Chương 248: không thèm để ý đến tao? Hừm, tao đục tường nhà mày!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Ngũ Thiệu Hưng vờ như không biết vẫn cười khì khì, đoạn nói:
- Diệp Thanh à, y thuật của cậu quả thật là vô cùng cứng cáp, có thể đem so sánh với các chuyện gia được rồi, lại thêm tuổi đời còn trẻ như vậy, chỉ cần nỗ lực cố gắng học tập nghiên cứu thêm, thì không chừng sau này có thể thành một danh y của thời đại nữa đấy, đùng là tiền đồ không giới hạn à! Thế nên nhất thời cậu không cần phải để ý đến cái chức chủ nhiệm gì gì kia làm gì cả, chức tức đều chỉ là giả thôi, chỉ có thực lực y thuật của bản thân mình thì mới đáng để nói chứ! Chỉ cần chăm chỉ làm việc, có thành tích công tác thì lẽ nào lại không có ngày được mở mày mở mặt với thiên hạ sao?
Diệp Thanh gật gù thọ giáo, không cần biết là Ngũ chủ nhiểm có thâm ý gì, nhưng những gì ông ấy nói cũng không sai!
- Ngũ chủ nhiệm, cám ơn ngài đã mời trà, tôi có chút việc bận, đi trước vậy!
Diệp Thanh uống hết chén trà dở rồi đứng dậy nói.
Ngũ Thiệu Hưng cũng phẩy tay nói:
- Được rồi, chỗ Bạch Tinh anh ta cũng đang đợi cậu, tôi có đánh tiếng với anh ta rồi, cấu cứ trực tiếp đi đến đó là được!
Diệp Thanh gật đầu cáo từ.
Đến phòng làm việc của phó chủ nhiệm, gõ cửa, nhưng không thấy có động tĩnh gì bên trong, rõ ràng là không có ai ở trong rồi, Diệp Thanh liền đi hướng về phía phòng bệnh, trước tiên cứ đi lắm vững tình hình đã rồi nói sau, trực tiếp trao đổi với bệnh nhân là một phương thức tốt nhất, đây là một trong số những kinh nghiệm mà anh ta tích lũy được từ khi còn làm trong khoa cấp cứu!
Vừa mới đi đến đầu cầu thang máy, thì bất ngờ gặp ngay một bác sĩ trung y béo mập tầm độ tuổi trung niên, mặc một chiếc áo đồng phục bác sĩ dài màu trắng, người này cũng là người quen, là bác sĩ điều trị chính ở khoa tim phổi, tên là Đồng Thế Khải.
- A, anh Đồng, đúng thật là khéo quá!
Diệp Thanh vội vàng chào hỏi, anh chàng Đồng Kế Khải này mập mạp, dáng vẻ thì ngây ngô, nhưng được cái nhân phẩm con người tương đối tốt, lần trước ở Cửu Long Trại cũng không ngừng ủng hộ cho mình!
- Ai Dô, là Diệp Thanh à!
Đồng Kế Khải mỉm cười đến ôm lấy Diệp Thanh, cười ha hả nói:
- Sớm đã nghe nói là cậu đến đây, sau này chúng ta cùng phòng trong khoa với nhau rồi, có thời gian anh em ngồi tán phét chơi!
- Nhất định, nhất đinh rồi, tôi vẫn cần phải học hỏi anh Đồng nhiều ấy chứ!
Diệp thanh cười đoạn rồi nói.
- Có mà tôi phải học hỏi cậu thì có!
Đồng Kế Khải xua tay cười nói, rồi cũng lúc đó lại hạ thấp giọng than thở một tiếng:
- Viện trưởng Trương vừa đi là bọn họ lại đè nén cậu rồi! nhưng mà cậu cũng không cần phải bận tâm, dựa vào bản lĩnh của cậu thì sợ gì không có ngày được ngẩng đầu!
Diệp Thanh cũng có một chút hơi ngượng ngùng, tuy rằng đây là lời nói an ủi động viên nhưng mà sao thấy dễ nghe vậy? Sao từ lúc nào mà nhiều người lại khen anh mày thế này cơ chứ “khà khà”?
- Anh Đồng, anh có nhìn thấy Bạch tinh không?
Diệp Thanh hỏi.
Đồng Kế Khải tò mò hỏi:
- Cậu tìm anh ta làm gì?
Lúc trước tiến hành hoạt động khám bệnh từ thiện ở Cửu Long Trại, về sau làm ồn ào lên, có một số người không vui, đòi chia đội ra làm hai, Đồng Kế Khải đương nhiên là đứng về phía Diệp thanh, còn Bạch Tinh, Hoàng Húc Quân, thì đương nhiên là chạy theo Hà Phẩm Dật rồi, chúng cùng liên thủ lại làm loạn! Càng đáng ghét hơn nữa là sau khi trở về, Hoàng Húc Quân và cái tên Bạch Tinh kia, bẩm sinh đã biết nịnh hót nên dựa thêm vào hoạt động từ thiện lần đó mà không ngờ chúng lần lượt lên đến trức phó chủ nhiệm, Đồng Kế Khải càng thêm vô cùng khó chịu với bọn chúng!
Diệp Thanh cười khổ sở nói:
- Chủ nhiệm Ngũ muốn tôi cùng hợp tác với Bạch Tinh cơ! Hài, nếu mà được hợp tác cùng với anh Đồng thì tốt biết bao!
Đồng Kế Khải thông cảm nói:
- Vậy thì cậu phải cẩn thận một chút, cái tên Bạch Tinh kia là điển hình của kẻ tiểu nhân, nhất định hắn sẽ giở trò ném đá giấu tay đấy! Giờ hắn đang ở phòng bệnh 308 phía bên kia!
Nói đoạn rồi chỉ một cách đại khái cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh nói:
- Tôi biết rồi!
Rồi vỗ vai Đồng Kế Khải , sau đó theo chỉ dẫn của anh ta mà đi.
…
- A~, hình như người vừa này đi qua là Diệp Thanh thì phải!
- Diệp Thanh nào cơ?
- Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là chủ nhiệm Diệp Thanh khoa cấp cứu rồi!
- Thật không, cậu không nhìn nhầm đấy chứ, Diệp chủ nhiệm thực sự đến ngoại khoa tim phổi của chúng ta làm bác sĩ điều trị chính rồi sao? Tôi lại cứ tưởng là chuyện đồn đại, mọi người nói cho vui nữa là!
- Oa, thật đúng là như vậy à, bác sĩ Diệp đẹp trai lắm, lần trước tôi đi vào khoa cấp cứu có gặp rồi!
- Thế này thì cặp mắt của các cô đúng là có phúc rồi nhé! Có thể tiếp cận gần hơn thần tượng của mình rồi nhé!
- Choáng, mấy cô nhóc si tình kia! Chủ nhiệm Diệp có bạn gái rồi đấy!
- Có bạn gái thì đã sao vẫn có thể cướp được lại mà!
- Đúng đó, Diệp chủ nhiệm hiện tại đang buồn vì mất chức, chỉ cần chúng ta nhẹ nhàng, an ủi chăm sóc một chút, chẳng lẽ không chiếm được trái tim của anh ta sao?
Một nữ y tá dáng vẻ thanh cao, ngón tay dài tinh sảo tựa như Cửu Âm Bạch Cốt Trảo vậy, mô hồ như sẽ bắt lấy trái tim đang phiền muộn kia cúa Diệp Thanh vậy!
- Ôi, đáng tiếc, Diệp chủ nhiệm y thuật vô song là vậy, hào khí hơn người, không ngờ lại bị bọn tiểu nhân hãm hại, đường đường là một chủ nhiệm thế mà chớp mắt một cái biến thành một thầy thuốc bình thường! sao lại tai vạ như thế cơ chứ?!
- Đúng đó, để cho người khác soi mói nghĩ xấu! Nếu là tôi, chắc sớm đã không chịu được sự đả kích này, chắc đâm đầu vào miếng đậu phụ tự tử quá!
- Ôi, tội nghiệp Tiểu Thanh Thanh, bây giờ rất cần đến sự an ủi của chúng ta, chi em ơi, đi thôi, đi an ủi tinh thần đang yếu ớt của anh ta!
- Cậu đi trước đi, đi chinh phục anh ta!
- Ôi, nghe nói Diệp chủ nhiệm vì viện trưởng Trương mà đắc tội với ông chủ mới của mình rồi! Cho nên mới cho Thịnh Triều Cẩm chỉnh anh ta!
- Chậc Chậc, nghĩa khí à, Diệp chủ nhiệm đúng là một người có nghĩa khí! Chỉ cần nói đến đây thôi thì cái bệnh viện to như Ngô Đồng cũng không có ai có thể sánh bằng!
- Nói về người hùng của thiên hạ, thì ai có thể tranh được với Diệp chủ nhiệm!
- Được rồi, được rồi, đúng là không thể chịu nổi các cô, đều ngoãn ngoãn đi làm việc hết cho tôi, đừng có mà ở đây luyên thuyên nữa!
