Thần Y

Chương 182: Có một chút hương vị nhớ nhưng quen thuộc!

Hành Xích Đạo

21/03/2013



- Cứu với! Cứu với! Có cướp!

Diệp Tĩnh vừa chạy vừa hét lên!

đáng tiếc, con đường này vắng vẻ quá, chẳng có ai cả! Bây giờ cũng là vào buổi trưa nên phần lớn sinh viên đều đang nghỉ trưa, mà cũng cách đó khá là xa, làm sao mà nghe thấy được!

Thấy Diệp Tĩnh sắp bị mấy thằng mất dạy kia tóm được, thì đột nhiên, “vù” một cái, một viên gạch từ đâu bay tới chọi vào cái mặt béo ị của thằng côn đồ đầu sỏ kia!

Diệp Tĩnh liền nhân cơ hội đó trốn thoát!

- Ắ~! Là thằng chó nào ném tao?!

Tên côn đồ kia lại một lần nữa ôm mặt khom người kêu gào thảm thiết!, cái cục tức trong bụng này thì khỏi nói luôn, mới có một quãng thời gian ngắn mà bị đập vào mặt những hai lần! Mẹ nó nữa, sao mà cứ thích đáp vào mặt anh mày hoài vậy? Bộ hết chỗ khác để ném vào rồi sao mà mày cứ phá hoại nhan sắc anh thế cơ chứ?

- Báo Ca, sao rồi?

- Oa, Báo Ca, anh chảy máu rồi?

- Mẹ nó, thằng nào dám to gan vác gạch chọi vô mặt Báo Ca của tao! Đúng là chán sống rồi!

- Tao mà bắt được, tao lột da hắn!

Báo Ca đau đớn cúi xuống, kẽ ngón tay cũng nhỏ xuống một chút máu, thế là mấy cu côn đồ cạnh đó cũng giật nảy mình, ôi má ơi, không phải là bị đập giập mặt ra rồi đấy chứ?!

Thế là ngừng lại không đuổi theo Diệp Tĩnh nữa mà tiến đến hỏi thăm tình hình vết thương của Báo Ca!

...

- Diệp Tĩnh cô không sao chứ?

Diệp Tĩnh vẫn chưa hoàn hồn, chạy thoát được mấy bước, thì nghe thấy có tiếng nói ở đằng xa vọng lại, vừa ngoái đầu lại xem thì, không ngờ là Hàn Nhạn Băng và An Tiếu Trúc, hiển nhiên là vừa rồi hai người đó đã ra tay cứu cô ấy!

- Thì ra là các bạn, sao mà các bạn đến đây vậy?

Diệp Tĩnh chạy tới chỗ bọn họ, thở hồng hộc nói:

- Cám ơn các bạn nhé!

Hàn Nhạn Băng vẻ mặt tức giận nói:

- Mình cùng với chị họ đi ngang qua thì bắt gặp đám khốn nạn kia! Không ngờ chúng nó lại giở trò với cậu? Nhìn mình đi đập tụi nó!

Nhìn vẻ mặt đúng là còn khó chịu hơn cả khi người khác vô lễ với mình!

Diệp Tĩnh nhanh chóng giữ anh ta lại:



- bọn họ đông người, anh mà đi thì chỉ có thiệt thôi, chúng ta hãy cứ nhanh chóng rời khỏi đây vẫn hơn!

Chỉ cần đi ra khỏi con đường này thì, có nhiều người đi lại trên đường, thêm bảo vệ và sinh viên trong trường nữa thì không có cần phải sợ cái bọn du côn kia nữa! Diệp Tĩnh cũng thầm nghĩ, sau này không có tìm mấy cái đường tắt heo hút mà đi nữa, vẫn cứ là chịu khó đi đường lớn, tuy xa một chút nhưng mà an toàn!

- Tôi mà bị thiệt ắ? Hứ, một ngón tay là cho tụi nó đi luôn!

Anh chàng bóng bẩy đẹp trai Hàn Nhạn Băng vô cùng sĩ diện, đâu có dám để lộ sự nhát gan của mình trước mặt người con gái ma anh ta yêu thương, thế là mạnh mồm khoác lác!

- Được rồi, không cần thể hiện nữa, nhanh chóng đi thôi!

An Tiếu Trúc cũng chẳng hứng thú nghe những gì mà anh ta phét lác, nói đoạn liền dắt Diệp Tĩnh đi cùng!

Hàn Nhạn Băng cũng đi sát ngay theo sau, thì thầm nói:

- Trị an của cái thành phố Phù Liễu này ngày càng kém rồi! Xung quanh trường học không ngờ có nhiều lưu manh đến thế! Mấy cái đồn cảnh sát kia để làm gì cơ chứ?

...

- Đứng lại, đứng lại cho ông mày!

Tên côn đồ đầu sỏ kia sau khi nén đau, đã lôi theo bạn tay chân, điên cuồng đuổi theo ba người, có điều trên má trái cảu hắn vẫn còn sưng vù lên tó tướng, làm cái mặt hắn nhìn ra như cái đầu heo vậy!

Đúng là côn đồ, chúng có chạy nhanh hơn một chút thất, và cũng không mất nhiều công sức lắm đã đuổi kịp ba người! Hàn Nhạn Băng hét lớn đẩy Diệp Tĩnh Và An Tiếu Trúc về phía trước còn mình thì lùi lại phía sau, xuống tấn lao tới đấm thẳng vào cằm của tên du côn đầu sỏ!

- Bốp!

Một đấm chính xác, thằng côn đồ đầu sỏ kia nước bọt nước dãi văng tung tóe, lại một lần thảm hại nữa, ôm mặt, gục xuống! Mấy thằng côn đồ khác ở xung quanh liền vây lại tấn công!

Hàn Băng Nhạn dùng những chiêu thức học được từ hiệp hội võ thuật trường học, triển khai tư thế, thế là cùng hỗn chiến với mấy tên côn đồ kia!

Đáng tiếc là cái chàng trai bóng bẩy kia tuy rằng thân pháp nhanh nhẹn nhưng mà sức lực có hạn, những động tác đánh tuy đẹp mắt, né tránh đánh trả, phản đòn rất hoạt nhưng để đánh ngã đối phương thì vẫn chưa có được, như mà tốt xấu gì thì cũng một mình bám trụ với ba bốn tên côn đồ đấy!

Tên đầu sỏ thì buôn tha cho Hàn Nhạn Băng, mặt đầy hung ác đuổi theo An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh!

- Tao đá chết mày!

Nhìn thấy trước chạy không thoát được, An Tiếu Trúc liền học theo cách của Mã Tiểu Linh, một chân hất cao đá mạnh về phía sau!

Dáng người cô ấy tương đối cao, chân dài nên đá một cái, cả quần áo lẫn tư thế người nhìn cũng tương đối đẹp, chỉ có điều cô ấy là con gái mà, không có khỏ bằng đàn ông được, thế là bị tên côn đồ kia tóm được ngay!

- Ắ!

An Tiếu Trúc ngay lúc đó không giữ được thăng bằng liền ngã bay xuống!

- Tiếu Trúc!

Diệp Tĩnh vội vàng lao nhanh tới để đỡ cô ấy, nhưng đáng tiếc, chậm mất một bước! Mắt nhìn An Tiếu Trúc sắp ngã xuống chỗ vũng nước bung lầy, đột nhiên, một đôi tay to khỏe, không biết từ lúc nào nhanh chóng đưa đến ngay trước khi Tiếu Trúc ngã xuống vũng bùn kia, trong khoảnh khắc kịp thời đỡ vào eo cô ấy và ôm chặt cô ấy về phía mình!



Diệp Tĩnh bất ngờ mừng rỡ kêu lên:

- Anh

Đúng là Diệp Thanh đến kịp thời!

- Tên này lại được cơ hội để lợi dụng...

An Tiếu Trúc được Diệp Thanh ôm chặt trong vào trong ngực, liền cảm thấy có một chút gì đó quen thuộc, nhưng trong những giấc mơ vẫn thường mơ, một hơi ấm nhẹ nhàng truyền đến, trong đầu mơ hồ có một cảm giác mê muội, trong lòng tự hồ như có mọt chút gì đó ngại ngùng, đôi mắt đen xinh đẹp như có một màn sương mờ bao bọc lại vậy!

Diệp Thanh ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt trên người An Tiếu Trúc, nghĩ mình lại có cô hội được tiếp xúc khá là gần với cô ấy như thế này, thấm chí như hai là một vậy, thế là liền lúc cũng có hơi chút đỏ mặt, liền bỏ cô ấy ra, rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Cô không sao chứ?

- Tôi không sao!

An Tiếu Trúc cắn nhẹ đôi môi hồng của mình, không ngại ngần không dám nhìn thẳng vào Diệp Thanh! Lúc nãy An Tiếu Trúc cũng ngửi thấy mùi hương cơ thể từ trên ngươi Diệp Thanh, nhớ lại cảm giác như bị người đàn ông này lấy đi lần đầu tiên của mình vậy, gặp anh ta ở đây, một không gian kì quái, với bối cảnh và tình huống xảy ra như cố tình đưa con người ta vào một cái kết như vậy hay sao thế, để cho con người ta có chết đi sống lại cũng không tìm được cái cảm giác hương vị như vậy nữa, thế là không cưỡng lại được phản ứng xấu hổ của bản thân!...

- Không sao thì tốt rồi!

Diệp thanh cười ngây ngô.

Diệp Tĩnh ở bên cạnh, đôi mắt nhìn qua nhìn lại, trong bụng có chút bất ngờ:

Nhìn hai người kìa, sao mà có vẻ ngại ngùng vậy, hiển nhiên là quen biết nhau rồi đúng không! Ha, không phải là cái gì gì gì kia đấy chứ? Anh hai lợi hại thật, đến công chúa An Tiếu Trúc cũng, cũng, cũng đến trong tay rồi?

Cô ấy lại nghĩ đến lúc trước An Tiếu Trúc dùng vợ tennis đánh anh ta, trong bụng càng thêm chắc chắn!

- Ôi, thế chị Tiểu Linh thì phải làm thế nào đây?

Diệp thãnh lại lo lắng thay cho Mã Tiểu Linh! Cảm thấy chuyện rối rắm nhất trên đời này là chuyện yêu đương đôi lứa!

- A!

Ngoài ra còn Hàn Nhạn Băng, đang uýnh nhau tối tăm mặt mũi, không ngừng nhảy bên nọ tránh bên kí, muốn tìm đường thóa nhưng bị mấy thằng du côn kia vây lại, có muốn chạy cũng không có đường để mà chạy!...

- Diệp Thanh anh mau đi giúp em họ tôi!

An Tiếu Trúc vội vàng kêu lên.

Diệp Tĩnh cũng nói:

- Đúng vậy, vừa nãy em bị mấy thằng du côn đó bắt nạt, thì Hàn Nhạn Băng cũng chủ động chạy ra giúp đó!

Diệp Thanh chán nản, đúng là đàn bà! Đối phương bốn năm người! Lại muốn anh lao vào, thế chẳng hóa để tụi nó dập anh sao? Mà em cũng đâu có biết võ công của anh cao cường ra sao?!...

Thôi vậy, nể mặt An Tiếu Trúc, mình liền cố cứu hắn vậy! Tuy rằng Diệp Thanh không có thích thú gì thằng nhóc kia, nhưng hê hê, mày cũng học anh, anh hùng cứu mĩ nhân à, thằng nhóc bản chất cũng được đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook