Chương 217: Oan gia ngõ hẹp, da báo tất đen
Hành Xích Đạo
21/03/2013
-Khụ khụ!
Diệp Thanh lập tức không thể đỡ được nữa, liền liếc mắt lại kiểm tra một lần nữa, vẫn còn may, đã dùng chăn che nên không nhìn thấy gì nữa rồi! Hắn sở dĩ không lập tức đứng dậy ra khỏi giường, là bởi vì phía dưới vẫn đang cương cứng, nếu đứng dậy, chăn màn bị kéo lên, thì quá là mất mặt.
-Cái đồ dâm đãng, lại đùa giỡn Diệp Thanh rồi!
Ninh Não Nhi cầm khăn mặt đi ra, cái khăn mặt cũng là cô tự mang theo, cô không thích dùng đồ của khách sạn, dù đây có là khách sạn tốt cũng không được.
-Sao thế? Cô ghen à? Hay là cô làm chuyện đấy đi, tôi đứng ngoài nhìn?
Trần Du cong đôi môi gợi cảm, cười tươi như hoa.
Khuôn mặt non nớt của Ninh Não Nhi ửng hồng, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp mê hồn người,dỗi hờn nói:
-Tôi đâu có nhàm chán như cô!
Trong bụng nghĩ, nếu như ta thật sự muốn trêu đùa Diệp Thanh, cũng là lúc không có ai, làm gì có thể để cho mi nhìn thấy.
-Tôi đi đánh răng rửa mặt đây!
Diệp Thanh cảm giác bên dưới đã trở lại bình thường, liền đứng dậy, chui vào nhà vệ sinh, hưng phấn vào buổi sáng đúng là phiền phức, đặc biệt là khi có hai đại mĩ nữ kề bên.
...
Ăn xong bữa sáng ở khách sạn, 3 người trả phòng, sau đó đi dạo phố, lúc sắp đến trưa mới ngồi xe tới quán 4s.
Xe của Ninh Não Nhi sau khi bị đâm ngày hôm qua, mặc dù bên ngoài trông vô cùng thê thảm, nhưng độ an toàn của chiếc xe vẫn có thể an tâm được, các tấm kim loại của xe đều rất chắc chắn dày dặn, những bộ phận bên trong đều không bị hư hỏng thiếu sót gì, nhân viên của quán 4s đã gia công lại các tấm ván, gia cố thêm lớp kim loại, thay mới một cái đèn xe, lắp vào 4 tấm kính ở cửa xe, cũng đã khôi phục lại được gần như nguyên trạng, nhìn chung là vẫn có thể đi được.
Có công ty bảo hiểm bồi thường, bọn họ cũng chẳng đưa tiền, cứ thế lái xe đi mất, Ninh Não Nhi và Trần Du vẫn ngồi đằng trước, Diệp Thanh ngồi đằng sau.
Họ tìm được một nhà nghỉ nhỏ nhưng sạch sẽ trong thành phố, gọi vài món bình dân, ăn xong cơm liền đi ra đường lớn. Họ còn phải tới Ninh Thành xem nhà xưởng nữa. Chạy gần hơn trăm mét, lúc sắp qua trạm thu phí Ninh Thành, liền rẽ vào khu phục vụ để đổ xăng.
-Ơ, đó không phải là cái xe hoành tráng đâm phải chúng ta hôm qua sao? Diệp Thanh vừa xuống xe liếc nhìn thấy chiếc xe hơi 4 chỗ lộng lẫy màu tro xám đỗ ở đó, liền nổi giận đùng đùng, nghĩ bụng, đúng thật là oan gia ngõ hẹp.
Cái xe này bên ngoài rất thời trang, đi đến đâu cũng gây sự chú y, Diệp Thanh sao có thể nhận nhầm được.
Trần Du cũng gật đầu nói:
Đúng thế, chính là cái xe này, Lamborghini! Nhưng các dấu vết va chạm đều không còn nữa, chắc hẳn là cũng đã sửa chữa lại giống chúng ta rồi!
Diệp Thanh đột nhiên có chút kích động, muốn lao lên đập xe của bọn họ, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn cố nhẫn nhịn.
Cái xe này rất đắt, đập xong chắc cũng không thể đền nổi. Mặc dù trong tay hiện anh đang có hơn một triệu, nhưng đây là tiền quỹ dự phòng đầu tư của ông Ngô đưa, không thể tự tiện lấy ra dùng được. Đương nhiên là nếu lấy ra dùng thì chắc ông Ngô cũng không có y kiến gì, nhưng mà như thế thì lại chẳng thấy ngại sao?
Hơn nữa, đập xe cũng chẳng bằng trực tiếp cho đối phương một trận? Cái loại công tử nhiều tiền này thì cũng chẳng thèm quan tâm gì đến tiền bạc, đập xe của hắn, hắn cũng thấy xót, chi bằng đập cho hắn một trận để cho hắn nhớ đời!
-Đi! Chúng ta vào trong đi!
Diệp Thanh hất tay một cái, ánh mắt thoáng lấp lánh, sát khí đùng đùng xông vào nhà ăn, xe hắn để đây, chắc hẳn là đang ăn cơm ở bên trong.
Ninh Não Nhi đi giày cao gót, “cộp cộp cộp” vội vã nện giày đi theo, gọi với
-Diệp Thanh, anh đừng có làm bừa đấy!
Cô có chút lo lắng, Diệp Thanh một khi đã xúc động rất có khả năng sẽ đánh cho đối phương một trận tơi bời khói lửa. Đối phương đi xe đẹp như thế, chắc hẳn sau lưng cũng phải có vai vế lớn, chứ chắc không phải là như dân thường có thể động chạm được.
Trần Du ngẫm nghĩ lại cũng thấy không ổn lắm, cô thở dài, vội đuổi theo nói với hắn:
-Diệp Thanh, hay là thôi vậy, dù sao chúng ta cũng không bị sao cả, đúng không?
Bọn họ dù sao cũng là con gái, không thích mấy chuyện thị phi, đặc biệt là đi gây chuyện với mấy công tử nhà giàu như thế này.
Diệp Thanh lắc đầu, kiên quyết nói:
-Loại người như thế không đánh không được! Nếu nó thái độ tốt, chịu xin lỗi bồi thường thì còn được! Nếu mà thái độ không tốt thì, hừ hừ!
Hắn xoa xoa nắm đấm, rảo bước vào bên trong.
Hắn luôn rất biết điều, tính khí không quá khó chịu, nhất là đối với người trong nhà, ví dụ như đối với chị dâu Xa Tư Na, hoàn toàn có thể nhường nhịn. Nhưng đó do nể mặt anh trai, với lại cũng là biểu hiện của sự hiểu biết, trọng tình thân, không muốn làm cho gia đình có to tiếng, không yên ổn khiến cho bố lo lắng.
Nhưng với những người lạ mặt lại dám đến ức hiếp ta đây, thì đấy lại là chuyện khác. Ta với mày chẳng thân thích thù địch gì, việc gì ta phải nhẫn nhịn mày, đến cả nữ sát thủ cao cường ta còn có đánh bại được, chẳng lẽ lại phải sợ hạng công tử bột như mày chắc?
Trần Du lè lưỡi, trong ánh mắt lóe lên tia sáng nói với Ninh Não Nhi :
-Não Nhi, không ngờ anh ta trông mềm yếu như thế mà lại có thể có lúc bạo ngược đàn ông như vậy, tôi còn tưởng anh ta chỉ biết bẽn lẽn thẹn thùng thôi chứ.
Ninh Não Nhi khẽ nhíu mày, lo lắng nói:
-Anh ấy không phải là dạng yếu đuối, chẳng qua chỉ là bình thường không thích gây với người khác, không thích tính toán mà thôi. Nói đoạn, vội vàng kéo Trần Du đuổi theo. Cái tên tiểu nam nhân này rất dễ nổi cáu, hôm nay đột nhiên bốc hỏa, dám cá là sẽ gây ra chuyện lớn lắm!
