Chương 637
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 637: Tù trưởng bộ lạc nổi giận.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
- Thằng già Subaru nhà ngươi, mau giao con trai ta ra đây, nếu không, ta “Liệp sư giả” , dũng sỹ dũng mãnh nhất thảo nguyên châu Phi, tù trưởng bộ lạc hùng mạng nhất, nhất định sẽ san phẳng bộ lạc Khắc Lỗ nhỏ bé của các người!
Trước thôn, một ông già da đen, tóc rối bồng bềnh, hơn năm mươi tuổi, nhưng trông vẫn cơ bắp cuồn cuộn săn chắc, ngăm đen tráng kiện, tay đương giơ một cây cương xoa ba cổ phát ra những tia lạnh chói mắt, ở đó dậm chân la hét.
Cây cương xoa được mài rất nhọn, rất sáng, rất thô lớn, ước chừng còn phải cao hơn người gấp hai lần, được vị tù trưởng da đen khôi ngô rắn chắc này nắm trong tay, múa may quay cuồng không ngừng, thật sự là khí thế hừng hực, giống hệt như, thần biển đương hô sóng gọi gió, biền gầm thét, cột sóng cuồn cuộn, biển đen ngòm hung dữ.
Thần biển Poseidon Eupolyphaga phiên bản người da đen!!
Mà phía sau ông ta, lại có đến cả trăm tên da đen dũng mãnh cường tráng, dưới háng đều chỉ che có một chiếc lá cây, trên mặt thì bôi vẽ loạn xị ngậu bao nhiêu là màu sắc, trong tay thì cầm đủ loại vũ khí, nào thì gậy lớn, nào thì mâu đá, nào thì cung tiễn, còn có thổi đồng độc tiễn v v trông cực kỳ ngang tàn bạo ngược, vừa nhảy nhót gào thét, vừa chuẩn bị sẵn thế tiến công vào thôn của bộ tộc Khắc lỗ.
Có điều, bởi vì đường vào thôn chỉ có một con đường nhỏ, mà các dũng sĩ của bộ tộc Khắc Lỗ thì cũng không chút kém cạnh, lấy từ trong nhà ra bao nhiêu công cụ, tiến lên vây chắn, giằng co với đối phương.
Ngoài ra, còn có rất nhiều phụ nữ, trẻ em cũng cầm lấy vũ khí, chuẩn bị bảo vệ thôn trang, có lẽ, bộ tộc Khắc lỗ trải qua trận bệnh dịch lần này, những lao động chính, cường tráng đã chết đi không ít, vỗn dĩ những lao động khỏe mạnh của châu phi cũng chẳng có nhiều.
- Meng Botto, ông rốt cuộc là muốn thế nào, bộ tộc Khắc Lỗ chúng tôi với bộ tộc Cách Lôi Bác của ông trước nay chưa từng động chạm nhau, nước giếng không phạm nước sông, ông lần này đem theo nhiều người thế này đến đây, chẳng nhẽ lại muốn khơi mào chiến tranh giữa hai bộ tộc sao?
Tộc trưởng bộ tộc Khắc Lỗ Subaru cao giọng nói lớn.
- Chiến tranh? Khơi mào chiến tranh thì đã làm sao? Bộ lộc Khắc lỗ nhỏ như con kiến của ông mà cũng dám đối đầu với bộ tộc Cách lôi bác của tôi sao? Quả là chán sống rồi mà, tôi nói cho ông biết, hôm nay ông mà không giao con trai tôi ra, thì tôi sẽ giết sạch đàn ông con trai trong thôn ông, hiếp sạch đàn bà con gái trong thôn ông!
- Meng Botto, ông quá lỗ mãng rồi đấy, hiện tại sớm đã là xã hội văn minh, mà ông còn dùng cái chiêu cũ rích từ mấy trăm năm trước!
Tộc trưởng tộc Khắc lỗ, nhớ lại những người Hoa Hạ đóng trại trong thôn còn chữa bệnh cứu trợ cho họ, so sánh thời trước thời sau một cái, lập tức liền cảm thấy, bọn người trong tộc Cách lôi bác quả thật là quá dã man, quá bạo ngược rồi, à, không, phải nói là tất cả những bộ lạc bản xứ của châu phi, đều quá dã man rồi.
