Chương 7: Đều do chim cánh cụt bằng gỗ
SUNQINGtheWriter
04/12/2020
7 ♥ Đều do chim cánh cụt bằng gỗ
Mùa giáng sinh sắp đến, khí trời chuyển từ se lạnh sang rét run. Mạch An đang trong một bộ dạng hoa tuyết vì cậu được bà cho bận một bộ y phục màu trắng tinh từ đầu đến chân. Dĩ Khang đứng nhón chân bên ngoài trông thấy cậu liền vểnh môi cười, miệng liến thoắng:
" Tiểu Mạch gấu tuyết!!"
Mạch An đang xoay qua xoay lại mấy vòng trước gương, ngần cổ nhỏ bị che lấp bởi chiếc khăn choàng cổ màu đỏ, trông cậu lăn tăn như đốm lửa nhỏ giữa trời đầy tuyết. Nghe giọng Dĩ Khang, cậu lập tức ngừng nhảy múa, chồm người sang trái nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt híp vào.
" Tiểu Khang ông già!!"
Ấy chết, ý của cậu bảo là Tiểu Khang ông già noel, không nghĩ đến việc cậu ném mất hai chữ "noel" ra khỏi câu nói làm cho tên kia mặt mày bí xị. Nhìn Dĩ Khang nhíu mày, Mạch An láu lỉnh rụt vai, le lưỡi cười tíu tít. Bà đứng ở một bên nhìn cậu, khoé mắt không nhịn được lại nóng lên.
Đây là lần đầu mà bà trông thấy Mạch An vui vẻ nhất, lại còn có những biểu hiện đáng yêu đó nữa. Mà, có khi bản chất của Mạch An vốn dĩ rất đáng yêu rồi, chỉ khi gặp Dĩ Khang thì nó mới bộc lộ ra hết mà thôi.
Đứng ở cửa, Dĩ Khang thiếu gia chờ đợi Mạch An gấu tuyết bước ra ngoài này để cùng nhau tiến thẳng ra sân sau của viện mồ côi. Nơi đó hiện tại đang tổ chức một buổi trại vào đêm đông. Có thịt nướng, có kẹo dẻo nướng, có bánh ngọt, có nhiều thứ lắm.
Mạch An quay người nhìn bà một cái rồi đi thẳng ra ngoài cửa, chớp chớp hai mắt nhìn Dĩ Khang. Hôm nay Dĩ Khang bận đồ ông già noel, chòm râu màu trắng được dán bên dưới cằm, trên đầu là cái mũ tam giác màu đỏ. Còn có cái bụng phệ nữa. Mạch An nghiêng đầu nhìn hắn, ngón trỏ hiếu kỳ chọt chọt vào giữa bụng, chỗ đó mềm lắm.
Bất chợt, Mạch An nhắm mắt nhào đến người kia ôm lấy, ôm khư khư, cái đầu thích thú vùi sâu vào lồng ngực người kia.
" Ấm không?" Dĩ Khang khẽ cười, thuận tay dang rộng hai tay ôm lấy cậu vào lòng.
Mạch An hôm nay ấm lắm, cả thân bông tuyết cơ mà. Còn hắn trông như một đốm lửa to vậy. Hai màu trắng và đỏ hoà vào nhau cũng thật đẹp mắt. Từ xa, bà cầm một chiếc máy chụp ảnh, tách một tiếng rồi nghiêng đầu mỉm cười với hai đứa trẻ:
" Hai đứa ăn ảnh lắm!"
Nói rồi bà nhẹ nhàng cất tấm ảnh vào hộc tủ bên cạnh, sau đó thì ra dấu cho hai đứa trẻ rời đi.
Mạch An buông hai tay đang ôm cứng Dĩ Khang ra, mặt mày chốc chốc đỏ lựng. Lúc nãy chỉ vì trông Dĩ Khang bụng phệ có điểm đáng yêu, lại còn ấm áp, ôm thích lắm. Vì thế mà cậu không nghĩ ngợi liền nhào vào lòng người kia ủ ấm. Bây giờ nghĩ lại, thật xấu hổ quá đi.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Mạch An, Dĩ Khang lưu manh nựng hai bên mặt cậu, kéo dãn ra thành nụ cười.
" Tiểu Mạch gấu tuyết có thích Tiểu Khang ông già không?"
Thích, thích chứ, rất thích...
