Chương 532: Cô bé bị thương càng khiến người khác thương yêu hơn!
Hành Xích Đạo
04/09/2013
- Tốt rồi, cậu tự đi vào đi, tôi sẽ không đi cùng cậu, tôi còn phải lên lớp nữa.
Nhan Tuyết Khâm dừng chiếc Lexus màu trắng ở trước cửa bệnh viện Ngân Hạnh , Diệp Thanh đang mơ màng sắp ngủ liền tỉnh giấc
- Ừ, được rồi, Vậy tôi xuống xe đây
Diệp Thanh mở cửa xe, ngẫm nghĩ liền đóng lại.
- Gì thế?
Nhan Tuyết Khâm chớp mắt hỏi.
- À, cảm ơn côDiệp Thanh nói.
Vốn anh muốn hôn cô để tỏ ý cảm ơn, nhưng giữa ban ngày ban mặt, bệnh viện kinh doanh phát đạt, trước cửa bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân lui tới, khiến cho người ta không xấu hổ sao được . Nhất là Nhan Tuyết Khâm lại không có tí gì gọi là phối hợp. chỉ mở to hai mắt nhìn anh, ánh mắt một tí cũng không di chuyển
Sao lại thế, bình thường không phải sẽ nhắm mắt lại sao?
Diệp Thanh hé miệng, có chút không cam lòng, không hôn một cái thì làm sao có thể đi được. làm phiền người ta lâu như vậy. Nhanh như thế đã chia tay rồi, chia tay có thể không hôn được sao?
- Được rồi, được rồi. nhanh xuống xe đi.
Nhan Tuyết Khâm dường như đã hiểu suy nghĩ của anh, liên tục đẩy anh xuống xe.
Sao lại như vậy, không chịu thân mật một chút, Diệp Thanh nói thầm. Lại lì mặt chui đầu vào xe
- Lại gì thế?
- Tôi…
Diệp Thanh luống cuống, muốn lên nhưng khống dám lên.
Nhan Tuyết Khâm bật cười, nói:
- Bạn gái cậu còn chờ cậu ở phía sau kìa.
Nghe thấy câu này, Diệp Thanh giật mình, nhớ đến Mã Tiểu Linh đang đứng ở cửa bệnh viện, lập tức quay đầu lại nhìn. Bệnh nhân đến không ít, nhưng làm gì có bóng dáng của Mã Tiểu Linh.
Nhan Tuyết Khâm cười khẽ, giẫm phanh bỏ chạy.
Diệp Thanh biết mình bị đùa giỡn, trong lòng cảm thấy rất tức giận, lắc đầu suy nghĩ. Bỗng nhớ đến chấn thương của Chu Vi liền đi vào bệnh viện.
- Viện trưởng Diệp
- Chào viện trưởng Diệp.
…
Vừa mới vào đã có rất nhiều người chào hỏi anh ta. Diệp Thanh vớ đại một cô y tá hỏi chuyện. Không ngờ cô y tá đó cũng không biết gì, đến nghe cũng chưa nghe nói qua. Diệp Thanh đành phải đi tìm Mã Tiểu Linh. Đến trước cửa văn phòng của cô, cửa mở ra, Diệp Thanh ngượng ngùng đi vào.
- Anh về rồi à?
Mã Tiểu Linh đang sắp xếp lại tài liệu, nghe thấy tiếng động, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai rồi. Anh chàng này, mỗi lần bị người khác bắt trúng tim đen thì bước chân lại nhẹ như vậy.
- A, Tiểu Linh, cái kia…
- Cái gì?
Mã Tiểu Linh ngẩng đầu lên nhìn anh tò mò.
Diệp Thanh nghĩ:” chắc tại mình suy nghĩ nhiều”. Lập tức an tâm bước đến, dịu dàng nói :
- không có gì, mấy ngày nay khiến em phải lo lắng nhiều rồi.
- Ha ha, anh biết là tốt rồi, sau này gặp chuyện gấp vạn lần cũng không được kích động như thế nha
Mã Tiểu Linh thầm nghĩ:” anh chàng này còn biết quan tâm đến mình, được rồi”. Liền nói cho anh ta:
- Chu Vay ở phòng 803, anh đi thăm cô ấy đi.
- Em đi với anh nhé.
Diệp Thanh nói.
Mã Tiểu Linh bất ngờ, gật gật đầu:” dạ”, liền đứng dậy, cùng đi với Diệp Thanh.
Phòng bệnh 803 là một phòng đơn, bình thường rất ít khi sắp xếp người bệnh ở trong này. Chu Vy dù sao đi nữa cũng là minh tinh, bây giờ bị hủy hoại nhan sắc, đương nhiên sẽ được giữ bí mật, ngay cả bệnh viện, bác sĩ điều trị và y tá chăm sóc cũng không hiểu được. Cũng nhờ Mã Tiêu Linh suy nghĩ cẩn thận, không thì đến lúc đó các phóng viên, kẻ săn ảnh đều kéo đến quấy rầy, sẽ tạo cho người bệnh biết bao áp lực.
- Chị Tiểu Linh, Diệp Thanh…
Khi Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh tay trong tay đi vào, Chu Vi kêu to lên, đồng thời né thân mình cố gắng ngồi lên.
- Em nằm xuống, nằm xuống mà nghỉ ngơi.
Mã Tiểu Linh bước tới, giúp cô nằm xuống, kiểm tra bệnh của cô và xem tình hình truyền thuốc.
Chu Vi cảm động. Trước đây cô đối với Mã Tiểu Linh ít nhiều có chút ghen tuông. Tuy nhiên, từ khi bị thương được đưa vào đây đến giờ đều được cô chiếu cố, giúp mình trị liệu, tựa như là chị của mình, khiến cô bất giác sửa lại cách nói giống như y tá Lý Tiểu Miêu, kêu:
- Chị Tiểu Linh
Lúc này, Diệp Thanh không thể không khâm phục sức hấp dẫn của Mã Tiểu Linh, nam nữ khó có thể cưỡng lại được.
- Sao lại ngây người ra như thế? Mau đến xem vết thương của Chu Vi.
Mã Tiểu Linh vẫy tay nói.
Diệp Thanh vội chạy đến, tuy nhiên, bắt mạch một chút liền muốn động tay đi hủy các băng gạc
- Không cần.
Chu Vi hất tay đẩy hắn ra, lời lẽ cự tuyệt. Trên mặt và người cô có vài vết thương đến giờ vẫn chưa lành lại. cho nên phải dùng băng gạt quấn chặt giống như xác ướp.
Diệp Thanh nói:
- Anh không nhìn thì làm thế nào mà chữa bệnh cho em được đây?
Chu Vi:
- …
Bộ dạng mình xấu xí như vậy sao có thể để anh ấy thấy được.
Diệp Thanh nào biết rằng tâm tư của cô bé này lại nhạy cảm như thế. Lập tức nghiêm mặt nói:
- Sợ thuốc mà giấu bệnh là không được, chẳng may bỏ qua cơ hội điều trị làm cho bệnh tình nặng thêm thì không tốt.
Mã Tiểu Linh lườm hắn, thầm nghĩ anh quả là thằng ngốc, liền quay qua cười nói với Chu Vi:
- Yên tâm đi, ở đây không có người ngoài, em đừng để ý đến vết thương ấy. Diệp Thanh, anh ấy đã nhìn thấy qua rồi.
Chu Vi rất bất ngờ. nhưng cũng không phải, Diệp Thanh khi đó cứu chính mình, đã sớm thấy nhan sắc mình bị phá hủy. Còn nữa, cái kia, cái gì, cái gì “ không có người ngoài”, rốt cuộc là có ý gì? Không lẽ… , chột dạ liếc nhìn Mã Tiểu Linh một cái, nhưng sắc mặt không có chút gì gọi là khác thường. Thầm nghĩ chỉ tại mình suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ lung tung..
Diệp Thanh liền động thủ. Trước tiên anh gỡ bỏ gạc trên khuôn mặt cô, mặc dù Diệp Thanh cực kì cẩn thận, nhẹ nhàng nhưng khó tránh khỏi đụng chạm đến vết thương. Chu Vi đau đến thấu xương.
Miệng vết thương mở ra, một số chỗ vết thương đã liền lại, nhưng có đôi chỗ vẫn như cũ nhìn thấy mà đau long. Trong đó có một vết thương dài khoảng 5, 6cm. trên mặt thậm chí còn không có cắt chỉ, không có vảy kết. Sau này muốn không để lại xẹo phải thoa thuốc thêm lần nữa. Dù sao Trú Nhan Đan có thể khiến người ta tạo ra thịt mới, trẻ hơn mười tuổi nhưng đối với vết thươngg như thế này có vẻ hiệu quả không tốt cho lắm.
