Thần Y

Chương 414: Hà Lão Thái Gia

Hành Xích Đạo

21/03/2013



Diệp Thanh tức giận quá đến nỗi bật cười, hắn lắc đầu lạnh lùng nói:

- Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, nếu không thì…

- Nếu không thì anh định làm gì?

Lý Hỏa Nhĩ vẻ mặt dữ tợn hắn trừng mắt nhìn lại Diệp Thanh.

Trong lòng hắn không hề tâm phục Diệp Thanh, nghĩ bụng, loại bác sĩ nghiệp dư như nhà ngươi mà cũng không hiểu làm sao lại có thể làm lên được chức viện trưởng. Lại còn dám uy hiếp ta nữa, tài giỏi như ta đây, lại còn là du học từ nước ngoài về, cho dù là đi bệnh viện nào thì cũng đều được trọng dụng cả, đâu phải chỉ có mỗi một bệnh viện Ngân Hạnh của nhà ngươi, hơn nữa, cái bệnh viện nhỏ này cũng chỉ là mới thành lập.

Suốt ngày mở miệng ra là y đức với chả uy tín, kiểu như nhà người thì sớm muộn gì bệnh viện này cũng đóng cửa, bệnh viện mở ra là để kiếm tiền chứ không phải là làm từ thiện.

Diệp Thanh nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên tia sát khí, tên này đúng là không biết trời cao đất dày gì, dám huyeenh hoang ta đây trước mặt ta.

Nghĩ bụng, khốn kiếp, tay nghề ông đây cao hơn mày không biết bao nhiêu lần, ta còn thường xuyên chữa bệnh miễn phí cho bệnh nhân nữa, cái loại y đức như mày cũng xứng là bác sĩ sao?

Nếu dựa theo tính khí cùng với bản tính của hắn thì hẳn sẽ là một cái tát ngay tại trận, đánh chết hay đánh tàn phế cũng được. Không khí đột nhiên trở nên nặng nề hơn, đến cả ông lão ăn mày cũng quên đi sự đau đớn về thể xác và tinh thần của mình, ông đứng ngẩn người ra nhìn hai người.

Lý Hỏa Nhĩ ban nãy khí nóng bốc lên đầu, hắn nhất thời hồ đồ mới cãi lại Diệp Thanh hai ba câu, còn chửi hắn nữa, vừa nãy hắn cảm thấy rất hả hê, nhưng giờ thì lại bị khí thế ngút giời của Diệp Thanh áp đảo, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận, thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi.

Dù sao Lý Hỏa Nhĩ cũng nghe nói qua, Diệp Thanh này xét về tài năng cũng thuộc vào hàng cao thủ, trước đó hắn ở bệnh viện Ngô Đồng đã từng rat ay đánh không ít những bác sĩ dám trái ý hắn, đừng nhìn thấy hắn thường ngày cười nói dễ dãi, đấy chẳng qua là do anh chưa gây hấn gì với hắn, một khi mà đã động chạm vào hắn rồi thì sẽ trở nên bạo lực mà không gì có thể áp đảo nổi.

Lý Hỏa Nhĩ trong lòng cảm thấy bất an, khóe miệng của hắn giựt giựt lên vài cái, giờ hắn chỉ muốn bỏ đi ngay tức khác, nhưng mà, bây giờ mà bỏ đi thì cũng mất mặt, hắn đành phải liều ở lại đối diện với Diệp Thanh, quyết không chịu lùi bước, nhưng có điều hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh nữa.

- Hê hê.

Diệp Thanh cười gằn từng tiếng, song hắn cũng kìm nén cơn giận xuống, không phải la do hắn không dám đánh người trước đám đông mà vì giờ đây dù sao hắn cũng là người đứng đầu của viện này, là người có thân phận, cần phải làm cho người ta tin phục, nhất là không thể để lại cho bệnh nhân hình tượng không tốt đẹp về một viện trưởng bạo lực như thế được, làm như thế thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của bệnh viện.

Diệp Thanh nhìn lướt xung quanh một lượt, sao đó điềm nhiên nói với Lý Hỏa Nhĩ:

- Bệnh viện Ngân Hạnh của chúng tôi từ trước tới giờ không thu nhận những bác sĩ thiếu y đức, nhưng bác sĩ như thế thì căn bản là không xứng đáng với chức danh bác sĩ, nếu cậu đã không chịu thức tỉnh thì bệnh viện của chúng tôi đây nhỏ, không hợp với thân phận cao quý như cậu, giờ tôi thông báo với cậu, cậu có thể đi được rồi.

Lời nói tuy rất điềm nhiên nhưng lại không hề khách khí một chút nào, nó sắc bén như một lưỡi dao cắm phập vào trong tim của Lý Hỏa Nhĩ làm hắn thiếu chút nữa thì thổ huyết.

- Ngươi.

Lý Hỏa Nhĩ bỗng nhiên ngẩng đẩu, ánh mắt thù hằn nhìn Diệp Thanh, hắn vô cùng tức giận.

Vốn tưởng rằng, vốn tưởng rằng, bệnh viện Ngân Hạnh là nơi biết trọng dụng người tài, mà bản thân hắn dù gì cũng là thạc sĩ du học từ Đức về, sinh viên xuất sắc của Đại học Berlin, tay nghề giỏi, tên Diệp Thanh này ít nhiều cũng nên nể mặt hắn, thế mà đằng này, không ngờ rằng, tên khốn này lại dám ngang nhiên công khai đuổi mình, thế này thì bảo ta chịu đựng sao nổi?

Trước bao ánh nhìn của mọi người đuổi hắn đi, Lý Hỏa Nhĩ cảm giác không thể chịu đựng nổi nỗi nhục hắn muốn hét to lên, muốn xông vào cào cấu xé Diệp Thanh.

...

Diệp Thanh liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hắn lộ rõ vẻ khiêu khích, Lý Hỏa Nhĩ dù sao cũng chẳng dám có gan động vào Diệp Thanh.

- Ngươi đừng có mà hối hận, sau này có mời ta đến thì ta đây cũng không thèm đến.

Lý Hỏa Nhĩ buông lại một câu , sau đó thì ngạo nghễ đi ra, đến cả đồ hắn cũng không thèm dọn, có thể thấy là nỗi hận cùng với sự tức giận trong lòng hắn đã dâng lên đến cực điểm, khó có thể xoa dịu được.

Diệp Thanh lắc đầu, cũng chẳng muốn để ý tới hắn nữa, trong lòng hắn vốn vẫn coi thường loại người này, vốn định cho hắn cơ hội, còn dạy bảo thêm y đức cho hắn, vậy mà nào ngờ, tên này vốn dĩ là kẻ hết thuốc chữa, cái dạng như hắn thì bảo Diệp Thanh trọng dụng sao được chứ?

Bệnh viện Ngân Hạnh của hắn sau này sẽ trở thành bệnh viện mẫu mực trong cả nước thậm chí là còn định sẽ vươn xa ra cả thế giới, phải đứng thứ nhất thứ nhì nào có thể cho tạp chủng xuất hiện cơ chứ?

-Ai có thể giúp trị bệnh cho bác này được?

Diệp Thanh đưa mắt nhìn bốn hướng, quan sát mọi người một lượt rồi sẵng giọng hỏi.

- Để tôi.

Hứa Thành Đức bước ra, nói một cách chắc chắn.



- Cả tôi nữa

Dương Hiên Lân cũng không chịu kém, vội vàng bước ra.

- Diệp viện trưởng, để tôi cùng tham gia với, tuy tôi là bên khoa xương cốt nhưng cũng có thể chữa được bệnh này.

Một vị bác sĩ trong dân gian vừa mới đến đã vô cùng xúc động, hắn vội vàng bước ra nói.

Chủ nhiệm khoa của khoa da Vương Sở Hán cười nói:

- Đây vốn dĩ là việc của tôi, cứ để đấy cho tôi làm, nhưng mà ở đây tôi vẫn còn một bệnh nhân nữa chưa chữa trị xong.

...

Gần như là chỉ trong chốc lát đã có năm sáu bác sĩ bước ra nhận đồng ý trị bệnh cho ông già ăn mày đó, thậm chí cả một bác sĩ nữ cũng cam đảm đứng ra nhận chữa trị.

Diệp Thanh bật cười, chỉ tay vào Hứa Thành Đức nói:

- Thôi cứ để bác sĩ Hứa chữa trị đi, còn những người khác thì trợ giúp.

Hứa Thành Đức đột nhiên cảm thấy vô cùng vinh hạnh, còn những người khác thì không khỏi cảm thấy có chút thất vọng.

