Chú à, năm đó chú đã gặp Thần y không? Đó rốt cuộc là người như thế nào, sao từ đó về sau, trên giang hồ hình như cũng không có truyền thuyết của người này!

Lúc đó cậu ta tuổi còn nhỏ, nghe qua sự nổi tiếng của Thần y, chỉ là chưa được gặp. Cho dù gặp qua rồi cũng sớm không còn ấn tượng phải không.

Nhiễm Dực Phủ cười nói:

-ta cũng chưa gặp qua, ta chỉ biết Diệp Thanh này là nhân tài, người như thế mới đáng để lôi kéo! Ta đã đem công lao của cậu ta trình báo lên trên rồi, chắc sẽ được cấp trên coi trọng.

-Cũng phải, các nơi khác có thể không coi trọng bác sĩ, nhưng phía quân đội chúng ta nhất định sẽ coi trọng! Ôi, nếu Diệp Thanh sớm đến Bắc Kinh một chút, các chiến hữu của ta sẽ không chết nhiều như vậy!

Nhiễm Vân Phi cảm thán nói.

Đúng lúc này, có một binh lính chạy đến báo cáo:

-Báo cáo tướng quân, Vương Hữu Sơn Tướng quân đến viếng thăm.

-Gì cơ? Người này đến đây làm gì?

Nhiễm Dực Phủ thoáng nhíu mày.

Nhiễm Vân Phi phất phất tay, ra hiệu đã biết rồi, binh lính đó chào một cái lễ nhà quân rồi xoay người đi.

-Chú, Họ Vương đến rồi, chỉ sợ không có chuyện tốt gì? Lần trước Diệp Thanh đánh Nhiêu Thiên Truân , lần này chắc ra mặt cho con trai y đây.

-Hi hi, đã đến căn cứ Viêm Hoàng rồi, là rồng cũng phải nằm úp xuống cho ta! Đi, chúng ta đi tiếp đón một phen, xem xem lão hồ ly này rốt cuộc muốn giở trò gì!

Nhiễm Dực Phủ lạnh lùng cười một tiếng, cất bước đi ra!

Nhiễm Vân Phi vội vàng đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook