Chương 533: Tìm kiếm nhân tài y học khắp nơi
Hành Xích Đạo
04/09/2013
-Ừm
Đột nhiên Chu Vi không kìm nổi kêu ra tiếng. Diệp Thanh lập tức xin lỗi:
-Anh xin lỗi vì hơi mạnh tay, anh không có cố ý.
-Vâng , em biết rồi, anh nhanh xíu đi.
Chu Vi vừa thở vừa nói, mặt đỏ bừng. tuy nhiên che dấu vài phần. Cô thầm nghĩ: “ quả thực Diệp Thanh nhìn không ra, thậm chí ngay đến cái cổ đỏ của cô cũng rất đẹp, chẳng qua là tự lừa dối bản thân.
Diệp Thanh làm nhanh hơn, dịu dàng khác thường. băng gạc được gở ra hoàn toàn, nhìn vết thương dài khoảng một đốt ngón tay, Diệp Thanh không khỏi đau lòng, lòng dạ chết lặng.
Đồng thời đối với người Hà gia càng thêm căm hận. sau này nếu có cơ hội sẽ không nương tay, nhổ bỏ tận gốc Hà gia khó ưa. Dám làm vậy với người bên cạnh tôi thật sự muốn tìm đến cái chết.
Tuy nhiên hiện tại Hà Minh Hoa kia sao với Chu Vi cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hơn nữa Chu Vi có mình chữa trị, về sau dù là vết sẹo nhỏ cũng không thể lưu lại. Còn Hà Minh Hoa kia không chừng rất thảm Cả đời thành người quái di. Tuy nhiên loại đàn bà già này, xấu với đẹp sẽ không nhiều đàn ông chú ý đến.
…
Khoảng nửa tiếng sau Mã Tiểu Linh đi vào nhìn thấy Diệp Thanh đang băng bó miệng vết thương cho Chu Vi, đôi bồng đào nhô cao ngạo nghễ không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Chu Vi phát ra một tiếng “á” sợ hãi, nhanh chóng đắp chăn, Diệp Thanh chân tay luống cuống, giải thích lắp bắp:
-Anh, anh…, đó là, anh cũng không biết khi nào em quay về, sợ tốn thời gian liền tự mình làm lấy.
Chu Vi nghe nói như thế càng vô cùng ngượng ngùng, chỉ có điều nhắm chặt mắt, giả nhắm.
Mã Tiểu Linh thầm nghĩ: “ đây chỉ là việc chữa trị bình thường, thầy thuốc lẽ nào lại không tiếp xúc với bệnh nhân. Chỉ có điều trong lòng không thoải mái như vậy sao? Sau đó trừng mắt liếc Diệp Thanh một cái.
... ... ... ... ... ... ... ...
Khách sạn năm sao Huyền Vũ Hồ gần đây.
Niếp Tiểu Ẩn vèo một cái nhảy vào bồn tắm đầy hoa thơm tựa như nàng tiên cá nổi trên mặt nước, dáng người yểu điệu, trắng nõn như ngà, thân thể mềm mại có chút cử động. Những giọt nước bên ngoài chảy dài, không cần dùng đến khăn lông. Ngay sau đó bóng di chuyển nhẹ nhàng, mặc bộ váy liền màu hồng, che đậy bên dưới nhiều cảnh đẹp.
Niếp Tiểu Ẩn mặc váy, dạo qua một vòng trước gương, không khỏi trang điểm đứng lên:
-Cuối cùng cũng tốt hơn rồi, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Cười hì hì, chuẩn bị đi tìm Diệp Thanh để đưa hắnvề, không ngờ chuông cửa vang lên.
-Rốt cuộc là ai thế, sao lại biết ta ở trong này?
Niếp Tiểu Ẩn mở cửa có chút nghi ngờ, nhìn thấy người đến không khỏi bất ngờ kêu lên:
-Sư huynh.
-Ha ha, Tiểu Ẩn, có phải rất bất ngờ vì sao anh lại xuất hiện ở đây phải không?
Người anh này cao to, đẹp trai, phong độ, mặc đồ tây, tên là Mãnh Liệt Cương, cũng là một trong những sứ giả thần bí ở dược thần cốc.
-Đúng là rất bất ngờ.
Niếp Tiểu Ẩn không còn cách nào khác, đành phải mời cậu ta vào nhà, nói:
-Anh, sao anh lại ở đây, dược thần không phải người đã phái anh đi Châu Âu tìm kíêm các nhân tài y học rồi sao?
Liếc nhìn cách cải trang của anh, đồ tây, giày da. Lòng nghĩ: “trời nóng như vậy, anh còn mặc hai bộ, không sợ nổi sẩy hay sao.”
Đối với việc Mãnh Liệt Cương tìm được cô, cô có chút tò mò. Bởi vì người của dược thần cốc khi xuất hiện trên người đều mang theo tín hiệu định vị độc đáo, có thể tìm được đối phương ở lúc nguy hiểm, cũng có thể phát ra tin tức, xin cầu cứu viện.
-Việc nhỏ này làm sao có thể làm khó được anh.
Mãnh Liệt Cương cười đắc ý, hỏi:
-Tiểu Ẩn, không biết em tiến hành đến đâu rồi?
-Ôi, đừng nói nữa.
Niếp Tiểu Ẩn ngay lập tức bèn phiền muộn, thở dài một hơi nói:
-Vốn em định thành lập một liên minh thầy thuốc, xây dựng lâu dài, kho nhân tài ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa nhân tài về dược thần cốc. Nhưng không ngờ Hà gia kia thật sự là rác rưởi, chút việc nhỏ cũng làm không xong. Không ngờ lại làm cho Y Minh Tần Hoài bị giải tán. Mấy ngày nay em đang định đi tìm Hà Gia Hưng hỏi tội đây.
-Ồ, sao lại thế? Nói cụ thể cho anh nghe nào.
Mắt Mãnh Liệt Cương lóe lên ý cười, hỏi.
-Là thế này…
Niếp Tiểu Ẩn nói một tràng, hóa ra dược thần cốc là một hải đảo bí mật. Bên trên có rất nhiều người sinh sống, người công tác y học, hợp thành một đại đội đều vì đề tài thần dược mà cố gắng, nghiên cứu. Tuy nhiên dược thần đột nhiên có một lần phát cuồng không biết là tẩu hỏa nhập ma hay là điên dại đã đem rất nhiều người sống trên đảo đi giết chết. Hiện tại muốn tiếp tục nghiên cứu đề tài, mở rộng quy mô nghiên cứu nên cần ít nhất mười ngàn cao thủ y học.
Cho nên liền phái vài người thân tín ra ngoài tìm kiếm nhân tài y học, sau đó chuyển đến dược thần cốc. mục đích chính là dùng những người này làm vật thí nghiệm, nghiên cứu.Niếp Tiểu Ẩn kêu Hà gia thành lập Y Minh Tần Hoài là vì mục đích này.
Dù sao dược thần cốc không phải là họa. Thời gian và kinh nghiệm kia học cần phải đào tạo nhân viên để lập tức bắt đầu, không thể mới bắt đầu đã âm thầm xử lí.
Nhưng Y Minh Tần Hoài không ngờ lại bị Diệp Thanh phá hoại, kế hoạch của cô.
-Ha ha, Tiểu Ẩn à, không phải anh nói em nhưng mà em quá ngây thơ và đáng yêu khi nhìn thấy những người nói dối mà còn quan tâm đến sự phát triển lâu dài, ai mà không làm một phiếu rồi bỏ chạy. những người hiện tại đều là vì lợi. Chỉ cần đồng ý trả lương cao, tuyệt đối có thể sử dụng. Lừa được từng nhóm, từng nhóm thầy thuốc. Với những người không được thì bắt cóc, trấn áp. Dù sao chỉ cần đem người về dược thần cốc, lão nhân dược thần sẽ có cách thu nạp, khiến cho bọn họ về sau có nhận thức làm việc, không oán hận nửa lời.
-Nhưng bắt cóc, lừa gạt chung quy đều không tốt.
Niếp Tiểu Ẩn chần chừ nói.
-Em đúng là cô bé ngốc mà. Chẳng lẽ em tuyển dụng nhân tài trong thời gian dài không phải là lừa gạt/
Mãnh Liệt Cương hỏi ngược lại.
Niếp Tiểu Ẩn cãi lại:
-Em đương nhiên là không phải, em lấy danh nghĩa viện nghiên cứu, giao lưu học thuật, mời họ đi phục vụ một thời gian, còn có cả thù lao lớn. còn phải biết rằng, những đề tài của dược thần chỉ cần vào tham dự khi ra về tuyệt đối y thuật tăng lên nhiều. Đối với bọn họ toàn là có lợi.
Mãnh Liệt Cương không ngừng lắc đầu.
-Sao thế?
Niếp Tiểu Ẩn hỏi.
-Em cảm thấy bọn họ ở trên đảo, biết được bí mật nội bộ, còn có thể thả họ đi được sao?
Mãnh Liệt Cương nói.
-Dĩ nhiên là được, đây là dược thần chính miệng nói với em, lần trước ông giết người là sự cố khi luyện công, bị ma nhập mà thôi.
Mãnh Liệt Cương lắc đầu nói:
-Em là cô gái mà ông yêu quý nhất tất nhiên là ông ta sẽ không nói cho em biết rõ chân tướng sự việc.
-Anh có ý gì thế?
Niếp Tiểu Ẩn chất vấn.
-Không có ý gì cả, anh chỉ muốn nói cho em biết cách này không được không bằng để anh đến giúp em đi. Không dám gạt em, anh đã sớm hoàn thành nhiệm vụ. Anh đã đi Âu Mĩ và một vài nước lân cận đem về hơn ba nghìn y sư cấp bậc chuyên gia . Lão gia dược thần kêu ta đến đây chính vì không yên tâm về em, kêu anh đến giục em làm việc.
- Nhưng, theo như cách của anh quả thực rất thô bạo, sẽ gây chú ý đến chính quyền địa phương.
Niếp Tiểu Ẩn nói.
Mãnh Liệt Cương ngẩng đầu lên, sửa sang lại đồ, ngạo nghễ nói:
-Thật sự là đáng cười. Anh đường đường là người của dược thần cốc, ngay đến chính trị của một nước cũng có thể can thiệp, còn sợ làm cho chính quyền địa phương chú ý à? Lần này anh đến mang theo không ít người, lại còn có con thuyền lớn trên vạn tấn. Chúng ta chỉ cần ra tay nhanh chóng, không ai có thể làm phiền cho chúng ta đâu.
-Nhưng, đó là…
Em à, em đừng ngu ngốc như thế. Không hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó lão gia dược thần sẽ không trừng phạt em nhưng tuyệt đối sẽ trách tội anh, thậm chí có thể lấy anh đi luyện thuốc. Chẳng lẽ em lại nhẫn tâm trơ mắt nhìn anh trở thành một bãi thịt bùn hay sao?
-Cha nuôi sẽ không....
-Em đã quên tam sư huynh biến mất như thế nào rồi hay sao?
-Tam sư huynh không phải chết do tại nạn sao?
Niếp Tiểu Ẩn hỏi.
-Chó má, tam sư huynh chính là bị vu oan giá họa, làm bình phong cho người khác.
-Không phải…, anh gạt em.
Niếp Tiểu Ẩn kêu to, không tin vào điều đó. đầu óc tê tái, cả người hôn mê bất tỉnh.
Hóa ra là cô bị một con dao đánh bất ngờ vào đầu. Tuy rằng không thua kém gì Mãnh Liệt Cương nhưng sao có thể ngờ chính anh mình lại rat tay với mình đâu.
-Con bé ngốc, nếu em không chịu phối hợp với anh thì giữ lại mày chỉ thêm vướng bận. Hay là đưa lên trên thuyền, đợi anh giải quyết xong sẽ mang em trở về.
Mãnh Liệt Cương cười ha hả, vỗ vỗ tay lập tức có bốn gã đẩy cửa vào. Hai nam, hai nữ đều mặc trang phục công sở nghiễm nhiên trở thành thành phần tri thức.
Mãnh Liệt Cương liền nói với hai người nữ:
-Đem Cửu tiểu thư về tàu, nhốt lại trong phòng bí mật, tiếp đãi thật tốt, nhất thiết không được chọc cô ta tức giận.
-Vâng anh Mãnh.
Hai người nữ tuân lệnh, ngay lập tức tìm cách đưa Niếp Tiểu Ẩn đến bãi đỗ xe.
-Hai ngươi đi theo ta đến Hà gia một chuyến. Tuy rằng không tốt vẫn có thể lợi dụng chút ít. Dù sao hàng năm cũng đem cho dược thần cốc chúng ta một khoản tiền lớn.
Mãnh Liệt Cương cười gian ác, liền mang theo hai người nam trẻ tuổi đi ra ngoài.
Hai gã kia vô cùng kính cẩn đi ở phía sau, miệng kêu anh. Tuy nhiên họ tuy gọi Liệt Cương sư huynh nhưng chẳng qua là đệ tử ngoài của dược thần cốc bọn họ không thể nào so sánh với Mãnh Liệt Cương hay là Niếp Tiểu Ẩn được.
Nhất là Niếp Tiểu Ẩn, bọn họ từ trước đến nay chưa thấy được nữ nhi thần bí dị thường.
Đột nhiên Chu Vi không kìm nổi kêu ra tiếng. Diệp Thanh lập tức xin lỗi:
-Anh xin lỗi vì hơi mạnh tay, anh không có cố ý.
-Vâng , em biết rồi, anh nhanh xíu đi.
Chu Vi vừa thở vừa nói, mặt đỏ bừng. tuy nhiên che dấu vài phần. Cô thầm nghĩ: “ quả thực Diệp Thanh nhìn không ra, thậm chí ngay đến cái cổ đỏ của cô cũng rất đẹp, chẳng qua là tự lừa dối bản thân.
Diệp Thanh làm nhanh hơn, dịu dàng khác thường. băng gạc được gở ra hoàn toàn, nhìn vết thương dài khoảng một đốt ngón tay, Diệp Thanh không khỏi đau lòng, lòng dạ chết lặng.
Đồng thời đối với người Hà gia càng thêm căm hận. sau này nếu có cơ hội sẽ không nương tay, nhổ bỏ tận gốc Hà gia khó ưa. Dám làm vậy với người bên cạnh tôi thật sự muốn tìm đến cái chết.
Tuy nhiên hiện tại Hà Minh Hoa kia sao với Chu Vi cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hơn nữa Chu Vi có mình chữa trị, về sau dù là vết sẹo nhỏ cũng không thể lưu lại. Còn Hà Minh Hoa kia không chừng rất thảm Cả đời thành người quái di. Tuy nhiên loại đàn bà già này, xấu với đẹp sẽ không nhiều đàn ông chú ý đến.
…
Khoảng nửa tiếng sau Mã Tiểu Linh đi vào nhìn thấy Diệp Thanh đang băng bó miệng vết thương cho Chu Vi, đôi bồng đào nhô cao ngạo nghễ không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Chu Vi phát ra một tiếng “á” sợ hãi, nhanh chóng đắp chăn, Diệp Thanh chân tay luống cuống, giải thích lắp bắp:
-Anh, anh…, đó là, anh cũng không biết khi nào em quay về, sợ tốn thời gian liền tự mình làm lấy.
Chu Vi nghe nói như thế càng vô cùng ngượng ngùng, chỉ có điều nhắm chặt mắt, giả nhắm.
Mã Tiểu Linh thầm nghĩ: “ đây chỉ là việc chữa trị bình thường, thầy thuốc lẽ nào lại không tiếp xúc với bệnh nhân. Chỉ có điều trong lòng không thoải mái như vậy sao? Sau đó trừng mắt liếc Diệp Thanh một cái.
... ... ... ... ... ... ... ...
Khách sạn năm sao Huyền Vũ Hồ gần đây.
Niếp Tiểu Ẩn vèo một cái nhảy vào bồn tắm đầy hoa thơm tựa như nàng tiên cá nổi trên mặt nước, dáng người yểu điệu, trắng nõn như ngà, thân thể mềm mại có chút cử động. Những giọt nước bên ngoài chảy dài, không cần dùng đến khăn lông. Ngay sau đó bóng di chuyển nhẹ nhàng, mặc bộ váy liền màu hồng, che đậy bên dưới nhiều cảnh đẹp.
Niếp Tiểu Ẩn mặc váy, dạo qua một vòng trước gương, không khỏi trang điểm đứng lên:
-Cuối cùng cũng tốt hơn rồi, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
Cười hì hì, chuẩn bị đi tìm Diệp Thanh để đưa hắnvề, không ngờ chuông cửa vang lên.
-Rốt cuộc là ai thế, sao lại biết ta ở trong này?
Niếp Tiểu Ẩn mở cửa có chút nghi ngờ, nhìn thấy người đến không khỏi bất ngờ kêu lên:
-Sư huynh.
-Ha ha, Tiểu Ẩn, có phải rất bất ngờ vì sao anh lại xuất hiện ở đây phải không?
Người anh này cao to, đẹp trai, phong độ, mặc đồ tây, tên là Mãnh Liệt Cương, cũng là một trong những sứ giả thần bí ở dược thần cốc.
-Đúng là rất bất ngờ.
Niếp Tiểu Ẩn không còn cách nào khác, đành phải mời cậu ta vào nhà, nói:
-Anh, sao anh lại ở đây, dược thần không phải người đã phái anh đi Châu Âu tìm kíêm các nhân tài y học rồi sao?
Liếc nhìn cách cải trang của anh, đồ tây, giày da. Lòng nghĩ: “trời nóng như vậy, anh còn mặc hai bộ, không sợ nổi sẩy hay sao.”
Đối với việc Mãnh Liệt Cương tìm được cô, cô có chút tò mò. Bởi vì người của dược thần cốc khi xuất hiện trên người đều mang theo tín hiệu định vị độc đáo, có thể tìm được đối phương ở lúc nguy hiểm, cũng có thể phát ra tin tức, xin cầu cứu viện.
-Việc nhỏ này làm sao có thể làm khó được anh.
Mãnh Liệt Cương cười đắc ý, hỏi:
-Tiểu Ẩn, không biết em tiến hành đến đâu rồi?
-Ôi, đừng nói nữa.
Niếp Tiểu Ẩn ngay lập tức bèn phiền muộn, thở dài một hơi nói:
-Vốn em định thành lập một liên minh thầy thuốc, xây dựng lâu dài, kho nhân tài ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa nhân tài về dược thần cốc. Nhưng không ngờ Hà gia kia thật sự là rác rưởi, chút việc nhỏ cũng làm không xong. Không ngờ lại làm cho Y Minh Tần Hoài bị giải tán. Mấy ngày nay em đang định đi tìm Hà Gia Hưng hỏi tội đây.
-Ồ, sao lại thế? Nói cụ thể cho anh nghe nào.
Mắt Mãnh Liệt Cương lóe lên ý cười, hỏi.
-Là thế này…
Niếp Tiểu Ẩn nói một tràng, hóa ra dược thần cốc là một hải đảo bí mật. Bên trên có rất nhiều người sinh sống, người công tác y học, hợp thành một đại đội đều vì đề tài thần dược mà cố gắng, nghiên cứu. Tuy nhiên dược thần đột nhiên có một lần phát cuồng không biết là tẩu hỏa nhập ma hay là điên dại đã đem rất nhiều người sống trên đảo đi giết chết. Hiện tại muốn tiếp tục nghiên cứu đề tài, mở rộng quy mô nghiên cứu nên cần ít nhất mười ngàn cao thủ y học.
Cho nên liền phái vài người thân tín ra ngoài tìm kiếm nhân tài y học, sau đó chuyển đến dược thần cốc. mục đích chính là dùng những người này làm vật thí nghiệm, nghiên cứu.Niếp Tiểu Ẩn kêu Hà gia thành lập Y Minh Tần Hoài là vì mục đích này.
Dù sao dược thần cốc không phải là họa. Thời gian và kinh nghiệm kia học cần phải đào tạo nhân viên để lập tức bắt đầu, không thể mới bắt đầu đã âm thầm xử lí.
Nhưng Y Minh Tần Hoài không ngờ lại bị Diệp Thanh phá hoại, kế hoạch của cô.
-Ha ha, Tiểu Ẩn à, không phải anh nói em nhưng mà em quá ngây thơ và đáng yêu khi nhìn thấy những người nói dối mà còn quan tâm đến sự phát triển lâu dài, ai mà không làm một phiếu rồi bỏ chạy. những người hiện tại đều là vì lợi. Chỉ cần đồng ý trả lương cao, tuyệt đối có thể sử dụng. Lừa được từng nhóm, từng nhóm thầy thuốc. Với những người không được thì bắt cóc, trấn áp. Dù sao chỉ cần đem người về dược thần cốc, lão nhân dược thần sẽ có cách thu nạp, khiến cho bọn họ về sau có nhận thức làm việc, không oán hận nửa lời.
-Nhưng bắt cóc, lừa gạt chung quy đều không tốt.
Niếp Tiểu Ẩn chần chừ nói.
-Em đúng là cô bé ngốc mà. Chẳng lẽ em tuyển dụng nhân tài trong thời gian dài không phải là lừa gạt/
Mãnh Liệt Cương hỏi ngược lại.
Niếp Tiểu Ẩn cãi lại:
-Em đương nhiên là không phải, em lấy danh nghĩa viện nghiên cứu, giao lưu học thuật, mời họ đi phục vụ một thời gian, còn có cả thù lao lớn. còn phải biết rằng, những đề tài của dược thần chỉ cần vào tham dự khi ra về tuyệt đối y thuật tăng lên nhiều. Đối với bọn họ toàn là có lợi.
Mãnh Liệt Cương không ngừng lắc đầu.
-Sao thế?
Niếp Tiểu Ẩn hỏi.
-Em cảm thấy bọn họ ở trên đảo, biết được bí mật nội bộ, còn có thể thả họ đi được sao?
