Chương 2:
Tiếu Giai Nhân
14/02/2024
“A Mãn giỏi quá, lâu như vậy cuối cùng lại có thịt ăn rồi!”
Đồng Quý nhanh chóng chạy tới, rút mũi tên gỗ nơi cổ của thỏ xám tùy tiện lau lau vài cái rồi ném mũi tên ngược lại vào túi, tiếp theo xách thỏ xám còn đang run rẩy giật giật chân lên cột chắc vào bên hông.
Làm xong xuôi đâu ra đấy, Đồng Quý ngẩng đầu.
Ánh mắt sáng ngời cùng với vẻ mặt vui mừng của anh ấy làm Đồng Tuệ vui lây, cười theo.
Gần buổi trưa, ánh nắng mặt trời ấm áp xinh đẹp trải dài xuống dưới, cô em gái này ở trong mắt Đồng Quý tuy rằng ăn mặc một bộ áo vải thô xám xịt, tuy rằng lưng đeo cung tiễn tay cầm rổ nhưng trên gương mặt trắng nõn đẹp dịu dàng lại không hề có chút khí tức hương dã nào, mà trông càng giống như tiểu thư khuê các trong thành chưa từng bước chân ra ngoài cửa lớn cửa nhỏ, toàn thân đều lộ ra vẻ ngoan ngoãn văn tĩnh. Mũi tên gỗ của nàng cũng là lấy của người ta.
Em gái đẹp thì đẹp thật đấy, song trông cũng có vẻ dễ bị người ta bắt nạt.
Đồng Quý nghĩ đến người của Tiêu gia ngày mai sẽ đưa sính lễ qua đây, ý mừng trong mắt chợt tắt, thở dài nói với em gái: “Có lẽ đây là lần cuối cùng anh em chúng ta cùng nhau vào núi rồi.”
Đồng Tuệ rất muốn an ủi anh trai, chỉ là ngày kết hôn càng ngày càng gần mà trong nhà còn chưa thêu xong áo cưới, nàng đúng thật là không thể lại chạy vào trong núi. Chưa kể sau khi nàng xuất giá, cho dù ngày lễ ngày tết có thể về thăm nhà, cũng không thể bỏ mặc người nhà lâu ngày gặp lại mà chạy vào núi được.
“Anh hai, anh nhìn nè.”
Đồng Tuệ tới gần anh trai, giơ cao rổ.
Đồng Quý nhìn thấy dưới đáy rổ lại một đôi quả nhỏ xanh biếc, quả nhiên lại cười, dùng bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu của em gái: “Cô nhóc tham ăn.”
Bởi vì tham ăn, cho nên mặc kệ cuộc sống khó khăn thế nào, nàng sẽ đều nghĩ cách để bản thân được ăn tốt hơn một chút.
“Đi thôi.”
Hai anh em sóng vai xuống núi.
Đào Hoa Câu là một thôn nhỏ, tổng cộng có hơn 50 hộ dân, bởi vì địa thế dưới chân núi gập ghềnh nên bá tánh trong thông đều sẽ chọn đoạn đường nhẹ nhàng để xây nhà. Có nhà cao, có nhà thấp đan xen với nhau, không giống mấy thôn xóm ở chỗ đất bằng, mỗi nhà đều là dựa vào nhau xây, từng hàng chỉnh chỉnh tề tề.
Dưới chân núi bên con sông nhỏ còn có vài phụ nhân giặt đồ, từng cây giặt đồ đang được đập đều đặn lên quần áo.
Đồng Tuệ liếc mắt nhìn qua, không thấy mẹ mình thì dời mắt.
Nhóm phụ nhân cũng thấy được anh em Đồng gia, chờ hai anh em đi xa rồi mọi người bèn mồm năm miệng mười mà bàn tán.
“Thôn Linh Thủy cách Đào Hoa Câu chúng ta hơn 20 dặm lận đấy, ông cụ nhà Tiêu gia trước kia từng làm thiên hộ, cũng xem như là con cháu võ quan truyền thừa. Tuy rằng hiện giờ không phải quan, có điều dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, sao hắn lại chạy xa tận đến đây cưới vợ thế nhờ?”
“Này thì có gì mà lạ đâu, thôn chúng ta tuy rằng hẻo lánh nhưng A Mãn xinh đẹp như vậy, tiếng thơm đã sớm truyền ra ngoài. Đàn ông ai chẳng háo sắc, đều muốn cưới vợ xinh đẹp.”
Đồng Quý nhanh chóng chạy tới, rút mũi tên gỗ nơi cổ của thỏ xám tùy tiện lau lau vài cái rồi ném mũi tên ngược lại vào túi, tiếp theo xách thỏ xám còn đang run rẩy giật giật chân lên cột chắc vào bên hông.
Làm xong xuôi đâu ra đấy, Đồng Quý ngẩng đầu.
Ánh mắt sáng ngời cùng với vẻ mặt vui mừng của anh ấy làm Đồng Tuệ vui lây, cười theo.
Gần buổi trưa, ánh nắng mặt trời ấm áp xinh đẹp trải dài xuống dưới, cô em gái này ở trong mắt Đồng Quý tuy rằng ăn mặc một bộ áo vải thô xám xịt, tuy rằng lưng đeo cung tiễn tay cầm rổ nhưng trên gương mặt trắng nõn đẹp dịu dàng lại không hề có chút khí tức hương dã nào, mà trông càng giống như tiểu thư khuê các trong thành chưa từng bước chân ra ngoài cửa lớn cửa nhỏ, toàn thân đều lộ ra vẻ ngoan ngoãn văn tĩnh. Mũi tên gỗ của nàng cũng là lấy của người ta.
Em gái đẹp thì đẹp thật đấy, song trông cũng có vẻ dễ bị người ta bắt nạt.
Đồng Quý nghĩ đến người của Tiêu gia ngày mai sẽ đưa sính lễ qua đây, ý mừng trong mắt chợt tắt, thở dài nói với em gái: “Có lẽ đây là lần cuối cùng anh em chúng ta cùng nhau vào núi rồi.”
Đồng Tuệ rất muốn an ủi anh trai, chỉ là ngày kết hôn càng ngày càng gần mà trong nhà còn chưa thêu xong áo cưới, nàng đúng thật là không thể lại chạy vào trong núi. Chưa kể sau khi nàng xuất giá, cho dù ngày lễ ngày tết có thể về thăm nhà, cũng không thể bỏ mặc người nhà lâu ngày gặp lại mà chạy vào núi được.
“Anh hai, anh nhìn nè.”
Đồng Tuệ tới gần anh trai, giơ cao rổ.
Đồng Quý nhìn thấy dưới đáy rổ lại một đôi quả nhỏ xanh biếc, quả nhiên lại cười, dùng bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu của em gái: “Cô nhóc tham ăn.”
Bởi vì tham ăn, cho nên mặc kệ cuộc sống khó khăn thế nào, nàng sẽ đều nghĩ cách để bản thân được ăn tốt hơn một chút.
“Đi thôi.”
Hai anh em sóng vai xuống núi.
Đào Hoa Câu là một thôn nhỏ, tổng cộng có hơn 50 hộ dân, bởi vì địa thế dưới chân núi gập ghềnh nên bá tánh trong thông đều sẽ chọn đoạn đường nhẹ nhàng để xây nhà. Có nhà cao, có nhà thấp đan xen với nhau, không giống mấy thôn xóm ở chỗ đất bằng, mỗi nhà đều là dựa vào nhau xây, từng hàng chỉnh chỉnh tề tề.
Dưới chân núi bên con sông nhỏ còn có vài phụ nhân giặt đồ, từng cây giặt đồ đang được đập đều đặn lên quần áo.
Đồng Tuệ liếc mắt nhìn qua, không thấy mẹ mình thì dời mắt.
Nhóm phụ nhân cũng thấy được anh em Đồng gia, chờ hai anh em đi xa rồi mọi người bèn mồm năm miệng mười mà bàn tán.
“Thôn Linh Thủy cách Đào Hoa Câu chúng ta hơn 20 dặm lận đấy, ông cụ nhà Tiêu gia trước kia từng làm thiên hộ, cũng xem như là con cháu võ quan truyền thừa. Tuy rằng hiện giờ không phải quan, có điều dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, sao hắn lại chạy xa tận đến đây cưới vợ thế nhờ?”
“Này thì có gì mà lạ đâu, thôn chúng ta tuy rằng hẻo lánh nhưng A Mãn xinh đẹp như vậy, tiếng thơm đã sớm truyền ra ngoài. Đàn ông ai chẳng háo sắc, đều muốn cưới vợ xinh đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.