Chương 349: Đánh cho mày phục thì thôi
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Dám quỵt hả? Dám quỵt hả?
- Để tao cho mày biết thế nào là quỵt nợ này.
Diệp Thanh vừa dùng những lời nghiêm khắc quát, vừa đánh hắn như chưa bao giờ được đánh vậy, giống như bố đánh con ý, nhưng, chắc trên thế giới này không có người cố này đánh con lại tàn nhẫn như vậy.
Đây mà là giáo huấn sao? Có mà đánh chết hắn thì có ý.
- A...a...a...
Thịnh Tuấn Đào bị Diệp Thanh đánh như đánh một con heo, mặt mũi bầm dập, kêu gào ầm ỹ trong phòng, giống như mèo nhảy vào nước nóng ý, cũng giống như con heo chuẩn bị cắt tiết ý, những tiếng kêu đó khiến người khác chói tai.
- Buông Đào thiếu gia ra ngay.
- Nếu không dừng tay, bọn tao sẽ lao vào đó.
- Tiểu tử, đừng càn rở chứ, con dao trong tay ông mày nó không có mắt đâu.
...
Đám người tay lăm lăm vũ khí, kêu gào những không ai dám lại gần, chỉ đứng xa xa chửi bởi, khiến cảnh tượng cũng rất buồn cười.
Lý Tiểu Hổ thì rất khâm phục và đứng xem Diệp Thanh đánh người, trong lòng rất ngưỡng mộ nghĩ:
- Sư phụ thật lợi hại, sư phụ đúng là sư phụ có khác, đám người vây quanh như vậy mà vẫn thản nhiên tự tại, mà đánh người cũng chẳng nể nang gì cả, đây quả là có khí phách, nhìn quá uy phong luôn, sau này mình cũng phải như sư phụ, không chỉ giỏi y thuật để cứu giúp người khác, mà còn có tài võ vẽ như này nữa, đánh dẹp những bọn lố nhố này.
Nếu có Lý Tiểu Miêu ở đây, chắc chắn sẽ tức điên mất, tên Diệp Thanh này lại dẫn dắt em cô vào con đường hư hỏng này chứ, em trai cô thuần khiết như một tờ giấy trắng như vậy, cậu cũng phải nghĩ cho nó một tí chứ, dẫn dắt nó vào con đường bạo lực thế này thì hỏng hết.
Hai ả Tần Hải Yến và Tô Đồng thì sợ mất mật, một ả thì như một con mèo rù nằm co do trên sô pha, một ả thì như một con chó nhỏ, nằm sấp dưới sàn nhà, tư thế quả mê hoặc lòng người.
Trong tư tưởng của hai ả, từ trước tới nay chỉ có Thịnh Tuấn Đào đánh người, tuyệt đối không có ai đánh Đào thiếu gia của bọn họ cả, hơn nữa Đạo thiếu gia đánh người, chưa thấy ai dám đánh trả, chỉ cần hơi phản đòn, thì sẽ bị mười bảy mười tám gã đàn ông cường tráng lao vào đánh cho nhừ đòn, hôm nay không ngờ Đào thiếu gia lại biến thành một con hổ không có răng vậy, lại bị một tên có vẻ chân yếu tay mềm này đánh chứ.
- Cái tên này không biết lai lịch thế nào nhỉ? Gan cũng to đấy, tuy gần đây Thịnh gia có vẻ đen đủi, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu cả, cũng khó có thế lực nào đánh đổ được.
Thân hình Tô Đồng run run lên, run lên không phải vì được Thịnh Tuấn Đào sờ sung sướng mà thấy vẻ dũng mãnh của Diệp Thanh làm ả khiếp sợ.
Vừa nãy Diệp Thanh mới vuốt chiếc cổ của ả, rồi đẩy ra, như vứt một con gà vậy, khiến ả choáng váng, suýt chút nữa thì nôn ọe hết ra, sức của Diệp Thanh còn mạnh hơn cả con bò mộng nữa, còn hung dữ hơn cả hổ, nên ả không dám tiến lại gần nữa, muốn chạy mà cũng chẳng chạy được, lối ra vào dưới hầm thì bị đóng chặt rồi.
Định gọi điện báo cảnh sát, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt, đều người của mình cầm đao, hơn nữa số lượng ăn đứt đối phương, cảnh sát tới không biết chừng còn bắt nhóm mình ý chứ.
Bình thường Thịnh Tuấn Đào còn có uy chứ đứng trước mặt cảnh sát, thì như đỉa phải vôi, như chó rơi xuống hố nước vậy, ai thèm để ý tới anh ý chứ, hơn nữa, bao nhiêu người đối phó với hai người này mà không làm gì được, báo cảnh sát cũng quá mất mặt, sau này làm sao Đào thiếu gia còn dám nhìn ai nữa.
- Oa, cái tên này cũng đẹp trai quá cơ, còn đẹp trai hơn Thịnh Tuấn Đào gấp nhiều lần nữa.
Tuy thấy người đàn ông của mình bị đánh, nhưng Tần Hải Yến vẫn không thấy buồn phiền, trái lại còn cảm thấy có chút vui vui, chỉ chú ý nhìn Diệp Thanh thôi, đôi mắt như muốn thôi miên người khác vậy, trong đầu tưởng tượng ra những màn mây mưa với cậu nữa chứ.
Chỉ thấy Diệp Thanh đang cầm lấy đâu của ả, rồi đẩy ả xuống nền, ngay cả cô nằm sấp cũng gợi dục cơ, nằm gì mông cứ cong tớn lên như đang mơi mơi đàn ông quỳ đằng sau mà hành lạc ả vậy, vừa vỗ mạnh vào mông ả vừa đưa cậu nhỏ tung hoành bên trong.
- Bốp bốp bốp.
Trong đầu Tần Hải Yến mỗi lần Diệp Thanh tát vào mông ả một cái, thì trên chiếc mông trắng nõn của ả in nguyên xi năm ngón tay của cậu, tuy Tần Hải Yến đã về với hiện thực nhưng thân hình ả vân cứ run lên, như đang bị Diệp Thanh cưỡi lên và tát liên tục vào mông vậy.
- Bốp!
Lại một tiếng bốp bốp vang lên, Tần Hải Yến không khỏi cúi đầu khẽ rên rỉ, đây không phải là âm thanh trong ảo tưởng, chỉ có điều không phải âm thanh đó đánh lên mông của ả, mà âm thanh đó là Diệp Thanh tát vào mặt Thịnh Tuấn Đào.
Diệp Thanh mới chỉ dùng ba phần lực mà trên mặt Thịnh Tuấn Đào đã in hình năm ngón tay của Diệp Thanh rồi, mặt sưng vù lên, da trên mặt thì ứ máu ra.
- Thằng chó này, mày dám đánh bố mày sao?
Thịnh Tuấn Đào căm phẫn vô độ, nhìn hắn bây giờ chẳng còn là hắn nữa, cứ nghĩ mình đang ức hiếp kẻ khác, còn dám buột miệng chửi nữa chứ.
- Lại còn già mồm sao?
- Bốp bốp bốp....
Diệp Thanh giận tím mặt, lại lần nữa cho hắn ăn năm cái bạt tai, đánh vậy cậu cũng thấy hơi quá tay, có vẻ hơi có lỗi với nghề bác sĩ của mình, nhưng có ai quy đinh là bác sĩ không được trừ ác đâu.
Thịnh Tuấn Đào không dám chửi nữa, cắn răng cắn lợi, bụng nghĩ: mẹ kiếp, lần sau đừng để bố mày gặp mày, nếu gặp đừng trách bố mày ác.
Lúc này, hắn liền nghĩ tơi, anh trai hắn Thịnh Tuấn Phong có một tên vệ sĩ thân cận, một tay có thể chặt vỡ đá, một đấm có thể đám thụt năm tấc thép, công phu rất cao cường, lần sau kêu hắn tới đây, giết tên tiện nhân này, đánh cho cả nhà nó phải quỳ xuống van xin mới được.
Hắn còn chưa biết, tên vệ sĩ đó đã bị Diệp Thanh nhà ta cho một bài học không dám gặp mặt rồi.
Diệp Thanh đánh thêm vài cú nữa, nhưng thấy tên tiểu tử này còn chưa phục, không khỏi tức giận, liền rút từ túi quần ra chiếc ngân châm, rồi châm vào người hắn.
Tuy châm pháp nhanh và loạn lên, nhưng cách quần áo nhưng cũng vô cùng chuẩn xác không có sai lầm gì, toàn châm vào những huyệt yếu hại của con người.
Có những huyệt đạo, chỉ cần châm sai thôi, là có thể xảy ra án mạng ngay, nhưng tài châm cứu của Diệp Thanh thì thiên hạ vô song, nên vài huyệt này đáng kể gì.
Thịnh Tuấn Đào cảm thấy toàn thân co giật, mặt mày méo xệch, nghiến răng nghiến lợi, giống như một con quỷ vậy, trong lúc đau đớn vậy còn cố cười ha ha lên chứ, chẳng khác gì thằng điên, do bị châm vào huyệt cười và huyệt khóc trong truyền thuyết.
- Buông Đào thiếu gia ra.
Một gã hắc y trung thành không kiềm chế được nữa, hắn cầm dao lao lên, thân hình mạnh mẽ, đao quang như điện, lưỡi đao sắc bén, lao vào Diệp Thanh đâm.
Mũi đao sắc bén, nhìn thân thủ của hắn chắc cũng là người đã từng luyện qua đao pháp rồi, hơn nữa cũng không phải loại tầm thường, nhưng Diệp Thanh thì không hề sợ hãi gì, cũng chẳng cần né, ông mày có người chắn ở đây rồi, cần gì phải né tránh làm gì chứ.
Quả nhiên, Diệp Thanh giơ người Thịnh Tuấn Đào ra, đối phương liền sợ hãi, vội vàng khự lại.
Hắn khự người lại rồi thu đao lại phía sau lưng, tiếp tục tìm chỗ Diệp Thanh sơ hở rồi lao tới.
Thấy hắn định đâm đao vào mặt Diệp Thanh, Diệp Thanh thầm chửi: mẹ kiếp ông mày ghét nhất ai đánh vào mặt ông, cái thằng khốn này dám lấy đao đâm vào mặt ông sao?
Diệp Thanh tức giận, né đầu sang một bên rồi vung chân lên đá:
- Tiểu tử, cho ngươi biết thế nào là quy củ.
Gã này không tránh kịp, bị Diệp Thanh đá trúng huyệt Kiến lý ở ngực, người tung lên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi lăn lăn vài vòng dưới đất, cây đao trên tay suýt nữa thì đâm vào người hắn.
Thẩm Diệu Vũ và những gã khác thấy Diệp Thanh uy thế như vậy, có chút kinh hãi, càng không dám tiến lên nữa, trong đầu thầm nghĩ: sức của hắn thật là ghê gớm, giống như phim chưởng vậy.
Bọn chúng không biết Diệp Thanh còn lợi hại hơn những gì bọn chúng xem trên phim gấp nhiều lần, sự phối hợp giữa châm cứu và võ thuật, thì trên đời này chẳng có nhân vật cao thủ nào vận dụng được.
Tần Hải Yến càng ngàng cảng cảm thấy mến Diệp Thanh, bụng nghĩ: trước kia mình đã nhìn lầm người rồi, chỉ nghĩ cái tên thiếu niên đổ xúc xắc đó, mặt mũi thì trắng mịn, hơn nữa hắn lại cao to nữa, nhất định cậu nhỏ của hắn cũng chẳng thua kém gì ai đâu.
Ai mà biết được, người lợi hại nhất chính là gã ăn mặc nhã nhặn đẹp trai kia, trông thế mà ghê gớm quá, chắc lúc hành sự, thì mãnh liệt lắm, nếu mình là người con gái của hắn thì đúng là sung sướng vô độ, chắc là ngày nào cũng được đê mê.
Tô Đồng kinh ngạc, nhưng lúc này cô cũng không quên chú ý tới đối của của mình là Tần Hải Yến, lúc này thấy bộ dạng đê tiện của Tần Hải Yến, trong lòng không khỏi phẫn nộ, chửi thầm:
- Con tiện nhân này, đây là lúc nào chứ, chẳng thèm quan tâm gì tới sự sống chết của Đào thiếu gia, lại còn đưa đẩy với tên Diệp Thanh kia nữa chứ.
Nếu nói người hiểu Tần Hải Yến nhất là ai, thì đó không ai khác ngoài bố mẹ cô, nhưng đối với Tần Hải Yến thì chỉ cần nhìn vào mắt ả là biết ả đang nghĩ gì mà đang định làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.