Thằng Giúp Việc Và Cô Chủ Nhỏ (16+)
Chương 25
duyphuongitaly
15/11/2016
AE có thích truyện mình không ạ
Chap :
Giật mình quay lại, Alice quấn khăn tắm trên người vì mới tắm xong...
Phía bên kia đầu dây cũng im lặng. Phen này chết thật rồi..
-"À..à.. Em gái anh gọi"
Tôi trả lời xong thì cầm điện thoại lên "Tụt..tụt..tụt". Con bé giận rồi. Tôi cũng định về nhà luôn.
-"Chiều em qua đón anh nhé. Số phone anh là gì
Đưa số điện thoại xong, tôi chạy thẳng xuống tầng trệt, bước ra khỏi cửa đến Đại lộ, vẫy tay một chiếc TAXI:
-"Anh muốn đi đâu.."
Ông ta chở tôi về đến nhà, bấm chuông, dì giúp việc "Tàu Khựa" ra mở cửa
-"Cậu chủ sao tối qua không về, con bé Rose chờ cậu cả đêm qua đấy" – Từ khi được nhận làm con nuôi tôi được gì gọi là cậu chủ, tôi bảo gọi bình thường nhưng bà nhất mực không chịu...
-"Con bận chút việc đó dì. Mà Rose có ở nhà không ạ"
-"Nó đi học từ sáng sớm rồi."
Tôi ngồi đợi ở nhà mà lòng như lửa đốt, không biết nghĩ cách nào để làm hoà đây. Nặn cái óc mãi không ra và cuối cùng Rose cũng về
Tôi chạy ra sân, mắt con bé sưng húp và thâm cuồng, chắc thức cả đêm khóc lo lắng cho tôi.
-"Em gái" – Tôi gọi
Chạy đến gần bên nó, mặt nó vẫn cúi xuống
-"Anh xin lỗi "– Đáp lại vẫn là sự im lặng
Thật sự lần này khó rồi. Tôi ôm chầm lấy nó và cưỡng hôn, nhưng đáp lại tôi là một cái tát điếng người
Nó dãy dụa chạy ra khỏi vòng tay tôi rồi chạy lên phòng. Tôi chạy lên đến phòng nó thì cửa đã khoá. Tôi ngồi đợi nó và miệng vẫn luôn xin lỗi, nhưng đến tối vẫn vậy, ông Micheal thì đã đi Berlin, nhà bây giờ chỉ có chúng tôi, cô giúp việc đã về nhà...
Bây giờ đã 7h tối rồi, hai đứa chẳng ăn gì từ trưa..
-"Ra ăn tối đi em" – Đáp lại tôi là sự im lặng tĩnh mịch của màn đêm..
Chán nản tôi lê lết về phòng, con tim nặng trĩu nhói đau, dưới ánh trăng huyền ảo, bàn tay tôi lướt trên từng phím đàn, một bản Sonate Moonlight lại vang lên, tôi chơi vài bản đến khi nghe tiếng động ngoài cửa, tôi mỉm cười vờ như không thấy, lần này tôi hát
"...Is it too late now to say sorry?
Cause I'm missing more than just your body
Is it too late now to say sorry?
Yeah I know that I let you down
Is it too late to say I'm sorry now?
I'm sorry yeah
Sorry yeah
Sorry
Yeah I know that I let you down
Is it too late to say I'm sorry now?..."
Lúc bài hát kết thúc cũng là lúc một vòng tay vòng qua cổ tôi, tôi quay lại ôm chầm lấy con bé và đôi môi lại tìm đến nhau
-"Em tha cho anh lần này, lần sau đi đâu lo mà báo cáo cho anh..."
-"Alright, cảm ơn em gái của an. Xuống ăn tối đi anh đói quá..."
Cũng may dì giúp việc đã chuẩn bị thức ăn sẵn rồi, vẫn còn ấm, vậy là mới nấu thôi. Giờ mà chờ tôi nấu nữa chắc hai đứa nhập viện vì chết đố quá. Tôi cảm thấy hoa mắt rồi. Hôm nay ăn tôi có cảm giác mấy nón này ngon nhất thế giới vậy
Tôi và con bé trò chuyện đùa giỡn nhau vừa ăn cơm. Đúng là bữa ăn gia đình lúc nào cũng ấm áp.
-"Em định hẹn hò lại chưa?" – Tôi hỏi trong lúc ăn cơm.
-"Dạ chưa, em cũng chưa biết nữa.. haha"
-"Thôi kén chọn coi chừng ế..haha.. Mấy bà già ế hay khó tính lắm nha...haha - Tôi cười to vang như sụp cái biệt thự
Con bé giận không ăn cơm nữa mà bỏ lên phòng, tôi lắc đầu ngao ngán, dọn rửa hết đống chén bát cũng đã 8 giờ tối, lên phòng con bé. Nó vẫn nằm đọc sách, thấy tôi nó quay mặt đi chỗ khác.
Con bé này phải dạy cho nó một bài học, tôi nhảy lên giường ôm nó, nó dạy dụa. Vậy là phải xài cách này rồi, thọt tay vô nách cù léc, cho dù có giận tức gì xài chiêu nay cũng lo mà đầu hàng
-"Haha..hihi.. Anh tha cho em đi" - Nó dãy dụa liên tục
-"Chừa chưa" – Tôi vẫn cù léc nó
-"Em chừa rồi.. Haha.. Tha cho em "
Tôi cũng tha cho nó, mắt nó ướt rồi, không biết do giận hay do cười chảy nước mắt nữa. Hai đứa lại trao nhau nụ hôn nồng cháy, lửa tình đang nhen nhóm trong tôi.