Diệp Thanh xách theo dao, hùng hùng hổ hổ, à, không, là cầm theo kim châm, trông như là muốn đâm châm vào người khác. Hắn bước vào nhà ăn, đảo mắt nhìn quanh bốn hướng, ánh nhìn vũ bão như chim ưng, rất có khí chất yêng hùng, nhưng mà, ngay sau đó đã khiến hắn rất thất vọng.
Mẹ kiếp, nhiều người như thế mà không có thấy người hắn cần tìm. Rõ ràng hôm qua nhìn thấy là hai đôi nam nữ, một đứa còn mặc đồ da báo, sao giờ lại không nhìn thấy nữa?
-Diệp Thanh, tìm được rồi à?
Ninh Não Nhi kéo Trần Du chạy lên hỏi Diệp Thanh.
Diệp Thanh lắc đầu:
-Ôi, hình như là không phải! Tôi nhớ rõ là hôm qua bọn nó gồm bốn người, hai nam hai nữ, trong đó một đứa mặc bộ da báo dài tay , không rõ lắm là áo phông hay là váy, nhưng hiện giờ thì không nhìn thấy nữa rồi.
Hôm qua xe chạy nhanh quá, cửa xe lại dán miếng che tối màu nên đến mặt của đối phương hắn cũng không nhìn rõ.
Trần Du nói:
-Có lẽ bọn nó hôm nay đã thay quần áo rồi thì sao? Chi bằng anh cứ hét lên, là đứa nào hôm qua đã đâm phải bọn tao?
Ninh Não Nhi nghe thấy thế liền lườm cô ta một cái, kéo Diệp Thanh nói:
-Thôi, chúng ta đi thôi! Đôi co với hạng người như thế không đáng, với lại hôm qua cảnh sát chẳng đã bảo đảm với chúng ta là sẽ phạt nặng người có lỗi rồi mà.
Diệp Thanh lắc đầu nói:
-Như thế không được, hôm qua chút nữa thôi là chúng ta bỏ mạng, sao có thể dễ dàng bỏ qua thế được! Anh sẽ ngồi ở đây chờ hắn, anh không tin là nó không xuất hiện, xe của chúng nó còn ở bên ngoài kia.
Nói xong, liền tìm một chỗ ở trước cửa để ngồi, chỗ này vừa có thể nhìn ra được nhà ăn, vừa có thể quan sát được cả bên ngoài, tầm nhìn khá là bao quát.
-Ôi dào, cái tên tiểu nam nhân này, một khi đã nổi máu anh hùng lên thì ngang như cua ấy.
Ninh Não Nhi và Trần Du đành phải ngồi xuống cùng chờ với hắn ta.
Đột nhiên, mắt Diệp Thanh sáng rỡ, mục tiêu đã xuất hiện! Chỉ trông thấy một đứa con gái mặc áo gió màu tím thướt tha đi từ nhà vệ sinh đi vào, áo ngoài banh ra, bên trong để lộ ra chẳng phải là áo phông da báo là gì?
Cô ta hơi mũm mĩm kiểu trẻ con, kẻ mắt màu tím đậm, tóc quăn lọn sóng màu nâu hạt dẻ, váy da báo, đi tất da chân đen, chân dài nóng bỏng và gợi cảm, khuôn mặt cũng khá là đặc biệt.
Đợi cho cô ta đi qua, Ninh Não nhi mới hỏi:
- Là cô ta à?
Trần Du đột nhiên nói:
-Trông cô ta quen lắm. A, tôi nhớ ra rồi, mấy ngày trước cô ta có xuất hiện trên ti vi, hình như là thí sinh trong “Giọng oanh vàng ”, tên là Đàm Sảnh Sảnh thì phải.
Diệp Thanh hỏi:
-Cái gì “Giọng oanh vàng” á?"
Cái loại con trai vô vị như hắn, chẳng bao giờ thèm xem ti vi, cũng chẳng có bất kỳ thú vui giải trí nào, cứ có khi nào có thì giờ rảnh rỗi thì lại chui vào tháp bảo linh học y thuật, nếu không thì y thuật cũng chẳng được như thế, cũng chẳng có cái gọi là “Thương Lê Chân Khí” bảo hộ như thế.
Ninh Não Nhi nói:
-Là một tiết mục thi tuyển, giống như là “Natural voice” và “Super star” ý.
Diệp Thanh vẫn cứ chẳng hiểu mô tê gì.
Trần Du sẵng giọng:
-Rõ ngốc! Nói một cách đơn giản, thì đây là một cuộc thi hát, quy mô khá lớn, nếu mà có thế lọt vào top 3 thì sẽ có thể nổi tiếng.
Diệp Thanh bĩu môi, nói:
-Nổi tiếng thì sao? Kiểu như cô ta , có mà là làm gái y!
Nói xong liền đứng dậy, tiến về phía Đàm Sảnh Sảnh, cô ta giờ đã sáp nhập vào cùng với 3 người kia nữa, vừa đúng đủ 2 đôi.
Ninh Não Nhi lắc đầu:
-Cái tên Diệp Thanh này, hôm nay đúng là quá nóng giận!
Trần Du hí hửng cười, nói nhỏ vào tai Ninh Não Nhi:
-Hắn nhịn cả đêm qua rồi, hôm nay lại chẳng bốc hỏa? Hay là chốc nữa lên xe, cô giúp anh ấy ‘hạ hỏa’!
Ninh Não Nhi lập tức cười mắng cô ta:
-Sao cô lại có thể phóng đãng như thế nhỉ, sao cô không đi mà giúp anh ta hạ hỏa ysddi, cô chẳng phải bình thường vẫn hay bốc là miệng lưỡi của cô là nhất à?
Trần Du lập nũng nịu nói:
-Úi chà, sao lại có thể thẳng thừng như thế được cơ chứ, người ta vẫn còn là con gái, phải biết ngại chứ.
Cái bộ dạng nũng nịu này thì có đến 8 phần là giả bộ.
Ninh Não Nhi liếc xéo cô ta, không có thiện chí nói:
-Cô ấy, thân thể thì trong sáng, nhưng tâm địa thì không!
Trần Du hì hì cười nói:
-Bây giờ chẳng phải còn nguyên tem là tốt rồi à. Với lại, bọn con trai chẳng phải là thích những loại con gái còn nguyên tem nhưng tư tưởng không lành mạnh à? Kiểu như tôi thì vừa đúng chuẩn luôn.
-Cô cứ tự sướng nữa đi!
Ninh Não Nhi khẽ cười, Trần Du cô ta giữ gìn đến tận bây giờ, giống như cô ta nói là quá ư là đáng tự hào. Có điều, bản thân mình chẳng phải cũng là như thế sao, cũng đúng là cùng loại thì hay đi với nhau.
-Não Nhi, chúng ta không đi cùng à?
Trần Du nhìn qua phía Diệp thanh hỏi.
Ninh Não Nhi lắc đầu, nói:
-Chốc nữa anh ta sẽ đánh lộn, chúng ta con gái qua làm gì?
-Nói cũng đúng!
Trần Du gật gật đầu, hỏi:
-Nếu chẳng may anh ta bị thua thì sao? Người anh ta còn đang bị thương mà.
Ninh Não Nhi xua tay:
-Thế thì tôi cũng chịu thôi, anh ta hăng máu quá!
Tuy nhiên, cô cũng quen Diệp Thanh từ lâu rối, cũng khá là biết rõ về hắn, nhưng lại không biết một sự thật là, trông bề ngoài hắn ta nho nhã thư sinh, khuôn mặt rất thật thá, nhưng thực ra lại rất giỏi đánh lộn.
Cô xem cơ bắp trên người hắn ta là biết liền. Đôi phó với hai gã công tử bột kia thì cô cũng khá là có tự tin vào hắn.
Ninh Não Nhi nhớ tới ngày hôm qua lúc giúp Diệp Thanh rắc thuốc có chạm đến cơ bắp của hắn, mặc dù bên ngoài sờ rất có cảm giác, mềm mại, trơn nhẵn, nhưng bên trong rất rắn chắn, ẩn chứa một sức mạnh to lớn, khiến cho người ta có cảm giác như hắn rất có sức mạnh, cô đột nhiên thấy tâm tư xao động.
