Chương 644
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 644: Quyến rũ trời sinh.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Mã Tiểu Linh nói xong, liền thướt tha duyên dáng bước ra ngoài.
Diệp Thanh nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng áy náy khôn xiết, nguyên nhân chẳng phải cái gì khác, bản thân đào hoa lăng nhăng quá, lại còn làm cái 3.p, những việc hoang đường đến mức này, cô gái tốt như Mã Tiểu Linh, không ngờ vẫn có thể chịu đựng được bản thân mình, hiểu lòng người như vậy, lần nào cũng không oán không hận mà giúp mình, thay mình suy xét...
- Diệp Thanh ca ca, yên tâm đi, chị Tiểu Linh sẽ không giận đâu, cùng lắm thì trong lòng ghen tuông một chút thôi mà, he he!
An Tiếu Trúc cười nói, đáng tiếc, suy cho cùng trên người đang bị thương, sức khỏe suy yếu, mới vừa nói xong, lại bắt đầu ho lên kịch liệt!
- Em ấy à, bị thương mới chịu ngoan ngoãn thế này, bình thường nào có thấy em gọi anh một tiếng Diệp Thanh ca ca!
Diệp Thanh lắc lắc đầu, vội vàng cúi người xuống, giúp Tiếu Trúc mát xa huyệt vị, làm bớt ho đi.
Công phu mát xa của Diệp Thanh đương nhiên cực tốt, mới làm một chút, An Tiếu Trúc đã lập tức không ho nữa, sắc mặt chỉ hơi đỏ lên một chút, liếc Diệp Thanh một cái, nhẹ nhàng hé miệng cười, có chút ngại ngùng ngoảnh đầu đi!
Quả thật, lúc bình thường còn lâu mới gọi “Diệp Thanh ca ca”, khó chịu bỏ xừ! Nếu có gọi cũng chỉ gọi thầm trong lòng, bình thường đều gọi thẳng “Diệp Thanh”, “Diệp Thanh”! hôm nay chắc do bị thương, cảm giác cực kỳ cần có người chăm sóc, mới như chim nhỏ nép vào người, lộ ra vẻ dịu ràng, không ngờ, lại bị thằng cha này giễu cợt, thật xấu xa.
- Có cần uống nước không? Bụng đói không?
Diệp Thanh cạo cạo chiết mũi ngọc của cô, dịu dàng hỏi.
- Không đói, cho em ít nước đi.
An Tiếu Trúc nói.
Diệp Thanh liền đi lấy giúp cô một cốc nước sôi, ngẫm nghĩ, lại đổi ra một viên đan hoàn, cho vào trong, viên đan hoàn vừa chìm vào nước đã tan ra, không sắc không vị.
An Tiếu Trúc nhìn thấy, liền nói:
- Anh cho cái gì vào thế, người ta không biết lại tưởng anh muốn hạ độc, mưu đồ quấy rối em đấy!
Diệp Thanh bưng cốc nước bước lại, nhẹ lắc cốc nước, để đan hoàn được hòa tan đều hơn, nói:
- Đây là một loại đan hoàn giàu dinh dưỡng, có lợi cho vết thương của em, chúng ta đã cái đó rồi, anh đây còn cần dùng thứ thủ đoạn ti tiện này sao?
Không kìm nổi đắc ý, một cô bé xinh đẹp thế này, bị anh ăn gọn rồi, ôi, đúng là chết cũng đáng!
- Hừ, có quỷ mới biết, biết đâu anh lại biến thái thì sao?
An Tiếu Trúc cố nhịn cười, nói.
Diệp Thanh phớt lờ cô, cầm cốc lên, tự uống một ngụm, cảm thấy độ ấm vừa đủ, mùi vị cũng không tồi, rồi mới vòng một tay ôm An Tiếu Trúc vào lòng, tự đút cho cô uống.
- ừng ực
- ừng ực
- Uống chậm thôi, cẩn thận không sặc đó!
Diệp Thanh căn dặn.
An Tiếu Trúc cảm thấy thứ nước này thật ngọt, quả thực là ngọt đến tận ruột, thầm nói, thằng cha này cũng khá biết săn sóc người khác đấy chứ, cũng biết giúp người ta thử trước xem có nóng không, hơn nữa đút uống cũng rất cẩn thận, không nhanh không chậm, không làm mình bị sặc.
Sau đó, An Tiếu Trúc liền nằm xuống, Diệp Thanh thì ngồi bên cạnh giường, nom cho cô ngủ, rồi hơi chỉnh lại điều hòa, đồng thời đắp chăn giúp An Tiếu Trúc, tránh cho cô khỏi nhiễm lạnh.
- Diệp Thanh, anh lên đây.
An Tiếu Trúc gọi.
- Hả?
Diệp Thanh sửng sốt, thầm nói, anh lên đó làm gì chứ, anh mà lâu quá không ra ngoài sẽ bị người ta nghi ngờ đó, huống hồ, em lại đang bị thương.
Nét mặt đó của hắn, giống như in, trong lòng nghĩ cái gì thì hiện hết ra ngoài, An Tiếu Trúc làm sao không biết tâm tư này của hắn, lập tức hờn dỗi nói:
- Anh nghĩ đi đâu thế, đồ đểu, em là muốn anh lên nằm cùng em, nói chuyện một chút, nhưng không được động chân động tay đâu đấy nhá!
- ồ!
Diệp Thanh tức khắc có vài phần xấu hổ, liền vô cùng ngoan ngoãn trèo lên nằm, lúc bắt đầu còn nằm bên ngoài chăn, cuối cùng, vẫn không nhịn được mà chui vào bên trong, thế này, cách An Tiếu Trúc càng gần hơn một chút, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, còn có thứ mùi thơm thoang thoảng chỉ thiếu nữ mới có đó.
- Diệp Thanh, anh bắt đầu thích em từ lúc nào? Phải nói thật nhá, không được lừa em!
An Tiếu Trúc lấy đầu ủi ủi Diệp Thanh, hỏi.
Diệp Thanh:
-.....
Im lặng một lúc lâu.
An Tiếu Trúc sốt ruột, nói:
- Sao, từ trước tới giờ anh chưa từng thích em? Chỉ say đắm thân thể của em thôi?
- Không không không!
Diệp Thanh tự nhiên vội vàng phủ nhận, thề thốt nói:
- Chẳng lẽ anh lại dung tục đến mức đó sao!
- Xì, thì anh chính là người dung tục như thế đó, quỷ háo sắc!
Diệp Thanh:
.- ......
An Tiếu Trúc liền bật cười hì hì.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Hình như, lần đầu tiên anh thấy em, đã có ý chấm em rồi!
- Thật không, anh không lừa em đấy chứ? Hừ, nhất định là lừa em rồi, nói rồi, không được lừa em mà!
An Tiếu Trúc quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn, cảm giác dáng điệu của hắn trong suốt và chân thành, không giống như đang nói dối, lúc này con tim mừng rỡ, có điều vẫn cố không biểu lộ ra ngoài, chỉ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm.
- Đương nhiên là thật rồi!
Diệp Thanh bị nhìn đến mức ngượng cả ra, ngoảnh đầu đi, nhìn trần nhà, vô cùng chắc chắn nói:
- Lúc đó anh đã hơi thích em rồi, có điều, cái tính cách đó của em thì có chút không chịu nổi, mới không kìm được mà nói em!
- Em không tin, anh chỉ biết nịnh em thôi!
An Tiếu Trúc bĩu môi, con tim càng thêm hạnh phúc.
Diệp Thanh nói:
- Em xinh thế này, rất nhiều người lần đầu tiên thấy em, đã thích em rồi, đương nhiên anh không phải ngoại lệ!
An Tiếu Trúc mỉm cười:
- Cái này thì chuẩn, kỳ thực, lần đầu tiên em thấy anh....
- Sao, cũng thích anh à?
Diệp Thanh đắc chí, có chút hưng phấn và vui sướng, còn có chút vội vã, hỏi.
- Thích cái đầu anh ý, mỡ mà húp!
An Tiếu Trúc lườm hắn một cái, nói:
- Lần đầu tiên em thấy anh ấy hả, trong lòng liền nghĩ, người này không phải có bệnh chứ, làm gì mà lúc nào cũng chĩa vào mình, hừ, chỉ biết bới móc yếu điểm của người ta, bản thân anh không có khuyết điểm chắc? Từ trước tới giờ chẳng hề chú ý đến ưu điểm của người ta!
Câu cuối cùng là có ý oán giận Diệp Thanh, chứ không phải suy nghĩ thật lúc ấy.
Diệp Thanh tức khắc thấy buồn bực, nói:
- Anh chĩa vào em hồi nào chứ, hơn nữa, chẳng phải sau này anh mới dần dần phát hiện ra ưu điểm của em sao?
- Thế anh nói xem, em có những ưu điểm gì? Nhất định phải có trên mười cái đấy nhá!
An Tiếu Trúc nói.
Diệp Thanh tuôn một lèo, lúc này cứ cho là không nghĩ ra, thì cứ nói bừa, không được dừng lại đấy, nếu không, con gái nhất định sẽ không vui!
Diệp Thanh liền nói:
- Em có rất nhiều ưu điểm, chẳng hạn rất có lòng yêu thương, biết mang quà cho lũ trẻ trên núi, hơn nữa lại rất có duyên với trẻ con, rất lương thiện, rất mỹ lệ, rất rộng rãi, rất quyến rũ, cũng rất thông minh, bình thường thành tích cao như thế, ở lớp còn làm lớp trưởng, nói thật, lần đầu tiên anh biết em là lớp trưởng, còn cùng một lớp với em gái anh, anh còn không biết là kinh ngạc đến mức nào đâu!
- Chỉ có bảy cái, vẫn thiếu ba cái!
An Tiếu Trúc đúng là vui vẻ lên thật, thằng cha này, nói đến ưu điểm của mình trơn chu như vậy, còn không cả ngừng lại! rõ ràng bình thường rất hiểu mình mà!
Diệp Thanh nói:
- Em không có tính kiêu ngạo, mặc dù rất giàu, bản thân lại có xe sang, phụ thân còn lại Chủ tịch thành phố, nhưng em trước nay chưa từng chạy xe đến trường khoe, còn thường xuyên ngồi xe bus, bình thường cũng khá tiết kiệm, tiêu tiền còn ít hơn so với đại bộ phận nữ sinh, thích vận động, tính cách lạc quan, rất kiên cường!
- Được rồi, coi như anh qua cửa!
Nghe xong câu này, An Tiếu Trúc cảm thấy vết thương của bản thân hình như đã khỏe được hơn nửa, có điều, con nhỏ này, hơi đảo con ngươi, ánh mắt bỡn cợt lập tức ánh lên, lại hỏi:
- Thế em có những khuyết điểm gì? Không được nói không có đâu nhá, hoặc nói ưu điểm chính là khuyết điểm!
Diệp Thanh lần này sầu não rồi, bí từ:
- .....
Mấy thứ này làm sao mà tùy tiện nói được, cứ cho là biết cũng không được nói! Đánh chết cũng không nói! Muốn nói cũng phải chọn hoàn cảnh thích hợp, chẳng may cô ấy giận, lại ảnh hưởng đến vết thương thì hỏng bét!
An Tiếu Trúc thấy mặt hắn nén đến mức đỏ bừng, không khỏi thấy buồn cười, còn có vài phần ấm áp, nói:
- Được rồi được rồi, không chọc anh nữa, kỳ thực, em cũng là rất thích anh từ lâu rồi, còn là lúc....., lúc chúng ta, trước khi làm chuyện đó.....
Diệp Thanh hỏi:
- Trước cái nào cơ?
- Cái đó đó, anh xấu xa quá đấy!
An Tiếu Trúc dùng nắm đấm yếu nhoẹt thụi cho hắn một cái!
- Haha, thật sao?
Diệp Thanh bắt đầu không ngoan ngoãn, ban đầu còn quy củ vòng tay ôm lấy eo thon của cô, lúc này liền muốn đặt lên đỉnh núi!
An Tiếu Trúc hoảng sợ, vội vàng bắt lấy tay hắn, ngăn hắn lại, chu miệng nói:
- Người ta còn đang ốm đấy!
Diệp Thanh không khỏi áy náy, âm thầm tự trách bản thân vừa nãy ý chí hơi kém một chút, thu tay về, lại trở nên quy củ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, trong lòng lại càng thêm xót xa, dụi đầu lại, nhẹ nhàng hôn lên má cô, chỉ chạm nhẹ rồi rời ra luôn.
Hai người ôm nhau nằm một lúc, An Tiếu Trúc nói:
- Kỳ thức, lúc đó em thực sự đã thích anh rồi, bởi vì, từ nhỏ tới lớn, ngoài bố em ra, thì không có người ngoài nào từng mắng em cả, dám mắng em, mà anh, là người đầu tiên!
Diệp Thanh cười:
- Em thế này không phải là thất lễ lắm sao, thất lễ!
Đương nhiên là đùa rồi!
- Anh mới bỉ ổi, sao lại xấu xa như vậy chứ, nói người ta như thế?!
An Tiếu Trúc dùng móng tay véo hắn, cào hắn, bắt hắn xin lỗi! xin lỗi ngay lập tức! Nếu không sẽ đạp hắn xuống giường cho coi!
Diệp Thanh đương nhiên xin lỗi lia lịa, thái độ cực kỳ thành khẩn.
An Tiếu Trúc cũng biết, hắn chỉ đùa chơi thôi, liền bĩu môi:
- Bỏ đi, niệm tình anh phạm lỗi lần đầu, nên tha cho anh đó, sau này không cho phép nói người ta như thế nữa!
- Haha, anh thực sự chỉ nói chơi thôi mà, thực ra, trong lòng anh em tựa như tiên nữ vậy, anh tôn sùng còn không kịp nữa là, nào dám xúc phạm chứ!
Trong ánh mắt của Diệp Thanh ý đưa tình nồng đậm, An Tiếu Trúc đương nhiên cảm nhận được!
- Xì, nói thì hay, không biết ai điên cuồng như thế, toàn làm những việc xấu hổ với em và chị Tiểu Linh.... lại còn làm cùng một lúc...
An Tiếu Trúc còn chưa nói xong, liền hồi tường lại cảnh tượng hoang đường kiều diễm đêm đó, mặt đỏ bừng hết lên, không nói tiếp được nữa!
Diệp Thanh lại càng thêm quẫn bách!
An Tiếu Trúc nói:
- Sao, lúc làm thì điên rồ như thế, bây giờ lại ngượng à?
Diệp Thành xấu hổ cười, ngượng ngùng nói:
- Lúc đó chẳng đếm xỉa đến cái gì, trong thân thể lại ngọn lửa đang thiêu đốt, đang thúc giục, khiến người ta không quan tâm được nhiều như thế, cho nên da mặt cũng càng dày mà!
An Tiếu Trúc liền nghĩ, hình như mình cũng thế, lúc đó quả thật là không kìm lòng nổi, cảm giác vô cùng động tình.
- Này, em hỏi anh, em với chị Tiểu Linh, anh thích ai hơn?
An Tiếu Trúc ngẫm nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thanh:
-....
An Tiếu Trúc lườm hắn một cái, cười xấu xa:
- Được thôi, câu nỏi này làm khó anh quá rồi, thế hỏi đơn giản một chút nhé, em với chị Tiểu Linh, anh thấy mùi vị của ai tốt hơn? Ai khiến anh hưng phấn nhanh hơn?
