Chương 415: Dạy ngươi vài chiêu, đảm bảo ngươi sẽ chuyển bại thành thắng
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Hà Minh Sơn đột nhiên khẽ rùng mình, không khỏi quay sang liếc nhìn em mình một cái, virut S vẫn là loại vật phẩm bí mật, vẫn luôn được coi là cơ mật của nhà họ Hà, mặc dù tình nhân của hắn là Nguyễn Diễm Thu năm ấy đã lén lấy trộm một ít đi, bản thân hắn lúc đó cũng nghĩ ra đủ cách để giấu giếm chuyện này đi.
Bệnh viện Ngô Đồng bệnh truyền nhiễm bùng phát, số lượng người chết đáng kể, đặc biệt là liên quan tới con gái của bí thư huyện nên phía cảnh sát càng coi trọng. Mặc dù nghi ngờ nhà họ Hà nhưng vì không có chứng cứ rõ ràng nên chưa dám đến nhà lục soát, ông cụ sao lại biết chứ? Chắc chắn là đứa em kia đã nói cho ông cụ biết.
Hà Minh Sơn suy nghĩ lướt qua nhanh, ánh mắt dữ dằn của hắn nhanh chóng biến mất, ông cụ hỏi hắn, hắn cũng không dám không trả lời, hắn lúc đó cười nói:
- Bố à, là như thế này, năm ngoái bệnh viện Ngô Đồng của tỉnh Phù Liễu bộc phát đợt bệnh truyền nhiễm, đó là một loại virut mới, không hiểu là ai đã cắn phải gốc lưỡi mà lại đi nói là do nhà mình truyền ra, phía bên cảnh sát cũng mấy lần đến điều tra nhưng mà cây ngay không sợ chết đứng, đương nhiên là chẳng điều tra ra được gì, lúc đấy bố còn đang bệnh nên Minh Sơn mơi không dám đến làm phiền sự tĩnh dưỡng của bố.
Hà Minh Thủy thò cổ ra có ý muốn nói, nhưng Hà Minh Sơn tỏ ý nhìn hắn, hắn liền lập tức rụt cổ về.
Hà Diễm Xung đứng ngoài lạnh lùng quan sát nhưng trong bụng hắn rất nôn nóng, hắn nghĩ trong bụng, bố à, bố đúng là quá sợ bác cả rồi đấy, chuyện rõ rành rành như thế rồi chỉ cần nói ra thì đảm bảo là ông nội sẽ nổi giận, đến lúc đấy cơ hội của bố con mình chẳng phải càng lớn sao.
Ông Hà kho lụ khụ, Nhiêu Uyển Vân vội vàng bê nước ép lê lên, đây là món đồ uống mà ông Hà thích uống nhất.
- Minh Sơn à, vụ virut S này nghiêm trọng như vậy con nhất định phải cẩn thận đấy, đừng có mà để lộ sở hở ra. Mặc dù họ Hà nhà ta gia sản lớn nhưng cũng không thể vì một tên người ngoài nào đó tạo ra ra cái thứ độc dược kia mà xuất hiện những sai sót được.
Ông Hà ăn hai miếng nước ép lê xong thì không ho nữa, đối với thái độ của Hà Minh Sơn cũng cảm thấy dịu bớt hơn, ông nghiêm nghị nói.
- Con biết rồi bố ạ.
Hà Minh Sơn lễ phép nói, trong bụng muốn hỏi ông rằng gia sản nhà này sau đó sẽ giao cho ai cai quản, nhưng trước tình hính đó thì hắn vẫn không dám mở miệng ra nói.
Hà Minh Thủy cũng cố gắng kìm xuống không hỏi, hắn biết là nếu để lộ ra mình đang nhăm nhe thì kiểu gì cũng bị ông cụ gạt sang một bên, tuy ông cụ bị bệnh nhưng vẫn còn rất tinh anh.
Sau đó, ông Hà lại hỏi tiếp tình hình ba người con và đám cháu của mình, ông cảm thấy hơi mệt nên mọi người đều xin phép lui đi.
- Quốc Đống à, em lo liệu việc của bệnh viện Hóa Đống chắc là bận rộn lắm nhỉ?
Vừa mới bước ra khỏi phòng thì Hà Minh Sơn đã hơi to tiếng hỏi. Mặc dù trong lòng hắn cũng xem thường người em rể này nhưng trước mặt mọi người thân là anh cả chẳng lẽ lại không tỏ ra quan tâm, ít nhất thì cũng phải tỏ ra được địa vị huynh trưởng trong nhà của hắn, với lại hắn cũng là cố ý muốn diễn cho ông cụ xem nữa.
Lý Quốc Đống nhận được sự quan tâm thì lấy làm ngạc nhiên, hắn cười mà nói:
- Cũng không đến nỗi, dù sao giờ thì bệnh viện cũng đi vào quy củ, nhân tài cũng đầy đủ rồi, nhiều việc cũng chẳng cần tự tay em làm nữa.
Lời này vừa thốt ra, Hà Minh Hóa đã hết sức bất bình, cô tức tối nói:
- Được cái gì mà được, làm ăn sắp bị người ta cướp hết cả rồi.
Nói đoạn trừng mắt lên nhìn chồng một cách oán hận, nghĩ bụng trước mặt anh cả ông còn ra oai cái nỗi gì nữa, con có khóc thì mẹ mới biết đường cho bú chứ, không cần ông không tỏ ra nguy khốn, nhưng những khó khăn gặp phải thì cũng nên nói ra chứ? Anh cả anh thứ đều ở đây chẳng lẽ lại không giúp được chúng ta?
Quả nhiên, ngay lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.
Hà Minh Sơn kinh ngạc hỏi:
- Còn có người dám cướp cả chuyện làm ăn với nhà chúng ta?
Hà Minh Thủy nói:
- Bệnh viện Hóa Đống thực lực hùng hậu như thế mà vẫn còn bị người ta cướp mất chuyện làm ăn á? Minh Hóa, hay là mức viện phí của hai em đặt ra cao quá?
- Làm gì có.
Hà Minh Hóa vội giãy nảy lên, cô nói:
- Giá của bệnh viện chúng em tuy không phải là thấp nhất toàn thành phố những cũng không phải là cao nhất, với lại giờ mở bệnh viện không phải vì kiếm tiền, giá không cao một chút thì còn ai chịu làm nữa cơ chứ.
Lý Quốc Đống lên tiếng:
- Tình hình hiện giờ là thế này, khu kinh tế mới Giang Ninh vừa mới mở một bệnh viện mới tên là Ngân Hạnh, không hiểu là bọn họ dùng cách gì mà đã thu hút được rất nhiều bệnh nhân đến, giờ kinh doanh của bệnh viện em ít nhất cũng bị giảm đi một phần ba.
Một phần ba, đối với một bệnh viện quy mô lớn như thế mà nói thì con số này không phải là nhỏ, nhưng đối với nhà họ Hà mà nói thì cả cái bệnh viện Hóa Đống đó chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhỏ bé không đáng nhắc đến, cho nên cái một phần ba đó cũng chẳng đáng gì, tuy nhiên thì vẫn thu hút được sự quan tâm của những người trong nhà họ Hà.
- Thế à chú, lại còn có người dám đối nghịch với nhà họ Hà chúng ta cơ à?
Con gái lớn của Hà Minh Sơn Hà Diễm Dĩnh nghiêng đầu tò mò hỏi.
- Ha Ha, có phải là đối phương giở thủ đoạn gì không chính đáng không hả chú?
Hà Diễm Xung cũng quan tâm hỏi han, trong bụng nghĩ, nếu mà giở thủ đoạn thì nhà chúng ta cũng sẽ có thủ đoạn để đối phó với hắn, cái đồ không có mắt ấy dám mạo phậm đến nhà họ Hà chúng ta.
Lý Quốc Đống ngượng ngùng nói:
- Cũng chẳng phải thủ đoạn bất chính gì chỉ là bên đấy thường xuyên làm từ thiện chữa trị, các hoạt động ưu đãi, với lại người của chú cũng đi điều tra rồi, rằng tay nghề của viện trưởng bên đấy cao, nghe đồn là thần y, cho nên là rất thi hút được mọi người đến chữa trị.
- Hử? Toàn bộ các bác sĩ giỏi của tỉnh Giang Nam nầy nhà chúng ta đều có tư liệu cả, rốt cuộc là do ai mở ra cái bệnh viện ấy?
Hà Minh Sơn hỏi.
Gì Minh Hóa cười nhạo nói:
- Tên đó tên là Diệp Thanh, nghe nói tuổi còn trẻ, mới khoảng ngoài hai mươi, làm gì có phải là bác sĩ nổi tiếng gì chẳng qua là do dân tình không biêt nên mới bị lừa bịp thế thôi.
Lời này vừa thốt ra, ít nhất thì có ba người cùng thốt ra một tiếng kinh ngạc.
Trước tiên là Hà Diễm Xung, hắn khẽ nheo mắt lại, trong bụng nghĩ hóa ra là tên này à, sao lại tới Ninh Thành rồi?
Sau đó là Hà Minh Sơn, long mày dậm của hắn khẽ nhếch lên, mắt hắn lộ rõ sát khí.
Người thứ ba là Nhiêu Uyển Vân, cô trước kia cũng rất quan tâm tới tin tức của con hồ ly tinh mà dụ dỗ chồng mình Nguyễn Diễm Thu, sau khi biết được tin Nguyễn Diễm Thu chết cô còn uống không biết bao nhiêu là bình rượu quý để ăn mừng nữa kìa, làm gì có chuyện mà không biết đến tên của Diệp Thanh chứ.
Hóa ra là tên khốn này, nó không những hại chết con mình, hại chết Diễm Thu, nếu không phải là thời khắc quan trọng kế thừa sản nghiệp nhà họ Hà, sợ sẽ làm cho ông cụ ghét bỏ ta, chứ nếu không thì ta đây sớm đã thuê người đi giết chết nhà ngươi rồi, ta phải báo thù cho người tình và đứa con kia của ta.
Hà Minh Sơn trong lòng ngùn ngụt sát khí.
Nhiêu Uyển Vân làm vợ chồng với hắn bao năm nên lẽ nào lại không biết được suy nghĩ hiện giờ của hắn, cô lúc đó khẽ cấu vào lưng hắn một cái, khẽ nhìn hắn một cái ý ra hiệu là nếu anh dám ra mặt cho con hồ ly tinh đấy thì tôi đây sẽ trở mặt với anh đấy, xem là bố đẻ của anh có còn chịu nhìn mặt anh nữa không?
Hà Minh Sơn đột nhiên thấy rùng mình, lập tức giả vờ điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, hắn biết là ông cụ chúa ghét nhất là vợ chồng cãi nhau, gia đình không hòa thuận, hơn nữa là bên cạnh hắn còn có Hà Minh Thủy và Hà Diễm Xung không ngừng nhăm nhe hãm hại, nếu chỉ cần sẩy ra một cái thì địa vị chủ chốt trong nhà này sẽ rơi vào tay bọn họ.
Ôi, vì sao mình lại không có con trai cơ chứ? Nếu mà có con trai thì mình là con trưởng của nhà họ hà, tài năng thì cũng giỏi hơn cậu hai, gia sản lớn của nhà họ Hà đương nhiên là thuộc về tay mình một cách danh chính ngôn thuận.
Tạm thời nhẫn nhịn một thời gian vậy, đợi cho qua xong giai đoạn này xử lý tên kia cũng không muộn, hiện giờ thì chỉ có nước mượn đao giết người thôi.
Hà Minh Sơn khẽ đảo mắt một cái, hắn cười nói với Lý Quốc Đống rằng:
- Em rể à, anh dạy em vài chiêu, đảm bảo em sẽ chuyện bại thành thắng.
Lý Quốc Đống lập tức mừng rỡ, trong anh em nhà họ Hà, có vợ mình là vô dụng, Hà Minh Thủy thì không nói làm gì, hắn nhờ vào con trai hắn mà mới phất lên được chút ít, nhưng còn ông anh cả Hà Minh Sơn thì là một nhân vật không tầm thường chút nào, nếu mà người ta chịu dạy mình vài chiêu thì kiểu gì chả là tuyệt chiêu. Hắn lúc đó vui mừng ghé tai lại.
Sau đó, Hà Minh Sơn liền nói nhỏ vào tai hắn vài câu, chỉ bảo cho hắn vài điều, sau đó thì đưa vài số điện thoại cho hắn.
Hà Diễm Xung vốn cũng định lên hiến chiêu nhueng bị Hà Minh Thủy lôi lại, trong bụng nghĩ, kẻ thù lớn của bác mày, mày là không biết thật hay không biết giả hả mà còn đòi định giúp, ngốc không hả con?
Hà Diễm Xung cảm thấy buồn bực, hắn muốn nói bố hắn là hắn với Diệp Thanh cũng không cùng chung một thuyền.
... ... ... ... ... ...
- Mọi người đâu hết rồi?
Diệp Thanh sốt ruột hỏi, vừa mới tan ca đang định trở về phòng nghiên cứu y thuật nào ngờ lại nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn mà đúng là ngoài ý muốn, cuộc điện thoại đó lại chính là của cô Lạc Tửu Tịch gọi đến.
Trong trí nhớ của hắn thì đấy là một cô gái nhỏ đáng yêu ngọt ngào với hai má lúm đồng tiền khi cười, lông mi dài.
- Chị họ ở bên ngoài Cố cung say lắm rồi mà em thì không nâng nổi chị ấy, chỉ sợ là gặp phải người xấu, cho nên mới nghĩ đến anh, anh Diệp Thanh à, anh có thể mau đến đây được không?
Lạc Tửu Tịch hoảng hốt nói.
- Được được được, tôi lập tức qua đây, đến nơi thì gọi điện.
Diệp Thanh lập tức gác điện thoại, vội vã ra đi, đến khu kinh tế mới thì tầm đó đã muộn, đến cả taxi cũng không bắt được, lúc đó hắn không nghĩ ngợi gì nhiều nữa mà vắt chân lên cổ chạy.
Kungfu của hắn ngày càng lợi hại, lúc đó hắn bước những bước dài, tốc độ cực nhanh, cảm giác như là sức ngựa chay, nhưng mặc dù xung quanh không có người nhưng Diệp Thanh vẫn vẫn cẩn thận chọn những góc khuất, những nơi gần tường thành mà chạy, đồng thời thì cũng cố tránh những nơi có máy camera, hắn chạy khoảng gần mười phút thì mời tới được nơi đông đúc hơn một chút, hắn dừng lại chặn một chiếc xe đi lên phía Minh cố cung.
Minh cố cung, hay còn gọi là cố cung Nam Kinh, cung của triều Minh ở Nam Kinh, tử cấm Thành Nam Kinh, là bản gốc của cố cung Bắc Kinh, hoàng cung của nhà Minh thời kỳ đầu, giờ ở hai bên phía nam bắc của đường Trung Sơn Đông, trước vốn là cung điện hoàng gia nguy nga tráng lệ nhưng do gặp phải chiến tranh trận lạc, thiên tai cùng với sức công phá của con người mà đã bị hủy hoại.
Ví dụ như biến Tĩnh Nan thời kỳ đầu của nhà Minh đã bị hủy hoại tàn phá qua một lần, rồi đến khi quân Thanh nhập quan, ổn định ở Giang Nam thì lại tàn phá thêm lần nữa, cho tới sau này thì hỗn chiến Thái Bình Thiên Quốc cùng với tác chiến của quân Thanh đã khiên cho nó lại bị tàn phá thêm một lần nữa.
Lúc cuối đời nhà Thanh thì lại bị những tên quân anh vô lại ăn cắp đi ít đồ, về để trang hoàng của tiệm của nhà mình, rồi lại đợi đến lúc dân quốc, xây dựng Trung Sơn Lăng, lại hủy hoại đi một phần, công thêm với tại hoa tự nhiên hàng trăn năm, mưa bão tàn phá đi nghiêm trọng, giờ chỉ còn sót lại một số tàn tích như cửa chính Ngọ với trụ cột dưới mặt đất.
Minh cố cung hiện nay đã trở thành di chỉ được công nhận đang được tu sửa lại, nơi đây vẫn là một vùng đất xanh công cộng mang tính mở.
Đang lúc Diệp Thanh vội vã đi đến thì đã nhìn thấy dưới ánh điện Lạc Tửu Tịch đang ngồi trên một cái ghế dài chờ đợi, còn Nghiêm Tuyết Khâm thì nằm gục ở trên đùi cô ấy, cô ta say đến mức không còn biết gì nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.