Chương 494: Người Hà gia không ngời cũng đến?
Hành Xích Đạo
04/09/2013
- Oa, mau đến xem, đây còn có một đỉnh đồng thau bị tàn phá, vô cùng cổ nè, trên mặt còn khắc giáp cốt văn, hình như là y thuật cổ.
- Theo sự hiểu biết của tôi ít nhất cũng là đời Thương, không nói các văn tự trên mặt, giá trị y thuật ghi chép lại, riêng khối đồng thau này cũng vô cùng quý báu rồi.
- Tôi dựa vào sự hiểu biết đồ cổ, đáng giá này thực sự muốn cướp nó đi sau đó đem ra bán, nhà lầu xe hơi thoáng chốc sẽ có.
- Cá nhân tự bán văn vật là phạm pháp.
- Phạm pháp thì phạm pháp, ngựa không ăn đêm cỏ không tốt, người không tham thì không giàu, vì nhà lầu, xe hơi, chi phiếu, còn các cô bé xinh đẹp, đành liều mạng.
- Vậy cậu cướp đi, anh ủng hộ cậu.
- Tôi sợ bảo vệ ở đây quá nhiều, hơn nữa có có trực thăng tiếp ứng cho tôi.
- Còn phi cơ trực thăng hả? Anh dùng xe đạp tiếp ứng cho cậu có được không?
- Được, chỉ cần anh dám tiếp ứng, lập tức hành động.
- Tôi choáng, hai tên cướp các người nhìn chưa đủ hả. Còn cướp bóc? Cẩn thận bị giết ngay tại chỗ.
- Nói đùa thôi không được sao, em coi anh là thằng ngốc hả, thực sự đi cướp?
….
Cùng lúc đó, rất nhiều người đều tham quan, bàn luận, thậm chí còn không ít phóng viên của đài truyền hình hoặc mạng báo chí truyền thông đến trước, tiến hành phát sóng trực tiếp hiện trường, theo dõi toàn bộ quá trình.
Không cần nói ý nghĩa của của phiên đấu giá, chỉ riêng Bí thư Tỉnh ủy Nhan Cảnh Sâm và Phó chủ tịch Vũ Đồng tham dự cắt băng chính là tin tức vô cùng quan trọng rồi, phải lên trang nhất.
Sau bốn ngày, ngày tháng, phiên đấu giá chính thức bắt đầu.
Qua sự tuyên truyền của các phương tiện truyền thông, ngày hôm nay người đến ngày càng nhiều, nếu là triển lãm lớn, gần như không chứa nổi hết, vai kề vai nốt gót nhau, vô cùng nhộn nhịp, tuy nhiên, có thể thực sự đi vào triển lãm đều là người có tiền đã phải đặt cọc.
Một người tiền đặt cọc ít nhất mười ngàn.
Diệp Thanh đang ở hậu trường bận rộn chuẩn bị công việc, cùng với hội trưởng Chương Ngọc Tân, Phó ban thư kí Lý Cổ Kim, cùng với các cốt cán của Hiệp hội y sư khác nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang sàn đấu giá, muốn nhìn xem có thấy người quen hay không, tất nhiên đối với hắn mà nói, chủ yếu là các cô gái quen, ủa, không phải, phải nói là các cô gái thân quên.
Đáng tiếc, căn bản không thấy bóng người tình, không khỏi có chút thất vọng.
Hắn biết, Mã Tiểu Linh phải chủ trì công việc của Bệnh viện, không có thời gian rảnh, không đến là điều bình thường, Ninh Não Nhi cũng có việc của công ty hóa mỹ phẩm bận rộn, chắc cũng không có thời gian, còn Chu Vi hình như đi quay ngoại cảnh của ca khúc mới?
An Tiếu Trúc con bé này đâu, chắc ở Phù Liễu chơi không biết thời gian, nghe Diệp Thanh nói bạn học tụ tập, các thông báo trúng tuyển đại học đến rồi, đều mời khách ăn cơm, hát hò, không chừng sớm đã quên mất “ tên khốn này” rồi.
Nhan Tuyết Khâm? Hình như lâu lắm rồi không gặp, hơn nữa, người ta đối với mình thế nào, mình cũng không rõ nữa, dường như chẳng là gì cả, người ta thiên kim tiểu thư của Bí thư Tỉnh ủy Nhan Cảnh Sâm, sao có thể thích một Bác sĩ nhỏ kém cô nhiều tuổi như vậy? Trước kia quan hệ với mình rất gần chắc là thấy mình đã cứu bà nội cô thôi?
Ôi, thường thôi, cảm thấy nhiều người đẹp vậy, chính mình làm đều làm không được, nhưng lần này mình tổ chức phiên đấu giá quan trọng như vậy, không ngờ không có một nữ nhân nào đến cổ động, người cô đơn rồi, bi ai.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Thanh không kìm nổi buồn bã như mất mát, đến nỗi Chương Ngọc Tân quan tâm hỏi han:
- Tiểu Diệp à, có phải cậu không khỏe sao? Nếu không khỏe có thể nghỉ phép, về nhà nghỉ đi.
Diệp Thanh tất nhiên liên tục xua tay, nói:
- Không không, không sao, tôi có chút lo lắng, sợ phiên đấu giá này không suôn sẻ.
Lý Cổ Kim cười nói:
- Diệp Thanh cậu quá lo rồi, chúng tôi đều đã chuẩn bị trước rất đầy đủ rồi, thuận lợi bao nhiêu, đặc biệt là tôi nghĩ cũng không ngờ được, tiềm lực của hiệp hội y sư Ninh Thành chúng ta không ngờ lớn như thế này, khẽ động viên một chút, liền có rất nhiều vật phẩm quý báu được cất giữ lâu nay lấy ra làm đấu giá, đều là sự việc rất có nhiều thể diện.
Chương Ngọc Tân cũng cười lớn khà khà, thầm nói, tiểu tử họ Lý này nói còn xác thực là, mấy ngày nay không ít bạn bè cũ, bạn học xưa đều gọi điện đến chúc mừng tôi, đều có ý khâm phục. Tuy nhiên, đây đều là công lao của Diệp Thanh, không có cậu ấy, chắc tôi Hội trưởng của Hiệp hội y sư này phải nhận lỗi từ chức rồi, như hiện nay là thiên hạ của thanh niên, ông lão tuy y thuật cao nhưng tư tưởng đã dần dần không theo kịp thời đại rồi.
Nghĩ đến đây liền vô cùng vui mừng nhìn Diệp Thanh một cái, đối với người kế nghiệp tương lai vô cùng hài lòng.
- Ý, hai người họ cũng đến đây rồi, cuối cùng cũng gặp được người quen rồi.
Diệp Thanh nhìn nhìn đại sảnh, bất ngờ sáng mắt lên, chỉ thấy ở cửa đang tiến vào một nam một nữ.
Người nam đó thân hình cao lớn, cường tráng khôi ngô, dáng vẻ có chút của người từng trải, người tuy đen, bộ dáng cũng không thanh tú, nhưng rõ ràng mắt như quét nước sơn, sắc bén có thần, rõ ràng là tràn đầy trí tuệ, dù gặp được một anh chàng đẹp trai, mặt âu phục cao quý, giơ tay nhấc chân đều tỏ ra đặc biệt có khí chất, vừa nhìn là biết là con cháu nhà quyền quý.
Cô gái bên cạnh, trẻ trung xinh đẹp, chắc cũng hai mốt hai hai tuổi, mặt trái xoan, mũi dọc dừa, ngũ quan tinh tú, mái tóc thẳng tắp rất có phong cách thục nữ.
Chính là đến từ Vương gia của Bắc Kinh Vương Trí Bằng, còn cô gái là Trần Hâm, lúc mới quen tuy Diệp Thanh kết oán với bọn họ nhưng sau đó từ từ hiểu được, càng không nói Vương Trí Bằng là em họ của Nhan Tuyết Khâm, còn Trần Hâm là bạn học của Chu Vi, còn là cháu gái bên ngoại của mẹ kế An Tiếu Trúc Chung Hàn Mai.
Các tầng quan hệ này Diệp Thanh cũng phải tiến lên trước chào hỏi một cái, liền đứng dậy nói tội danh với Chương Ngọc Tân và Phí Tiêu Vân, sau đó đi ra ngoài đón.
