Chương 643
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 643: Diệp Thanh ca ca, anh ở lại với em, được không?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Bên ngoài dường như đến thêm rất nhiều người, hô quát dồn dập, đại loại mấy câu như: buông vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng vân vân, Diệp Thanh nghe không hiểu lắm, lúc này hỏa lực đã ngừng lại, vừa hay thò đầu ra xem!
Liền thấy, cừ thật,ước chừng phải có bảy tám chiếc xe tải lớn, nhảy xuống xe phải mấy trăm quân nhân, toàn bộ đều là những binh lính da đen tay vác súng ak47, quân phục thống nhất, khác hoàn toàn với quân phục của mấy người đang chặn tại cửa ra vào vây giết bọn họ, rõ ràng là không cùng một đội quân!
Thậm chí, đôi mắt Diệp Thanh nheo lại, không ngờ lại phát hiện ra hai chiếc xe tăng, sau đuôi xe tải, nòng pháo thô to dương thẳng lên, vô cùng uy lực!
Thầm nói, lần này làm quá rồi, chẳng nhẽ lại là thành vệ quân của Bangka?
Tần Cầm thấy thế, thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Đây là người mà Tháp Mông tư lệnh phái đến, chúng ta coi như được cứu rồi! Diệp bác sỹ, chúng ta mau về thôi, chữa trị cho đại tiểu thư!
Diệp Thanh bế ngang An Tiếu Trúc đứng dậy, An Tiếu Trúc giống như chú lợn con ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, tuy sắc mặt trắng nhợt, nhưng, Mã Tiểu Linh phát hiện, khóe miệng con nhỏ này không ngờ lại có một nụ cười ngọt ngào, như ẩn như hiện, không khỏi lắc lắc đầu!
Tần Cầm đi trước mở đường, cô thường xuyên ra vào trụ sở của tư lệnh Tháp Mông, bên trong rất nhiều tướng quân quen biết cô, lần này đem quân đến cứu viện là một nhân vật cấp đoàn trưởng – một thuộc hạ dưới chướng của tư lệnh Tháp Mông, đương nhiên có quen Tần Cầm, nhìn thấy Tần Cầm liền chào bằng kiểu nhà binh, sai người điều xe đến đưa bọn họ quay về, còn bản thân ở lại tiếp tục bắt thẩm vấn mấy tên cầm súng kia!
- Các người không được giết chúng tôi, chúng tôi là người của tư lệnh Mikhail!
- Con trai của tư lệnh Mikhail bị giết trong quán bar rồi, cứ coi là cái lão già Tháp Mông của các người đến, thì cũng không gánh nổi cơn thịnh nộ của tư lệnh Mikhail!
- Tao khuyên chúng mày, ngoan ngoãn mà thả chúng tao ra, nếu không, đội quân của tư lệnh Mikhail mà đến, nửa còn lại của bang này sẽ đổi chủ!
- Làm cho máu tươi thành sông, người chết đầy đường!
Vị đoàn trưởng kia tức khắc nổi giận, cười giễu cợt một tiếng mắng:
- Sắp chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng, Mikhail là cái thá gì, dám gây chuyện trên địa bàn của tư lệnh Tháp Mông chúng tao? Con trai hắn sao, chết thì cũng chết rồi!
- Mày!
Đối phương tức nổ đom đóm mắt.
Đoàn trưởng người da đen phất tay:
- Giết hết toàn bộ, đem về cho chó ăn!
Lập tức, tiếng súng nổi lên tứ phía, tiếng kêu rên vang lên không ngừng, có điều rất nhanh, vị đoàn trưởng đó liền dẫn theo đội quân, gào thét mà về, chỉ lưu lại nhưng vũng máu vệt máu lớn!
Những người xem trộm ở phía xa đều sợ ngây người, một người đàn ông da đen nhảy dựng, hét lên:
- Chẳng nhẽ, chiến loạn lại nổi lên rồi sao? Chúng ta khó khăn lắm mới trải qua được vài năm yên bình, tuy là trên thực tế lại chẳng được yên bình như thế!
- Đánh thì đánh chứ sao, tôi thấy tư lệnh Tháp Mông được đó, cậu xem đội ngũ của ông ấy vừa nãy, uy vũ biết bao!
- Tôi lại thấy tư lệnh Mikhail được, mười năm có thừa mà chưa thua lần nào!
- Tình thế dễ thay đổi, Tháp Mông tư lệnh của bây giờ, cậu không phát hiện ra sao, vũ khí và trang bị của đội quân ông ấy đều tinh xảo hơn rất nhiều, ít nhất cũng tiên tiến hơn tư lệnh Mikhail đến bảy tám năm, hoàn toàn không chỉ khác một bậc!
- Thế cơ à, đánh nhau hay mà, không đánh nhau thì buồn chết, không có việc gì làm, đến cơm còn ăn không no, đánh nhau rồi, gia nhập một phía, tốt xấu gì cũng có cơm ăn!
- Hì hì, còn có thể hiếp dâm, cướp bóc!
- Cần thận không người bị hiếp, bị cướp lại là cậu đó!
- Cút!
..... ...... ....
Diệp Thanh hoàn toàn không biết, chỉ vì sự cố lần này, sự cân bằng của bang bị phá vỡ, quốc gia lắm tai lắm nạn này lại lần nữa rơi vào chiến loạn, có điều, cứ cho là không có hắn, người ngựa hai bên sớm muộn gì cũng đánh nhau! Nói cho cùng, bất luận là Tháp Mông hay Mikhail, đều đang ngấm ngầm tích góp lực lượng, đều nhăm nhe nuốt gọn đối phương, cái thiếu chỉ là một mồi lửa mà thôi.
........... ......... ...........
Chiếc xe vừa dừng lại, Diệp Thanh liền ôm An Tiếu Trúc chạy nhanh về phòng trong khách sạn! Bản thân hắn là bác sỹ, hoàn toàn không cần đưa cô đi bệnh viện, bệnh viện của châu Phi, trình độ chữa bệnh không cần nghĩ cũng biết, còn không bằng tự mình cứu chữa!
Thích Nguyệt Nhã thân thể còn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng lúc này sớm đã đợi đến mức không kiên nhẫn thêm được nữa, chạy ra ngoài đón, lo lắng dò hỏi:
- Tiếu Trúc con bé làm sao rồi?
Diệp Thanh vừa chạy vừa nói:
- Cô đừng lo lắng, Tiếu Trúc không sao, rất nhanh sẽ không sao nữa!
Nói xong liền xông vào phòng An Tiếu Trúc! Mã Tiểu Linh cũng vào theo, đồng thời ngăn Thích Nguyệt Nhã và Tần Cầm ở bên ngoài.
- Cô Thích, chị Tần, Diệp Thanh khi chữa trị anh ấy cần một môi trường yên tĩnh, hai người ở bên ngoài kiên nhẫn chờ nhé, yên tâm đi, An Tiếu Trúc không có nguy hiểm về tính mạng!
Sau đó, Mã Tiểu Linh liền đóng cửa lại, bước đến bên cạnh Diệp Thanh, làm trợ thủ cho anh.
Đường đường là phó viện trưởng bệnh viện, chuyên gia của nhiều khoa, mỗi lần khi ở bên cạnh Diệp Thanh đều chủ động đảm đương vai trò của y tá, điều này thực sự là làm khó cho Mã Tiểu Linh rồi!
Còn thằng nhãi Diệp Thanh này lại chẳng có một lời hay một ánh mắt cảm ơn, cứ coi như đây là chuyện đương nhiên, quả thực có vài phần quá đáng! Mà Mã Tiểu Linh lại không hề có nửa câu oán hận, chỉ yên lặng giúp hắn!
- Kéo!
- Nhíp!
- Thuốc tiêu độc!
- Thuốc kháng sinh!
...... ....
Diệp Thanh tuôn từng mênh lệnh ra, Mã Tiểu Linh đều cật lực phối hợp, hai người đều là cao thủ, làm loại tiểu phẫu lấy đạn này quả thực dễ như trở bàn tay, về phần các dụng cụ phẫu thuật, đương nhiên đều được trang bị trong hòm thuốc của Diệp Thanh, được tiêu độc qua bằng chân khí, liền có thể sử dụng ngay, bây giờ y linh huyền khí tương đương với bản thăng cấp của thương lê chân khí, khi phóng ra bên ngoài, tần số rung cao sẽ sinh ra độ nóng tức thì và từ trường đặc biệt, hiệu quả tiêu độc lại càng thêm tốt!
Rất nhanh, cuộc giải phẫu kết thúc, An Tiếu Trúc sau khi được băng bó song, cô nhỏ này liền yên lặng nằm trên giường, hai mắt khẽ nhắm lại, đôi lông mi vừa dài dày lại thanh tú, vẻ đau đớn trên mặt đã biến mất không còn nữa.
Sau đó, Mã Tiểu Linh mở cửa phòng, để hai người Thích Nguyệt Nhã và Tần Cầm bước vào, Thích Nguyệt Nhã đau lòng không thôi, nhào lên, nước mắt đầm đìa, nắm chặt tay An Tiếu Trúc hỏi hết cái này đến cái nọ, rõ ràng là vô cùng đau lòng, Tần Cầm cũng nói vài câu an ủi, nhìn nhìn Diệp Thanh, lại nhìn Mã Tiểu Linh, hay là cứ nhịn vậy, tạm thời không báo cáo việc An Tiếu Trúc thích Diệp Thanh cho Thích Nguyệt Nhã biết.
Thầm nói, việc của thanh niên bọn họ, thôi cứ để bọn họ tự giải quyết, Thích tổng biết rồi, không biết là có thể giúp được gì không, hay lại tăng thêm phiền não, Thích tổng đã đủ bận lắm rồi!
Diệp Thanh nói:
- Hiện tại Tiếu Trúc mất máu quá nhiều, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài hết đi!
Thích Nguyệt Nhã và Tần Cầm liền rời đi trước, Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh giúp An Tiếu Trúc kiểm tra tình trạng thân thể một lần nữa, lúc đứng dậy định bước ra ngoài, An Tiếu Trúc đột nhiên liền gọi nhẹ:
- Diệp Thanh ca ca, anh ở lại đây cùng em, được không?
Diệp Thanh nhìn Mã Tiểu Linh một cái, Mã Tiểu Linh nói:
- Thế anh ở lại cùng con bé đi.
- Thế em thì sao?
Mã Tiểu Linh mỉm cười, nhẹ nhàng duyên dáng liếc Diệp Thanh một cái:
- Em mệt rồi, người lại bẩn, về phòng tắm một cái, thay quần áo rồi đi ngủ!
Diệp Thanh im lặng không nói gì.
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 643: Diệp Thanh ca ca, anh ở lại với em, được không?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Bên ngoài dường như đến thêm rất nhiều người, hô quát dồn dập, đại loại mấy câu như: buông vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng vân vân, Diệp Thanh nghe không hiểu lắm, lúc này hỏa lực đã ngừng lại, vừa hay thò đầu ra xem!
Liền thấy, cừ thật,ước chừng phải có bảy tám chiếc xe tải lớn, nhảy xuống xe phải mấy trăm quân nhân, toàn bộ đều là những binh lính da đen tay vác súng ak47, quân phục thống nhất, khác hoàn toàn với quân phục của mấy người đang chặn tại cửa ra vào vây giết bọn họ, rõ ràng là không cùng một đội quân!
Thậm chí, đôi mắt Diệp Thanh nheo lại, không ngờ lại phát hiện ra hai chiếc xe tăng, sau đuôi xe tải, nòng pháo thô to dương thẳng lên, vô cùng uy lực!
Thầm nói, lần này làm quá rồi, chẳng nhẽ lại là thành vệ quân của Bangka?
Tần Cầm thấy thế, thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Đây là người mà Tháp Mông tư lệnh phái đến, chúng ta coi như được cứu rồi! Diệp bác sỹ, chúng ta mau về thôi, chữa trị cho đại tiểu thư!
Diệp Thanh bế ngang An Tiếu Trúc đứng dậy, An Tiếu Trúc giống như chú lợn con ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, tuy sắc mặt trắng nhợt, nhưng, Mã Tiểu Linh phát hiện, khóe miệng con nhỏ này không ngờ lại có một nụ cười ngọt ngào, như ẩn như hiện, không khỏi lắc lắc đầu!
Tần Cầm đi trước mở đường, cô thường xuyên ra vào trụ sở của tư lệnh Tháp Mông, bên trong rất nhiều tướng quân quen biết cô, lần này đem quân đến cứu viện là một nhân vật cấp đoàn trưởng – một thuộc hạ dưới chướng của tư lệnh Tháp Mông, đương nhiên có quen Tần Cầm, nhìn thấy Tần Cầm liền chào bằng kiểu nhà binh, sai người điều xe đến đưa bọn họ quay về, còn bản thân ở lại tiếp tục bắt thẩm vấn mấy tên cầm súng kia!
- Các người không được giết chúng tôi, chúng tôi là người của tư lệnh Mikhail!
- Con trai của tư lệnh Mikhail bị giết trong quán bar rồi, cứ coi là cái lão già Tháp Mông của các người đến, thì cũng không gánh nổi cơn thịnh nộ của tư lệnh Mikhail!
- Tao khuyên chúng mày, ngoan ngoãn mà thả chúng tao ra, nếu không, đội quân của tư lệnh Mikhail mà đến, nửa còn lại của bang này sẽ đổi chủ!
- Làm cho máu tươi thành sông, người chết đầy đường!
Vị đoàn trưởng kia tức khắc nổi giận, cười giễu cợt một tiếng mắng:
- Sắp chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng, Mikhail là cái thá gì, dám gây chuyện trên địa bàn của tư lệnh Tháp Mông chúng tao? Con trai hắn sao, chết thì cũng chết rồi!
- Mày!
Đối phương tức nổ đom đóm mắt.
Đoàn trưởng người da đen phất tay:
- Giết hết toàn bộ, đem về cho chó ăn!
Lập tức, tiếng súng nổi lên tứ phía, tiếng kêu rên vang lên không ngừng, có điều rất nhanh, vị đoàn trưởng đó liền dẫn theo đội quân, gào thét mà về, chỉ lưu lại nhưng vũng máu vệt máu lớn!
Những người xem trộm ở phía xa đều sợ ngây người, một người đàn ông da đen nhảy dựng, hét lên:
- Chẳng nhẽ, chiến loạn lại nổi lên rồi sao? Chúng ta khó khăn lắm mới trải qua được vài năm yên bình, tuy là trên thực tế lại chẳng được yên bình như thế!
- Đánh thì đánh chứ sao, tôi thấy tư lệnh Tháp Mông được đó, cậu xem đội ngũ của ông ấy vừa nãy, uy vũ biết bao!
- Tôi lại thấy tư lệnh Mikhail được, mười năm có thừa mà chưa thua lần nào!
- Tình thế dễ thay đổi, Tháp Mông tư lệnh của bây giờ, cậu không phát hiện ra sao, vũ khí và trang bị của đội quân ông ấy đều tinh xảo hơn rất nhiều, ít nhất cũng tiên tiến hơn tư lệnh Mikhail đến bảy tám năm, hoàn toàn không chỉ khác một bậc!
- Thế cơ à, đánh nhau hay mà, không đánh nhau thì buồn chết, không có việc gì làm, đến cơm còn ăn không no, đánh nhau rồi, gia nhập một phía, tốt xấu gì cũng có cơm ăn!
- Hì hì, còn có thể hiếp dâm, cướp bóc!
- Cần thận không người bị hiếp, bị cướp lại là cậu đó!
- Cút!
..... ...... ....
Diệp Thanh hoàn toàn không biết, chỉ vì sự cố lần này, sự cân bằng của bang bị phá vỡ, quốc gia lắm tai lắm nạn này lại lần nữa rơi vào chiến loạn, có điều, cứ cho là không có hắn, người ngựa hai bên sớm muộn gì cũng đánh nhau! Nói cho cùng, bất luận là Tháp Mông hay Mikhail, đều đang ngấm ngầm tích góp lực lượng, đều nhăm nhe nuốt gọn đối phương, cái thiếu chỉ là một mồi lửa mà thôi.
........... ......... ...........
Chiếc xe vừa dừng lại, Diệp Thanh liền ôm An Tiếu Trúc chạy nhanh về phòng trong khách sạn! Bản thân hắn là bác sỹ, hoàn toàn không cần đưa cô đi bệnh viện, bệnh viện của châu Phi, trình độ chữa bệnh không cần nghĩ cũng biết, còn không bằng tự mình cứu chữa!
Thích Nguyệt Nhã thân thể còn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng lúc này sớm đã đợi đến mức không kiên nhẫn thêm được nữa, chạy ra ngoài đón, lo lắng dò hỏi:
- Tiếu Trúc con bé làm sao rồi?
Diệp Thanh vừa chạy vừa nói:
- Cô đừng lo lắng, Tiếu Trúc không sao, rất nhanh sẽ không sao nữa!
Nói xong liền xông vào phòng An Tiếu Trúc! Mã Tiểu Linh cũng vào theo, đồng thời ngăn Thích Nguyệt Nhã và Tần Cầm ở bên ngoài.
- Cô Thích, chị Tần, Diệp Thanh khi chữa trị anh ấy cần một môi trường yên tĩnh, hai người ở bên ngoài kiên nhẫn chờ nhé, yên tâm đi, An Tiếu Trúc không có nguy hiểm về tính mạng!
Sau đó, Mã Tiểu Linh liền đóng cửa lại, bước đến bên cạnh Diệp Thanh, làm trợ thủ cho anh.
Đường đường là phó viện trưởng bệnh viện, chuyên gia của nhiều khoa, mỗi lần khi ở bên cạnh Diệp Thanh đều chủ động đảm đương vai trò của y tá, điều này thực sự là làm khó cho Mã Tiểu Linh rồi!
Còn thằng nhãi Diệp Thanh này lại chẳng có một lời hay một ánh mắt cảm ơn, cứ coi như đây là chuyện đương nhiên, quả thực có vài phần quá đáng! Mà Mã Tiểu Linh lại không hề có nửa câu oán hận, chỉ yên lặng giúp hắn!
- Kéo!
- Nhíp!
- Thuốc tiêu độc!
- Thuốc kháng sinh!
...... ....
Diệp Thanh tuôn từng mênh lệnh ra, Mã Tiểu Linh đều cật lực phối hợp, hai người đều là cao thủ, làm loại tiểu phẫu lấy đạn này quả thực dễ như trở bàn tay, về phần các dụng cụ phẫu thuật, đương nhiên đều được trang bị trong hòm thuốc của Diệp Thanh, được tiêu độc qua bằng chân khí, liền có thể sử dụng ngay, bây giờ y linh huyền khí tương đương với bản thăng cấp của thương lê chân khí, khi phóng ra bên ngoài, tần số rung cao sẽ sinh ra độ nóng tức thì và từ trường đặc biệt, hiệu quả tiêu độc lại càng thêm tốt!
Rất nhanh, cuộc giải phẫu kết thúc, An Tiếu Trúc sau khi được băng bó song, cô nhỏ này liền yên lặng nằm trên giường, hai mắt khẽ nhắm lại, đôi lông mi vừa dài dày lại thanh tú, vẻ đau đớn trên mặt đã biến mất không còn nữa.
Sau đó, Mã Tiểu Linh mở cửa phòng, để hai người Thích Nguyệt Nhã và Tần Cầm bước vào, Thích Nguyệt Nhã đau lòng không thôi, nhào lên, nước mắt đầm đìa, nắm chặt tay An Tiếu Trúc hỏi hết cái này đến cái nọ, rõ ràng là vô cùng đau lòng, Tần Cầm cũng nói vài câu an ủi, nhìn nhìn Diệp Thanh, lại nhìn Mã Tiểu Linh, hay là cứ nhịn vậy, tạm thời không báo cáo việc An Tiếu Trúc thích Diệp Thanh cho Thích Nguyệt Nhã biết.
Thầm nói, việc của thanh niên bọn họ, thôi cứ để bọn họ tự giải quyết, Thích tổng biết rồi, không biết là có thể giúp được gì không, hay lại tăng thêm phiền não, Thích tổng đã đủ bận lắm rồi!
Diệp Thanh nói:
- Hiện tại Tiếu Trúc mất máu quá nhiều, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài hết đi!
Thích Nguyệt Nhã và Tần Cầm liền rời đi trước, Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh giúp An Tiếu Trúc kiểm tra tình trạng thân thể một lần nữa, lúc đứng dậy định bước ra ngoài, An Tiếu Trúc đột nhiên liền gọi nhẹ:
- Diệp Thanh ca ca, anh ở lại đây cùng em, được không?
Diệp Thanh nhìn Mã Tiểu Linh một cái, Mã Tiểu Linh nói:
- Thế anh ở lại cùng con bé đi.
- Thế em thì sao?
Mã Tiểu Linh mỉm cười, nhẹ nhàng duyên dáng liếc Diệp Thanh một cái:
- Em mệt rồi, người lại bẩn, về phòng tắm một cái, thay quần áo rồi đi ngủ!
Diệp Thanh im lặng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.