- Haha, cái tên Subaru chó má nhà ngươi, tưởng mình từng đi châu âu vài lần, thì đã tự cho mình là người văn minh rồi đấy? Đã dám coi thường những người Liberia sinh ra và lớn lên ở quê cha đất tổ? Tao nói cho mày biết, hôm nay mày không giao con trai tao ra, thì tao nhất định giết sạch chúng mày, tuyệt đối không chịu để yên cho chúng mày đâu!
Meng Botto hai mắt đỏ lựng, kết hợp với làn da ngăm đen, cây cương xoa bóng loáng lớn, trông dáng điệu vô cùng khủng khiếp, phỏng chừng cả sư tử nhìn thấy ông ta cũng phải chạy mất dạng.
Subaru vỗn dĩ cũng tầm hơn bốn năm tuổi, không kém là bao so với Meng Botto, nhưng mấy ngày trước nhiễm phải kiếp lược giả, bị cướp đi hơn mười năm tuổi thọ, lúc này so với Meng Bott trông già cả hơn, thân hình cũng gầy yếu hơn một chút, nhưng kể cả như vậy, Subaru cũng chẳng hề sợ hãi, chỉ lắc lắc đầu, ông biết về cái chết của con trai Meng Botto, có điều lại không thể nói, có đánh chết ông ông cũng không thể nói, bởi vì mạng của ông là do đội chữa trị cứu viện của Hoa Hạ cứu, rất nhiều rất nhiều tính mạng của những người trong bộ lạc đều là được đội chữa trị cứu viện của Hoa Hạ giành lại từ tay tử thần cho, thế thì làm sao có thể vong ân phụ nghĩa đây?
Hơn nữa, con trai của đối phương lại còn muốn cưỡng hiếp, ngược đãi cô bé mồ côi Y Mễ trong thôn, quả thực chết còn không hết tội, lúc đó mình không có mặt, mình mà có mặt, nhất định cũng hành động giống như đội trị liệu của Hoa Hạ, giết chết thằng tiểu tử đó.
- Mày không giao chứ gì? Sức chịu đựng của “ liệp sư giả” tao chỉ có hạn thôi đấy, các dũng sĩ của bộ tôc Cách lôi bác, tất cả tiến lên cùng ta, đánh vào trong thôn, đốt giết cướp bóc!
Meng Botto vừa vung cây cương xoa vĩ đại lên, tức khắc, mấy trăm tên dũng sĩ da đen mà ông ta dẫn đền liền nhao nhao hú hét, xông lên như dã thú, gần như chỉ trong chớp mắt, đã đánh thẳng vào điểm phòng ngự yếu ớt của bộ tộc Khắc Lỗ, hai bên hỗn chiến, người của tộc Khắc Lỗ đa phần đều mới khỏi bệnh, những chiến binh nam nhân cường tráng lại ít, chưa được hơn mười phút sau, cuộc chiến đã kết thúc rồi!
- Ôi nghiệp chướng, nghiệp chướng!
Tộc trưởng tộc Khắc Lỗ Subaru bị trói trái hai tay lại, bị hai tên đàn ông vạm vỡ cưỡng chế, dẫn đến trước mặt Meng Botto, có điều vị tộc trưởng này trước sau vẫn ngẩng cao đầu, bất khuất không phục, chỉ có điều, không ngừng lắc đầu, thở dài trong lòng, trận ngày hôm này, người tử thương so với bệnh dịch lần trước chẳng kém là bao, hơn nữa, lại thêm cảnh bạo lực đẫm máu, thầm nói, châu phi chẳng trách không thể cường thịnh nổi, chiến loạn chính là nguyên nhân chính là kẻ đầu sỏ gây nên thàm kịch này, dường như ngoài đánh nhau ra, thì chẳng có việc gì đáng để làm nữa vậy!
Không đánh nhau, thì đi làm việc gì được? Đây là lời nói của một vị chiến sỹ châu Phi, chiến tranh đã trở thành thói quen của đại bộ phận người dân sinh sống trên mảnh đất này rồi.
