Chương 39:
Tiếu Giai Nhân
30/06/2024
Chàng có hành động trước, Đồng Tuệ mới hỏi: "Quần áo cũ của các anh không phải truyền cho các em trai sao?"
Nếu vậy, Tiêu Chẩn sẽ cho Tiêu Dã, Tiêu Dã mặc không vừa nữa thì mới cho Tiêu Thiệp ở nhị phòng.
Tiêu Chẩn: "Lúc đó điều kiện gia đình tốt hơn bây giờ."
Đồng Tuệ: "..."
Nàng giật lấy đôi giày buộc vào trên cùng của ông chồng nhà mình.
Đồ đạc đã dọn dẹp xong, Đồng Tuệ nhìn sang cung tên treo trên tường.
Tiêu Chẩn: "Muốn mang theo thì mang theo."
Đồng Tuệ có chút do dự hỏi: “Có dùng được không?” Thôn Thủy Linh cách núi khá xa, Tiêu gia chỉ có hai con la.
Tiêu Chẩn: "Chuẩn bị trước vẫn hơn."
Đồng Tuệ ngẫm nghĩ cũng đúng, cho dù ở Tiêu gia không có cơ hội đi săn núi, ai mà biết thời thế này ngày nào lại đổi thay?
Về khoản đánh nhau một chọi một, Đồng Tuệ tuyệt đối không thể đánh lại một người đàn ông khỏe mạnh nhưng chỉ cần có thể kéo dài khoảng cách, cung tên chính là vũ khí mạnh mẽ để bảo vệ mạng sống.
"Em còn một con dao găm."
Đồng Tuệ lấy con dao găm có vỏ bọc cất giấu dưới đáy tủ ra.
Tiêu Chẩn vẫn ngồi với tư thế thoải mái, rút dao găm ra xem, thấy lưỡi dao sắc bén vô cùng, gần như không có vết xước, hỏi: "Cái này, đã từng dính máu chưa?"
Đồng Tuệ: "Chưa, do ông nội tặng em để phòng thân, chưa từng sử dụng."
Tiêu Chẩn thu dao găm vào vỏ: "Tốt nhất là sau này cũng không cần dùng đến. Mang theo hết đi."
Đồng Tuệ lặng lẽ nhét con dao găm vào một gói quần áo.
Nàng dặn Tiêu Chẩn tự nghỉ ngơi, còn mình ra ngoài phụ mẹ làm việc. Ngày mai nàng sẽ trở về, nàng muốn trân trọng quãng thời gian không còn nhiều này.
Hoàng hôn buông xuống, mẹ con Đồng Tuệ đang ở bếp chuẩn bị bữa tối, Tiêu Chẩn và hai người anh em đang nói chuyện trong sân.
Tiếng của Đồng Thiện vang lên từ ngoài cổng: "Tiên sinh, anh Tống, vậy con về đây!"
"Về đi."
Chẳng mấy chốc, Đồng Thiện đeo cặp sách chạy vào.
Đồng Hữu Dư lại kể cho con rể nghe về cha con ông Tống Lan ở nhà bên cạnh, cảm thán nói: "Tống tiên sinh cũng là người thời vận không may, nếu không thì một tiến sĩ đỗ hai kỳ khoa, sao lại phải rơi vào cảnh này."
"Kẻ có đại tài, khi cơ hội đến ắt sẽ có thể nhảy vọt qua cửa rồng." Tiêu Chẩn đơn giản phụ họa.
Đồng Hữu Dư: "Đúng vậy, chính là đạo lý này."
Tiêu Chẩn nhìn vào bếp, thấy cô gái đang tập trung chuẩn bị đồ ăn, hỏi: "Từ khi Tống tiên sinh chuyển đến đây, mẹ vợ luôn nấu ăn giúp ông ấy đúng không ạ?”
Đồng Hữu Dư: "Đúng vậy, vợ Tống tiên sinh mất sớm, hai cha con không giỏi nấu nướng, lại còn phải đi dạy học, nên nhờ chúng ta lo ba bữa cơm mỗi ngày. Tiền họ đã đưa ngay khi mới đến dây, dạy Tiểu Thiện cũng không thu học phí.”
Tiêu Chẩn: "Láng giềng giúp đỡ lẫn nhau, vốn dĩ phải như vậy."
Đồng Hữu Dư: "Thấy con học vấn cũng không tệ, hay là tối nay cha mời Tống tiên sinh và con trai họ qua cùng ăn cơm? Cha và A Quý đều là người thô lỗ, chỉ biết nói chuyện vụn vặt trên núi."
Tiêu Chẩn: "Không sao đâu cha vợ, con cũng chỉ là kẻ thô lỗ, nhờ cha mẹ mới được ngồi cùng mâm với Tống tiên sinh."
