Chương 75: Gặp tiện nhân
Hành Xích Đạo
21/03/2013
- Diệp Thanh, cẩn thận!
Một tên vệ sĩ khác vừa đen vừa to cáo, nhìn giống như Lý Quỳ vậy, tuy không được linh hoạt cho lắm, nhưng thân hình cao to vạm vỡ, lao lên, chẳng khác gì xe tăng lao lên cả, giống như gấu bắc cực nổi giận vậy, Mã Tiểu Linh lần nữa kinh hãi kêu lên.
Diệp Thanh nhanh nhẹn, kéo Mã Tiểu Linh né sang một bên, rồi tung một cú đá, muốn cho tên khốn này rơi xuống hồ như tên kia.
Nhưng lần này, tuy đối phương chậm chạp nhưng thân hình lại rất vững chắc, đá hắn cũng chẳng ăn thua gì, sau đó hắn quay người lao lên Diệp Thanh, cùng lúc này, tên vệ sĩ rơi xuống nước đang ướt sũng cũng đang bò lên bờ.
- Cô đi trước đi, tôi đứng sau yểm trợ.
Diệp Thanh đẩy Mlt, còn bản thân thì né những cú lao lên của tên vệ sĩ này, cùng lúc đó, một chân tung lên, đá một cái rất mạnh vào mặt tên vệ sĩ đang bò lên bờ, bỗng nhiên, tên vệ sĩ đó lại lần nữa kêu la thảm thiết, bay xuống hồ.
- Thằng chó kia, mẹ nó chứ.
Tên vệ sĩ ngã nhào xuống nước, vừa tức vừa thấy xấu hổ, trong nước vẫy vùng chửi.
- Vù.
Tên vệ sĩ cao to dơ nắm đầu lao tới, giống như nắm đấm thép vậy, vù vù trong gió, Diệp Thanh không dám đỡ, chỉ biết tránh né thôi, may là tên vệ sĩ này tay chân không được linh hoạt cho lắm, chắc trí óc cũng có vấn đề, để Diệp Thanh né được bốn năm cú đấm, cuối cùng, thấy đối phương sơ hở liền rút ra châm vào nách của đối phương.
Chỗ nách của đối phương chứa rất nhiều mạc máu và hệ thần kinh, còn có rất nhiều hạch bạch huyết nữa, là một trong ba chỗ con người phải bảo vệ nhất, và cũng là bộ phận yếu ớt nhất, làn này bị Diệp Thanh châm vào, chiếc châm dài thế mà đâm vào ngập quá nửa châm, sau đó rút nhanh ra, bỗng chốc, một tia máu theo châm phun ra, tuy tên vệ sĩ này cao to lực lưỡng, nhưng lúc cũng khó mà chịu nổi phát châm đó, lúc đó thấy phần trên cơ thể chẳng còn chút sức lực nào cả, bị một đá của Diệp Thanh, cuối cùng ngã nhào xuống đất, lăn vài vòng, rồi lao vào tên vệ sĩ đang cố bò lên bờ, hai gã liền lao ùm xuống nước.
- Mẹ kiếp!
Tên vệ sĩ đang bò lên kia, liên tiếp bị ba lần rơi xuống nước, tức muốn hộc máu ra, nhìn Diệp Thanh chửi, đồng thời, cố gắng bời vào bờ để lên đánh Diệp Thanh.
Nhưng Diệp Thanh tội gì mà phải đợi hắn cứ, lôi Diệp Thanh quay người chạy:
- Đi nào, chúng ta chạy vào rừng dâu thôi, không thèm chơi với đám khốn này nữa.
Vừa nói ra, không cần nói cũng biết hai tên vị sĩ tức muốn chết mà ngay cả Lôi Tam Hổ và người thiếu phụ kia cũng đứng như trời chồng, mặt lúc tím lại lúc trắng bệch ra.
......
- Diệp Thanh, không ngờ cậu đánh nhau cũng lợi hại thế nhỉ? Có phải trước kia thường đánh nhau không vậy?
Trong vườn dâu, hai người không nhìn thấy Tô Thông và Vương Liễu Ý, nên tự mình vừa bứt dâu ăn vừa tản bộ nói chuyện. Cũng chẳng có việc gì, đang nhàn dỗi. Còn cần câu và rỏ cá thì để ở chỗ bảo vệ rồi.
- Đâu có, trước kia tôi chưa bao giờ đánh nhau, tôi là người văn minh lịch sự mà.
Thấy Mã Tiểu Linh trêu đùa, sắc mặt Diệp Thanh vẻ khác lạ, lập tức phủ nhận:
- Tôi cũng là một học sinh ngoan ngoãn, từ nhỏ đã rất biết nghe lời, trước kia thành tích cũng rất tốt. Còn đánh nhau thì gần đây mới bắt đầu trải qua thôi.
- Ha ha, cậu kích động như vậy làm gì chứ, tôi chỉ tiện mồm hỏi thôi mà. Cậu ý à, đúng là một người cũng quái lắm, người ta dùng châm để cứu người, đằng này cậu dùng châm để trị người.
Mã Tiểu Linh đột nhiên lo lắng nói:
- Nhỡ lần nào cậu châm vào huyết quản người có bệnh, lần sau lại châm vào người khác thì sẽ gây truyền nhiễm đó.
Diệp Thanh nói:
- Tôi dùng cồn để sát trùng mà. Đương nhiên, cồn cũng chỉ có thể sát trùng được thôi, nhưng, ngân châm cũng có lúc phải dùng khử độc mà, hoặc là dùng lửa đốt lên, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Mã Tiểu Linh gật đầu nói:
- Tôi cũng chỉ đột nhiên nghĩ vậy thôi, sau này cậu chú ý chút là được rồi. Đúng rồi, vừa nãy hai người kia sẽ không báo cảnh sát bắt chúng ta chứ?
Diệp Thanh ha ha cười nói:
- Bọn khốn đó làm sao dám báo cảnh sát, đánh chết tôi cũng không tin. Hai tên vệ sĩ kia nhìn qua đã thấy không phải là người tốt rồi, không biết chừng lại dính vào án gì đó, làm sao dám báo cảnh sát đây, hơn nữa, cho dù báo cảnh sát tôi cũng không sợ. Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng thôi mà.
- Ừ, trái dâu ở đây ngọt quá, không có nước để rửa, không biết ăn vào có bị đau bụng không nữa.
Mã Tiểu Linh bứt một trái dâu to bằng ngón cái, đưa lên miệng nhai, rồi nói.
- Cũng không còn cách nào khác, cô xem, những người khác cũng bứt xong là đưa lên miệng ăn luôn, chắc là không vấn đề gì đâu.
Tuy Diệp Thanh cũng rất sạch sẽ, nhưng lúc này cũng chẳng còn cách nào khác, bứt một trái dâu đỏ thẫm, rồi đưa lên miệng ăn luôn.
Những hương thơm trong trái dâu đều có cả, nhìn vừa chín vừa mọng, nghĩ đến nước miếng đã tiết ra rồi, làm sao mà chịu nổi chứ, mình không ăn thì người khác cũng ăn mất thôi.
Mã Tiểu Linh thấy Diệp Thanh ăn rất thoải mái, bỗng chốc cười vang lên, cũng vứt một trái vào miệng, nhai rất ngon lành.
- Đúng đó, ăn như vậy mới đã. Cứ chắn từng tí từng tí một, chẳng ngon gì cả.
Diệp Thanh ha ha cười nói:
- Hồi nhỏ xem Tây du ký, tôi hâm mộ nhất cảnh Chư bát giới ăn dưa hấu, người ta ăn thế nao chứ, một miếng dưa to tướng cứ thế mà bẻ ra đưa vào miệng nhai rồi nuốt ừng ực, đúng là quá sướng.
Mã Tiểu Linh cười nói:
- Cậu ăn như lúc này có khác gì Chư bát giới đâu.
- Được lắm, dám chửi tôi là đầu lợn sao? Tôi phải tìm cách trừng phạt cô mới được.
Diệp Thanh há miệng dơ tay lao về phía Mã Tiểu Linh.
- Á..., cứu mạng!
Mã Tiểu Linh vung chân để chạy, sau đó hai người một đuổi một chạy khắp trong vườn dâu. Nhưng Diệp Thanh dù gì cũng là đàn ông, thân pháp nhanh nhẹn hơn, một lát sau đã tóm được Mã Tiểu Linh và ôm vào lòng rồi, lợi dụng cơ hội hôi lên mặt cô một cái.
- Cậu làm gì đấy, làm lưu manh đó hả?
Mã Tiểu Linh thấy xấu hổ, lập tức đẩy cậu ra.
Diệp Thanh cười tươi, tim đập dộn dàng, vừa nãy quả thực cũng manh động quá, lại làm chuyện đường đột đó chứ, nếu vì điều này mà Mlt ghét mình, thì quả là tổn thất nặng.
Chơi đùa chán, hai người cảm thấy xấu hổ, đều không nói gì nữa, im lặng đi trong vườn dâu, nhìn thấy những trái dâu to chín mọng rất ngon mà cũng chẳng còn tâm trạng nào để ăn nữa.
- Tiểu Linh, cô có người yêu chưa vậy?
Diệp Thanh bỗng nhiên khẽ hỏi.
Trải qua việc đó, quan hệ giữa hai người xích lại gần nhau hơn, ít ra, trong cách xưng hô cũng có thay đổi, Diệp Thanh cũng không còn lúc nào cũng bác sĩ Mã bác sĩ Mã nữa.
Khuôn mặt Mã Tiểu Linh hơi ửng đỏ, hỏi lại:
- Thế còn cậu? Yêu mấy người rồi?
- Làm gì có mấy người, tôi còn chưa yêu ai nữa mà.
Diệp Thanh lập tức phủ nhận.
- Thật không vậy? Tôi thấy cuộc sống sinh hoạt riêng tư của cậu thế nào ý.
Mtk thản nhiên nói.
- Đâu có đâu, quả thật oan cho tôi quá.
Diệp Thanh bỗng thấy khó sử, nhảy lên giải thích:
- Thực ra, nhưng điều cô nhìn thấy trước kia đều là hiểu lầm cả, tôi chẳng có chút quan hệ gì với những người đó cả, như lần đầu tiên chị thấy tôi với người con gái đó, tôi chỉ thấy cô ấy ngất trên đường nên đưa vào bệnh viện thôi mà, sau đó xảy ra đánh nhau là do tên người yêu của cô gái đó thích mới nới cũ không có trách nhiệm gì...
- Được rồi được rồi, cậu kích động như vậy làm gì chứ?
Mã Tiểu Linh liếc nhìn cậu một cái, cười nói.
Diệp Thanh thầm nghĩ, làm sao tôi không kích động được chứ, nếu không kích động thì cô đã sợ chạy mất dép rồi.
- Ý, người ta là yêu đầu mà, đang tiếc, tình đầu của mình vẫn chưa bắt đầu được, thì đã chết yểu rồi.
Diệp Thanh thở dài nói.
- Sao thế? nói nghe xem nào?
Phụ nữ lúc nào cũng thích nghe những chuyện như vậy, Mã Tiểu Linh cũng không phải ngoại lệ, lập tức trợn mắt lên hỏi.
Sau đó Diệp Thanh đem chuyện yêu đơn phương Hứa Tinh Tinh, vì cô ấy mà quay về thành phố Phù Liễu, rồi kể sơ qua cho Mã Tiểu Linh nghe. Nghe xong trong lòng Mã Tiểu Linh như muốn cười toáng lên vậy, thầm nghĩ :
- Không ngờ tên Diệp Thanh này vẫn còn là trai tân, nhưng mình cũng khác gì hắn đâu, nhiều tuổi như vậy rồi, mà còn chưa yêu ai bao giờ.
......
Gần tới mười hai giờ trưa, Tô Đông và Mã Tiểu Ý gọi điện tới, hẹn Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh gặp nhau ở quán cơn trước cửa nông trại để ăn cơm, hai người tuy ăn rất nhiều dâu, nhưng cũng không thấy no bụng gì, rồi vội đi ra, dù gì lần này cũng là công tử nhà giàu mời cơm, nên không cần phải khách khí làm gì.
Đi vào quán ăn, phát hiện ra khách ăn ở đây cũng rất đông, chỉ có điều diện tích ở nông trại này quá rộng lớn, lúc trước thì thấy không có mấy người, nhưng khi tụ tập lại thì quả là đông.
Lầu một của quán ăn đã đông nghịt rồi, cũng may Tô Thông là người có thanh thế, giao lưu rộng, nên quản lý nhà hàng đã để lại cho hắn một phòng riêng trên lầu hai, gọi là phòng” Thủy tiên”.
Toàn bộ khu ăn này chỉ có hai tầng, không được gọi là hào nhoáng lắm, nhưng cũng rất tao nhã, đều lấy những đặc sản nông trại để làm thức ăn.
Bốn người gọi rất nhiều thức ăn, rồi lại gọi bảy tám chai bia, bắt đầu ăn. Bia rượu chủ yếu phục vụ Diệp Thanh và Tô Thông thôi, còn Mã Tiểu Linh và Vương Liễu Ý thì gọi nước ngọt.
Ăn xong một nửa, Diệp Thanh muốn đi vệ sinh, liền đi ra nhà vệ sinh, vừa mở cửa ra, liền thấy ba người quen đang đi lên lầu, một gã trung niên vừa lùn vừa béo, một mụ thiếu phụ, chính là đôi nam nữ lúc sáng cướp chỗ ngồi cũng mình, lại còn có một tên tầm ngoài năm mươi, đầu hói, mặc toàn tàn nhan, đó chính là phó viện trưởng Dư Chính Khí.
- Sao ba người này lại tới đây nhỉ?
Diệp Thanh thấy lạ, vội núp sau cánh cửa.
Tô Thông cười nói:
- Sao thế, Diệp Thanh, lại nhìn thấy người đẹp nào nữa à, sợ tới mức không dám bước ra nữa sao?
Đúng lúc đó, Dtc, Lôi Tam Hổ và người tình ba người bước vào một phòng bao ở góc, Diệp Thanh quay đầu cười tươi nói:
- Đâu có.
Sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, thấy hiếu kỳ, rồi đi tới gian phòng ở góc kia, rồi nhẹ nhàng đi tới cửa nghe lỏm, vừa nghe xong, khiến cậu tức điên lên.
- Hai tên tiện nhân này, đúng là vô lại thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.