Chương 642
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 642: Trúng đạn!(1+2)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Người này trông có vẻ thô lỗ, cẩu thả, kỳ thực suy nghĩ khá tỷ mỉ, trước thì giả vờ say rượu, sau đó thì bất ngờ ra tay, nhanh mạnh như gió bão, đem them chút hương vị đánh lén, định bắt Diệp Thanh như bắt gà, sau đó tay bóp cổ cậu, nhìn hai chân cậu vùng vẫy trong không trung, cảm giác đó, thật tuyệt!
Bởi vì Diệp Thanh không tránh né, Tắc Mông trong chớp mắt đã chộp được cổ Diệp Thanh, lập tức, khóe miệng hắn liền nhếch lên một nụ cười đắc chí man rợ, ngay sau đó, năm ngón tay dùng sức ghì mạnh, hét lớn:
-Nhấc!
Cùng lúc đó, trước mắt hắn dường như đã xuất hiện cảnh tượng chàng Diệp Thanh bị bàn tay lớn của hắn bóp chặt đến nỗi ấp a ấp úng, không nói lên lời, mặt bức đến đỏ bừng, như sắp ngạt thở, hai chân thì đá đạp lung tung, trong ánh mắt đầy những cảnh tượng sợ hãi cầu khẩn! Điều đó khiến Tắc Mông lại càng nổi máu hưng phấn, sắp bốc cháy cả lên rồi!
Tuy nhiên, mặc dù chộp được rồi, nhưng mục tiêu lại không giống chú gà con bị mình nhấc lên, Tắc Mông hơi ngẩn ra, song lại không thèm để bụng, lực trên hai ngón tay ghì càng thêm mạnh!
Cái bóp lần này, ngay cả là cây đại thụ to khỏe, cũng có thể bị bóp nát lớp vỏ thô dày bên ngoài, càng không phải nói là mấy người Hoa Hạ yếu ớt, nhưng Diệp Thanh vẫn không hề nhúc nhích, như mọc dễ, như sắt đá! Khiến tên Tắc Mông da đen kinh ngạc trừng mắt nhìn, muốn cho thêm một tay nữa lên thử!
-Mày chơi chán chưa?
Diệp Thanh ngán ngẩm trừng mắt nhìn hắn, nói.
Tắc Mông biết là không ổn, cảm giác về một mối nguy sắp đến cực kỳ rõ ràng chiếm hết đầu óc hắn, con người hắn cũng hết sức nhạy cảm, gần như vội vàng lắc mình lùi ra!
Nhưng, lúc này thì làm sao mà kịp, cổ tay Diệp Thanh hơi lật, phóng về phía trước, liền chộp lấy cánh tay đầy lông đen của hắn, ngay sau đó lôi về phía sau, “rắc”, cánh tay chật khớp!
Tắc Mông khá lắm! Hừ cũng thèm hừ một tiếng, một cánh tay khác liền phang thẳng đến! Gào thét ra gió! Quả thật tựa như một thanh gang, sức mạnh của lực, e rằng cả một hòn đá lớn cũng có thể đập vỡ!
Chiêu này tuy đơn giản, trực tiếp, nhưng lại là đòn sát thủ nổi danh của hắn, được tổng kết từ vô số các trận đánh, ẩn chứa rất nhiều kỹ thuật phát lực tinh xảo, đã đạt tới được cảnh giới phản phác quy chân, người trúng chiêu này thường bị đứt gân gãy xương!
Tần Cầm lập tức nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn thêm!
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc mặc dù biết Diệp Thanh nhất định không sao, nhưng tim của hai người vẫn không kìm được mà dựng đứng lên!
-Đánh hay lắm!
Diệp Thanh tay phải thành quyền, đánh liên hồi vào trên khuỷu tay của đối phương, chuẩn lại càng chuẩn, chỉ nghe thấy thiếng giòn vang “răng rắc”, một cánh tay khác của tên da đen này đã phế, mềm nhũn buông thõng xuống dưới!
Trong chớp mắt, Tắc Mông gẫy liền cả hai cánh tay, sự đả kích trong lòng không nghĩ cũng biết, phát ra một tiếng rống thê lương, cả người vồ đánh tới, quả thực chẳng khác gì một con dã thú, không ngờ còn muốn dùng miệng cắn Diệp Thanh!
Diệp Thanh thầm nói, nếu mày là mỹ nữ, anh cho mày cắn chán cũng chẳng sao, mẹ kiếp, một thằng da đen, lại là con trai, không ngờ lại không biết xấu hổ mà dùng miệng! chút ngay cho tao đi!
Tức khắc, một cước phóng ra!
Tắc Mông tựa như một miếng thịt lớn, bay quay về chỗ cũ, đâm vào bao nhiêu người, lăn ra cửa quán bar. Cùng lúc đó, những người đương vui vẻ trong quán bar, nhao nhao kêu lên kinh hãi, chạy trốn, sợ liên lụy đến bản thân, đặc biệt là, bọn họ đều biết, đồng bọn của tên đàn ông da đen này đều có súng, hơn nữa bối cảnh phi phàm, không dễ chọc vào!
Trong một khoảng thời gian ngắn, gà bay chó chạy, toán loạn một đám, có điều chủ chốt là chỉ có một cái cửa, đám đông cùng lúc xông lên, cảnh tượng chen chúc không thành gì, bởi thế có thể thấy được kiến thiết phòng cháy chữa cháy thiếu hụt nghiêm trọng, nếu phát sinh cháy nổ, phỏng chừng người bị cháy chết sẽ rất nhiều!
