Chương 3:
Tiếu Giai Nhân
14/02/2024
“Không chỉ vậy đâu, bà mối Phương từng lỡ lời, nói trước đó ông cụ Tiêu nghe nói A Mãn đặc biệt chạy tốt nên mới bảo bà ta hỏi thăm Đồng gia đó.”
“Ha ha, A Mãn đúng là chạy giỏi thật đó. Năm ấy ta tận mắt nhìn thấy một đội tiểu binh đuổi theo A Mãn vào núi, mười mấy người mà đến cả bóng dáng của A Mãn cũng không bắt được.”
“Nói nào ngay, ta còn tưởng A Mãn sẽ gả cho con trai của Tống tiến sĩ ấy chứ, thanh mai trúc mã trai tài gái sắc, xứng đôi quá trời quá đất mà.”
“Thôi thôi, học hành giỏi giang khoa khảo thì sao chứ, chả được tích sự gì, còn không bằng thực tế bằng một thân sức lực mạnh mẽ. Tiêu gia nhiều nam đinh như vậy, hơn nữa mỗi người đều có tập võ, vừa nghe đã thấy trong lòng an tâm rồi.
“Đúng vậy, Hoàng đế còn có thể bị người ta kéo xuống long ỷ chém đầu mà, huống chi chúng ta chỉ là dân đen nhỏ bé, ai có thể làm ta sống lâu hơn mấy ngày ta liền gả cho người đó.”
***
Bữa cơm trưa hôm nay của Đồng gia có vẻ đặc biệt phong phú, chỉ là một món thịt thỏ kho tàu thôi mà hương thơm đã bay khắp xóm, làm người ta hâm mộ không thôi.
Chu Thanh cố ý múc hơn nửa bàn thịt thỏ, còn bổ sung thêm nửa bàn trứng chiên hành lá, cùng với 3 cái bánh nướng lớn cất toàn bộ vào trong hộp đồ ăn, rồi lại nhìn con gái, sau đó bà ấy nói với cháu trai: “Quý à, nhân lúc đồ ăn còn nóng, cháu đến trường tư thục một chuyến đưa cho Tống tiên sinh nhé.”
Bác cả Đồng Tuệ mất sớm, hai người anh họ đều do mẹ Chu Thanh nuôi lớn, tình như mẹ con, vậy nên sai sử cũng tự nhiên.
Đồng Quý sảng khoái nói vâng, nhận lấy hộp đồ ăn rồi chạy ra ngoài, đi sớm về sớm còn ăn thịt ngon nữa chớ.
Đồng Tuệ yên lặng mà bày chén đũa.
Trước kia chưa đính hôn với Tiêu gia, việc đưa cơm cho Tống tiên sinh đều là nàng làm, bây giờ không giống nhau, cần phải tị hiềm.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Đồng Quý đi xử lý da thỏ, Đồng Hữu Dư ngồi ở đầu giường đất phòng phía Đông lột đậu phộng, để dành đầu xuân gieo giống.
Đồng Tuệ và mẹ ở Tây phòng tiếp tục chuẩn bị của hồi môn cho nàng: Một bộ áo cưới, đồ mới cho bốn mùa, bốn bộ chăn đệm chuẩn bị cho giường cưới.
Việc hôn nhân là năm sau mới định ra, thời gian hấp tấp, trong nhà bán đi mớ da lông tích góp đã đâu mới chuẩn bị được những thứ này.
Thời buổi này bá tánh đều nghèo, rất nhiều hộ gia đình đều lược bớt trình tự và đồ đạc, chỉ cần nhà trai ra chút lễ hỏi là đã có thể cưới vợ về nhà.
Cuộc sống của Đồng gia ở Đào Hoa Câu xem như tốt, cha mẹ lại thương nàng, bằng không chuẩn bị của hồi môn cũng sẽ không bị người ta nói này nói nọ.
Ánh mặt trời sau giờ Ngọ ấm áp, hai mẹ con ngẫu nhiên trò chuyện hai câu, không khí rất nhàn nhã.
Đông phòng bỗng nhiên truyền đến một trận ho khan dữ dội.
Sức khỏe Đồng Hữu Dư ban đầu vốn dĩ rất tốt, thế nhưng sau khi sung quân trong một lần chiến sự ông bị mù một bên mắt, từ đó thường xuyên nhiễm bệnh, còn sống mà trở về đã là một điều may mắn lắm rồi. Chứ như ông nội Đồng Tuệ, bác cả đều chết ở bên ngoài, anh cả Đồng Vinh cho đến nay vẫn không có tin tức gì, sống chết không rõ.
“Ha ha, A Mãn đúng là chạy giỏi thật đó. Năm ấy ta tận mắt nhìn thấy một đội tiểu binh đuổi theo A Mãn vào núi, mười mấy người mà đến cả bóng dáng của A Mãn cũng không bắt được.”
“Nói nào ngay, ta còn tưởng A Mãn sẽ gả cho con trai của Tống tiến sĩ ấy chứ, thanh mai trúc mã trai tài gái sắc, xứng đôi quá trời quá đất mà.”
“Thôi thôi, học hành giỏi giang khoa khảo thì sao chứ, chả được tích sự gì, còn không bằng thực tế bằng một thân sức lực mạnh mẽ. Tiêu gia nhiều nam đinh như vậy, hơn nữa mỗi người đều có tập võ, vừa nghe đã thấy trong lòng an tâm rồi.
“Đúng vậy, Hoàng đế còn có thể bị người ta kéo xuống long ỷ chém đầu mà, huống chi chúng ta chỉ là dân đen nhỏ bé, ai có thể làm ta sống lâu hơn mấy ngày ta liền gả cho người đó.”
***
Bữa cơm trưa hôm nay của Đồng gia có vẻ đặc biệt phong phú, chỉ là một món thịt thỏ kho tàu thôi mà hương thơm đã bay khắp xóm, làm người ta hâm mộ không thôi.
Chu Thanh cố ý múc hơn nửa bàn thịt thỏ, còn bổ sung thêm nửa bàn trứng chiên hành lá, cùng với 3 cái bánh nướng lớn cất toàn bộ vào trong hộp đồ ăn, rồi lại nhìn con gái, sau đó bà ấy nói với cháu trai: “Quý à, nhân lúc đồ ăn còn nóng, cháu đến trường tư thục một chuyến đưa cho Tống tiên sinh nhé.”
Bác cả Đồng Tuệ mất sớm, hai người anh họ đều do mẹ Chu Thanh nuôi lớn, tình như mẹ con, vậy nên sai sử cũng tự nhiên.
Đồng Quý sảng khoái nói vâng, nhận lấy hộp đồ ăn rồi chạy ra ngoài, đi sớm về sớm còn ăn thịt ngon nữa chớ.
Đồng Tuệ yên lặng mà bày chén đũa.
Trước kia chưa đính hôn với Tiêu gia, việc đưa cơm cho Tống tiên sinh đều là nàng làm, bây giờ không giống nhau, cần phải tị hiềm.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Đồng Quý đi xử lý da thỏ, Đồng Hữu Dư ngồi ở đầu giường đất phòng phía Đông lột đậu phộng, để dành đầu xuân gieo giống.
Đồng Tuệ và mẹ ở Tây phòng tiếp tục chuẩn bị của hồi môn cho nàng: Một bộ áo cưới, đồ mới cho bốn mùa, bốn bộ chăn đệm chuẩn bị cho giường cưới.
Việc hôn nhân là năm sau mới định ra, thời gian hấp tấp, trong nhà bán đi mớ da lông tích góp đã đâu mới chuẩn bị được những thứ này.
Thời buổi này bá tánh đều nghèo, rất nhiều hộ gia đình đều lược bớt trình tự và đồ đạc, chỉ cần nhà trai ra chút lễ hỏi là đã có thể cưới vợ về nhà.
Cuộc sống của Đồng gia ở Đào Hoa Câu xem như tốt, cha mẹ lại thương nàng, bằng không chuẩn bị của hồi môn cũng sẽ không bị người ta nói này nói nọ.
Ánh mặt trời sau giờ Ngọ ấm áp, hai mẹ con ngẫu nhiên trò chuyện hai câu, không khí rất nhàn nhã.
Đông phòng bỗng nhiên truyền đến một trận ho khan dữ dội.
Sức khỏe Đồng Hữu Dư ban đầu vốn dĩ rất tốt, thế nhưng sau khi sung quân trong một lần chiến sự ông bị mù một bên mắt, từ đó thường xuyên nhiễm bệnh, còn sống mà trở về đã là một điều may mắn lắm rồi. Chứ như ông nội Đồng Tuệ, bác cả đều chết ở bên ngoài, anh cả Đồng Vinh cho đến nay vẫn không có tin tức gì, sống chết không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.