Chương 351: Cổ đông lớn nhất bệnh viện ( 1)
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Tô Đồng, em đi phô tô một bản quyền chuyển nhượng cổ phần, cứ làm như lần trước anh trai anh chuyển nhượng như anh ý.
Thịnh Tuấn Đào nhìn vẻ thất thần của Tô Đồng, dặn dò.
Sau đó, Tô Đồng có vẻ căng thẳng đứng lên, người có vẻ chẳng còn chút sức lực nào, đi bước thấp bước cao ra ngoài cửa, Thịnh Tuấn Đào sợ Diệp Thanh hiểu laaumf, vội vàng giải thích:
- Cô ấy là thư ký của tôi, không phải muốn chạy trốn đâu, cũng tuyệt đội không báo cảnh sát đâu, máy phô tô ở phòng bên cạnh, nếu cậu không tin thì cứ qua đó mà xem.
Diệp Thanh thản nhiên gật đầu, vẫn cứ cầm đao ngồi đó chờ đợi, giác quan thứ sáu của cậu rất nhạy bén, nên cũng chẳng sợ đám người này qua mắt đâu.
Lý Tiểu Hổ thì ưỡn ngực vẻ rất tự hào đứng phía sau Diệp Thanh, trên khuôn mặt lộ vẻ rất kiêu ngạo như thể nói:
- Mọi người coi đi, đây là sư phụ đẹp trai anh hùng phong độ của tôi đó.
Tần Hải Yến lúc đó cũng khôi phục lại chút sức lực, cố gắng bò lên, lên lết ngồi lên ghế sô pha, thở dốc, vừa nãy quá hỗn loạn, khiến tim cô cứ đập thình thịch lên, hai chân thì cứ mềm nhũn ra chẳng còn có chút sức lực nào cả.
- Anh Đào thiên vị quá à, sao lúc này không bảo em đi làm mà lại để Tô Đồng đi làm chứ? Lẽ nào vì cô ấy học nhiều hơn em hai lớp sao? Hừ, chẳng qua cũng chỉ là cao đẳng thôi mà, có gì mà ghê gớm chứ.
Hừ, nếu mình mà đi phô tô, nhất định còn làm tốt hơn, hơn nữa, hi hí, có khi còn được cầm tay anh chàng đẹp trai này nữa ý chứ.
Rất muốn hỏi anh ấy, đôi tay đẹp như con gái này làm sao mà có sức lực như vậy chứ.
Rất nhanh, Tô Đồng đã quay trở lại, cầm một ba phần giấy chuyển nhượng cổ phần tới, sau đó, Thịnh Tuấn Đào và Diệp Thanh đều ký tên vào ba tờ quyền chuyển nhượng cổ phần đó, hợp đống chính thức có hiệu lực.
Diệp Thanh xem xét rất kỹ càng văn kiện nhượng quyền cổ phần này, không khỏi nhếch mép cười, vẻ đắc ý thầm nói:
- Cổ phần bệnh viện Ngô Đồng đã trong tay thì sau này chẳng còn e ngại tên Thịnh Triều Cẩm nữa, và hắn cũng không còn có thể tự tiện đuổi người được nữa.
42% đó, tuy Thịnh gia vẫn còn 10%, nhưng số cổ phần đó không đáng kể nữa rồi, căn bản không còn quyền phát ngôn nữa rồi, cho dù hắn có phát ngôn, thì chắc gì đã có ai nghe hắn nữa.
Viện trưởng Trương đã kinh doanh ở bệnh viện bao nhiêu năm rồi? Còn Thịnh Triều Cẩm kinh doanh được bao nhiêu năm? E rằng cho dù là bản thân mình, bây giờ nếu có nói ra lời nào, có lẽ có trọng lượng hơn Thịnh Triều Cẩm gấp trăm lần ý chứ, dù sao y thuật, nhân phẩm, uy vọng đều ăn đứt hẳn, cái danh hiệu “ đệ nhất cao thủ ở bệnh viện Ngô Đồng” không phải hư danh đâu.
Cùng lúc này, Lý Tiểu Hổ cầm một đống ngân châm đi tới, đưa cho Diệp Thanh, nói:
- Sư phụ, đây đều là những ngân châm rút ra từ đám người kia.
Sau đó mặt mày vẻ rất khâm phục Diệp Thanh, thầm nghĩ: sau này bản thân mình cũng phải mang theo đống kim này, cũng giống như sư phụ vậy, gặt việc gì ta cứ lấy ngân châm làm vũ khí chẳng oai hơn à.
