Chương 1:
Tiếu Giai Nhân
14/02/2024
Cuối tháng Hai, đỉnh sườn Đông của núi Long Hành vẫn phủ đầy tuyết trắng xóa, dưới chân núi đã có dấu hiệu mùa xuân trở lại, khắp nơi lốm đốm màu xanh tươi.
Còn có nhiều hoa dại và cỏ dại không tên nở sớm tàn muộn.
Đồng Tuệ theo trí nhớ của nàng đi đến một vùng đầy nắng, còn cách đó không xa, nàng đã thấy được một đám mầm hành lá non. Có cây vừa mới mọc lên đất nâu, có cây đã dài bằng ngón tay cái.
Hành lá này không phải hành dại, mà là Đồng Tuệ cố ý gieo.
Mấy năm nay chiến tranh thường xuyên nổ ra, Đồng Tuệ lần đầu cùng gia đình chạy trốn vào sâu trong Đông Lĩnh nàng còn sợ hãi, một năm chạy năm sáu lần, Đồng Tuệ vẫn sợ hãi như cũ nhưng cũng bắt đầu có một số suy nghĩ.
Lương khô luôn có sẵn trong nhà, một khi chiến tranh nổ ra cả nhà có thể gói ghém lương khô, xách hành lý lên đường ngay. Có điều chỉ ăn lương khô thì không thoải mái, nên Đồng Tuệ tranh thủ lúc thái bình rải trước một ít hạt giống rau củ quả khắp nơi trên núi, chẳng hạn như bốc một nắm hành lá và bỏ thẳng vào bột cán bánh để tăng thêm hương vị, chẳng hạn như dưa chuột giòn và thơm ngon..
Đồng gia là gia đình thợ săn, cho nên cách nuôi dạy con gái cũng giống như vậy, Đồng Tuệ lại là đứa bé ngoan, mẹ cho nàng đi trường tư thục đọc sách biết chữ, nàng học còn nghiêm túc hơn cả các bé trai. Cha dẫn nàng vào trong núi dạy nàng giăng bẫy kéo cung bắn tên, Đồng Tuệ cũng học rất ra hình ra dáng. Bàn về độ chính xác của cung tiễn nàng đều không hề thua kém hai người anh của mình.
Sau khi cùng cha và anh trai chạy khắp nơi, Đông Lĩnh trở thành ngôi nhà khác của Đồng Tuệ, nàng cố ý trồng hành lá và dưa chuột ở những nơi hẻo lánh ít người. Khi nào vào mùa hè và mùa thu chạy trốn cần đến chúng, nàng sẽ lén đến đó hái, vừa không bị dân tị nạn, bọn cướp phát hiện ra, lại có thể giúp trong nhà cải thiện một chút thức ăn.
Năm ngoái chiến tranh cuối cùng cũng xem như được bình định rồi, nghe nói hòa bình ít nhất có thể kéo dài một hoặc hai năm, vì vậy năm nay không cần phải dựa vào hành lá này nữa.
Hành lá ở nhà phải đợi trưởng thành mới ăn được, Đồng Tuệ tiếc không nỡ ăn thế nên quyết định đào một ít từ trên núi về, buổi trưa có thể ăn tươi.
Nàng chọn hành cỡ ngón tay cái mà đào, thân hành xanh tươi, bên dưới còn có thể đào ra được một đoạn non mọng xanh nhạt, tổng cộng đào được hơn 20 cây, đủ làm một mâm trứng chiên hành lá rồi.
Đồng Tuệ bỏ cuốc vào rổ, sau đó đứng dậy, đi đến chỗ đã hẹn gặp với anh hai.
“A Mãn, con thỏ! Chạy về phía em kìa!”
Từ xa truyền đến tiếng kêu vang dội của Đông Quý, sự ăn ý giữa hai anh em làm Đồng Tuệ buông rổ xuống trước, rồi nhanh chóng rút từ sau lưng ra một mũi tên gỗ đặt lên cung tên, tầm mắt nhanh chóng đảo qua bãi đất trống trong rừng đầu xuân, rất nhanh nàng đã phát hiện thỏ xám đang hốt hoảng vì bị Đồng Quý đuổi theo.
Ngay khoảnh khắc thỏ xám xoay người muốn nhảy về hướng Nam, Đồng Tuệ lập tức bắn một mũi tên ghim ngay phần cổ của thỏ xám.
Còn có nhiều hoa dại và cỏ dại không tên nở sớm tàn muộn.
Đồng Tuệ theo trí nhớ của nàng đi đến một vùng đầy nắng, còn cách đó không xa, nàng đã thấy được một đám mầm hành lá non. Có cây vừa mới mọc lên đất nâu, có cây đã dài bằng ngón tay cái.
Hành lá này không phải hành dại, mà là Đồng Tuệ cố ý gieo.
Mấy năm nay chiến tranh thường xuyên nổ ra, Đồng Tuệ lần đầu cùng gia đình chạy trốn vào sâu trong Đông Lĩnh nàng còn sợ hãi, một năm chạy năm sáu lần, Đồng Tuệ vẫn sợ hãi như cũ nhưng cũng bắt đầu có một số suy nghĩ.
Lương khô luôn có sẵn trong nhà, một khi chiến tranh nổ ra cả nhà có thể gói ghém lương khô, xách hành lý lên đường ngay. Có điều chỉ ăn lương khô thì không thoải mái, nên Đồng Tuệ tranh thủ lúc thái bình rải trước một ít hạt giống rau củ quả khắp nơi trên núi, chẳng hạn như bốc một nắm hành lá và bỏ thẳng vào bột cán bánh để tăng thêm hương vị, chẳng hạn như dưa chuột giòn và thơm ngon..
Đồng gia là gia đình thợ săn, cho nên cách nuôi dạy con gái cũng giống như vậy, Đồng Tuệ lại là đứa bé ngoan, mẹ cho nàng đi trường tư thục đọc sách biết chữ, nàng học còn nghiêm túc hơn cả các bé trai. Cha dẫn nàng vào trong núi dạy nàng giăng bẫy kéo cung bắn tên, Đồng Tuệ cũng học rất ra hình ra dáng. Bàn về độ chính xác của cung tiễn nàng đều không hề thua kém hai người anh của mình.
Sau khi cùng cha và anh trai chạy khắp nơi, Đông Lĩnh trở thành ngôi nhà khác của Đồng Tuệ, nàng cố ý trồng hành lá và dưa chuột ở những nơi hẻo lánh ít người. Khi nào vào mùa hè và mùa thu chạy trốn cần đến chúng, nàng sẽ lén đến đó hái, vừa không bị dân tị nạn, bọn cướp phát hiện ra, lại có thể giúp trong nhà cải thiện một chút thức ăn.
Năm ngoái chiến tranh cuối cùng cũng xem như được bình định rồi, nghe nói hòa bình ít nhất có thể kéo dài một hoặc hai năm, vì vậy năm nay không cần phải dựa vào hành lá này nữa.
Hành lá ở nhà phải đợi trưởng thành mới ăn được, Đồng Tuệ tiếc không nỡ ăn thế nên quyết định đào một ít từ trên núi về, buổi trưa có thể ăn tươi.
Nàng chọn hành cỡ ngón tay cái mà đào, thân hành xanh tươi, bên dưới còn có thể đào ra được một đoạn non mọng xanh nhạt, tổng cộng đào được hơn 20 cây, đủ làm một mâm trứng chiên hành lá rồi.
Đồng Tuệ bỏ cuốc vào rổ, sau đó đứng dậy, đi đến chỗ đã hẹn gặp với anh hai.
“A Mãn, con thỏ! Chạy về phía em kìa!”
Từ xa truyền đến tiếng kêu vang dội của Đông Quý, sự ăn ý giữa hai anh em làm Đồng Tuệ buông rổ xuống trước, rồi nhanh chóng rút từ sau lưng ra một mũi tên gỗ đặt lên cung tên, tầm mắt nhanh chóng đảo qua bãi đất trống trong rừng đầu xuân, rất nhanh nàng đã phát hiện thỏ xám đang hốt hoảng vì bị Đồng Quý đuổi theo.
Ngay khoảnh khắc thỏ xám xoay người muốn nhảy về hướng Nam, Đồng Tuệ lập tức bắn một mũi tên ghim ngay phần cổ của thỏ xám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.