Thần Y

Chương 413: Y đức, cậu dùng nó như nào

Hành Xích Đạo

21/03/2013



Lý Hỏa Nhĩ cũng muốn được lòng người đẹp nên cũng không dám bỏ mặc bệnh nhân, hắn đành phải cố chịu đựng, hắn vừa bịt mũi vừa hỏi thăm bệnh tình của ông lão.

Ông già có vẻ nhút nhát sợ sệt nên hỏi được vài câu ông không nói thêm được gì nữa, chỉ nói phần lưng nhô lên cái gì đó, đau nhức đến nỗi không ngủ được.

Lý Hỏa Nhĩ phải lột quần áo của ông lão ăn mày ra, nhưng hắn rất tinh ranh, hắn lấy ra hai miếng bông thấm cồn ra, khẽ vắt khô đi rồi nhét vào hai lỗ mũi của hắn.

Tiểu Toa lập tức thấy vô cùng khinh bỉ hắn, trong bụng nghĩ thầm, nhà ngươi đàn ông con trai như thế mà cũng chẳng bì nổi với con gái như ta, nhà ngươi lộ liễu như thế làm người ta nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào chứ? Đúng là hết thuốc chữa.

Cởi bỏ lớp quần áo của ông ăn mày ra, lập tức hiển hiện ra một cái cục to bằng cái bát to, được bọc bên ngoài bởi một miếng vải cũ rách, Lý Hỏa Nhĩ khẽ nhíu mày, hắn dùng kéo cắt những miếng vải bọc không vệ sinh đó đi một cách khó chịu, cắt xong ngay tức khắc để lộ ra những vết sưng tấy đỏ ửng, chảy mủ, thối rữa, trông như tổ ong, ghê đến nỗi không dám nhìn.

Càng khiến người ta khó chịu hơn là cùng lúc đó một mùi hôi thối bốc ra, mùi nồng nặc đến độ cả tầng một đều ngửi thấy, dù Lý Hỏa Nhĩ đã nhét bông gòn vào mũi nhưng vẫn bị mùi đó làm cho ho sặc sụa.

Tiểu Toa thấy toàn thân choáng váng, suýt chút nữa thì ngất, nhưng cô gái này cũng khá kiên cường, cô vẫn cố gắng bám trụ lại, cô còn kiên cường hơn Lý Hỏa Nhĩ vài phần.

Ngay sau đó, xuất hiện một cảnh tượng còn ghê tởm hơn nữa.

Chỉ thấy đằng sau lưng của ông già ăn mày này, cái chỗ trông không khác gì miệng núi lửa, bên trong cái ung nhọt đó những khối thịt bị thối rữa bắt đầu chuyển động, sau đõ thì hàng đống những con ròi bò ra.

Tiểu Toa kinh sợ, cô vội vàng bịt miệng bịt mũi lại, cô không dám nhìn vào đấy nữa. Dù sao thì cô cũng là con gái, tuy đã ở phòng cấp cứu lâu năm, những cảnh máu me cô chứng kiến không ít, nhưng cái cảnh tượng này thì đúng là lần đầu tiên cô được chứng kiến.

Cô vừa cảm thấy ghê tởm vừa lại cảm thấy đau lòng, nước mắt cô chút nữa là chảy ra, cô nghĩ bụng, ông ấy đúng là quá thê thảm, trên người đã hóa ròi như thế rồi mà vẫn không được chữa trị nếu không phải là cô lôi ông ấy vào thì sợ rằng bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn, đến lúc mùa hè thì sợ rằng cả cái lưng ấy đều bị thối rữa, thậm chí đám ròi còn chui cả vào lục phủ ngũ tạng nữa, cảnh tượng lúc đấy thì đúng là ghê rợn vô cùng.

- A…

Lý Hỏa Nhĩ sau khi sững người một lúc thì ngay liền sau đó hắn nhảy dựng lên một cái, hắn ho sặc sụa, vội vàng lánh ra xa, hắn tỏ ra vô cùng thảng thốt, chỉ vào Tiểu Toa mà quát:



- Cô đưa bệnh nhân kiểu gì đến cho tôi thế hả? Sao loại người nào cũng đưa đến chỗ tôi thế hả? Đến cả ăn mày cũng đưa vào.

Hắn đã muốn nói từ trước rồi, ăn mặc cũ rách thế kia, bẩn thỉu thế kia không phải là ăn mày thì còn là gì nữa, cái cô Tiểu Toa này đúng là không có mắt nhìn người, loại người này rõ ràng là xem bệnh thì cũng không có tiền để mà trả, cô còn mang ông ta vào nữa.

Ông già ăn mày kia cảm thấy rất xẩu hổ, ông run rẩy kéo áo lên, cúi đầu, định đi thẳng ra ngoài.

- Bác à, bác ngồi xuống đi.

Tiểu Toa kìm nỗi chua xót lại, cố chịu đựng sự mùi hôi thối, cô kéo ông lão ăn mày lại, dìu ông ngồi lại xuống ghế, cô giọng nghẹn ngào nói.

Cô khóc không phải bởi vì bị tên Lý Hỏa Nhĩ mắng mà là nhìn thấy cảnh ông lão ăn mày ấy hoảng loạn không nơi nương tựa, tình cảnh của ông vô cùng thảm thương. Cô căm ghét tên Lý Hỏa Nhĩ, hắn ta dựa vào cái gì mà bắt nạt người ta như thế chứ? Nếu sớm biết như thế thì tôi đã chẳng dẫn bác ấy đến chỗ anh, cho dù có phải đợi thì cũng sẽ cố đợi bác sĩ Vương.

- Ra ngoài cho tôi, tay nghề của tôi không đến nỗi rẻ rúng như thế hả, còn dắt cả ăn mày vào cho tôi khám bệnh.

Lý Hỏa Nhĩ tức giận quát lên, hắn đúng là quá ấu trĩ, hắn dám cử xử như thế trước mặt Ngô Viện Viện, hành vi và lời nói của hắn quá thô lỗ.

Lúc đó những người ở tầng dưới đều bị kinh động mà chạy hết lại xem, rất nhiều y bác sĩ, thậm chí cả bệnh nhân đều vây lại xung quanh, Ngô Viện Viện khẽ nhíu mày, đôi mắt lạnh băng như sương lạnh nhìn Lý Hỏa Nhĩ.

- Thôi để tôi đi vậy.

Một chút lòng tự tôn của ông lão đáng thương một lần nữa lại bị Lý Hỏa Nhĩ chà đạp lên, ông không còn mặt mũi nào ở lại nữa cả, ông kiên quyết đứng lên, lần này thì đến cả Tiểu Toa cũng không kéo ông lại được.

- Cô à, cô là người tốt, cô hãy để cho tôi đi đi.

Ông già khóc lóc đòi bỏ đi.

- Bác à, bác đừng buồn, bác đã vào cửa của bệnh viện chúng cháu thì bác là bệnh nhân của chúng cháu, cho dù bệnh của bác có nghiêm trọng thì còn có viện trưởng của chúng cháu, anh ấy nhất định sẽ giúp bác.

Lần này không phải là Tiểu Toa lên tiếng nói, cô cũng đã định lên tiếng nhưng Lý Tiểu Hổ nhanh hơn cô một bước, cô ta đi lại, không ngại ngần dìu ông già ngồi xuống, đồng thời đưa lại cho ông một chiếc khăn trắng, giúp ông lau nước mắt.



Lúc đó, rất nhiều người trước đó còn có ý ghê tởm nhưng giờ thì đã không còn thấy nữa, mà ngược lại còn cảm thấy tán đồng với hành động đó của Lý Tiểu Hổ.

Lý Tiểu Miêu lại càng cảm thấy vui mừng, Ngô Viện Viện mắt sáng ngời, trong bụng nghĩ dù học lực của Lý Tiểu Hổ không cao nhưng nói về nhân cách thì còn cao hơn cả tên Lý Hỏa Nhĩ kia gấp bội.

Điều bất ngờ là, hóa ra Lý Tiểu Hổ là đồng bệnh tương liên, hồi nhỏ anh ta cũng mắc chứng bệnh chậm phát triển của trẻ nhỏ, mặc dù người nhà anh ta đã giúp anh ta gọn gàng nhưng lúc nào nước mũi cũng chảy xuống miệng, trông rất bẩn thỉu, không biết là đã phải chịu bao nhiêu là sự khinh ghét, lần này nhìn thấy ông lão ăn mày bị Lý Hỏa Nhĩ mắng mỏ như thế anh cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Tiểu Toa quay người đi rót một cốc nước ấm mang lại, cô nghĩ một lát rồi lén bỏ vào trong đó một viên đường, nhìn ông lão run rấy như thế, cho đường vào trong có lẽ ít nhiều cũng giúp bổ sung sức lực.

Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh cũng nghe thấy chuyện mà đi tới.

- Sao thế?

Diệp Thanh vừa nhìn thấy tình hình đã đoán ra gần đoán ra được sự tình nhưng hắn vẫn nghiêm nghị hỏi.

- Tôi...

Lý Hỏa Nhĩ đối diện với những ánh nhìn khác thường của mọi người, mà nhất là Ngô Viên Viện nhìn hắn một cách khinh bỉ, hắn chỉ cảm thấy khó mà giải thích được. Nhưng hắn ngay sau đó lại sửng cồ lên, hắn thấy mình không có gì sai cả. Vừa nãy ta làm thế là không hề sai, các người nhìn ta làm gì chứ. Đám người này đúng thật là đáng giận, chẳng qua việc này không xảy ra với họ nên họ mới có thể ung dung được như thế, nếu mà cái tên ăn mày đấy đến tìm các người chữa bệnh, lúc mà đống ròi ấy bò ra chẳng lẽ các người lại chẳng có tý phản ứng nào sao?

- Tôi cái gì mà tôi.

Diệp Thanh sa sầm mặt xuống, hắn chỉ nói:

- Mau xin lỗi bác ấy, và đồng thời chữa trị cho bác ấy.

Lời này của hắn rõ ràng mang ý ra lệnh, Lý Hỏa Nhĩ dù gì cũng là sinh viên ưu tú của đại học Berlin, hắn vừa mới ra trướng vẫn còn tự tin ngút giời, hắn không hề tôn trọng tên viện trưởng trẻ măng là Diệp Thanh đây, lúc này hắn cảm thấy không phục liền lập tức bộc phát ra, hắn kênh kiệu nói:

- Bắt tôi xin lỗi á? Anh có bị điên không…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook