Chương 363: Lang vườn thì sao mà tin được
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Oa, sắp 400 rồi, mà vẫn còn lộn nữa sao.
- Đúng là cao thủ, tuyệt đỉnh cao thủ.
- Nhanh quá, nhìn mà mắt hoa hết lên rồi, còn lợi hại hơn cả những người xuất thân từ võ đường ý chứ.
- Ai dà, tôi thấy không biết người này từ nhỏ được học qua kinh kịch hay sao ý?
- Là Cân Đấu Vương trong truyền thuyết ý.
- Thân thủ này, nếu mà tham gia Olimpic, chắc chắn sẽ dành được chức quán quân.
- Này, hỏi một chút, người này là ai thế? bệnh viện Ngô Đồng mà cũng có những cao thủ như vậy sao? Đúng là ngọa hổ tàng long à.
- Hừ, ngay cả chỉ nhiệm Diệp oai phong lẫm liệt của chúng ta mà còn không biết sao?
- Chủ nhiệm Diệp nào thế?
- Diệp Thanh đó, Tiểu Diệp thần ý đó, Phù Liễu đệ nhất ngân châm đó.
- Chưa nghe thấy bao giờ.
Người này cảm thấy xấu hổ, lau lau mồ hôi.
- Đúng là dế chũi.
Lập tức có rất nhiều tiếng chửi vang tới và những ánh mắt nhìn lại.
- Tôi...
Người này đúng là chẳng có tầm mắt gì cả.
- Chủ nhiệm Diệp gì chứ, người ta đã không còn là chủ nhiệm rồi, nghe nói sắp được bổ nhiệm là viện trưởng phân viện Ninh Thành đó.
- Đúng đúng đúng, sao mình lại quên cái này nhỉ, gọi chủ nhiệm Diệp, gọi nhiều quá thành thói quen rồi.
- Thật hay đùa vậy?
- Oai, tên tiểu tử này thật là tài giỏi, mới ngần này tuổi đầu, chắc chưa tới 22 tuổi đâu nhỉ, mà đã làm chức viện trưởng rồi sao?
- Đó chính là thanh niên kiệt suất nhất của bệnh viện Ngô Đồng chúng tôi đó, anh có ý kiến sao? Có ý kiến thì cứ nói ra đi không phải khách khí đâu.
- Ý kiến cái đếch gì, thuần túy chỉ là đả kích người thôi.
- Đúng đó, người với người so với nhau đúng là khiến người khác tức chết đi được.
- So sánh hàng họ với nhau cũng vậy thôi.
- So sánh thế cũng đòi so sánh.
...
- Anh, anh lợi hại quá à.
Diệp Thanh lên biểu diễn, Diệp Tĩnh đứng ở dưới rất hưng phấn nói vọng lên.
- Anh, anh lợi hại quá.
An Tiếu Trúc cũng kêu lên như Diệp Tĩnh, nhưng ngữ khí và thần thái không giống như Diệp Tĩnh, mang theo chút ngọt ngào, khiến Diệp Thanh không khỏi sung sướng, quả thực muốn thốt lên một cậu: anh tất nhiên là lợi hại rồi, lần đầy tiên cùng với cô em ấy ấy, chẳng nhẽ cô em chưa từng thưởng thức qua sự lợi hại của anh sao?
- Ha ha, cũng tầm thường thôi.
Những suy nghĩ cực đoan này tất nhiên là không để cho người ngoài biết rồi, cho dù nói ra, cũng phải tìm chỗ nào đó không có ai mới dám nói với An Tiếu Trúc, cho nên lúc này Diệp Thanh cũng chỉ khẽ mỉm cười thôi, vẻ khiêm tốn xua tay nói.
Lập tức, thu hút được những cái liếc nhìn của đám con gái khác.
Những ánh mắt nhìn về cậu, quả thật vô cùng phong tình, Diệp Thanh cười ha ha, rồi quay người đi về chỗ ngồi của mình.
Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc và Diệp Tĩnh đều trở về chỗ ngồi của mình, còn Nhan Tuyết Khâm, Chu Vi mấy người họ căn bản không đứng lên cổ vũ gì, người ta cũng đã có ba người đẹp lên đón rồi, còn cần gì mình phải lên nữa.
Diệp Thanh ngồi xuống, tiếp tục cùng Trương Hạo Bác, Lão Trịnh, Jacson, Tô Thông nói chuyện với nhau, không khỏi nhún vai, cảm thấy mặc bộ quần áo thể thao này vẫn thoải mái hơn, cái bộ véc màu trawngsn ày nó cứ gò bó người quá, nhìn lịch sự thì lịch sự đó, nhưng khiến người ta hoạt động không được thuận tiện cho lắm, đâu giống như hiện tại, một hơi mà lộn được tận bốn năm trăm vòng, toàn thân thấy thoải mái vô cùng.
...
Một lát sau, Chu Vi liền lên sân khấu hát một ca khúc có tên là Truyền kỳ, giọng hát rất trong và du dương uyển truyền, không có chút khàn khàn giống như Vương Phi ( Vương Phi là một trong những Diva hàng đầu của nền âm nhạc Trung Quốc hiện nay), nên đã thu hút được rất nhiều ánh mắt và sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người và những fan đang ngồi dưới khán đài.
Sau đó, còn rất nhiều tiết mục khác, nhưng toàn bộ những tiết mục biểu diễn hôm nay, ngoài tiết mục của Chu Vi ra không có tiết mục nào vượt qua tiết mục của Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh cả, có thể nói, hai người này hôm nay được xem là hiện tượng nổi bật nhất.
Còn về phần Chu Vi, người ta đã có rất nhiều fan rồi, cũng đã là một trong những ca sĩ mới nổi của nền nhạc đương đại rồi, sau này có lẽ còn lên hàng diva nữa ý chứ, nổi như vậy mà không có người hâm mộ ủng hộ thì mới lạ đó.
Gần tới đúng 12h, tiết mục cuối cùng cũng kết thúc, Trương Hạo Bác vẫy tay, lớn giọng tuyên bố, bắt đầu dùng bữa.
Lập tức, đã chuẩn bị từ trước rồi, rất nhiều nữ nhân viên phục vụ, tay cầm những chiếc đĩa đủ màu sắc và các món ăn ngon trên đó, nối đuôi nhau đặt vào các bàn tiệc, còn về rượu ngon thì đã chuẩn bị từ trước rồi, có rượu trắng, rượu đỏ, bia, nếu không đủ thì có thể gọi nhân viên phục vụ mang tới.
Ăn uống linh đình, chén chú chén anh, chuyện trò rất vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.
Đến lượt rượu thứ ba, Trương Hạo Bác liền dẫn theo Diệp Thanh, đi tới từng bàn mời rượu, không còn cách nào khác, đó cũng là phong tục rất đặc sắc của người Trung Quốc mà, chủ nhất tất nhiên phải có lễ nghi trước, hơn nữa, cũng có thể kết giao được rất nhiều quan hệ mới.
Đang đi mời rượu ở bàn bên góc đại sảnh, bỗng nhiên phía trước vang tới một giọng lo lớn rất gấp gáp, hơn nữa lại là tiếng Anh nữa.
- Minna, Minna, em làm sao thế?
Diệp Thanh quay đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt của Jacson rất lo lắng, đang ôm vợ mình, kêu lên gọi vợ mình.
- Em đau bụng lắm, trên người lại rất ngứa nữa.
Minna nhíu màu lại, sắc mặt yếu ớt, thoạt nhìn như vẻ lao động vất vả nên bị thế vậy, vô cùng mệt mỏi nằm trong lòng Jacson, một tay ôm lấy bụng, một tay gãi gãi khắp mặt khắp cổ, trên mặt có những nốt ban đỏ hiện lên, cho dù Diệp Thanh đứng ở tương đối xa, cũng nhìn rõ mồn một.
