Chương 638
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 638: Quán Bar ở châu Phi.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
-Bọn Hoa Hạ đáng chết, tao nhất định sẽ băm thây chúng mày ra làm vạn mảnh.
Meng Botto ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, giậm chân đấm ngực, giống như dã thú phát điên, tiếng gầm vọng tận ra xa, ngay cả đàn chim đang đậu trên cây cũng phát hoảng mà bay tan tác.
Sau đó, Meng Botto liền mang theo thi thể con trai hắn, chỉ huy bọn thủ hạ quay về bộ lạc của chúng, chỉ để lại Subaru và đám người bộ tộc Khắc Lỗ ở lại, vẫn chưa thôi kinh hãi.
-Cái thằng cha khốn nạn này chẳng nhẽ vẫn còn muốn đến quấy nhiễu nhóm người của đội trưởng Diệp Thanh sao?
-Quả là đáng ghét, thằng già này, còn không ngẫm nghĩ xem hành vi của thằng con lão phạm phải tội gì!
-Đúng thật, chẳng phải nói cái gì khác, chỉ cần nói việc lần trước hắn dùng bạo lực với Y Mễ, tạo cho con bé không biết bao nhiêu thương tổn về sinh lý và tâm lý, mà có thằng cha nào đến chịu trách nhiệm đâu, thằng con trai lão thực sự là loài cầm thú, có chết cũng chưa hết tội!
-Xuỵt, nhỏ tiếng thôi, để cái ông Meng Botto đó nghe thấy, không biết chừng lại ngoảnh đầu lại giết ngay cả cậu đấy!
-Đều tại Y Xán, nói năng linh tinh.
-Bỏ đi, trẻ con sợ là việc rất bình thường, không nên trách móc quá nặng nề.
-Chú Subaru, chúng ta có nên thông báo với các anh Diệp Thanh một tiếng không?
Y Mễ nhìn theo bóng dáng đám người Subaru ở phía xa, lo lắng không thôi, bước đến bên cạnh tộc trưởng Subaru, ngước đầu lên hỏi.
Người phụ nữ trung niên được đội Diệp Thanh cứu mạng lần đó cũng bước lại nói:
-Đúng đấy, tù trường, xem ra phải tìm một người đi thông báo cho đội chữa trị viện trợ Hoa Hạ, nói cho cùng, bọn họ ở đây nhân sinh địa không quen, rất dễ bị đánh lén, phục kích.
Subaru gật gật đầu, thầm nói, người Hoa Hạ có câu “Súng trước mặt dễ tránh, đâm sau lưng khó phòng”, bọn Meng Botto tuy vũ khí lạc hậu, nhưng nghề săn từ xưa truyền lại, kỹ sảo săn bắn thuộc loại nhất nhì, không cẩn thận biết đâu lại ở một thung lũng nào đó mà rơi vào mai phục, nếu đội chữa trị Hoa Hạ kể cả có chết một người thì cũng đều là tội của chúng ta.
Lập tức, Subaru liền chon một cậu thanh niên trẻ tuổi dũng cảm nhất trong bộ lạc, hỏi cậu ta:
-Ba Đán, cháu dám một mình đi xa một chuyến không, đi thông báo cho đội chữa trị Hoa Hạ?
Cậu thanh niên tên Ba Đán kia tức khắc nhảy dựng lên, vỗ vào ngực, lớn giọng nói:
-Sao mà không dám, tù trưởng xin bác cứ yên tâm, Ba Đán cháu bảo đảm, trong thời gian sớm nhất nhất định sẽ tìm thấy bọn họ, trước khi bọn Meng Botto tìm thấy, bây giờ cháu đi luôn.
Nói xong, liền định đi ngay, nhà cậu ta vốn nghèo, nên cũng chẳng có gì đáng để thu dọn, về phần rửa mặt đánh răng thì cứ tìm đại một cái hồ nước giải quyết tạm là được rồi, tộc Khắc Lỗ tuy được dẫn dắt dưới tay Subaru vị “Hải quy phái” am hiểu, đã đi nhiều nước trên thế giới, so với bộ tộc Cách Lôi Bác thì văn minh hơn cả nghìn lần, nhưng một số thói quen sống được tích lũy từ đời tổ tông thì khó có thể thay đổi được.
Subaru gọi cậu ta lại, nhét cho cậu ít tiền, nói cho cậu đại khái đường đi thế nào, và một số việc trên đường đi bắt buộc phải chú ý, nó xong xoa xoa đầu cậu, để cậu rời đi.