-"Ngủ thôi em "
Nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, con bé vẫn nằm ngủ ngon lành...
Chap :
Giật mình quay lại, Alice quấn khăn tắm trên người vì mới tắm xong...
Phía bên kia đầu dây cũng im lặng. Phen này chết thật rồi..
-"À..à.. Em gái anh gọi"
Tôi trả lời xong thì cầm điện thoại lên "Tụt..tụt..tụt". Con bé giận rồi. Tôi cũng định về nhà luôn.
-"Chiều em qua đón anh nhé. Số phone anh là gì
Đưa số điện thoại xong, tôi chạy thẳng xuống tầng trệt, bước ra khỏi cửa đến Đại lộ, vẫy tay một chiếc TAXI:
-"Anh muốn đi đâu.."
Ông ta chở tôi về đến nhà, bấm chuông, dì giúp việc "Tàu Khựa" ra mở cửa
-"Cậu chủ sao tối qua không về, con bé Rose chờ cậu cả đêm qua đấy" – Từ khi được nhận làm con nuôi tôi được gì gọi là cậu chủ, tôi bảo gọi bình thường nhưng bà nhất mực không chịu...
-"Con bận chút việc đó dì. Mà Rose có ở nhà không ạ"
-"Nó đi học từ sáng sớm rồi."
Tôi ngồi đợi ở nhà mà lòng như lửa đốt, không biết nghĩ cách nào để làm hoà đây. Nặn cái óc mãi không ra và cuối cùng Rose cũng về
Tôi chạy ra sân, mắt con bé sưng húp và thâm cuồng, chắc thức cả đêm khóc lo lắng cho tôi.
-"Em gái" – Tôi gọi
Chạy đến gần bên nó, mặt nó vẫn cúi xuống
-"Anh xin lỗi "– Đáp lại vẫn là sự im lặng
Thật sự lần này khó rồi. Tôi ôm chầm lấy nó và cưỡng hôn, nhưng đáp lại tôi là một cái tát điếng người
Nó dãy dụa chạy ra khỏi vòng tay tôi rồi chạy lên phòng. Tôi chạy lên đến phòng nó thì cửa đã khoá. Tôi ngồi đợi nó và miệng vẫn luôn xin lỗi, nhưng đến tối vẫn vậy, ông Micheal thì đã đi Berlin, nhà bây giờ chỉ có chúng tôi, cô giúp việc đã về nhà...
Bây giờ đã 7h tối rồi, hai đứa chẳng ăn gì từ trưa..
-"Ra ăn tối đi em" – Đáp lại tôi là sự im lặng tĩnh mịch của màn đêm..
Chán nản tôi lê lết về phòng, con tim nặng trĩu nhói đau, dưới ánh trăng huyền ảo, bàn tay tôi lướt trên từng phím đàn, một bản Sonate Moonlight lại vang lên, tôi chơi vài bản đến khi nghe tiếng động ngoài cửa, tôi mỉm cười vờ như không thấy, lần này tôi hát
"...Is it too late now to say sorry?
Cause I'm missing more than just your body
Is it too late now to say sorry?
Yeah I know that I let you down
Is it too late to say I'm sorry now?
I'm sorry yeah
Sorry yeah
Sorry
Yeah I know that I let you down
Is it too late to say I'm sorry now?..."
Lúc bài hát kết thúc cũng là lúc một vòng tay vòng qua cổ tôi, tôi quay lại ôm chầm lấy con bé và đôi môi lại tìm đến nhau
-"Em tha cho anh lần này, lần sau đi đâu lo mà báo cáo cho anh..."
-"Alright, cảm ơn em gái của an. Xuống ăn tối đi anh đói quá..."
Cũng may dì giúp việc đã chuẩn bị thức ăn sẵn rồi, vẫn còn ấm, vậy là mới nấu thôi. Giờ mà chờ tôi nấu nữa chắc hai đứa nhập viện vì chết đố quá. Tôi cảm thấy hoa mắt rồi. Hôm nay ăn tôi có cảm giác mấy nón này ngon nhất thế giới vậy
Tôi và con bé trò chuyện đùa giỡn nhau vừa ăn cơm. Đúng là bữa ăn gia đình lúc nào cũng ấm áp.
-"Em định hẹn hò lại chưa?" – Tôi hỏi trong lúc ăn cơm.
-"Dạ chưa, em cũng chưa biết nữa.. haha"
-"Thôi kén chọn coi chừng ế..haha.. Mấy bà già ế hay khó tính lắm nha...haha - Tôi cười to vang như sụp cái biệt thự
Con bé giận không ăn cơm nữa mà bỏ lên phòng, tôi lắc đầu ngao ngán, dọn rửa hết đống chén bát cũng đã 8 giờ tối, lên phòng con bé. Nó vẫn nằm đọc sách, thấy tôi nó quay mặt đi chỗ khác.
Con bé này phải dạy cho nó một bài học, tôi nhảy lên giường ôm nó, nó dạy dụa. Vậy là phải xài cách này rồi, thọt tay vô nách cù léc, cho dù có giận tức gì xài chiêu nay cũng lo mà đầu hàng
-"Haha..hihi.. Anh tha cho em đi" - Nó dãy dụa liên tục
-"Chừa chưa" – Tôi vẫn cù léc nó
-"Em chừa rồi.. Haha.. Tha cho em "
Tôi cũng tha cho nó, mắt nó ướt rồi, không biết do giận hay do cười chảy nước mắt nữa. Hai đứa lại trao nhau nụ hôn nồng cháy, lửa tình đang nhen nhóm trong tôi.
-"Ngủ thôi em "
Nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, con bé vẫn nằm ngủ ngon lành...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.