Chương 183: Đến cả hiệu trưởng cũng quen?!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Tiểu Tử mày đừng có tưởng bở!
Diệp Thanh đang định lao lên giúp Nhạn Băng thì bị tên đầu sỏ bọn côn đồ chặn lại nói.
- Đi chết đi!
Diệp Thanh chán phải nhiều lời với hắn, liền trực tiếp tung ra một đấm thật mạnh, làm cho tên du côn đó bay luôn, sau đó thân hình nhanh nhẹn như chớp, lao vút về phía Hàn Nhạn Băng!h
- Lũ rác rưởi kia cút hết cho tao!...
Diệp Thanh như mãnh hổ xuống núi vậy, không cần dung kim châm bọn chúng mà trực tiếp lao thẳng vào, hết đấm lại đá, trái, phải, mơ hồ như trong chớp mắt, đã làm cho bốn nắm tên côn đồ kia đo ván, nằm lê lết kêu rên dưới đất! Diệp Tĩnh nhìn từ phía xa lại, bất ngờ ngạc nhiên ngập tràn trên gương mặt nhỏ xinh, anh hai, từ khi nào mà lại chạy nhanh như vây? Từ khi nào mà lại dũng mãnh như vậy?!
Đôi mắt xinh đẹp của An Tiế Trúc ánh lên, khuôn mặt thanh tú, hơi hơi có một chút ửng hồng, cũng là do nghĩ đến Diệp Thanh không ngờ lại ghê gớm như vậy, trong người cố ấy như rội lên từng đợt từng đợt song háo hức, như tự bắt nạt mình trong hương vị của sự vui mừng vậy: cái tên xấu xa này, hình như có phần cường tráng hơn trước rồi thì phải…
s
- Diệp Thanh, anh lợi hại thật!
Hàn Nhạn Băng, nhanh chóng chạy lại, cười nói, có vẻ phục sát đât người anh vợ tương lại, trong bụng cúng thầm nghĩ nếu mà lần trước mà có động thủ với anh ta thật thì mình thiệt to rồi.
- Nịnh bợ vừa thôi!
Hàn Nhạn Băng bị Diệp Thanh cho một câu cứng họng không dám nói gì, nhưng anh ta cũng không có hay biết chị họ của anh ta cũng đã sớm ngã vào tay của Diệp Thanh.
- Vẫn còn không mau biến đi, không tao kêu cảnh sát bắt hết bọn mày bây giờ…
Diệp Thanh sắc mặt nguy hiểm nói lớn, làm cho mấy tên vô lại kí đau cũng cố lết dậy bỏ chạy, đến ngay thằng cầm đầu chạy nhanh nhất cũng vừa ôm hàm vừa chạy…
- Má nó, anh mày xúi quẩy quá, không dễ gì gặp được em gái xinh xắn chơi đùa chút thì gặp ngay cái sao quả ta như mày, lại còn làm cho xương hàm anh gần như vụn ra thế này nữa cơ chứ, còn gì là nhan sắc cảu anh nữa…
Diệp Thanh liền đưa An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh về trường học, còn Hàn Nhạn Băng thì không ngừng tiếp cận Diệp Tĩnh, nhưng có anh trai người ta ở đây thì Hàn Nhạn Băng cũng không có mấy cơ hội, Diệp Tĩnh cũng để ý ra trong bụng Hàn Nhạn Băng nghĩ gì, chỉ mỉm cười.v
- Anh, lâu lắm rồi anh không về nhà bố mẹ nhớ anh đều nhớ anh lắm đấy…
Diệp Tinh ôm lấy tay Diệp Thanh như không muốn dời ra nói. Hàn Nhạn Băng có chút khó chịu, gì vậy nam nữ thụ thụ bất thân mà, cho dù có là anh trai đi chăng nữa thì cũng đâu có được tùy ý ôm tay áp sát vào người như vậy chứ, cái con quỷ hẹp hòi này, nếu mà hắn mà biết rõ Diệp Thanh và Diệp Tinh không phải là an hem ruột thì chắc là càng ghen tuông hơn đây. Nhưng đang ông mà, trong khi yêu thì ít nhiều cũng có chút ích kỷ, An Tiếu trúc thì không để ý đến chuyện lặt vặt ấy, vẫn giương giương cái hàm lên kiêu ngạo bước đi, mơ hồ như không có để ý đến những gì xung quanh nhưng đôi khi vẫn có liếc qua nhìn Diệp Thanh và Diệp Tĩnh, thấy hai người nắm tay cùng đi với nhau thì bất giác trong lòng cũng hơi có một chút ghen tị.
- Tay của anh ấy đẹo thật, lộ ra cánh tay của một người có tri thức, cánh tay ấy cũng đã chạm vào người mình, ai dà An Tiếu Trúc ngươi mê giai quá, người ta gọi đó là sàm sỡ đó, mà cũng không thể gọi là sàm sỡ được, cũng tại vì rơi vào tình huống đó, mà hình như là lúc đó mình cũng chủ động một chút..
An Tiếu Trúc càng nghĩ gương mặt càng thêm ửng hồng.
- Tiếu Trúc, cô và Diệp Tĩnh là bạn học với nhau à.
Diệp Thanh nhìn cô ấy rồi hỏi, trong lòng có chút tò mò.
- Hứ
An Tiếu Trúc hắng giọng, rồi thì tức thì lấy lại ánh mắt lạnh như bằng của mình, nhìn cũng không thèm nhìn Diệp Thanh mà đi nhanh hướng về phía trước.
- Chị họ.
Hàn Nhạn Băng thấy An Tiếu Trúc đi nhanh lên phía trước cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng liền đi lên theo nhưng vẫn không quên ngoái lại liếc nhìn Diệp Tĩnh. Diệp Tĩnh hỏi Diệp Thanh:
- Anh, anh với An Tiếu Trúc quen nhau à.
Diệp Thanh ung dung nói:
- Cô ấy và chị Tiểu Cách của em là bạn tốt…
- Ồ.
Gương mặt của Diệp Tĩnh có phần kì quái nói:
- Em cảm thấy hình như cô ấy có chút gì đó với anh thì phải.
Vừa dứt lời Diệp Thanh không cưỡng được hơi đỏ mặt nói:
- Cái con nhóc a đầu này nói năng linh tinh gì thế?
Rồi sau đó Diệp tinh đi nhanh lên trước một chút nhìn vào trong măt anh ta, xem ra anh hai nhà mình đào hoa đây, ờ mà cũng phải, anh hai tốt thế cơ mà, chị Tiểu Linh hay tiểu Cách hay là An Tiếu Trúc đi nữa thì ai anh ấy cũng đều môn đăng hậu đối, ha ha ha…
Diệp Tĩnh vẫn không rất khó chịu đối với những người đàn ông trăng hoa nhưng khi là anh hai của cô ấy thì cô ấy có vẻ như lại khoan dung hơn nhiều.
- Tiểu Diệp.
Vừa đi đến gần cổng trường thì đột nhiên có một tiếng gọi với lại của một người dàn ông trung niên, Diệp Thanh ngoái lại nhìn thì thấy một người đàn ông mang kính, đôi lông mày hiền từ mang phong thái của một học giả, chính là vị hiểu trưởng Mã Phó đức cao vọng trọng.
- Chào Mã Đình trưởng…
- Chào hiệu trưởng…
- Hiệu trưởng ngài ăn chưa.
Diệp Tĩnh, An Tiếu Trúc và Hàn Nhạn Băng nhanh chongs chào hỏi, đây là hiệu trưởng ai lại không biết chứ...
Ồ các em là học sinh năm ba của lớp (3) đúng không? An Tiếu Trúc Và Diệp Tĩnh.
Mã Căn Hoa nhìn Diệp Tĩnh và An Tiếu Trúc một cái nhận ra rồi cười nói. Còn Hàn Nhạn Băng thì chưa có gặp qua, vì thành tích học tập cảu cậu này cũng không cao nên đương nhiên là hiệu trưởng không biết cũng phải. Chứ đâu có phải là như An Tiếu Trúc là lớp trưởng và Diệp Tĩnh là ủy viên học tập của lớp, hai người này thành tích học tập có hạng ở trong trường nên hiệu trưởng biết cũng không phải là lạ.
- Dạ đúng.
Diệp Tĩnh và an Tiếu Trúc gật đầu, tháng 3 mà Diệp thanh ở nhà thì Diệp Tĩnh cũng đang theo học năm hai, còn bây giờ thì là kì đầu của năm cuối rồi, thế cũng có nghĩa là năm sau Diệp Tĩnh sẽ thi đại học rồi, Hàn Nhạn Băng lúc này mới chạy lên tự giới thiệu mình, mỉm cười nói:
- Thưa hiệu trưởng em là học sinh năm hai ( An Tiếu Trúc là chị họ của em…
- Ồ, chị họ của cậu thành tích học tập khá là tốt đấy, phái cố gắng họ tập chị đấy…
Mã Căn Hoa xoa đầu Hang Nhạn Băng, mỉm cười nói.
- Vâng.
Hàn Nhạn Băng thận trọng, cậu ấy không thích người khác kêu mình phải chăm chỉ học tập, nếu mà thay là người khác thì chắc cậu ấy sẽ cãi lại ngay, đến ngay cả bố mẹ cậu ấy nói vậy cậu ta cũg phải cại lại một hai tiếng mới thôi, nhưng đây là hiệu trưởng.
- Hự a ha.
An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh không nhịn được cười phát ra tiếng.
- Thật là khéo quá Mã thúc thúc.
Diệp Thanh đi lên phía trước chào hỏi. Mã Căn Hoa nói:
- Tôi vừa mới từ ở bên ngoài về, tôi nhớ cậu hình như hôm nay kiểm tra gì đó mà?
Những người còn lại ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thanh quen cả với hiệu trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.