Chương 350: Lấy lại được số cổ phần
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Diệp Thanh ghì cổ một hồi lâu, nghe thấy Thịnh Tuấn Đào kêu gào thảm thiết, cảm thấy rất khoái, đối với những loại người như này, hắn càng kêu thảm thiết bao nhiêu thì trong lòng lại càng thấy sung sướng bấy nhiêu.
Thực ra, ai cũng vậy thôi, nếu không thì sao lại có nhiều người thích đùa còn mèo biết nói trong các ứng dụng Ipad và Iphone chứ.
Hơn nữa, y thuật chi đạo, như đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, đối với Diệp Thanh một con người chăm chỉ chịu khó mày mò thì có cơ hội nào để nâng cao y thuật thì sẽ không bỏ qua đâu.
Cái gọi là quen tay hay việc, luyện tập nhiều thì sẽ không có sai sót gì, hơn nữa, dùng người sống để luyện tập, thì đó là cơ hội vô cùng hiếm có, trong Y Linh bảo tháp đều là hình đồng nhân, tuy rất cao cấp nhưng dù gì cũng là hư ảo không bằng thực hành trên người thật được.
Lần này thì tốt rồi, cuối cùng cũng có thể dùng người thật để làm vật thí nghiệm, nâng cao trình độ châm cứu vô song của mình.
Chỉ chốc lát, Diệp Thanh thấy ngân châm quá nhỉ bé, châm vào người hắn không khoái lắm, thế là dùng một chiếc châm dài chừng 14cm, rồi châm vào đầu ngón giữa của Thịnh Tuấn Đào.
Cái loại châm này, đầu rất là to, rất dễ cầm, mũi thì sắc bé như lưỡi dao, thường chỉ dùng để chữa những bệnh ngoại cảm và châm mụn nhọt.
Diệp Thanh dùng chiếc châm này là vật phẩm được đổi bằng Y Linh trong Y Linh bảo tháp, không phải những loại châm làm bằng thép chống rỉ hay vàng bạc gì, mà được làm bằng một chất liệu vô tiên tiến mà hiện tại chưa có, Diệp Thanh vô cùng thích dùng nó làm vũ khí.
Anh mày là bác sĩ mà, không dùng châm làm vũ khí thì dùng gì bây giờ? Tuy có thể dùng dao phẫu thuật, nhưng làm sao thấy sự khác biệt được khi dùng châm chứ, đánh đấm nhau cũng phải chú ý tới hình tượng của mình chứ.
- Mày có phục không nào?
Diệp Thanh vừa châm vào, tuy dùng phương pháp” Thấu huyệt” cổ truyền, nếu không phải người đã dày dặn kinh nghiệm châm cứu thì không được phép sử dụng, nhưng Diệp Thanh cứ thế mà châm, rồi châm tiếp vào các huyệt trên ngón tay giữa của tay phải như Thập tuyên, Thập kỳ, Thập tuyệt, Thập vương, bốn huyệt chính.
Bốn huyệt này, chính là chính khí của cơ thể đi qua, còn có câu mười ngón tay liền tim, tức là đầu của mười ngón tay có thể trực tiếp ảnh hưởng tới tim ( với y học hiện đại thì cho rằng ảnh hưởng tới não), phân bố rất nhiều hệ thần kinh, châm cứu vào những huyệt vị này có thể chữa trị rất nhiều bệnh, nhưng, lúc này Diệp Thanh không phải châm cứu để chữa bệnh mà là châm để trừng phạt.
Dùng sức châm rất mạnh, một lát châm vào bốn huyệt đó, phá hủy kinh mạch huyết quản, chẳng khác gì một trong mười đại cực hình ở thời cổ đại cả, khiến Thịnh Tuấn Đào đau đớn vô cùng.
- Á...
Thịnh Tuấn Đào đau đớn như lợn bị cắt tiết vậy, kêu ẫm ĩ lên.
- Mày có phục không hả?
Diệp Thanh lại quát lên lần nữa.
Lần này, không khiến cậu thất vọng, Thịnh Tuấn Đào liền đầu hàng nói:
- Tôi phục, tôi phục, xin anh đấy, đừng châm nữa.
- Được rồi, nếu chịu phục, vậy thì ngoan ngoãn vào, anh sẽ tha cho.
Diệp Thanh mỉm cười, rồi véo vào cổ Thịnh Tuấn Đào, đẩy ra ngoài, lập tức, bốn năm tên đàn em liền lao lên, đỡ lấy ông chủ của bọn chúng, tiếp sau đó, mười tên đàn em cầm đao cùng xông lên bao bảo vệ Thịnh Tuấn Đào.
Lần này, Lý Tiểu Hổ thấng lo lắng, túm lấy đuối áo của Diệp Thanh hỏi:
- Sư phụ, người thả hắn, đám đàn em của hắn lao lên, mỗi người cầm đao chém tới thì chúng ta nát như tương.
- Cậu sợ gì chứ. Có sư phụ ở đây rồi.
Lúc này Diệp Thanh cũng tỏ ra mình là một sư phụ có trách nhiệm, lập tức Lý Tiểu Hổ không dám hé răng, Diệp Thanh không khỏi thở dài, cái tên Lý Tiểu Hổ này cũng thú vị gì cả, nếu có Lý Tiểu Miêu ở đây, chắc sẽ cùng mình làm náo loạn đây ngay.
Tô Đồng đang nằm trên sô pha và Tần Hải Yến đang nằm dưới đất cũng cảm thấy khó hiểu, không hiểu sao anh chàng đẹp trai kia lại ngốc đến vậy, thả anh Đào ra chứ.
Thịnh Tuấn Đào thở phào rồi lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, vừa lau vết máu dính trên mặt, vừa tức giận quát:
- Chém nó cho tao, chém con chó đó cho tao. Mẹ kiếp, dám đánh ông mày sao? Không muốn sống nữa sao? Không, phải để nó sống sót, ông mày phải hành nó mới được, cho chó cắn đứt con cu của nó mới được. Ha ha...
Tiếng cường rất dâm đãng, nhưng mới cười được hai câu, rồi kêu gào lên, vừa nãy bị Diệp Thanh châm cho quả ác liệt.
- Chém nó cho tao, trả thù cho tao.
- Giết!
- Chém!
...
Những tiếng hô hào, rồi dao sáng lóe, có những tên cầm đầu phát động, cả đám đàn em cầm dao xông lên, như đám thủ phỉ lao lên giết người vậy. Nhưng mới xông lên được vài bước, rồi lại không dám lao lên nữa, không ai dám là người lao lên đầu tiên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đầu tiên ra tay, chắc chắn sẽ chết thảm, vừa nãy không phải bọn họ vừa thấy đó sao, người đó bị Diệp Thanh tung cú đá bay lên trời, bây giờ còn chưa bò dậy nổi, không biết sống chết ra sao.
Cùng lúc này, Lý Tiểu Hổ sợ mất mật, núp sau lưng Diệp Thanh, tim đập phình phịch, hỏi:
- Sư phụ, người xem đi, con đã biết tên họ Thịnh này không ra gì rồi, sao thầy lại thả hắn ra làm chi vậy.
Diệp Thanh cũng chẳng thèm để ý tới cậu, nhìn chằm chằm vào đáng người đang định xông lên, nhưng không ai dám lao lên cả, chỉ bao vây lấy cậu khua tay múa chân, đề phòng rất cẩn thận, lúc nào cũng có thể ra tay.
- Sư phụ, cái nhụy hoa cúc là gì vậy? Trên người thầy có không ạ? Vì sao hắn lại dùng cho cắn đứt cái đó? Rốt cục ý của hắn là gì vậy?
Lý Tiểu Hổ ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng không kìm nổi, hỏi vài câu ngốc nghếch.
Vừa hỏi xong, những tên cầm dao đang chuẩn bị lao lên đều suýt nữa té ngã, đều cười ầm lên, nhưng đang lúc quan trọng, nên chẳng ai thèm để ý tới cậu nữa,
Diệp Thanh cũng thấy choáng, suýt nữa cũng té nhào xuống đất, cảm thấy rất buồn cười, thầm nghĩ: cái tên Lý Tiểu Hổ này, đúng là non và xanh quá. Sau đó liền nghiêm túc quát:
- Trẻ con đừng hỏi nhiều lời, hỏi những câu vớ va vớ vẩn, cậu chỉ cần biết, đó không phải là câu nói hay ho gì là được.
- Ồ!
Lý Tiểu Hổ gãi gãi đầu, cảm thấy mình ngu ngơ, nói thực, cậu cũng biết câu nói đó là chửi người khác, nhưng không biết ý nghĩa câu nói đó là gì, sao từ trước tới giờ không thấy chị gái nói lần nào nhỉ?
- Anh em, chúng ta đông như vậy, chém nó thành bảy tám khúc cũng không thành vấn đề gì. Mọi người lao lên nào, đừng có tham sống sợ chế như vậy.
Thịnh Tuấn Đào ôm lấy khuôn mặt sưng vù lên, vừa đau đớn vừa nói lớn:
- Thằng nào chém trúng một nhát, lập tức thưởng 100 ngàn tệ, chém cho nó tàn phế thì thưởng 1 triệu tệ, tặng thêm một em còn trinh nữa.
Có thưởng cái là sẽ có dũng phu ngay, lập tức, đám đàn em liền lao lên, Lý Tiểu Hổ sợ quá lại núp đằng sau, cũng chẳng còn thời gian mà đắn đo câu chửi kia nữa rồi.
Diệp Thanh mỉm cười, cầm một nắm ngân châm sáng lóe.
- Vù!
Diệp Thanh vung tay phi đống ngân châm trên tay về phía đám côn đồ kia, kim bay như mưa chẳng khác gì phim chưởng.
-A...A....A...
Đám đàn em liền ngã lăn xuống, cũng phải đến hai ba mươi thằng chứ ít gì, ngã xuống cũng chẳng thể nào bò dậy nổi, còn hai ba mươi thằng khác thấy thế ợ mất mật, lùi hết lại.
- Cút hết cho tao.
Diệp Thanh quát lớn, đám người này liền quay người bỏ chạy, có những tên cầm dao sợ quá bỏ cả dao lại, cũng không dám quay lại nhặt lên, lại sợ Diệp Thanh vung đống ngân châm nữa thì toi.
Thịnh Tuấn Đào thấy tình hình không ổn, cũng muốn chạy trốn, nhưng làm sao Diệp Thanh có thể để hắn toại nguyện đây, nhanh như chớp, Diệp Thanh lao tới sau lưng hắn, lại một lần nữa kẹp cổ hắn lại.
- Anh, anh, anh tha cho em đi, em không dám nữa đâu.
Lần này Thịnh Tuấn Đào có vẻ ngoan ngoãn hẳn, vội tỏ thái độ mềm mỏng, những vẻ huênh hoang trước kia đều đã tan biến hết rồi.
- Tất cả đám này đừng hòng chạy thoát.
Diệp Thanh cầm một ngân châm, búng về phía tên chạy cuối cùng, rồi quát lớn.
Giọng quát của cậu rất hùng mạnh, như tiếng rống vậy, tựa như sét đánh lôi đình, kinh khiếp tứ phương, dường như căn phòng này cũng phải rung động ý, thêm nữa, lại búng một châm vào tên chạy đầu tiên, những đám đàn em sợ quá liền ngoan ngoãn quay đầu hết lại, vội vàng co rút vào một góc không dám hé răng, giống như đám dê chờ cắt tiết vậy.
- Anh, anh muốn thế nào ạ? Có yêu cầu gì, anh cứ nói em sẽ thuận theo hết.
Thịnh Tuấn Đào rất ngoan ngoãn hỏi, đồng thời mắt đảo đảo, không biết có phải dâng Tần Hải Yến và Tô Đồng lên cho Diệp Thanh không nữa. Hai nàng này trên giường đều là cao thủ, hắn rất tự tin, chắc chắn Diệp Thanh sẽ thích.
- Tao muốn thế nào ư? Mày thu cuộc mà không chịu trả sao?
Diệp Thanh quay sang hỏi lại.
- Không, không, không, em nhận mà.
Thịnh Tuấn Đào lắp ba lắp bắp, sợ tới mức nói chẳng lên lời, sợ Diệp Thanh mà tức giận lên, lại dùng châm dài châm vào hắn thì còn khổ nữa, chỉ biết quỳ xuống mà cầu xin tha mạng thôi. Ý nghĩ tặng người đẹp cho Diệp Thanh cũng tan biến luôn.
Thực ra, hắn cũng đoán ra, dường như gã đàn ông này cũng có hứng thú với đống cổ phần ở bệnh viện Ngô Đồng, lúc trước khi chơi đã xem qua bản tài liệu đó rất nhiều lần rồi.
- Nếu đã nhận thua, vậy mang giấy chuyển nhượng cổ phần bệnh viện Ngô Đồng lại đây.
Diệp Thanh lôi hắn đến bàn xúc xắc, rồi cậu ngồi xuống, nhưng Thịnh Tuấn Đào không dám ngồi xuống, chỉ cu ro đứng đó, cảm thấy rất sợ hãi.
Thằng nhãi này, không đánh thì ngứa trong xương, đã đánh thì ghê gớm quá.
- Anh xem nè, giấy chứng thực 42% cổ phần của bệnh viện Ngô Đồng, chúng ta chỉ cần ký tên vào là số cổ phần này sẽ thuộc về anh ngay.
Thịnh Tuấn Đào bắt đầu giàng giải cho Diệp Thanh những quyền lợi và những điều cần biết của số cổ phần này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.