Mãnh Liệt Cương nói.
-Dĩ nhiên là được, đây là dược thần chính miệng nói với em, lần trước ông giết người là sự cố khi luyện công, bị ma nhập mà thôi.
Mãnh Liệt Cương lắc đầu nói:
-Em là cô gái mà ông yêu quý nhất tất nhiên là ông ta sẽ không nói cho em biết rõ chân tướng sự việc.
-Anh có ý gì thế?
Niếp Tiểu Ẩn chất vấn.
-Không có ý gì cả, anh chỉ muốn nói cho em biết cách này không được không bằng để anh đến giúp em đi. Không dám gạt em, anh đã sớm hoàn thành nhiệm vụ. Anh đã đi Âu Mĩ và một vài nước lân cận đem về hơn ba nghìn y sư cấp bậc chuyên gia . Lão gia dược thần kêu ta đến đây chính vì không yên tâm về em, kêu anh đến giục em làm việc.
- Nhưng, theo như cách của anh quả thực rất thô bạo, sẽ gây chú ý đến chính quyền địa phương.
Niếp Tiểu Ẩn nói.
Mãnh Liệt Cương ngẩng đầu lên, sửa sang lại đồ, ngạo nghễ nói:
-Thật sự là đáng cười. Anh đường đường là người của dược thần cốc, ngay đến chính trị của một nước cũng có thể can thiệp, còn sợ làm cho chính quyền địa phương chú ý à? Lần này anh đến mang theo không ít người, lại còn có con thuyền lớn trên vạn tấn. Chúng ta chỉ cần ra tay nhanh chóng, không ai có thể làm phiền cho chúng ta đâu.
-Nhưng, đó là…
Em à, em đừng ngu ngốc như thế. Không hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó lão gia dược thần sẽ không trừng phạt em nhưng tuyệt đối sẽ trách tội anh, thậm chí có thể lấy anh đi luyện thuốc. Chẳng lẽ em lại nhẫn tâm trơ mắt nhìn anh trở thành một bãi thịt bùn hay sao?
-Cha nuôi sẽ không....
-Em đã quên tam sư huynh biến mất như thế nào rồi hay sao?
-Tam sư huynh không phải chết do tại nạn sao?
Niếp Tiểu Ẩn hỏi.
-Chó má, tam sư huynh chính là bị vu oan giá họa, làm bình phong cho người khác.
-Không phải…, anh gạt em.
Niếp Tiểu Ẩn kêu to, không tin vào điều đó. đầu óc tê tái, cả người hôn mê bất tỉnh.
Hóa ra là cô bị một con dao đánh bất ngờ vào đầu. Tuy rằng không thua kém gì Mãnh Liệt Cương nhưng sao có thể ngờ chính anh mình lại rat tay với mình đâu.
-Con bé ngốc, nếu em không chịu phối hợp với anh thì giữ lại mày chỉ thêm vướng bận. Hay là đưa lên trên thuyền, đợi anh giải quyết xong sẽ mang em trở về.
Mãnh Liệt Cương cười ha hả, vỗ vỗ tay lập tức có bốn gã đẩy cửa vào. Hai nam, hai nữ đều mặc trang phục công sở nghiễm nhiên trở thành thành phần tri thức.
Mãnh Liệt Cương liền nói với hai người nữ:
-Đem Cửu tiểu thư về tàu, nhốt lại trong phòng bí mật, tiếp đãi thật tốt, nhất thiết không được chọc cô ta tức giận.
-Vâng anh Mãnh.
Hai người nữ tuân lệnh, ngay lập tức tìm cách đưa Niếp Tiểu Ẩn đến bãi đỗ xe.
-Hai ngươi đi theo ta đến Hà gia một chuyến. Tuy rằng không tốt vẫn có thể lợi dụng chút ít. Dù sao hàng năm cũng đem cho dược thần cốc chúng ta một khoản tiền lớn.
Mãnh Liệt Cương cười gian ác, liền mang theo hai người nam trẻ tuổi đi ra ngoài.
Hai gã kia vô cùng kính cẩn đi ở phía sau, miệng kêu anh. Tuy nhiên họ tuy gọi Liệt Cương sư huynh nhưng chẳng qua là đệ tử ngoài của dược thần cốc bọn họ không thể nào so sánh với Mãnh Liệt Cương hay là Niếp Tiểu Ẩn được.
Nhất là Niếp Tiểu Ẩn, bọn họ từ trước đến nay chưa thấy được nữ nhi thần bí dị thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.