Lời nói của con rể thật khiến người ta dễ chịu, Đồng Hữu Dư mỉm cười, dứt khoát dẫn con rể sang nhà bên cạnh để mời hai cha con Tống gia.
Nhìn thấy hai người bước ra khỏi cửa, Chu Thanh nghiến răng nói với con gái: "Cha con đúng là đồ gỗ mục, chỉ biết kính trọng Tống tiên sinh mà quên mất chuyện của con với Tiểu Tống rồi sao? Đây không phải là tự bê đá đập chân mình à?
Đồng Tuệ nhìn vào ngọn lửa trong lò sưởi, khẽ nói: "Con và anh ấy không có gì cả, nhiều nhất chỉ là anh em hàng xóm quen biết nhau nhiều năm."
Chu Thanh im lặng một lúc rồi thở dài: "Mẹ nghe vậy là yên tâm rồi, con rể đẹp trai, chỉ là học vấn không bằng những học giả chân chính, còn lại chẳng thua kém gì."
Đồng Tuệ mỉm cười.
Tại căn nhà bên cạnh, Tống Lan quay sang Đồng Hữu Dư khen ngợi Tiêu Chẩn:
"Cậu Hai Tiêu anh tuấn phi phàm, em trai tốt của ta quả nhiên đã tìm được một người con rể quý giá."
Tiêu Chẩn: "Tiêu mỗ chỉ là một kẻ thô lỗ, thực sự không dám nhận lời khen quá lời của tiên sinh."
Tống Tri Thời đứng bên cạnh khẽ hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Chẩn nhìn hắn một cái.
Tống Lan vuốt ve bộ râu ngắn, hổ thẹn nói: "Thằng con ta học thức nông cạn, lại thường tự cho mình thanh cao, khiến cậu Hai Tiêu chê cười rồi."
Tống Tri Thời: "..."
Đồng Hữu Dư không quen với những lời chào hỏi kiểu văn hoa như vậy, cũng tiện thể giúp Tống Tri Thời giải vây: "Đi thôi, chúng ta qua đó đi, cơm sắp sửa xong rồi."
Tống Lan: "Vậy thì làm phiền rồi."
Hai vị trưởng bối đi trước, Tiêu Chẩn và Tống Tri Thời đi sau. Với chiều cao bảy thước sau, Tống Tri Thời vốn được xem là một thanh niên tuấn tú cao ráo trong đám đông nhưng lúc này lại thấp hơn Tiêu Chẩn nửa cái đầu. Dù cho sắc mặt Tống Tri Thời lạnh lùng và xa cách đến đâu, khí thế cũng không thể nào gắng gượng được.
Nếu vậy, Tiêu Chẩn sẽ cho Tiêu Dã, Tiêu Dã mặc không vừa nữa thì mới cho Tiêu Thiệp ở nhị phòng.
Tiêu Chẩn: "Lúc đó điều kiện gia đình tốt hơn bây giờ."
Đồng Tuệ: "..."
Nàng giật lấy đôi giày buộc vào trên cùng của ông chồng nhà mình.
Đồ đạc đã dọn dẹp xong, Đồng Tuệ nhìn sang cung tên treo trên tường.
Tiêu Chẩn: "Muốn mang theo thì mang theo."
Đồng Tuệ có chút do dự hỏi: “Có dùng được không?” Thôn Thủy Linh cách núi khá xa, Tiêu gia chỉ có hai con la.
Tiêu Chẩn: "Chuẩn bị trước vẫn hơn."
Đồng Tuệ ngẫm nghĩ cũng đúng, cho dù ở Tiêu gia không có cơ hội đi săn núi, ai mà biết thời thế này ngày nào lại đổi thay?
Về khoản đánh nhau một chọi một, Đồng Tuệ tuyệt đối không thể đánh lại một người đàn ông khỏe mạnh nhưng chỉ cần có thể kéo dài khoảng cách, cung tên chính là vũ khí mạnh mẽ để bảo vệ mạng sống.
"Em còn một con dao găm."
Đồng Tuệ lấy con dao găm có vỏ bọc cất giấu dưới đáy tủ ra.
Tiêu Chẩn vẫn ngồi với tư thế thoải mái, rút dao găm ra xem, thấy lưỡi dao sắc bén vô cùng, gần như không có vết xước, hỏi: "Cái này, đã từng dính máu chưa?"
Đồng Tuệ: "Chưa, do ông nội tặng em để phòng thân, chưa từng sử dụng."
Tiêu Chẩn thu dao găm vào vỏ: "Tốt nhất là sau này cũng không cần dùng đến. Mang theo hết đi."
Đồng Tuệ lặng lẽ nhét con dao găm vào một gói quần áo.
Nàng dặn Tiêu Chẩn tự nghỉ ngơi, còn mình ra ngoài phụ mẹ làm việc. Ngày mai nàng sẽ trở về, nàng muốn trân trọng quãng thời gian không còn nhiều này.
Hoàng hôn buông xuống, mẹ con Đồng Tuệ đang ở bếp chuẩn bị bữa tối, Tiêu Chẩn và hai người anh em đang nói chuyện trong sân.
Tiếng của Đồng Thiện vang lên từ ngoài cổng: "Tiên sinh, anh Tống, vậy con về đây!"
"Về đi."
Chẳng mấy chốc, Đồng Thiện đeo cặp sách chạy vào.
Đồng Hữu Dư lại kể cho con rể nghe về cha con ông Tống Lan ở nhà bên cạnh, cảm thán nói: "Tống tiên sinh cũng là người thời vận không may, nếu không thì một tiến sĩ đỗ hai kỳ khoa, sao lại phải rơi vào cảnh này."
"Kẻ có đại tài, khi cơ hội đến ắt sẽ có thể nhảy vọt qua cửa rồng." Tiêu Chẩn đơn giản phụ họa.
Đồng Hữu Dư: "Đúng vậy, chính là đạo lý này."
Tiêu Chẩn nhìn vào bếp, thấy cô gái đang tập trung chuẩn bị đồ ăn, hỏi: "Từ khi Tống tiên sinh chuyển đến đây, mẹ vợ luôn nấu ăn giúp ông ấy đúng không ạ?”
Đồng Hữu Dư: "Đúng vậy, vợ Tống tiên sinh mất sớm, hai cha con không giỏi nấu nướng, lại còn phải đi dạy học, nên nhờ chúng ta lo ba bữa cơm mỗi ngày. Tiền họ đã đưa ngay khi mới đến dây, dạy Tiểu Thiện cũng không thu học phí.”
Tiêu Chẩn: "Láng giềng giúp đỡ lẫn nhau, vốn dĩ phải như vậy."
Đồng Hữu Dư: "Thấy con học vấn cũng không tệ, hay là tối nay cha mời Tống tiên sinh và con trai họ qua cùng ăn cơm? Cha và A Quý đều là người thô lỗ, chỉ biết nói chuyện vụn vặt trên núi."
Tiêu Chẩn: "Không sao đâu cha vợ, con cũng chỉ là kẻ thô lỗ, nhờ cha mẹ mới được ngồi cùng mâm với Tống tiên sinh."
Lời nói của con rể thật khiến người ta dễ chịu, Đồng Hữu Dư mỉm cười, dứt khoát dẫn con rể sang nhà bên cạnh để mời hai cha con Tống gia.
Nhìn thấy hai người bước ra khỏi cửa, Chu Thanh nghiến răng nói với con gái: "Cha con đúng là đồ gỗ mục, chỉ biết kính trọng Tống tiên sinh mà quên mất chuyện của con với Tiểu Tống rồi sao? Đây không phải là tự bê đá đập chân mình à?
Đồng Tuệ nhìn vào ngọn lửa trong lò sưởi, khẽ nói: "Con và anh ấy không có gì cả, nhiều nhất chỉ là anh em hàng xóm quen biết nhau nhiều năm."
Chu Thanh im lặng một lúc rồi thở dài: "Mẹ nghe vậy là yên tâm rồi, con rể đẹp trai, chỉ là học vấn không bằng những học giả chân chính, còn lại chẳng thua kém gì."
Đồng Tuệ mỉm cười.
Tại căn nhà bên cạnh, Tống Lan quay sang Đồng Hữu Dư khen ngợi Tiêu Chẩn:
"Cậu Hai Tiêu anh tuấn phi phàm, em trai tốt của ta quả nhiên đã tìm được một người con rể quý giá."
Tiêu Chẩn: "Tiêu mỗ chỉ là một kẻ thô lỗ, thực sự không dám nhận lời khen quá lời của tiên sinh."
Tống Tri Thời đứng bên cạnh khẽ hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Chẩn nhìn hắn một cái.
Tống Lan vuốt ve bộ râu ngắn, hổ thẹn nói: "Thằng con ta học thức nông cạn, lại thường tự cho mình thanh cao, khiến cậu Hai Tiêu chê cười rồi."
Tống Tri Thời: "..."
Đồng Hữu Dư không quen với những lời chào hỏi kiểu văn hoa như vậy, cũng tiện thể giúp Tống Tri Thời giải vây: "Đi thôi, chúng ta qua đó đi, cơm sắp sửa xong rồi."
Tống Lan: "Vậy thì làm phiền rồi."
Hai vị trưởng bối đi trước, Tiêu Chẩn và Tống Tri Thời đi sau. Với chiều cao bảy thước sau, Tống Tri Thời vốn được xem là một thanh niên tuấn tú cao ráo trong đám đông nhưng lúc này lại thấp hơn Tiêu Chẩn nửa cái đầu. Dù cho sắc mặt Tống Tri Thời lạnh lùng và xa cách đến đâu, khí thế cũng không thể nào gắng gượng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.