Chương 219: Thuê phòng
Hành Xích Đạo
21/03/2013
Hai cô gái đột nhiên bừng tỉnh.
Trần Du khen ngợi nói:
-Vẫn cứ là Diệp Thanh nghĩ được chu đáo, cũng chẳng phải là không có chuyện đấy, đến lúc đấy thì chúng ta đúng là nguy thật.
Ninh Não Nhi cười giòn, lông mày như lá liễu khẽ giãn ra, cô nhấn ga, chiếc xe chuyển động rồi lao đi.
...
-Anh Trí Bằng, đây là kết quả anh dùng mười vạn để đổi lấy đấy à?
Nhan Tuyết Minh bốn người đi ra, thấy bốn lốp xe đều bị kim châm trông vô cùng thê thảm, không kìm được tức giận, Nhan Tuyết Minh tức đến nỗi ngực muốn nổ tung ra, hắn chửi bới ầm lên! Tuy rằng xe không phải của hắn , hơn nữa anh họ hắn cũng không nói gì hắn, nhưng người ta đã có y tốt cho mình mượn xe đi, bây giờ thành thế này, bảo mình có thấy thẹn không cơ chứ.
-Tên khốn.
Vương Trí Bằng cũng không kìm nổi chửi thề một tiếng. Mặc dù hắn là người trầm tĩnh hiểm độc, cũng không tránh khỏi sự tức giận! Thầm nghĩ, người thì đã đánh rồi, tiền cũng đã bồi thường rồi, vậy mà hắn lại còn giở trò này ra với anh. Tên tiểu tử này không biết điều gì cả! Tuy nhiên, Trí Bằng nghĩ lại thì cũng lờ mờ đoán được Diệp Thanh làm như thế là vì mục đích gì, cũng không khỏi thán phục tên tiểu tử này.
.
Đàm Sảnh Sảnh kéo cánh tay Tuyết Minh nũng nịu nói:
-Anh Tuyết Minh, anh gọi cảnh sát đến bắt bọn nó đi. Cho chúng nó đến sở cảnh sát, xem chúng nó còn ngang ngược được nữa không.
Trong bụng nàng ta vẫn luôn thù hận, tên tiểu tử thối ấy, dám làm bẩn quần áo của chị mày.
Trần Kim vuốt mái tóc một cách phóng khoáng, có chút không tán đồng với cô:
-Kì thực thì đối phương tức giận như thế là hoàn toàn có thể lý giải được, dù sao, hôm qua chúng ta cũng có phần hơi quá đáng. Bọn họ bị lật xe rơi xuống núi, lúc đấy chúng ta chẳng sợ thót tim là gì, may mà không xảy ra án mạng.
Vương Trí Bằng liếc nhìn cô học sinh khoác chiếc áo choàng thanh lịch một cái, không khỏi tăng thêm vài phần thiện cảm với cô, thầm nghĩ, đúng là một cô gái tốt bụng, hơn nữa thông qua tiếp xúc hơn một ngày, cô không phải là loại hám tiền, thấy anh có tiền thì cố y sáp lại gần nịnh nọt như Đàm Sảnh Sảnh.
Nhan Tuyết Minh nghe được lời Trần Kim nói, kỳ thật có chút mất hứng, nhưng nhìn sang bên cạnh thấy ánh mắt Vương Trí Bằng, liền nhịn xuống, hắn biết, anh họ mình cầm chắc là thích cái cô Trần Kim này!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
-Ông chủ Trì, một năm một triệu tiền thuê có phải là quá cao không?
Ngoại ô phía Bắc Ninh Thành, khu Tê Hà, một nhà xưởng nhỏ khoảng hơn mười nghìn mét vuông, Ninh Não Nhi, Trần Du và Diệp Thanh ba người, đang cùng đi thăm nhà máy với ông chủ cho thuê Trì Chiêu Dương, nhân tiện nói chuyện về việc kí kết hợp đồng.
-Cô Ninh, cô cũng nhìn thấy rồi đấy, xưởng của tôi là mới xây dựng, chỉ riêng phòng làm việc đã là 6 tầng, thiết kế hiện đại, đồng thời môi trường cũng rất tốt. Đấy cô xem, đây là cây trúc đào, bạch thảo, quế xanh um tốt tươi, tất cả đều là do tự tay tôi trồng đấy.
Trì Chiêu Dương hơn năm mươi tuổi, là dân bản địa ở đây, trong tay tích được ít tiền, xây được một cái nhà máy như vậy. Vốn ban đầu định tự mình làm kinh doanh. Nhưng ai người mấy năm bị lỗ vốn, lỗ vốn liền 3 năm cuối cùng mới quyết định bỏ cuộc, chuyển sang cho người khác thuê để lấy tiền lãi. Cái mà ông ấy nói là mới xây không lâu thực chất là chỉ để chào hàng.
Ninh Não Nhi nói:
-Nhà máy của ông có nhiều đồ chúng tôi không cần dùng đến, chúng tôi là sản xuất mỹ phẩm, sau khi thuê xong, cần phải xây sửa hết lại, lắp đặt trang trí cũng tốn khá nhiều tiền, với lại ngân quỹ chúng tôi cũng không được dồi dào cho lắm.
Đứa trẻ biết khóc thì mới có sữa ăn, Ninh não Nhi đương nhiên là phải kêu mình nghèo.
Trần Du đang cầm tay Ninh Não Nhi, hai người dùng ngón tay để nói chuyện với nhau, lúc này liền nhảy ra nói:
-Ông chủ Trì, tôi nghĩ mười vạn cũng là được rôi, ông nể mặt chúng tôi là những người mới kinh doanh, ông xem để linh động cho chúng tôi một chút.
Trì Chiêu Dương xua tay lia lịa, nói:
-Không được, như thế không được, vài ngày trước có một người ở Triết Giang, trả 9, 10 vạn tiền thuê tôi còn không đồng y đấy.
Mấy người vừa đi vừa xem, đi thăm quan xong khu nhà xưởng và khu vườn, liền bước vào phòng làm việc.
Ninh Não Nhi vẻ mặt thành ý nói:
-Ông chủ Trì, nếu mà thuê thì ít nhất chúng tôi cũng thuê 8 đến mười năm, là thuê lâu dài. Nếu mà sau này làm ăn được, tiền thuê sẽ có thể dựa vào tình hình thị trường để tăng thêm. Ông xem, năm đầu tiên ưu đãi một chút, giá sáu trăm ngàn, được không?
Trì Chiêu Dương lập tức lắc đầu lia lịa:
-Cô Ninh, sáu trăm ngàn thật sự là quá thấp!
Nghĩ bụng, chỉ ưu đãi một chút, ai dè ưu đãi đến bốn trăm ngàn, đúng là chặt chém mà.
Dẫn Diệp Thanh ba người lên tầng hai, liền chỉ vào phòng làm việc của tổng giám đốc ở phía nam chỗ có cửa sổ sáng sủa sạch sẽ nói:
-Đấy cô xem, phòng tốt như thế, rất có phong cách, bên ngoài cửa sổ còn có rất nhiều hoa quế, cứ hễ đến mùa thu, cả căn phòng thơm ngát hương hoa, rất thích hợp với cô đây. Nếu là mùa đông thì ánh nắng có thể chiếu vào phòng, rất ấm áp, rất là thoải mái, dễ chịu.
-Còn nữa, cái tấm rèm này, cô xem, vải mới tốt làm sao, đều là mới tinh cả, mới treo lên không lâu, mỗi một cái trị giá đến mấy ngàn. Còn nữa, bức tranh sơn dầu chạm ngọc này, cái bình cá thủy tinh này...”
Trì Dương Chiêu dẫn ba người, đi thăm từng phòng một, liên tục chỉ điểm giới thiệu, trong lời nói không ít những lời giới thiệu kiểu mèo khen mèo dài đuôi.
Ninh Não Nhi và Trần Du đều là dân kinh doanh già đời, ánh mắt quan sát rất sành sỏi, nhìn thoáng qua cũng biết là môi trường ở đây cũng được, chỉ có điều giá cả hơi cao một chút, có thể thương lượng được.
Về phần Diệp Thanh, hắn lặng lẽ đi theo phía sau, đối với việc trả giá, anh không tham gia, Trì Chiêu Dương không rõ quan hệ của ba người, chỉ nghĩ Ninh Não Nhi là bà chủ, Trần Du là thư kí, còn Diệp Thanh thì, ừm, trông ăn mặc khá tẩm, không thời trang như hai cô gái này, chắc cùng lắm chỉ là lái xe.
Ninh Não Nhi cười nói:
-Ông chủ Trì, tôi cũng là người thoải mái, ông cứ cho cái giá cuối cùng đi.
Trì Chiêu Dương hơi có chút do dự, làm một cái động tác tay, nói:
-Thấp nhất là tám trăm ngàn! Các cô cậu có thể đi tham khảo giá ở nơi khác, đi hỏi thăm thêm xem. Đến lúc đấy sẽ biết là giá của tôi đây là hợp ly nhất rồi đấy. Làm ăn kinh doanh cần nhất là chữ tín, không bắt chẹt già trẻ mà, tôi cũng không có y định chặt chém các cô cậu đâu.
Trần Du nói:
-Mấy ngày hôm trước chúng tôi có liên hệ với một nhà máy bên Giang Ninh, chỗ người ta cũng không nhỏ hơn chỗ của ông là mấy, mà người ta đòi có sáu trăm năm mươi ngàn.
Trì Chiêu Dương liền lắc đầu, nói:
-Bên đấy trang hoàng chắc chắn không bằng bên tôi, môi trường chắc cũng không thể tốt được như bên tôi.
Ninh Não Nhi nói:
-Môi trường, trang hoàng, cộng thêm với lại bảo vệ giữ gìn, bình quân đổ xuống, mỗi năm năm ngàn là đủ, tiếc là bọn tôi công việc bận quá, cũng chẳng có thì giờ làm mấy chuyện đấy, ông chủ Trì, bảy mươi ngàn, ông thấy được không? Tiền vốn cũng chúng tôi cũng không phải là dư giả gì nhiều.
Trần Du nói:
-Đúng thế, nếu ông chặt chém chúng tôi quá thì tiền vốn của chúng tôi ngộ nhỡ không quay vòng lại được, đến lúc đấy đóng cửa, ông lại phải tìm lại người thuê mới, vô cùng phiền phức y.
Hai cô gái này đúng là biết cách trả giá. Trì Chiêu Dương chống cự không nổi hai người đẹp thay phiên nhau trả giá, ông Trì do dự lần nữa, cắn răng một cái, chắc chắn nói:
-Giá cuối, bảy mươi lăm ngàn, nếu các cô còn trả nữa thì tôi cũng hết cách.
Ninh Não Nhi thấy giọng ông ta kiên quyết, biết là không thể giảm xuống được nữa, lần quay đầu về phía Diệp Thanh nói:
-Chủ tịch Diệp, bảy mươi lăm ngàn một năm, ông thấy sao?
Trì Chiêu Dương lập tức vô cùng sửng sốt, cục cưng của ta, té ra lại là cậu chàng ăn vận giản dị đứng sau kia mới là ông chủ thực sự. Đúng là ta có mắt như mù.
Diệp Thanh mỉm cười gật đầu, nói:
-Bảy mươi lăm vạn thì bảy mươi lăm vạn!
Trong lòng lại vui rạo rực , cô Não Nhi này, thực sự đã làm đẹp mặt cho ta! Bình thường đều gọi là "Diệp Thanh Diệp Thanh", khi có mặt người ngoài thì liền đổi sang gọi “ Chủ tịch Diệp”. Hì hì, lại còn hỏi y kiến của ta nữa. Tối hôm qua lúc ở khách sạn sao không thấy hỏi y kiên của ta?
Trần Du che miệng cười thầm, nghĩ bụng, Não Nhi rất biết cách nghĩ cho tên tiểu nam nhân này, quan tâm tới cảm nhận của hắn như thế, nhìn thấy ông chủ Trì không để y ngó ngàng gì tới Diệp Thanh, liền tìm cơ hội để bộc lộ thân phận của anh. Hài, cái tên Diệp Thanh này lại chả thích Não Nhi quá y chứ, đi đâu kiếm được người quan tâm chu đáo như cô cơ chứ.
Ninh Não Nhi khẽ mỉm cười, liền quay đầu sang Trì Dương Chiêu nói:
-Ông chủ Trì, Chủ tịch của chúng tôi đã đồng , vậy thì bảy mươi lăm vạn. Hợp đồng thuê nhà máy có thể kí ngay hôm nay chứ, bởi vì chúng tôi còn phải làm rất nhiều chuyện, thời gian gấp quá. Ông chủ Trì, ông chủ Trì?...
-A!
Ninh Não Nhi kêu liền ba tiếng, Trì Chiêu Dương mới hồi phục lại tinh thần, hơi có chút xấu hổ, sau khi ho khan hai tiếng, liền bước lại nhiệt tình nắm tay Diệp Thanh, nói:
-Ai da, Trì mỗ tôi thật sự là có mắt như mù, Chủ tịch Diệp đây tuổi còn trẻ, có thể mở được công ty lơn như vậy, về sau nhất định phải chiếu cố cho Trì mỗ nhiều hơn!
Ông nói một tràng nhưng lời khách khí bởi vì trước đó đã quá lạnh nhạt với Diệp Thanh, gần như là không hỏi han gì tới hắn, đồng thơi cũng bởi vì cảm thấy xấu hổ vì con mắt nhìn người của mình kém quá, cảm thấy không còn chút sĩ diện nào cả.
Diệp Thanh cười nói:
-Ông là chủ thuê, lại còn là người bản địa, thông thạo khu vực này, chúng tôi mới là người cần ông chiếu cố cho.
Trì Chiêu Dương liền cười ha hả, nói:
-Cùng nhau chiếu cố! Cùng nhau chiếu cố!
Trong bụng ông khỏi nhắc đến là vui như thế nào. Thực ra, cái nhà xưởng này của ông đã để không hơn một năm rồi, đều không cho thuê đi được, lần này có thể cho thuê với giá bảy mươi lăm vạn, gắng gượng thì cũng đã đạt đến mức giá ông định, đột nhiên cảm thấy lòng nhẹ đi nhiều, giải quyết xong được nỗi canh cánh trong lòng. Nếu cứ để không như thế, miệng ăn núi lở, trong bụng cũng thấy khó chịu.
Lập tức, bốn người ngay lại văn phòng của tổng giám đốc, ngồi xuống trên chiếc ghế sôfa bằng da xịn, ông Trì mọc từ trong túi ra hợp đồng cho thuê đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Diệp Thanh xem, Diệp Thanh chuyển luôn qua cho Não Nhi xem, nói:
-Cô liệu mà làm là được.
Ninh Não Nhi cười khẽ lườm hắn một cái, quyến rũ vô hạn, liền theo đó đọc cẩn thận từng điều khoản một.
Trì Chiêu Dương nhìn thấy thế thì ngưỡng mộ không dứt, lại nhìn qua Diệp Thanh một lần nữa, bụng nghĩ:
-Tên Chủ tịch Diệp này đúng là có phước, kiếm được cô thư kí vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.
Thông qua thời gian trao đổi ngắn ngủi, ông Trì đã đánh giá rất cao Ninh Não, với lại nhìn hai người nhìn nhau tình tứ, cũng mờ đoán được rằng quan hệ của hai người không chỉ dừng lại ở ông chủ và nhân viên. Đột nhiên, thở dài than rằng mình đã quá già, đã chẳng còn đủ sức để đi làm những chuyện ấy nữa rồi.”
Ninh Não Nhi nhìn một hồi, thấy phát hiện ra một vấn đề, ngẩng đầu nói:
-Ông chủ Trì, dựa theo lệ thường, nhà xưởng cho thuê thường có phần miễn tiền thuê theo kỳ của phần trang trí lắp đặt, hợp đồng không có thấy ghi. Cái phần này có phải là nên được bổ sung thêm vào không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.