Trương Hạo Bác và Diệp Thanh tất nhiên ngừng không đi mời rượu nữa, nhanh chóng chạy về phái Jacson.
- Ngứa quá ngứa quá à.
Minna không chịu nổi gào lên, hai tay bắt đầu gãi khắp, có những chỗ thậm chí gãi xước hết da ra rồi, Jacson không khỏi sót thương vợ mình, hiện tại vô cùng hoảng loạn như kiến trên chảo nóng vậy, mất đi khả năng tư duy.
Diệp Thanh thầm nói, đây đúng là câu nói bác sĩ chưa chắc đã chữa được bệnh cho chính mình.
Như những y bác sĩ khoa tim ngoại của bệnh viện Ngô Đồng đã có một ước định bất thành văn, đó là cố gắng không để mình phải tự phẫu thuật cho người nhà mình, bởi vì y học là một lĩnh vực rất phức tạp, cùng một triệu chứng, nhưng nguyên nhân gây bệnh lại rất nhiều, mà lại liên quan đến bản thân mình nữa, lúc đó người nhà hay bạn của mình, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm và ảnh hưởng tới việc chẩn đoán, không hề có lợi cho việc chẩn đoán và chữa trị, rất dễ xảy ra chẩn đoán sai.
Đứng ngay bên cạnh, Diệp Thanh mới phát hiện, triệu chứng của Minna không nghiêm trong như mình dự đoán, trên tay, trên cổ, trên mặt, thậm chí trên đầu đều có thể nhìn thấy nhữn nốt ban đỏ như hạt vừng, nhìn thấy mà ghê hết cả người.
Minna ngứa điên hết cả người lên, như muốn lột da mình ra cho đỡ ngứa vậy.
- Đừng gãi, ngứa nữa cũng không được gãi.
Diệp Thanh tỏ ra vô cùng cứng rắn, cầm lấy hai tay của cô ngăn lại, cảm thấy hai tay cô rất lạnh, tiện thể bắt mạch luôn, mạch tượng rất yếu, tế trầm không có lực, tiếp theo bảo cô há mồm ra, xem lưỡi thì thấy lưỡi nhạt rêu trắng, cùng lúc này, Minna luôn kêu đau bụng.
Diệp Thanh vén tay áo của cô lên, thì thầy trên cánh tay của cô không chỉ có rất nhiều những nốt ban đỏ còn có những mảng da màu tím lớn nhỏ, phân bố không đều nhau, màu sắc đậm nhạn khác nhau, ấn vào cũng không đổi màu, đoán rằng dưới chân và trên vai những mảng tím này còn nhiều hơn, chỉ có điều không tiện để kiểm tra.
Mặc dù người ta là người nước ngoài, tư tưởng rất cởi mở, nhưng giữ chốn đông người thế này mà mình vén quần cô ấy lên xem, như vậy thì thất lễ quá, hơn nữa, căn bản cậu cũng không cần thiết phải kiểm tra những chô đó.
Trên bà, có một đống vỏ cua, Diệp Thanh chỉ thoáng nhìn qua, liền biết rằng nguyên nhân dẫn tới những triệu chứng này là vị hư hàn, không thích hợp ăn tôm cua.
Lần lễ mừng này, có một món hải sản đó là cua hấp, còn chọn những loại cua to và tươi ngon nữa, hấp cùng hành, gừng tỏi, dấm và dầu thơm, dùng lửa nhỏ hấp lên, nhìn đã thấy thèm rồi, chắc Minna cảm thấy vẻ ngoài ngon như vậy nên ăn nhiều một chút.
Nhưng cua lại có tình hàn, , trong đó hàm lượng protein và chất béo rất cao, rất khó để tiêu hóa và hấp thụ, nếu người nào tì vị hư hàn mà ăn vào, sẽ dẫn tới dị ứng, xuất hiện ban đỏ, tử ban, đau bụng, thậm chí tiêu chảy, nôn mửa, đại tiện ra máy vân vân.
Đương nhiên, nói với đối phương nào là tì vị hư hàn, e rằng Jacson và Minna chắc phát điên mất, chắc chắn như vịt nghe sấm mà thôi, không hiểu cậu đang nói gì, không cần nói là người nước ngoài, ngay cả rất nhiều người trong nước, có lẽ nghe thôi cũng đã choáng váng đầu rồi, mà Jacsson lại không hề coi Đông y ra gì cả.
Diệp Thanh cũng không nói gì nhiều, lập tức đứng dậy, rút trong túi ra ngân châm dài chừng 3 thốn 6 tấc, ngẫm nghĩ, hôm nay cũng không có ai mang cồn và bông gạc để sát trùng, những nhân viên ở nhà hàng này chắc chắn cũng không có, liền đi tới gặp nhân viên phục vụ bảo họ lấy cho một chiếc cốc sạch sẽ, sau đó đổ đầy rượu có nồng độ cao nhất, đó là rượu Mao Đài, hai ngàn tệ một chai, không hề tỏ ra tiếc rẻ gì, liền mang ngân châm ngâm trong đó.
Tuy nồng độ này không thể so với cồn 75 độ chuyên dùng để sát trùng được, nhưng có còn hơn không.
Cho dù Jacson không ngăn cậu kiểm tra vợ mình, nhưng trong lòng không hề hi vọng gì, thầm nghĩ, mình còn bó tay thì làm sao cậu làm gì được chứ.
Lúc này ông ấy tỏ ra rất lo lắng, cũng không thèm chú ý Diệp Thanh đang làm gì, chỉ dùng tiếng anh vẻ cầu cứu Trương Hạo Bác nói:
- Trương, Minna bị dị ứng rồi, tôi nghi ngờ là tiểu cầu bị thiếu hụt, nên dẫn tới hồng ban và tử ban, ở đây không có thuốc, rất nguy hiểm, mau chóng đưa tới bệnh viện thôi.
Trương Hạo Bác vỗ vỗ vai của hắn, ra hiệu cho ông bạn đừng nóng nảy, rồi chỉ về phía Diệp Thanh, nói:
- Yên tâm đi, Diệp Thanh sẽ chữa được thôi.
- Cậu đó sao? Làm sao có thể đươc chứ, đây tử ban do dị ứng mà.
Jacson có chút tức giận, thầm nghĩ, tôi với anh bạn bè bao nhiêu năm rồi, sao anh lại có thể giao phó cho một lang trung như vậy chứ?
Không giúp tôi gọi xe cứu thương đã đành, lại để một lang vườn chữa bệnh cho vợ mình nữa, đúng là quá đáng quá, chẳng phải bệnh viện Ngô Đồng có rất nhiều chuyên gia về da liễu đó sao, tùy ý gọi một người tới đây là được chứ gì, nếu không nể mặt anh, thì làm sao tôi để cho cậu thanh niên kia kiểm tra cho Minna chứ, sức khỏe không phải trò đùa mà.
- Yên tâm, cậu ấy không để anh thất vọng đâu.
Trương Hạo Bác mỉm cười, kiên trì nói. Diệp Thanh đã mang lại rất nhiều kì tích cho mình rồi, nếu ngay cả bệnh cỏn con này mà còn không giải quyết được, thì làm ăn gì nữa.
Minna đau khổ kêu lên:
- Jacson, toàn thân em ngứa ngáy vô cùng, có phải em bị ngộ độc rồi phải không?
Jacson sờ vào mặt cô, nhẹ nhàng an ủi nói:
- Không sao đâu, chỉ là dị ứng bình thường thôi, sẽ khỏi ngay thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Minna, trong lòng Jacson như rỉ máu, rốt cục cũng không kìm nổi nữa, ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi vẻ tức giận nói với Trương Hạo Bác:
- Trương, nếu anh không gọi xe cấp cứu ngay, thì từ nay về sau chúng ta không bạn bè gì nữa.
Đúng lúc này, tay Diệp Thanh kẹp ngân châm, đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.