- Khà khà, Bằng thiếu gia, Tiểu Hâm,chào mừng hai người đã đến.
Diệp Thanh sải bước đi tới, vỗ mạnh vai Vương Trí Bằng, tiếp đó lại nhìn Trần Hân cười cười. Hắn được như ngày hôm nay tuy đối nhân xử thế còn có chút e ngại, nhưng trải qua nhiều rồi cũng tự tin hơn, sớm đã dưỡng được bảy tám phần rồi.
Vương Trí Bằng cười nói:
- Nể mặt Viện trưởng Diệp anh chúng tôi cũng không dám không đến, yên tâm, đã chuẩn bị rất nhiều vốn rồi, đặc biệt đến để cổ động cho anh.
Diệp Thanh không khỏi có chút cảm động, lúc này nói:
- Thật ra cũng không cần gắng tiêu pha, thích thì đấu giá, không thích thì thôi, dù thế nào tôi cũng rất cảm ơn.
- Xem anh nói này còn coi chúng tôi là bạn bè không?
Vương Trí Bằng cười to, sau đó vừa đi vừa nói chuyện với Diệp Thanh, nhân tiện cũng nói về việc đại lý hóa mỹ phẩm, cậu ta từ sản phẩm làm đẹp “ Phỉ lệ bạch” của Diệp Thanh đã nhận được không ít lợi ích, tất nhiên muốn tiến thêm bước nữa, lấy được sản phẩm khác, quyền đại lý tinh dầu ngực Ngũ kỳ thủy.
Bàn bạc với Diệp Thanh một là vì Diệp Thanh là ông chủ thực sự của Công ty TNHH Hóa mỹ phẩm Nghiên Đại, hai là vì Ninh Não Nhi cô gái đó quá nhanh nhạy, cậu ta sợ không lấy được giá thích hợp với mình, đoán Diệp Thanh người này chắc dễ nói chuyện hơn.
Nào ngờ, vừa nói đến, Vương Trí Bằng gượng cười lắc đầu, Diệp Thanh này thoạt nhìn thật thà, người lại “ giảo hoạt” như vậy, vừa đến thời khắc mấu chốt, lúc bày tỏ thái độ liền nói việc kinh doanh mình không hiểu, bảo cậu ta đi tìm Ninh Não Nhi bàn bạc tỉ mỉ, thực là đùa với lửa, chắc tiểu tử này đi làm kinh doanh cũng vô cùng mạnh mẽ, không kém gì thành tựu trong y học của hắn.
Tuy nhiên kinh doanh là kinh doanh, bạn bè là bạn bè, Vương Trí Bằng cũng không thể vì Diệp Thanh không muốn cho hắn giá thấp làm đại lý mà oán trách, hận thù, như thế chắc khinh thường Vương Trí Bằng rồi.
Thực ra, cậu ta thực sự hiểu làm Diệp Thanh rồi, Diệp Thanh đối với các việc kinh doanh, đàm phán thương mại còn thực sự không hiểu, nhưng hắn hiểu cách dùng người, hiểu được ủy quyền, điểm này cao minh hơn hẳn rất nhiều ông chủ.
- Ý ~, bọn họ cũng đến sao?
Mắt Diệp Thanh nhíu lại, nhìn về phía cửa.
Vương Trí Bằng cũng nhìn lại, cười nói:
- Thì ra là người của Hà gia, không ngờ, ngay cả Hà Minh Sơn cũng đến, chắc sẽ không đến gây rối chứ?
Trần Hâm hơi tò mò, hỏi:
- Sao thấy các người không hoan nghênh người kia vậy?
Vương Trí Bằng giải thích nói:
- Viện trưởng Tiểu Diệp tất nhiên không hoan nghênh rồi, đối thủ cạnh tranh mà, nam tử phía sau Hà Minh Sơn và Hà Diễm Xung, hơi hói, chính là Viện trưởng của Bệnh viện Hoa Đống Lý Quốc Đống, đồng thời cũng là Hội trưởng của Y Minh Tần Hoài, em nói Diệp Thanh có hoan nghênh không ?
- Ồ, ra là thế.
Trần Hâm giật mình, sự cạnh tranh, xung đột giữa Hiệp hội y sư và Y Minh Tần Hoài cho dù không quan tâm đến chuyện bên ngoài cô cũng đều nghe nói rất nhiều lần.
Diệp Thanh thầm nói, Hà Chỉ, ông và Hà gia sớm đã kết oán rồi, chắc chắn thù sâu như biển, Hà Minh Sơn kia chắc sớm muốn giết mình rồi, muốn giết mình nhưng không dễ dàng như vậy, đem đầu đến còn không biết ai giết ai đâu. Nếu dám động đến người nhà ông hoặc người thân của ông ông sẽ giết hết chúng mày.
Tất nhiên, hắn đoán, Hà Minh Sơn cũng là người có sự nghiệp lớn, trước kia không xử lý hắn, chắc không nghĩ cá chết lưới rách, động thủ với người nhà ông dù sao Diệp Thanh ta không phải là quả hồng thối.
Đúng lúc này, ánh mắt của Hà Minh Sơn nhìn lại, cùng gặp Diệp Thanh một chỗ, ầm vang tựa như châm chọc giữa hai người, cuồn cuộn nổi lên lốc xoáy vô hình.
- Người này là cao thủ, rất cao ẩn sâu không lộ diện, so với tình nhân Nguyễn Yến Thu mạnh hơn nhiều.
Cùng lúc đó, Hà Minh Sơn cũng kinh ngạc khác thường, tuy y biết Diệp Thanh lợi hại nhưng dù sao trước kia chưa thấy tận mắt.
- Tiểu tử họ Diệp này hơi thở rất mạnh mẽ, như con rồng ngủ đông,cho dù là ta đích thân ra tay chắc cũng không đánh được hắn.
Tuy trước kia hai người đều chưa giáp mặt qua, nhưng lúc này đều có thể cảm thấy sự đề phòng và lòng thù địch của đối phương, Diệp Thanh và Hà gia khúc mắc rất nhiều, làm sao không cẩn thận phòng bị được.
- Bác à, tiểu tử kia chính là Diệp Thanh, chắc sau này Chương lão quỷ sẽ nhường chức hội trưởng cho hắn.
Hà Diễm Xung ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu, trong lòng không ngừng ghen ghét.
- Theo sự hiểu biết của tôi ít nhất cũng là đời Thương, không nói các văn tự trên mặt, giá trị y thuật ghi chép lại, riêng khối đồng thau này cũng vô cùng quý báu rồi.
- Tôi dựa vào sự hiểu biết đồ cổ, đáng giá này thực sự muốn cướp nó đi sau đó đem ra bán, nhà lầu xe hơi thoáng chốc sẽ có.
- Cá nhân tự bán văn vật là phạm pháp.
- Phạm pháp thì phạm pháp, ngựa không ăn đêm cỏ không tốt, người không tham thì không giàu, vì nhà lầu, xe hơi, chi phiếu, còn các cô bé xinh đẹp, đành liều mạng.
- Vậy cậu cướp đi, anh ủng hộ cậu.
- Tôi sợ bảo vệ ở đây quá nhiều, hơn nữa có có trực thăng tiếp ứng cho tôi.
- Còn phi cơ trực thăng hả? Anh dùng xe đạp tiếp ứng cho cậu có được không?
- Được, chỉ cần anh dám tiếp ứng, lập tức hành động.
- Tôi choáng, hai tên cướp các người nhìn chưa đủ hả. Còn cướp bóc? Cẩn thận bị giết ngay tại chỗ.
- Nói đùa thôi không được sao, em coi anh là thằng ngốc hả, thực sự đi cướp?
….
Cùng lúc đó, rất nhiều người đều tham quan, bàn luận, thậm chí còn không ít phóng viên của đài truyền hình hoặc mạng báo chí truyền thông đến trước, tiến hành phát sóng trực tiếp hiện trường, theo dõi toàn bộ quá trình.
Không cần nói ý nghĩa của của phiên đấu giá, chỉ riêng Bí thư Tỉnh ủy Nhan Cảnh Sâm và Phó chủ tịch Vũ Đồng tham dự cắt băng chính là tin tức vô cùng quan trọng rồi, phải lên trang nhất.
