Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương
Chương 62: Không nỡ không thích cậu
Kiều Bệ
04/08/2023
***
Chân Nguyên Bạch rất vui vẻ.
Thời Bất Phàm không nhịn nổi mà nói chuyện với cậu trước, chắc chắn cậu ấy thực sự thích mình, vậy nên cậu ấy mới có thể chịu nhún nhường trước.
Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng đồng ý tham gia địa hội thể thao, nhưng với điều kiện là mỗi ngày sau khi tan học Chân Nguyên Bạch phải đến luyện tập cùng hắn. Thời Bất Phàm cũng cúi đầu nhận sai trước rồi, đương nhiên Chân Nguyên Bạch cũng không thèm chấp nhặt với hắn nữa, vậy nên bọn họ lại làm hòa lại như ban đầu, Tống Mặc thì như ăn cả quả chanh, luôn cảm thấy hâm mộ và ghen tị với Thời Bất Phàm.
Có Chân Nguyên Bạch hỗ trợ, vị trí thứ hai của mình khó mà bảo vệ rồi đây.
Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn đi luyện tập chạy đường dài với Thời Bất Phàm, lúc hắn thở hổn hển chạy về thì đưa khăn đưa nước ấm, Thời Bất Phàm uống một ngụm thì nhíu mày: "Sao nóng vậy?"
"Ấm mà." Chân Nguyên Bạch giải thích: "Uống nước lạnh nhiều không tốt đâu."
Thời Bất Phàm nhìn cốc nước trong tay mình, lại nhìn chai nước khoáng trong tay cậu, cho rằng đây cũng là một loại ấm áp của tình yêu, tâm tình lập tức tốt lên: "Đến lúc đấy, cậu cổ vũ tôi, tôi sẽ giành hạng nhất cho cậu."
Chân Nguyên Bạch gật đầu thật mạnh.
Bộ dáng cậu tung tăng đi theo Thời Bất Phàm bị Khâu Tinh thấy hết, đổi lại bằng ánh nhìn đầy đồng cảm, Chân Nguyên Bạch cũng phát hiện dạo gần đây ánh mắt Khâu Tinh và Minh Mạch nhìn cậu cứ quái quái, cậu không hiểu sao nhìn lại họ, hai người kia lập tức thu hồi tầm mắt, phải chờ đến lúc Thời Bất Phàm chạy tiếp trên sân vận động mới bò qua nói: "Cậu với Thời ca làm hòa rồi à?"
Chân Nguyên Bạch hơi ngại ừ một cái.
Minh Mạch nói: "Cậu tìm Thời ca trước à?"
Chân Nguyên Bạch định bảo không phải, nhưng lại nghĩ, muốn giữ mặt mũi cho Thời Bất Phàm trước mặt bạn bè của hắn, nên nhẹ nhàng gật gật đầu nói: "Các cậu không chạy tiếp à?"
"Bọn tôi nghỉ chút."
Khâu Tinh nói xong thì đẩy đẩy Minh Mạch, nói: "Đi ra kia rửa mặt đi."
Hai bọn họ cùng nhau rời đi, Chân Nguyên Bạch cúi đầu nhìn cái khăn lông mà Thời Bất Phàm đã từng dùng, giương mắt lên nhìn thiếu niên đang chạy như bay trên sân thể dục, nghĩ rằng một lúc nữa cậu ấy cũng chưa chạy xong đâu, liền đi qua bên kia định giặt cái khăn lông.
Ờ bên kia cái ao, Khâu Tinh hứng nước hất lên mặt, không quan tâm đến cái áo phông bị ướt sũng: "Càng nghĩ tao càng thấy lớp trưởng thật là đáng thương."
Minh Mạch nói: "Thời ca đúng là không phải người mà, may mà chuyện này chỉ có hai cũng ta biết, nếu để người khác biết thì sẽ mắng nó thành cái gì luôn."
"Mà cũng chưa chắc, cái hôm mà lớp trưởng đến tìm chúng ta ấy, không phải Thời ca vẫn rất để ý sao, cái chuyện thế thân này có thể thành thật đó."
"Người nó thầm mến cũng đã chết đâu, sao nói thành thật là thành thật được, nếu có một ngày người nó thích quay lại, cứ chờ mà xem, Thời ca chắc chắc sẽ chủ động chia tay thôi."
"Tôi bảo mà, lúc trước Thời ca ghét cậu ấy thế sao đột nhiên lại biến thành thích... tặc, đúng là do có lòng xấu mà."
Bọn họ thu dọn đồ đạc định quay về, thì lại thấy Chân Nguyên Bạch đang ngây người đứng ở đó nhìn bọn họ.
Trong lòng cậu luôn thắc mắc về vấn đề đó, tại sao rất ghét cậu mà lại đột nhiên nói thích cậu... Hóa ra, là vì nguyên do này sao?"
Khâu Tinh nhìn trái phải không thấy ai, vội vàng tiến lên nói "Lớp trưởng, cậu đừng tin bọn tôi nói vớ vẩn, bọn tôi..."
Chân Nguyên Bạch không nói câu nào quay đầu rời đi.
Khâu Tinh và Minh Mạch liếc nhìn nhau một cái, Minh Mạch ấp úng nói: "Biết rồi cũng là chuyện tốt, dù sao cũng là Thời ca không có ý tốt, kết thúc sớm thì đỡ đau khổ..."
Nói xong câu cuối, cậu ta cũng không khỏi thấy áy náy.
Chân Nguyên Bạch cầm khăn lông trở lại sân vận động, đặt khăn lại lên mặt đất, cầm theo bình nước của mình xoay người rời đi. Cậu cảm thấy bản than như đang nằm mơ vậy, hốt hoảng như có cảm giác không chân thật.
Thế thân là gì, tuy cậu không đọc tiểu thuyết, nhưng trên mạng vẫn hay xuất hiện ít tác phẩm ngược tâm này nọ nên cũng đã từng thấy qua được ít, cậu bỗng thấy đầu nặng trĩu, nghĩ đến cái danh xưng kỳ lạ này, còn chưa về đến nhà cậu đã nhận được cuộc gọi đến của Thời Bất Phàm.
Chân Nguyên Bạch do dự, rồi nhận cuộc gọi đưa lên tai, Thời Bất Phàm nói: "Sao không thấy cậu đây nữa vậy?"