Thiếu gia Thái Lặc mặt mày xanh mét, rất hối hận không nghe lời Khoa Ngõa, hại bản thân mất đi một vị đại tướng, lúc này nổi điên, gầm kên:
-Đánh chết thằng tiểu tử này cho tao!
Tức khắc, mấy tên thuộc hạ da đen còn lại dưới sự dẫn đầu của Khoa Ngõa, gần như cùng lúc rút súng ra, nhấc tay liền bắn “phằng phằng phằng” tiếng súng vang lên không ngừng, rất nhiều người kêu thét chói tai, ngã xuống vũng máu, những người còn lại càng thêm hoảng sợ, thậm chí còn xảy ra chuyện dẫm đạp lên nhau!
Diệp Thanh lo lắng cho sự an nguy của Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, cùng lúc tránh né, liền chộp lấy một chiếc bàn bèn ném thằng vào mấy người da đen đó, trì hoãn hỏa lực của bọn chúng, đồng thời, cuống quýt kêu to nhắc nhở hai cô gái và Tần Câm tìm nơi ẩn trốn.
Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc, Tần Cầm đều là người đã quen nhìn cảnh chiến loạn, lúc này tuy có chút sợ hãi, nhưng không hề hoảng loạn, muốn ra không ra được, đành phải tìm một góc hoặc gầm một chiếc bàn kín đáo nào đó nấp tạm, cùng với bọn họ rất nhiều nhiều khác ở mọi ngóc ngách, có người thậm chí còn nằm luôn lên trên nền, hai tay ôm đầu, cũng may trong quán bar mờ tối, mấy người đó lại bị Diệp Thanh thu hút hỏa lực, nên tạm thời không có thời gian đột kích bọn họ.
-Bọn quỷ đen này, đúng là dám giết người trên phố cơ đấy! Quả thực là coi trời bằng vung rồi!
Diệp Thanh nhảy bên tả phi bên hữu, trong lúc bận rộn vẫn liếc mắt một cái, thấy ba cô gái tạm thời không có việc gì, không khỏi hơi có chút yên tâm, đồn thời trong lòng đại hỏa, nổi lên sát khí, thân hình vừa nhảy lên, đã tựa như âm hồn đánh tới chỗ bọn da đen!
Thiếu gia Thái Lặc cùng mấy tên thuộc hạ nổ súng liên tục, không ngờ lại chẳng bắn trúng một sợi lông nào của Diệp Thanh, đại khái có lẽ Diệp Thanh tuy rằng vồ lên, nhưng lại không phải theo đường thẳng hay đường cong đơn giản, mà là theo một quỹ tích huyền ảo trục hình chữ “chi”!
Kỳ thực, hắn là đang vận dụng một loại trong châm pháp, chính là coi cả người giống như một cây châm lớn, người và châm hợp làm một, lúc bay vút lên, trong sự hoạt bát pha lẫn sắc bén, tựa như tơ nhện nghìn ảnh, nếu không phải là cao thủ tuyệt đỉnh có công lực hùng hậu, kinh nghiệm phong phú thì không thể nào thi triển được!
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc nấp trong góc phòng, dùng một cái bàn làm bia yểm hộ, hoàn toàn không dám thò đầu ra, cả hai đều rất lo lắng.
-Vù vù vù vù!
Người Diệp Thanh còn chưa phi tới, châm đã bay tới trước, ánh sáng sắc lạnh lấp lánh, trong cảnh tượng mờ tối, quả thật không khác gì với gọi hồn bắt mạng, trong tích tắc đã lấy đi năm mạng người, ngay cả tên cao thủ thận trọng như Khoa Ngõa, cũng bị bắn trúng vào cổ họng, mà đi đời nhà ma!
Khẩu súng của Thái Lặc bay ra ngoài, bị một bàn tay lớn bóp chặt lấy cổ, nhấc ngọn lên như túm một con gà con! Hắn tuy cao, nhưng Diệp Thanh cũng chẳng thấp!
-Bùm!
Diệp Thanh nhấc bổng tên Thái Lặc qua đầu, sau đó hung hăng mà quăng một phát xuống, song, thằng cha này cũng da thô thịt dày , không ngờ lại không bị ném chết!
-Đừng giết tao, giết tao rồi mày sẽ chết rất thảm đấy!
Thái Lặc thiếu gia giãy dụa ngước mắt lên trên, cầu xin tha mạng.
-Có đứa nào mà lại cầu xin như mày không?
Diệp Thanh mất hứng, lại đạp thêm một phát nữa! Thầm nói, mày quỳ xuống mà cầu xin tao thì còn tạm, đã không thế lại còn dám nói độc, có ý uy hiếp? Lão đây không thích nhất là trò này đấy! Hơn nữa, tao không giết mày, thì mày với phụ thân mày cũng sẽ giết tao, tao không muốn đợi người ta kề dao vào cổ rồi mới phản kích lại đâu!
Lúc này đại bộ phận người trong quán bar đều thoát ra ngoài hết, chỉ còn lại tầm hai mươi nam nữ người da đen đang trốn ở góc phòng, ai ai cũng vô cùng kinh ngạc, thằng tiểu tử Hoa Hạ tóc đen da vàng này lại lợi hại đến như vậy!
Sau đó, đám nam nữ da đen này liền hoặc trong góc phòng, hoặc dưới gầm ghế, phấn khích mà nhảy lên, hướng về phía Diệp Thanh nhao nhao hét lên:
-Công phu Hoa Hạ!
-Công phu Hoa Hạ!
Có mấy người thậm chí còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi!
Diệp Thanh đương nhiên rất đắc chí, có điều trong lòng lại âm thầm sửa lại một chút, đây không phải là công phu Hoa Hạ đâu nhé, đây là y võ của Diệp Thanh đây biết chưa hả! Anh đây là y võ hợp nhất, sáng tạo phong cách riêng đấy, công phu đương nhiên tự nhiên mà vượt trội, những công phu bình thường của Hoa Hạ làm gì được thần diệu như vậy!
Tuy nhiên, bây giờ nếu để hắn giải thích với mọi người, thì nhất thời nói không rõ ràng được, hơn nữa, việc này còn cần phải giải thích sao?
Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc và Tần Cầm ba người con gái đều đứng dậy bước ra, mặt mũi trắng bệch, tuy ánh đèn mờ tối, nhưng những tử thi và mùi máu tanh trên mặt đất vẫn xộc vào mũi!
Chết cả người rồi, cuộc sống về đêm tự nhiên không thể tiếp tục được nữa, nam nữ da đen liền ào ào rời đi, có người còn giẫm luôn lên trên các thi thể, có lẽ châu phi chiến loạn liên miên, nên những người này không quá sợ tử thi nữa, giẫm lên chúng lại còn có một cảm giác hưng phấn mơ hồ, thậm chí còn có một cô gái, nhân lúc hỗn loạn, còn dùng gót giày cao gót nhẵm một phát thật mạnh lên chân của Thái Lặc thiếu gia!
Thái Lặc thiếu gia đau đến nỗi nhe răng liệt lợi, có điều đầu lại bị chân của Diệp Thanh giẫm chắc lên, không kêu ra tiếng nổi!
-Diệp Thanh, bỏ đi, chúng ta đi mau thôi, chỗ này không nên ở lại lâu!
Mã Tiểu Linh nói. Trong lòng cô đối với việc Diệp Thanh giết người vô lý này mơ hồ có chút không thoải mái.
Diệp Thanh đương nhiên cảm giác được cảm nghĩ của cô, hắn và Mã Tiểu Linh sống chung với nhau lâu nhất, trong công việc lại phối hợp rất ăn ý, về khoản tình cảm, sớm đã tâm đầu ý hợp, lúc này vội giải thích nói:
-Người này với phụ thân hắn – tư lệnh Mikhail kỳ thực đã nhận được ủy thác của Vương Hữu Sơn, muốn giết anh, anh đương nhiên không thể khoanh tay chịu chết được!
Thầm nói, đợi chốc nữa đến thẳng tổng bộ của tên tư lệnh Mikhail đó giết luôn ông ta, diệt luôn cả đội quân quân phiệt đó!
Mã Tiểu Linh nghi hoặc nói:
-Vương Hữu Sơn?
An Tiếu Trúc cũng biết người này, kinh ngạc nói lớn:
-Chẳng nhẽ là Tổng tư lệnh của bộ đội dã chiến, Thượng tướng Vương Hữu Sơn? Diệp Thanh, sao anh lại đắc tội với ông ấy chứ?
-Việc này nói ra dài dòng, sau này anh giải thích với các em sau, tóm lại, anh là không phải loạn giết người vô tội!
Tần Cầm nói:
-Vương Hữu Sơn người này tôi biết, hình như tên tư lệnh Mikhail sau khi bị Thích tổng từ chối, liền cấu kết với đường dây của một nhân vật lớn trong nước, không ngờ lại là người này! Cái tên Thái Lặc này giết rồi cũng chẳng sao, tập đoàn Nhã Tư vẫn đối phó được!
Khẩu khí lạnh lùng, khiến Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc rùng mình, An Tiếu Trúc ngẫm nghĩ, mẹ mình rốt cuộc là làm cái gì chứ, sao ngay cả một thư ký của bà thôi mà sát khí đã lớn thế này! Hơn nữa, bà thân là phụ nữ, một mình dến châu phi làm gì chứ, chẳng nhẽ đúng là buôn bán đứng đắn sao? Có điều, thời gian cấp bách, An Tiếu Trúc cũng không có nhiều thời gian nghĩ đến cái này! Hơn nữa, việc tư của mẹ cô, cô cũng không muốn quản!
Diệp Thanh một cước đá văng tên thiếu gia Thái Lặc, lại chán chẳng thèm giết hắn, vừa nãy trong lúc đánh nhau, bị tận mấy tên da đen vây bắn, ngân châm không có mắt, hắn giết chết mấy người, cũng là bình thường, lúc này hai người đẹp đang có mặt, nên cũng ngại không dám ra độc thủ, tránh để các cô hiểu lầm, tưởng mình là người bạo lực!
-Chúng ta mau đi thôi!
Diệp Thanh đưa ba cô gái, xông nhanh ra ngoài cửa quán bar, vừa mới đến được cửa, liền có một loạt đạn bắn đến!
-Cẩn thận!
Diệp Thanh phản thân, tả hữu mỗi bên ôm một người Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, nhào vào trong sảnh, Tần Cầm cũng phản ứng cực nhanh, thân hình chớp một cái, đã lùi đến bên cạnh!
Lúc này, bên ngoài quán rượu, liền vang lên tiếng quát của rất nhiều người đàn ông da đen, còn có tiếng chân rầm rập, dường như có rất nhiều rất nhiều đàn ông mang súng vây quanh đến!
Mã Tiểu Linh nghe hiểu vài câu thổ ngữ địa phương, nói:
-Bọn họ là thuộc hạ của tên thiếu gia da đen này, đến tiếp ứng, chúng ta e rằng khó có thể chạy thoát được!
Sau đó, năm tên da đen cầm súng quét bắn xông vào trong, vừa mới đến cửa đã đổ rầm xuống, lại là Diệp Thanh phóng ngân châm ra tay lần nữa, không chút lưu tình, tức khắc chết đắc kỳ tử!
Mấy người đó lập tức không dám liều lĩnh, chỉ dám chặn chỗ ra vào, nhưng Diệp Thanh chỉ cần thò đầu ra, là gặp ngay bão đạn bay vù vù đến!
An Tiếu Trúc nói:
-Không xông ra ngoài được, thì chúng ta bắt tên da đen kia làm con tim!
Nói xong liền ngoảnh người đi xem tình hình của tên thiếu gia da đen đó, vừa ngoảnh đầu lại, liền hét lên một tiếng sợ hãi, vội vồ lấy Diệp Thanh!
Gần như đồng thời, lúc An Tiếu Trúc ôm vào lòng Diệp Thanh, liền nghe thấy “phằng” một tiếng, bờ vai non mỡn của An Tiếu Trúc bị trúng một viên đạn, máu tươi ồ ồ chảy ra, ngấm đỏ cả chiếc áo bằng lụa!
-Tiếu Trúc!
Diệp Thanh rống lên một tiếng bi thương, không chút nghĩ ngợi, liền phóng ra một tia hàn quang, một chiếc châm chi sàm cắm thẳng vào huyệt thái dương tên thiếu gia Thái Lặc, đầu óc nổ tung, chết thẳng cẳng!
-Đại tiểu thư!
Tần Cầm thấy An Tiếu Trúc vai đầy máu, lo lắng kinh hãi không ngừng, con người trước nay luôn bình tĩnh như cô không ngờ lại hiện ra sự hoảng loạn nhất thời, thầm nói, cái cô đại tiểu thư này, sao lại ngốc như vậy, cô đỡ đạn cho Diệp Thanh đáng không? Con nha đầu ngốc này, chẳng nhẽ lại thực sự đã yêu bạn trai của người ta rồi?
Hơn nữa, bây giờ đại tiểu thư xảy ra chuyện, cô khó chối được sai lầm này, con tin chết rồi, e rằng muốn chạy thoát ra ngoài lại càng không dễ dàng, đành phải cầu cứu Thích tổng rồi! Thích tổng và Tháp Mông tư lệnh hợp tác mật thiết, việc cỏn con này chẳng nhẽ ông ta lại không chịu giúp sao? Tần Cầm quyết định song, liền lập tức nấp vào một góc phòng, lôi điện thoại ra gọi.
Mã Tiểu Linh lo lắng cho sự an nguy của An Tiếu Trúc, liền chạy lại, ôm An Tiếu Trúc vào lòng, vạch chỗ vai bị thương ra, tiện cho Diệp Thanh chữa trị, đồng thời dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán cho cô, nói:
-Tiếu Trúc đừng sợ, chị và Diệp Thanh sẽ cứu em!
An Tiếu Trúc sắc mặt trắng bệch, mái tóc rối tung, máu loang lổ trên người, máu tươi vẫn không ngừng chảy, nhưng lại tỏa ra một vẻ đẹp khác, khiến người ta thương tiếc không ngừng, nhìn thấy Mã Tiểu Linh, gắng gượng nhếch nhếch khóe môi, cười một cái, run run đứt quãng nói:
-Chị Tiểu Linh, em không sợ.......
-Em đừng nói, giữ gìn thể lực!
Nước mắt Tiểu Linh rơi xuống nóng hổi, vành mắt đỏ hoe.
Diệp Thanh liền lấy ngân châm ra, thời gian cấp bách, bất chấp có người ngoài ở đây, sau khi dùng chân khí tần số cao tiêu độc, liền nhanh chóng cầm máu, băng bó giúp An Tiếu Trúc, hiện tại điều kiện có hạn, hơn nữa kẻ địch còn đang công kích, chỉ có thể đợi sau khi quay về, tiếp tục nghĩ cách giải quyết, may mắn là phần bả vai không có khí quan quan trọng nào, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là khó tránh khỏi đau đớn!
Ngay cả như thế thôi, Diệp Thanh đã cực kỳ đau lòng rồi, trong lòng liền thầm mắng chửi bản thân, mày cần thể diện cái gì chứ, sớm giết chết cái thằng thiếu gia Thái Lặc đó , thì đã chẳng phải không xảy ra chuyện này rồi sao? Hắn lúc trước đã đá khẩu súng bay rất xa rồi, có lẽ, tên Thiếu gia Thái Lặc đó chắc đã giấu khẩu súng nhỏ ở chỗ nào đó trên cơ thể!
Đương lúc Diệp Thanh định tiết lộ bí mật, trước mặt mọi người đưa Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc và Tần Cầm chuyển dời đến băng tuyết tòa thành, thì biến cố đã xảy ra!
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 642: Trúng đạn!(1+2)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Người này trông có vẻ thô lỗ, cẩu thả, kỳ thực suy nghĩ khá tỷ mỉ, trước thì giả vờ say rượu, sau đó thì bất ngờ ra tay, nhanh mạnh như gió bão, đem them chút hương vị đánh lén, định bắt Diệp Thanh như bắt gà, sau đó tay bóp cổ cậu, nhìn hai chân cậu vùng vẫy trong không trung, cảm giác đó, thật tuyệt!
Bởi vì Diệp Thanh không tránh né, Tắc Mông trong chớp mắt đã chộp được cổ Diệp Thanh, lập tức, khóe miệng hắn liền nhếch lên một nụ cười đắc chí man rợ, ngay sau đó, năm ngón tay dùng sức ghì mạnh, hét lớn:
-Nhấc!
Cùng lúc đó, trước mắt hắn dường như đã xuất hiện cảnh tượng chàng Diệp Thanh bị bàn tay lớn của hắn bóp chặt đến nỗi ấp a ấp úng, không nói lên lời, mặt bức đến đỏ bừng, như sắp ngạt thở, hai chân thì đá đạp lung tung, trong ánh mắt đầy những cảnh tượng sợ hãi cầu khẩn! Điều đó khiến Tắc Mông lại càng nổi máu hưng phấn, sắp bốc cháy cả lên rồi!
Tuy nhiên, mặc dù chộp được rồi, nhưng mục tiêu lại không giống chú gà con bị mình nhấc lên, Tắc Mông hơi ngẩn ra, song lại không thèm để bụng, lực trên hai ngón tay ghì càng thêm mạnh!
Cái bóp lần này, ngay cả là cây đại thụ to khỏe, cũng có thể bị bóp nát lớp vỏ thô dày bên ngoài, càng không phải nói là mấy người Hoa Hạ yếu ớt, nhưng Diệp Thanh vẫn không hề nhúc nhích, như mọc dễ, như sắt đá! Khiến tên Tắc Mông da đen kinh ngạc trừng mắt nhìn, muốn cho thêm một tay nữa lên thử!
-Mày chơi chán chưa?
Diệp Thanh ngán ngẩm trừng mắt nhìn hắn, nói.
Tắc Mông biết là không ổn, cảm giác về một mối nguy sắp đến cực kỳ rõ ràng chiếm hết đầu óc hắn, con người hắn cũng hết sức nhạy cảm, gần như vội vàng lắc mình lùi ra!
Nhưng, lúc này thì làm sao mà kịp, cổ tay Diệp Thanh hơi lật, phóng về phía trước, liền chộp lấy cánh tay đầy lông đen của hắn, ngay sau đó lôi về phía sau, “rắc”, cánh tay chật khớp!
Tắc Mông khá lắm! Hừ cũng thèm hừ một tiếng, một cánh tay khác liền phang thẳng đến! Gào thét ra gió! Quả thật tựa như một thanh gang, sức mạnh của lực, e rằng cả một hòn đá lớn cũng có thể đập vỡ!
Chiêu này tuy đơn giản, trực tiếp, nhưng lại là đòn sát thủ nổi danh của hắn, được tổng kết từ vô số các trận đánh, ẩn chứa rất nhiều kỹ thuật phát lực tinh xảo, đã đạt tới được cảnh giới phản phác quy chân, người trúng chiêu này thường bị đứt gân gãy xương!
Tần Cầm lập tức nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn thêm!
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc mặc dù biết Diệp Thanh nhất định không sao, nhưng tim của hai người vẫn không kìm được mà dựng đứng lên!
-Đánh hay lắm!
Diệp Thanh tay phải thành quyền, đánh liên hồi vào trên khuỷu tay của đối phương, chuẩn lại càng chuẩn, chỉ nghe thấy thiếng giòn vang “răng rắc”, một cánh tay khác của tên da đen này đã phế, mềm nhũn buông thõng xuống dưới!
Trong chớp mắt, Tắc Mông gẫy liền cả hai cánh tay, sự đả kích trong lòng không nghĩ cũng biết, phát ra một tiếng rống thê lương, cả người vồ đánh tới, quả thực chẳng khác gì một con dã thú, không ngờ còn muốn dùng miệng cắn Diệp Thanh!
Diệp Thanh thầm nói, nếu mày là mỹ nữ, anh cho mày cắn chán cũng chẳng sao, mẹ kiếp, một thằng da đen, lại là con trai, không ngờ lại không biết xấu hổ mà dùng miệng! chút ngay cho tao đi!
Tức khắc, một cước phóng ra!
Tắc Mông tựa như một miếng thịt lớn, bay quay về chỗ cũ, đâm vào bao nhiêu người, lăn ra cửa quán bar. Cùng lúc đó, những người đương vui vẻ trong quán bar, nhao nhao kêu lên kinh hãi, chạy trốn, sợ liên lụy đến bản thân, đặc biệt là, bọn họ đều biết, đồng bọn của tên đàn ông da đen này đều có súng, hơn nữa bối cảnh phi phàm, không dễ chọc vào!
Trong một khoảng thời gian ngắn, gà bay chó chạy, toán loạn một đám, có điều chủ chốt là chỉ có một cái cửa, đám đông cùng lúc xông lên, cảnh tượng chen chúc không thành gì, bởi thế có thể thấy được kiến thiết phòng cháy chữa cháy thiếu hụt nghiêm trọng, nếu phát sinh cháy nổ, phỏng chừng người bị cháy chết sẽ rất nhiều!