Diệp Thanh vẻ cũng tán thưởng gật gật đầu, thầm nghĩ, tên Lý Tiểu Hổ này cũng ngoan ngoãn ra phết, biết mình không lỡ vứt số ngân châm đó đi, rồi rút từng cái lại, sau đó đưa hết cho mình, hơn nữa những cây ngân châm này cũng chẳng dính tẹo máu nào, hiển nhiên là đã dùng giấy lau những vết máu lưu lại trên kim rồi.
- Ừ, về nhà phải khử trùng mới được.
Diệp Thanh xem những ngân châm này như những vũ khí mang theo người vậy, đều cất giữ vào một chỗ kín đáo trong Y Linh bảo tháp, đây cũng là một công cụ chữa bệnh cứu người, nên cũng phải cẩn thận chút.
- Xong việc, đi thôi.
Diệp Thanh liền đứng dậy, xua tay, nói với Lý Tiểu Hổ.
- Dạ, sư phụ!
Lý Tiểu Hổ vội đồng ý, rồi cùng với Diệp Thanh thu dọn những thứ cần thu dọn, cũng chẳng thèm nói nhiều lời, rồi buộc số tiền từng cục từng cục lại cho gọn gàng.
Lý Tiểu Hổ vừa buộc từng cục tiền vừa cười rất vui vẻ, cậu cảm thấy được đi theo sư phụ trẻ tuổi tài năng như vậy thật đáng vinh dự, không chỉ giỏi đánh nhau và còn có thể kiếm được ối tiền nữa chứ, hơn nữa lại còn được thưởng thức gái đẹp nữa chứ.
Lúc gần đi không khỏi ngoái đầu lại, liếc Tần Hải Yến và Tô Đồng một cái, chỉ cảm thấy hai cô nàng này thật có sức hút cánh đàn ông mãnh liệt và rất khó tả, điều này cũng không thể trách Lý Tiểu Hổ được, vì đàn ông nào nhìn thấy gái đẹp chẳng thích.
Tô Đồng thấy cậu nhìn vậy cũng thấy run runm còn Tần Hải Yến lại khẽ làm động tác nụ hôn gió tới Lý Tiểu Hổ, khiến cậu có vẻ ngượng ngùng, vội vàng quay mặt lại rồi theo sát Diệp Thanh tiến đi.
Tần Hải Yến mỉm cười, chỉ lát sau sắc mặc lại ảm đảm lại, có vẻ buồn bực, vì vừa rồi Thịnh Tuấn Đào đã đồng ý với mình rồi, là để em gái mình là Tần Hải Oanh đến làm việc ở bệnh viện Ngô Đồng, nên cũng lo em gái mình chắc cũng bị hắn làm nhục thôi, nhưng anh chàng đẹp trai kia còn hơn Thịnh Tuấn Đào rất nhiều lần, nếu mình dùng những chiêu bài để mê hoặc hắn thì có lẽ cũng sẽ thu phục được chàng trai dũng mãnh này thôi.
- Anh Đào, anh phải chịu nhục rồi.
- Anh Đào, quả thật rất xin lỗi anh, chúng em hổ thẹn quá.
- Anh Đào, vết thương của anh thế nào rồi?
- Anh Đào, anh có cần đi bệnh viện không ạ?
...
Lúc này, những đám đàn em lại mồm năm miệng mười, thân thiết hỏi thăm. Những tên đang nằm rạp dưới đất cũng không chịu thua kém, vội bò dậy, vây quanh để nghe Thịnh Tuấn Đào sai khiến.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, vừa nãy châm vào người thì thấy rất tê và đâu, khiến người khác chẳng còn chút sức lực nào cả, ngay cả bò lên cũng chẳng thể bò được, hơn nữa còn rất khó chịu nữa chứ, bây giờ châm được rút ra, mới một lát thôi mà cảm thấy người lại bình thường trở lại rồi.
Khiến người khác không khỏi kinh ngạc, đây không biết là loại ám khí cao siêu nào nữa, chẳng khác gì Đông phương bất bại cả.
Đám người bị đánh nghĩ tới đó, đều tỏ ra vẻ kinh ngạc, điều bọn họ không biết là, thủ pháp vừa nãy của Diệp Thanh, chỉ là vận dụng từ Thương Lê Thần châm mà vận hành thôi, nếu so với những người châm cứu khác thì đúng là một trời một vực, dù gì, Thương Lê thần châm vẫn là chữa bệnh cứu người là chính.
- Cút hết, cút hết cho ông mày, đúng là đám ăn hại.
Thịnh Tuấn Đào giận tím mặt, vỗ bàn rồi xua tay quát.
Đám đàn em đều tỏ ra xấu hổ, một tên dẫn đầu, đánh bạo nói:
- Anh Đào, không phải do chúng em không trung thành, không cố hết sức, mà quả thực là tên tiểu tử này quá lợi hại, ngay cả chiếc ngân châm nhỏ xíu đó mà còn vận dụng thành thạo như một vũ khí lợi hại nữa mà.
- Bao nhiêu người như vậy, không đánh được một người, còn kiếm cớ gì nữa? Còn không cút đi cho tao.
Thịnh Tuấn Đào tức giận nói, nhưng khuôn mặt cũng có chút sợ hãi.
Đám đàn em này không dám lìu tìu nữa, đều rời khỏi, Thịnh Tuấn Đào liền gọi một tên đàn em tâm phúc của mình, dặn dò:
- Điều tra cho anh tên tiểu tử này, xem hắn là ai, mà dám châm loạn vào Thịnh thiếu gia ta chứ.
Trong lòng có vẻ tức giận, thầm nói, tuy Thịnh gia ta có suy bại, nhưng vẫn còn có tiếng nói lắm.
Tên tâm phúc đó liền gật đầu rồi đi ra.
Nhưng, Thịnh Tuấn Đào liền có chút chán nản, thở dài thầm nghĩ, cho dù điều tra được lai lịch của người ta thì làm được gì chứ? Với thân thủ của đối phương, hơn nữa từ sau khi anh trai phải vào tù thì gia sản nhà mình đã bị tổn thất nặng nề, chắc khó mà lấy lại thanh danh như trước kia nữa.
Tàn cuộc rất nhanh, thoáng một lát, mấy tên đàn em liền rới đi không còn bóng người, ngay cả Thẩm Diệu Vũ cũng lủi lủi đi ra, không có việc gì ai muốn ở đây mà nghe chửi chứ.
- Anh Đào, bớt giận chút.
Tần Hải Yến tiến lại gần, vẻ rất gợi cảm nói.
Không ngờ, lúc này Thịnh Tuấn Đào đang vô cùng bực tức, hơn nữa vừa nãy cũng đã mây mưa với cô ả rồi, nên lúc này cảm thấy khó chịu, nói:
- Cô cũng cút ra ngoài, một ngày từ sáng đến tối chỉ biết có lên giường lên giường, lúc này là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng để mây mưa nữa chứ.
- Anh... anh nghỉ ngơi nhé, em đi ra ngoài nhé, lát nữa sẽ đến tìm anh.
Trong lòng Tần Hải Yến thấy ấm ức, vốn định nói, anh quá đáng quá, nhưng định nói ra, nhưng lại sợ nên đành phải mềm mỏng chút, rồi mỉm cười quay người rời đi.
Ra ngoài cửa, lại nhếch mép cười lạnh lùng, mẹ kiếp, bà này là ai chứ, hô một tiếng là phải tới, quát một tiếng là phải đi, vẫn còn cho rằng mình là đại thiếu gia sao? Còn không xem lại Thịnh gia các người bây giờ ra cái gì nữa không nào, mà còn tinh tướng chứ.
Cảnh tượng này, khiến Tô Đồng cũng hiểu ra, lúc này trong bụng có vẻ vui mừng, thầm nói:
- Cái đồ tiện nhân, cứ tưởng mình là ai chứ, nhìn có khác gì con hồ ly tinh không nào.
- Nào, Đào thiếu gia, uống một cố sữa nóng nào, uống xong tâm trạng sẽ đỡ hơn chút đó.
Tô Đồng không eo lả nhưng Tần Hải Yến mà dùng mánh khóe của mình để lấy lòng đàn ông, lúc đó liền đi xuống bếp pha cốc sửa nóng lên đưa cho Thịnh Tuấn Đào, dịu dàng nói.
Vừ may Thịnh Tuấn Đào cũng cảm thấy khát khát, cũng vì vữa nãy giãy dụa quá, mồ hôi ra nhiều, cũng thấy lạnh và khát, thấy Tô Đồng đưa cốc sữa tới liền uống một hơi cạn.
Sau đó, Tô Đồng ở lại chăm sóc cho Thịnh Tuấn Đào.
Tần Hải Yến lên phòng bài chờ hồi lâu vẫn không thấy Tô Đồng lên, liền đoán thể nào con tiện nhân này cũng đã lấy được lòng Thịnh Tuấn Đào rồi, không khỏi tức giận, tìm cách để trả thù, rồi nguẫy mông đi ra ngoài, xem Diệp Thanh và Lý Tiểu Hổ đã đi xa chưa.
Cô nàng đuổi theo, vài phút sau đã thấy hai chàng trai kia đang vách bao tao bao lớn chậm rãi bước đi, hai người đó không phải Diệp Thanh và Lý Tiểu Hổ thì còn là ai nữa.
Cũng không thể trách bọn họ đi quá chậm được, mà là tiền quá nhiều, cầm còn chẳng cầm được, hơn nữa, cũng chẳng vội vàng làm gì.
- Sư phụ, nhiều tiền thế này, chúng ta phải làm sao đây?
Lý Tiểu Hổ rất vui vẻ hỏi, nhưng nói lời nào cũng rất thực tế, quả thực cậu cũng không biết phải tiêu xài thế nào nữa, cứ nghĩ, nếu chỉ ăn KFC, ngày nào cũng ăn, e rằng ăn cả đời cũng không hết được.
Diệp Thanh có vẻ buồn cười nói:
- Cậu mua chiếc ô tô, mua ngôi nhà, số tiền này cũng chẳng đủ dùng đâu.
Lý Tiểu Hổ mỉm cười, lập tức cảm thấy khâm phục nói:
- Sư phụ, người chia cho đệ tử chút được không ạ?
Diệp Thanh nói:
- Số tiền này vốn là cậu đánh thắng mà, đều là của cậu hết đó.
Lý Tiểu Hổ vội lắc đầu xua tay, nói:
- Cái này không được, nếu không có sư phụ trấn thủ, thì làm sao con có thể thắng nổi chứ, có thắng đi chăng nữa cũng không thể rời khỏi chỗ bọn họ nữa mà.
Trong đầu luôn nghĩ tới tên Thịnh Tuấn Đào, một tên chơi cờ bạc rất thích quỵt nợ, thầm nghĩ, chỉ có người như sư phụ mới có thể trị được tên này thôi.
- Cậu thực sự không cần sao?
Diệp Thanh cười nói.
- Quả thật con không cần mà.
Lý Tiểu Hổ lắc đầu, vẻ rất nghiêm túc nói:
- Đây là tiền của sư phụ, làm sao còn có thể tùy tiện lấy chứ.
Diệp Thanh vẻ buồn cười nói:
- Hơn tám triệu tệ đó, tất cả là của tôi sao?
- Dạ, đều là của sư phụ hết đó ạ.
Lý Tiểu Hổ ngẫm nghĩ một lát, rồi nói có vẻ như cầu xin:
- Sư phụ à, thầy nhiều tiền như vậy, có thể chia cho đệ tử hai ba vạn dùng tạm được không ạ?
Hai ba vạn so với tám triệu tệ, chẳng thấm vào đâu cả, đây quả là một đứa con có hiếu à, cậu muốn lấy ít tiền đó đưa cho bố mẹ và chị gái, vì bấy lâu nay đã chăm sóc cậu, nếu lấy ha ba vạn để hiếu kính một tí, chắc bọn họ sẽ vui lắm.
- Ha ha, cái tên tiểu tử này.
Diệp Thanh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, lập tức đoán được ý nghĩ của cậu, liền cười ha hả nói:
- Đừng nói ba vạn, ngay cả cậu cần ba triệu cũng không vấn đề gì.
- Ha ha, vậy cảm ơn sư phụ quá, cũng không cần nhiều như vậy đâu ạ, ba vạn là đủ rồi, nhiều quá có khi còn phiền phức thêm.
Lý Tiểu Hổ cười nói.
Đúng lúc này, Tần Hải Yến đã lóc cóc đuổi kịp, hổn hển nói:
- Anh chàng đẹp trai, đừng đi nữa.
Lời nói trong trẻo uyển chuyển.
Lý Tiểu Hổ liền quay đầu lại nhìn, lập tức kinh ngạc kêu lên, ánh mắt trần đầy vui mừng.
Diệp Thanh cũng dừng khự lại, quay đầu khẽ liếc nhìn Tần Hải Yến một cái, khẽ nhíu mày, trong lòng tò mò nghĩ, người con gái này đuổi theo làm gì vậy? Trong đầu hiện lên một ý nghĩ rất hoang đường, chẳng nhẽ số tiền này đều là tiền giả sao? Người đàn bà này đặc biệt đến để nói cho cậu biết sao? Giống như Tây du ký vậy, lần đầu tiên sư đồ đi lấy phải kinh sách đều không có chữ sao?
- Anh chàng đẹp trai, anh lợi hại quá à, không biết em có vinh dự mời hai người bữa cơm được không ạ?