Chúng ta không cùng chung trên một con đường.
Chân Nguyên Bạch há miệng thở dốc, bỗng phát hiện trước mặt biến thành một mảng mơ hồ, cậu lau lau mắt mình, tay chân luống cuống tắt điện thoại, sụt sụt hít mạnh mấy cái, dùng ống tay áo lau qua lau lại trên mặt rất nhiều lần mới có thể thấy con đường phía trước.
Sớm đã biết Thời Bất Phàm không có ý tốt, bản thân đã làm biết bao điều không thể tha thứ với cậu ấy như vậy thì sao cậu ấy có thể dễ dàng tha thứ cho mình được, hóa ra đây là sự trả thù à. Rõ ràng từ đầu đã cho rằng cậu ấy đang muốn làm mình thích cậu ấy rồi vứt bỏ mình, nhưng vân không thể không thích cậu ấy.
Về đến nhà, trong nhà không có ai, chỉ có mỗi mình cậu, Chân Ưu Tú đang ở trong ký túc xá, bởi vì việc học bận rộn nên hai tuần mới về một lần, ba mẹ thì chưa đến giờ tan ca, Chân Nguyên Bạch nhốt mình vào trong phòng, nằm trên giường đau lòng mất hồi lâu.
Thời Bất Phàm gọi đến mấy cuộc, cậu đều không nghe.
Cậu quyết định từ bây giờ sẽ không nói chuyện cùng Thời Bất Phàm nữa, cả đời này sẽ không nói chuyện với Thời Bất Phàm nữa, cậu ta là tên siêu thối ta.
Cậu khóc rất lâu, đến khi gối đầu cũng ướt hết, mới đưa tay ra kéo số Thời Bất Phàm vào danh sách đen, sau đó xóa luôn phương pháp liên lạc trong Wechat.
Ngày từ đầu Thời Bất Phàm đã không thích cậu, cậu cũng không cần phải tiếp tục thích cậu ta làm gì.
Không lâu sau, Tần Anh trở về, đun nấu xong xuôi thì đến gọi cậu ra ăn cơm, Chân Nguyên Bạch điều chỉnh lại giọng nói, nói với bà: "Con không ăn."
Giọng mũi quá mức rõ ràng, Tần Anh nghe thấy liền biết đã có chuyện gì đó xảy ra, bà gõ gõ cửa, lo lắng nói: "Sao lại thế này vậy? Có người bắt nạt con à? Có phải Thời Bất Phàm bắt nạt con không? Nguyên Nguyên?"
Chân Nguyên Bạch lau nước mắt, nức nỏ nói: "Không phải, không phải cậu ta, chỉ là con, có một bài khó không biết làm thế nào thôi, mẹ cứ kệ con."
"Con thật là..." Tần Anh bất đắc dĩ nói: "Chuyện này thì có gì mà khóc chứ, không làm được thì nghỉ ngơi chút đi, ngày mai lại làm, không thì mang ra hỏi ba con này. Cơm cũng phải ăn chứ, mẹ mang vào cho con nha."
Gọi điện thì báo bận, mạng xã hội thì bị xóa kết bạn, Thời Bất Phàm nhìn điện thoại của mình, trong lòng cảm thấy tràn đầy sợ hãi.
Mẹ.
Hắn nhớ lại, hắn đã làm gì sai chứ?
Hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Chân Bình Tân đã thức dậy: "Thông Minh, hôm nay ba với mẹ con định đưa bà ngoại đi kiểm tra cơ thể, bao giờ con dậy thì tự ra ngoài mua đồ ăn nha?"
Hôm qua Chân Nguyên Bạch ngủ rất muộn, mơ mơ màng màng ừ một tiếng, Tần Anh gọi thêm hai câu nữa, cậu mới bừng tỉnh, lớn tiếng nói: "Con biết rồi."
"Có khi đến tối ba mẹ mới về đó, con thật sự không đi cùng à?"
Đợi hồi lâu cũng không thấy cậu đáp lại, Tần Anh đặt tiền đưa cho cậu ở gần cửa ra vào, vừa thay giày vừa nói: "Không biết đứa nhỏ này giống ai nữa, bài khó không làm được mà cũng khóc, xem chừng hôm nay mà không giải xong bài đó là không chịu bỏ qua đâu."
"Giống em đó, cứng đầu cứng cổ."
Ba mẹ đóng cửa đi ra khỏi nhà, Chân Nguyên Bạch lại ngủ thiếp đi, cậu mơ mơ màng màng cảm thấy bản thân ngủ cũng không lâu lắm, tiếng điện thoại vang lên, là một dãy số lạ, cậu cầm lấy đặt bên tai: "Alo?"
"Nguyên Nguyên." Là Thời Bất Phàm: "Tôi đến nhà cậu tìm cậu được không?"
Chân Nguyên Bạch ngây mất hai giây, không hé nửa lời tắt điện thoại, tiện tay kéo số kia vào danh sách đen luôn.
Thời Bất Phàm: "..."
Bình thường trông mềm mỏng mà đến lúc mấu chốt cũng tàn nhẫn ghê, xóa sạch mọi phương thức liên lạc luôn.
Thời Bất Phàm cảm thấy lòng mình như đang trên chảo dầu nóng, hắn suy đi nghĩ lại cả trăm lần cũng nghĩ không ra, rốt cuộc hắn đã chọc gì cậu rồi.
Hôm nay trời đầy mây, bầu trời âm u, trong nhà Chân Nguyên Bạch thì rất yên tĩnh, trông cậu như đã ngủ nhưng thực tế thì không, đầu óc cậu rất nặng nề, thân thể cũng nặng nề, cũng hơi đói bụng, nhưng không hề có ý muốn động đậy."
Cậu cảm thấy thật may mắn vì hôm nay là chủ nhật, có thể cho bản thân một ngày để điều chỉnh lại rồi mới gặp Thời Bất Phàm, nếu không cậu sợ mình lại bị Thời Bất Phàm chế giễu.
Cậu xoa mặt, nằm mê mang trên giường cả ngày, cuối cùng vào lúc 5 giờ chiều mới cầm ô ra ngoài kiếm ăn. Trời mưa làm thời tiết trở nên lạnh lẽo hơn, Chân Nguyên Bạch cúi đầu xuyên qua màn mưa đi đến cửa hàng tiện lợi, lấy từ ngăn tủ ra ba hộp mì gói, bỗng nghe thấy trước quầy truyền đến tiếng nói: "Lấy cái này."