Thiếu gia Thái Lặc mặt mày xanh mét, rất hối hận không nghe lời Khoa Ngõa, hại bản thân mất đi một vị đại tướng, lúc này nổi điên, gầm kên:
-Đánh chết thằng tiểu tử này cho tao!
Tức khắc, mấy tên thuộc hạ da đen còn lại dưới sự dẫn đầu của Khoa Ngõa, gần như cùng lúc rút súng ra, nhấc tay liền bắn “phằng phằng phằng” tiếng súng vang lên không ngừng, rất nhiều người kêu thét chói tai, ngã xuống vũng máu, những người còn lại càng thêm hoảng sợ, thậm chí còn xảy ra chuyện dẫm đạp lên nhau!
Diệp Thanh lo lắng cho sự an nguy của Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, cùng lúc tránh né, liền chộp lấy một chiếc bàn bèn ném thằng vào mấy người da đen đó, trì hoãn hỏa lực của bọn chúng, đồng thời, cuống quýt kêu to nhắc nhở hai cô gái và Tần Câm tìm nơi ẩn trốn.
Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc, Tần Cầm đều là người đã quen nhìn cảnh chiến loạn, lúc này tuy có chút sợ hãi, nhưng không hề hoảng loạn, muốn ra không ra được, đành phải tìm một góc hoặc gầm một chiếc bàn kín đáo nào đó nấp tạm, cùng với bọn họ rất nhiều nhiều khác ở mọi ngóc ngách, có người thậm chí còn nằm luôn lên trên nền, hai tay ôm đầu, cũng may trong quán bar mờ tối, mấy người đó lại bị Diệp Thanh thu hút hỏa lực, nên tạm thời không có thời gian đột kích bọn họ.
-Bọn quỷ đen này, đúng là dám giết người trên phố cơ đấy! Quả thực là coi trời bằng vung rồi!
Diệp Thanh nhảy bên tả phi bên hữu, trong lúc bận rộn vẫn liếc mắt một cái, thấy ba cô gái tạm thời không có việc gì, không khỏi hơi có chút yên tâm, đồn thời trong lòng đại hỏa, nổi lên sát khí, thân hình vừa nhảy lên, đã tựa như âm hồn đánh tới chỗ bọn da đen!
Thiếu gia Thái Lặc cùng mấy tên thuộc hạ nổ súng liên tục, không ngờ lại chẳng bắn trúng một sợi lông nào của Diệp Thanh, đại khái có lẽ Diệp Thanh tuy rằng vồ lên, nhưng lại không phải theo đường thẳng hay đường cong đơn giản, mà là theo một quỹ tích huyền ảo trục hình chữ “chi”!
Kỳ thực, hắn là đang vận dụng một loại trong châm pháp, chính là coi cả người giống như một cây châm lớn, người và châm hợp làm một, lúc bay vút lên, trong sự hoạt bát pha lẫn sắc bén, tựa như tơ nhện nghìn ảnh, nếu không phải là cao thủ tuyệt đỉnh có công lực hùng hậu, kinh nghiệm phong phú thì không thể nào thi triển được!
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc nấp trong góc phòng, dùng một cái bàn làm bia yểm hộ, hoàn toàn không dám thò đầu ra, cả hai đều rất lo lắng.
-Vù vù vù vù!
Người Diệp Thanh còn chưa phi tới, châm đã bay tới trước, ánh sáng sắc lạnh lấp lánh, trong cảnh tượng mờ tối, quả thật không khác gì với gọi hồn bắt mạng, trong tích tắc đã lấy đi năm mạng người, ngay cả tên cao thủ thận trọng như Khoa Ngõa, cũng bị bắn trúng vào cổ họng, mà đi đời nhà ma!
Khẩu súng của Thái Lặc bay ra ngoài, bị một bàn tay lớn bóp chặt lấy cổ, nhấc ngọn lên như túm một con gà con! Hắn tuy cao, nhưng Diệp Thanh cũng chẳng thấp!
-Bùm!
Diệp Thanh nhấc bổng tên Thái Lặc qua đầu, sau đó hung hăng mà quăng một phát xuống, song, thằng cha này cũng da thô thịt dày , không ngờ lại không bị ném chết!
-Đừng giết tao, giết tao rồi mày sẽ chết rất thảm đấy!
Thái Lặc thiếu gia giãy dụa ngước mắt lên trên, cầu xin tha mạng.
-Có đứa nào mà lại cầu xin như mày không?
Diệp Thanh mất hứng, lại đạp thêm một phát nữa! Thầm nói, mày quỳ xuống mà cầu xin tao thì còn tạm, đã không thế lại còn dám nói độc, có ý uy hiếp? Lão đây không thích nhất là trò này đấy! Hơn nữa, tao không giết mày, thì mày với phụ thân mày cũng sẽ giết tao, tao không muốn đợi người ta kề dao vào cổ rồi mới phản kích lại đâu!
Lúc này đại bộ phận người trong quán bar đều thoát ra ngoài hết, chỉ còn lại tầm hai mươi nam nữ người da đen đang trốn ở góc phòng, ai ai cũng vô cùng kinh ngạc, thằng tiểu tử Hoa Hạ tóc đen da vàng này lại lợi hại đến như vậy!
Sau đó, đám nam nữ da đen này liền hoặc trong góc phòng, hoặc dưới gầm ghế, phấn khích mà nhảy lên, hướng về phía Diệp Thanh nhao nhao hét lên:
-Công phu Hoa Hạ!
-Công phu Hoa Hạ!
Có mấy người thậm chí còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi!
Diệp Thanh đương nhiên rất đắc chí, có điều trong lòng lại âm thầm sửa lại một chút, đây không phải là công phu Hoa Hạ đâu nhé, đây là y võ của Diệp Thanh đây biết chưa hả! Anh đây là y võ hợp nhất, sáng tạo phong cách riêng đấy, công phu đương nhiên tự nhiên mà vượt trội, những công phu bình thường của Hoa Hạ làm gì được thần diệu như vậy!
Tuy nhiên, bây giờ nếu để hắn giải thích với mọi người, thì nhất thời nói không rõ ràng được, hơn nữa, việc này còn cần phải giải thích sao?
Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc và Tần Cầm ba người con gái đều đứng dậy bước ra, mặt mũi trắng bệch, tuy ánh đèn mờ tối, nhưng những tử thi và mùi máu tanh trên mặt đất vẫn xộc vào mũi!
Chết cả người rồi, cuộc sống về đêm tự nhiên không thể tiếp tục được nữa, nam nữ da đen liền ào ào rời đi, có người còn giẫm luôn lên trên các thi thể, có lẽ châu phi chiến loạn liên miên, nên những người này không quá sợ tử thi nữa, giẫm lên chúng lại còn có một cảm giác hưng phấn mơ hồ, thậm chí còn có một cô gái, nhân lúc hỗn loạn, còn dùng gót giày cao gót nhẵm một phát thật mạnh lên chân của Thái Lặc thiếu gia!
Thái Lặc thiếu gia đau đến nỗi nhe răng liệt lợi, có điều đầu lại bị chân của Diệp Thanh giẫm chắc lên, không kêu ra tiếng nổi!
-Diệp Thanh, bỏ đi, chúng ta đi mau thôi, chỗ này không nên ở lại lâu!
Mã Tiểu Linh nói. Trong lòng cô đối với việc Diệp Thanh giết người vô lý này mơ hồ có chút không thoải mái.
Diệp Thanh đương nhiên cảm giác được cảm nghĩ của cô, hắn và Mã Tiểu Linh sống chung với nhau lâu nhất, trong công việc lại phối hợp rất ăn ý, về khoản tình cảm, sớm đã tâm đầu ý hợp, lúc này vội giải thích nói:
-Người này với phụ thân hắn – tư lệnh Mikhail kỳ thực đã nhận được ủy thác của Vương Hữu Sơn, muốn giết anh, anh đương nhiên không thể khoanh tay chịu chết được!
Thầm nói, đợi chốc nữa đến thẳng tổng bộ của tên tư lệnh Mikhail đó giết luôn ông ta, diệt luôn cả đội quân quân phiệt đó!
Mã Tiểu Linh nghi hoặc nói:
-Vương Hữu Sơn?
An Tiếu Trúc cũng biết người này, kinh ngạc nói lớn:
-Chẳng nhẽ là Tổng tư lệnh của bộ đội dã chiến, Thượng tướng Vương Hữu Sơn? Diệp Thanh, sao anh lại đắc tội với ông ấy chứ?
-Việc này nói ra dài dòng, sau này anh giải thích với các em sau, tóm lại, anh là không phải loạn giết người vô tội!
Tần Cầm nói:
-Vương Hữu Sơn người này tôi biết, hình như tên tư lệnh Mikhail sau khi bị Thích tổng từ chối, liền cấu kết với đường dây của một nhân vật lớn trong nước, không ngờ lại là người này! Cái tên Thái Lặc này giết rồi cũng chẳng sao, tập đoàn Nhã Tư vẫn đối phó được!
Khẩu khí lạnh lùng, khiến Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc rùng mình, An Tiếu Trúc ngẫm nghĩ, mẹ mình rốt cuộc là làm cái gì chứ, sao ngay cả một thư ký của bà thôi mà sát khí đã lớn thế này! Hơn nữa, bà thân là phụ nữ, một mình dến châu phi làm gì chứ, chẳng nhẽ đúng là buôn bán đứng đắn sao? Có điều, thời gian cấp bách, An Tiếu Trúc cũng không có nhiều thời gian nghĩ đến cái này! Hơn nữa, việc tư của mẹ cô, cô cũng không muốn quản!
Diệp Thanh một cước đá văng tên thiếu gia Thái Lặc, lại chán chẳng thèm giết hắn, vừa nãy trong lúc đánh nhau, bị tận mấy tên da đen vây bắn, ngân châm không có mắt, hắn giết chết mấy người, cũng là bình thường, lúc này hai người đẹp đang có mặt, nên cũng ngại không dám ra độc thủ, tránh để các cô hiểu lầm, tưởng mình là người bạo lực!
-Chúng ta mau đi thôi!
Diệp Thanh đưa ba cô gái, xông nhanh ra ngoài cửa quán bar, vừa mới đến được cửa, liền có một loạt đạn bắn đến!
-Cẩn thận!
Diệp Thanh phản thân, tả hữu mỗi bên ôm một người Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc, nhào vào trong sảnh, Tần Cầm cũng phản ứng cực nhanh, thân hình chớp một cái, đã lùi đến bên cạnh!
Lúc này, bên ngoài quán rượu, liền vang lên tiếng quát của rất nhiều người đàn ông da đen, còn có tiếng chân rầm rập, dường như có rất nhiều rất nhiều đàn ông mang súng vây quanh đến!
Mã Tiểu Linh nghe hiểu vài câu thổ ngữ địa phương, nói:
-Bọn họ là thuộc hạ của tên thiếu gia da đen này, đến tiếp ứng, chúng ta e rằng khó có thể chạy thoát được!
Sau đó, năm tên da đen cầm súng quét bắn xông vào trong, vừa mới đến cửa đã đổ rầm xuống, lại là Diệp Thanh phóng ngân châm ra tay lần nữa, không chút lưu tình, tức khắc chết đắc kỳ tử!
Mấy người đó lập tức không dám liều lĩnh, chỉ dám chặn chỗ ra vào, nhưng Diệp Thanh chỉ cần thò đầu ra, là gặp ngay bão đạn bay vù vù đến!
An Tiếu Trúc nói:
-Không xông ra ngoài được, thì chúng ta bắt tên da đen kia làm con tim!
Nói xong liền ngoảnh người đi xem tình hình của tên thiếu gia da đen đó, vừa ngoảnh đầu lại, liền hét lên một tiếng sợ hãi, vội vồ lấy Diệp Thanh!
Gần như đồng thời, lúc An Tiếu Trúc ôm vào lòng Diệp Thanh, liền nghe thấy “phằng” một tiếng, bờ vai non mỡn của An Tiếu Trúc bị trúng một viên đạn, máu tươi ồ ồ chảy ra, ngấm đỏ cả chiếc áo bằng lụa!
-Tiếu Trúc!
Diệp Thanh rống lên một tiếng bi thương, không chút nghĩ ngợi, liền phóng ra một tia hàn quang, một chiếc châm chi sàm cắm thẳng vào huyệt thái dương tên thiếu gia Thái Lặc, đầu óc nổ tung, chết thẳng cẳng!
-Đại tiểu thư!
Tần Cầm thấy An Tiếu Trúc vai đầy máu, lo lắng kinh hãi không ngừng, con người trước nay luôn bình tĩnh như cô không ngờ lại hiện ra sự hoảng loạn nhất thời, thầm nói, cái cô đại tiểu thư này, sao lại ngốc như vậy, cô đỡ đạn cho Diệp Thanh đáng không? Con nha đầu ngốc này, chẳng nhẽ lại thực sự đã yêu bạn trai của người ta rồi?
Hơn nữa, bây giờ đại tiểu thư xảy ra chuyện, cô khó chối được sai lầm này, con tin chết rồi, e rằng muốn chạy thoát ra ngoài lại càng không dễ dàng, đành phải cầu cứu Thích tổng rồi! Thích tổng và Tháp Mông tư lệnh hợp tác mật thiết, việc cỏn con này chẳng nhẽ ông ta lại không chịu giúp sao? Tần Cầm quyết định song, liền lập tức nấp vào một góc phòng, lôi điện thoại ra gọi.
Mã Tiểu Linh lo lắng cho sự an nguy của An Tiếu Trúc, liền chạy lại, ôm An Tiếu Trúc vào lòng, vạch chỗ vai bị thương ra, tiện cho Diệp Thanh chữa trị, đồng thời dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán cho cô, nói:
-Tiếu Trúc đừng sợ, chị và Diệp Thanh sẽ cứu em!
An Tiếu Trúc sắc mặt trắng bệch, mái tóc rối tung, máu loang lổ trên người, máu tươi vẫn không ngừng chảy, nhưng lại tỏa ra một vẻ đẹp khác, khiến người ta thương tiếc không ngừng, nhìn thấy Mã Tiểu Linh, gắng gượng nhếch nhếch khóe môi, cười một cái, run run đứt quãng nói:
-Chị Tiểu Linh, em không sợ.......
-Em đừng nói, giữ gìn thể lực!
Nước mắt Tiểu Linh rơi xuống nóng hổi, vành mắt đỏ hoe.
Diệp Thanh liền lấy ngân châm ra, thời gian cấp bách, bất chấp có người ngoài ở đây, sau khi dùng chân khí tần số cao tiêu độc, liền nhanh chóng cầm máu, băng bó giúp An Tiếu Trúc, hiện tại điều kiện có hạn, hơn nữa kẻ địch còn đang công kích, chỉ có thể đợi sau khi quay về, tiếp tục nghĩ cách giải quyết, may mắn là phần bả vai không có khí quan quan trọng nào, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là khó tránh khỏi đau đớn!
Ngay cả như thế thôi, Diệp Thanh đã cực kỳ đau lòng rồi, trong lòng liền thầm mắng chửi bản thân, mày cần thể diện cái gì chứ, sớm giết chết cái thằng thiếu gia Thái Lặc đó , thì đã chẳng phải không xảy ra chuyện này rồi sao? Hắn lúc trước đã đá khẩu súng bay rất xa rồi, có lẽ, tên Thiếu gia Thái Lặc đó chắc đã giấu khẩu súng nhỏ ở chỗ nào đó trên cơ thể!
Đương lúc Diệp Thanh định tiết lộ bí mật, trước mặt mọi người đưa Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc và Tần Cầm chuyển dời đến băng tuyết tòa thành, thì biến cố đã xảy ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.