Sau bốn ngày, ngày tháng, phiên đấu giá chính thức bắt đầu.
Qua sự tuyên truyền của các phương tiện truyền thông, ngày hôm nay người đến ngày càng nhiều, nếu là triển lãm lớn, gần như không chứa nổi hết, vai kề vai nốt gót nhau, vô cùng nhộn nhịp, tuy nhiên, có thể thực sự đi vào triển lãm đều là người có tiền đã phải đặt cọc.
Một người tiền đặt cọc ít nhất mười ngàn.
Diệp Thanh đang ở hậu trường bận rộn chuẩn bị công việc, cùng với hội trưởng Chương Ngọc Tân, Phó ban thư kí Lý Cổ Kim, cùng với các cốt cán của Hiệp hội y sư khác nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang sàn đấu giá, muốn nhìn xem có thấy người quen hay không, tất nhiên đối với hắn mà nói, chủ yếu là các cô gái quen, ủa, không phải, phải nói là các cô gái thân quên.
Đáng tiếc, căn bản không thấy bóng người tình, không khỏi có chút thất vọng.
Hắn biết, Mã Tiểu Linh phải chủ trì công việc của Bệnh viện, không có thời gian rảnh, không đến là điều bình thường, Ninh Não Nhi cũng có việc của công ty hóa mỹ phẩm bận rộn, chắc cũng không có thời gian, còn Chu Vi hình như đi quay ngoại cảnh của ca khúc mới?
An Tiếu Trúc con bé này đâu, chắc ở Phù Liễu chơi không biết thời gian, nghe Diệp Thanh nói bạn học tụ tập, các thông báo trúng tuyển đại học đến rồi, đều mời khách ăn cơm, hát hò, không chừng sớm đã quên mất “ tên khốn này” rồi.
Nhan Tuyết Khâm? Hình như lâu lắm rồi không gặp, hơn nữa, người ta đối với mình thế nào, mình cũng không rõ nữa, dường như chẳng là gì cả, người ta thiên kim tiểu thư của Bí thư Tỉnh ủy Nhan Cảnh Sâm, sao có thể thích một Bác sĩ nhỏ kém cô nhiều tuổi như vậy? Trước kia quan hệ với mình rất gần chắc là thấy mình đã cứu bà nội cô thôi?
Ôi, thường thôi, cảm thấy nhiều người đẹp vậy, chính mình làm đều làm không được, nhưng lần này mình tổ chức phiên đấu giá quan trọng như vậy, không ngờ không có một nữ nhân nào đến cổ động, người cô đơn rồi, bi ai.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Thanh không kìm nổi buồn bã như mất mát, đến nỗi Chương Ngọc Tân quan tâm hỏi han:
- Tiểu Diệp à, có phải cậu không khỏe sao? Nếu không khỏe có thể nghỉ phép, về nhà nghỉ đi.
Diệp Thanh tất nhiên liên tục xua tay, nói:
- Không không, không sao, tôi có chút lo lắng, sợ phiên đấu giá này không suôn sẻ.
Lý Cổ Kim cười nói:
- Diệp Thanh cậu quá lo rồi, chúng tôi đều đã chuẩn bị trước rất đầy đủ rồi, thuận lợi bao nhiêu, đặc biệt là tôi nghĩ cũng không ngờ được, tiềm lực của hiệp hội y sư Ninh Thành chúng ta không ngờ lớn như thế này, khẽ động viên một chút, liền có rất nhiều vật phẩm quý báu được cất giữ lâu nay lấy ra làm đấu giá, đều là sự việc rất có nhiều thể diện.
Chương Ngọc Tân cũng cười lớn khà khà, thầm nói, tiểu tử họ Lý này nói còn xác thực là, mấy ngày nay không ít bạn bè cũ, bạn học xưa đều gọi điện đến chúc mừng tôi, đều có ý khâm phục. Tuy nhiên, đây đều là công lao của Diệp Thanh, không có cậu ấy, chắc tôi Hội trưởng của Hiệp hội y sư này phải nhận lỗi từ chức rồi, như hiện nay là thiên hạ của thanh niên, ông lão tuy y thuật cao nhưng tư tưởng đã dần dần không theo kịp thời đại rồi.
Nghĩ đến đây liền vô cùng vui mừng nhìn Diệp Thanh một cái, đối với người kế nghiệp tương lai vô cùng hài lòng.
- Ý, hai người họ cũng đến đây rồi, cuối cùng cũng gặp được người quen rồi.
Diệp Thanh nhìn nhìn đại sảnh, bất ngờ sáng mắt lên, chỉ thấy ở cửa đang tiến vào một nam một nữ.
Người nam đó thân hình cao lớn, cường tráng khôi ngô, dáng vẻ có chút của người từng trải, người tuy đen, bộ dáng cũng không thanh tú, nhưng rõ ràng mắt như quét nước sơn, sắc bén có thần, rõ ràng là tràn đầy trí tuệ, dù gặp được một anh chàng đẹp trai, mặt âu phục cao quý, giơ tay nhấc chân đều tỏ ra đặc biệt có khí chất, vừa nhìn là biết là con cháu nhà quyền quý.
Cô gái bên cạnh, trẻ trung xinh đẹp, chắc cũng hai mốt hai hai tuổi, mặt trái xoan, mũi dọc dừa, ngũ quan tinh tú, mái tóc thẳng tắp rất có phong cách thục nữ.
Chính là đến từ Vương gia của Bắc Kinh Vương Trí Bằng, còn cô gái là Trần Hâm, lúc mới quen tuy Diệp Thanh kết oán với bọn họ nhưng sau đó từ từ hiểu được, càng không nói Vương Trí Bằng là em họ của Nhan Tuyết Khâm, còn Trần Hâm là bạn học của Chu Vi, còn là cháu gái bên ngoại của mẹ kế An Tiếu Trúc Chung Hàn Mai.
Các tầng quan hệ này Diệp Thanh cũng phải tiến lên trước chào hỏi một cái, liền đứng dậy nói tội danh với Chương Ngọc Tân và Phí Tiêu Vân, sau đó đi ra ngoài đón.
- Khà khà, Bằng thiếu gia, Tiểu Hâm,chào mừng hai người đã đến.
Diệp Thanh sải bước đi tới, vỗ mạnh vai Vương Trí Bằng, tiếp đó lại nhìn Trần Hân cười cười. Hắn được như ngày hôm nay tuy đối nhân xử thế còn có chút e ngại, nhưng trải qua nhiều rồi cũng tự tin hơn, sớm đã dưỡng được bảy tám phần rồi.
Vương Trí Bằng cười nói:
- Nể mặt Viện trưởng Diệp anh chúng tôi cũng không dám không đến, yên tâm, đã chuẩn bị rất nhiều vốn rồi, đặc biệt đến để cổ động cho anh.
Diệp Thanh không khỏi có chút cảm động, lúc này nói:
- Thật ra cũng không cần gắng tiêu pha, thích thì đấu giá, không thích thì thôi, dù thế nào tôi cũng rất cảm ơn.
- Xem anh nói này còn coi chúng tôi là bạn bè không?
Vương Trí Bằng cười to, sau đó vừa đi vừa nói chuyện với Diệp Thanh, nhân tiện cũng nói về việc đại lý hóa mỹ phẩm, cậu ta từ sản phẩm làm đẹp “ Phỉ lệ bạch” của Diệp Thanh đã nhận được không ít lợi ích, tất nhiên muốn tiến thêm bước nữa, lấy được sản phẩm khác, quyền đại lý tinh dầu ngực Ngũ kỳ thủy.
Bàn bạc với Diệp Thanh một là vì Diệp Thanh là ông chủ thực sự của Công ty TNHH Hóa mỹ phẩm Nghiên Đại, hai là vì Ninh Não Nhi cô gái đó quá nhanh nhạy, cậu ta sợ không lấy được giá thích hợp với mình, đoán Diệp Thanh người này chắc dễ nói chuyện hơn.
Nào ngờ, vừa nói đến, Vương Trí Bằng gượng cười lắc đầu, Diệp Thanh này thoạt nhìn thật thà, người lại “ giảo hoạt” như vậy, vừa đến thời khắc mấu chốt, lúc bày tỏ thái độ liền nói việc kinh doanh mình không hiểu, bảo cậu ta đi tìm Ninh Não Nhi bàn bạc tỉ mỉ, thực là đùa với lửa, chắc tiểu tử này đi làm kinh doanh cũng vô cùng mạnh mẽ, không kém gì thành tựu trong y học của hắn.
Tuy nhiên kinh doanh là kinh doanh, bạn bè là bạn bè, Vương Trí Bằng cũng không thể vì Diệp Thanh không muốn cho hắn giá thấp làm đại lý mà oán trách, hận thù, như thế chắc khinh thường Vương Trí Bằng rồi.
Thực ra, cậu ta thực sự hiểu làm Diệp Thanh rồi, Diệp Thanh đối với các việc kinh doanh, đàm phán thương mại còn thực sự không hiểu, nhưng hắn hiểu cách dùng người, hiểu được ủy quyền, điểm này cao minh hơn hẳn rất nhiều ông chủ.
- Ý ~, bọn họ cũng đến sao?
Mắt Diệp Thanh nhíu lại, nhìn về phía cửa.
Vương Trí Bằng cũng nhìn lại, cười nói:
- Thì ra là người của Hà gia, không ngờ, ngay cả Hà Minh Sơn cũng đến, chắc sẽ không đến gây rối chứ?
Trần Hâm hơi tò mò, hỏi:
- Sao thấy các người không hoan nghênh người kia vậy?
Vương Trí Bằng giải thích nói:
- Viện trưởng Tiểu Diệp tất nhiên không hoan nghênh rồi, đối thủ cạnh tranh mà, nam tử phía sau Hà Minh Sơn và Hà Diễm Xung, hơi hói, chính là Viện trưởng của Bệnh viện Hoa Đống Lý Quốc Đống, đồng thời cũng là Hội trưởng của Y Minh Tần Hoài, em nói Diệp Thanh có hoan nghênh không ?
- Ồ, ra là thế.
Trần Hâm giật mình, sự cạnh tranh, xung đột giữa Hiệp hội y sư và Y Minh Tần Hoài cho dù không quan tâm đến chuyện bên ngoài cô cũng đều nghe nói rất nhiều lần.
Diệp Thanh thầm nói, Hà Chỉ, ông và Hà gia sớm đã kết oán rồi, chắc chắn thù sâu như biển, Hà Minh Sơn kia chắc sớm muốn giết mình rồi, muốn giết mình nhưng không dễ dàng như vậy, đem đầu đến còn không biết ai giết ai đâu. Nếu dám động đến người nhà ông hoặc người thân của ông ông sẽ giết hết chúng mày.
Tất nhiên, hắn đoán, Hà Minh Sơn cũng là người có sự nghiệp lớn, trước kia không xử lý hắn, chắc không nghĩ cá chết lưới rách, động thủ với người nhà ông dù sao Diệp Thanh ta không phải là quả hồng thối.
Đúng lúc này, ánh mắt của Hà Minh Sơn nhìn lại, cùng gặp Diệp Thanh một chỗ, ầm vang tựa như châm chọc giữa hai người, cuồn cuộn nổi lên lốc xoáy vô hình.
- Người này là cao thủ, rất cao ẩn sâu không lộ diện, so với tình nhân Nguyễn Yến Thu mạnh hơn nhiều.
Cùng lúc đó, Hà Minh Sơn cũng kinh ngạc khác thường, tuy y biết Diệp Thanh lợi hại nhưng dù sao trước kia chưa thấy tận mắt.
- Tiểu tử họ Diệp này hơi thở rất mạnh mẽ, như con rồng ngủ đông,cho dù là ta đích thân ra tay chắc cũng không đánh được hắn.
Tuy trước kia hai người đều chưa giáp mặt qua, nhưng lúc này đều có thể cảm thấy sự đề phòng và lòng thù địch của đối phương, Diệp Thanh và Hà gia khúc mắc rất nhiều, làm sao không cẩn thận phòng bị được.
- Bác à, tiểu tử kia chính là Diệp Thanh, chắc sau này Chương lão quỷ sẽ nhường chức hội trưởng cho hắn.
Hà Diễm Xung ở bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu, trong lòng không ngừng ghen ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.