Cùng lúc đó có vài vết thương còn phải cắt lần nữa.
Lần giải phẫu này tuy rằng nhỏ, không có gì khó nhưng đối với bệnh nhân được chữa trị mà nói không khác gì một loại tra tấn.
Trước đây bên trong Huyền Linh Y Kinh có một bộ phương pháp châm cứu trừ sẹo nhưng quá trình đó tương đối dài, hơn nữa thích hợp cho những vết sẹo lâu năm. Hiện tại rất nhiều vết thương của Chu Vi cũng tạm ổn, có thể để tự lành.
- Không sao, anh làm đi, em có thể chịu được.
Chu Vi kiên quyết nói.
- Anh bắt đầu làm đấy.
Diệp Thanh với sự giúp đỡ của Mã Tiểu Linh bắt đầu tiến hành phẫu thuật cho Chu Vi
Diệp Thanh tay nghề thành thạo, không cần dùng đến ba phần thời gian. Ba phần thời gian nhưng đối với anh mà nói tương đương ba tiếng khi bình thường.
Đang ở thời điểm cấp bách Mã Tiểu Linh lại có điện thoại kêu đi khám gấp cho người khác, vì vừa có vài ca khám thai. Ở phương diện này Mã Tiểu Linh không thể nghi ngờ là chuyên gia của bệnh viện Ngân Hạnh , có nhiều kinh nghiệm, năng lực rất giỏi cả Diệp Thanh cũng không thể so sánh được.
Cái này, Diệp Thanh còn có kho khăn với vài vết thương cần được xử lý của Chu Vi. hắn vốn muốn Mã Tiểu Linh hỗ trợ, nhưng Mã Tiểu Linh phải đi, hắn chỉ còn cách tự mình giải quyết cho vết thương của Chu Vi .
Chờ Mã Tiểu Linh quay lại, cô không biết còn bao nhiêu người khác tìm. Thứ nhất, không có bác sĩ nữ nào thích hợp, cuối cùng sẽ kêu các bác sĩ nam đến còn không bằng chính mình. Thứ hai, đây là Chu Vi… Diệp Thanh không muốn chuyện này truyền ra ngoài đối với sự nghiệp sau này của Chu Vi sẽ không tốt. tuy rằng bên ngoài đã nó chút lời đồn nhưng chẳng qua chỉ là lời đồn không căn cứ. Như thế khi Chu Vi bình phục, lúc xuất viện, nhan sắc bình phục lời đồn đó sẽ tự nhiên im lặng.
- Vi Vi, à, giờ anh phải xử lí vết thương ở ngực.
Diệp Thanh vừa nói xong cảm thấy chính mình cũng đỏ mặt. Nếu là người bình thường anh sẽ không có tí áp lực nào.
- Vâng, được…
Chu Vi nhắm hai mắt lại để cho Diệp Thanh xử lí. Tuy nhiên lông mi cô giật giật, tất nhiên nội tâm không thể nào điềm tĩnh như bề ngoài.
tim của Diệp Thanh cũng đập “ bình bịch” lên, bất chấp việc mang tiếng vô sỉ, giơ tay cởi áo Chu Vi.
Như Diệp Thanh nghĩ người Chu Vi có vô số vết thương, nhưng khi cởi bỏ áo bệnh nhân, Diệp Thanh vẫn bị hoa mắt.
Ngực nhô cao, vẫn chưa có mặc nội y. Cặp ngực, nói cách khác bên trong không có gì, chỉ là chỗ vết thương nơi được băng bởi băng gạc càng được tôn lênda thịt trắng nõn như sữa bò lại tỏa ra mùi thơm của cơ thể pha lẫn mùi hương làm lòng người say đắm. Diệp Thanh không kìm nổi bèn hít một hơi.
Có thể, cô gái bị thương càng khiến cho đàn ông càng thêm yêu thương.
Dùng kéo cắt một đoạn băng gạc đôi gò bồng đào nhảy dựng lên khiến Diệp Thanh cũng giật mình.
Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, chuyên tâm vào việc làm, chậm rãi băng vết thương. Chỉ có điều mỗi lần ngón tay của Diệp Thanh vô tình chạm đến da thịt đều khiến Chu Vi không kìm nổi mà run rẩy. Cùng lúc đó một dòng điện chạy qua người khiến cô tạm thời quên đi đau đớn.
Nhan Tuyết Khâm dừng chiếc Lexus màu trắng ở trước cửa bệnh viện Ngân Hạnh , Diệp Thanh đang mơ màng sắp ngủ liền tỉnh giấc
- Ừ, được rồi, Vậy tôi xuống xe đây
Diệp Thanh mở cửa xe, ngẫm nghĩ liền đóng lại.
- Gì thế?
Nhan Tuyết Khâm chớp mắt hỏi.
- À, cảm ơn côDiệp Thanh nói.
Vốn anh muốn hôn cô để tỏ ý cảm ơn, nhưng giữa ban ngày ban mặt, bệnh viện kinh doanh phát đạt, trước cửa bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân lui tới, khiến cho người ta không xấu hổ sao được . Nhất là Nhan Tuyết Khâm lại không có tí gì gọi là phối hợp. chỉ mở to hai mắt nhìn anh, ánh mắt một tí cũng không di chuyển
Sao lại thế, bình thường không phải sẽ nhắm mắt lại sao?
Diệp Thanh hé miệng, có chút không cam lòng, không hôn một cái thì làm sao có thể đi được. làm phiền người ta lâu như vậy. Nhanh như thế đã chia tay rồi, chia tay có thể không hôn được sao?
- Được rồi, được rồi. nhanh xuống xe đi.
Nhan Tuyết Khâm dường như đã hiểu suy nghĩ của anh, liên tục đẩy anh xuống xe.
Sao lại như vậy, không chịu thân mật một chút, Diệp Thanh nói thầm. Lại lì mặt chui đầu vào xe
- Lại gì thế?
- Tôi…
Diệp Thanh luống cuống, muốn lên nhưng khống dám lên.
Nhan Tuyết Khâm bật cười, nói:
- Bạn gái cậu còn chờ cậu ở phía sau kìa.
Nghe thấy câu này, Diệp Thanh giật mình, nhớ đến Mã Tiểu Linh đang đứng ở cửa bệnh viện, lập tức quay đầu lại nhìn. Bệnh nhân đến không ít, nhưng làm gì có bóng dáng của Mã Tiểu Linh.
Nhan Tuyết Khâm cười khẽ, giẫm phanh bỏ chạy.
Diệp Thanh biết mình bị đùa giỡn, trong lòng cảm thấy rất tức giận, lắc đầu suy nghĩ. Bỗng nhớ đến chấn thương của Chu Vi liền đi vào bệnh viện.
- Viện trưởng Diệp
- Chào viện trưởng Diệp.
…
Vừa mới vào đã có rất nhiều người chào hỏi anh ta. Diệp Thanh vớ đại một cô y tá hỏi chuyện. Không ngờ cô y tá đó cũng không biết gì, đến nghe cũng chưa nghe nói qua. Diệp Thanh đành phải đi tìm Mã Tiểu Linh. Đến trước cửa văn phòng của cô, cửa mở ra, Diệp Thanh ngượng ngùng đi vào.
- Anh về rồi à?
Mã Tiểu Linh đang sắp xếp lại tài liệu, nghe thấy tiếng động, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai rồi. Anh chàng này, mỗi lần bị người khác bắt trúng tim đen thì bước chân lại nhẹ như vậy.
- A, Tiểu Linh, cái kia…
- Cái gì?
Mã Tiểu Linh ngẩng đầu lên nhìn anh tò mò.
Diệp Thanh nghĩ:” chắc tại mình suy nghĩ nhiều”. Lập tức an tâm bước đến, dịu dàng nói :
- không có gì, mấy ngày nay khiến em phải lo lắng nhiều rồi.
- Ha ha, anh biết là tốt rồi, sau này gặp chuyện gấp vạn lần cũng không được kích động như thế nha
Mã Tiểu Linh thầm nghĩ:” anh chàng này còn biết quan tâm đến mình, được rồi”. Liền nói cho anh ta:
- Chu Vay ở phòng 803, anh đi thăm cô ấy đi.
- Em đi với anh nhé.
Diệp Thanh nói.
Mã Tiểu Linh bất ngờ, gật gật đầu:” dạ”, liền đứng dậy, cùng đi với Diệp Thanh.
Phòng bệnh 803 là một phòng đơn, bình thường rất ít khi sắp xếp người bệnh ở trong này. Chu Vy dù sao đi nữa cũng là minh tinh, bây giờ bị hủy hoại nhan sắc, đương nhiên sẽ được giữ bí mật, ngay cả bệnh viện, bác sĩ điều trị và y tá chăm sóc cũng không hiểu được. Cũng nhờ Mã Tiêu Linh suy nghĩ cẩn thận, không thì đến lúc đó các phóng viên, kẻ săn ảnh đều kéo đến quấy rầy, sẽ tạo cho người bệnh biết bao áp lực.
- Chị Tiểu Linh, Diệp Thanh…
Khi Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh tay trong tay đi vào, Chu Vi kêu to lên, đồng thời né thân mình cố gắng ngồi lên.
- Em nằm xuống, nằm xuống mà nghỉ ngơi.
Mã Tiểu Linh bước tới, giúp cô nằm xuống, kiểm tra bệnh của cô và xem tình hình truyền thuốc.
Chu Vi cảm động. Trước đây cô đối với Mã Tiểu Linh ít nhiều có chút ghen tuông. Tuy nhiên, từ khi bị thương được đưa vào đây đến giờ đều được cô chiếu cố, giúp mình trị liệu, tựa như là chị của mình, khiến cô bất giác sửa lại cách nói giống như y tá Lý Tiểu Miêu, kêu:
- Chị Tiểu Linh
Lúc này, Diệp Thanh không thể không khâm phục sức hấp dẫn của Mã Tiểu Linh, nam nữ khó có thể cưỡng lại được.
- Sao lại ngây người ra như thế? Mau đến xem vết thương của Chu Vi.
Mã Tiểu Linh vẫy tay nói.
Diệp Thanh vội chạy đến, tuy nhiên, bắt mạch một chút liền muốn động tay đi hủy các băng gạc
- Không cần.
Chu Vi hất tay đẩy hắn ra, lời lẽ cự tuyệt. Trên mặt và người cô có vài vết thương đến giờ vẫn chưa lành lại. cho nên phải dùng băng gạt quấn chặt giống như xác ướp.
Diệp Thanh nói:
- Anh không nhìn thì làm thế nào mà chữa bệnh cho em được đây?
Chu Vi:
- …
Bộ dạng mình xấu xí như vậy sao có thể để anh ấy thấy được.
Diệp Thanh nào biết rằng tâm tư của cô bé này lại nhạy cảm như thế. Lập tức nghiêm mặt nói:
- Sợ thuốc mà giấu bệnh là không được, chẳng may bỏ qua cơ hội điều trị làm cho bệnh tình nặng thêm thì không tốt.
Mã Tiểu Linh lườm hắn, thầm nghĩ anh quả là thằng ngốc, liền quay qua cười nói với Chu Vi:
- Yên tâm đi, ở đây không có người ngoài, em đừng để ý đến vết thương ấy. Diệp Thanh, anh ấy đã nhìn thấy qua rồi.
Chu Vi rất bất ngờ. nhưng cũng không phải, Diệp Thanh khi đó cứu chính mình, đã sớm thấy nhan sắc mình bị phá hủy. Còn nữa, cái kia, cái gì, cái gì “ không có người ngoài”, rốt cuộc là có ý gì? Không lẽ… , chột dạ liếc nhìn Mã Tiểu Linh một cái, nhưng sắc mặt không có chút gì gọi là khác thường. Thầm nghĩ chỉ tại mình suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ lung tung..
Diệp Thanh liền động thủ. Trước tiên anh gỡ bỏ gạc trên khuôn mặt cô, mặc dù Diệp Thanh cực kì cẩn thận, nhẹ nhàng nhưng khó tránh khỏi đụng chạm đến vết thương. Chu Vi đau đến thấu xương.
Miệng vết thương mở ra, một số chỗ vết thương đã liền lại, nhưng có đôi chỗ vẫn như cũ nhìn thấy mà đau long. Trong đó có một vết thương dài khoảng 5, 6cm. trên mặt thậm chí còn không có cắt chỉ, không có vảy kết. Sau này muốn không để lại xẹo phải thoa thuốc thêm lần nữa. Dù sao Trú Nhan Đan có thể khiến người ta tạo ra thịt mới, trẻ hơn mười tuổi nhưng đối với vết thươngg như thế này có vẻ hiệu quả không tốt cho lắm.
Cùng lúc đó có vài vết thương còn phải cắt lần nữa.
Lần giải phẫu này tuy rằng nhỏ, không có gì khó nhưng đối với bệnh nhân được chữa trị mà nói không khác gì một loại tra tấn.
Trước đây bên trong Huyền Linh Y Kinh có một bộ phương pháp châm cứu trừ sẹo nhưng quá trình đó tương đối dài, hơn nữa thích hợp cho những vết sẹo lâu năm. Hiện tại rất nhiều vết thương của Chu Vi cũng tạm ổn, có thể để tự lành.
- Không sao, anh làm đi, em có thể chịu được.
Chu Vi kiên quyết nói.
- Anh bắt đầu làm đấy.
Diệp Thanh với sự giúp đỡ của Mã Tiểu Linh bắt đầu tiến hành phẫu thuật cho Chu Vi
Diệp Thanh tay nghề thành thạo, không cần dùng đến ba phần thời gian. Ba phần thời gian nhưng đối với anh mà nói tương đương ba tiếng khi bình thường.
Đang ở thời điểm cấp bách Mã Tiểu Linh lại có điện thoại kêu đi khám gấp cho người khác, vì vừa có vài ca khám thai. Ở phương diện này Mã Tiểu Linh không thể nghi ngờ là chuyên gia của bệnh viện Ngân Hạnh , có nhiều kinh nghiệm, năng lực rất giỏi cả Diệp Thanh cũng không thể so sánh được.
Cái này, Diệp Thanh còn có kho khăn với vài vết thương cần được xử lý của Chu Vi. hắn vốn muốn Mã Tiểu Linh hỗ trợ, nhưng Mã Tiểu Linh phải đi, hắn chỉ còn cách tự mình giải quyết cho vết thương của Chu Vi .
Chờ Mã Tiểu Linh quay lại, cô không biết còn bao nhiêu người khác tìm. Thứ nhất, không có bác sĩ nữ nào thích hợp, cuối cùng sẽ kêu các bác sĩ nam đến còn không bằng chính mình. Thứ hai, đây là Chu Vi… Diệp Thanh không muốn chuyện này truyền ra ngoài đối với sự nghiệp sau này của Chu Vi sẽ không tốt. tuy rằng bên ngoài đã nó chút lời đồn nhưng chẳng qua chỉ là lời đồn không căn cứ. Như thế khi Chu Vi bình phục, lúc xuất viện, nhan sắc bình phục lời đồn đó sẽ tự nhiên im lặng.
- Vi Vi, à, giờ anh phải xử lí vết thương ở ngực.
Diệp Thanh vừa nói xong cảm thấy chính mình cũng đỏ mặt. Nếu là người bình thường anh sẽ không có tí áp lực nào.
- Vâng, được…
Chu Vi nhắm hai mắt lại để cho Diệp Thanh xử lí. Tuy nhiên lông mi cô giật giật, tất nhiên nội tâm không thể nào điềm tĩnh như bề ngoài.
tim của Diệp Thanh cũng đập “ bình bịch” lên, bất chấp việc mang tiếng vô sỉ, giơ tay cởi áo Chu Vi.
Như Diệp Thanh nghĩ người Chu Vi có vô số vết thương, nhưng khi cởi bỏ áo bệnh nhân, Diệp Thanh vẫn bị hoa mắt.
Ngực nhô cao, vẫn chưa có mặc nội y. Cặp ngực, nói cách khác bên trong không có gì, chỉ là chỗ vết thương nơi được băng bởi băng gạc càng được tôn lênda thịt trắng nõn như sữa bò lại tỏa ra mùi thơm của cơ thể pha lẫn mùi hương làm lòng người say đắm. Diệp Thanh không kìm nổi bèn hít một hơi.
Có thể, cô gái bị thương càng khiến cho đàn ông càng thêm yêu thương.
Dùng kéo cắt một đoạn băng gạc đôi gò bồng đào nhảy dựng lên khiến Diệp Thanh cũng giật mình.
Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, chuyên tâm vào việc làm, chậm rãi băng vết thương. Chỉ có điều mỗi lần ngón tay của Diệp Thanh vô tình chạm đến da thịt đều khiến Chu Vi không kìm nổi mà run rẩy. Cùng lúc đó một dòng điện chạy qua người khiến cô tạm thời quên đi đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.