Chương 7:
Tiếu Giai Nhân
30/06/2024
"Anh Hai, căng thẳng không?"
Tiêu Dã đến gần anh trai, cười đùa hỏi.
Tiêu Chẩn nắm dây cương bằng tay phải, tùy ý đặt lên đùi, như không nghe thấy gì.
Dưới sự hướng dẫn của bà mối Phương, hai chiếc xe ngựa nhanh chóng rẽ vào con đường nhỏ nơi Đồng gia sinh sống, tổng cộng có ba hộ gia đình.
Bà mối Phương chỉ vào người hàng xóm bên phải Đồng gia và giới thiệu: "Ngôi nhà này cũng là của Đồng gia. Sáu năm trước, Tống tiến sĩ dắt con trai chuyển đến đây, từ đó đến nay vẫn thuê nhà ở đây. Tống tiến sĩ là một người có học thức uyên thâm, Đồng cô nương đi theo ông ta học đọc sách viết chữ, tài năng không kém gì con gái nhà quan lại trong huyện, nói gì thì nói, không phải nhà quan nào cũng có thể mời được tiến sĩ đến dạy dỗ con em mình, phải không?"
Bà ta nói to, mọi người Tiêu gia đều quay sang nhìn Tống gia.
Thật trùng hợp, cha con Tống gia cũng vì thấy ngoài đường náo nhiệt nên cũng ra xem.
Tống tiến sĩ Tống Lan đã ngoài bốn mươi tuổi, cho dù mặc áo vải cũng khó che đi phong thái nho nhã của ông. Ông ta mỉm cười nhìn hai chiếc xe ngựa đang dần tiến đến.
Tống Tri Thời gầy gò, tuấn tú nhưng lúc này mặt mày lại cau có, không nhìn ông cụ Tiêu cũng không nhìn chiếc xe đầy sính lễ, chỉ nhìn chằm chằm vào tân lang mặc áo bào đỏ.
Những người dân trong thôn không quan tâm đến một thư sinh cùng thôn, nhưng Tiêu Chẩn, người bị Tống Tri Thời nhìn chằm chằm với vẻ oán giận, đã nhận ra sự tức giận của thư sinh này ngay lập tức.
Tiêu Chẩn không thèm quan tâm, dời mắt sang những người Đồng gia đang ra đón.
Xe ngựa dừng lại, bà mối Phương là người đầu tiên nhảy xuống, vui vẻ nói những lời may mắn, sau đó giới thiệu hai bên với nhau.
Người dân chẳng ai nghe bà ta lải nhải, mà kinh ngạc nhìn đoàn người Tiêu gia, người đầu tiên họ khen ngợi lại là ông cụ Tiêu Mục. Mặc dù ông cụ đã bảy mươi tuổi rồi nhưng vóc dáng lại còn khỏe mạnh hơn cả một số thanh niên trai, lưng thẳng tắp, quần áo bình dị không che giấu được vóc dáng rắn rỏi của ông cụ, với phần lưng và cánh tay rộng rãi, dày dặn và khỏe mạnh. Ngoài vóc dáng, ông cụ còn có mái tóc đen nhánh, da mặt căng mịn, nói ông mới năm mươi tuổi chắc cũng chẳng có ai nghi ngờ.
Có một ông nội như vậy, cũng không ai ngạc nhiên khi thấy vóc dáng cao ráo của Tiêu Thủ Nghĩa, Tiêu Chẩn và Tiêu Dã.
Lúc này mọi người mới cẩn thận nhìn kỹ dung mạo của tân lang, thấy chàng quả nhiên như lời bà mối Phương khen ngợi, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú uy nghiêm, càng thêm ngưỡng mộ Đồng gia đã có được một mối hôn sự tốt.
"Đứa trẻ A Mãn đó, từ lâu đã nhìn ra là đứa có phúc."
"Vẫn là mẹ nó biết đặt tên, Tuệ (thóc) và Mãn (đầy đặn), cuộc sống đầy đủ sung túc, thật đáng mừng.”
“À, em trai của tân lang vẫn chưa kết hôn nhỉ, cũng là một người đàn ông đẹp trai ha.”
Giữa những tiếng hò reo ngưỡng mộ vang dội, Tiêu Thủ Nghĩa, Tiêu Chẩn và Tiêu Dã lần lượt lấy sính lễ ra.
Vào thời điểm này, những con ngỗng trời vẫn chưa bay về phía bắc, vì vậy Tiêu gia đã chuẩn bị một cặp ngỗng béo để thay thế.
Tiếp theo là một tấm da hươu, hai con dê trưởng thành, bốn vò rượu và tám loại trà trái cây.
Ngoài trà trái cây, bất kỳ thứ gì khác đều là sính lễ quý hiếm ít thấy ở các thôn quê hiện nay. Vậy mà Tiêu gia một hơi lại có thể chuẩn bị nhiều thứ như vậy!
Những người dân đến chung vui đều trố mắt nhìn.
Thím Hai Tiêu Hạ thị sờ sờ tấm da hươu có những đốm đẹp, trong mắt thoáng hiện sự luyến tiếc, sau đó mỉm cười nói với vợ chồng Đồng Hữu Dư: “Cái này là do năm ngoái con trai thứ hai nhà tôi đích thân vào rừng săn được đấy, nhìn xem bộ lông này nguyên vẹn và lộng lẫy thế nào. Lúc đó ông cụ Tiêu đã nói không bán, giữ lại để làm sính lễ cưới vợ, thế này, thật sự đã mang đến cho thông gia rồi!”
Nói đến cuối cùng, nghe sao cũng có cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi.
Đồng gia là thợ săn, Chu Thanh cũng biết giá cả thị trường, tấm da hươu này có chất lượng tuyệt hảo, mang đến huyện thành có thể bán được mười lạng bạc, đây chỉ là giá rẻ sau chiến tranh!
Vì vậy, bà có thể hiểu được sự tham lam của Hạ thị nhưng con hươu là do con rể tương lai săn được, do ông cụ Tiêu làm chủ đưa đến làm sính lễ, điều này cho thấy Tiêu gia rất coi trọng con gái, Hạ thị chỉ là thím Hai, có tư cách gì nói bóng nói gió?
Bỏ qua Hạ thị, Chu Thanh chân thành nói với ông cụ Tiêu: "Ông quá khách sáo rồi, nhà chúng tôi nhỏ bé, hoàn toàn không cần đến loại da hươu tốt như vậy, hay là..."
Tiêu Mục vẫy tay cắt ngang lời bà, cười nói: "Thế giới dù khó khăn đến đâu cũng không thể bỏ bê lễ nghi, miễn là chúng ta có điều kiện thì phải tổ chức hôn sự chu đáo và đàng hoàng. Hơn nữa, nuôi lớn một người con gái cũng không dễ dàng gì, làm sao có thể để chúng tôi dễ dàng cưới đi được. Sau này chúng ta đều là một nhà, đừng khách sáo nữa."
Tiêu Dã đến gần anh trai, cười đùa hỏi.
Tiêu Chẩn nắm dây cương bằng tay phải, tùy ý đặt lên đùi, như không nghe thấy gì.
Dưới sự hướng dẫn của bà mối Phương, hai chiếc xe ngựa nhanh chóng rẽ vào con đường nhỏ nơi Đồng gia sinh sống, tổng cộng có ba hộ gia đình.
Bà mối Phương chỉ vào người hàng xóm bên phải Đồng gia và giới thiệu: "Ngôi nhà này cũng là của Đồng gia. Sáu năm trước, Tống tiến sĩ dắt con trai chuyển đến đây, từ đó đến nay vẫn thuê nhà ở đây. Tống tiến sĩ là một người có học thức uyên thâm, Đồng cô nương đi theo ông ta học đọc sách viết chữ, tài năng không kém gì con gái nhà quan lại trong huyện, nói gì thì nói, không phải nhà quan nào cũng có thể mời được tiến sĩ đến dạy dỗ con em mình, phải không?"
Bà ta nói to, mọi người Tiêu gia đều quay sang nhìn Tống gia.
Thật trùng hợp, cha con Tống gia cũng vì thấy ngoài đường náo nhiệt nên cũng ra xem.
Tống tiến sĩ Tống Lan đã ngoài bốn mươi tuổi, cho dù mặc áo vải cũng khó che đi phong thái nho nhã của ông. Ông ta mỉm cười nhìn hai chiếc xe ngựa đang dần tiến đến.
Tống Tri Thời gầy gò, tuấn tú nhưng lúc này mặt mày lại cau có, không nhìn ông cụ Tiêu cũng không nhìn chiếc xe đầy sính lễ, chỉ nhìn chằm chằm vào tân lang mặc áo bào đỏ.
Những người dân trong thôn không quan tâm đến một thư sinh cùng thôn, nhưng Tiêu Chẩn, người bị Tống Tri Thời nhìn chằm chằm với vẻ oán giận, đã nhận ra sự tức giận của thư sinh này ngay lập tức.
Tiêu Chẩn không thèm quan tâm, dời mắt sang những người Đồng gia đang ra đón.
Xe ngựa dừng lại, bà mối Phương là người đầu tiên nhảy xuống, vui vẻ nói những lời may mắn, sau đó giới thiệu hai bên với nhau.
Người dân chẳng ai nghe bà ta lải nhải, mà kinh ngạc nhìn đoàn người Tiêu gia, người đầu tiên họ khen ngợi lại là ông cụ Tiêu Mục. Mặc dù ông cụ đã bảy mươi tuổi rồi nhưng vóc dáng lại còn khỏe mạnh hơn cả một số thanh niên trai, lưng thẳng tắp, quần áo bình dị không che giấu được vóc dáng rắn rỏi của ông cụ, với phần lưng và cánh tay rộng rãi, dày dặn và khỏe mạnh. Ngoài vóc dáng, ông cụ còn có mái tóc đen nhánh, da mặt căng mịn, nói ông mới năm mươi tuổi chắc cũng chẳng có ai nghi ngờ.
Có một ông nội như vậy, cũng không ai ngạc nhiên khi thấy vóc dáng cao ráo của Tiêu Thủ Nghĩa, Tiêu Chẩn và Tiêu Dã.
Lúc này mọi người mới cẩn thận nhìn kỹ dung mạo của tân lang, thấy chàng quả nhiên như lời bà mối Phương khen ngợi, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú uy nghiêm, càng thêm ngưỡng mộ Đồng gia đã có được một mối hôn sự tốt.
"Đứa trẻ A Mãn đó, từ lâu đã nhìn ra là đứa có phúc."
"Vẫn là mẹ nó biết đặt tên, Tuệ (thóc) và Mãn (đầy đặn), cuộc sống đầy đủ sung túc, thật đáng mừng.”
“À, em trai của tân lang vẫn chưa kết hôn nhỉ, cũng là một người đàn ông đẹp trai ha.”
Giữa những tiếng hò reo ngưỡng mộ vang dội, Tiêu Thủ Nghĩa, Tiêu Chẩn và Tiêu Dã lần lượt lấy sính lễ ra.
Vào thời điểm này, những con ngỗng trời vẫn chưa bay về phía bắc, vì vậy Tiêu gia đã chuẩn bị một cặp ngỗng béo để thay thế.
Tiếp theo là một tấm da hươu, hai con dê trưởng thành, bốn vò rượu và tám loại trà trái cây.
Ngoài trà trái cây, bất kỳ thứ gì khác đều là sính lễ quý hiếm ít thấy ở các thôn quê hiện nay. Vậy mà Tiêu gia một hơi lại có thể chuẩn bị nhiều thứ như vậy!
Những người dân đến chung vui đều trố mắt nhìn.
Thím Hai Tiêu Hạ thị sờ sờ tấm da hươu có những đốm đẹp, trong mắt thoáng hiện sự luyến tiếc, sau đó mỉm cười nói với vợ chồng Đồng Hữu Dư: “Cái này là do năm ngoái con trai thứ hai nhà tôi đích thân vào rừng săn được đấy, nhìn xem bộ lông này nguyên vẹn và lộng lẫy thế nào. Lúc đó ông cụ Tiêu đã nói không bán, giữ lại để làm sính lễ cưới vợ, thế này, thật sự đã mang đến cho thông gia rồi!”
Nói đến cuối cùng, nghe sao cũng có cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi.
Đồng gia là thợ săn, Chu Thanh cũng biết giá cả thị trường, tấm da hươu này có chất lượng tuyệt hảo, mang đến huyện thành có thể bán được mười lạng bạc, đây chỉ là giá rẻ sau chiến tranh!
Vì vậy, bà có thể hiểu được sự tham lam của Hạ thị nhưng con hươu là do con rể tương lai săn được, do ông cụ Tiêu làm chủ đưa đến làm sính lễ, điều này cho thấy Tiêu gia rất coi trọng con gái, Hạ thị chỉ là thím Hai, có tư cách gì nói bóng nói gió?
Bỏ qua Hạ thị, Chu Thanh chân thành nói với ông cụ Tiêu: "Ông quá khách sáo rồi, nhà chúng tôi nhỏ bé, hoàn toàn không cần đến loại da hươu tốt như vậy, hay là..."
Tiêu Mục vẫy tay cắt ngang lời bà, cười nói: "Thế giới dù khó khăn đến đâu cũng không thể bỏ bê lễ nghi, miễn là chúng ta có điều kiện thì phải tổ chức hôn sự chu đáo và đàng hoàng. Hơn nữa, nuôi lớn một người con gái cũng không dễ dàng gì, làm sao có thể để chúng tôi dễ dàng cưới đi được. Sau này chúng ta đều là một nhà, đừng khách sáo nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.