Thần Y

Chương 472: Lộ đuôi cáo già

Hành Xích Đạo

04/09/2013

Không thấp thỏm mà được sao? Nhân viên nhận tiền của ông chủ, về mặt địa vị lại tuyệt đối không có khả năng ngang bằng, trước mặt ông chủ, hơi thở cũng tự nhiên không kìm được mà thấp xuống, cái này gọi là nắm gót chân Asin của người khác, đương nhiên loại người cừ tới mức mà công ty không thể không có, ông chủ bắt buộc phải cầu xin anh ta làm việc là ngoại lệ, nhưng, loại người “siêu” như thế, tuyệt đối phải là kiểu lông phượng với sừng lân, không ít những quản lý, giám đốc có thâm niên còn không có khả năng này, Dương Văn Quân chỉ là một người mẫu tép diu, càng không thể liệt vào hàng ngoại lệ đó.

- Vào đi!

Bên trong truyền đến âm thanh của một lão đầu, Dương Văn Quân, hít một hơi thật sâu, sau khi lồng ngực phập phồng một trận kịch liệt, lập tức liền bình phục trở lại, sau đó, đẩy cửa ra, bước vào bên trong.

- Triệu tổng, ngài tìm tôi ạ?

Dương Văn Quân nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó chào hỏi vô cùng lễ phép.

Chỉ thấy, phía sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim, trên chiếc ghế mát xa màu đen thoải mái, một người đàn ông trung niên mặt mày hồng hào, trên trán, khóe mắt không ít nếp nhăn, trông tuổi tác tuyệt đối không nhỏ, ít nhất cũng tầm năm nhăm tuổi đang ngồi, không, nên nói là một lão trung niên nam tử, đang đeo một đôi kính gọng vàng đắt tiền nổi tiếng, ngón tay cái đang đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo Phỉ Thúy xanh tới như chiếc mũ xanh thời Nguyên, Minh, một bộ âu phục thẳng tắp khá vừa vặn, chất liệu và cắt may vừa nhìn đã biết là loại vô cùng sang trọng, tinh tế, xem ra cũng khá chỉnh tề.

Dương Văn Quân tuy là trước kia chưa từng gặp qua người này, nhưng lúc này đây, không cần đoán cũng biết, người ngày chính là ông chủ của công ty TNHH tiêu thụ ô tô Lôi Mạn Ninh Thành, Triệu Hồ Uý.

- Ha ha, là tiểu Dương à, lại đây lại đây, ngồi, ngồi xuống, không cần câu nệ.

Triệu Hồ Uý vừa mở miệng đã gọi tên của Dương Văn Quân, lại cười một cách vô cùng thân mật, ha hả hói, chỉ có điều, phía sau cặp kính gọng vàng đó, đôi mắt già lơ đãng lộ ra ánh mắt hi hí, thanh sắc bất động, liền nhìn nhìn quét một lượt từ trên xuống dưới thân hình duyên dáng của Dương Văn Quân.

Dương Văn Quân là một tiểu cô nương không rành nhân tình thế sự, ông chủ bảo cô ngồi, cô cũng phân biệt nổi là khách khí thật, hay chỉ là lời khách sáo giả tạo, dù thế nào cũng vô cùng ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha đãi khách, lưng thẳng lên như gọng bút, hai chân khép lại, trong tay cầm một góc váy, trái tim nhỏ không ngừng đập thình thịch thình thịch, nói:

- Không biết Triệu tổng gọi em đến có việc gì ạ?

- Hề hề

Dương Văn Quân càng không dám nhìn Triệu Hồ Uý, Triệu Hồ Uý lại càng không kiêng nể gì, ánh mắt chăm chăm hướng lên trên người Dương Văn Quân quét lên quét xuống, quả thực như muốn xuyên thấu lớp áo quần của cô, chui và bên trong thân thể cô mà ngắm nghía, liền nuốt ực một ngụm nước miếng, cười tủm tỉm nói:

- Cũng chẳng có việc gì, em đến đây làm việc chắc cũng được một tuần rồi chứ nhỉ, chỉ là muốn hỏi em xem tình hình công việc, cuộc sống thế nào thôi, có quen với bầu không khí làm việc ở chỗ tôi không?

