Chương 4:
Tiếu Giai Nhân
14/02/2024
“Con may trước đi, mẹ đi xem cha con.” Chu Thanh nhíu mày, đặt kim chỉ xuống rồi đi ra ngoài.
Đồng Tuệ nhìn rèm cửa hơi hơi đong đưa, nghe cha không có ho nữa, lúc này mới cúi đầu tiếp tục may vá.
Đông phòng.
Đồng Hữu Dư uống nước xong, đặt bát sứ thô to xuống, hỏi vợ mình: “May chăn sao rồi.”
Chu Thanh không chịu ngồi yên, bèn xếp bằng ngồi bên cạnh thùng đựng đầy vỏ đậu phộng, vừa lột vừa nói: “Còn một nửa, trước ngày xuất giá chắc chắn sẽ may xong.”
Đồng Hữu Dư gật gật đầu, lại thở dài.
Chu Thanh trừng lại đây: “Chuyện vui của A Mãn mà ông than ngắn thở dài gì chứ?
Đồng Hữu Dư nhìn nhìn phía sau cửa phòng, hạ giọng nói: “Nghe nói Tiêu gia lợi hại nhưng chúng ta chưa từng gặp qua người nào cả, A Mãn gả qua đó không biết có chịu ấm ức gì hay không. Sao tốt bằng Tống Tri Thời được, chúng ta hiểu tận gốc rễ, cũng thương A Mãn thật lòng nữa.”
Chu Thanh nghe vậy, sức lực trên tay liền nặng hơn, âm thanh vỏ đậu phộng kia vỡ ra còn giòn hơn vài phần: “Hiểu tận gốc rễ? Vậy sao ông không thấy được là Tống tiên sinh hoàn toàn không muốn kết thân gia với chúng ta hả? Ông ta không hài lòng cái gì chứ? Cũng đúng thôi, dù sao người ta cũng xuất thân là tiến sĩ, chỉ vì xui xẻo không đúng thời mới tạm đến tránh nơi đất núi hoang sơ nghèo này, gia đình thợ săn chúng ta làm gì có cửa trèo cao.”
Đồng Hữu Dư giật mình, khuôn mặt nho nhã khiêm tốn của Tống tiên sinh Tống Lan cũng hiện lên trong đầu, ông theo bản năng nói: “Có lẽ chúng ta không lộ ý muốn kết thân, còn Tống tiên sinh thì ngại bọn họ nhờ vả bà nấu cơm nên xấu hổ đề ra chăng?”
Biểu cảm Chu Thanh lộ vẻ châm chọc: “Tống tiên sinh là người trải đời, trước kia tôi đều bảo A Mãn đến trường tư thục đưa cơm như vậy, ông ta không thể không hiểu. Bỏ đi, chuyện qua rồi thì thôi, nghĩ tình ông ta toàn tâm toàn ý dạy dỗ Tiểu Sơn đọc sách biết chữ, sau này mọi người cứ tiếp tục sống hòa bình với nhau đi.”
***
Tiết trời chiều vẫn còn lạnh, sắc trời cũng nhanh tối, Đồng Tuệ ngâm chân chốc lát rồi lập tức chui vào ổ chăn.
Nhưng nàng ngủ không được.
Ngày mai Tiêu gia đưa sính lễ qua, vị hôn phu Tiêu Chẩn của nàng nhất định cũng sẽ tới, là một người ông phục vụ trong quân doanh vẫn còn có thể bình an từ chiến trường.
Bà mối Phương khen đối phương thổi phồng đến tận trời, cái gì mà mắt như đan phượng tuấn lãng phi phàm, thật đẹp như vậy à? Thế sao không tìm cô gái nào gần đó mà cưới, một hai phải chạy xa tít tận đây tìm?
Chẳng qua ông cụ Tiêu là thiên hộ kiêu dũng nổi tiếng gần xa, trong lúc chiến loạn một phen cầm đại đao canh giữ ở cửa nhà, khiến cho bọn cướp núi, hay đám tán binh không kẻ nào dám đến gần.
“Cốc cốc cốc.”
Đêm khuya tĩnh lặng, bỗng nhiên có người gõ nhẹ cửa sổ.
Đồng Tuệ trong lòng căng thẳng, tay đã từ gối đầu phía dưới lấy ra một cây chủy thủ mà lúc sinh thời ông nội cố ý cho nàng.
Đồng Tuệ nhìn rèm cửa hơi hơi đong đưa, nghe cha không có ho nữa, lúc này mới cúi đầu tiếp tục may vá.
Đông phòng.
Đồng Hữu Dư uống nước xong, đặt bát sứ thô to xuống, hỏi vợ mình: “May chăn sao rồi.”
Chu Thanh không chịu ngồi yên, bèn xếp bằng ngồi bên cạnh thùng đựng đầy vỏ đậu phộng, vừa lột vừa nói: “Còn một nửa, trước ngày xuất giá chắc chắn sẽ may xong.”
Đồng Hữu Dư gật gật đầu, lại thở dài.
Chu Thanh trừng lại đây: “Chuyện vui của A Mãn mà ông than ngắn thở dài gì chứ?
Đồng Hữu Dư nhìn nhìn phía sau cửa phòng, hạ giọng nói: “Nghe nói Tiêu gia lợi hại nhưng chúng ta chưa từng gặp qua người nào cả, A Mãn gả qua đó không biết có chịu ấm ức gì hay không. Sao tốt bằng Tống Tri Thời được, chúng ta hiểu tận gốc rễ, cũng thương A Mãn thật lòng nữa.”
Chu Thanh nghe vậy, sức lực trên tay liền nặng hơn, âm thanh vỏ đậu phộng kia vỡ ra còn giòn hơn vài phần: “Hiểu tận gốc rễ? Vậy sao ông không thấy được là Tống tiên sinh hoàn toàn không muốn kết thân gia với chúng ta hả? Ông ta không hài lòng cái gì chứ? Cũng đúng thôi, dù sao người ta cũng xuất thân là tiến sĩ, chỉ vì xui xẻo không đúng thời mới tạm đến tránh nơi đất núi hoang sơ nghèo này, gia đình thợ săn chúng ta làm gì có cửa trèo cao.”
Đồng Hữu Dư giật mình, khuôn mặt nho nhã khiêm tốn của Tống tiên sinh Tống Lan cũng hiện lên trong đầu, ông theo bản năng nói: “Có lẽ chúng ta không lộ ý muốn kết thân, còn Tống tiên sinh thì ngại bọn họ nhờ vả bà nấu cơm nên xấu hổ đề ra chăng?”
Biểu cảm Chu Thanh lộ vẻ châm chọc: “Tống tiên sinh là người trải đời, trước kia tôi đều bảo A Mãn đến trường tư thục đưa cơm như vậy, ông ta không thể không hiểu. Bỏ đi, chuyện qua rồi thì thôi, nghĩ tình ông ta toàn tâm toàn ý dạy dỗ Tiểu Sơn đọc sách biết chữ, sau này mọi người cứ tiếp tục sống hòa bình với nhau đi.”
***
Tiết trời chiều vẫn còn lạnh, sắc trời cũng nhanh tối, Đồng Tuệ ngâm chân chốc lát rồi lập tức chui vào ổ chăn.
Nhưng nàng ngủ không được.
Ngày mai Tiêu gia đưa sính lễ qua, vị hôn phu Tiêu Chẩn của nàng nhất định cũng sẽ tới, là một người ông phục vụ trong quân doanh vẫn còn có thể bình an từ chiến trường.
Bà mối Phương khen đối phương thổi phồng đến tận trời, cái gì mà mắt như đan phượng tuấn lãng phi phàm, thật đẹp như vậy à? Thế sao không tìm cô gái nào gần đó mà cưới, một hai phải chạy xa tít tận đây tìm?
Chẳng qua ông cụ Tiêu là thiên hộ kiêu dũng nổi tiếng gần xa, trong lúc chiến loạn một phen cầm đại đao canh giữ ở cửa nhà, khiến cho bọn cướp núi, hay đám tán binh không kẻ nào dám đến gần.
“Cốc cốc cốc.”
Đêm khuya tĩnh lặng, bỗng nhiên có người gõ nhẹ cửa sổ.
Đồng Tuệ trong lòng căng thẳng, tay đã từ gối đầu phía dưới lấy ra một cây chủy thủ mà lúc sinh thời ông nội cố ý cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.