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 644: Quyến rũ trời sinh.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Mã Tiểu Linh nói xong, liền thướt tha duyên dáng bước ra ngoài.
Diệp Thanh nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng áy náy khôn xiết, nguyên nhân chẳng phải cái gì khác, bản thân đào hoa lăng nhăng quá, lại còn làm cái 3.p, những việc hoang đường đến mức này, cô gái tốt như Mã Tiểu Linh, không ngờ vẫn có thể chịu đựng được bản thân mình, hiểu lòng người như vậy, lần nào cũng không oán không hận mà giúp mình, thay mình suy xét...
- Diệp Thanh ca ca, yên tâm đi, chị Tiểu Linh sẽ không giận đâu, cùng lắm thì trong lòng ghen tuông một chút thôi mà, he he!
An Tiếu Trúc cười nói, đáng tiếc, suy cho cùng trên người đang bị thương, sức khỏe suy yếu, mới vừa nói xong, lại bắt đầu ho lên kịch liệt!
- Em ấy à, bị thương mới chịu ngoan ngoãn thế này, bình thường nào có thấy em gọi anh một tiếng Diệp Thanh ca ca!
Diệp Thanh lắc lắc đầu, vội vàng cúi người xuống, giúp Tiếu Trúc mát xa huyệt vị, làm bớt ho đi.
Công phu mát xa của Diệp Thanh đương nhiên cực tốt, mới làm một chút, An Tiếu Trúc đã lập tức không ho nữa, sắc mặt chỉ hơi đỏ lên một chút, liếc Diệp Thanh một cái, nhẹ nhàng hé miệng cười, có chút ngại ngùng ngoảnh đầu đi!
Quả thật, lúc bình thường còn lâu mới gọi “Diệp Thanh ca ca”, khó chịu bỏ xừ! Nếu có gọi cũng chỉ gọi thầm trong lòng, bình thường đều gọi thẳng “Diệp Thanh”, “Diệp Thanh”! hôm nay chắc do bị thương, cảm giác cực kỳ cần có người chăm sóc, mới như chim nhỏ nép vào người, lộ ra vẻ dịu ràng, không ngờ, lại bị thằng cha này giễu cợt, thật xấu xa.
- Có cần uống nước không? Bụng đói không?
Diệp Thanh cạo cạo chiết mũi ngọc của cô, dịu dàng hỏi.
- Không đói, cho em ít nước đi.
An Tiếu Trúc nói.
Diệp Thanh liền đi lấy giúp cô một cốc nước sôi, ngẫm nghĩ, lại đổi ra một viên đan hoàn, cho vào trong, viên đan hoàn vừa chìm vào nước đã tan ra, không sắc không vị.
An Tiếu Trúc nhìn thấy, liền nói:
- Anh cho cái gì vào thế, người ta không biết lại tưởng anh muốn hạ độc, mưu đồ quấy rối em đấy!
Diệp Thanh bưng cốc nước bước lại, nhẹ lắc cốc nước, để đan hoàn được hòa tan đều hơn, nói:
- Đây là một loại đan hoàn giàu dinh dưỡng, có lợi cho vết thương của em, chúng ta đã cái đó rồi, anh đây còn cần dùng thứ thủ đoạn ti tiện này sao?
Không kìm nổi đắc ý, một cô bé xinh đẹp thế này, bị anh ăn gọn rồi, ôi, đúng là chết cũng đáng!
- Hừ, có quỷ mới biết, biết đâu anh lại biến thái thì sao?
An Tiếu Trúc cố nhịn cười, nói.
Diệp Thanh phớt lờ cô, cầm cốc lên, tự uống một ngụm, cảm thấy độ ấm vừa đủ, mùi vị cũng không tồi, rồi mới vòng một tay ôm An Tiếu Trúc vào lòng, tự đút cho cô uống.
- ừng ực
- ừng ực
- Uống chậm thôi, cẩn thận không sặc đó!
Diệp Thanh căn dặn.
An Tiếu Trúc cảm thấy thứ nước này thật ngọt, quả thực là ngọt đến tận ruột, thầm nói, thằng cha này cũng khá biết săn sóc người khác đấy chứ, cũng biết giúp người ta thử trước xem có nóng không, hơn nữa đút uống cũng rất cẩn thận, không nhanh không chậm, không làm mình bị sặc.
Sau đó, An Tiếu Trúc liền nằm xuống, Diệp Thanh thì ngồi bên cạnh giường, nom cho cô ngủ, rồi hơi chỉnh lại điều hòa, đồng thời đắp chăn giúp An Tiếu Trúc, tránh cho cô khỏi nhiễm lạnh.
- Diệp Thanh, anh lên đây.
An Tiếu Trúc gọi.
- Hả?
Diệp Thanh sửng sốt, thầm nói, anh lên đó làm gì chứ, anh mà lâu quá không ra ngoài sẽ bị người ta nghi ngờ đó, huống hồ, em lại đang bị thương.
Nét mặt đó của hắn, giống như in, trong lòng nghĩ cái gì thì hiện hết ra ngoài, An Tiếu Trúc làm sao không biết tâm tư này của hắn, lập tức hờn dỗi nói:
- Anh nghĩ đi đâu thế, đồ đểu, em là muốn anh lên nằm cùng em, nói chuyện một chút, nhưng không được động chân động tay đâu đấy nhá!
- ồ!
Diệp Thanh tức khắc có vài phần xấu hổ, liền vô cùng ngoan ngoãn trèo lên nằm, lúc bắt đầu còn nằm bên ngoài chăn, cuối cùng, vẫn không nhịn được mà chui vào bên trong, thế này, cách An Tiếu Trúc càng gần hơn một chút, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, còn có thứ mùi thơm thoang thoảng chỉ thiếu nữ mới có đó.
- Diệp Thanh, anh bắt đầu thích em từ lúc nào? Phải nói thật nhá, không được lừa em!
An Tiếu Trúc lấy đầu ủi ủi Diệp Thanh, hỏi.
Diệp Thanh:
-.....
Im lặng một lúc lâu.
An Tiếu Trúc sốt ruột, nói:
- Sao, từ trước tới giờ anh chưa từng thích em? Chỉ say đắm thân thể của em thôi?
- Không không không!
Diệp Thanh tự nhiên vội vàng phủ nhận, thề thốt nói:
- Chẳng lẽ anh lại dung tục đến mức đó sao!
- Xì, thì anh chính là người dung tục như thế đó, quỷ háo sắc!
Diệp Thanh:
.- ......
An Tiếu Trúc liền bật cười hì hì.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Hình như, lần đầu tiên anh thấy em, đã có ý chấm em rồi!
- Thật không, anh không lừa em đấy chứ? Hừ, nhất định là lừa em rồi, nói rồi, không được lừa em mà!
An Tiếu Trúc quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn, cảm giác dáng điệu của hắn trong suốt và chân thành, không giống như đang nói dối, lúc này con tim mừng rỡ, có điều vẫn cố không biểu lộ ra ngoài, chỉ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm.
- Đương nhiên là thật rồi!
Diệp Thanh bị nhìn đến mức ngượng cả ra, ngoảnh đầu đi, nhìn trần nhà, vô cùng chắc chắn nói:
- Lúc đó anh đã hơi thích em rồi, có điều, cái tính cách đó của em thì có chút không chịu nổi, mới không kìm được mà nói em!
- Em không tin, anh chỉ biết nịnh em thôi!
An Tiếu Trúc bĩu môi, con tim càng thêm hạnh phúc.
Diệp Thanh nói:
- Em xinh thế này, rất nhiều người lần đầu tiên thấy em, đã thích em rồi, đương nhiên anh không phải ngoại lệ!
An Tiếu Trúc mỉm cười:
- Cái này thì chuẩn, kỳ thực, lần đầu tiên em thấy anh....
- Sao, cũng thích anh à?
Diệp Thanh đắc chí, có chút hưng phấn và vui sướng, còn có chút vội vã, hỏi.
- Thích cái đầu anh ý, mỡ mà húp!
An Tiếu Trúc lườm hắn một cái, nói:
- Lần đầu tiên em thấy anh ấy hả, trong lòng liền nghĩ, người này không phải có bệnh chứ, làm gì mà lúc nào cũng chĩa vào mình, hừ, chỉ biết bới móc yếu điểm của người ta, bản thân anh không có khuyết điểm chắc? Từ trước tới giờ chẳng hề chú ý đến ưu điểm của người ta!
Câu cuối cùng là có ý oán giận Diệp Thanh, chứ không phải suy nghĩ thật lúc ấy.
Diệp Thanh tức khắc thấy buồn bực, nói:
- Anh chĩa vào em hồi nào chứ, hơn nữa, chẳng phải sau này anh mới dần dần phát hiện ra ưu điểm của em sao?
- Thế anh nói xem, em có những ưu điểm gì? Nhất định phải có trên mười cái đấy nhá!
An Tiếu Trúc nói.
Diệp Thanh tuôn một lèo, lúc này cứ cho là không nghĩ ra, thì cứ nói bừa, không được dừng lại đấy, nếu không, con gái nhất định sẽ không vui!
Diệp Thanh liền nói:
- Em có rất nhiều ưu điểm, chẳng hạn rất có lòng yêu thương, biết mang quà cho lũ trẻ trên núi, hơn nữa lại rất có duyên với trẻ con, rất lương thiện, rất mỹ lệ, rất rộng rãi, rất quyến rũ, cũng rất thông minh, bình thường thành tích cao như thế, ở lớp còn làm lớp trưởng, nói thật, lần đầu tiên anh biết em là lớp trưởng, còn cùng một lớp với em gái anh, anh còn không biết là kinh ngạc đến mức nào đâu!
- Chỉ có bảy cái, vẫn thiếu ba cái!
An Tiếu Trúc đúng là vui vẻ lên thật, thằng cha này, nói đến ưu điểm của mình trơn chu như vậy, còn không cả ngừng lại! rõ ràng bình thường rất hiểu mình mà!
Diệp Thanh nói:
- Em không có tính kiêu ngạo, mặc dù rất giàu, bản thân lại có xe sang, phụ thân còn lại Chủ tịch thành phố, nhưng em trước nay chưa từng chạy xe đến trường khoe, còn thường xuyên ngồi xe bus, bình thường cũng khá tiết kiệm, tiêu tiền còn ít hơn so với đại bộ phận nữ sinh, thích vận động, tính cách lạc quan, rất kiên cường!
- Được rồi, coi như anh qua cửa!
Nghe xong câu này, An Tiếu Trúc cảm thấy vết thương của bản thân hình như đã khỏe được hơn nửa, có điều, con nhỏ này, hơi đảo con ngươi, ánh mắt bỡn cợt lập tức ánh lên, lại hỏi:
- Thế em có những khuyết điểm gì? Không được nói không có đâu nhá, hoặc nói ưu điểm chính là khuyết điểm!
Diệp Thanh lần này sầu não rồi, bí từ:
- .....
Mấy thứ này làm sao mà tùy tiện nói được, cứ cho là biết cũng không được nói! Đánh chết cũng không nói! Muốn nói cũng phải chọn hoàn cảnh thích hợp, chẳng may cô ấy giận, lại ảnh hưởng đến vết thương thì hỏng bét!
An Tiếu Trúc thấy mặt hắn nén đến mức đỏ bừng, không khỏi thấy buồn cười, còn có vài phần ấm áp, nói:
- Được rồi được rồi, không chọc anh nữa, kỳ thực, em cũng là rất thích anh từ lâu rồi, còn là lúc....., lúc chúng ta, trước khi làm chuyện đó.....
Diệp Thanh hỏi:
- Trước cái nào cơ?
- Cái đó đó, anh xấu xa quá đấy!
An Tiếu Trúc dùng nắm đấm yếu nhoẹt thụi cho hắn một cái!
- Haha, thật sao?
Diệp Thanh bắt đầu không ngoan ngoãn, ban đầu còn quy củ vòng tay ôm lấy eo thon của cô, lúc này liền muốn đặt lên đỉnh núi!
An Tiếu Trúc hoảng sợ, vội vàng bắt lấy tay hắn, ngăn hắn lại, chu miệng nói:
- Người ta còn đang ốm đấy!
Diệp Thanh không khỏi áy náy, âm thầm tự trách bản thân vừa nãy ý chí hơi kém một chút, thu tay về, lại trở nên quy củ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, trong lòng lại càng thêm xót xa, dụi đầu lại, nhẹ nhàng hôn lên má cô, chỉ chạm nhẹ rồi rời ra luôn.
Hai người ôm nhau nằm một lúc, An Tiếu Trúc nói:
- Kỳ thức, lúc đó em thực sự đã thích anh rồi, bởi vì, từ nhỏ tới lớn, ngoài bố em ra, thì không có người ngoài nào từng mắng em cả, dám mắng em, mà anh, là người đầu tiên!
Diệp Thanh cười:
- Em thế này không phải là thất lễ lắm sao, thất lễ!
Đương nhiên là đùa rồi!
- Anh mới bỉ ổi, sao lại xấu xa như vậy chứ, nói người ta như thế?!
An Tiếu Trúc dùng móng tay véo hắn, cào hắn, bắt hắn xin lỗi! xin lỗi ngay lập tức! Nếu không sẽ đạp hắn xuống giường cho coi!
Diệp Thanh đương nhiên xin lỗi lia lịa, thái độ cực kỳ thành khẩn.
An Tiếu Trúc cũng biết, hắn chỉ đùa chơi thôi, liền bĩu môi:
- Bỏ đi, niệm tình anh phạm lỗi lần đầu, nên tha cho anh đó, sau này không cho phép nói người ta như thế nữa!
- Haha, anh thực sự chỉ nói chơi thôi mà, thực ra, trong lòng anh em tựa như tiên nữ vậy, anh tôn sùng còn không kịp nữa là, nào dám xúc phạm chứ!
Trong ánh mắt của Diệp Thanh ý đưa tình nồng đậm, An Tiếu Trúc đương nhiên cảm nhận được!
- Xì, nói thì hay, không biết ai điên cuồng như thế, toàn làm những việc xấu hổ với em và chị Tiểu Linh.... lại còn làm cùng một lúc...
An Tiếu Trúc còn chưa nói xong, liền hồi tường lại cảnh tượng hoang đường kiều diễm đêm đó, mặt đỏ bừng hết lên, không nói tiếp được nữa!
Diệp Thanh lại càng thêm quẫn bách!
An Tiếu Trúc nói:
- Sao, lúc làm thì điên rồ như thế, bây giờ lại ngượng à?
Diệp Thành xấu hổ cười, ngượng ngùng nói:
- Lúc đó chẳng đếm xỉa đến cái gì, trong thân thể lại ngọn lửa đang thiêu đốt, đang thúc giục, khiến người ta không quan tâm được nhiều như thế, cho nên da mặt cũng càng dày mà!
An Tiếu Trúc liền nghĩ, hình như mình cũng thế, lúc đó quả thật là không kìm lòng nổi, cảm giác vô cùng động tình.
- Này, em hỏi anh, em với chị Tiểu Linh, anh thích ai hơn?
An Tiếu Trúc ngẫm nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thanh:
-....
An Tiếu Trúc lườm hắn một cái, cười xấu xa:
- Được thôi, câu nỏi này làm khó anh quá rồi, thế hỏi đơn giản một chút nhé, em với chị Tiểu Linh, anh thấy mùi vị của ai tốt hơn? Ai khiến anh hưng phấn nhanh hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.