"Có cần kẹo không?"
Sau một hồi im lặng, giọng nói kia lại vang lên: "Ừ."
Chân Nguyên Bạch từ phía sau ló đầu ra, nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia cầm ô đi ra ngoài, sau đó đi đến một thân cây ở xa.
Chân Nguyên Bạch ôm mì gói đi ra ngoài, anh trai ở quầy thu ngân quay đầu lại tặc lưỡi một cái: "Tên nhóc đó chắc lại thất tình nữa rồi."
Thi thoảng Chân Nguyên Bạch cũng nghe thấy người khác nói chuyện một mình, nhưng hôm nay đột nhiên lại thấy tò mò: "Cậu ta, trước kia cũng từng thất tình à?"
Anh trai tính tiền cũng biết cậu, thấy cậu hỏi thì lập tức cười nói: "Cũng không phải đâu, tên nhóc này năm trước, à không năm kia chứ, thường xuyên đến đây, nhìn thấy cái cây kia không, tên nhóc đó thường đến đứng dưới đó hút thuốc, hút cả đêm liền, sau đó có một khoảng thời gian nhóc đó không đến đây nữa, còn khoe với anh là theo đuổi được người ta rồi, lần này lại đến cosplay hòn vọng thê*, chắc là lại làm bạn gái giận rồi."
*Hòn vọng thê: biến tấu từ 'hòn vọng phu' đó.
Chân Nguyên Bạch hơi bối rối: "Trước đây thường xuyên đến... theo đuổi bạn gái sao?"
"Anh cũng không biết nữa, dù sao thì cũng thường nhìn về hướng tiểu khu kia, cũng không chắc là theo đuổi người ta, lén lút đến đây thế chắc là yêu thầm rồi.... À, anh nhớ là hai em học cùng một trường mà, em cũng không biết nhóc đó theo đuổi ai à?"
"Không biết ạ." Chân Nguyên Bạch rầu rĩ nói, anh trai tính tiền cũng không hỏi nhiều, tiện tay vớ một cái túi gói lại cho cậu, nói: "Người lớn không ở nhà à? Mấy đứa trẻ con các em toàn nhân lúc bố mẹ không có nhà mà ăn thực phẩm rác thôi, đến lúc bố mẹ về cả phòng toàn mùi kiểu gì cũng bị phát hiện thôi."
Chân Nguyên Bạch nhận túi, cầm ô đi ra ngoài, không trung bỗng xoẹt qua một tia sấm chớp.
Cậu nắm chặt túi, nhìn chằm chằm người dưới tàng cây kia, chiếc ô màu đen hắn cầm trên tay che đi mất nửa người trên, nhưng tư thế dựa vào gốc cây của hắn lại vô cũng tùy tiện.
Chân Nguyên Bạch vốn muốn lao thẳng về nhà lại bỗng thấy không đành lòng, cậu xoay người chậm rãi đi qua, bước đến gần chiếc ô kia nói: "Trời mưa mà còn đứng dưới gốc cây, cậu không sợ bị sét đánh chết luôn à."
Chiếc ô đen đột nhiên bị nâng lên, Thời Bất Phàm đang ngậm kẹo, nhìn thấy cậu thì bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay cậu, cau mày nói: "Sao đột nhiên lại không thèm để ý đến tôi nữa?"
Chân Nguyên Bạch hé môi, nước mắt bắt đầu tuôn ra ngoài, Thời Bất Phàm ngây mất một lúc, Chân Nguyên Bạch dùng tay áo lau nước mắt, nức nở nói: "Rốt cuộc cậu xem tôi là thế thân của ai hả?"
"Ai nói với cậu như thế? Mấy lời vớ vẩn gì thế không biết?!"
"Bạn thân của cậu nói với tôi như thế mà!" Chân Nguyên Bạch vừa khóc vừa nói: "Bọn họ bảo người cậu yêu thầm rất giống tôi, cậu không theo đuổi được người ta nên mới lấy tôi làm thế..."
"Thế mẹ gì chứ." Thời Bất Phàm hận không thể đạp chết mấy thằng gọi là bạn thân của mình: "Người trước giờ tôi yêu thầm vẫn luôn là cậu mà, có phải tên chó Diệp Liêm kia nói thế với cậu không hả?! Cmn thằng đó đúng là chó mà! Không muốn cho tôi yên bình đấy à?!"
Trên mặt Chân Nguyên Bạch vẫn còn vương nước mắt, Thời Bất Phàm đưa tay ra lau lau mặt cậu, nói: "Sao mặt cậu lại nóng vậy? Cậu sốt rồi đấy à?"
Nghe hắn nói thế, Chân Nguyên Bạch mới phát hiện đúng là thấy đầu mình cứ nặng nề, Thời Bất Phàm nắm lấy tay cậu, nói: "Về nhà cậu trước đã."
"Tôi không cần cậu..."
"Đã nói là chỉ thích cậu thôi mà, làm gì có cái thế thân chó má gì, cậu không hiểu tiếng người à?" Thời Bất Phàm xanh mặt nói: "Cậu mà nói thêm câu nữa là tôi sẽ bế cậu về nhà."
"Nếu cậu thích tôi, thì cậu sẽ không uy..."
"Uy hiếp cậu thì làm sao?" Thời Bất Phàm túm lây cậu đi về phía trước, thô lỗ nói: "Thế cậu đi tin lời một tên chó má nào đó mà định tội tôi có lý à?"
"Không phải một tên chó mà."
"Tôi mắng nó mà cậu còn đau lòng à? Cậu đau lòng cho nó làm gì?" Thời Bất Phàm dừng bước, ánh mắt hắn như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống.
Chân Nguyên Bạch run run môi, mếu máo nói: "Là hai tên chó mà."
Thời Bất Phàm thu hồi lại biểu cảm hung ác, lôi kéo cậu vào tiểu khu, khép ô của mình lại, rồi cướp ô của cậu khép lại cầm trong tay, nói: "Bọn nó là đứa nào?"
"Không phải Diệp Liêm bảo."
"Khâu Tinh với Minh Mạch à?" Thời Bất Phàm đẩy cậu vào thang máy, nói: "Được lắm, ba tên chó kia, mai ông đây sẽ cho chúng nó vào viện hết."
Mắt Chân Nguyên Bạch khóc đến hơi sưng, chắc cậu cũng cảm thấy lạnh, lúc ra ngoài cũng chỉ mặc áo mỏng, Thời Bất Phàm nắm bàn tay lạnh lẽo của cậu, nói: "Cậu đã ăn trưa chưa đó?"
Chân Nguyên Bạch bắt đầu đau khổ: "Sáng cũng chưa ăn gì."
Thời Bất Phàm câm nín mất một lúc, lôi cậu về nhà, ấn cậu lên giường đắp chăn cho cậu: "Tôi đi kiếm xem nhà cậu có nguyên liệu nấu ăn gì không, nấu cho cậu một bát mì sợi."
"Tôi không thích ăn mì sợi."
"Vậy gọi đồ ăn ngoài nha?"
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, Thời Bất Phàm lấy điện thoại ra đặt cho cậu một bát cháo thịt nạc, gọi thêm vài món ngon miệng khác rồi hỏi cậu: "Mẹ cậu là bác sĩ chắc trong nhà cũng có hòm thuốc nhỉ?"
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, chỉ chỗ đặt hòm thuốc cho hắn, Thời Bất Phàm tìm thấy thì lại lúc tìm thuốc hạ sốt, rót một cốc nước ấm rồi đút cậu uống, nhìn cậu vẫn cứ nước mắt lưng tròng liền nói: "Chỉ vì ba tên ngu xuẩn kia mà cậu đã cho rằng tôi lừa cậu rồi à?"
"Vốn tôi đã thấy việc cậu thích tôi là chuyện không thể lý giải nổi rồi." Chân Nguyên Bạch không có tiền đồ giơ tay lau nước mắt, Thời Bất Phàm không thể làm gì khác nói: "Tại sao lại không thể lý giải chứ? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Sao cậu cứ không tin vậy?"
"Vậy cậu nói cậu thích thầm tôi là thế nào..." Ánh mắt Chân Nguyên Bạch như con chó nhỏ nhìn hắn, Thời Bất Phàm vừa nãy còn nói liên mồm giờ lại câm như hến.
Tên chó Diệp Liêm kia.
Trong đầu hắn đã sớm đá Diệp Liêm ra ngoài vũ trụ, xị mặt mãi không nói gì.
Chân Nguyên Bạch mếu máo: "Cậu lại định lừa tôi, cậu..."
"Không phải lừa cậu mà." Sắc mặt Thời Bất Phàm vô cùng khó nhìn nói: "Bắt đầu từ lớp 10 tôi đã thích cậu rồi."
"Cậu con..." Chân Nguyên Bạch nuốt mất câu nói tục: "Cậu nói dối."
"..." Sắc mặt Thời Bất Phàm như thể nuốt phải một bãi phân, hồi lâu vẫn không nói lên lời. Không phải trên phim nói về chuyện yêu thầm với người ta đều là có người nói hộ sao, sau đó người được yêu thầm sẽ vô cùng cảm động, sao đến lượt hắn lại phải trước tiếp nói ra chuyện xấu hổ đó cơ chứ?
Chân Nguyên Bạch thấy hắn im lặng không nói gì, nhưng tai lại đỏ như máu, trong lòng cũng thấy hơi tin tin: "Cậu có bằng chứng gì chứng minh từ năm lớp 10 cậu đã thích tôi?"
"... Thích thầm cậu thì có thể có bằng chứng gì chứ? Ảnh chụp lén cậu có tính là bằng chứng không?" Thời Bất Phàm cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể tức điên, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cậu, Chân Nguyên Bạch bị hắn nhìn đến run rẩy, buồn bã nói: "Anh trai ở cửa hàng tiện lợi nói trước kia cậu thường đến trước tiểu khu... Để, để nhìn đến nhà tôi à?"
"Không thì thế nào?"
Chân Nguyên Bạch lập tức ngồi thẳng dậy, không thể tin nổi mà nói: "Cậu thực sự chạy đến nhìn về phía nhà tôi lúc nửa đêm à?"
"Buồn cười lắm à?" Giọng nói của Thời Bất Phàm lạnh lẽo, vốn Chân Nguyên Bạch đã thấy lạnh lúc này càng thấy lạnh hơn, cậu ôm chăn, ấp úng nói: "Đúng vậy, thật ngốc quá đi."
Thời Bất Phàm nghiêng đầu làm một động tác giả, Chân Nguyên Bạch bị dọa kéo cao chăn lên che lại đầu, đúng lúc chuông của cũng reo lên cứu lấy cậu, mặt Thời Bất Phàm không cảm xúc đứng lên, đi ra ngoài lấy đồ ăn đã giao đến.
Chân Nguyên Bạch thò đầu ra nhìn hắn, chân đá đá chăn, ngồi bên mép giường cầm bát cháo của mình lên, mềm giọng nói: "Thích tôi làm cậu cảm thấy rất mất mặt à?"
"Cậu đoán xem."
Chân Nguyên Bạch mím môi cười, "Cậu còn biết ngại à?"
"Cậu thật đúng là..."
Nhưng lời đe dọa sắp thốt ra của Thời Bất Phàm bị một đôi môi mềm mại chặn lại hết, Chân Nguyên Bạch nhanh chóng lùi lại, nói: "Đúng là rất đau lòng đó."
Cậu cụp mi, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần tôi nghĩ đến việc cậu có một người mà bản thân rất thích, là tôi đã thất rất rất đau lòng."
Thời Bất Phàm nói: "... Vậy sao cậu lại không hỏi tôi? Chưa hỏi rõ ràng đã xóa hết phương thức liên lạc, chẳng có chút do dự gì mà?"
"Người ta đã không thích tôi thì tôi cũng không cần phải tiếp tục thích người đó."
"..." Thời Bất Phàm đau cả tim, Chân Nguyên Bạch nhìn hắn một cái, nói: "Giờ thì rắc rối rồi."
"?"
Chân Nguyên Bạch dùng thìa múc từng thìa cháo, buồn rầu nhỏ giọng nói: "Phải nói thế nào thì cậu mới hiểu dược đây?"
"Sự thật là tôi thật sự không nỡ không thích cậu."
—------------------
Yiuyt68: Mấy tên đồng đội báo quá báo:))). Mà mấy bé con giận nhau cũng không quá một chương nữa đó, chỉ tội bà già này còng lưng edit cái chương dài xĩu này hoiiiii.
Chân Nguyên Bạch rất vui vẻ.
Thời Bất Phàm không nhịn nổi mà nói chuyện với cậu trước, chắc chắn cậu ấy thực sự thích mình, vậy nên cậu ấy mới có thể chịu nhún nhường trước.
Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng đồng ý tham gia địa hội thể thao, nhưng với điều kiện là mỗi ngày sau khi tan học Chân Nguyên Bạch phải đến luyện tập cùng hắn. Thời Bất Phàm cũng cúi đầu nhận sai trước rồi, đương nhiên Chân Nguyên Bạch cũng không thèm chấp nhặt với hắn nữa, vậy nên bọn họ lại làm hòa lại như ban đầu, Tống Mặc thì như ăn cả quả chanh, luôn cảm thấy hâm mộ và ghen tị với Thời Bất Phàm.
Có Chân Nguyên Bạch hỗ trợ, vị trí thứ hai của mình khó mà bảo vệ rồi đây.
Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn đi luyện tập chạy đường dài với Thời Bất Phàm, lúc hắn thở hổn hển chạy về thì đưa khăn đưa nước ấm, Thời Bất Phàm uống một ngụm thì nhíu mày: "Sao nóng vậy?"
"Ấm mà." Chân Nguyên Bạch giải thích: "Uống nước lạnh nhiều không tốt đâu."
Thời Bất Phàm nhìn cốc nước trong tay mình, lại nhìn chai nước khoáng trong tay cậu, cho rằng đây cũng là một loại ấm áp của tình yêu, tâm tình lập tức tốt lên: "Đến lúc đấy, cậu cổ vũ tôi, tôi sẽ giành hạng nhất cho cậu."
Chân Nguyên Bạch gật đầu thật mạnh.
Bộ dáng cậu tung tăng đi theo Thời Bất Phàm bị Khâu Tinh thấy hết, đổi lại bằng ánh nhìn đầy đồng cảm, Chân Nguyên Bạch cũng phát hiện dạo gần đây ánh mắt Khâu Tinh và Minh Mạch nhìn cậu cứ quái quái, cậu không hiểu sao nhìn lại họ, hai người kia lập tức thu hồi tầm mắt, phải chờ đến lúc Thời Bất Phàm chạy tiếp trên sân vận động mới bò qua nói: "Cậu với Thời ca làm hòa rồi à?"
Chân Nguyên Bạch hơi ngại ừ một cái.
Minh Mạch nói: "Cậu tìm Thời ca trước à?"
Chân Nguyên Bạch định bảo không phải, nhưng lại nghĩ, muốn giữ mặt mũi cho Thời Bất Phàm trước mặt bạn bè của hắn, nên nhẹ nhàng gật gật đầu nói: "Các cậu không chạy tiếp à?"
"Bọn tôi nghỉ chút."
Khâu Tinh nói xong thì đẩy đẩy Minh Mạch, nói: "Đi ra kia rửa mặt đi."
Hai bọn họ cùng nhau rời đi, Chân Nguyên Bạch cúi đầu nhìn cái khăn lông mà Thời Bất Phàm đã từng dùng, giương mắt lên nhìn thiếu niên đang chạy như bay trên sân thể dục, nghĩ rằng một lúc nữa cậu ấy cũng chưa chạy xong đâu, liền đi qua bên kia định giặt cái khăn lông.
Ờ bên kia cái ao, Khâu Tinh hứng nước hất lên mặt, không quan tâm đến cái áo phông bị ướt sũng: "Càng nghĩ tao càng thấy lớp trưởng thật là đáng thương."
Minh Mạch nói: "Thời ca đúng là không phải người mà, may mà chuyện này chỉ có hai cũng ta biết, nếu để người khác biết thì sẽ mắng nó thành cái gì luôn."
"Mà cũng chưa chắc, cái hôm mà lớp trưởng đến tìm chúng ta ấy, không phải Thời ca vẫn rất để ý sao, cái chuyện thế thân này có thể thành thật đó."
"Người nó thầm mến cũng đã chết đâu, sao nói thành thật là thành thật được, nếu có một ngày người nó thích quay lại, cứ chờ mà xem, Thời ca chắc chắc sẽ chủ động chia tay thôi."
"Tôi bảo mà, lúc trước Thời ca ghét cậu ấy thế sao đột nhiên lại biến thành thích... tặc, đúng là do có lòng xấu mà."
Bọn họ thu dọn đồ đạc định quay về, thì lại thấy Chân Nguyên Bạch đang ngây người đứng ở đó nhìn bọn họ.
Trong lòng cậu luôn thắc mắc về vấn đề đó, tại sao rất ghét cậu mà lại đột nhiên nói thích cậu... Hóa ra, là vì nguyên do này sao?"
Khâu Tinh nhìn trái phải không thấy ai, vội vàng tiến lên nói "Lớp trưởng, cậu đừng tin bọn tôi nói vớ vẩn, bọn tôi..."
Chân Nguyên Bạch không nói câu nào quay đầu rời đi.
Khâu Tinh và Minh Mạch liếc nhìn nhau một cái, Minh Mạch ấp úng nói: "Biết rồi cũng là chuyện tốt, dù sao cũng là Thời ca không có ý tốt, kết thúc sớm thì đỡ đau khổ..."
Nói xong câu cuối, cậu ta cũng không khỏi thấy áy náy.
Chân Nguyên Bạch cầm khăn lông trở lại sân vận động, đặt khăn lại lên mặt đất, cầm theo bình nước của mình xoay người rời đi. Cậu cảm thấy bản than như đang nằm mơ vậy, hốt hoảng như có cảm giác không chân thật.
Thế thân là gì, tuy cậu không đọc tiểu thuyết, nhưng trên mạng vẫn hay xuất hiện ít tác phẩm ngược tâm này nọ nên cũng đã từng thấy qua được ít, cậu bỗng thấy đầu nặng trĩu, nghĩ đến cái danh xưng kỳ lạ này, còn chưa về đến nhà cậu đã nhận được cuộc gọi đến của Thời Bất Phàm.
Chân Nguyên Bạch do dự, rồi nhận cuộc gọi đưa lên tai, Thời Bất Phàm nói: "Sao không thấy cậu đây nữa vậy?"
Chúng ta không cùng chung trên một con đường.
