Chương 495: Giáo trình rất quý
Hành Xích Đạo
04/09/2013
Hà Diễm Xung có thể không ghen tị sao?
Trước kia, Tại Phù Liễu mới gặp người này tưởng rằng đây chỉ là một con kiến nhỏ, một ngón út của mình cũng có thể giết chết hắn. nhưng thật không ngờ, giờ đã giờ đã lớn như thế
Lý Quốc Đống trước giờ chưa từng gặp Diệp Thanh. Bây giờ không khỏi có chút oán trách, nói:
- Không thể ngờ rằng thằng nhóc này lại trẻ như vậy, trẻ hơn cả tuổi thật.
Hà Minh Sơn gật đầu nhìn Diệp Thanh một cái, liền dẫn hai người đi tìm chỗ ngồi. Bọn họ là nhân vật bá vương của Ninh Thành . Vừa mới đến lập tức có không ít phú thương tiến đến nịnh bợ. Tuy nhiên đến khi bọn họ ngồi xuống, xung quanh còn vài ghế trống thì không ai dám ngồi.
Diệp Thanh tất nhiên không thể tiến lên trước chào hỏi bọn họ, không cần thiết phải đi lên với lại họ cũng không hợp ý nhau. Đang trò chuyện với Vương Trí Bằng bất ngờ vui mừng, bởi vì chị em Nhan Tuyết Khâm và Nhạc Tửu Tịch cặp chị em này đã đến rồi.
Ái chà, không dễ gì có hai người đẹp đến đây cổ vũ, Diệp Thanh tất nhiên vội vàng tiếp đón.
- Ha ha, Viện trưởng tiểu Diệp, mà không, sau này phải gọi cậu là Hội trưởng tiểu Diệp mới đúng.
Nhạc Tửu Tịch chớp chớp mắt, hai ngươi hiện ra, đáng yêu và xinh đẹp tuyệt trần. Có vẻ như lúc nào cũng cười hi hi.
! -
- Câu này không thể tùy tiện nói được, bây giờ vẫn chưa phải là Hội trưởng đâu. Nếu để Lão Chương nghe được thì thật không tốt đâu.
Diệp Thanh xua tay, khiêm tốn cười nói.
Nhạc Tửu Tịch nói:
- Bây giờ không phải, sau này chắc gì cũng không phải. Ai mà chẳng biết lão Chương luôn xem anh là người kế nhiệm.
Diệp Thanh liền cười, xem như là mặc nhận. Sau đó nhìn Nhan Tuyết Khâm nói:
- Anh còn tưởng em không đến chứ.
Lời này có chút lộ liễu, xem như chủ tâm có ý phơi bày. Nhan Tuyết Khâm trong lòng vui sướng, lại có chút ngượng ngùng, mỉm cười nói:
- Em mới tan ca thì một đồng nghiệp mời đi ăn nên em đến trễ.
Diệp Thanh nói:
- Không trễ, không trễ, mới bắt đầu thôi, vẫn còn kịp…
Đang nói chuyện thì nghe tiếng gọi của Lý Cổ Kim, nhìn anh vẫy tay.
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Anh có việc thì đi làm đi, không cần phải lo cho bọn em, bọn em có thể tự tìm được chỗ ngồi.
Diệp Thanh lúc này mới ngập ngừng bỏ đi.
Nhạc Tửu Tịch kéo tay Nhan Tuyết Khâm, nói trêu:
- Chị, anh ấy đang chờ chị đến đấy. nghe giọng điệu vừa rồi của anh ấy kìa: “ anh tưởng em không đến chứ” , nhiều thâm ý, quả thực là như vậy.
- Em à, em nghĩ nhiều rồi.
Nhan Tuyết Khâm mắng yêu. Chợt nhớ lại cũng không hẳn là không có, lập tức đôi mắt càng thêm sáng. Tuy nhiên ngoài miệng dù có chết cũng không nhận. Lập tức kéo Nhạc Tửu Tịch đi tìm chỗ ngồi.
Cửa trước đại sảnh phòng bán đấu giá bị đóng, không ai chú ý đến một cô gái trẻ tuổi mặc đầm hồng đang lách mình đi vào.
Cô gái này thân hình hoạt bát như mây khói, thấp thoáng như phong hoa tuyệt đại. Vừa đứng lại thì sẽ phát hiện. gương mặt non nớt, môi đỏ răng trắng, nước da như ngọc. Chiếc váy đỏ càng làm tăng thêm vẻ rạng rỡ, giày xăng-đan xinh xắn màu trắng. Thật là làm rung động lòng người.
Tuổi chắc chắn không quá mười tám, giống như minh châu hàn lộ, hạt sương vào buổi sáng sớm
Cô thật sáng ngời thế nhưng lại không ai chú ý đến. Mặc dù là nam nhân mê sắc cũng không phát hiện ra vẻ đẹp của cô. Đây là một loại che giấu cực kì thông minh. Thật sự không phải cô mờ nhạt nhưng làm cho người ta không chú ý đến cô liền cho rằng cô như một bé gái bình thường.
Nhưng đối với Hà Minh Sơn thì Diệp Thanh quả thực là cao thủ, có thể ngay lập tức có thể nhận ra.
- Sứ giả dược thần?
Hà Minh Sơn giật mình kinh hãi, muốn tiến lên chào nhưng Niếp Tiểu Ẩn dùng ánh mắt sắc bén ngăn lại làm Hà Minh Sơn không dám tiến đến.
Diệp Thanh chỉ liếc mắt một cái liền tiếp tục đi đến hậu trường, nghĩ thầm : “ không biết là thiên kim tiểu thư của nhà giàu nào. Đời này mỹ nhân đẹp còn nhiều các người đẹp chưa tiếp xúc được bởi vì vòng của bạn không đúng.
Hai giờ chiều, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Kính thưa các vị khách quý, hoan nghênh các vị tham gia hội đấu giá Đông y lần này của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành tổ chức. Tôi là Lý sựDiệp Thanh ở Hiệp hội y sỹ Ninh Thành.
Diệp Thanh được mời lên, âu phục, giày da, tiếng nói sang sảng, lời nói hào phóng; người khác còn tưởng rằng hắn chính là người dẫn chương trình. Kết quả là người đại diện của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành bất giác ghé mắt rì rầm bàn luận
- Làm kiểu gì vậy, ngay cả người dẫn chương trình cũng không mời, keo kiệt như vậy, hoàn toàn không tôn trọng những người cạnh tranh mua bán chúng ta.
- Chắc là không phải đâu, tôi cảm thấy đây chính là đại diện phát biểu, tiếp đến sẽ tuyên truyền.
- Hiệp hội y sỹ này hiện tại uy tín ngày càng cao. Hơn nữa chiêu một chọi một này vừa làm cho hội đấu giá này có nhiều mánh khóe, có nhiều sức ảnh hưởng, đánh bại hoàn toàn Y Minh Tần Hoài .
- Hừ, nói nhỏ thôi, người của Hà gia đang ở bên kia, bọn họ mà nghe được thì ngươi không được yên ổn đâu.
- Ồ, chúng ta nghe Diệp Thanh này nói cái gì đi.
- Aaaa, lạ quá. Cho dù chỉ là một bài phát biểu, bình thường không phải do lãnh đạo đến nói hay sao, sao lại cử một lý sự nhỏ này?
- Cái này cậu không biết đâu, chàng trai này không đơn giản chút nào, là một bệnh viện, cũng chính là Viện trưởng của bệnh viện Ngân Hạnh , được nội bộ tin cậy, rất có khả năng sẽ đảm nhiệm chức Hội trưởng của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành.
- Ồ, giỏi như vậy à!
- Đúng vậy.
- Đúng vậy, tuổi trẻ tài cao.
- Lần này Chương Ngọc Tân không có lên khán đài mà lại trao cơ hội hiếm co này cho Diệp Thanh. Thứ nhất đây là cơ hội khá tốt để rèn luyện, thứ hai là nhân cơ hội này muốn giới thiệu với mọi người đến người kế nhiệm Hội trưởng Hiệp hội y sỹ Ninh Thành.
- Anh Hoàng phân tích rất có lí.
…
bên dưới mọi người đang lắng tai nghe, phía trên Diệp Thanh tiếp tục đọc, đọc rõ ràng, rành mạch, giọng điệu ôn hòa, lễ độ nhưng tiếng vang không dứt, đến cửa đại sảnh làm bằng thủy tinh cũng rung động.
- …, tin rằng qua mấy ngày trưng bày đấu giá và việc đưa tin của giới truyền thông mọi người đối với Hiệp hội y sỹ Ninh Thành hẳn hiểu sâu hơn. Sở dĩ hội chúng tôi tổ chức phiên đấu giá lần này mục đích lớn nhất là vì để góp quỹ, quyên góp cho các gia đình khó khăn hoặc là chữa bệnh ở những vùng vô cùng lạc hậu. Nói cách khác có thể nói đây là một phiên đấu giá từ thiện. Cũng hy vọng mọi người nhiệt tình đấu giá. Khi đến vui vẻ, khi về hài lòng. Xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ Hiệp hội y sỹ Ninh Thành chúng tôi.
Diệp Thanh nói xong liền cúi chào, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm. vô cùng thản nhiên bình tĩnh đi xuống.
Ánh mắt Hà Minh Sơn không khỏi linh hoạt, sắc bén. Tiểu tử này quả thực văn võ song toàn. Mới tuổi này mà đã bình tĩnh và khoan thai như thế này, lúc y còn trẻ cũng không được như thế.
Diệp Thanh nói xong người chủ trì buổi bán đấu giá liền lên bục bắt đầu giới thiệu, đưa ra giấy chứng nhận bán đấu giá, đọc số đăng kí giấy chứng nhận, quy tắc bán đấu giá, những việc cần chú ý, …
Sau đó buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
- Các vị khách quý, đây là sản phẩm đấu giá thứ nhất, là một giáo trình rất quý giá, chính là vật trên tay tôi đây: giáo trình y học trong nhà trường Ninh Thành, được in trong thời dân quốc, được viết bằng chữ phồn thể. Vô cùng cũ. Nội dung bên trong bao gồm giáo trình trong trường học tây y về Đông y và giáo trình chẩn đoán bệnh. Bên cạnh đó còn có chú thích của các bô lão thời dân quốc. Đây tuyệt đối là bản duy nhất, là quyển sách quý giá. Giá khởi điểm là năm mươi ngàn tệ.
Đây là một hội viên cấp cao của hiệp hội thầy thuốc Ninh Thành. Ông vốn là một bác sĩ có thâm niên của bệnh viện Đông y Ninh Thành. Bởi vì cả nhà đều làm quan, đầu thế kỉ trước, thời kì dân quốc, cha ông từng làm thầy giáo của trường y dược Ninh Thành . Khi Nhật Bản đánh chiếm Ninh Thành tiến hành thảm sát hàng loạt. Việc làm đầu tiên là dẫn đầu học sinh chạy qua Tứ Xuyên, kiên trì dạy học, kế thừa văn hóa. Tài liệu này được biên soạn trong quá trình đang chạy trốn.
Trong tiếng xót xa người chủ trì tiếp tục nói, làm cho tất cả mọi người một lần nữa sống trong cuộc chiến tranh đau thương ấy. Cái năm tủi nhục ấy mà một thầy giáo dẫn theo mấy chục i sinh viên gian khổ lánh nạn, ăn cỏ, tước vỏ cây nhưng cho đến chết vẫn không quên dạy học không quên kế thừa y thuật Hoa Hạ. Một con người như vậy, một khí phách như vậy sao có thể không đáng được tôn kính?
Ngay tức khắc có một vị phú thương nâng giá:
- Một trăm ngàn.
Cừ thật, thoắng cái liền nâng giá lên gấp đôi.
Có một người khởi đầu những người khác cũng không chịu thua kém. Hai trăm ngàn, hai trăm năm mươi ngàn, hai trăm tám mươi ngàn, ba trăm ngàn, ba trăm mười ngàn, ba trăm năm mươi ngàn, ba trăm bảy mươi ngàn, bốn trăm ngàn, bốn trăm ba mươi ngàn, năm trămm ngàn, năm trăm năm mươi ngàn.
Tám trăm ngàn
Giá càng lúc càng tăng. Cuối cùng một gã béo, khoảng chừng trung niên, nhà giàu mới nổi hô giá cao ngất. Lập tức trong đại sảnh im phăng phắc.
Tên nhà giàu mới nổi kia không khỏi tức giận:
- Tôi ra giá tám trăm ngàn, ai dám cùng tôi tranh vật này?
Chính là vật này, ta đây đã muốn rồi. Sau này sẽ bày trong thư phòng, đẹp mặt biết bao hơn nữa tám trăm ngàn không phải là không đắt, mua một chiếc xe hơi cho người tình còn rẻ hơn.
- Tám trăm ngàn lần thứ nhất…, tám trăm ngàn lần thứ hai… Không có ai sao? Không ai trả thêm giá nữa à? Tám trăm ngàn lần thứ ba. Xin chúc mừng vị tiên sinh này đã mua được một bộ giáo trình y học Đông y này. Đây là bản sao hiện có của thời kì dân quốc. Ý nghĩa lịch sử và ý nghĩa văn hóa là rất lớn, chỉ cần được cất giữ tốt sau này còn có rất nhiều giá trị.
Người chủ trì vừa phát ra âm thanh thì vật phẩm được xác định. Tên nhà giàu mới nổi kia cũng thích thú vô cùng. Hình như có giáo trình này thì bản thân sẽ trở nên có văn hóa.
- Mời mọi người xem vật phẩm thứ hai này cũng là một đơn thuốc: Đại Thanh Long thang là phương thuốc gia truyền mấy trăm năm của Lý Chương Xương, Lý lão thần y của Lý gia lĩnh, Cửu Long Trại, xã Hạnh Lâm rất nổi tiếng của tỉnh tỉnh Giang Nam chúng ta.
Trước kia, Tại Phù Liễu mới gặp người này tưởng rằng đây chỉ là một con kiến nhỏ, một ngón út của mình cũng có thể giết chết hắn. nhưng thật không ngờ, giờ đã giờ đã lớn như thế
Lý Quốc Đống trước giờ chưa từng gặp Diệp Thanh. Bây giờ không khỏi có chút oán trách, nói:
- Không thể ngờ rằng thằng nhóc này lại trẻ như vậy, trẻ hơn cả tuổi thật.
Hà Minh Sơn gật đầu nhìn Diệp Thanh một cái, liền dẫn hai người đi tìm chỗ ngồi. Bọn họ là nhân vật bá vương của Ninh Thành . Vừa mới đến lập tức có không ít phú thương tiến đến nịnh bợ. Tuy nhiên đến khi bọn họ ngồi xuống, xung quanh còn vài ghế trống thì không ai dám ngồi.
Diệp Thanh tất nhiên không thể tiến lên trước chào hỏi bọn họ, không cần thiết phải đi lên với lại họ cũng không hợp ý nhau. Đang trò chuyện với Vương Trí Bằng bất ngờ vui mừng, bởi vì chị em Nhan Tuyết Khâm và Nhạc Tửu Tịch cặp chị em này đã đến rồi.
Ái chà, không dễ gì có hai người đẹp đến đây cổ vũ, Diệp Thanh tất nhiên vội vàng tiếp đón.
- Ha ha, Viện trưởng tiểu Diệp, mà không, sau này phải gọi cậu là Hội trưởng tiểu Diệp mới đúng.
Nhạc Tửu Tịch chớp chớp mắt, hai ngươi hiện ra, đáng yêu và xinh đẹp tuyệt trần. Có vẻ như lúc nào cũng cười hi hi.
! -
- Câu này không thể tùy tiện nói được, bây giờ vẫn chưa phải là Hội trưởng đâu. Nếu để Lão Chương nghe được thì thật không tốt đâu.
Diệp Thanh xua tay, khiêm tốn cười nói.
Nhạc Tửu Tịch nói:
- Bây giờ không phải, sau này chắc gì cũng không phải. Ai mà chẳng biết lão Chương luôn xem anh là người kế nhiệm.
Diệp Thanh liền cười, xem như là mặc nhận. Sau đó nhìn Nhan Tuyết Khâm nói:
- Anh còn tưởng em không đến chứ.
Lời này có chút lộ liễu, xem như chủ tâm có ý phơi bày. Nhan Tuyết Khâm trong lòng vui sướng, lại có chút ngượng ngùng, mỉm cười nói:
- Em mới tan ca thì một đồng nghiệp mời đi ăn nên em đến trễ.
Diệp Thanh nói:
- Không trễ, không trễ, mới bắt đầu thôi, vẫn còn kịp…
Đang nói chuyện thì nghe tiếng gọi của Lý Cổ Kim, nhìn anh vẫy tay.
Nhan Tuyết Khâm nói:
- Anh có việc thì đi làm đi, không cần phải lo cho bọn em, bọn em có thể tự tìm được chỗ ngồi.
Diệp Thanh lúc này mới ngập ngừng bỏ đi.
Nhạc Tửu Tịch kéo tay Nhan Tuyết Khâm, nói trêu:
- Chị, anh ấy đang chờ chị đến đấy. nghe giọng điệu vừa rồi của anh ấy kìa: “ anh tưởng em không đến chứ” , nhiều thâm ý, quả thực là như vậy.
- Em à, em nghĩ nhiều rồi.
Nhan Tuyết Khâm mắng yêu. Chợt nhớ lại cũng không hẳn là không có, lập tức đôi mắt càng thêm sáng. Tuy nhiên ngoài miệng dù có chết cũng không nhận. Lập tức kéo Nhạc Tửu Tịch đi tìm chỗ ngồi.
Cửa trước đại sảnh phòng bán đấu giá bị đóng, không ai chú ý đến một cô gái trẻ tuổi mặc đầm hồng đang lách mình đi vào.
Cô gái này thân hình hoạt bát như mây khói, thấp thoáng như phong hoa tuyệt đại. Vừa đứng lại thì sẽ phát hiện. gương mặt non nớt, môi đỏ răng trắng, nước da như ngọc. Chiếc váy đỏ càng làm tăng thêm vẻ rạng rỡ, giày xăng-đan xinh xắn màu trắng. Thật là làm rung động lòng người.
Tuổi chắc chắn không quá mười tám, giống như minh châu hàn lộ, hạt sương vào buổi sáng sớm
Cô thật sáng ngời thế nhưng lại không ai chú ý đến. Mặc dù là nam nhân mê sắc cũng không phát hiện ra vẻ đẹp của cô. Đây là một loại che giấu cực kì thông minh. Thật sự không phải cô mờ nhạt nhưng làm cho người ta không chú ý đến cô liền cho rằng cô như một bé gái bình thường.
Nhưng đối với Hà Minh Sơn thì Diệp Thanh quả thực là cao thủ, có thể ngay lập tức có thể nhận ra.
- Sứ giả dược thần?
Hà Minh Sơn giật mình kinh hãi, muốn tiến lên chào nhưng Niếp Tiểu Ẩn dùng ánh mắt sắc bén ngăn lại làm Hà Minh Sơn không dám tiến đến.
Diệp Thanh chỉ liếc mắt một cái liền tiếp tục đi đến hậu trường, nghĩ thầm : “ không biết là thiên kim tiểu thư của nhà giàu nào. Đời này mỹ nhân đẹp còn nhiều các người đẹp chưa tiếp xúc được bởi vì vòng của bạn không đúng.
Hai giờ chiều, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Kính thưa các vị khách quý, hoan nghênh các vị tham gia hội đấu giá Đông y lần này của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành tổ chức. Tôi là Lý sựDiệp Thanh ở Hiệp hội y sỹ Ninh Thành.
Diệp Thanh được mời lên, âu phục, giày da, tiếng nói sang sảng, lời nói hào phóng; người khác còn tưởng rằng hắn chính là người dẫn chương trình. Kết quả là người đại diện của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành bất giác ghé mắt rì rầm bàn luận
- Làm kiểu gì vậy, ngay cả người dẫn chương trình cũng không mời, keo kiệt như vậy, hoàn toàn không tôn trọng những người cạnh tranh mua bán chúng ta.
- Chắc là không phải đâu, tôi cảm thấy đây chính là đại diện phát biểu, tiếp đến sẽ tuyên truyền.
- Hiệp hội y sỹ này hiện tại uy tín ngày càng cao. Hơn nữa chiêu một chọi một này vừa làm cho hội đấu giá này có nhiều mánh khóe, có nhiều sức ảnh hưởng, đánh bại hoàn toàn Y Minh Tần Hoài .
- Hừ, nói nhỏ thôi, người của Hà gia đang ở bên kia, bọn họ mà nghe được thì ngươi không được yên ổn đâu.
- Ồ, chúng ta nghe Diệp Thanh này nói cái gì đi.
- Aaaa, lạ quá. Cho dù chỉ là một bài phát biểu, bình thường không phải do lãnh đạo đến nói hay sao, sao lại cử một lý sự nhỏ này?
- Cái này cậu không biết đâu, chàng trai này không đơn giản chút nào, là một bệnh viện, cũng chính là Viện trưởng của bệnh viện Ngân Hạnh , được nội bộ tin cậy, rất có khả năng sẽ đảm nhiệm chức Hội trưởng của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành.
- Ồ, giỏi như vậy à!
- Đúng vậy.
- Đúng vậy, tuổi trẻ tài cao.
- Lần này Chương Ngọc Tân không có lên khán đài mà lại trao cơ hội hiếm co này cho Diệp Thanh. Thứ nhất đây là cơ hội khá tốt để rèn luyện, thứ hai là nhân cơ hội này muốn giới thiệu với mọi người đến người kế nhiệm Hội trưởng Hiệp hội y sỹ Ninh Thành.
- Anh Hoàng phân tích rất có lí.
…
bên dưới mọi người đang lắng tai nghe, phía trên Diệp Thanh tiếp tục đọc, đọc rõ ràng, rành mạch, giọng điệu ôn hòa, lễ độ nhưng tiếng vang không dứt, đến cửa đại sảnh làm bằng thủy tinh cũng rung động.
- …, tin rằng qua mấy ngày trưng bày đấu giá và việc đưa tin của giới truyền thông mọi người đối với Hiệp hội y sỹ Ninh Thành hẳn hiểu sâu hơn. Sở dĩ hội chúng tôi tổ chức phiên đấu giá lần này mục đích lớn nhất là vì để góp quỹ, quyên góp cho các gia đình khó khăn hoặc là chữa bệnh ở những vùng vô cùng lạc hậu. Nói cách khác có thể nói đây là một phiên đấu giá từ thiện. Cũng hy vọng mọi người nhiệt tình đấu giá. Khi đến vui vẻ, khi về hài lòng. Xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ Hiệp hội y sỹ Ninh Thành chúng tôi.
Diệp Thanh nói xong liền cúi chào, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm. vô cùng thản nhiên bình tĩnh đi xuống.
Ánh mắt Hà Minh Sơn không khỏi linh hoạt, sắc bén. Tiểu tử này quả thực văn võ song toàn. Mới tuổi này mà đã bình tĩnh và khoan thai như thế này, lúc y còn trẻ cũng không được như thế.
Diệp Thanh nói xong người chủ trì buổi bán đấu giá liền lên bục bắt đầu giới thiệu, đưa ra giấy chứng nhận bán đấu giá, đọc số đăng kí giấy chứng nhận, quy tắc bán đấu giá, những việc cần chú ý, …
Sau đó buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
- Các vị khách quý, đây là sản phẩm đấu giá thứ nhất, là một giáo trình rất quý giá, chính là vật trên tay tôi đây: giáo trình y học trong nhà trường Ninh Thành, được in trong thời dân quốc, được viết bằng chữ phồn thể. Vô cùng cũ. Nội dung bên trong bao gồm giáo trình trong trường học tây y về Đông y và giáo trình chẩn đoán bệnh. Bên cạnh đó còn có chú thích của các bô lão thời dân quốc. Đây tuyệt đối là bản duy nhất, là quyển sách quý giá. Giá khởi điểm là năm mươi ngàn tệ.