Cái tên tiểu nam nhân này cũng không phải kẻ nhu nhược đâu.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Cùng lúc đó, Diệp Thanh đã bước tới bên cô gái mặc đồ da báo, sau khi liếc nhìn cả 4 người bọn họ, liền không chút khách khí hỏi:
-Ê, bọn bay là lũ hôm qua đâm phải bọn tao đấy hả?
Hai đôi này đang ngồi tụm vào 1 cái bàn uống nước nói chuyện.
-Mày là ai?
Một tên có cặp lông mày xếch, ngước mắt lên nhìn Diệp Thanh quát nạt hỏi.
Tên này khoảng 23, 24 tuổi, mặt mũi sáng sủa, thanh tú, nhưng lại toát lên vẻ bá đạo, khiến người ta có cảm giác gia thế nhà hắn không tầm thường, không dễ dây vào hắn.
Người con trai còn lại thì cao to vạm vỡ, hơi nhiều tuổi hơn, khoảng 27, 28 tuổi, trông điềm đạm, trưởng thành hơn. Da hắn khá đen, trông không bắt mắt lắm, nhưng bù lại đôi mắt rất sáng và có hồn, cũng có thể được coi là đẹp trai. Trên người hắn ta mặc một bộ thể thao không rõ hiệu gì, nhưng Diệp Thanh có thể nhìn ra, bộ này còn xịn hơn cả Nike với cả Adidas.
Ngoài ra thì còn có một đứa con gái nữa, mặt trái xoan, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú, trông có vài phần khí chất của thục nữ.
Diệp Thanh liếc nhìn thăm dò bọn họ một lượt, lại tiếp tục quay lại nhìn tên con trai mặt mũi sáng sủa vừa nãy, đột nhiên cảm giác rất quen, nhưng hắn chắc chắn là mình không quen hắn ta, mà một phần cũng là do ngại nghĩ. Diệp Thanh cũng trả lời lại hắn ta một cách không khách khí:
-Đừng có giả bộ, tao chỉ hỏi mày một câu, cái xe Lamborghini bên ngoài kia là của bọn mày, đúng không?
-Thì làm sao?
Tên con trai mặt mũi trắng trẻo như con gái bĩu môi nói một cách ngạo nghễ, trong đáy mắt ánh lên sự dè bỉu, có lẽ hắn cũng đã đoán được thân phận của Diệp Thanh. Hắn chẳng qua chỉ cũng chỉ là đi một con xe rẻ tiền, căn bản không thể có khả năng và tư cách để uy hiếp được hắn.
-Mày có biết là thiếu chút nữa thì mày đã đâm chết bọn tao không hả?
Nhìn thấy tên này còn cười, Diệp Thanh vô cùng tức giận! Đáng kiếp, bọn ông đây những ba sinh mạng người rơi vào thập tử nhất sinh, hắn lại có thể không có chút mảy may rung động nào cả. Có kẻ có thể khinh rẻ mạng người như thế. Dù cho mày có là con trai của chủ tịch nước thì cũng không thể được. Tao đây phải đánh cho mày một trận.
-Thế bọn mày bây giờ đã chết chưa? Sao tao thấy chúng mày vẫn sống sờ sờ ra đấy thôi.
Tên con trai lập tức cười rộ lên.
Bên cạnh, đứa con gái mặc đồ da báo phụ họa theo:
-Đúng thế, có chút chuyện vặt mà cũng mò đến kiếm chuyện, anh Tuyết Minh kệ bọn chúng đi, bọn này cố đến ăn vạ, muốn đến kiếm chút tiền viện phí đây mà.
Diệp Thanh liền mỉm cười, tức giận đến mỉm cười, nheo mắt cười lạnh và nói:
-Bọn tao súyt chút nữa thì chẳng còn mạng, còn cố muốn đến ăn vạ? Xe cũng bị bọn mày đâm rơi xuống dìa núi, thế cũng gọi là cố ý đến ăn vạ?
Đứa con gái mặc đồ da báo khẽ cười nhạt nói:
-Ai biết được bọn chúng mày có cố y lái xe xuống dìa núi hay không? Tao nhớ là hôm qua không hề đâm phải bọn mày.Tốc độ nhanh như thế, sao có thể đâm trúng bọn mày được chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.