....... ...... ....... ......
Quán bar “ Hồng sư”
Lúc Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc dưới sự dẫn đầu của Tần Cầm cùng mấy gã vệ sỹ âm thầm bảo vệ tiến vào quán bar này, đều nhao nhao trợn to hai mắt, vô cùng “sốc” , có điều, không phải vì nó lớn, mà là vì nó thực sự quá nhỏ!
“Hồng sư” nằm tại một căn phòng dưới tầng hầm, tổng diện tích ước chừng tuyệt đối không vượt qua 80m2, ngoại trừ một sân khấu nho nhỏ ở trong góc ra, chỗ có thể chứa được khách chắc chỉ tầm năm sáu mươi mét vuông, tương đương một căn phòng hơi lớn một chút.
Một nơi chỉ bé tẹo thế này, bây giờ lại sắp mười giờ tối rồi, mà vấn lạnh lẽo, gần như là chẳng có khách đến mấy.
An Tiếu Trúc ngán ngẩm hỏi:
-ở Phù Liễu, một quán bar nhỏ thôi cũng còn to hơn cái này, chứ đừng nói là ở mấy thành phố lớn như Ninh Thành, Yến Kinh.. quán bar này nhỏ như vậy, chỉ có mỗi mấy cái bàn, còn chẳng có ai ngồi, ông chủ ở đây có thể kiếm nổi tiền chắc? Chị Cầm, có phải chị lừa bọn em không đấy, còn nói là đưa bọn em tới một nơi hay ho nữa cơ đấy.
Tần Cầm nói:
-em đừng thấy nhó bé mà coi thường, ở Bangka này nó rất nổi tiếng đấy, người đến cực đông, bây giờ thời gian chưa đến, còn chưa chính thức bắt đầu đâu.
Sau đó, Tần Cầm liền đưa ba người Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc chọn một góc không quá thu hút ngồi xuống, đối với một nhóm mà có tận ba mỹ nữ và một người đàn ông trông có vẻ gây gầy yếu yếu mà nói, khiêm tốn vẫn mãi mãi vô cùng quan trọng, có thể tránh được một số phiền phức không cần thiết, về phần mấy gã bảo vệ, đương nhiên đã tìm những vị trí ngay bên cạnh, ngồi xuống.
Hai bàn gọi rất nhiều rượu, đều là bia địa phương, ở những nơi thế này, muốn uống một hớp rượu ngon cũng cực kỳ đắt đỏ, không phải mấy người An Tiếu Trúc không có tiền, mà là sợ không phải chính hãng, có nhiều hàng giả, thế không bằng thưởng thức một chút đặc sản dân bản địa.
Mấy người vừa uống vừa nói chuyện, lúc đợi đến gần nửa tiếng sau, quả nhiên đúng như lời Tần Cầm nói, trong quán chớp mắt đã có bao nhiêu khách đến, dường như tất cả ghế ngồi đều đã đầy người, còn có rất nhiều người đang đứng, Diệp Thanh nhìn thoáng qua, đã có thể tính ra, trong quán rượu nho nhỏ này không ngờ lại có thể chứa được không dưới một trăm người, quả thực là náo nhiệt phi phàm, không dám tưởng tượng.
Rất nhanh, biểu diễn liền chính thức bắt đầu, một ca sỹ da đen đầu trọc lốc lên sân khấu đầu tiền, trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, cùng lúc đó, trong góc, trên, ánh đẻn đủ loại màu sắc bắt đầu sáng lấp lánh, đèn neon không ngừng lập lòe, kết hợp với tiếng ca cao vút và nhịp trống, hết sức chấn động lòng người.
Diệp Thanh quan sát người đàn ông đầu trọc đó mấy lần, chỉ thấy hát được mấy bài, người này đã mồ hôi đầy đầu, những giọt mồ hôi dưới ánh đèn chiếu và quả đầu đen ngòm chọc lốc đều trong suốt lóe sáng y hệt nhau, chắc đại khái là do các bài hát trong loại quán bar này, tiết tấu đều hết sức mạnh, thuộc vào đẳng cấp kình bạo, hơn nữa, Diệp Thanh cảm thấy tên ca sĩ da đen đầu trọc kia khi hát rất nhập tâm, nghiêm túc, trong lòng liền có chút tôn kính, kỳ thực, bất kể là ngành nghề nào, người làm việc một cách nghiêm túc, mãi mãi đều đáng nhận được sự tôn trọng của người khác.
Sau đó, là một cô nữ ca sỹ ăn mặc cực kỳ sexy quyến rũ, đương nhiên là một em da đen, thấy chàng ca sĩ độc chọc quả thực quá mệt rồi liền lên sân khấu thay cho hắn, dùng giọng hát hơi khàn khàn hát liền một lèo mấy bài hát đương thịnh hành vô cùng cảm xúc, lập tức phát động cao trào trong đám đông.
Trong lòng Diệp Thanh không nén nổi oán than, cô nữ ca sĩ này lúc hát đũng là có ưu thế hơn cậu nam ca sỹ kia, rõ ràng chàng trai kia hát hay hơn, nhưng cái nghề ca hát này, còn phải kết hợp với cảm thụ của thị giác, cô mỹ nhân da đen thân hình yểu điệu, đã đủ để bù lại sự khiếm khuyết trong giọng hát.
-nhìn cái gì mà nhìn, gái da đen mà anh cũng thích hả?
An Tiếu Trúc thấy Diệp Thanh nhìn chăm chú không dời mắt, không khỏi hơi chút ghen tuông, dướn người lại nói, đồng thời dưới gầm bàn còn lén lút kéo chân hắn lại, hung hăng véo cho một cái thật đau.
-Sao em lại bạo lực như thế chứ? Cẩn thận không anh cũng véo cho đấy?
Diệp Thanh vừa thốt câu này ra, mặt An Tiếu Trúc liền đỏ ửng lên.
-Đồ dê xổm, không thèm để ý tới anh, chị Tiểu Linh, nào, chúng ta chơi trò chơi.
Khuôn mặt ngọc của An Tiếu Trúc chề ra, khẽ “phì” một ngụm, tự đi tìm Mã Tiểu Linh nói chuyện, bởi vì, tên Diệp Thanh này quả thực quá dung tục rồi, khiến cô nhớ lại lúc3.p tối qua, Diệp Thanh đã véo nhẹ nụ hoa của cô, còn dùng răng cắn nhẹ, mút, quả thực là quá xấu xa, quá háo sắc, quá hạ lưu rồi!
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 638: Quán Bar ở châu Phi.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
-Bọn Hoa Hạ đáng chết, tao nhất định sẽ băm thây chúng mày ra làm vạn mảnh.
Meng Botto ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, giậm chân đấm ngực, giống như dã thú phát điên, tiếng gầm vọng tận ra xa, ngay cả đàn chim đang đậu trên cây cũng phát hoảng mà bay tan tác.
Sau đó, Meng Botto liền mang theo thi thể con trai hắn, chỉ huy bọn thủ hạ quay về bộ lạc của chúng, chỉ để lại Subaru và đám người bộ tộc Khắc Lỗ ở lại, vẫn chưa thôi kinh hãi.
-Cái thằng cha khốn nạn này chẳng nhẽ vẫn còn muốn đến quấy nhiễu nhóm người của đội trưởng Diệp Thanh sao?
-Quả là đáng ghét, thằng già này, còn không ngẫm nghĩ xem hành vi của thằng con lão phạm phải tội gì!
-Đúng thật, chẳng phải nói cái gì khác, chỉ cần nói việc lần trước hắn dùng bạo lực với Y Mễ, tạo cho con bé không biết bao nhiêu thương tổn về sinh lý và tâm lý, mà có thằng cha nào đến chịu trách nhiệm đâu, thằng con trai lão thực sự là loài cầm thú, có chết cũng chưa hết tội!
-Xuỵt, nhỏ tiếng thôi, để cái ông Meng Botto đó nghe thấy, không biết chừng lại ngoảnh đầu lại giết ngay cả cậu đấy!
-Đều tại Y Xán, nói năng linh tinh.
-Bỏ đi, trẻ con sợ là việc rất bình thường, không nên trách móc quá nặng nề.
-Chú Subaru, chúng ta có nên thông báo với các anh Diệp Thanh một tiếng không?
Y Mễ nhìn theo bóng dáng đám người Subaru ở phía xa, lo lắng không thôi, bước đến bên cạnh tộc trưởng Subaru, ngước đầu lên hỏi.
Người phụ nữ trung niên được đội Diệp Thanh cứu mạng lần đó cũng bước lại nói:
-Đúng đấy, tù trường, xem ra phải tìm một người đi thông báo cho đội chữa trị viện trợ Hoa Hạ, nói cho cùng, bọn họ ở đây nhân sinh địa không quen, rất dễ bị đánh lén, phục kích.
Subaru gật gật đầu, thầm nói, người Hoa Hạ có câu “Súng trước mặt dễ tránh, đâm sau lưng khó phòng”, bọn Meng Botto tuy vũ khí lạc hậu, nhưng nghề săn từ xưa truyền lại, kỹ sảo săn bắn thuộc loại nhất nhì, không cẩn thận biết đâu lại ở một thung lũng nào đó mà rơi vào mai phục, nếu đội chữa trị Hoa Hạ kể cả có chết một người thì cũng đều là tội của chúng ta.
Lập tức, Subaru liền chon một cậu thanh niên trẻ tuổi dũng cảm nhất trong bộ lạc, hỏi cậu ta:
-Ba Đán, cháu dám một mình đi xa một chuyến không, đi thông báo cho đội chữa trị Hoa Hạ?
Cậu thanh niên tên Ba Đán kia tức khắc nhảy dựng lên, vỗ vào ngực, lớn giọng nói:
-Sao mà không dám, tù trưởng xin bác cứ yên tâm, Ba Đán cháu bảo đảm, trong thời gian sớm nhất nhất định sẽ tìm thấy bọn họ, trước khi bọn Meng Botto tìm thấy, bây giờ cháu đi luôn.
Nói xong, liền định đi ngay, nhà cậu ta vốn nghèo, nên cũng chẳng có gì đáng để thu dọn, về phần rửa mặt đánh răng thì cứ tìm đại một cái hồ nước giải quyết tạm là được rồi, tộc Khắc Lỗ tuy được dẫn dắt dưới tay Subaru vị “Hải quy phái” am hiểu, đã đi nhiều nước trên thế giới, so với bộ tộc Cách Lôi Bác thì văn minh hơn cả nghìn lần, nhưng một số thói quen sống được tích lũy từ đời tổ tông thì khó có thể thay đổi được.
Subaru gọi cậu ta lại, nhét cho cậu ít tiền, nói cho cậu đại khái đường đi thế nào, và một số việc trên đường đi bắt buộc phải chú ý, nó xong xoa xoa đầu cậu, để cậu rời đi.
....... ...... ....... ......
Quán bar “ Hồng sư”
Lúc Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc dưới sự dẫn đầu của Tần Cầm cùng mấy gã vệ sỹ âm thầm bảo vệ tiến vào quán bar này, đều nhao nhao trợn to hai mắt, vô cùng “sốc” , có điều, không phải vì nó lớn, mà là vì nó thực sự quá nhỏ!
“Hồng sư” nằm tại một căn phòng dưới tầng hầm, tổng diện tích ước chừng tuyệt đối không vượt qua 80m2, ngoại trừ một sân khấu nho nhỏ ở trong góc ra, chỗ có thể chứa được khách chắc chỉ tầm năm sáu mươi mét vuông, tương đương một căn phòng hơi lớn một chút.
Một nơi chỉ bé tẹo thế này, bây giờ lại sắp mười giờ tối rồi, mà vấn lạnh lẽo, gần như là chẳng có khách đến mấy.
An Tiếu Trúc ngán ngẩm hỏi:
-ở Phù Liễu, một quán bar nhỏ thôi cũng còn to hơn cái này, chứ đừng nói là ở mấy thành phố lớn như Ninh Thành, Yến Kinh.. quán bar này nhỏ như vậy, chỉ có mỗi mấy cái bàn, còn chẳng có ai ngồi, ông chủ ở đây có thể kiếm nổi tiền chắc? Chị Cầm, có phải chị lừa bọn em không đấy, còn nói là đưa bọn em tới một nơi hay ho nữa cơ đấy.
Tần Cầm nói:
-em đừng thấy nhó bé mà coi thường, ở Bangka này nó rất nổi tiếng đấy, người đến cực đông, bây giờ thời gian chưa đến, còn chưa chính thức bắt đầu đâu.
Sau đó, Tần Cầm liền đưa ba người Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc chọn một góc không quá thu hút ngồi xuống, đối với một nhóm mà có tận ba mỹ nữ và một người đàn ông trông có vẻ gây gầy yếu yếu mà nói, khiêm tốn vẫn mãi mãi vô cùng quan trọng, có thể tránh được một số phiền phức không cần thiết, về phần mấy gã bảo vệ, đương nhiên đã tìm những vị trí ngay bên cạnh, ngồi xuống.
Hai bàn gọi rất nhiều rượu, đều là bia địa phương, ở những nơi thế này, muốn uống một hớp rượu ngon cũng cực kỳ đắt đỏ, không phải mấy người An Tiếu Trúc không có tiền, mà là sợ không phải chính hãng, có nhiều hàng giả, thế không bằng thưởng thức một chút đặc sản dân bản địa.
Mấy người vừa uống vừa nói chuyện, lúc đợi đến gần nửa tiếng sau, quả nhiên đúng như lời Tần Cầm nói, trong quán chớp mắt đã có bao nhiêu khách đến, dường như tất cả ghế ngồi đều đã đầy người, còn có rất nhiều người đang đứng, Diệp Thanh nhìn thoáng qua, đã có thể tính ra, trong quán rượu nho nhỏ này không ngờ lại có thể chứa được không dưới một trăm người, quả thực là náo nhiệt phi phàm, không dám tưởng tượng.
Rất nhanh, biểu diễn liền chính thức bắt đầu, một ca sỹ da đen đầu trọc lốc lên sân khấu đầu tiền, trên sân khấu vừa hát vừa nhảy, cùng lúc đó, trong góc, trên, ánh đẻn đủ loại màu sắc bắt đầu sáng lấp lánh, đèn neon không ngừng lập lòe, kết hợp với tiếng ca cao vút và nhịp trống, hết sức chấn động lòng người.
Diệp Thanh quan sát người đàn ông đầu trọc đó mấy lần, chỉ thấy hát được mấy bài, người này đã mồ hôi đầy đầu, những giọt mồ hôi dưới ánh đèn chiếu và quả đầu đen ngòm chọc lốc đều trong suốt lóe sáng y hệt nhau, chắc đại khái là do các bài hát trong loại quán bar này, tiết tấu đều hết sức mạnh, thuộc vào đẳng cấp kình bạo, hơn nữa, Diệp Thanh cảm thấy tên ca sĩ da đen đầu trọc kia khi hát rất nhập tâm, nghiêm túc, trong lòng liền có chút tôn kính, kỳ thực, bất kể là ngành nghề nào, người làm việc một cách nghiêm túc, mãi mãi đều đáng nhận được sự tôn trọng của người khác.
Sau đó, là một cô nữ ca sỹ ăn mặc cực kỳ sexy quyến rũ, đương nhiên là một em da đen, thấy chàng ca sĩ độc chọc quả thực quá mệt rồi liền lên sân khấu thay cho hắn, dùng giọng hát hơi khàn khàn hát liền một lèo mấy bài hát đương thịnh hành vô cùng cảm xúc, lập tức phát động cao trào trong đám đông.
Trong lòng Diệp Thanh không nén nổi oán than, cô nữ ca sĩ này lúc hát đũng là có ưu thế hơn cậu nam ca sỹ kia, rõ ràng chàng trai kia hát hay hơn, nhưng cái nghề ca hát này, còn phải kết hợp với cảm thụ của thị giác, cô mỹ nhân da đen thân hình yểu điệu, đã đủ để bù lại sự khiếm khuyết trong giọng hát.
-nhìn cái gì mà nhìn, gái da đen mà anh cũng thích hả?
An Tiếu Trúc thấy Diệp Thanh nhìn chăm chú không dời mắt, không khỏi hơi chút ghen tuông, dướn người lại nói, đồng thời dưới gầm bàn còn lén lút kéo chân hắn lại, hung hăng véo cho một cái thật đau.
-Sao em lại bạo lực như thế chứ? Cẩn thận không anh cũng véo cho đấy?
Diệp Thanh vừa thốt câu này ra, mặt An Tiếu Trúc liền đỏ ửng lên.
-Đồ dê xổm, không thèm để ý tới anh, chị Tiểu Linh, nào, chúng ta chơi trò chơi.
Khuôn mặt ngọc của An Tiếu Trúc chề ra, khẽ “phì” một ngụm, tự đi tìm Mã Tiểu Linh nói chuyện, bởi vì, tên Diệp Thanh này quả thực quá dung tục rồi, khiến cô nhớ lại lúc3.p tối qua, Diệp Thanh đã véo nhẹ nụ hoa của cô, còn dùng răng cắn nhẹ, mút, quả thực là quá xấu xa, quá háo sắc, quá hạ lưu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.