Chân Nguyên Bạch há miệng thở dốc, bỗng phát hiện trước mặt biến thành một mảng mơ hồ, cậu lau lau mắt mình, tay chân luống cuống tắt điện thoại, sụt sụt hít mạnh mấy cái, dùng ống tay áo lau qua lau lại trên mặt rất nhiều lần mới có thể thấy con đường phía trước.
Sớm đã biết Thời Bất Phàm không có ý tốt, bản thân đã làm biết bao điều không thể tha thứ với cậu ấy như vậy thì sao cậu ấy có thể dễ dàng tha thứ cho mình được, hóa ra đây là sự trả thù à. Rõ ràng từ đầu đã cho rằng cậu ấy đang muốn làm mình thích cậu ấy rồi vứt bỏ mình, nhưng vân không thể không thích cậu ấy.
Về đến nhà, trong nhà không có ai, chỉ có mỗi mình cậu, Chân Ưu Tú đang ở trong ký túc xá, bởi vì việc học bận rộn nên hai tuần mới về một lần, ba mẹ thì chưa đến giờ tan ca, Chân Nguyên Bạch nhốt mình vào trong phòng, nằm trên giường đau lòng mất hồi lâu.
Thời Bất Phàm gọi đến mấy cuộc, cậu đều không nghe.
Cậu quyết định từ bây giờ sẽ không nói chuyện cùng Thời Bất Phàm nữa, cả đời này sẽ không nói chuyện với Thời Bất Phàm nữa, cậu ta là tên siêu thối ta.
Cậu khóc rất lâu, đến khi gối đầu cũng ướt hết, mới đưa tay ra kéo số Thời Bất Phàm vào danh sách đen, sau đó xóa luôn phương pháp liên lạc trong Wechat.
Ngày từ đầu Thời Bất Phàm đã không thích cậu, cậu cũng không cần phải tiếp tục thích cậu ta làm gì.
Không lâu sau, Tần Anh trở về, đun nấu xong xuôi thì đến gọi cậu ra ăn cơm, Chân Nguyên Bạch điều chỉnh lại giọng nói, nói với bà: "Con không ăn."
Giọng mũi quá mức rõ ràng, Tần Anh nghe thấy liền biết đã có chuyện gì đó xảy ra, bà gõ gõ cửa, lo lắng nói: "Sao lại thế này vậy? Có người bắt nạt con à? Có phải Thời Bất Phàm bắt nạt con không? Nguyên Nguyên?"
Chân Nguyên Bạch lau nước mắt, nức nỏ nói: "Không phải, không phải cậu ta, chỉ là con, có một bài khó không biết làm thế nào thôi, mẹ cứ kệ con."
"Con thật là..." Tần Anh bất đắc dĩ nói: "Chuyện này thì có gì mà khóc chứ, không làm được thì nghỉ ngơi chút đi, ngày mai lại làm, không thì mang ra hỏi ba con này. Cơm cũng phải ăn chứ, mẹ mang vào cho con nha."
Gọi điện thì báo bận, mạng xã hội thì bị xóa kết bạn, Thời Bất Phàm nhìn điện thoại của mình, trong lòng cảm thấy tràn đầy sợ hãi.
Mẹ.
Hắn nhớ lại, hắn đã làm gì sai chứ?
Hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Chân Bình Tân đã thức dậy: "Thông Minh, hôm nay ba với mẹ con định đưa bà ngoại đi kiểm tra cơ thể, bao giờ con dậy thì tự ra ngoài mua đồ ăn nha?"
Hôm qua Chân Nguyên Bạch ngủ rất muộn, mơ mơ màng màng ừ một tiếng, Tần Anh gọi thêm hai câu nữa, cậu mới bừng tỉnh, lớn tiếng nói: "Con biết rồi."
"Có khi đến tối ba mẹ mới về đó, con thật sự không đi cùng à?"
Đợi hồi lâu cũng không thấy cậu đáp lại, Tần Anh đặt tiền đưa cho cậu ở gần cửa ra vào, vừa thay giày vừa nói: "Không biết đứa nhỏ này giống ai nữa, bài khó không làm được mà cũng khóc, xem chừng hôm nay mà không giải xong bài đó là không chịu bỏ qua đâu."
"Giống em đó, cứng đầu cứng cổ."
Ba mẹ đóng cửa đi ra khỏi nhà, Chân Nguyên Bạch lại ngủ thiếp đi, cậu mơ mơ màng màng cảm thấy bản thân ngủ cũng không lâu lắm, tiếng điện thoại vang lên, là một dãy số lạ, cậu cầm lấy đặt bên tai: "Alo?"
"Nguyên Nguyên." Là Thời Bất Phàm: "Tôi đến nhà cậu tìm cậu được không?"
Chân Nguyên Bạch ngây mất hai giây, không hé nửa lời tắt điện thoại, tiện tay kéo số kia vào danh sách đen luôn.
Thời Bất Phàm: "..."
Bình thường trông mềm mỏng mà đến lúc mấu chốt cũng tàn nhẫn ghê, xóa sạch mọi phương thức liên lạc luôn.
Thời Bất Phàm cảm thấy lòng mình như đang trên chảo dầu nóng, hắn suy đi nghĩ lại cả trăm lần cũng nghĩ không ra, rốt cuộc hắn đã chọc gì cậu rồi.
Hôm nay trời đầy mây, bầu trời âm u, trong nhà Chân Nguyên Bạch thì rất yên tĩnh, trông cậu như đã ngủ nhưng thực tế thì không, đầu óc cậu rất nặng nề, thân thể cũng nặng nề, cũng hơi đói bụng, nhưng không hề có ý muốn động đậy."
Cậu cảm thấy thật may mắn vì hôm nay là chủ nhật, có thể cho bản thân một ngày để điều chỉnh lại rồi mới gặp Thời Bất Phàm, nếu không cậu sợ mình lại bị Thời Bất Phàm chế giễu.
Cậu xoa mặt, nằm mê mang trên giường cả ngày, cuối cùng vào lúc 5 giờ chiều mới cầm ô ra ngoài kiếm ăn. Trời mưa làm thời tiết trở nên lạnh lẽo hơn, Chân Nguyên Bạch cúi đầu xuyên qua màn mưa đi đến cửa hàng tiện lợi, lấy từ ngăn tủ ra ba hộp mì gói, bỗng nghe thấy trước quầy truyền đến tiếng nói: "Lấy cái này."
"Có cần kẹo không?"
Sau một hồi im lặng, giọng nói kia lại vang lên: "Ừ."
Chân Nguyên Bạch từ phía sau ló đầu ra, nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia cầm ô đi ra ngoài, sau đó đi đến một thân cây ở xa.
Chân Nguyên Bạch ôm mì gói đi ra ngoài, anh trai ở quầy thu ngân quay đầu lại tặc lưỡi một cái: "Tên nhóc đó chắc lại thất tình nữa rồi."
Thi thoảng Chân Nguyên Bạch cũng nghe thấy người khác nói chuyện một mình, nhưng hôm nay đột nhiên lại thấy tò mò: "Cậu ta, trước kia cũng từng thất tình à?"
Anh trai tính tiền cũng biết cậu, thấy cậu hỏi thì lập tức cười nói: "Cũng không phải đâu, tên nhóc này năm trước, à không năm kia chứ, thường xuyên đến đây, nhìn thấy cái cây kia không, tên nhóc đó thường đến đứng dưới đó hút thuốc, hút cả đêm liền, sau đó có một khoảng thời gian nhóc đó không đến đây nữa, còn khoe với anh là theo đuổi được người ta rồi, lần này lại đến cosplay hòn vọng thê*, chắc là lại làm bạn gái giận rồi."
*Hòn vọng thê: biến tấu từ 'hòn vọng phu' đó.
Chân Nguyên Bạch hơi bối rối: "Trước đây thường xuyên đến... theo đuổi bạn gái sao?"
"Anh cũng không biết nữa, dù sao thì cũng thường nhìn về hướng tiểu khu kia, cũng không chắc là theo đuổi người ta, lén lút đến đây thế chắc là yêu thầm rồi.... À, anh nhớ là hai em học cùng một trường mà, em cũng không biết nhóc đó theo đuổi ai à?"
"Không biết ạ." Chân Nguyên Bạch rầu rĩ nói, anh trai tính tiền cũng không hỏi nhiều, tiện tay vớ một cái túi gói lại cho cậu, nói: "Người lớn không ở nhà à? Mấy đứa trẻ con các em toàn nhân lúc bố mẹ không có nhà mà ăn thực phẩm rác thôi, đến lúc bố mẹ về cả phòng toàn mùi kiểu gì cũng bị phát hiện thôi."
Chân Nguyên Bạch nhận túi, cầm ô đi ra ngoài, không trung bỗng xoẹt qua một tia sấm chớp.
Cậu nắm chặt túi, nhìn chằm chằm người dưới tàng cây kia, chiếc ô màu đen hắn cầm trên tay che đi mất nửa người trên, nhưng tư thế dựa vào gốc cây của hắn lại vô cũng tùy tiện.
Chân Nguyên Bạch vốn muốn lao thẳng về nhà lại bỗng thấy không đành lòng, cậu xoay người chậm rãi đi qua, bước đến gần chiếc ô kia nói: "Trời mưa mà còn đứng dưới gốc cây, cậu không sợ bị sét đánh chết luôn à."
Chiếc ô đen đột nhiên bị nâng lên, Thời Bất Phàm đang ngậm kẹo, nhìn thấy cậu thì bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay cậu, cau mày nói: "Sao đột nhiên lại không thèm để ý đến tôi nữa?"
Chân Nguyên Bạch hé môi, nước mắt bắt đầu tuôn ra ngoài, Thời Bất Phàm ngây mất một lúc, Chân Nguyên Bạch dùng tay áo lau nước mắt, nức nở nói: "Rốt cuộc cậu xem tôi là thế thân của ai hả?"
"Ai nói với cậu như thế? Mấy lời vớ vẩn gì thế không biết?!"
"Bạn thân của cậu nói với tôi như thế mà!" Chân Nguyên Bạch vừa khóc vừa nói: "Bọn họ bảo người cậu yêu thầm rất giống tôi, cậu không theo đuổi được người ta nên mới lấy tôi làm thế..."
"Thế mẹ gì chứ." Thời Bất Phàm hận không thể đạp chết mấy thằng gọi là bạn thân của mình: "Người trước giờ tôi yêu thầm vẫn luôn là cậu mà, có phải tên chó Diệp Liêm kia nói thế với cậu không hả?! Cmn thằng đó đúng là chó mà! Không muốn cho tôi yên bình đấy à?!"
Trên mặt Chân Nguyên Bạch vẫn còn vương nước mắt, Thời Bất Phàm đưa tay ra lau lau mặt cậu, nói: "Sao mặt cậu lại nóng vậy? Cậu sốt rồi đấy à?"
Nghe hắn nói thế, Chân Nguyên Bạch mới phát hiện đúng là thấy đầu mình cứ nặng nề, Thời Bất Phàm nắm lấy tay cậu, nói: "Về nhà cậu trước đã."
"Tôi không cần cậu..."
"Đã nói là chỉ thích cậu thôi mà, làm gì có cái thế thân chó má gì, cậu không hiểu tiếng người à?" Thời Bất Phàm xanh mặt nói: "Cậu mà nói thêm câu nữa là tôi sẽ bế cậu về nhà."
"Nếu cậu thích tôi, thì cậu sẽ không uy..."
"Uy hiếp cậu thì làm sao?" Thời Bất Phàm túm lây cậu đi về phía trước, thô lỗ nói: "Thế cậu đi tin lời một tên chó má nào đó mà định tội tôi có lý à?"
"Không phải một tên chó mà."
"Tôi mắng nó mà cậu còn đau lòng à? Cậu đau lòng cho nó làm gì?" Thời Bất Phàm dừng bước, ánh mắt hắn như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống.
Chân Nguyên Bạch run run môi, mếu máo nói: "Là hai tên chó mà."
Thời Bất Phàm thu hồi lại biểu cảm hung ác, lôi kéo cậu vào tiểu khu, khép ô của mình lại, rồi cướp ô của cậu khép lại cầm trong tay, nói: "Bọn nó là đứa nào?"
"Không phải Diệp Liêm bảo."
"Khâu Tinh với Minh Mạch à?" Thời Bất Phàm đẩy cậu vào thang máy, nói: "Được lắm, ba tên chó kia, mai ông đây sẽ cho chúng nó vào viện hết."
