Chương 279: Lang băm giết người?
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Trong thời gian ngắn, quần chúng tức giận, nước miếng cũng có thể giết chết người, giao thông rất nhanh ùn tắc, nhưng, đây là cầu vượt, nhiều nhất chỉ có thể tắc người đi bộ mà thôi, cảnh sát giao thông không có thời gian quản nơi này- đường Liễu Lang, thấy hỗn loạn mỗi ngày nhiều vô kể, ai quản được đây.
Mã Tiểu Linh vội vàng, nhìn mọi người nói lớn:
- Mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi hoàn toàn không đánh gã, chỉ đẩy gã ra mà thôi.
Diệp Thanh giải thích nói:
- Mọi người cũng thấy rồi, vừa nãy chúng tôi cho gã 20 đồng, nhưng gã vẫn chưa hài lòng, sống chết ôm lấy đùi tôi không buông, tôi mới dùng sức thoát ra, cũng không có đánh gã.
- Ha ha, vậy chúng tôi thật không nhìn thấy gì? anh đã cho gã 20 đồng? Ở đâu ở đâu?
Nam tử đeo kính râm dũng mãnh ồn ào nói, vừa nói còn vừa tìm, giả vờ khua khoắng, ngơ ngẩn làm như không thấy, quả thực tức chết.
Diệp Thanh nói thầm, ngươi mắt lợn hả, cái bát kia hai tờ 5 đồng, một tờ 10 đồng không phải là 20 đồng sao? Đều là chúng tôi cho, nhưng gã cũng không thèm cãi cọ cùng người khác, chỉ nói:
- Tôi là Bác sĩ, để tôi giúp gã kiểm tra một chút, có đả thương hay không lập tức sáng rõ.
Tên nam tử dũng mãnh kia nói:
- Ngươi kiểm tra, còn không phải là ngươi nói xong rồi sao.
- Phải, phải đưa đi viện mới đúng.
Diệp Thanh không để ý đến những người này, trực tiếp lên trước kiểm tra cho Cẩu tử, dọi mắt, xem khoang miệng, bắt mạch, ấn niết cái bụng… Các thủ pháp cực kì thành thạo, chuyên nghiệp vô cùng, người dân vây xung quanh xem ồn ào lập tức yên tĩnh.
- Người này là Bác sĩ? Cũng thật nhìn không ra, tuổi tác nhỏ như vậy.
- Chính là, đáng tiếc thật, không ngờ ngay cả tên ăn mày cũng ra tay, đánh người ta thành như thế, dù là Bác sĩ, e rằng y đức cũng không tốt lắm?
- Đó chưa chắc, có lẽ là hiểu lầm thôi, anh xem, hắn kiểm tra rất nghiêm túc như vậy, không ngại bẩn thỉu, không ngại hôi thối, đã nói rõ y đức như thế nào rồi.
- Đúng vậy, tôi lần trước đi Bệnh viện nhân dân Thành phố, có một dân công và tôi cùng vào khám, thái độ của Bác sĩ kia đối với hắn rất coi thường.
…
- A, đau quá, tôi muốn chết.
Cẩu tử lăn đi lộn lại, chỉ kêu có hai câu này, thanh âm thê thảm, ăn khớp với bề ngoài đáng thương của gã, đặc biệt là các chỗ da nứt nẻ và đoạn chân lìa, lừa không ít người rơi lệ, chỉ trích Diệp Thanh càng mạnh thêm.
- Diệp Thanh, thế nào?
Mã Tiểu Linh cũng ngồi xổm xuống, hỗ trợ kiểm tra, hỏi.
Diệp Thanh nói:
- Gã căn bản không có bệnh.
Mã Tiểu Linh nhìn xem qua, cũng không tìm ra bệnh gì, người này, tuy gầy yếu, bẩn thỉu, nhưng vô cùng khỏe mạnh, sao lại đau như thế? Không khỏi nhíu mày lên, không có bệnh? Vậy cố ý lừa gạt rồi, muốn tống tiền?
Thanh âm của hai người tuy nhỏ, nhưng cũng bị người xung quanh trộm nghe được.
Gã nam tử dũng mãnh đeo kính râm kêu lên:
- Các người, nói gì vậy? người ta đau thành như thế, cũng kêu không bệnh?
- Đúng là, quá đen tối, muốn không bồi thường viện phí cứ nói thẳng ra, hà tất phải nói dối trắng trợn .
Các người hai người trẻ tuổi này, quá đáng quá, tôi người già này không nhìn được.
- Ngươi rốt cuộc có phải là Bác sĩ không, người mù cũng có thể nhìn ra bệnh, không ngờ ngươi kiểm tra cũng không ra?
- Dù là thầy thuốc cũng là lang băm.
…
Trong lòng Diệp Thanh nghi hoặc, lẽ nào thực có ẩn tình gì, bệnh tật không thành, ngay cả y thuật của mình cũng không kiểm tra ra? Lập tức, liền khởi động đồng hồ công nghệ cao, tiến hành quét.
Về bàn luận của những người vây quanh đó, hắn cũng không thèm quan tâm.
- Vẫn là không có bệnh?
Diệp Thanh công phu một lát, biết được tình hình vận hành các khí quan chủ yếu của toàn thân Cẩu tử, đột nhiên khẽ vang một tiếng :
- A, đây là gì? sao trong miệng còn ẩn dấu được một bao con nhộng? Cừ thật, che dấu rất tốt, dùng đầu lưỡi cuộn lại, vừa nãy mình kiểm tra vẫn không hiện ra
Diệp Thanh sửng sốt liền dùng tay móc miệng Cẩu tử, muốn lấy bao con nhộng kia ra.
- Đừng đừng đừng đừng.
Cẩu tử vô cùng chột dạ, biết Diệp Thanh đã phát hiện, không dám nhìn đối phương, chỉ liều mạng lắc đầu giãy dụa, làm bộ co rút, bụng đau, Diệp Thanh dùng tay nắm lấy cằm, Cẩu tử kinh hãi nghĩ thầm thời gian cũng không kém, vội vàng liều mạng lẩn tránh, răng , lập tức cắn bao con nhộng, bột thuốc đăng đắng chảy ra, Cẩu tử hung hăng nuốt lấy “ ừng ực” ngay cả xác con nhộng cũng nuốt xuống.
Diệp Thanh vội lấy tay đi móc, đáng tiếc, sao kịp được?
- A … ô ô .. đau, đau, đừng đừng.
Cẩu tử lần này thực sự đau bụng, miệng sùi bọt, không ngừng co giật, ánh mắt lìa phát tán, hô hấp trở nên dồn dập, thậm chí có phần vất vả, giống như lúc nào cũng phải hít thở không ngừng, chỉ chốc lát, trong mũi đã bắt đầu chảy ra máu màu tím đen.
- Diệp Thanh sao lại như thế?
Sắc mặt Mã Tiểu Linh thay đổi, lo lắng không ngừng. Lần này dù nói thế nào cũng liên quan đến mạng người, có lòng muốn kéo Diệp Thanh dời đi, nhưng tình thế không cho phép, nhiều người chắn lại, muốn chạy cũng không dễ dàng, hơn nữa cô hiểu tính của Diệp Thanh , luôn luôn coi trọng mạng người trên tiền đồ, danh tiếng hơn nữa nếu bỏ chạy lương tâm của chính cô, cũng không qua được.
Diệp Thanh lấy ra ngân châm, nhanh như chớp đâm chêm lên người Cẩu tử "Đốc du", "Cách du", "Can du", "Đảm du", "Tỳ du", "Vị du", "T6~12 huyệt giáp tích " tổng cộng mười bảy mười tám huyệt lớn, là phương thức giải độc của Thương lê thần châm, đồng thời giải thích:
- Gã ngậm trong miệng thuốc độc, vừa nãy cắn phá rồi.
- Hả, trúng độc? là độc gì?
Diệp Thanh vừa châm nhanh kim châm vừa nói:
- Bệnh nhân xảy ra ngất, nhiệt độ cơ thể giảm, huyết áp tụt, mạch đập giảm, khó thở, đồng tử giãn to, tứ chi phản xạ tăng cường, đây đều là bệnh trạng của độc cyanide, đặc biệt là trong hơi thở tản ra mùi hạnh nhân, đây là mọi loại độc đều có cyanua.
Mã Tiểu Linh gật đầu, mùi này cô cũng ngửi thấy, biết là hơi của cyanua, là cyanide thủy phân sinh ra axit Xianic. Trên thế giới có khoảng 40% người vì thiếu gien tương ứng, căn bản không thể ngửi thấy mùi này, rõ ràng, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh ngoài nhóm này.
- Vậy anh có thể cứu giúp hắn trở về không ?
Mã Tiểu Linh lo lắng hỏi, Cyanua là kịch độc, nuốt phải 50~100mg có tử tử vong ngay .
- Anh cố gắng hết sức thôi.
Thời điểm nguy kịch, Diệp Thanh lại bình tình, bóng châm bay tán loạn, dốc lòng cứu người.
Cùng lúc đó, người dân xung quanh xôn xao bàn luận.
- Người này lẽ nào thực sự là bác sĩ? Các người xem, thủ pháp châm kim của hắn như nước chảy mây trôi, mơ hồ lộ ra phong cách của tông sư, không khổ luyện tám mười năm, tuyệt đối không thể luyện ra.
- Đúng vậy, nhà bên cạnh tôi có người là Bác sĩ đông y, cả đời châm cứu cũng không thuần thục như thế đâu.
- Trúng độc Cyanua? Còn giấu thuốc độc trong miệng? Đó cũng là ngụy biện, muốn ta nói, chính là tiểu tử này đả thương người, muốn chối bỏ trách nhiệm, cố ý lừa gạt mọi người, mọi người đừng tin hắn.
- Xem ra bề ngoài nhã nhặn, lòng dạ lại cực kì hung ác, là tên khốn nho nhã này suýt nữa đánh chết gã ăn mày kia, đến sùi bọt mép, chảy máu mũi.
- Choáng, các người không hiểu đừng nói lung tung, tôi là Bác sĩ của Bệnh viện nhân dân Thành phố, gã ăn mày này quả thực trúng độc Cyanua, tuyệt đối không thể bị người đánh thành như vậy.
- Thật không? Lẽ nào chúng ta nghi oan đôi bạn trẻ này?
Mã Tiểu Linh đứng lên nói:
- Mọi người tin chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không tổn thương người huynh đệ ăn xin này.
Cô mắt sáng long lanh, xinh đẹp vô cùng, xem ra cũng không phải là người xấu, nhưng cũng có sức thuyết phục không ít. Người dân xung quanh hơi yên tĩnh, cũng dần dần có chủ kiến của chính mình.
- Ồ, hóa ra là như vậy.
- Tôi cảm thấy tên ăn mày hẳn không muốn sống rồi, tự sát đó.
Lời này tuy không có chút thuyết phục nhưng cũng không phải không có lí.
Tuy nhiên, lập tức có người hoài nghi:
- Ăn xin muốn tự sát rất đơn giản, trực tiếp từ cầu nhảy xuống là được, làm gì còn phải rắc rối như thế, hơn nữa, độc Acynua là thứ quý, thuộc chất độc quản lí thử nghiệm, ăn mày sao có thể dễ dàng có được?
- Có lẽ là tiểu tử này hạ độc?
Tên nam tử dũng mãnh đeo kính râm chỉ vào Diệp Thanh nói.
- Choáng, chúng ta có bao nhiêu đôi mắt như vậy, hắn làm sao hạ độc được?
- Bây giờ không phải quản ai hạ độc hay là tên ăn mày tự sát, mà là cố gắng cứu người, sao các người không phân biệt được?
- Trúng độc Acynua có thể đơn giản cứu được sao? Tôi thấy hay là chúng ta mau chóng gọi xe cứu thương đi.
Bác sĩ của Bệnh viện nhân dân Thành phố kia chỉ vào Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh nói:
- Hai vị là bác sĩ của Bệnh viện Ngô Đồng à, Nam tên là Diệp Thanh, nữ là Trưởng khoa cấp cứu Mã Tiểu Linh , Phương pháp châm cứu giải độc của Bác sĩ Diệp rất nổi tiếng, gọi xe cứu thương cũng không bằng để hai người họ ở hiện trường cứu.
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người xung quanh liền “ òa” bùng lên.
- Thật hay giả hả, không ngờ là Bác sĩ Diệp? Ừ, trước mặt quả thực có chút giống.
- Đã sớm nghe nói bác sĩ Diệp trẻ tuổi đẹp trai, cuối cùng hôm nay đã gặp được rồi.
- Này này, các người nói Bác sĩ Diệp rút cuộc là ai hả?
- Choáng, ngay cả Bác sĩ Diệp cũng không biết sao?
Lập tức có người hiểu chuyện, bắt đầu kể lể về sự tích truyền kì về Diệp Thanh, nói chuyện rất say sưa, nhưng, hầu hết có chút nói quá, Diệp Thanh cũng không thèm đi đính chính, hắn đang bận, làm gì có thời gian hả.
- Ô ô… hả…. ủa…
Cẩu tử không ngừng co rút, kêu thảm thiết, miệng sùi bọt mép, trong lòng hối hận không ngừng, đồng thời có ý phẫn nộ.
Hưu ca, Báo ca, tại sao các người phải lừa ta? Tại sao phải lừa ta? Rõ ràng nói là một viên thuốc tê, vì sao giống trúng độc, ta lập tức sẽ chết các người dùng kịch độc hại ta,các người gạt ta, ta không muốn chết.
Cẩu tử vô lực giãy dụa, trong mắt trong sâu thẳm lộ ra tuyệt vọng vô tận, như thấy đen trắng không rõ ràng đã bắt đầu chuyển động trong người hắn, bắt đầu thần chí không rõ ràng, sau đó, đầu bất ngờ cong vẹo, lập tức hôn mê tại chỗ.
Cũng là Diệp Thanh cứu trị đã lấy một đoạn, đột nhiên kẹp trúng “ Huyệt Hôn Thụy” , như thế có thể chậm một chút, hắn cần thời gian để sắp xếp giải độc linh đan.
Loại độc Cyanua này có chút thuốc giải, hiệu quả rất tốt, như kim cương hỗn hợp, trong đó nguyên tố và Cyanogen phân ly thành Cyanogen không độc,và và Acynogen tự hợp thành oxy hóa dung môi sắc tố tế bào và Acynogen, ví dụ như Hydroxyl amin với cyanogen thành Vitamin B12 và Co2edta…
Nhưng, Diệp Thanh đang phối trí linh đan, các nguyên liệu thuốc đều do Y linh trực tiếp trao đổi mà có, lại thông qua các dụng cụ chế luyện trong Y linh bảo tháp mà thành, tuyệt đối so với hỗn hợp kim cương mạnh hơn rất nhiều lần chính là một ít bột cũng thấy hiệu quả, lập tức mạnh như rồng như hổ cũng không kì quái.
Thị dân xung quanh cũng không biết nói nhiều như vậy, bọn họ chỉ thấy tên ăn mày bất ngờ mở mắt, sau đó cổ liền co, vừa thở gấp dường như cũng ngừng lại, không khỏi sợ hãi, chỉ cho rằng tên ăn mày chết chắc rồi.
Đúng lúc này, vài tên ăn mày bộ dạng rách nát giãn đám người, xông vào, cả người bọn chúng phát ra mùi tanh hôi, thân thể đều có tàn tật lớn hoặc nhỏ, thật ra không cần chen chúc đám người cũng tự động mở đường.
- Cẩu tử à, ngươi thế nào rồi?
Một người kinh hãi hô to.
- Cẩu tử, huynh đệ thân thiết của ta, ngươi sao lại chết như thế hả?
Một người bổ vào người Cẩu tử, khóc rống lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Một người tức giận xông vào Diệp Thanh quát:
- Là ngươi đánh chết Cẩu tử rồi? Lấy mạng đổi mạng đi
Nói xong, kêu hô vài tên ăn mày cầm gậy gộc đi đánh Diệp Thanh
Diệp Thanh vội vàng giải thích:
- Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi không đánh gã, tôi là Bác sĩ, vừa nãy đột nhiên hắn bệnh, tôi đang cứu chữa giúp hắn.
Tên nam tử dũng mãnh đeo kính râm một bên châm biếm nói:
- Đều trị chết người rồi, còn bác sĩ, ta thấy là lang băng giết người cũng không khác lắm.
- Hả? Ngươi trị chết hắn rồi ?
- Ngươi dựa vào gì để chữa trị lung tung? Tại sao không đưa đi Viện?
- Ngươi đền mạng cho Cẩu tử đi.
Lập tức có người nói thay Diệp Thanh:
- Vị này là Y sư giỏi nhất Bệnh viện Ngô Đồng, Thần y Diệp Thanh đó.
- Ta quản thần y lá hay thần y cây, đầu năm nay, thần y lừa người còn ít sao, ông đây cũng nói mình là thần ỳ nè, giúp ngươi chữa trị, châm lung tung vài cái, ngươi có muốn hay không?
- Ngươi lang băm giết người, trị chết Cẩu tử rồi, ông muốn đánh chết ngươi.
- Mọi người cùng lên đánh chết hắn.
Bẩy tám tên ăn mày kia lòng đầy căm phẫn, hung hăng, đòi mạng Diệp Thanh, người xung quanh lũ lượt khuyên bảo, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh cũng ra sức giải thích, tránh né, trong khoảng thời gian ngắn xôn xao, thu hút rất nhiều người đến xem.
Chỉ chốc lát, thậm chí Đài truyền hình, các kí giả của báo chí cũng nhận được tin nóng, lũ lượt tới giơ camera, máy chụp ảnh điên cuồng chụp.
…
Ngã tư đường, trong lầu viết chữ hơn hai mét, tầng sáu, bên cửa sổ đã ngồi hai người, một lớn một râu ria xồm xàm, tay phải thiếu một ngón tay hơi gầy thay bộ trang phục rách nát, đang ngồi trên đường, quả thực không kém tên ăn mày Cẩu tử là mấy đúng là Thịnh Tuấn Phong và Tần Hưu.
Tần Hưu lạnh lùng cười nói:
- Phong thiếu gia, ngài đợi xem vở kịch hay nhé, tôi đảm bảo , qua việc hôm nay, Thành phố Phù Liễu không còn đất trú chân cho Diệp Thanh, bảo đảm hắn như chuột qua đường, người người hô đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.