Đương nhiên, xung đột quy mô nhỏ giữa hai bộ lạc này, cũng chưa coi là chiến tranh được, vũ khí được dùng cũng cực kỳ thô sơ, chỉ có thể được gọi là đánh nhau có vũ khí, ngay cả ở Hoa Hạ, kiểu đánh nhau có vũ khí giữa các dòng họ kiểu này, chính phủ cũng rất khó quản lý, rất khó hòa giải, càng không phải nói đến một quốc gia nhỏ bé mà tất cả các phương diện đều không biết lạc hậu hơn bao nhiêu lần như Liberia, phỏng chừng kể cả người của hai bộ tộc này đều chết sạch chính phủ cũng chẳng dỗi hơi đâu tốn thời gian với công sức đi quản lý.
- Lão già kia, mày có nói hay không, không nói tôi giết chết mày!
Meng Botto dùng chiếc cương xoa bén nhọn kề vào cổ họng của Subaru, uy hiếp nói.
Subaru nhắm hai mắt lại, không nói lời nào, thầm nghĩ, mày giết thì giết đi, dù thế nào, tao cũng tuyệt đối không bán đứng ân nhân, kể cả người trong bộ tộc có chết hết thì cũng đã làm sao, mạng của bọn họ vốn nhờ các bác sỹ của đội chữa trị viện trợ Hoa Hạ cùng bác sỹ Diệp Thanh cứu!
- Chết dẫm!
Meng Botto ghét nhất là cái vẻ mặt bình tĩnh không đếm xỉa đến sự uy hiếp của ông ta của Subaru, hơn nữa lại cứ thích giả vờ, cho mình là người văn minh, cứ làm như mình là người văn minh, lại còn học đòi theo mấy người có tiền đó mặc mấy bộ quần áo kỳ quái, lúc này liền phọt ra từ này từ trong kẽ răng, sau đó, cánh tay liền giơ lên, chiếc cương xoa tóe ra những tia sáng loáng chói mắt đột nhiên đâm thừ trên cao xuống, hướng thẳng vào cổ họng của Subảu.
Đúng lúc này, tiếng nói của một cậu bé bên cạnh liền la lên:
- Con trai của ông sớm đã chết ở bộ tộc chúng tôi rồi!
- Y Xán, con nói bậy bạ cái gì đấy?
Subaru mở to mắt, hướng về phía cậu bé đó quát lớn.
Cậu bé đó nghẹn ngào nói:
- Ông nội, con không nói thì ông ta giết ông thật mất!
Hóa ra cậu bé này chính là cháu trai của Subaru, lúc này thấy ông nội sắp bị người ta giết chết, đương nhiên không kìm nổi mà nói ra sự thật.
- Con trai tao chết như thế nào? Chúng mày đã giết nó?
Meng Botto giận dữ, gân xanh trên vầng trán dữ tợn nổi lên, giật giật, hai mắt đỏ thẫm, tựa như con ác ma chui từ địa ngục ra, cây cương xoa trong tay lại “phật vù” một cái, liền chuyển về phía thằng bé tên là Y Xán, hét lớn:
- Nói, là ai?
Mũi của cây cương xoa còn to hơn cả đầu cậu bé, lập tức một hơi khí lạnh rợn tóc gáy ập đến, chú bé con làm gì gặp qua chiếc trượng nào lớn thế này, tức khắc liền sợ tới mức run cầm cập.
- Y Xán, đừng nói!
- Cháu trai của Subaru ta, không phải người yếu đuối, Y Xán, ưỡn thẳng ngực lên cho ta!
- Nói mau, không nói tao giết chết mày!
Meng Botto uy hiếp nói, mũi nhọn của chiếc cương xoa đã cắt rách trán cậu bé, dòng máu tươi đỏ sẫm từ trong làn da đen như than chảy ra, rớt xuống trên nền cỏ bùn.
- Nói...., cháu nói, ông đừng giết cháu....
Y Xán suy cho cùng tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa, bản thân nó cũng không bị nhiễm kiếp lược giả, nên cũng không cảm nhận được ân nghĩa cứu mạng của mấy người Diệp Thanh, rốt cuộc, cũng không ngăn được sự sợ hãi, lắp ba lắp bắp kể lại toàn bộ sự việc.
Tất cả người trong bộ tộc Khắc Lỗ nhất thời cúi gằm mặt xuống.