Đây là một hội viên cấp cao của hiệp hội thầy thuốc Ninh Thành. Ông vốn là một bác sĩ có thâm niên của bệnh viện Đông y Ninh Thành. Bởi vì cả nhà đều làm quan, đầu thế kỉ trước, thời kì dân quốc, cha ông từng làm thầy giáo của trường y dược Ninh Thành . Khi Nhật Bản đánh chiếm Ninh Thành tiến hành thảm sát hàng loạt. Việc làm đầu tiên là dẫn đầu học sinh chạy qua Tứ Xuyên, kiên trì dạy học, kế thừa văn hóa. Tài liệu này được biên soạn trong quá trình đang chạy trốn.
Trong tiếng xót xa người chủ trì tiếp tục nói, làm cho tất cả mọi người một lần nữa sống trong cuộc chiến tranh đau thương ấy. Cái năm tủi nhục ấy mà một thầy giáo dẫn theo mấy chục i sinh viên gian khổ lánh nạn, ăn cỏ, tước vỏ cây nhưng cho đến chết vẫn không quên dạy học không quên kế thừa y thuật Hoa Hạ. Một con người như vậy, một khí phách như vậy sao có thể không đáng được tôn kính?
Ngay tức khắc có một vị phú thương nâng giá:
- Một trăm ngàn.
Cừ thật, thoắng cái liền nâng giá lên gấp đôi.
Có một người khởi đầu những người khác cũng không chịu thua kém. Hai trăm ngàn, hai trăm năm mươi ngàn, hai trăm tám mươi ngàn, ba trăm ngàn, ba trăm mười ngàn, ba trăm năm mươi ngàn, ba trăm bảy mươi ngàn, bốn trăm ngàn, bốn trăm ba mươi ngàn, năm trămm ngàn, năm trăm năm mươi ngàn.
Tám trăm ngàn
Giá càng lúc càng tăng. Cuối cùng một gã béo, khoảng chừng trung niên, nhà giàu mới nổi hô giá cao ngất. Lập tức trong đại sảnh im phăng phắc.
Tên nhà giàu mới nổi kia không khỏi tức giận:
- Tôi ra giá tám trăm ngàn, ai dám cùng tôi tranh vật này?
Chính là vật này, ta đây đã muốn rồi. Sau này sẽ bày trong thư phòng, đẹp mặt biết bao hơn nữa tám trăm ngàn không phải là không đắt, mua một chiếc xe hơi cho người tình còn rẻ hơn.
- Tám trăm ngàn lần thứ nhất…, tám trăm ngàn lần thứ hai… Không có ai sao? Không ai trả thêm giá nữa à? Tám trăm ngàn lần thứ ba. Xin chúc mừng vị tiên sinh này đã mua được một bộ giáo trình y học Đông y này. Đây là bản sao hiện có của thời kì dân quốc. Ý nghĩa lịch sử và ý nghĩa văn hóa là rất lớn, chỉ cần được cất giữ tốt sau này còn có rất nhiều giá trị.
Người chủ trì vừa phát ra âm thanh thì vật phẩm được xác định. Tên nhà giàu mới nổi kia cũng thích thú vô cùng. Hình như có giáo trình này thì bản thân sẽ trở nên có văn hóa.
- Mời mọi người xem vật phẩm thứ hai này cũng là một đơn thuốc: Đại Thanh Long thang là phương thuốc gia truyền mấy trăm năm của Lý Chương Xương, Lý lão thần y của Lý gia lĩnh, Cửu Long Trại, xã Hạnh Lâm rất nổi tiếng của tỉnh tỉnh Giang Nam chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.