Ông lão thấy thế thì vô cùng xúc động, vừa mới uống xong cốc nước đường cô y tá rót cho, thể lực đã khôi phục được chút ít, lúc đó ông liền đứng dậy, nước mắt dàn dụa nói:

- Các vị đều là người tốt cả, đều là người tốt. Viện trưởng à, quả thật lão đây không biết nói gì hơn nữa, nhưng mà trên người tôi không có đồng tiền nào cả.

Ông lão lại một lần nữa nhắc lại tình cảnh của mình một cách day dứt, đến lúc này thì giọng điệu vẫn không tự tin như thế.

Tất cả mọi người đều cười một cách thiện chí, đều nghĩ bụng ông lão đúng là thật thà, nếu mà đổi là kẻ khác thì chắc đã sớm nhảy dựng lên vui sướng rồi.

Mã Tiểu Linh nói:

- Bác à, bệnh viên Ngân Hạnh của chúng cháu không giống như những bệnh viện khác, kiếm tiền không phải là cái mục đích duy nhất mà cứu người giúp đỡ người mới là bổn phận của chúng cháu.

Diệp Thanh đỡ ông cụ ngồi xuống nói:

- Bác cứ yên tâm ở đây, bác đã đến chỗ cháu rồi nếu mà cháu không chữa khỏi được cho bác thì cái bệnh viện của cháu còn uy tín gì nữa chứ.

Sau đó, Diệp Thanh ra hiệu tất cả mọi người trở về vị trí của mình, cùng lúc đó, Hứa Thành Đức mang theo vài y tá, còn có cả một thực tập sinh, bọn họ giúp xem bệnh cho ông lão rất nhiệt tình.

Nhưng người quen biết ông nhìn thấy thế đều thấy kinh ngạc, trong bụng nghĩ, bác sĩ Hứa vốn lạnh lùng như thế vậy mà hôm nay sao lại có thể nở nụ cười hiền lành như kia được chứ?

- Có lẽ là do tên Lý Hỏa Nhĩ đáng ghét kia đã bị viện trưởng đuổi đi, bác sĩ Hứa cũng giống chúng ta đều cảm thấy vui mừng.

- Xời, Lý Hỏa Nhĩ trước đó từng mắng anh nhưng chưa từng dám mắng bác sĩ Hứa, bác sĩ Hứa là cây đại thụ hắn dám mắng sao? Theo tôi ấy thì đó là do bị ảnh hưởng của viện trưởng, nên bác ấy mới đối đãi với bệnh nhân dịu dàng như thế.

- Các người đều sai rồi, thực ra bác sĩ Hứa này chỉ ngoài mặt là lạnh lùng thế thôi chứ trong lòng của bác ấy rất là đôn hậu nhiệt tình, đấy anh xem, cái ông lão này đã yếu đuối như thế rồi mà nếu bác sĩ Hứa của chúng ta còn tỏ bộ mặt lạnh như tiền ra nữa thì có mà chẳng dọa người ta, bác sĩ Hứa cũng là người hiểu tâm lý bệnh nhân mà.

- Đúng thế, nếu mà để cho người ta hiểu nhầm là mình cũng giống như Lý Hỏa Nhĩ,cũng không tình nguyện xem bệnh cho người ta như thế thì lại chẳng ảnh hưởng đến hình tượng của bệnh viện à?

...

Một tên đáng ghét đã ra đi mọi người ai cũng thấy vui mừng, đương nhiên bình thường thì cũng có không ít bác sĩ không coi trọng y đức, thậm chí vẫn còn muốn nhận phong bì của bệnh nhân, nhưng nhìn thấy tác phong của Diệp Thanh thì sau đó điều trở nên biết điều hơn, không dám lộng hành nữa.

Uy danh của Diệp Thanh đang từng bước được tạo lập.

...

Tỉnh thành, Hà gia.

Rường cột chạm trổ, đình đài lầu các, hòn non bộ, trong tòa nhà cổ kính đó, những nhân vật trung tâm của nhà họ Hà đều tụ tập cả vào một phòng, phòng đó chính là phòng ngủ của cụ ông nhà họ Hà.

- Bác sĩ Hoàng, bệnh tình của bố tôi thế nào rồi?



- Bác sĩ Hoàng, vất vả cho ông.

