Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương
Chương 63: Cùng nhau trở nên xấu xí
Kiều Bệ
04/08/2023
***
Có những lời này rồi thì cái gì cũng rõ ràng.
Thời Bất Phàm lập tức ngồi xuống ghế, kéo cái tay đang xúc cháo của cậu, hôn thẳng lên môi cậu. Sau khi môi hai người tách ra, Chân Nguyên Bạch dùng khuỷu tay đẩy hắn ra, cúi đầu ăn cháo tiếp, nói: "Vậy chúng ta làm hòa rồi chứ?"
"Cậu đoán xem?"
Chân Nguyên Bạch nhỏ giọng hừ một cái, tâm trạng của Thời Bất Phàm bị hai câu của cậu dỗ đến hết buồn bực rồi, sau khi đút no Chân Nguyên Bạch nhịn đói cả ngày xong thì chuyện này coi như kết thúc.
Thời Bất Phàm nằm trên giường cậu, hỏi cậu: "Bao giờ thì ba mẹ cậu về?"
"Chắc là chốc nữa." Chân Nguyên Bạch vừa nói vừa dùng ngón tay gãi gãi eo, Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua, nói: "Sao vậy?"
"Hơi ngứa xíu."
Thời Bất Phàm lập tức ngồi thẳng dậy: "Để tôi xem xem."
Khi hắn định vén áo Chân Nguyên Bạch lên thì lại bị đối phương tránh mất, Chân Nguyên Bạch dựa đầu vào giường, nói: "Không cho cậu nhìn."
Sau này cả người cậu đều thuộc về tôi cả thôi, cho tôi nhìn một chút thì làm sao chứ?"
Dù hắn nói gì đi nữa Chân Nguyên Bạch cũng không muốn cho hắn nhìn, cậu vừa tự lấy tay mình sờ lên eo rồi thấy hình như nổi lên một nốt nhỏ, có lẽ trông không đẹp lắm đâu, hơn nữa cậu sợ nhột, Thời Bất Phàm mới định làm hành động vén áo cậu lên thôi là cậu đã thấy da thịt trở nên run rẩy.
Thời Bất Phàm tức giận: "Ngứa như thế nào vậy? Có thuốc viêm da* không?"
*Thuốc viêm da (raw: 皮炎平): tên thuốc bôi da của trung (hình ảnh)
"Ở trong ngăn kéo ấy." Thời Bất Phàm xuống giường lấy thuốc ra cho cậu, Chân Nguyên Bạch dùng tay lấy một ít thuốc, mu bàn tay sờ sờ xem chỗ ngứa là chỗ nào, đôi mắt thì không chớp nhìn hắn.
"Cậu đề phòng cướp đấy à?"
Chân Nguyên Bạch ngại ngùng, coi như không nghe thấy gì.
Thời Bất Phàm chỉ đành tùy theo ý cậu, đưa tay sờ trán cậu rồi kéo chăn đắp lên người cậu, nói: "Thế nào rồi, có muốn đi ngủ không?"
"Tôi ngủ cả ngày nay rồi."
Thời Bất Phàm ngồi ở mép giường, sờ cái chăm mềm mại sạch sẽ của cậu, nói thử: "Tôi lên giường xem phim với cậu nhé?"
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, Thời Bất Phàm lập tức sờ đến hông mình, Chân Nguyên Bạch bất ngờ: "Cậu cởi quần làm cái gì?"
"Ống quần ướt rồi." Thời Bất Phàm nói với cậu: "Cậu mong tôi sẽ mặc cái quần với ống quần đầy bùn với nước nằm lên giường cậu à?"
"..." Chân Nguyên Bạch đành phải nói: "Tôi đi tìm cho cậu cái quần ngủ."
Quần áo ở ngủ thường khá rộng rãi, dù Thời Bất Phàm mặc vào trông hơi ngắn nhưng cuối cùng hắn cũng được nằm trong cùng một chiếc chăn với bạn học nhỏ, hắn thấy vô cùng thỏa mãn cầm lấy máy tính bảng, nói: "Tìm mấy bộ phim hay vậy, cậu muốn xem gì không?"
"Tôi muốn bộ phim nào kích thích chút."
"Cậu thích xem phim kích thích à?"
"Dạo này khá thích."
Đuôi lông mày Thời Bất Phàm nhướng lên, cười xấu xa nói: "Chẳng lẽ cậu muốn xem..."
Hắn còn chưa đến gần đã bị Chân Nguyên Bạch đẩy một cái, mặt Chân Nguyên Bạch đỏ bừng nói một cách nhấn mạnh: "Ý tôi nói là mấy phim mì ăn liền* ấy, tôi muốn xem phim mì ăn liền."
*Nguyên raw là 爆米花电影 (dịch thô: phim bỏng ngô): Thường chỉ những bộ phim đẹp về hình thức nhưng không có ý nghĩa thực tế gì, xem xong rất dễ quên và không để lại ấn tượng gì, chỉ những bộ phim dùng để giết thời gian (theo baidu). Định nghĩa khá giống 'phim mỳ ăn liền'.
Tuy bảo muốn xem phim nhưng Chân Nguyên Bạch cũng chẳng xem được bao lâu đã bắt đầu mơ mơ màng màng, cậu bị sốt, đầu thì rất choáng, chẳng bao lâu đã gục đầu trên vai Thời Bất Phàm, hô hấp nóng rục. Thời Bất Phàm cẩn thận đặt cậu xuống giường, sau đó cũng nằm xuống cạnh cậu, ôm cậu vào trong lòng, muốn để cậu ra chút mồ hôi.
Chân Nguyên Bạch cuộn tròn trong lòng hắn miệng rên rỉ gì đó rồi bắt đầu ngủ sâu hơn.
Đang mơ mơ màng màng thì bị tiếng ba mẹ mở cửa đánh thức, hai người họ về nhà phát hiện nhà không bật đèn liền đến gõ cửa phòng Chân Nguyên Bạch, Chân Nguyên Bạch nhỏ giọng ậm ừ một tiếng, cảm thấy bản thân đã trả lời lại rồi nhưng thật ra chẳng có âm thanh nào phát ra cả.
Thời Bất Phàm lại khéo léo ngồi dậy, đắp lại chăn cho Chân Nguyên Bạch xong mới đứng dậy ra mở cửa phòng, Tần Anh thấy hắn thì hơi bất ngờ: "Phàm Phàm.... Sao cháu lại ở đây vậy?"
"Cháu đến làm bài với cậu ấy." Thời Bất Phàm bước sang một bên, nói: "Cậu ấy bị sốt, vừa mới uống thuốc hạ sốt, giờ đang ngủ say rồi."
Chân Bình Tân lập tức nhìn sang: "Sao lại bị sốt đấy?"
Tần Anh bước hai bước vào phòng sờ thử trán Chân Nguyên Bạch, bà mở đèn, Chân Nguyên Bạch bị ánh sáng bất ngờ làm chói mắt đến tỉnh, Tần Anh nhìn bổng nhíu mày, đưa tay nâng cằm cậu lên, nhìn mấy nốt đỏ trên đó nói: "Có ngứa không?"
"Hơi hơi ạ."
"Bắt đầu ngứa từ bao giờ?"
"Hôm nay.... Chắc là buổi sáng ạ." Chân Nguyên Bạch không hiểu gì cả đưa tay ra sau lưng gãi gái, Tần Anh vén áo cậu lên nhìn, lập tức kêu lên: "Bình Tân, lại đây đưa Thông Minh đi bệnh viện đi, nó bị thủy đậu rồi, phải đi truyền nước."
Chân Nguyên Bạch bị câu này của mẹ mình làm cho tỉnh cả người, Tần Anh bước nhanh ra ngoài gọi điện cho đồng nghiệp, Thời Bất Phàm nhìn cổ cậu, nói: "Sao lại bị thủy đậu chứ?"
Mắt Chân Nguyên Bạch mở to, "Vậy, vậy hai ngày sau có phải mặt con toàn là mụn nước không?"
Thời Bất Phàm hơi hốt hoảng hỏi Tần Anh: "Bị thủy đậu... rất nghiêm trọng à dì?"
"Không sao đâu, chỉ là ngày mai nó không thể đến trường được." Tần Anh tắt điện thoại về lại phòng, cầm lấy áo mặc thêm cho Chân Nguyên Bạch, nói: "Phàm Phàm à, cháu không thể ở lại với nó được đâu, sẽ bị lây bệnh đó, chờ chút nữa dì bảo chú Chân đưa cháu về nha."
Chân Nguyên Bạch đưa cái tay lạnh lẽo của mình lên sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, mắt tròn xoe nhìn về phía Thời Bất Phàm, Thời Bất Phàm nói: "Cháu đi cùng mọi người đến bệnh viện trước đã, xem có giúp được gì không hơn nữa khám bênh cho cậu ấy quan trọng hơn mà."
Tần Anh gật đầu nói: "Được, vậy đến bệnh viện trước vậy."
Bà lại tìm một cái áo khoác dày của Chân Nguyên Bạch mặc thêm cho cậu, cũng tìm một cái như thế đưa cho Thời Bất Phàm: "Mặc cái này vào đi, hôm nay nhiệt độ thấp lắm, đừng để bị lạnh."
Trong lòng Thời Bất Phàm cảm thấy ấm áp, cầm lấy rồi khoác lên người, Chân Nguyên Bạch chạm nhẹ vào hắn một cái nói: "Cậu có lạnh không?"
"Không lạnh." Thời Bất Phàm cố tình nói: "Chẳng qua là thích mặc quần áo của cậu thôi."
Lúc ngồi trên xem đi đến bênh viện, Tần Anh còn lây một cái mũ đội lên đầu Chân Nguyên Bạch, mặt cũng đeo thêm khẩu trang, che kín người cậu đến mức chỉ hở có hai con mắt. Bình thường Chân Nguyên Bạch rất ít khi bị bệnh, nhưng mỗi lần cậu bị bệnh lại đều cảm thấy bố mẹ thật sự rất yêu thương mình, nhưng đến khi trở lại sinh hoạt hàng ngày thì cảm giác lại hoàn toàn khác."
Thời Bất Phàm ngồi ở ghế phụ phía trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn cậu, nghe thấy Tần Anh nhỏ nhẹ dịu dàng nói chuyện với Chân Nguyên Bạch, lại yên lặng di chuyển ánh mắt về phía trước.
Đến nơi, Tần Anh và Chân Bình Tân chia nhau ra một người đi làm thủ tục một người chăm sóc con trai, không ai quan tâm đến Thời Bất Phàm, nhưng thật ra Chân Nguyên Bạch vẫn luôn chú ý đến hắn, nhưng trong nháy mắt lại phát hiện không thấy người ta ở đâu nữa rồi: "Ơ, Thời Bất Phàm đâu mất rồi?"
"Tí nữa gọi điện hỏi xem sao." Tần Anh dẫn cậu vào phòng bệnh, tự cắm kim tiêm truyền nước cho cậu, dịu dàng nói: "Có đau không con?"
"Không ạ."
"Ngoan." Tần Anh sờ sờ đầu cậu, nói: "Buổi tối đã ăn gì chưa?"
"Thời Bất Phàm đặt đồ ăn cho con."
Tần Anh cười cười, nói: "Hôm qua mẹ còn tưởng nó bắt nạt con đó, đúng rồi số điện thoại của nó là bao nhiêu vậy, mẹ gọi hộ con xem nhóc con ấy chạy đâu mất rồi."
Chân Nguyên Bạch chợt nhớ ra bản thân đã xóa hết mọi phương thức liên lạc với Thời Bất Phàm rồi, yên lặng giấu điện thoại đi, nói: "Chắc cũng không đi đâu xa đâu, cậu ấy mà về chắc cũng phải đến chào con chút chứ."
"Cũng đúng." Tần Anh nói: "Lúc đầu nghe người khác nói về đứa nhóc đó mẹ còn cảm thấy là một đứa trẻ hư, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy nó rất hiểu chuyện, bọn mẹ hiểu lầm nó mất rồi."
"Cậu ấy rất tốt."
"Không phải em trai con nói trước kia nó toàn bắt nạt con à?"
"... Không phải mà." Chân Nguyên Bạch sợ bị nhẹ nhìn ra cái gì nên không nói thêm gì nữa. Chân Bình Tân không lâu sau thì quay lại, nói: "Ba đi mua ít đồ ăn."
Giờ Chân Nguyên Bạch mới nhớ ra từ lúc ba mẹ về đến giờ chưa ăn cơm tối, vội vàng gật gật đầu. Chân Bình Tân đưa hết mấy thứ giấy tờ cho Tần Anh, vừa xoay người mở cửa phòng bệnh lại một nhiên dừng lại, "Tiểu Thời...."
"Cháu nhớ là chú dì vừa về đã vội lo chuyện của Nguyên Nguyên nên cũng chưa kịp ăn cơm tối nên đi mua ít đồ ăn."
Gióng nói của Thời Bất Phàm truyền đến, Chân Nguyên Bạch lập tức ngồi thẳng dậy. Chân Binh Tân cầm lấy túi đồ, sau khi mang vào Chân Nguyên Bạch mới phát hiện Thời Bất Phàm mua cháo, hoành thánh, mỳ sợ còn đặt riêng ớt ra để mang đi, vô cùng chu đáo."
Tần Anh nhìn mày bất ngờ, nói: "Phàm Phàm thật là chu đáo mà, bạn gái tương lai của cháu đúng là có số hưởng mà."
Chân Bình Tân cũng gật đầu liên tục, Chân Nguyên Bạch liền lộ ra vẻ tự hào, bị Thời Bất Phàm liếc nhìn một cái lại cụp mi xuống, Thời Bất Phàm nói: "Cháu về trước đây."
Hắn cũng biết giờ bản thân mà ở lại cũng không hợp lý lắm, dù sao thì mai hắn cũng phải đi học, không có lý do thích đáng để ở lại bên cạnh Chân Nguyên Bạch.
Chân Bình Tân vội nói: "Vội đi vậy làm gì, đợi ăn xong rồi chú đưa cháu về, đằng nào chú cũng không ở lại được, để cho dì Tần ở lại chăm sóc là ổn rồi, ngày mai chú còn phải đi làm đi nữa."
Tần Anh vừa hay làm việc ở bệnh viện, nhưng Chân Bình Tân không được như thế, dù gì bệnh thủy đậu cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, không cần thiết phải ở lại.
Sau khi ăn xong Chân Bình Tân đưa Thời Bất Phàm đi, Chân Nguyên Bạch đưa mắt nhìn theo bị mẹ vỗ nhẹ một cái, "Làm sao đấy? Không nỡ xa Thời Bất Phàm à?"
"Đâu mà." Chân Nguyên Bạch sợ bị bà nhìn ra gì, vội chui vào chăn, nếu không phải do vốn dĩ cậu đã bị sốt nên mặt đỏ ứng thì có lẽ Tần Anh đã nghĩ con trai lớn của mình đang ngại rồi.
Bà đứng dậy sờ trán Chân Nguyên Bạch nói: "Được rồi, mẹ gọi điện cho cô chủ nhiệm của con bảo con xin nghỉ một tuần rồi đi học lại nhé?"
"Vâng." Chân Nguyên Bạch vừa đồng ý Tần Anh liền tiện nằm xuống giường đối diện.
Ngủ cùng một phòng với mẹ đối với Chân Nguyên Bạch thì chỉ còn trong hồi ức xa xôi, cậu nằm trên giường, sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, cậu biết đây không chỉ là do bị sốt mà còn là do Thời Bất Phàm.
Mẹ ơi là mẹ, sao lại nói chuyện như thế cơ chứ.
Do hôm nay cậu ngủ quá nhiều rồi nên truyền nước xong cũng không cảm thấy buồn ngủ chút nào, trên người vẫn thấy ngứa ngứa, nhưng cậu biết đây là bệnh thủy đậu rồi thì không dám gãi nữa, sợ cào rách da để lại sẹo nếu thế thì xấu lắm.
Cậu thậm chí còn thầm nghĩ rằng, nếu để lại sẹo rồi đến lúc cùng Thời Bất Phàm... Ừm, không biết cậu ấy có ghét không nữa.
Qua một đêm, Trên mặt Chân Nguyên Bạch cũng bắt đầu nổi nốt của bệnh thủy đậu, cậu càng không dám chạm vào, chỉ có thể dùng tóc che đi, cảm thấy bản thân đã trở nên xấu xí rồi, trong lòng hơi khó chịu.
Thứ hai là đại hội thể thao, nhưng vì Chân Nguyên Bạch bị bệnh nên không thể đến xem, nhưng đến chiều cậu vẫn nhận được tin tức tốt của Thời Bất Phàm, hắn đã đạt được hạng nhất phần thi chạy dài rồi.
Chân Nguyên Bạch bất chấp mặt mình, hưng phấn đá chân trên giường, bị chị gái y tá đến kiểm tra phát hiện thì vội vàng ngồi ngay ngắn lại, chị y tá đến để rút kim tiêm cho cậu, cười nói: "Sao thế? Nói chuyện với bạn gái à?"
Chân Nguyên Bạch đỏ mặt, nhọ giọng nói: "Em không yêu sớm."
Chị gái kia cười cười, cố ý trêu cậu: "Trông em không giống không yêu sớm đâu."
Chân Nguyên Bạch không biết chị ấy nói là thật hay giả, sợ nhiều lời nhiều sơ hở nên cũng không nói gì thêm.
Chị gái thấy cậu không chịu nổi bị trêu thì cười hai tiếng, để cậu giữ mua bàn tay mình xong liền rời đi. Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát lại bỗng trở nên náo nhiệt, Thời Bất Phàm dẫn ba tên anh em bị đánh bầm dập mặt mũi của mình đến bị y tá chặn lại ngoài của: "Các em không thể vào đây, bạn của các em bị thủy đậu nếu vào là bị lây bệnh đó."
Thời Bất Phàm đi đến kéo cổ áo ra để lộ những nốt đỏ nhỏ trên đó, nói: "Em bị dị ứng rồi, bác sĩ kê đơn, nhờ chị truyền nước cho em với."
"Thế thì em cũng không được vào, đi ra bên kia ngồi đi."
Thời Bất Phàm liếc Khâu Tinh một cái, cậu ta vội vàng đẩy y tá đi: "Chị gái à, chị mau đi lấy thuốc cho nó đi, nó bị dị ứng nghiêm trọng lắm đó, nhỡ tí nữa lại bị sưng họng, bị ngạt thở là sẽ chết đó..."
Nhân lúc cậu ta đang nói vớ va vớ vẩn, Thời Bất Phàm liền chui vào phòng, Diệp Liêm và Minh Mạch thì lại không dám: "Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, để hôm khác đến xin lỗi đi, bọn tao không muốn bị lây đâu."
Thời Bất Phàm giơ chân lên, hai người vội vàng đóng cửa lại.
Một ngày không gặp bạn nhỏ rồi, Thời Bất Phàm thực sự rất nhớ cậu, hắn đi vào trong, nhân lúc y tá không có ở đây liền bước nhanh đến bên mép giường, chặn môi Chân Nguyên Bạch lại, Chân Nguyên Bạch bị hắn làm cho hoảng sợ, theo bản năng che mặt mình lại: "Cậu vào đây làm gì?"
"Vào truyền nước với cậu."
"Trên cổ cậu..."
"Bị dị ứng." Thời Bất Phàm kéo tay cậu ra, hôn lên miệng cậu, thấy bên ngoài có tiếng động thì bước hai bước nhảy vọt lên giường đối diện. Y tá xị mặt đi đến, Chân Nguyên Bạch vội vàng nằm lại lên giường, kéo chăn lên. Chị gái y tá kia nói: "Mấy tên nhóc này, sao không chịu nghe lời gì thể hả, để chị xem đến lúc em bị lây bệnh thì biết làm sao, đúng là tự mình hành mình mà."
"Hồi nhỏ em đã từng bị thủy đậu rồi, không bị lây được đâu." Thời Bất Phàm cười nói: "Cảm ơn chị nha."
Y tá trừng mắt nhìn hắn một cái, vỗ vỗ vào mu bàn tay của hắn, cắm kim tiêm vào, còn lẩm bẩm nói tên nhóc này đúng là có tật xấu mà, rồi ra ngoài.
Chân Nguyên Bạch thì vẫn không khỏi lo lắng, vừa dùng tay che lại mấy vết mụn nước trên mặt mình, vừa ló đầu ra nhìn: "Sao cậu lại bị dị ứng vậy?"
Thời Bất Phàm nhấc cặp sách của mình lên, từ trong cặp lấy ra một túi đậu luộc, nói: "Ăn không?"
Thời Bất Phàm ngây ra một lúc, lập tức xuống giường giật lấy cái túi: "Rõ ràng cậu bị dị ứng với đậu mà vẫn còn ăn, có phải cậu cậu có tật thật rồi đúng không?"
"Biết làm sao bây giờ." Thời Bất Phàm nói: "Tôi không nỡ nhìn cậu chịu khổ, cũng không thể chữa khỏi cho cậu ngay được, đành phải vào ở với cậu thôi."
Chân Nguyên Bạch: "..."
Thời Bất Phàm nhìn chằm chằm cái trán mọc mấy nốt mụn nước của cậu, nói một cách đầy cảm xúc: "Xấu quá đi, được rồi, đừng có che nữa, mặt tôi cũng mọc vài nốt rồi, cũng xấu như cậu thôi."
Có những lời này rồi thì cái gì cũng rõ ràng.
Thời Bất Phàm lập tức ngồi xuống ghế, kéo cái tay đang xúc cháo của cậu, hôn thẳng lên môi cậu. Sau khi môi hai người tách ra, Chân Nguyên Bạch dùng khuỷu tay đẩy hắn ra, cúi đầu ăn cháo tiếp, nói: "Vậy chúng ta làm hòa rồi chứ?"
"Cậu đoán xem?"
Chân Nguyên Bạch nhỏ giọng hừ một cái, tâm trạng của Thời Bất Phàm bị hai câu của cậu dỗ đến hết buồn bực rồi, sau khi đút no Chân Nguyên Bạch nhịn đói cả ngày xong thì chuyện này coi như kết thúc.
Thời Bất Phàm nằm trên giường cậu, hỏi cậu: "Bao giờ thì ba mẹ cậu về?"
"Chắc là chốc nữa." Chân Nguyên Bạch vừa nói vừa dùng ngón tay gãi gãi eo, Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua, nói: "Sao vậy?"
"Hơi ngứa xíu."
Thời Bất Phàm lập tức ngồi thẳng dậy: "Để tôi xem xem."
Khi hắn định vén áo Chân Nguyên Bạch lên thì lại bị đối phương tránh mất, Chân Nguyên Bạch dựa đầu vào giường, nói: "Không cho cậu nhìn."
Sau này cả người cậu đều thuộc về tôi cả thôi, cho tôi nhìn một chút thì làm sao chứ?"
Dù hắn nói gì đi nữa Chân Nguyên Bạch cũng không muốn cho hắn nhìn, cậu vừa tự lấy tay mình sờ lên eo rồi thấy hình như nổi lên một nốt nhỏ, có lẽ trông không đẹp lắm đâu, hơn nữa cậu sợ nhột, Thời Bất Phàm mới định làm hành động vén áo cậu lên thôi là cậu đã thấy da thịt trở nên run rẩy.
Thời Bất Phàm tức giận: "Ngứa như thế nào vậy? Có thuốc viêm da* không?"
*Thuốc viêm da (raw: 皮炎平): tên thuốc bôi da của trung (hình ảnh)
"Ở trong ngăn kéo ấy." Thời Bất Phàm xuống giường lấy thuốc ra cho cậu, Chân Nguyên Bạch dùng tay lấy một ít thuốc, mu bàn tay sờ sờ xem chỗ ngứa là chỗ nào, đôi mắt thì không chớp nhìn hắn.
"Cậu đề phòng cướp đấy à?"
Chân Nguyên Bạch ngại ngùng, coi như không nghe thấy gì.
Thời Bất Phàm chỉ đành tùy theo ý cậu, đưa tay sờ trán cậu rồi kéo chăn đắp lên người cậu, nói: "Thế nào rồi, có muốn đi ngủ không?"
"Tôi ngủ cả ngày nay rồi."
Thời Bất Phàm ngồi ở mép giường, sờ cái chăm mềm mại sạch sẽ của cậu, nói thử: "Tôi lên giường xem phim với cậu nhé?"
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, Thời Bất Phàm lập tức sờ đến hông mình, Chân Nguyên Bạch bất ngờ: "Cậu cởi quần làm cái gì?"
"Ống quần ướt rồi." Thời Bất Phàm nói với cậu: "Cậu mong tôi sẽ mặc cái quần với ống quần đầy bùn với nước nằm lên giường cậu à?"
"..." Chân Nguyên Bạch đành phải nói: "Tôi đi tìm cho cậu cái quần ngủ."
Quần áo ở ngủ thường khá rộng rãi, dù Thời Bất Phàm mặc vào trông hơi ngắn nhưng cuối cùng hắn cũng được nằm trong cùng một chiếc chăn với bạn học nhỏ, hắn thấy vô cùng thỏa mãn cầm lấy máy tính bảng, nói: "Tìm mấy bộ phim hay vậy, cậu muốn xem gì không?"
"Tôi muốn bộ phim nào kích thích chút."
"Cậu thích xem phim kích thích à?"
"Dạo này khá thích."
Đuôi lông mày Thời Bất Phàm nhướng lên, cười xấu xa nói: "Chẳng lẽ cậu muốn xem..."
Hắn còn chưa đến gần đã bị Chân Nguyên Bạch đẩy một cái, mặt Chân Nguyên Bạch đỏ bừng nói một cách nhấn mạnh: "Ý tôi nói là mấy phim mì ăn liền* ấy, tôi muốn xem phim mì ăn liền."
*Nguyên raw là 爆米花电影 (dịch thô: phim bỏng ngô): Thường chỉ những bộ phim đẹp về hình thức nhưng không có ý nghĩa thực tế gì, xem xong rất dễ quên và không để lại ấn tượng gì, chỉ những bộ phim dùng để giết thời gian (theo baidu). Định nghĩa khá giống 'phim mỳ ăn liền'.
Tuy bảo muốn xem phim nhưng Chân Nguyên Bạch cũng chẳng xem được bao lâu đã bắt đầu mơ mơ màng màng, cậu bị sốt, đầu thì rất choáng, chẳng bao lâu đã gục đầu trên vai Thời Bất Phàm, hô hấp nóng rục. Thời Bất Phàm cẩn thận đặt cậu xuống giường, sau đó cũng nằm xuống cạnh cậu, ôm cậu vào trong lòng, muốn để cậu ra chút mồ hôi.
Chân Nguyên Bạch cuộn tròn trong lòng hắn miệng rên rỉ gì đó rồi bắt đầu ngủ sâu hơn.
Đang mơ mơ màng màng thì bị tiếng ba mẹ mở cửa đánh thức, hai người họ về nhà phát hiện nhà không bật đèn liền đến gõ cửa phòng Chân Nguyên Bạch, Chân Nguyên Bạch nhỏ giọng ậm ừ một tiếng, cảm thấy bản thân đã trả lời lại rồi nhưng thật ra chẳng có âm thanh nào phát ra cả.
Thời Bất Phàm lại khéo léo ngồi dậy, đắp lại chăn cho Chân Nguyên Bạch xong mới đứng dậy ra mở cửa phòng, Tần Anh thấy hắn thì hơi bất ngờ: "Phàm Phàm.... Sao cháu lại ở đây vậy?"
"Cháu đến làm bài với cậu ấy." Thời Bất Phàm bước sang một bên, nói: "Cậu ấy bị sốt, vừa mới uống thuốc hạ sốt, giờ đang ngủ say rồi."
Chân Bình Tân lập tức nhìn sang: "Sao lại bị sốt đấy?"
Tần Anh bước hai bước vào phòng sờ thử trán Chân Nguyên Bạch, bà mở đèn, Chân Nguyên Bạch bị ánh sáng bất ngờ làm chói mắt đến tỉnh, Tần Anh nhìn bổng nhíu mày, đưa tay nâng cằm cậu lên, nhìn mấy nốt đỏ trên đó nói: "Có ngứa không?"
"Hơi hơi ạ."
"Bắt đầu ngứa từ bao giờ?"
"Hôm nay.... Chắc là buổi sáng ạ." Chân Nguyên Bạch không hiểu gì cả đưa tay ra sau lưng gãi gái, Tần Anh vén áo cậu lên nhìn, lập tức kêu lên: "Bình Tân, lại đây đưa Thông Minh đi bệnh viện đi, nó bị thủy đậu rồi, phải đi truyền nước."
Chân Nguyên Bạch bị câu này của mẹ mình làm cho tỉnh cả người, Tần Anh bước nhanh ra ngoài gọi điện cho đồng nghiệp, Thời Bất Phàm nhìn cổ cậu, nói: "Sao lại bị thủy đậu chứ?"
Mắt Chân Nguyên Bạch mở to, "Vậy, vậy hai ngày sau có phải mặt con toàn là mụn nước không?"
Thời Bất Phàm hơi hốt hoảng hỏi Tần Anh: "Bị thủy đậu... rất nghiêm trọng à dì?"
"Không sao đâu, chỉ là ngày mai nó không thể đến trường được." Tần Anh tắt điện thoại về lại phòng, cầm lấy áo mặc thêm cho Chân Nguyên Bạch, nói: "Phàm Phàm à, cháu không thể ở lại với nó được đâu, sẽ bị lây bệnh đó, chờ chút nữa dì bảo chú Chân đưa cháu về nha."
Chân Nguyên Bạch đưa cái tay lạnh lẽo của mình lên sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, mắt tròn xoe nhìn về phía Thời Bất Phàm, Thời Bất Phàm nói: "Cháu đi cùng mọi người đến bệnh viện trước đã, xem có giúp được gì không hơn nữa khám bênh cho cậu ấy quan trọng hơn mà."
Tần Anh gật đầu nói: "Được, vậy đến bệnh viện trước vậy."
Bà lại tìm một cái áo khoác dày của Chân Nguyên Bạch mặc thêm cho cậu, cũng tìm một cái như thế đưa cho Thời Bất Phàm: "Mặc cái này vào đi, hôm nay nhiệt độ thấp lắm, đừng để bị lạnh."
Trong lòng Thời Bất Phàm cảm thấy ấm áp, cầm lấy rồi khoác lên người, Chân Nguyên Bạch chạm nhẹ vào hắn một cái nói: "Cậu có lạnh không?"
"Không lạnh." Thời Bất Phàm cố tình nói: "Chẳng qua là thích mặc quần áo của cậu thôi."
Lúc ngồi trên xem đi đến bênh viện, Tần Anh còn lây một cái mũ đội lên đầu Chân Nguyên Bạch, mặt cũng đeo thêm khẩu trang, che kín người cậu đến mức chỉ hở có hai con mắt. Bình thường Chân Nguyên Bạch rất ít khi bị bệnh, nhưng mỗi lần cậu bị bệnh lại đều cảm thấy bố mẹ thật sự rất yêu thương mình, nhưng đến khi trở lại sinh hoạt hàng ngày thì cảm giác lại hoàn toàn khác."
Thời Bất Phàm ngồi ở ghế phụ phía trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn cậu, nghe thấy Tần Anh nhỏ nhẹ dịu dàng nói chuyện với Chân Nguyên Bạch, lại yên lặng di chuyển ánh mắt về phía trước.
Đến nơi, Tần Anh và Chân Bình Tân chia nhau ra một người đi làm thủ tục một người chăm sóc con trai, không ai quan tâm đến Thời Bất Phàm, nhưng thật ra Chân Nguyên Bạch vẫn luôn chú ý đến hắn, nhưng trong nháy mắt lại phát hiện không thấy người ta ở đâu nữa rồi: "Ơ, Thời Bất Phàm đâu mất rồi?"
"Tí nữa gọi điện hỏi xem sao." Tần Anh dẫn cậu vào phòng bệnh, tự cắm kim tiêm truyền nước cho cậu, dịu dàng nói: "Có đau không con?"
"Không ạ."
"Ngoan." Tần Anh sờ sờ đầu cậu, nói: "Buổi tối đã ăn gì chưa?"
"Thời Bất Phàm đặt đồ ăn cho con."
Tần Anh cười cười, nói: "Hôm qua mẹ còn tưởng nó bắt nạt con đó, đúng rồi số điện thoại của nó là bao nhiêu vậy, mẹ gọi hộ con xem nhóc con ấy chạy đâu mất rồi."
Chân Nguyên Bạch chợt nhớ ra bản thân đã xóa hết mọi phương thức liên lạc với Thời Bất Phàm rồi, yên lặng giấu điện thoại đi, nói: "Chắc cũng không đi đâu xa đâu, cậu ấy mà về chắc cũng phải đến chào con chút chứ."
"Cũng đúng." Tần Anh nói: "Lúc đầu nghe người khác nói về đứa nhóc đó mẹ còn cảm thấy là một đứa trẻ hư, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy nó rất hiểu chuyện, bọn mẹ hiểu lầm nó mất rồi."
"Cậu ấy rất tốt."
"Không phải em trai con nói trước kia nó toàn bắt nạt con à?"
"... Không phải mà." Chân Nguyên Bạch sợ bị nhẹ nhìn ra cái gì nên không nói thêm gì nữa. Chân Bình Tân không lâu sau thì quay lại, nói: "Ba đi mua ít đồ ăn."
Giờ Chân Nguyên Bạch mới nhớ ra từ lúc ba mẹ về đến giờ chưa ăn cơm tối, vội vàng gật gật đầu. Chân Bình Tân đưa hết mấy thứ giấy tờ cho Tần Anh, vừa xoay người mở cửa phòng bệnh lại một nhiên dừng lại, "Tiểu Thời...."
"Cháu nhớ là chú dì vừa về đã vội lo chuyện của Nguyên Nguyên nên cũng chưa kịp ăn cơm tối nên đi mua ít đồ ăn."
Gióng nói của Thời Bất Phàm truyền đến, Chân Nguyên Bạch lập tức ngồi thẳng dậy. Chân Binh Tân cầm lấy túi đồ, sau khi mang vào Chân Nguyên Bạch mới phát hiện Thời Bất Phàm mua cháo, hoành thánh, mỳ sợ còn đặt riêng ớt ra để mang đi, vô cùng chu đáo."
Tần Anh nhìn mày bất ngờ, nói: "Phàm Phàm thật là chu đáo mà, bạn gái tương lai của cháu đúng là có số hưởng mà."
Chân Bình Tân cũng gật đầu liên tục, Chân Nguyên Bạch liền lộ ra vẻ tự hào, bị Thời Bất Phàm liếc nhìn một cái lại cụp mi xuống, Thời Bất Phàm nói: "Cháu về trước đây."
Hắn cũng biết giờ bản thân mà ở lại cũng không hợp lý lắm, dù sao thì mai hắn cũng phải đi học, không có lý do thích đáng để ở lại bên cạnh Chân Nguyên Bạch.
Chân Bình Tân vội nói: "Vội đi vậy làm gì, đợi ăn xong rồi chú đưa cháu về, đằng nào chú cũng không ở lại được, để cho dì Tần ở lại chăm sóc là ổn rồi, ngày mai chú còn phải đi làm đi nữa."
Tần Anh vừa hay làm việc ở bệnh viện, nhưng Chân Bình Tân không được như thế, dù gì bệnh thủy đậu cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, không cần thiết phải ở lại.
Sau khi ăn xong Chân Bình Tân đưa Thời Bất Phàm đi, Chân Nguyên Bạch đưa mắt nhìn theo bị mẹ vỗ nhẹ một cái, "Làm sao đấy? Không nỡ xa Thời Bất Phàm à?"
"Đâu mà." Chân Nguyên Bạch sợ bị bà nhìn ra gì, vội chui vào chăn, nếu không phải do vốn dĩ cậu đã bị sốt nên mặt đỏ ứng thì có lẽ Tần Anh đã nghĩ con trai lớn của mình đang ngại rồi.
Bà đứng dậy sờ trán Chân Nguyên Bạch nói: "Được rồi, mẹ gọi điện cho cô chủ nhiệm của con bảo con xin nghỉ một tuần rồi đi học lại nhé?"
"Vâng." Chân Nguyên Bạch vừa đồng ý Tần Anh liền tiện nằm xuống giường đối diện.
Ngủ cùng một phòng với mẹ đối với Chân Nguyên Bạch thì chỉ còn trong hồi ức xa xôi, cậu nằm trên giường, sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, cậu biết đây không chỉ là do bị sốt mà còn là do Thời Bất Phàm.
Mẹ ơi là mẹ, sao lại nói chuyện như thế cơ chứ.
Do hôm nay cậu ngủ quá nhiều rồi nên truyền nước xong cũng không cảm thấy buồn ngủ chút nào, trên người vẫn thấy ngứa ngứa, nhưng cậu biết đây là bệnh thủy đậu rồi thì không dám gãi nữa, sợ cào rách da để lại sẹo nếu thế thì xấu lắm.
Cậu thậm chí còn thầm nghĩ rằng, nếu để lại sẹo rồi đến lúc cùng Thời Bất Phàm... Ừm, không biết cậu ấy có ghét không nữa.
Qua một đêm, Trên mặt Chân Nguyên Bạch cũng bắt đầu nổi nốt của bệnh thủy đậu, cậu càng không dám chạm vào, chỉ có thể dùng tóc che đi, cảm thấy bản thân đã trở nên xấu xí rồi, trong lòng hơi khó chịu.
Thứ hai là đại hội thể thao, nhưng vì Chân Nguyên Bạch bị bệnh nên không thể đến xem, nhưng đến chiều cậu vẫn nhận được tin tức tốt của Thời Bất Phàm, hắn đã đạt được hạng nhất phần thi chạy dài rồi.
Chân Nguyên Bạch bất chấp mặt mình, hưng phấn đá chân trên giường, bị chị gái y tá đến kiểm tra phát hiện thì vội vàng ngồi ngay ngắn lại, chị y tá đến để rút kim tiêm cho cậu, cười nói: "Sao thế? Nói chuyện với bạn gái à?"
Chân Nguyên Bạch đỏ mặt, nhọ giọng nói: "Em không yêu sớm."
Chị gái kia cười cười, cố ý trêu cậu: "Trông em không giống không yêu sớm đâu."
Chân Nguyên Bạch không biết chị ấy nói là thật hay giả, sợ nhiều lời nhiều sơ hở nên cũng không nói gì thêm.
Chị gái thấy cậu không chịu nổi bị trêu thì cười hai tiếng, để cậu giữ mua bàn tay mình xong liền rời đi. Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát lại bỗng trở nên náo nhiệt, Thời Bất Phàm dẫn ba tên anh em bị đánh bầm dập mặt mũi của mình đến bị y tá chặn lại ngoài của: "Các em không thể vào đây, bạn của các em bị thủy đậu nếu vào là bị lây bệnh đó."
Thời Bất Phàm đi đến kéo cổ áo ra để lộ những nốt đỏ nhỏ trên đó, nói: "Em bị dị ứng rồi, bác sĩ kê đơn, nhờ chị truyền nước cho em với."
"Thế thì em cũng không được vào, đi ra bên kia ngồi đi."
Thời Bất Phàm liếc Khâu Tinh một cái, cậu ta vội vàng đẩy y tá đi: "Chị gái à, chị mau đi lấy thuốc cho nó đi, nó bị dị ứng nghiêm trọng lắm đó, nhỡ tí nữa lại bị sưng họng, bị ngạt thở là sẽ chết đó..."
Nhân lúc cậu ta đang nói vớ va vớ vẩn, Thời Bất Phàm liền chui vào phòng, Diệp Liêm và Minh Mạch thì lại không dám: "Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, để hôm khác đến xin lỗi đi, bọn tao không muốn bị lây đâu."
Thời Bất Phàm giơ chân lên, hai người vội vàng đóng cửa lại.
Một ngày không gặp bạn nhỏ rồi, Thời Bất Phàm thực sự rất nhớ cậu, hắn đi vào trong, nhân lúc y tá không có ở đây liền bước nhanh đến bên mép giường, chặn môi Chân Nguyên Bạch lại, Chân Nguyên Bạch bị hắn làm cho hoảng sợ, theo bản năng che mặt mình lại: "Cậu vào đây làm gì?"
"Vào truyền nước với cậu."
"Trên cổ cậu..."
"Bị dị ứng." Thời Bất Phàm kéo tay cậu ra, hôn lên miệng cậu, thấy bên ngoài có tiếng động thì bước hai bước nhảy vọt lên giường đối diện. Y tá xị mặt đi đến, Chân Nguyên Bạch vội vàng nằm lại lên giường, kéo chăn lên. Chị gái y tá kia nói: "Mấy tên nhóc này, sao không chịu nghe lời gì thể hả, để chị xem đến lúc em bị lây bệnh thì biết làm sao, đúng là tự mình hành mình mà."
"Hồi nhỏ em đã từng bị thủy đậu rồi, không bị lây được đâu." Thời Bất Phàm cười nói: "Cảm ơn chị nha."
Y tá trừng mắt nhìn hắn một cái, vỗ vỗ vào mu bàn tay của hắn, cắm kim tiêm vào, còn lẩm bẩm nói tên nhóc này đúng là có tật xấu mà, rồi ra ngoài.
Chân Nguyên Bạch thì vẫn không khỏi lo lắng, vừa dùng tay che lại mấy vết mụn nước trên mặt mình, vừa ló đầu ra nhìn: "Sao cậu lại bị dị ứng vậy?"
Thời Bất Phàm nhấc cặp sách của mình lên, từ trong cặp lấy ra một túi đậu luộc, nói: "Ăn không?"
Thời Bất Phàm ngây ra một lúc, lập tức xuống giường giật lấy cái túi: "Rõ ràng cậu bị dị ứng với đậu mà vẫn còn ăn, có phải cậu cậu có tật thật rồi đúng không?"
"Biết làm sao bây giờ." Thời Bất Phàm nói: "Tôi không nỡ nhìn cậu chịu khổ, cũng không thể chữa khỏi cho cậu ngay được, đành phải vào ở với cậu thôi."
Chân Nguyên Bạch: "..."
Thời Bất Phàm nhìn chằm chằm cái trán mọc mấy nốt mụn nước của cậu, nói một cách đầy cảm xúc: "Xấu quá đi, được rồi, đừng có che nữa, mặt tôi cũng mọc vài nốt rồi, cũng xấu như cậu thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.