Tần Hải Yến có chút thẹn thùng nói, cử chỉ rất tao nhã, cũng có nét của một thục nữ.
Em gái mình thì lúc nào cũng muốn phải đến bệnh viện Ngô Đồng làm việc, hỏi mình xem có biện pháp gì thì giúp nó, hôm nay, người có cổ phần lớn nhất trong bệnh viện ở đây rồi, cơ hội ngay trước mắt, thì sao không tận dụng chứ.
- Được thôi, được thôi...
Lý Tiểu Hổ vui vẻ nhận lời, nhưng lại liếc thấy vẻ mặt trầm ngâm của Diệp Thanh, không khỏi ngựng ngùng nói:
- Việc này phải hỏi sư phụ tôi đã.
Tần Hải Yến thầm nghĩ, dở người, chẳng phải tôi đang hỏi ý kiến sư phụ anh sao?
Diệp Thanh khẽ nhíu mày, thản nhiên nói:
- Không cần đâu, chúng ta cũng chẳng quen biết gì.
Nói xong, quay người bước đi.
- Cái này, ngại quá.
Lý Tiểu Hổ có chút không muốn rời đi.
- Tiểu Hổ, còn không mau đi về.
Phía trước, truyền tới giọng của Diệp Thanh, Lý Tiểu Hổ cũng không dám trì hoãn nữa, vác tải tiền rồi đuổi theo.
Tần Hải Yến không khỏi tức giận, đây là lần đầu tiên từ khi mình sinh ra bị đàn ông từ chối như thế này, cứ cho mình là đồ tiện nhân lắm không bằng ý, cũng chẳng thèm nói gì với mình vài câu.
- Sư phụ, vừa nãy sao chúng ta không đồng ý vậy?
Lý Tiểu Hổ đuổi kịp Diệp Thanh, vẫn thấy tiếc nuối, cảm thấy tuột mất cơ hội tốt.
Diệp Thanh nói:
- Không có công mà nhận thù lao, thì khác gì kẻ ăn cắp, cái người đàn bà kia cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì, sau này cậu cũng ít giao thiệp với hạng người đó, biết chưa?
- Ồ.
Lý Tiểu Hổ vẻ rầu rĩ không vui.
Diệp Thanh lắc đầu thở dài, từ đáy lòng cậu vô cùng ghét những loại đàn bà đó.
Có một nguyên nhân quan trọng nhất đó là, cậu ngửi thấy trên người ả này còn lưu lại mùi khó chịu của đàn ông nữa, nghĩ đến đây cũng thấy buồn nôn rồi, bạn gái mình còn là gái còn trinh cơ, cho dù là Mã Tiểu Linh hay là An Tiếu Trúc, đều là băng thanh ngọc khiết, cao quý thanh lịch, làm sao mà phải lòng những loại người chỉ biết mê hoặc đàn ông như này.
......
Ngày hôm sau, Thịnh Triều Cẩm vẫn chưa đi làm.
Vụ việc tối hôm qua, sau khi Diệp Thanh đi không lâu sau, làm trấn động cả nhà họ Thịnh.
Những con cháu của nhà họ Thịnh lấy trộm tài liệu của cả nghiệp sự của gia đình, lại còn bị đánh nữa, quả thật quá nhục nhã, tất cả những thành viên của Thịnh gia đều cảm thấy tức giận, nhưng, bây giờ không phải lúc để trách tội nhau, hơn nữa, đây cũng chẳng phải việc hay ho gì, chơi cờ bạc thua mà lại quỵt nợ, kết quả bị người khác đánh cho, nếu chuyện này mà truyền ra bê ngoài thì còn mất mặt nữa.
Cùng lúc này, trong bệnh viện Ngô Đồng, tin tức cũng lan truyền đi rất nhanh, đại khái là từ mồm Lý Tiểu Miêu nói ra, tất cả những bác sĩ, y tá, rồi những người quét dọn... đều nghị luận rôm rả, trên khuôn mặt mỗi người đều tỏ vẻ không thể tin nổi, lại còn cảm thấy vui vui nữa.
- Oa, nghe nói chưa? Bác sĩ Diệp đã lấy lại được cổ phiếu từ tay nhà họ Thịnh, trở thành cổ đông lớn nhất của bệnh viện này rồi.
- Bác sĩ Diệp nào thế?
- Choáng, còn ai vào đây nữa, đương nhiên là đệ nhất cao thủ của bệnh viện Ngô Đồng chúng ta, Tiểu Diệp thần ý đó.
- Á, thật hay giả đó? Diệp Thanh trở thành cổ đông lớn nhất của bệnh viện sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.