Một bác sĩ trung y không biết là đã bao nhiêu tuổi nhưng râu và tóc của ông ta đều đã bạc trắng, đợi ông bắt mạch cho ông cụ Hà xong Hà Minh Sơn, Hà Minh Thủy đều tranh nhau hỏi ông.

Đôi vợ chồng Hà Minh Hóa và Lý Quốc Đông, trong ánh mắt họ không lộ rõ vẻ quan tâm lắm, cũng tiến sát lại, còn Hà Diễm Xung cùng với bậc thế hệ con cháu thì không có dám đứng lại gần sợ làm phiền đến sự nghĩ ngơi của ông cụ Hà.

Ông Hoàng khoát tay ra hiệu ra ngoài nói chuyện, sau đó mọi người đều theo ông ra phòng ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại những người giúp việc ở lại chăm sóc cho ông cụ.

- Tình hình của cụ Hà không được tốt cho lắm, tôi đây cũng đã cố hết sức rồi.

Bác sĩ Hoàng có chút thổn thức nói.

- A? Đến cả bác sĩ Hoàng cũng hết cách?

Nhiêu Uyển Vân kêu lên, cô ta biết vị bác sĩ râu tóc bạc phơ này từ khi cô còn chưa xuất giá, lúc cô vẫn còn trẻ thì tiếng tăm của ông đã nổi khắp thiên hạ. Thuật châm cứu với võ thuật của ông đã khiến cho ông có biệt danh là “thần châm”, “Hoàng nhất châm”, tiếng tăm của ông lẫy lừng, điều đó có nghĩa là bất kể là bệnh gì chỉ cần đến tay ông ấy thì đều có thể dùng một châm mà khỏi, vô cùng thần kỳ.

- Đến tuổi rồi, giờ sức tàn lực kiệt âu cũng là hợp với quy luật tự nhiên, không thể cứu chữa được nữa rồi.

Hoàng Nhất Châm lắc đầu bước ra phía ngoài sân, người nhà họ Hà liền vội vàng chạy theo tiễn ông.

Hà Minh Sơn thể hiện rõ sự lo lắng của mình trong lời nói, hắn hỏi:

- Không biết là bố tôi còn bao nhiêu thời gian?

Lời vừa thốt ra, Hà Minh Thủy, Hà Minh Hóa, Lý Quốc Đống đều nghiêm túc lắng nghe.

Hoàng Nhất Châm nghĩ ngợi rồi nhìn những người này một cái, ông điềm đạm nói:

- Ít thì một tuần, mà nhiều nhất thì một tháng.

Nói xong ông ra về.

- Đi thôi, cậu hai, cô ba, chúng ta đi xem bố thế nào.

Hà Minh Sơn tỏ ra vị thế của một anh cả, nói với đám em.

Hà Minh Thủy ở phía sau khẽ nhíu mày, hắn khẽ đưa mắt ra hiệu cho con trai của mình là Hà Diễm Xung một cái rồi đuổi theo đi cùng Hà Minh Sơn.

...

- Bố à, hiện giờ tình hình kinh doanh của nhà mình đều đã đi vào trật tự cả rồi, bố không cần phải lo lắng nữa, giờ bố chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh thôi.

Hà Minh Sơn đứng trước giường bệnh của cụ ông hắn nắm lấy tay ông cụ, nói qua tình hình kinh doanh cùng với tài sản của nhà họ Hà cho ông nghe.

- Khụ khụ.

Ông cụ Hà cố gắng ngồi dậy.

- Bố à, bố cứ nằm nghỉ.

- Bố, bố nghỉ ngơi đi.

- Ông à.

Những người trong nhà họ Hà nhao nhao lên khuyên nhủ.

- Ôi, tôi vẫn chưa bị bệnh đến cái mức mà ngồi cũng không ngồi dậy được.

Ông Hà trừng mắt lên, ông có phần tức giận nói, mặc dù sắc mặt của ông không tốt nhưng dưới uy nghiêm của ông con cháu nhà họ Hà không ai dám to tiếng, càng không dám khuyên ngăn nữa, ông Hà ngồi dậy tựa vào đầu giường.

- Minh Sơn à, chuyện là thế nào? Gần đây tôi nghe nói là bên phía cảnh sát đang điều tra vụ việc virut S?

Ánh mắt ông Hà lóe lên, ông đột ngột hỏi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook