Thằng Giúp Việc Và Cô Chủ Nhỏ (16+)
Chương 26: NGOẠI TRUYỆN I : Mối tình đầu
duyphuongitaly
15/11/2016
Tôi là một thằng nhóc chập chững vào lớp 6, học hành không giỏi, mê game, nghiện truyện
Em là cô tiểu thư đài các, học giỏi, xinh đẹp đứng top của trường.
Tôi gặp em trong một chiều mưa học thêm, tôi trú mưa cạnh em. Chúng tôi không nói một lời nào, tôi chỉ đứng, đứng nhìn những hạt mưa. Tạnh mưa, em mỉm cười nhìn tôi rồi đi khuất sau những con ngõ
Thằng nhóc lớp 6 thì đâu phân biệt được yêu và thích. Tôi cứ nghĩ mình đã yêu em, tôi biết em học giỏi, thường ôn luyện ở các lớp bồi dưỡng. Từ đó tôi quyết định cố gắng học...
Lên lớp 7, nỗ lực của tôi không uổng phí, tôi được chọn đi thi Anh Văn, và em cũng học trong lớp đó, tôi hằng ngày vẫn nhìn em từ xa, luôn dõi theo m. Xung quanh em luôn vây quanh các chàng trai học giỏi, nhà giàu... Còn tôi con của một nhà bán quán ăn nghèo kiết xác..
Tôi quyết định bắt chuyện với em, không khó như tôi nghĩ, em hoà đồng, dễ tính. Từ khi quen em tôi quyết định nhịn luôn chơi game, hằng ngày khi các bạn ra chơi, tôi thường để đồ ăn dưới hộc bàn em, ngày thì hộp sữa, ngày thì chiếc bánh...
Một hôm khi các bạn ra chơi, tôi mò lên học bàn em
-"Mày làm gì đó"
Tôi giật mình, và một thằng trong lớp tôi đã thấy. Nó mách thầy cô tôi ăn trộm đồ ăn.
Khi biết điều đó em tránh xa tôi, không còn cười nói với tôi như trước. Ai ai trong lớp cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt. Trong xóm, nhà tôi là nghèo nhất, lúc nhỏ lúc mới chuyển về đây tôi cũng ra chơi với bọn trẻ nhưng chúng nhìn tôi bằng con mắt khinh miệt, chúng đuổi tôi... Tôi ngu ngơ về hỏi ba thì nhận được câu trả lời " Chọn bạn mà chơi" . Tất nhiên tôi đâu có hiểu được. Tôi hằng ngày chỉ biết ăn học rồi ngủ, từ khi có game tôi đã được an ủi phần nào
Bây giờ tình hình càng nghiêm trọng, tôi bị cô lập, nhưng tôi vẫn mang quà ăn vặt cho em. Hôm nay là một tuần sau vụ đó, tôi mang quà cho em.
-"Bạn đang làm gì đó?"
Lúc này tôi đang định bỏ quà vào hộc bàn em, quay lại thì đã thấy em đúng ngoài cửa
-"À..à "
Tôi chỉ biết ấp úng không nói gì hơn
-"Thì ra bạn là người đó" – Cô bé mỉm cười
-"Vậy mà lớp mình hiểu lầm bạn rồi" - Cô bé nói tiếp
Sau đó em lên trình báo giáo viên, bạn bè liên tục đến xin lỗi tôi, nhưng tôi biết đó là những lời giả tạo
Em hay mời tôi đi chơi vào buổi tối, chúng tôi nảy sinh tình cảm với nhau.
Một hôm vào tháng 3 , tức là tôi đã quen em được 5 tháng, tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc
Tôi ra chợ mua một chiếc vòng tay, tôi thấy nó có vẻ hợp với em, nhưng tôi lại nghĩ đến những chiếc khuyên tai, vòng cổ.. trên người em, chúng đều bằng vàng, còn chiếc vòng tay chỉ là cái vòng i-nox vài chục ngàn đầy ngoài chợ...
Tối đó tôi tỏ tình với em trong lúc em về nhà. Em cảm động nhìn tôi, và em đã đồng ý mà không hề chê cái vòng tay.
Chuyện chúng tôi yêu nhau mọi người đều biết hết. Những công tử thường chặn đánh tôi, nhưng tôi không từ bỏ, tôi sẵn sàng bị bất cứ điều gì để được ở bên em.
Rồi mẹ em cũng biết, bà ta đến tìm tôi trong giờ học...
Tôi ăn một bạt tai điếng người của bà ta
-"Mày tránh xa con gái của tao ra, nghèo mà đòi trèo cao à..." - Rồi bà ta bỏ đi
Hôm đó tôi khóc, tôi khóc nhiều lắm, tôi đã trách cha mẹ tôi sao lại nghèo đến vậy, đó là điều mà tôi hối hận suốt đời cũng không rửa được. Tôi đi giữa trời mua lạnh cóng, ướt như chuột lột. Tôi đến bên bờ sông, bây giờ là lúc tôi tuyệt vọng nhất, có lẽ tôi chết ba mẹ sẽ không còn cục nợ, mẹ của em sẽ vui vì điều đó
Tôi nhắm mắt xuối tay, thì có một vòng tay ôm qua eo tôi, chính là em
-"Em xin lỗi"
Có lẽ tôi sống được đến hôm nay là do em...
Chúng tôi hẹn hò bí mật, tôi lái xe suốt quảng đường để giữ ấm cho cô ấy, tôi trao hy vọng, trao tình yêu cho đến khi cạn kiệt trong lòng...
Rồi những ngày hè cũng đến, em lên thành phố nghĩ hè, chúng tôi không nói chuyện cho đến khi hết hè
Trong những ngày hè tôi nhớ em vô cùng, mỗi lần nghĩ về em tôi đều tự cười một mình đến nỗi mẹ nói tôi bị điên
Những ngày hè nhớ nhung cũng trôi qua, em về với tôi
Nhưng tôi có cảm giác lạ, em lạnh nhạt với tôi. Lớp tôi có một cậu học sinh mới, đẹp trai, phong độ, người lúc nào cũng đầy hàng hiệu. Em với cậu ta có vẻ như quen nhau lâu rồi, nói chuyện với nhau như bạn thân, mỗi lần em đang nói chuyện với hắn, thấy tôi gọi em đều nhăn nhó khó chịu... Thời gian buổi tối em không con dành cho tôi nữa...
Rồi một buổi sáng em nói với tôi rằng cô ấy không thấy được sự đồng điệu về chúng tôi. Điều đó giống như khi tôi chết nó được khắc lên bia mộ vậy...Em nói em yêu hắn ta và mộy buổi chiều hắn ta cũng nói với tôi như vậy, lý do hắn về đây là vì em..
Tôi đau khổ, có lẽ người đời nói đúng "Trèo cao té đau". Tôi đã với đến quá cao.
Tôi đã nghĩ em không chê tôi nghèo, nhan sắc của tôi thì mỗi lần nhìn vào gương, tôi đều ghét khuôn mặt mình, tự hỏi tại sao tôi lại xấu đến vậy, nhưng khi quen em tôi đã hết tự ty. Nhưng tôi đã lầm sắc đẹp và sự giàu có phải đi đôi với tình yêu. Thời này làm gì có "Hai trái tim vàng tronh túp lều tranh"...
Nhà tôi chuyển lên thành phố khi tôi lên lớp 9, tôi lao đầu vào học hành, "tôi phải thoát khỏi đám bùn nhơ nhớp này" đó là suy nghĩ tôi lúc đó...
Những ngày tháng qua đi nhưng hình bóng em vẫn không xoá nhoà hình bóng em, những cô nàng tiểu thư muốn ngõ lời làm quen nhưng tôi đều phớt lờ. Có lẽ một lần thôi đã khiến tôi đủ đau, tôi không tin vào tình yêu, tôi ghét xem những bộ phim Hàn Quốc, những cuốn truyện ngôn tình, bởi vì bên trong nó cũng chưa đựng sự dối trá mà thôi
Mối tình đầu của tôi là như vậy đấy, đau khổ... Tôi là con người bề ngoài mạnh mẽ, nhưng bên trong chứa đựng sự yếu đuối...
Tôi mệt mỏi, tôi khóc hằng đêm. Một mình tôi một lối sống, tự kỉ, thầm lắng. Tôi cũng chẳng biết chia sẽ cho ai bởi vì tôi chẳng có bạn
Sau mối tình đầu đau thương, tôi vừa thích vừa ghét mưa. Tôi thích mưa là bởi vì mưa gột rửa tâm hồn tôi, những lần buồn chán tôi đều tìm đến mưa, tôi ghét mưa có lẽ bởi vì em, em đến với tôi bằng một cơn mưa...
Em là cô tiểu thư đài các, học giỏi, xinh đẹp đứng top của trường.
Tôi gặp em trong một chiều mưa học thêm, tôi trú mưa cạnh em. Chúng tôi không nói một lời nào, tôi chỉ đứng, đứng nhìn những hạt mưa. Tạnh mưa, em mỉm cười nhìn tôi rồi đi khuất sau những con ngõ
Thằng nhóc lớp 6 thì đâu phân biệt được yêu và thích. Tôi cứ nghĩ mình đã yêu em, tôi biết em học giỏi, thường ôn luyện ở các lớp bồi dưỡng. Từ đó tôi quyết định cố gắng học...
Lên lớp 7, nỗ lực của tôi không uổng phí, tôi được chọn đi thi Anh Văn, và em cũng học trong lớp đó, tôi hằng ngày vẫn nhìn em từ xa, luôn dõi theo m. Xung quanh em luôn vây quanh các chàng trai học giỏi, nhà giàu... Còn tôi con của một nhà bán quán ăn nghèo kiết xác..
Tôi quyết định bắt chuyện với em, không khó như tôi nghĩ, em hoà đồng, dễ tính. Từ khi quen em tôi quyết định nhịn luôn chơi game, hằng ngày khi các bạn ra chơi, tôi thường để đồ ăn dưới hộc bàn em, ngày thì hộp sữa, ngày thì chiếc bánh...
Một hôm khi các bạn ra chơi, tôi mò lên học bàn em
-"Mày làm gì đó"
Tôi giật mình, và một thằng trong lớp tôi đã thấy. Nó mách thầy cô tôi ăn trộm đồ ăn.
Khi biết điều đó em tránh xa tôi, không còn cười nói với tôi như trước. Ai ai trong lớp cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt. Trong xóm, nhà tôi là nghèo nhất, lúc nhỏ lúc mới chuyển về đây tôi cũng ra chơi với bọn trẻ nhưng chúng nhìn tôi bằng con mắt khinh miệt, chúng đuổi tôi... Tôi ngu ngơ về hỏi ba thì nhận được câu trả lời " Chọn bạn mà chơi" . Tất nhiên tôi đâu có hiểu được. Tôi hằng ngày chỉ biết ăn học rồi ngủ, từ khi có game tôi đã được an ủi phần nào
Bây giờ tình hình càng nghiêm trọng, tôi bị cô lập, nhưng tôi vẫn mang quà ăn vặt cho em. Hôm nay là một tuần sau vụ đó, tôi mang quà cho em.
-"Bạn đang làm gì đó?"
Lúc này tôi đang định bỏ quà vào hộc bàn em, quay lại thì đã thấy em đúng ngoài cửa
-"À..à "
Tôi chỉ biết ấp úng không nói gì hơn
-"Thì ra bạn là người đó" – Cô bé mỉm cười
-"Vậy mà lớp mình hiểu lầm bạn rồi" - Cô bé nói tiếp
Sau đó em lên trình báo giáo viên, bạn bè liên tục đến xin lỗi tôi, nhưng tôi biết đó là những lời giả tạo
Em hay mời tôi đi chơi vào buổi tối, chúng tôi nảy sinh tình cảm với nhau.
Một hôm vào tháng 3 , tức là tôi đã quen em được 5 tháng, tôi nghĩ có lẽ đã đến lúc
Tôi ra chợ mua một chiếc vòng tay, tôi thấy nó có vẻ hợp với em, nhưng tôi lại nghĩ đến những chiếc khuyên tai, vòng cổ.. trên người em, chúng đều bằng vàng, còn chiếc vòng tay chỉ là cái vòng i-nox vài chục ngàn đầy ngoài chợ...
Tối đó tôi tỏ tình với em trong lúc em về nhà. Em cảm động nhìn tôi, và em đã đồng ý mà không hề chê cái vòng tay.
Chuyện chúng tôi yêu nhau mọi người đều biết hết. Những công tử thường chặn đánh tôi, nhưng tôi không từ bỏ, tôi sẵn sàng bị bất cứ điều gì để được ở bên em.
Rồi mẹ em cũng biết, bà ta đến tìm tôi trong giờ học...
Tôi ăn một bạt tai điếng người của bà ta
-"Mày tránh xa con gái của tao ra, nghèo mà đòi trèo cao à..." - Rồi bà ta bỏ đi
Hôm đó tôi khóc, tôi khóc nhiều lắm, tôi đã trách cha mẹ tôi sao lại nghèo đến vậy, đó là điều mà tôi hối hận suốt đời cũng không rửa được. Tôi đi giữa trời mua lạnh cóng, ướt như chuột lột. Tôi đến bên bờ sông, bây giờ là lúc tôi tuyệt vọng nhất, có lẽ tôi chết ba mẹ sẽ không còn cục nợ, mẹ của em sẽ vui vì điều đó
Tôi nhắm mắt xuối tay, thì có một vòng tay ôm qua eo tôi, chính là em
-"Em xin lỗi"
Có lẽ tôi sống được đến hôm nay là do em...
Chúng tôi hẹn hò bí mật, tôi lái xe suốt quảng đường để giữ ấm cho cô ấy, tôi trao hy vọng, trao tình yêu cho đến khi cạn kiệt trong lòng...
Rồi những ngày hè cũng đến, em lên thành phố nghĩ hè, chúng tôi không nói chuyện cho đến khi hết hè
Trong những ngày hè tôi nhớ em vô cùng, mỗi lần nghĩ về em tôi đều tự cười một mình đến nỗi mẹ nói tôi bị điên
Những ngày hè nhớ nhung cũng trôi qua, em về với tôi
Nhưng tôi có cảm giác lạ, em lạnh nhạt với tôi. Lớp tôi có một cậu học sinh mới, đẹp trai, phong độ, người lúc nào cũng đầy hàng hiệu. Em với cậu ta có vẻ như quen nhau lâu rồi, nói chuyện với nhau như bạn thân, mỗi lần em đang nói chuyện với hắn, thấy tôi gọi em đều nhăn nhó khó chịu... Thời gian buổi tối em không con dành cho tôi nữa...
Rồi một buổi sáng em nói với tôi rằng cô ấy không thấy được sự đồng điệu về chúng tôi. Điều đó giống như khi tôi chết nó được khắc lên bia mộ vậy...Em nói em yêu hắn ta và mộy buổi chiều hắn ta cũng nói với tôi như vậy, lý do hắn về đây là vì em..
Tôi đau khổ, có lẽ người đời nói đúng "Trèo cao té đau". Tôi đã với đến quá cao.
Tôi đã nghĩ em không chê tôi nghèo, nhan sắc của tôi thì mỗi lần nhìn vào gương, tôi đều ghét khuôn mặt mình, tự hỏi tại sao tôi lại xấu đến vậy, nhưng khi quen em tôi đã hết tự ty. Nhưng tôi đã lầm sắc đẹp và sự giàu có phải đi đôi với tình yêu. Thời này làm gì có "Hai trái tim vàng tronh túp lều tranh"...
Nhà tôi chuyển lên thành phố khi tôi lên lớp 9, tôi lao đầu vào học hành, "tôi phải thoát khỏi đám bùn nhơ nhớp này" đó là suy nghĩ tôi lúc đó...
Những ngày tháng qua đi nhưng hình bóng em vẫn không xoá nhoà hình bóng em, những cô nàng tiểu thư muốn ngõ lời làm quen nhưng tôi đều phớt lờ. Có lẽ một lần thôi đã khiến tôi đủ đau, tôi không tin vào tình yêu, tôi ghét xem những bộ phim Hàn Quốc, những cuốn truyện ngôn tình, bởi vì bên trong nó cũng chưa đựng sự dối trá mà thôi
Mối tình đầu của tôi là như vậy đấy, đau khổ... Tôi là con người bề ngoài mạnh mẽ, nhưng bên trong chứa đựng sự yếu đuối...
Tôi mệt mỏi, tôi khóc hằng đêm. Một mình tôi một lối sống, tự kỉ, thầm lắng. Tôi cũng chẳng biết chia sẽ cho ai bởi vì tôi chẳng có bạn
Sau mối tình đầu đau thương, tôi vừa thích vừa ghét mưa. Tôi thích mưa là bởi vì mưa gột rửa tâm hồn tôi, những lần buồn chán tôi đều tìm đến mưa, tôi ghét mưa có lẽ bởi vì em, em đến với tôi bằng một cơn mưa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.