- Hứ, dâm một tý cũng không được à! Khó mới gặp được thần tượng một lần, chúng tôi đâu có dễ dàng gì đâu!
…
…
Những câu nói sau lưng của các nữ y tá kia đều lạc vào tai Diệp Thanh, thương lê thần châm của anh ta đã luyện thành, y võ kết hợp, y thuật là võ công, võ công là y thuật, lục thức nhạy bén, thần diệu vô cùng, đến chỗ đó cũng có thể nghe thấy, đương lúc liền mỉm cười, trong lòng cũng vui vui!
- Hê hê, xem ra ở bệnh viện Ngô Đồng này anh cũng được hoan nghênh ghê ha! Ít nhất cũng không kém sự ảnh hưởng của Tiểu Linh một chút nào rồi!
Vẫn chưa đi đến phòng bệnh số 308, ở đằng xa đã thấy có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đồng phục bác sĩ dài màu trắng đang nói chuyện mật thiết với nhau, có một người trong đó tầm ba mốt ba hai tuổi, để đầu đinh, dáng người hiên ngang, gương mặt cương nghị, chỉ có điều đôi mắt hơi có chút nham hiểm, chính là phó chủ nhiệm khoa ngoại tim phổi Bạch Tinh.
Người còn lại tuổi tác cũng không có kém nhiều, gương mặt gầy guộc, đến đôi tai cũng không nhìn thấy, người này Diệp Thanh cũng có ấn tượng vài phần, hình như là đi du học ở Nhật Bản về, tên là Phan Quảng Tự, trước kia cũng từng có chút tình ý với Mã Tiểu Linh, lại còn có từng tặng hoa nữa, nhưng mà Mã Tiểu Linh không có nhận!
Hê hê, mẹ nó, đây là tình địch à nha! Tuy nói rằng người này không đủ cân đủ lạng để làm tình địch với mình, nhưng mà thân là đàn ông mà, thấy có người thầm thương trộm nhớ bạn gái mình, trong lòng ít nhiều cũng có chút không vui chứ?
- Bạch Tinh!
Diệp Thanh đi tới trực tiếp gọi tên tiểu tử đó, để mình phải gọi hắn là chủ nhiệm, đúng là không nói lên lời được, nói về y thuật, về lý lịch, về nhân phẩm, chẳng có chỗ nào được một phần vạn bản thân cả! nhưng mà, sau này lại là đồng sự với nhau lên gương mặt Diệp Thanh cũng có chút mỉm cười với hắn.
Bạch Tinh liếc qua khóe mặt, cũng chưa thèm để ý đến anh ta, tiếp tục thảo luận với Phạm Quảng Tự, trên mặt của hắn không có một động thái gì cả, nhưng kì thực bên trong đã tức lên đến tận cổ rồi:
- Mẹ nó, cái thằng chết tiệt, vẫn nghĩ bản thân là chủ nhiệm khoa cấp cứu sao, đến trước mặt ông mày mà còn sĩ diện?! Hứ, mày nên biết rõ là bây giờ không phải là thời của viện trưởng Trương nữa rồi, đến viện trưởng Thịnh cũng muốn chỉnh mày, những người làm cấp dưới như bọn tao chẳng lẽ lại không tâm lý với lãnh đạo một chút sao? Thằng nhóc, hong khô mày sang một bên trước đã rồi nói!
Phan Quảng Tự cũng là vô cùng khó chịu với Diệp Thanh, nhìn thấy Bạch Tinh diễn như vậy, tất nhiên là cũng vui mừng thích thú xem kịch hay thôi, thế là lúc đó cũng “ba láp ba xàm” với Bạch Tinh kinh khủng, mơ hồ như càng nói chuyện càng thêm hứng thú vậy, mưa xuân từ miệng hai người đàn ông bay tứ tung, hồn nhiên đến mức không thèm nhìn Diệp Thanh!
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, cũng không thèm quan tâm, tiểu nhân đúng là tiểu nhân, nghĩ rằng thế này có thể làm mình tức giận được sao? Đúng là hài hước! nếu mà đã không thèm để ý đến tao thì tao cũng không coi mày ra gì luôn.
- Bác ơi, bệnh tình của bác sao rồi?
Diệp Thanh vào phòng bệnh 308, nhiệt tình chào hỏi một lão bá đang chờ đợi làm phẫu thuật cấy ghép tim.
Ông cụ nọ thấy Diệp Thanh mặc áo bác sĩ màu trắng, dàng người nho nhã, thái độ lại gần gũi thân mật, hơn hắn so với hai tên thanh niên trẻ tuổi không có biết phép tắc gì kia, thế lúc đó liền nhiệt tình bắt chuyện với Diệp Thanh.
Rồi sau đó Diệp Thanh liền chủ động bắt mạch và châm cứu cho ông cụ kia, thế là ông ấy cũng cảm thấy cơ thể có phần kha hơn!
Diệp Thanh nói:
- Lão bá à, bệnh của bác chưa đến mức phải phẫu thuật cấy ghép tim đâu!
Ông cụ kia ngạc nhiên nói:
- Bác sĩ đều nói là, nếu mà không ghép tim thì sẽ bị suy tim mà!
Diệp Thanh nói:
- Đây là bác bị xơ cứng động mạch vành nên mới dẫn đến bệnh tim, tôi viết cho bác một đơn thuốc, bác về uống theo đơn này rồi xem xem tình hình thế nào.
Ông cụ kia vội nói:
- Ồ vậy thì tốt quá! Vừa mới nói đến cái việc thay tim này à, trong bụng tôi đã phát hoảng lên rồi, bác sĩ ơi, cậu chắc chắn rằng tôi uống thuốc rồi bệnh sẽ khỏi à?
Diệp Thanh nói:
- Mười phần thành công thì khôn chắc nhưng bảy tám phần thì có, đây là phương thuốc gia truyền nhà tôi, nếu như mà uống vào không có hiệu quả thì bác lại đến làm phẫu thuật cũng không muộn mà!
Ông cụ nọ vui mừng dị thường, vị bác sĩ tuy là trẻ tuổi, nhưng mà kĩ thuật châm cứu thì đúng thật là không thể chê vào đâu được, vừa rồi mới tiện tay châm cho mình vài kim, không ngờ bản thân cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi! Cái cậu bác sĩ này à, y thuật quả như thần, lời anh ta nói lẽ nào lại không tin sao?
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, liền lấy giấy bút ra viết phương thuốc:
- Đảng sâm 6 khắc, đương quy 6 khắc, bạch thược 3 khắc, địa hoàng 3 khắc, phục linh 4 khắc, bạch thuật 3 khắc, hoàng kì 2 khắc, nhục quế 1 khắc, ngũ vị tử 3 khắc, viễn chí 3 khắc, cam thảo 3 khắc, tam lăng 1 khắc, nga thuật 1 khắc, mỗi ngày một thang, uống 300 thang, ngày uống chia làm ba bữa.
- Bác sĩ trẻ tuổi à, quả thật là cám ơn lắm lắm! nếu cái ông già này mà khỏe lại được, thì cậu đúng ân nhân cứu mạng tôi rồi!
Ông cụ nọ không kiên nhân đợi được Diệp Thanh đưa cho mình phương thuốc mà vui mừng tự tay lấy nhanh về, vui mừng nói:
- Ông gì này cũng có am hiểu một chút về dược lý trung y, phương thuốc này thành công hay không thì chỉ cần nhìn qua là biết được rồi!
- Tốt, đây là một phương thuốc tốt!
Anh bạn trẻ tuổi, phương thuốc này cảu anh quả thật là cao minh à!
Ông cụ nọ nhìn đi nhìn lại rồi vô cùng kích động nói.
Bạch Tinh nhìn thấy vậy, tức tối như muốn nổ ngực ra vậy, bệnh nhân này là do bạn thân mình phụ trách, khó khăn lắm mới thuyết phục được ông ấy làm phẫu thuật ghép tim, không ngờ bị Diệp Thanh mới đó thôi mà đã làm tan nát hết cả!
Mẹ nó, nếu mà cái phẫu thuật này của mình mà thanh công, không cần nói đến thi sát hạch cuối năm, mà đến ngay thành tích công tác cũng được nhấn mạnh thêm mấy nét bút nữa ở trên bảng thành tích, chỉ cần tính người nhà bệnh nhân biếu quà thôi cũng đếm không biết là bao nhiêu tiền, bèo nhèo gì thì mấy ngàn tệ là cũng phải có! Thế mà cái thằng chó chết họ Diệp kia phá hoại cơ hội tốt của ông mày! Đây là chuyện mà con người làm đây ư, cái thằng…!
- Diệp Thanh, anh làm cái gì vậy?!
Bạch Tinh tức giận tiến vào, vô cùng thô bạo, một tay cướp lại phương thuốc từ trong tay ông cụ nọ, “ bịch” vứt xuống dưới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.