Mắt Chân Nguyên Bạch khóc đến hơi sưng, chắc cậu cũng cảm thấy lạnh, lúc ra ngoài cũng chỉ mặc áo mỏng, Thời Bất Phàm nắm bàn tay lạnh lẽo của cậu, nói: "Cậu đã ăn trưa chưa đó?"
Chân Nguyên Bạch bắt đầu đau khổ: "Sáng cũng chưa ăn gì."
Thời Bất Phàm câm nín mất một lúc, lôi cậu về nhà, ấn cậu lên giường đắp chăn cho cậu: "Tôi đi kiếm xem nhà cậu có nguyên liệu nấu ăn gì không, nấu cho cậu một bát mì sợi."
"Tôi không thích ăn mì sợi."
"Vậy gọi đồ ăn ngoài nha?"
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, Thời Bất Phàm lấy điện thoại ra đặt cho cậu một bát cháo thịt nạc, gọi thêm vài món ngon miệng khác rồi hỏi cậu: "Mẹ cậu là bác sĩ chắc trong nhà cũng có hòm thuốc nhỉ?"
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, chỉ chỗ đặt hòm thuốc cho hắn, Thời Bất Phàm tìm thấy thì lại lúc tìm thuốc hạ sốt, rót một cốc nước ấm rồi đút cậu uống, nhìn cậu vẫn cứ nước mắt lưng tròng liền nói: "Chỉ vì ba tên ngu xuẩn kia mà cậu đã cho rằng tôi lừa cậu rồi à?"
"Vốn tôi đã thấy việc cậu thích tôi là chuyện không thể lý giải nổi rồi." Chân Nguyên Bạch không có tiền đồ giơ tay lau nước mắt, Thời Bất Phàm không thể làm gì khác nói: "Tại sao lại không thể lý giải chứ? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Sao cậu cứ không tin vậy?"
"Vậy cậu nói cậu thích thầm tôi là thế nào..." Ánh mắt Chân Nguyên Bạch như con chó nhỏ nhìn hắn, Thời Bất Phàm vừa nãy còn nói liên mồm giờ lại câm như hến.
Tên chó Diệp Liêm kia.
Trong đầu hắn đã sớm đá Diệp Liêm ra ngoài vũ trụ, xị mặt mãi không nói gì.
Chân Nguyên Bạch mếu máo: "Cậu lại định lừa tôi, cậu..."
"Không phải lừa cậu mà." Sắc mặt Thời Bất Phàm vô cùng khó nhìn nói: "Bắt đầu từ lớp 10 tôi đã thích cậu rồi."
"Cậu con..." Chân Nguyên Bạch nuốt mất câu nói tục: "Cậu nói dối."
"..." Sắc mặt Thời Bất Phàm như thể nuốt phải một bãi phân, hồi lâu vẫn không nói lên lời. Không phải trên phim nói về chuyện yêu thầm với người ta đều là có người nói hộ sao, sau đó người được yêu thầm sẽ vô cùng cảm động, sao đến lượt hắn lại phải trước tiếp nói ra chuyện xấu hổ đó cơ chứ?
Chân Nguyên Bạch thấy hắn im lặng không nói gì, nhưng tai lại đỏ như máu, trong lòng cũng thấy hơi tin tin: "Cậu có bằng chứng gì chứng minh từ năm lớp 10 cậu đã thích tôi?"
"... Thích thầm cậu thì có thể có bằng chứng gì chứ? Ảnh chụp lén cậu có tính là bằng chứng không?" Thời Bất Phàm cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể tức điên, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cậu, Chân Nguyên Bạch bị hắn nhìn đến run rẩy, buồn bã nói: "Anh trai ở cửa hàng tiện lợi nói trước kia cậu thường đến trước tiểu khu... Để, để nhìn đến nhà tôi à?"
"Không thì thế nào?"
Chân Nguyên Bạch lập tức ngồi thẳng dậy, không thể tin nổi mà nói: "Cậu thực sự chạy đến nhìn về phía nhà tôi lúc nửa đêm à?"
"Buồn cười lắm à?" Giọng nói của Thời Bất Phàm lạnh lẽo, vốn Chân Nguyên Bạch đã thấy lạnh lúc này càng thấy lạnh hơn, cậu ôm chăn, ấp úng nói: "Đúng vậy, thật ngốc quá đi."
Thời Bất Phàm nghiêng đầu làm một động tác giả, Chân Nguyên Bạch bị dọa kéo cao chăn lên che lại đầu, đúng lúc chuông của cũng reo lên cứu lấy cậu, mặt Thời Bất Phàm không cảm xúc đứng lên, đi ra ngoài lấy đồ ăn đã giao đến.
Chân Nguyên Bạch thò đầu ra nhìn hắn, chân đá đá chăn, ngồi bên mép giường cầm bát cháo của mình lên, mềm giọng nói: "Thích tôi làm cậu cảm thấy rất mất mặt à?"
"Cậu đoán xem."
Chân Nguyên Bạch mím môi cười, "Cậu còn biết ngại à?"
"Cậu thật đúng là..."
Nhưng lời đe dọa sắp thốt ra của Thời Bất Phàm bị một đôi môi mềm mại chặn lại hết, Chân Nguyên Bạch nhanh chóng lùi lại, nói: "Đúng là rất đau lòng đó."
Cậu cụp mi, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần tôi nghĩ đến việc cậu có một người mà bản thân rất thích, là tôi đã thất rất rất đau lòng."
Thời Bất Phàm nói: "... Vậy sao cậu lại không hỏi tôi? Chưa hỏi rõ ràng đã xóa hết phương thức liên lạc, chẳng có chút do dự gì mà?"
"Người ta đã không thích tôi thì tôi cũng không cần phải tiếp tục thích người đó."
"..." Thời Bất Phàm đau cả tim, Chân Nguyên Bạch nhìn hắn một cái, nói: "Giờ thì rắc rối rồi."
"?"
Chân Nguyên Bạch dùng thìa múc từng thìa cháo, buồn rầu nhỏ giọng nói: "Phải nói thế nào thì cậu mới hiểu dược đây?"
"Sự thật là tôi thật sự không nỡ không thích cậu."
—------------------
Yiuyt68: Mấy tên đồng đội báo quá báo:))). Mà mấy bé con giận nhau cũng không quá một chương nữa đó, chỉ tội bà già này còng lưng edit cái chương dài xĩu này hoiiiii.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.