- Lần này, bộ tộc Khắc Lỗ chúng ta bị người ta nói là vong ân phụ nghĩa rồi, người Hoa Hạ đã cứu tính mạng của toàn bộ bộ tộc chúng ta, cuối cùng lại bị chúng ta bán đứng.
- Ôi, sau này còn mặt mũi nào gặp lại người Hoa Hạ nữa.
- Không ngờ được cháu trai của tộc trưởng lại vô dụng như vậy, hơi dọa một chút mà đã nói ra rồi.
- đúng đấy, quả thực là nòi nào giống đấy, ẻo lả.
- phỏng chừng đợi mấy người về xong, tộc trưởng Subaru sẽ giáo huấn cho Y Xán một trận nên người.
- mấy người cũng không thể nói Y Xán được, thẳng bé nói cho cùng vẫn còn bé, hơn nữa, đó không phải là hơi dọa, mà là sống chết trước mắt đấy biết không hả.
- bộ tộc chúng ta người chết quá nhiều rồi, không thể chỉ vì bảo vệ người Hoa Hạ mà để người trong bộ tộc chúng ta toi mạng.
- Tao kinh bỉ ngươi, cái đồ quỷ đen xấu xa!
- Bản thân ông chẳng nhẽ không phải là quỷ đen?
- ừ, tôi tuy là quỷ đen, nhưng tôi không bán đứng ân nhân.
- tôi bán đứng hồi nào, chẳng qua tôi cũng chỉ giúp Y Xán nói tốt mấy lời, hơn nữa, đội chữa trị Hoa Hạ đó còn phái theo hơn ba mươi chiến sỹ đặc chủng đi theo bảo vệ, vũ khí của bọn họ ông không phải là chưa nhìn qua, chuẩn xác, sắc bén, chỉ dựa mấy tên dã man còn nguyên thủy hơn cả chúng ta của bộ tộc Cách Lôi Bác, thì có thể chống đối lại sao? Có đi tìm thì cũng là chịu chết!
- tôi không thèm nói chuyện với ông, tóm lại, bán đứng ân nhân là không đúng!
..............
- aaaaaaaaaa, con trai yêu của a, con chết thảm quá, bọn người Hoa Hạ đáng chết, một lũ đáng hận, Meng Botto tao, là “liệp sư giả” dũng mãnh của thảo nguyên châu Phi, nhất định phải bầm thây chúng mày trành vạn mảnh!
Meng Botto nghe xong, tức khắc phát điên lên, vung vẩy cây cương xoa, tựa như con dã thú đang nổi cơn điên.
Mấy người của tộc Khắc Lỗ, bị khí thế của hắn dọa cho sợ đứng tim, không cả dám thì thầm to nhỏ châu đầu ghé tai nữa, hơn nữa, bọn họ bây giờ đã trở thành tù binh, đều đang quỳ ở trên đất, có người chuyên trách canh giữ. Vốn đã là một phe yếu thế.
- thi thể của con trai tao ở đâu? Subaru mày mà không nói cho tao nữa, mày tưởng tao không dám giết sạch tất cả người của chúng mày sao?
Việc đã đến nước này, tộc trưởng của tộc Khắc Lỗ Subaru cũng không biết làm thế nào, đành phải chỉ về một rừng cây cách đó không xa, Meng Botto tức khắc không thèm để ý đến lũ tù binh, thậm chí đến ngay cả chiếc cương xoa vĩ đại cũng không thèm nữa, chạy thẳng vào trong rừng.
Cơ hồ ngay tức khắc, Meng Botto liền phát hiện sự dị thường, từ một mảnh đất còn có những dấu tích rất rõ ràng, tìm thấy một góc của chiếc túi vải thô,Meng Botto liền rống lên một tiếng thê lương, nhảy vồ lên phía trước, hai tay điên cuồng đào bới bùn đất và sỏi đá, sau đó, liền đào ra một chiếc túi vải thô, mùi hôi tanh bên trong ập vào trong mũi, xé ra vừa xem, liền nhìn thấy bên trong thi thể con trai hắn sớm đã hư thối không thành hình thù gì nữa, dù là, lại không mặc quần áo, nhưng Meng Botto dựa vào hình thể đại khái, còn có một đặc thù trên răng của con trai mình, tức khắc đã xác nhận được thân phận của người này.
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 637: Tù trưởng bộ lạc nổi giận.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
- Thằng già Subaru nhà ngươi, mau giao con trai ta ra đây, nếu không, ta “Liệp sư giả” , dũng sỹ dũng mãnh nhất thảo nguyên châu Phi, tù trưởng bộ lạc hùng mạng nhất, nhất định sẽ san phẳng bộ lạc Khắc Lỗ nhỏ bé của các người!
Trước thôn, một ông già da đen, tóc rối bồng bềnh, hơn năm mươi tuổi, nhưng trông vẫn cơ bắp cuồn cuộn săn chắc, ngăm đen tráng kiện, tay đương giơ một cây cương xoa ba cổ phát ra những tia lạnh chói mắt, ở đó dậm chân la hét.
Cây cương xoa được mài rất nhọn, rất sáng, rất thô lớn, ước chừng còn phải cao hơn người gấp hai lần, được vị tù trưởng da đen khôi ngô rắn chắc này nắm trong tay, múa may quay cuồng không ngừng, thật sự là khí thế hừng hực, giống hệt như, thần biển đương hô sóng gọi gió, biền gầm thét, cột sóng cuồn cuộn, biển đen ngòm hung dữ.
Thần biển Poseidon Eupolyphaga phiên bản người da đen!!
Mà phía sau ông ta, lại có đến cả trăm tên da đen dũng mãnh cường tráng, dưới háng đều chỉ che có một chiếc lá cây, trên mặt thì bôi vẽ loạn xị ngậu bao nhiêu là màu sắc, trong tay thì cầm đủ loại vũ khí, nào thì gậy lớn, nào thì mâu đá, nào thì cung tiễn, còn có thổi đồng độc tiễn v v trông cực kỳ ngang tàn bạo ngược, vừa nhảy nhót gào thét, vừa chuẩn bị sẵn thế tiến công vào thôn của bộ tộc Khắc lỗ.
Có điều, bởi vì đường vào thôn chỉ có một con đường nhỏ, mà các dũng sĩ của bộ tộc Khắc Lỗ thì cũng không chút kém cạnh, lấy từ trong nhà ra bao nhiêu công cụ, tiến lên vây chắn, giằng co với đối phương.
Ngoài ra, còn có rất nhiều phụ nữ, trẻ em cũng cầm lấy vũ khí, chuẩn bị bảo vệ thôn trang, có lẽ, bộ tộc Khắc lỗ trải qua trận bệnh dịch lần này, những lao động chính, cường tráng đã chết đi không ít, vỗn dĩ những lao động khỏe mạnh của châu phi cũng chẳng có nhiều.
- Meng Botto, ông rốt cuộc là muốn thế nào, bộ tộc Khắc Lỗ chúng tôi với bộ tộc Cách Lôi Bác của ông trước nay chưa từng động chạm nhau, nước giếng không phạm nước sông, ông lần này đem theo nhiều người thế này đến đây, chẳng nhẽ lại muốn khơi mào chiến tranh giữa hai bộ tộc sao?
Tộc trưởng bộ tộc Khắc Lỗ Subaru cao giọng nói lớn.
- Chiến tranh? Khơi mào chiến tranh thì đã làm sao? Bộ lộc Khắc lỗ nhỏ như con kiến của ông mà cũng dám đối đầu với bộ tộc Cách lôi bác của tôi sao? Quả là chán sống rồi mà, tôi nói cho ông biết, hôm nay ông mà không giao con trai tôi ra, thì tôi sẽ giết sạch đàn ông con trai trong thôn ông, hiếp sạch đàn bà con gái trong thôn ông!
- Meng Botto, ông quá lỗ mãng rồi đấy, hiện tại sớm đã là xã hội văn minh, mà ông còn dùng cái chiêu cũ rích từ mấy trăm năm trước!
Tộc trưởng tộc Khắc lỗ, nhớ lại những người Hoa Hạ đóng trại trong thôn còn chữa bệnh cứu trợ cho họ, so sánh thời trước thời sau một cái, lập tức liền cảm thấy, bọn người trong tộc Cách lôi bác quả thật là quá dã man, quá bạo ngược rồi, à, không, phải nói là tất cả những bộ lạc bản xứ của châu phi, đều quá dã man rồi.
- Haha, cái tên Subaru chó má nhà ngươi, tưởng mình từng đi châu âu vài lần, thì đã tự cho mình là người văn minh rồi đấy? Đã dám coi thường những người Liberia sinh ra và lớn lên ở quê cha đất tổ? Tao nói cho mày biết, hôm nay mày không giao con trai tao ra, thì tao nhất định giết sạch chúng mày, tuyệt đối không chịu để yên cho chúng mày đâu!
Meng Botto hai mắt đỏ lựng, kết hợp với làn da ngăm đen, cây cương xoa bóng loáng lớn, trông dáng điệu vô cùng khủng khiếp, phỏng chừng cả sư tử nhìn thấy ông ta cũng phải chạy mất dạng.
Subaru vỗn dĩ cũng tầm hơn bốn năm tuổi, không kém là bao so với Meng Botto, nhưng mấy ngày trước nhiễm phải kiếp lược giả, bị cướp đi hơn mười năm tuổi thọ, lúc này so với Meng Bott trông già cả hơn, thân hình cũng gầy yếu hơn một chút, nhưng kể cả như vậy, Subaru cũng chẳng hề sợ hãi, chỉ lắc lắc đầu, ông biết về cái chết của con trai Meng Botto, có điều lại không thể nói, có đánh chết ông ông cũng không thể nói, bởi vì mạng của ông là do đội chữa trị cứu viện của Hoa Hạ cứu, rất nhiều rất nhiều tính mạng của những người trong bộ lạc đều là được đội chữa trị cứu viện của Hoa Hạ giành lại từ tay tử thần cho, thế thì làm sao có thể vong ân phụ nghĩa đây?
Hơn nữa, con trai của đối phương lại còn muốn cưỡng hiếp, ngược đãi cô bé mồ côi Y Mễ trong thôn, quả thực chết còn không hết tội, lúc đó mình không có mặt, mình mà có mặt, nhất định cũng hành động giống như đội trị liệu của Hoa Hạ, giết chết thằng tiểu tử đó.
- Mày không giao chứ gì? Sức chịu đựng của “ liệp sư giả” tao chỉ có hạn thôi đấy, các dũng sĩ của bộ tôc Cách lôi bác, tất cả tiến lên cùng ta, đánh vào trong thôn, đốt giết cướp bóc!
Meng Botto vừa vung cây cương xoa vĩ đại lên, tức khắc, mấy trăm tên dũng sĩ da đen mà ông ta dẫn đền liền nhao nhao hú hét, xông lên như dã thú, gần như chỉ trong chớp mắt, đã đánh thẳng vào điểm phòng ngự yếu ớt của bộ tộc Khắc Lỗ, hai bên hỗn chiến, người của tộc Khắc Lỗ đa phần đều mới khỏi bệnh, những chiến binh nam nhân cường tráng lại ít, chưa được hơn mười phút sau, cuộc chiến đã kết thúc rồi!
- Ôi nghiệp chướng, nghiệp chướng!
Tộc trưởng tộc Khắc Lỗ Subaru bị trói trái hai tay lại, bị hai tên đàn ông vạm vỡ cưỡng chế, dẫn đến trước mặt Meng Botto, có điều vị tộc trưởng này trước sau vẫn ngẩng cao đầu, bất khuất không phục, chỉ có điều, không ngừng lắc đầu, thở dài trong lòng, trận ngày hôm này, người tử thương so với bệnh dịch lần trước chẳng kém là bao, hơn nữa, lại thêm cảnh bạo lực đẫm máu, thầm nói, châu phi chẳng trách không thể cường thịnh nổi, chiến loạn chính là nguyên nhân chính là kẻ đầu sỏ gây nên thàm kịch này, dường như ngoài đánh nhau ra, thì chẳng có việc gì đáng để làm nữa vậy!
Không đánh nhau, thì đi làm việc gì được? Đây là lời nói của một vị chiến sỹ châu Phi, chiến tranh đã trở thành thói quen của đại bộ phận người dân sinh sống trên mảnh đất này rồi.
Đương nhiên, xung đột quy mô nhỏ giữa hai bộ lạc này, cũng chưa coi là chiến tranh được, vũ khí được dùng cũng cực kỳ thô sơ, chỉ có thể được gọi là đánh nhau có vũ khí, ngay cả ở Hoa Hạ, kiểu đánh nhau có vũ khí giữa các dòng họ kiểu này, chính phủ cũng rất khó quản lý, rất khó hòa giải, càng không phải nói đến một quốc gia nhỏ bé mà tất cả các phương diện đều không biết lạc hậu hơn bao nhiêu lần như Liberia, phỏng chừng kể cả người của hai bộ tộc này đều chết sạch chính phủ cũng chẳng dỗi hơi đâu tốn thời gian với công sức đi quản lý.
- Lão già kia, mày có nói hay không, không nói tôi giết chết mày!
Meng Botto dùng chiếc cương xoa bén nhọn kề vào cổ họng của Subaru, uy hiếp nói.
Subaru nhắm hai mắt lại, không nói lời nào, thầm nghĩ, mày giết thì giết đi, dù thế nào, tao cũng tuyệt đối không bán đứng ân nhân, kể cả người trong bộ tộc có chết hết thì cũng đã làm sao, mạng của bọn họ vốn nhờ các bác sỹ của đội chữa trị viện trợ Hoa Hạ cùng bác sỹ Diệp Thanh cứu!
- Chết dẫm!
Meng Botto ghét nhất là cái vẻ mặt bình tĩnh không đếm xỉa đến sự uy hiếp của ông ta của Subaru, hơn nữa lại cứ thích giả vờ, cho mình là người văn minh, cứ làm như mình là người văn minh, lại còn học đòi theo mấy người có tiền đó mặc mấy bộ quần áo kỳ quái, lúc này liền phọt ra từ này từ trong kẽ răng, sau đó, cánh tay liền giơ lên, chiếc cương xoa tóe ra những tia sáng loáng chói mắt đột nhiên đâm thừ trên cao xuống, hướng thẳng vào cổ họng của Subảu.
Đúng lúc này, tiếng nói của một cậu bé bên cạnh liền la lên:
- Con trai của ông sớm đã chết ở bộ tộc chúng tôi rồi!
- Y Xán, con nói bậy bạ cái gì đấy?
Subaru mở to mắt, hướng về phía cậu bé đó quát lớn.
Cậu bé đó nghẹn ngào nói:
- Ông nội, con không nói thì ông ta giết ông thật mất!
Hóa ra cậu bé này chính là cháu trai của Subaru, lúc này thấy ông nội sắp bị người ta giết chết, đương nhiên không kìm nổi mà nói ra sự thật.
- Con trai tao chết như thế nào? Chúng mày đã giết nó?
Meng Botto giận dữ, gân xanh trên vầng trán dữ tợn nổi lên, giật giật, hai mắt đỏ thẫm, tựa như con ác ma chui từ địa ngục ra, cây cương xoa trong tay lại “phật vù” một cái, liền chuyển về phía thằng bé tên là Y Xán, hét lớn:
- Nói, là ai?
Mũi của cây cương xoa còn to hơn cả đầu cậu bé, lập tức một hơi khí lạnh rợn tóc gáy ập đến, chú bé con làm gì gặp qua chiếc trượng nào lớn thế này, tức khắc liền sợ tới mức run cầm cập.
- Y Xán, đừng nói!
- Cháu trai của Subaru ta, không phải người yếu đuối, Y Xán, ưỡn thẳng ngực lên cho ta!
- Nói mau, không nói tao giết chết mày!
Meng Botto uy hiếp nói, mũi nhọn của chiếc cương xoa đã cắt rách trán cậu bé, dòng máu tươi đỏ sẫm từ trong làn da đen như than chảy ra, rớt xuống trên nền cỏ bùn.
- Nói...., cháu nói, ông đừng giết cháu....
Y Xán suy cho cùng tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa, bản thân nó cũng không bị nhiễm kiếp lược giả, nên cũng không cảm nhận được ân nghĩa cứu mạng của mấy người Diệp Thanh, rốt cuộc, cũng không ngăn được sự sợ hãi, lắp ba lắp bắp kể lại toàn bộ sự việc.
Tất cả người trong bộ tộc Khắc Lỗ nhất thời cúi gằm mặt xuống.
- Lần này, bộ tộc Khắc Lỗ chúng ta bị người ta nói là vong ân phụ nghĩa rồi, người Hoa Hạ đã cứu tính mạng của toàn bộ bộ tộc chúng ta, cuối cùng lại bị chúng ta bán đứng.
- Ôi, sau này còn mặt mũi nào gặp lại người Hoa Hạ nữa.
- Không ngờ được cháu trai của tộc trưởng lại vô dụng như vậy, hơi dọa một chút mà đã nói ra rồi.
- đúng đấy, quả thực là nòi nào giống đấy, ẻo lả.
- phỏng chừng đợi mấy người về xong, tộc trưởng Subaru sẽ giáo huấn cho Y Xán một trận nên người.
- mấy người cũng không thể nói Y Xán được, thẳng bé nói cho cùng vẫn còn bé, hơn nữa, đó không phải là hơi dọa, mà là sống chết trước mắt đấy biết không hả.
- bộ tộc chúng ta người chết quá nhiều rồi, không thể chỉ vì bảo vệ người Hoa Hạ mà để người trong bộ tộc chúng ta toi mạng.
- Tao kinh bỉ ngươi, cái đồ quỷ đen xấu xa!
- Bản thân ông chẳng nhẽ không phải là quỷ đen?
- ừ, tôi tuy là quỷ đen, nhưng tôi không bán đứng ân nhân.
- tôi bán đứng hồi nào, chẳng qua tôi cũng chỉ giúp Y Xán nói tốt mấy lời, hơn nữa, đội chữa trị Hoa Hạ đó còn phái theo hơn ba mươi chiến sỹ đặc chủng đi theo bảo vệ, vũ khí của bọn họ ông không phải là chưa nhìn qua, chuẩn xác, sắc bén, chỉ dựa mấy tên dã man còn nguyên thủy hơn cả chúng ta của bộ tộc Cách Lôi Bác, thì có thể chống đối lại sao? Có đi tìm thì cũng là chịu chết!
- tôi không thèm nói chuyện với ông, tóm lại, bán đứng ân nhân là không đúng!
..............
- aaaaaaaaaa, con trai yêu của a, con chết thảm quá, bọn người Hoa Hạ đáng chết, một lũ đáng hận, Meng Botto tao, là “liệp sư giả” dũng mãnh của thảo nguyên châu Phi, nhất định phải bầm thây chúng mày trành vạn mảnh!
Meng Botto nghe xong, tức khắc phát điên lên, vung vẩy cây cương xoa, tựa như con dã thú đang nổi cơn điên.
Mấy người của tộc Khắc Lỗ, bị khí thế của hắn dọa cho sợ đứng tim, không cả dám thì thầm to nhỏ châu đầu ghé tai nữa, hơn nữa, bọn họ bây giờ đã trở thành tù binh, đều đang quỳ ở trên đất, có người chuyên trách canh giữ. Vốn đã là một phe yếu thế.
- thi thể của con trai tao ở đâu? Subaru mày mà không nói cho tao nữa, mày tưởng tao không dám giết sạch tất cả người của chúng mày sao?
Việc đã đến nước này, tộc trưởng của tộc Khắc Lỗ Subaru cũng không biết làm thế nào, đành phải chỉ về một rừng cây cách đó không xa, Meng Botto tức khắc không thèm để ý đến lũ tù binh, thậm chí đến ngay cả chiếc cương xoa vĩ đại cũng không thèm nữa, chạy thẳng vào trong rừng.
Cơ hồ ngay tức khắc, Meng Botto liền phát hiện sự dị thường, từ một mảnh đất còn có những dấu tích rất rõ ràng, tìm thấy một góc của chiếc túi vải thô,Meng Botto liền rống lên một tiếng thê lương, nhảy vồ lên phía trước, hai tay điên cuồng đào bới bùn đất và sỏi đá, sau đó, liền đào ra một chiếc túi vải thô, mùi hôi tanh bên trong ập vào trong mũi, xé ra vừa xem, liền nhìn thấy bên trong thi thể con trai hắn sớm đã hư thối không thành hình thù gì nữa, dù là, lại không mặc quần áo, nhưng Meng Botto dựa vào hình thể đại khái, còn có một đặc thù trên răng của con trai mình, tức khắc đã xác nhận được thân phận của người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.