Dương Văn Quân bất thình lình được sếp quan tâm mà cảm thấy lo sợ, ngượng ngùng nói:

- Triệu tổng, ngài quá khách khí rồi, em thấy ở đâu rất rốt, các đồng nghiệp đều rất quan tâm em.

Triệu Hồ Uý nghĩ thầm, những người đó dám không đối tốt với cô sao, lão đây đã căn dặn xuống, còn đứa nào dám làm khó cô, đương nhiên, hắn cũng không thể nói như thế ra, vẫn cứ cái vẻ cáo già, cười tủm tỉm nói:

- Thế thì tốt, ở đây chăm chỉ làm việc, về sau đãi ngộ sẽ dần dần cao lên.

- Cảm ơn Triệu tổng đã khích lệ.

Dương Văn Quân ngẩng đầu lên nhìn vị ông chủ này một cái, cảm thấy nụ cười tủm tỉm đó, cũng có chút hòa nhã dễ gần mà, không hề đáng ghét giống như mấy bạn đồng nghiệp kia nói, cô nha đầu chưa trải qua nhiều chuyện phức tạp trong xã hội thầm nghĩ.

- Ha ha, không có gì, mỗi người công nhân đến chỗ tôi làm việc, tôi cũng đều rất quan tâm, khích lệ họ.

Triệu Hồ Uý khoát khoát tay, tiến lại, ngồi xuống bên cạnh Dương Văn Quân, thế này thì có thể ngắm nghía thưởng thức người đẹp càng thêm rõ ràng, nói không chừng còn có cơ hội xuyên thấu qua lớp áo của cô, nhìn được phong cảnh tuyệt mỹ núi non sừng sững bên trong cơ.

Dĩ nhiên, với quyền thế, tiền tài của hắn, muốn con gái cởi hết quần áo xuống cho hắn nhìn, thì cũng có không ít các em xinh đẹp chủ động tiến lên mà trút váy xuống, nhưng thưởng thức người đẹp mà, nói đến chính là cái kiểu nhìn lén nhìn trộm, như thế chẳng phải kích thích hơn là xem trực tiếp sao? Đặc biệt là, Triệu Hồ Uý đã hơn năm mươi tuổi, dĩ nhiên đã thuộc vào cấp bậc “nhão xuống”, không phải là loại kích thích biến thái, thì không thể khơi dậy được dục vọng ban sơ nhất của hắn.

- Cảm ơn Triệu tổng.

Dương Văn Quân theo bản năng, liền xê dịch vào bên trong, cùng một người đàn ông xa lạ, cách gần như vậy, cô thực sự không có chút thoải mái nào.



- Tiểu Dương à, nhà em ở đâu thế?

Triệu Hồ Uý lôi chuyện gia đình ra nói, muốn thông qua nói chuyện phiếm, có thể dụ con cừu non này lơ là một chút, đến lúc đó, mình chỉ cần làm một cái, là có thể âu yếm, thưởng thức ngốn nghiến rồi.

- Nhà em ở Phù Liễu.

Dương Văn Quân cúi đầu, hơi có chút thẹn thùng nói.

- ồ, Phù Liễu là một nơi rất tốt, anh thường hay đến nơi đó, sơn thủy thanh tú đẹp đẽ, con gái cũng rất xinh, chẳng trách có thể sinh ra một mỹ nữ khí chất tao nhã, điềm tĩnh như Tiểu Dương em đây.

Triệu Hồ Uý cười ha hả, nhân cơ hội thò đầu lại, từ cổ áo váy của Dương Văn Quân liếc mắt một cái, lập tức, khiến hắn kích động đến không chịu nổi, oa, trắng quá mịn quá, hai viên thịt mềm mại này, nắm trong tay vuốt ve, thế thì thích đến mức nào đây.

DươngVăn Quân đáng thương, bị người khác lợi dụng, lại không chút cảm giác gì, ngược lại lại còn cảm thấy Triệu Hồ Uý là người bình dị dễ gần, nhớ lại lời nhờ vả tìm việc của cô bạn gái cùng học Vương Lan Lan, liền đột nhiên ngẩng đầu lên, đánh bạo nói với Triệu Hồ Uý:

- Triệu tổng, em có một việc, muốn nhờ ngài giúp đỡ, không biết có nên nói hay không.

- Hầy, cái gì mà nên nói hay không nên nói chứ.

Triệu Hồ Uý lập tức hưng phấn, lia lịa gật gù, suýt chút nữa thì chấn hưng hùng phong, hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì, tôi mà giúp được, nhất định sẽ giúp em.

Trong lòng tự nhiên đắc ý không chịu được, thầm nói, chỉ cần ngươi có điều nhờ vả, ta có thể thuận thế mà đưa ra loại yêu cầu đó mà, ai chà, cái cô Tiểu Dương này, quá cao tay, không ngờ lại biết được ông đây có ý với cô, lập tức liền bày bậc thang cho ông trèo lên, hì hì, xem ra con nhỏ này cũng khá lẳng lơ đấy nhỉ.

- Là thế này, Triệu tổng, em có một người bạn thân, cũng là bạn học của em, gọi là Vương Lan Lan, cô ấy bây giờ đang làm việc cho một xưởng may của Ninh Thành, hôm nay sau khi đến xem môi trường làm việc trong cửa hàng của chúng ta, cũng rất muốn đến làm, không biết có được không ạ?

Dương Văn Quân hỏi, mặc dù lúc nói ra lời cũng có chút lo sợ, nhưng cứ nghĩ đến việc có thể giúp được bạn thân, liền không quan tâm nhiều như thế nữa, cùng lắm, bản thân bị từ chối, mất mặt, nhưng nếu mà thành công, nguyện vọng của Lan Lan sẽ có thể đạt được, không biết là sẽ vui mừng như thế nào đây. Hehe.

- ồ, là thế à.

Triệu Hồ Uý nói thầm, tưởng việc gì, không phải là tuyển thêm một nhân viên vào sao, chỉ cần em chiều tôi, đừng nói một người, kể cả công việc của mười người thân thích, anh đây đều lập tức giúp em giải quyết, có điều, anh phải giả vờ đắn đo một chút, tốt nhất là để con tiểu nha đầu này chủ động mà ngã vào vòng tay mình, như thế mới thú vị.

- ạch, vốn không phải là không được, nhưng nhân viên trong tiệm của chúng ta phần lớn cũng đã đủ rồi cơ...

Triệu Hồ Uý trầm ngâm nói.

Dương Văn Quân tức thì nóng vội, nói:

- Người bạn đó của em, cũng vô cùng ưu tú, mặc dù bằng cấp không cao, nhưng hình tượng khí chất cũng khá xuất chúng, hơn nữa mồm miệng lại lanh lợi, làm việc cũng vô cùng chăm chỉ thật thà.

- ha ha, tôi biết, bạn của em mà, đương nhiên là không có chỗ nào kém rồi, nể mặt em, tôi sẽ nhận cô ấy, sáng sớm ngày mai bảo cô ấy đến làm việc sớm một chút nhé, bắt đầu làm từ trợ lý tiêu thụ, thế nào?

Triệu Hồ Uý cười tủm tỉm nói, đôi mắt già đã rực cháy lên rồi, bởi vì “ thưởng thức” lâu như vậy, lại thêm mùi hương rất hiếm gặp chui vào mũi hắn, khiến hắn có chút kìm chế không nổi.

- thật chứ, tốt quá rồi.

Dương Văn Quân hưng phất đến mức đứng vù lên, vẻ mặt sung sướng, tay cũng không biết nên đặt vào đâu thì thích hợp, hướng về phía Triệu Hồ Uý cúi đầu một cái, nói:

- thực sự rất cảm ơn ngài, Triệu tổng, em bây giờ liền đi thông báo tin vui này cho cô ấy.



Nói xong, ngoảnh người liền muốn bước đi.

- ấy, Tiểu Dương

Triệu Hồ Uý đương lúc cao hứng, làm sao lại có thể để cô đi dễ dàng như thế được, lập tức đứng dậy, bước chéo lên một bước, bàn tay to chụp tới, liền ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của Dương Văn Quân.

- Triệu tổng, ngài đang làm gì thế?

Dương Văn Quân hoảng hốt, tự nhiên liền lập tức giãy dụa.

Triệu Hồ Uý tuy già rồi, nhưng xét cho cùng vẫn là đàn ông, sức mạnh vẫn lớn hơn Dương Văn Quân rất nhiều lần, lập tức liền kéo tiểu cô nương đáng yêu này vào lòng, nụ cười hề hề dâm đãng nói:

- Tôi đã giúp em một việc lớn như vậy, em lại không thể hiện một chút sao?

Giống như cáo già lộ đuôi ra.

- Á, không, không được!

Dương Văn Quân đơn thuần, lại không rành thế sự, lúc này cũng biết là gặp phải con yêu râu xanh biến thái, những cảm nhận trong lòng về Triệu Hồ Uý tự nhiên lập tức liền cuốn về, cô ra sức giãy dụa, đẩy hắn, đá hắn, bóp hắn:

- Triệu tổng, tôi cầu xin ông, đừng làm thế với tôi, sao ông lại có thể làm thế với tôi.

- Hì hì, thôi mà, Tiểu Văn Quân Quân, xấu hổ gì chứ, Triệu tổng sẽ làm cho em thật sung sướng.

Triệu Hồ Uý ôm ngang Dương Văn Quân lên, liền ném thẳng lên bàn làm việc, Dương Văn Quân đáng thương, trong chớp mắt ngã xuống choáng bảy tám phần, thiếu chút nữa thì ngất đị, có điều cô biết lúc này bản thân không được choáng, bởi thế liền cắn đầu lưỡi, cưỡng ép kích thích bản thân mình tỉnh táo trở lại, sau đó liền ra sức đừng lên, cùng lúc đó, trong miệng hét lớn:

- Cứu mạng với.

Không biết làm sao, căn phòng làm việc này lại được thiết kế ở một nơi khá hẻo lánh, càng có khả năng khi thiết kế, sớm đã xem xét tới “ loại khả năng này” , hiệu quả cách âm tốt đến thần kỳ, không ngờ lại chẳng có người nào đến cứu cô.

- Đừng kêu nữa, kêu rách cổ họng cũng không ai thèm đếm xỉa tới cô đâu, ngoan ngoãn đi, nghe lời Triệu tổng, Triệu tổng sẽ rất cưng chiều em.

Triệu Hồ Uý khuôn mặt dữ tợn, đôi tay lớn tiến hành chiến đấu với đôi tay đôi chân của Dương Văn Quân, chỉ chốc lát sau đã chiếm thế thượng phong, hung hăng ghì chặt Dương Văn Quân xuống bàn làm việc lớn, sau đó lền xé toác chiếc váy của cô.

- Xoạt xoạt

Vạt váy bị xé rách một miếng lớn, mắt nhìn bàn tay to lớn đó liền thuận theo dùi sờ soạng vào trong.

- Á.

Dương Văn Quân hét lớn lên một tiếng, không biết thứ sức mạnh từ đâu tới, lại giãy được một tay ra, thuận tay cầm lấy một chiếc bút bi trên bàn là việc, liền đâm thẳng vào mặt con quỷ dâm dê này.

Xoạt

Triệu Hồ Uý nghiêng bên đầu, né được, có điều chiếc bút bi đó vẫn vạch một đường lên bộ y phục sạch sẽ của hắn, lập tức, một vết đen đen, rất khó coi hiện lên.

- Cái đồ oắt con nhà ngươi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Triệu Hồ Uý trong nháy mắt liền nổi giận, giơ cánh tay to như quạt hương bồ, liền đánh vào mặt Dương Văn Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook