Chương 218: Đánh người thực sự rất khoái!
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Đây đúng là nói dối trắng trợn ! Ngươi không đụng vào tao, lẽ nào xe tao tự bay chắc? Có đứa ngu nào tự cho xe mình đâm xuống vực để đùa với tử thần không?
Diệp Thanh bỗng chốc nổi giận, đập thẳng tay xuống bàn nói:
- Mày nói cái gì?
Tiếng đạp bàn đó tiếng vang như rung trời động địa, trên bàn tất cả mọi thứ, cốc, điện thoại, túi... bất kể lớn nhỏ, bất kể nặng nhẹ, đồng loạt rung lên, cùng lúc đó, chiếc bàn khẽ khẽ nứt ra một vết rạn, khí thế hoảng sợ đến cực điểm!
Tất cả mọi người trong nhà ăn đều nhìn sang.
Chiếc ly thủy tinh bị hất đổ, nước màu đỏ thẫm bên trong ly bắn ra ngoài, nước bắn vào cả vào người đứa con gái áo da báo, đứa con gái bỗng nhảy dựng và thét lên.
-A! ——
Cùng lúc đó, ba người còn lại cũng đứng cả lên, tức giận nhìn Diệp Thanh.
-Mày bị điên à?
Đàm Sảnh Sảnh nhảy lên, thét lên nói, bộ quần áo này, cô còn phải mặc đi thi nữa, cuối cùng lại bị cái thằng điên không biết từ đâu chiu ra làm bẩn mất. Màu của nước hoa mà bắn lên thì không thể nào giặt sạch được.
Diệp Thanh đang trong cơn tức giận, không cảm thấy mình có lỗi, chỉ thấy việc bắn nước lên người cô ta là chuyện nhỏ. Nên liền ngay tức thì, trừng mắt nhìn lại cô ta.
Đàm Sảnh Sảnh hoảng sợ, không dám đụng chạm gì tới Diệp Thanh nữa, vội vàng tìm chỗ dựa, cô kéo tên con trai mặt mũi sáng sủa nũng nịu nói:
-Anh Tuyết Minh, đấy anh xem, nó làm bẩn hết cả quần áo em rồi.
-Khốn kiếp, trước tới giờ chưa có thằng nào dám đập bàn với tao.
Hắn vụt đứng dậy, tiến thêm một bước, vung tay định đánh Diệp Thanh.
-Tuyết Minh, thôi!
Nào ngờ quyền mới vừa tung ra đã bị người con trai có đôi mắt sáng kéo lại.
-Anh Trí Bằng, làm sao có thể bỏ qua như thế được! Em làm gì có chuyện để bị ức hiếp vượt mặt như thế được.
Tên con trai mặt mũi thanh tú vẫn thấy vô cùng bất bình.
Vương Trí Bằng ném cho Diệp Thanh một cái nhìn rồi nói:
-Lần này chúng ta có chút đuối lý!
Nghĩ kỹ lại, cái tên Tuyết Minh này hơi có chút bá đạo, không thể nào so bì được với chị hắn, hôm qua đã khuyên hắn như vậy rồi mà còn không được, vẫn may là chưa xảy ra án mạng, nếu không thì dù bố của hắn có thế lực mạnh thế nào, họ Vương nhà ta có giàu đến thế nào đi nữa cũng không thể giải quyết êm được vụ này.
-Đuối ly cái khỉ gì, bọn nó lái xe ngu, tự đâm xuống núi, liên quan gì tới em. Chẳng có tí liên hệ nào cả.
Nhan Tuyết Minh vẫn chưa biết sai.
Vương Trí Bằng nén tiếng thở dài nói:
-Thôi chú nể mặt anh, đừng gây vụ này nữa, nếu làm to ra, bố chú lại trách mắng chú đấy.
Vương Tuyết Minh chép chép miệng nói:
-Cũng được, đằng nào thì xe cũng là của anh, anh không có ý kiến gì thì cũng thôi vậy.
Nhưng Diệp Thanh lại không muốn thôi, chỉ tiếp tục hỏi:
-Ngày hôm qua, ai là người lái xe?
Thực ra, trong lòng Diệp Thanh cũng đã đôi phần đoán ra được người lái xe là cái tên mặt mũi trắng trẻo, đẹp như con gái kia lái, đã thế tên khốn này lại chuyên dựa vào quyền thế của bố hắn để hống hách. Nhưng mà, trước khi đánh người thì Diệp Thanh cũng muốn xác định lại cho đúng trước đã.
-Mày còn chưa đi à?
Nhan Tuyết Minh nhìn Diệp Thanh quát, hắn cười khẽ cười khinh bỉ. Trong bụng nghĩ, tao không kiếm chuyện với mày thì đã may mắn lắm cho mày rồi, mày lại còn ở đây lải nhải không thôi.
-Có phải là mày lái không? Tao chỉ hỏi một câu.
Diệp Thanh nhắc lại lần nữa.
-Là tao lái thì làm sao? Mày định ăn thịt tao chắc? Thằng này, tao nói cho mày biết, có những người mà mày không nên động vào.
Nhan Tuyết Minh bắt đầu thấy cáu, cái thằng này không có mắt, dám trêu ngươi tao, tao lại tống mày vào bóc lịch chục năm bây giờ.
Diệp Thanh cười phá lên:
-Mày không phải nằm trong số đó.
Nói đoạn, vung một quả đấm về phía hắn.
Quyền đi trong không khí, tiếng kêu như xé gió, ầm ầm như sấm nổ, đánh trúng ngay vào cằm của đối phương.
"Vù!"
Lập tức, cái tên ngang ngược hống hách kia đã bị hất bay ra xa. Diệp Thanh đánh người nhẹ như bỡn, giống như là đánh bù nhìn rơm.
"Phịch!"
Nhan Tuyết Minh rớt mạnh xuống bàn, sau đó lăn xuống dưới đất, chỉ thấy khắp người ê ẩm đau nhức, cảm giác như xương đã bị đánh gãy, mép miệng trào ra máu tươi.
Tên này đột nhiên bị hạ, hắn lớn bằng này rồi nhưng chưa từng bị ai đánh như vậy.
-Thằng chó, mày dám đánh tao?
Nhan Tuyêt Minh vội trở mình đứng dậy, gân xanh trên trán giật mạnh, không còn hình dáng của công tử bột nữa, mà chỉ giống như một con sư tử tức giận như muốn nổ tung, điên cuồng gầm thét, lao thẳng về phía Diệp Thanh.
Hắn lại không biết rằng đây chẳng qua chỉ là Diệp Thanh hạ thủ lưu tình, nếu không thì kim châm trên tay anh cắm vào hắn thì sợ rằng sẽ khiến cuộc sống sau này của hắn vô cùng thê thảm.
-Đánh mày thì sao? Mày cón dám kêu?
Diệp Thanh tiến lên phía trước định đánh tiếp.
-Chú em, nể mặt anh, bỏ qua vụ này!
Vương Trí Bằng xông ra, đứng chặn trước mặt Diệp Thanh, ở bên ngoài quan sát nên hắn rõ, cộng thêm con mắt quan sát tinh tường, anh biết bản lĩnh của Diệp Thanh không phải là tài giỏi một cách bình thường, đây tuyệt đối không phải là người thường.
-Mày là cái thá gì? Hôm qua mày cũng ở trên xe đúng không!
Diệp Thanh liếc nhìn hắn ta một cách khinh bỉ, trong bụng nghĩ, nếu không phải vì thái độ mày tốt thì tao đây cũng đập cho mày nhừ từ rồi.
Vương Trí Bằng lập tức bị ánh mắt của Diệp Thanh làm cho hoảng sợ, phải biết rằng Vương Trí Bằng đã nắm giữ tập đoàn thương mại lớn trong tay từ khi còn rất trẻ, ngoài những vị đại lão ra, từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp một người nào có khí thế áp đảo như vậy, có cảm giác ánh mắt của cậu thanh niên này rất sắc nhọn, bộc lộ một tài năng được ẩn giấu bên trong.
-Đúng là hôm qua tôi có ở trên xe, tối qua lúc em tôi lái xe gây chuên, có thể là đã gây tổn hại cho các cậu. Hay thế này đi, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện, bồi thường hay gì đó chúng ta từ từ nói chuyện.
Vương Trí Bằng hơi sững người một chút rồi sau đó lại phôi phục ngay được trạng thái bình thường, hắn cười nhạt nói.
-Anh Trí Bằng?
Nhan Tuyết Minh giật mình, đây là anh Trí Bằng sao, từ lúc nào lại trở nên nhã nhặn với người lạ như vậy?
Hai đứa con gái đứng bên cạnh đều rất khiếp sợ, Đam Sảnh Sảnh mặc dù nói lớn giọng nhưng trong bụng vẫn hết sức sợ hãi:
-Loại anh gì chứ, nhìn thấy anh Tuyết Minh bị đánh mà không chịu giúp, còn chủ động bồi thường?
Người con gái mặc áo choàng vai, sống mũi thẳng, rất có dáng dấp của tiểu thư quyền quy là bạn học của Đàm Sảnh Sảnh, tên Trần Kim, thì lại vô cùng tán thành cách làm của Vương Trí Bằng, cô thầm nghĩ:
-Tối qua Sảnh Sảnh lôi mình đi chơi với bọn công tử này mình đã không đồng rồi, vốn tưởng rằng chẳng phải là người tốt gì, nhưng không ngờ rằng tên Vương Trí Bằng này lại còn có chút trách nhiệm, với lại cũng không cậy thế ức hiếp người, đúng là một người anh tốt. Ừm, có thể chấp nhận được.
Hôm qua trên đường quốc lộ, Nhan Tuyết Minh lái xe đâm vào xe của Ninh Não Nhi, Trân Kim với Vương Trí Bằng ngồi ghế sau, đều đồng loạt phản đối, trên đường đi hết sức khuyên giải, chỉ có điều tính khí của Nhan Tuyết Minh lúc đó bạo ngược, căn bản là không nghe lời của bọn họ khuyên bảo.
"Bồi thường?" Diệp Thanh cũng có chút bất ngờ, vốn dĩ hắn cũng không định đòi tiền bồi thường của những người này, chỉ muốn đánh cho một trận để hả cơn tức giận, không người tên này còn biết điều chút. Nhưng mà, hắn ta đã chủ động bồi thường như thế thì ta đây cũng phải mạnh bạo mới được:
-Thế cũng được, mười vạn, việc này sẽ cho qua.
Vừa nói dứt câu, đã thấy có chút hối hận, mỗi mười vạn, thế thì đáng gì cơ chứ, bản thân cũng thấy không đáng gì! Đối với bọn này mà nói mười vạn cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Quả đúng thế thật, người này không cần nghĩ ngợi liền rút ra một tờ séc, “xoạt xoạt” viết một tờ mười vạn, xé đưa cho Diệp Thanh:
-Bất kỳ ngân hàng trong nước nào, bất kỳ một khu vực nào đều có thế rút được.
Diệp Thanh nhận lấy, liếc nhìn tờ chi phiếu, anh xem cũng không hiểu nên cũng chăng muốn xem, liền nhận lấy, chỉ vào tên mặt mũi sáng sủa nói:
-Lần sau thì nhớ đấy , mạng người quan trọng. Nếu hôm qua không phải bọn tao phước lớn thì mày đã giết 3 mạng người rồi đấy.
Sau đó, thản nhiên tự bỏ đi, đi lại phía Ninh Não Nhi với Trần Du.
-Mẹ kiếp, cái thứ gì thế? Đến lượt mày phải dạy tao chắc.
Nhan Minh Tuyết tức gần chết, ở sau lưng chửi mắng.
"Mày vẫn muốn ăn đánh nữa hả?” Diệp Thanh ngoái đầu lại nhìn, cười nhẹ nhàng như gió xuân.
Nhưng Nhan Tuyết Minh thì lại bất giác giật mình một cái, cảm giác được cái lạnh trong câu nói của anh. Hắn biết là nếu như mình còn dám trả treo với Diệp Thanh thì hắn nhất định sẽ xông lên đánh nữa.
-Thôi được, tránh voi chẳng xấu mặt nào, tao nhớ biển số của mày rồi, lần sau sẽ xử đẹp mày.
Trong bụng hắn chửi thầm Diệp Thanh công tử bột mà không biết rằng chính mình càng giống công tử bột hơn.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
-Diệp Thanh, anh thật là giỏi, mười vạn cơ đấy, nếu thêm được 2 đến 3 vạn nữa thì có thể mua được xe mới cho Ninh Não Nhi rồi.
Trần Du đứng dậy cười lớn, chạy lên chào đón anh như đón anh hùng khải hoàn trở về. Diệp Thanh đột nhiên có cảm giác lâng lâng, thực ra, thế thì có là gì, lâu lâu dùng bạo lực đánh người cũng khá là thoải mái. Trước kia mình cũng quá là mô phạm.
Ninh Não Nhi nói:
-Đừng nghe cô ấy nói linh tinh. Đánh người dù sao cũng không tốt, có chuyện gì thì dùng cách đường hoàng mà giải quyết, lần sau anh đừng có kích động như thế nữa nhá.
Diệp Thanh nói:
-Đám người đó nhìn là biết có thế lực, mình có cho ra tòa thì cũng chẳng khác nào trứng chọi đá. Đấy em xem, hôm qua chúng ta báo cảnh sát rõ ràng như thế mà hôm nay đã thấy chút hồi âm nào đâu.
Trần Du nũng nịu nói:
-Não Nhi cũng là quan tâm anh mà, sợ anh bị thiệt.
Diệp Thanh liền cảm thấy hơi ngượng ngùng , vô cùng hối lỗi nói:
-Tôi xin lỗi, vừa nãy tôi nóng quá, không nghĩ đến cảm giác của hai cô. Nhưng mà đối phương cũng biết điều, bây giờ tiền bồi thường cũng đã nhận được rồi, mình đi thôi.
Thế là ba người liền đi ra chỗ gửi xe.
Lúc đi ngang qua chiếc Lamborghini, Diệp Thanh bỗng chốc thấy trong lòng có điều gì đó không ổn, trong tay đột nhiên lại thấy có một chiếc kim hình giống như mũi tên dài 3 tấc 6 phân, chính là chiếc kim châm sắc nhọn, sau đó chiếc kim đó bay một vòng qua chiếc xe, cùng với sự chuyển động của anh, chiếc xe cảm giác bị lùn đi trông thấy.
-Diệp Thanh, nhanh lên xe, anh còn làm gì đấy?
Ninh Não Nhi gõ gõ vào xe, cùng với Trần Du gọi to..
-Đến đây, đến đây.
Diệp Thanh khẽ mỉm cười, chạy lại xe, chui vào ngồi ghế sau.
Trần Du nói:
-Diệp Thanh, anh rõ là nhỏ mọn, đã lấy của người ta mười vạn rồi lại còn đi đâm lốp xe người ta.
Ninh Não Nhi cũng phải nhíu đôi mày thanh tú, cái tên nhỏ mọn này, thích gây chuyện, sao lại giống trẻ con đến thế không biết.
Nào ngờ, Diệp Thanh nghiêm túc nói:
-Không phải tôi muốn châm lốp xe của người ta, mà là lúc tôi bỏ đi ấy, ánh mắt thằng đấy đầy thù địch, tôi sợ bọn họ lái xe đuổi theo chúng ta. Ở trên mặt đất thì chúng ta không sợ chúng nó, nhưng ở trên xe thì chúng ta yếu thế hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.