Chương 74: Oan gia ngõ hẹp
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Giữa ban ngày ban mặt thế này sợ gì chứ...
Diệp Thanh cầm chặt cần câu, nghe theo tiếng nói nhìn theo, lập tức ngẩn người ra: oài, oan gia ngõ hẹp, thiếu phụ kia chẳng phải lần trước kiểm tra ở bệnh viện làm loạn lên đó sao.
Choáng, thành phố Phù Liễu này thật nhỏ bé. Diệp Thanh nghĩ bụng vậy rồi cảm thán.
- Mặc kệ bọn họ đi, coi như chúng ta không thấy bọn họ.
Diệp Thanh tiếp tục câu cá, nói.
- Ồ!
Mã Tiểu Linh gật đầu, rồi cùng câu cá cùng Diệp Thanh, ánh mắt tập trung vào phao câu nổi trên mặt hồ.
...
- Ông xã, cái đình bên kia cũng được đấy, chi bằng chúng ta ra đó câu cá đi.
Thiếu phụ rất vui mừng reo lên, thấy ở đó có người, liền than thở nói:
- Đáng tiếc, lại bị người khác chiếm mất rồi.
- Ha ha, chiếm mất thì làm sao chứ, đuổi bọn họ đi là được ý mà.
Lôi Tam Hổ nháy mắt cho hai tên vệ sĩ sau lưng, hai người lập tức tiến về phái Diệp Thanh, như muốn giao tranh vậy.
- Bà xa, lát nữa đuổi được đám người ở kia, thì chúng ta tha hồ ở đó làm gì thì làm, ha ha.
Lô Tam Hổ véo nhẹ khuôn mặt của thiếu phụ, rồi ghé sát vào tai nói những lời dung tục.
- Ý, thanh thiên bạch nhật thế này, anh muốn chết à.
Thiếu phụ khẽ chỉ tay vào mũi Lôi Tam Hổ, mắng yêu.
Lôi Tam Hổ không kìm nổi, đưa tay quàng vào người thiếu phụ, trong bụng thầm nghĩ: đúng là hoa dại vẫn thơm, không như cái con mụ khô héo ở nhà kia, chẳng có chút ham muốn gì.
...
Cùng lúc này, hai tên vệ sĩ chạy tới bên đình, đằng đằng sát khí.
Diệp Thanh quay đầu lại hỏi:
- Làm gì thế>
Hai gã vệ sĩ, trong đó có một gã mặt hung ác, tên mặt có nốt ruồi, trên nốt ruồi lại có chiếc lông mọc lên, nhìn chằm chằm Diệp Thanh lạnh lùng nói:
- Chỗ này được ông chủ của chúng tôi bao rồi, hai người tìm chỗ khác câu đi.
- Chúng tôi đến trước, sao lại phải đi chỗ khác chứ?
Diệp Thanh mất hứng, không sợ gì nói. Trong bụng thầm nghĩ: Chỗ này đúng là tuyệt vời, nhưng ai đến trước thì đó là chỗ của người đó, hơn nữa, nếu các người muốn câu ở chỗ này, ít nhất thái độ cũng phải đàng hoàng một chút, khách khí một chút, thì cũng có thể nhường cho các ngươi, nhưng kiểu thái độ bát nháo thế này thì đừng hòng ông mày nhường cho nhé.
- Ha ha, tên tiểu tử này cũng gớm quá nhỉ?
Gã vệ sĩ cười nham hiểm, nói:
- Tôi cũng chẳng tốn lời với cậu làm gì, đếm đến ba, cậu mà không rới đi, hậu quả tự gánh đấy.
Nói xong, bắt đầu đếm.
- Một...
- Hai...
Diệp Thanh không chịu nổi, đứng dậy quát:
- Đừng đứng đây mà ra oai nữa, nếu không đi, đừng trách đấy!
Mẹ kiếp cho rằng mi cao lớn làm ghê gớm lắm sao, ông mày cũng thường gặp cảnh này rồi, cứ thử động vào ông xem, ai sợ ai nào.
- Ái dà, nhìn dáng nhã nhặn thế này, nhưng tính khí cũng không vừa đâu ha, sao nào, muốn đánh tôi à? Nào, ra đây đánh nhau nào, cố hết sức mà đánh nhé, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ.
Gã vệ sĩ đó cũng chẳng coi lời nói của Diệp Thanh ra gì cả, dơ cổ ra chỉ vào đó, bảo Diệp Thanh đánh.
- Hừ!
Diệp Thanh hừ một tiếng, định đấm hắn, nhưng Mã Tiểu Linh ngăn lại nói:
- Thôi bỏ đi Diệp Thanh, bớt đi chút phiền phức còn hơn, cần gì phải đôi co với loại người này, chúng ta đi thôi.
Lôi cậu nhưng không lôi được, thấy Diệp Thanh có vẻ rất bất bình giống như một đứa trẻ vậy, rồi khẽ cười, ghé sát tai cậu nói:
- Nếu mà làm to lên thì người phụ nữ kia sẽ phát hiện ra chúng ta, thì lại khóc lóc om sòn, lại thêm phiền phức ra.
Vừa nói xong, lập tức Diệp Thanh thấy rùng cả mình, liếc nhìn thiếu phụ một cái, thì thấy ả đang cùng tên vừa béo vừa lùn kia đang có những cử chỉ không đẹp mắt cho lắm, nên không khỏi nổi da gà, vội lôi Mã Tiểu Linh chạy.
- Đánh nhau anh mày không sợ đâu, nhưng cãi nhau với đám đàn bà chanh chua kia thì anh mày chịu thua rồi, thôi vẫn cứ chuồn cho lành.
Mã Tiểu Linh cũng cười khanh khách, cùng với Diệp Thanh bỏ chạy.
- Hừ, coi như cậu biết điều đó.
Gã bảo vệ đó, lùi lại một bước, nhường cho Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh chạy, rồi mạnh mồm nói.
- Đại Lực, Tam Đao, ngăn hai người họ lại cho tôi.
Đúng lúc đó, tiếng của thiếu phụ vang lên.
Hai gã vệ sĩ nghe thấy liền lao thân về phía Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh ngăn lại.
Diệp Thanh thấy có vẻ không xong rồi, vẫn bị thiếu phụ kia phát hiện ra, nhưng cũng không hề hoảng hốt, chỉ khẽ nhíu mày nói:
- Chúng tôi đã nhường ngôi đình cho mọi người rồi, các người còn muốn gì nữa?
- Đình là đình, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tiểu tử, cậu đã đắc tội với cô ba của chúng tôi, nên cậu không dễ rời đi đâu.
Gã vệ sĩ trừng mắt rồi đe dọa nói.
- Ha ha, hóa ra là hai người này.
Một giọng nói chanh chua của thiếu phụ vang lên, dáng đứng vẻ rất phô trương, nói:
- Đúng là oan gia ngõ hẹp à, không ngờ lại gặp hai đứa tiện nhân này ở đây.
- Chuyện lần trước đã giải quyết ổn thỏa rồi, cô còn muốn thế nào nữa?
Mã Tiểu Linh bĩu môi, có vẻ không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc tên người thiếu phụ, vẻ mặt không được vui nói.
Diệp Thanh cũng nói:
- Đúng vậy, hôm đó chúng tôi không có lỗi gì nhưng cũng đã nhận lỗi, cô còn không hài lòng sao?
Vừa nghe thấy hai từ hài lòng, thiếu phụ lập tức kích động, gào lên:
- Giải quyết ổn thỏa cái gì chứ, nếu hôm đó không phải do các người thì làm sao tôi lại ê mặt như thế chứ? Đại Lực, Tam Đao, đem hai đứa này ném xuống hồ cho tôi.
Hai gã vệ sĩ cũng ngẩn người ra, rồi nhìn Lôi Tam Hổ, dù gì, thiếu phụ này cũng chỉ là bồ của Lôi Tam Hổ mà thôi, nên cũng chưa có tư cách chỉ huy bọn họ.
Lôi Tam Hổ hỏi:
- Bà xã à, xảy ra chuyện gì thế? Bọn họ ức hiếp gì em à?
Thiếu phụ lập tứ khóc sướt mướt nói:
- Đôi tiện nhân này là bác sĩ của bệnh viện Ngô Đồng, hôm đó em đi đến bệnh viện đó kiểm tra, bị bọn họ làm nhục, anh phải giúp em xả lỗi nhục này mới được.
- Được, mỗi đứa tát cho ba cái bạt tai đã, sau đó sẽ ném xuống hồ.
Lôi Tam Hổ vẻ rất tức giận nói.
Hai gã vệ sĩ lập tức lao tới, động thủ, một người tóm lấy Diệp Thanh, một người tóm lấy Mã Tiểu Linh.
- Các người làm gì thế? Mã Tiểu Linh kinh hãi vội lùi lại, nhưng cô nhanh nhưng cũng không nhanh bằng tên vệ sĩ kia được, thấy bàn tay gã vệ sĩ đầy gân guốc của hắn tóm lấy mình, vẻ mặt biết sắc lộ vẻ kinh hãi, nhắm mắt lại, không dám nhìn, nhưng hai tay chưa kịp tóm lấy cô, chỉ nghe thấy tiếng “ á” thảm thiết kêu lên, rồi nghe thấy tiếng “ tủm’ một cái, cô mở mắt ra xem, thì thấy gã vệ sĩ định tát cô đã rơi xuống hồ rồi.
- Đừng sợ, có tôi ở đây.
Diệp Thanh vẻ rất quan tâm vỗ vai Mã Tiểu Linh, khẽ nói.
- Diệp Thanh, cậu...
Mã Tiểu Linh hết sức kinh ngạc, cái tên thư sinh này mà đánh nhau cũng lợi hại vậy sao? Quả thật bất ngờ đó.
Không sai, vừa nãy Diệp Thanh tránh được một gã vệ sĩ, rồi nhanh như chớp lao về phía Mã Tiểu Linh, dùng kim châm, châm một nhát vào huyệt “ Lao cung” trên cánh tay hắn.
Huyệt đạo này là một điểm đau trên kinh vị trường, bị Diệp Thanh đâm rất mạnh vào đó, làm sao mà chịu nổi chứ, lúc đó liền ôm bụng kêu đau, rồi Diệp Thanh tung một cú đá, đá bay tên vệ sĩ đó xuống hồ.
Hai người đang nói chuyện, lập tức, một gã vệ sĩ khác vẻ mặt rất giận dữ và xấu hổ lao lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.