Mạch An mím nhẹ môi, cúi thấp đầu nhìn mấy đầu ngón chân của mình. Nhìn chán chê rồi mới ngước mặt nhìn Dĩ Khang, lém lỉnh cười một cái:
" Thích lắm~"
Hai đứa trẻ vốn dĩ không biết mối quan hệ của họ rốt cuộc đang ở mức độ nào, chỉ nhận ra rằng nếu như một trong hai người buồn bã thì người còn lại sẽ không thể vui được. Giống như một đôi giày nếu thiếu đi một chiếc thì sẽ chẳng còn được gọi là "một đôi giày" nữa.
Dĩ Khang cùng Mạch An lững thững bước ra đến sân sau, nơi đó đang ồn ào nhộn nhịp lắm. Tiểu Mập Mạp đúng như cái tên của nó, vừa thấy thức ăn thì hai mắt đã sáng rực lên, liếm liếm môi thèm thuồng. Dĩ Khang đứng cạnh cậu, cúi thấp người thì thầm vào tai:
" Tiểu Mập Mạp y hệt con lợn béo."
Mạch An nghe xong, môi cười mỉm chi, trong ánh mắt cậu lúc này chỉ toàn là ánh lửa đỏ rực đang bập bùng cháy. Đi lại gần đó, mùi thịt nướng lan toả khắp không gian khiến bao tử ai cũng khẽ kêu lên rột rột. Dĩ Khang cầm lấy một xiên thịt còn nóng hổi, đưa gần miệng thổi phù phù rồi đưa về phía đối diện:
" Nè."
Mạch An đang nhòm sang đám lửa kia, bỗng nghe thấy Dĩ Khang gọi liền quay qua, trước mặt là xiên thịt nướng thơm nức mũi, cậu ngước mắt nhìn hắn:
" Cho tớ?"
" Phải. Cậu ăn trước đi, tôi nhường đó."
Không nghĩ nữa, Mạch An trong lòng ấm áp như gió xuân thổi qua, trái tim nhỏ bé lại đang len lén nhảy múa bên trong. Cúi đầu cắn một miếng, thịt ướp vừa miệng lắm. Ăn xong, bên khoé miệng cậu còn dính sốt liền được người kia dùng tay lau đi. Lau xong, Dĩ Khang còn cố tình dùng lưỡi liếm qua vết sốt kia nữa.
Mạch An ngẩn ngơ nhìn động tác của người nọ, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Nè, Tiểu Khang lưu manh...
Cậu thầm nghĩ trong bụng, nhưng hai má vẫn đỏ lên không ngừng. Bối rối quá, Mạch An quyết định không nhìn người kia nữa, ánh mắt chỉ tập trung vào phần văn nghệ của mọi người thôi.
Mở đầu chương trình là tiết mục múa của mấy cô bảo mẫu. Mấy cô múa đẹp lắm, nhất là cô Gia Linh. Từng động tác nhẹ nhàng uyển chuyển như bướm ong bay lượn vậy. Mạch An ngồi dưới đất, hai tay ôm kín đầu gối, mắt chăm chú xem. Còn Dĩ Khang tâm tình không yên ổn, cứ mỗi phút lại lén lút nhìn qua phía Mạch An. Nhìn xong, hắn lại thấy tim mình đập nhanh một chút. Cứ thế, tim hắn sắp phát ra tiếng thình thịch rồi.
Mạch An ngồi bên cạnh lấy làm kỳ lạ bèn nghiêng mặt nhìn qua, vừa lúc Dĩ Khang thiếu gia lại tiếp tục quá trình nhìn lén của mình. Bị phát giác, hắn ngượng đỏ cả mặt, chẳng biết giấu mặt mũi xuống đâu nữa.
" Mặt Tiểu Khang đỏ quá. Tiểu Khang bệnh hở?" Mạch An ngược lại lo lắng cho hắn, bàn tay nhỏ còn sờ loạn trên mặt.
A, không phải bệnh đâu, đồ ngốc!!!
Dĩ Khang hét ầm trong lòng, lúng túng bắt lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn kia, khẽ trừng mắt:
" Tôi không bệnh đâu."
" Vậy sao mặt lại đỏ?"
"...Do ngồi gần lửa."
" Ra vậy."
Mạch An không mảy may nghi ngờ gì cả, chỉ tin răm rắp từng lời kẻ kia nói ra. Nhiều lúc nghĩ lại, Tiểu Mạch của hắn sao mà dễ tin người như thế? Có khi nào bị người ta dụ dỗ rồi bắt cóc đi luôn không?
Dĩ Khang mơ màng nghĩ đến những chuyện linh tinh lang tang, sau đó vội vang lắc đầu, xua ngay ý nghĩ kỳ lạ đó. Nói Tiểu Mạch là của hắn có phải có chút không bình thường hay không? Tiểu Mạch đã là của hắn bao giờ?
" Tiểu Khang, Tiểu Khang." Mạch An bên cạnh túm góc áo hắn lay lay.
Dĩ Khang sực tỉnh, quay sang nhìn cậu, mặt ngốc lăng. Lát sau phía trên sân khấu bỗng có tiếng micro phát ra, mời Tiểu Khang lên biểu diễn một tiết mục. Hắn thất thần nhìn lên sân khấu, đôi mày nhíu lại.
Này, hắn biết diễn cái gì đâu?
Mạch An nhòm lên sân khấu rồi lại nhìn sang phía Dĩ Khang, cười cười:
" Diễn đi."
" Diễn cái gì bây giờ?" Dĩ Khang cúi đầu, làu bàu trong miệng.
Thiệt tình, hắn chưa chuẩn bị tiết mục gì hết. Bây giờ bất thình lình gọi hắn lên như thế thật là mất mặt nha!!! Ở bên cạnh, Tiểu Đào cũng chạy lại nắm lấy tay hắn:
" Khang ca diễn cùng Tiểu Đào nha." Giọng cô bé lảnh lót làm hắn phải ngước mắt nhìn.
Diễn cùng với Tiểu Đào à?
" Em muốn diễn cái gì?"
Tiểu Đào liếm liếm môi, híp mắt cười:
" Khang ca khiêu vũ cùng em đi. Bài này dễ lắm." Nói rồi cô bé khom người kéo hắn đứng dậy.
Sau khi bị cô bé lôi lên sân khấu, Dĩ Khang mới biết mình bị dụ dỗ mất rồi. Phía dưới có biết bao ánh nhìn đang chăm chú nhìn lên này, còn có...Tiểu Mạch không nhìn sao?
Nè Tiểu Mạch đồ ngốc, tôi diễn mà sao cậu không thèm nhìn?
Dĩ Khang ngây ngốc một chỗ, mãi cho đến khi tiếng nhạc du dương vang lên, hắn mới cầm lấy một tay của Tiểu Đào, tay còn lại đặt ở hông cô bé, bắt đầu di chuyển theo nhạc. Bài khiêu vũ này bọn họ được dạy rồi, Dĩ Khang nhảy cũng đẹp lắm.
Chỉ tiếc là bên dưới sân khấu có một cậu bé không ngước nhìn hắn diễn, mi mắt rũ xuống, trông có vẻ rất buồn. Ngay cả Tiểu Mập Mạp vô tình quay qua còn có thể cảm nhận được điều không bình thường.
Dĩ Khang diễn xong liền nhận được tràng pháo tay của mọi người. Tiểu Đào bên cạnh cũng vui lắm, tay cô bé còn nắm chặt tay hắn, tự dưng thấy ấm vô cùng.
Xuống dưới, Dĩ Khang chạy lại chỗ Mạch An đang ngồi, hắn khom người nhìn cậu, còn định giở giọng trách móc:
" Tiểu Mạch đồ ngốc, cậu không thèm nhìn tôi diễn."
Mạch An vẫn bó gối ngồi nhìn mấy đầu ngón chân, nhìn chăm chăm và không đặt Dĩ Khang vào mắt mình. Cũng như mấy lời nói của hắn đều theo gió thoảng bay vụt mất.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Dĩ Khang khốn khổ ngồi xuống bên cạnh, hít lấy một luồng khí lạnh rồi hỏi:
" Có chuyện gì nữa sao? Ai...vừa chọc cậu giận?"
Mạch An hơi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn sang đôi giày màu đỏ của Dĩ Khang, chốc chốc lại nhìn về chỗ cũ. Cậu vẫn không mở lời. Dĩ Khang rầu rĩ ôm kín mặt, tru tréo thứ ngôn ngữ gì đó rồi bất thình lình ngồi xổm trước mặt Mạch An, làm trò hề.
Hắn kéo miệng mình sang hai bên, thè cái lưỡi ra, cậu không nhìn. Hắn đổi kiểu khác, kiểu này trông dễ thương hơn. Hai ngón trỏ đặt hai bên đầu, miệng kêu ra tiếng mèo, cậu vẫn không nhìn. Sau vài lần đổi hình dáng, hắn bất mãn không làm nữa, ngồi bệt xuống đất.
" Nè, giận người ta à? Đằng ấy giận người ta rồi à? Thật là giận người ta rồi sao?"
Cái giọng này thật không phù hợp với Dĩ Khang cho lắm. Lại còn giở trò mè nheo làm nũng.
Mạch An cúi thấp đầu, lòng không vui nhưng môi không thể nén lại nụ cười. Bộ dạng kẻ kia quả thực trông ngốc nghếch vô cùng, lại thêm cái bụng phệ nữa, càng thấy ghét.
Thấy cậu vẫn kiên quyết cúi đầu không trả lời, Dĩ Khang cắn cắn môi:
" Đằng ấy tha lỗi đi mà. Tha lỗi đi mà~"
Hắn nói vậy chứ trong lòng hoang mang lắm. Hắn đâu biết mình vừa gây nên lỗi gì đâu?
Tiểu Mạch đồ ngốc dạo này hay có những suy nghĩ kỳ lạ, những biểu hiện kỳ quặc, những thái độ...chỉ có ông trời mới đoán nổi. Người ta thường gọi, thất thường như nắng mưa. Tiểu Mạch đồ ngốc chính là như vậy đó.
Một lúc lâu khi mọi người bắt đầu hát hò ầm ĩ, Mạch An mới loay hoay đứng dậy, phủi đất ở sau quần rồi lầm lũi đi về phía phòng ngủ. Dĩ Khang hai mắt lim dim, thấy cậu ngoảnh mông bỏ đi liền đứng dậy, chạy đuổi theo. Hắn càng đuổi thì cậu càng ung dung mà bước đi khiến cho lòng người kia nóng như lửa đốt.
Về đến phòng, Mạch An không buồn đóng cửa, đi đến bàn học lôi ra một cây bút. Dĩ Khang mặt đần bước lại gần, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe cậu nói:
" Xoè tay ra."
Dĩ Khang ngoan ngoãn xoè tay ra, mặt vẫn đần như cũ.
Mạch An mím môi, dùng bút lông màu đen vẽ nguệch ngoạc lên tay của người kia. Vẽ một lúc, Dĩ Khang mới biết là cậu đang dùng tay mình để phác hoạ thứ gì đó. Vẽ xong, Mạch An ngước mắt nhìn hắn:
" Không được chùi!"
"..." Ừm, không chùi.
Mạch An nhìn hắn im lặng gật đầu, cậu vui vẻ mỉm cười trở lại. Cho đến phút cuối cùng, Dĩ Khang vẫn không thể hiểu được lý do vì sao mình bị giận và bị phạt theo kiểu trẻ con thế này nữa. Vấn đề nằm ở chỗ, hắn không bực bội, cũng không trách móc cậu nổi một câu.
Sau đêm hội trại kia là đúng vào ngày giáng sinh. Dĩ Khang từ sớm đã chuẩn bị quà cho mấy đứa trẻ ở đây. Hắn khéo tay lắm, trước đây còn siêng năng làm đủ thứ món đồ chơi bằng gỗ.
Sáng sớm, Dĩ Khang tập trung bọn trẻ lại, mặt mày tươi tắn ôm một thùng quà:
" Nè, các em mau xếp hàng đi. Anh phát quà!!"
Bọn trẻ vừa nghe đến quà liền tíu tít cười, nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn. Qua năm giây, hàng ngũ đã đâu vào đấy. Mạch An lúc này vẫn còn úm mình trong chăn chưa chịu dậy nữa.
Sau khi phát quà xong, Dĩ Khang liền giữ lại một món đem lên tận phòng cho người kia. Bước vào phòng, hắn thấy cậu vừa trở mình, lại rón rén tiến lại gần. Cúi thấp người nhìn, Mạch An trong mắt hắn như một con sò biển vì bộ quần áo màu xanh rêu của cậu. Nằm giữa lớp bọc màu xanh biển, Mạch An giống hệt một con sò mà.
" Tiểu Mạch, Tiểu Mạch sò biển." Dĩ Khang láu lỉnh thì thầm vào tai cậu.
Một lúc lâu, Mạch An trở mình, hai tay đưa lên mắt chắn đi tầm nhìn của người kia. Miệng nhỏ chép chép mấy tiếng, cuồi cùng cậu cũng chịu tỉnh dậy. Ngẩn ngơ nhìn Dĩ Khang, Mạch An không hiểu hắn vào đây làm gì nữa.
Còn chưa kịp hỏi gì, Dĩ Khang đã nhét món quà giáng sinh vào tay Mạch An:
" Đây là quà giáng sinh cho cậu."
Quà giáng sinh? Tiểu Khang cho mình quà giáng sinh?
Thoáng chốc cơn buồn ngủ đã mọc cánh bay đi mất. Mạch An cúi nhìn món quà trong tay mình. Đó là một chú chim cánh cụt được khắc bằng gỗ, tuy có phần méo mó nhưng nó vẫn đẹp. Ít nhất trong mắt cậu, nó vẫn đẹp lắm.
Ngày hôm sau, khi trong giờ giảng của cô Gia Linh, Mạch An bất ngờ phát hiện Tiểu Đào có một món đồ giống y hệt mình. Cậu nhíu chặt mày, nhìn đăm đăm vào nó liền nhớ ra, đó chính là chú chim cánh cụt bằng gỗ mà Dĩ Khang đã tặng.
Hai món quà giống nhau... Tại sao chúng lại giống nhau?
Mạch An gấu tuyết không buồn nghe giảng nữa. Hai mắt hạ xuống, cậu mím nhẹ môi suy nghĩ, nhưng nghĩ hoài vẫn không nghĩ ra. Một lúc sau tan học, Mạch An lại gần chỗ Tiểu Đào, cúi mặt nhìn thật kỹ chú chim cánh cụt bằng gỗ kia.
" Tiểu Mạch?" Tiểu Đào ngạc nhiên nhìn cậu.
Còn cậu lại không như thế, cậu nhìn cô bé bằng đôi mắt khác. Một đôi mắt ghen tị, rất ghen tị.
Mạch An gấu tuyết nghĩ rằng, quà của Dĩ Khang tặng nhất định phải là độc nhất vô nhị, không thể có cái thứ hai dành cho người khác. Nhưng mà hình như cậu lầm rồi, cậu lầm mất rồi.
Thấy Mạch An không nói gì, Tiểu Đào lấy làm lạ liền chạm nhẹ vai cậu. Không nghĩ đến việc cậu ngẩng mặt, hất tay Tiểu Đào ra khỏi người mình, sau đó ngoảnh mặt đi mất. Tiểu Đào đứng chưng hửng vài giây, lòng rối bời, lại muốn khóc.
Cứ như vậy, Mạch An tiếp tục ôm trong lòng mối suy tư khó hiểu. Cậu ôm trước ngực một chú gấu trúc khổng lồ, ý rằng to hơn người cậu một tẹo. Đặt cằm lên đỉnh đầu gấu trúc, Mạch An mím môi suy nghĩ. Nằm xuống, cậu lại nghĩ suy. Đứng dậy, cậu vẫn nghĩ ngợi. Cuối cùng, Mạch An chạy ra ngoài sân tìm Dĩ Khang.
Xui xẻo, hôm nay Dĩ Khang tự dưng mất tiêu không thấy đâu. Ngoài sân chỉ có mỗi Tiểu Mập Mạp với Tiểu Đào. Tiểu Đào lại đang cầm con chim cánh cụt mà chơi, nhìn nó khiến cậu nhíu nhíu mày.
Bất ngờ, con chim cánh cụt bỗng rơi xuống đất, gãy mất cái mỏ. Mạch An mở to mắt nhìn Tiểu Đào đang mếu máo muốn khóc, tay xoa xoa món quà kia. Ngạc nhiên rồi lại tức giận, Mạch An không hiểu cảm xúc của mình là thế nào nữa. Nhưng mà khi cậu tỉnh lại thì mới biết mình đang đứng trước mặt Tiểu Đào mất rồi.
Tiểu Đào đang rơm rớm nước mắt, tay ôm khư khư con chim cánh cụt. Mạch An cúi đầu nhìn món quà bị khuyết một chỗ, khoé miệng cong lên.
" Đồ ngốc."
"..." Tiểu Đào nghe cậu nói, nước mắt chực trào. Cô bé khóc thật rồi.
Còn Mạch An nói xong liền lạnh lùng xoay người bỏ đi. Đến tối, Dĩ Khang tìm đến tận phòng cậu. Hắn gõ cửa một lúc mới có người bước ra mở. Mạch An trong bộ đồ ngủ con sâu róm, hai mắt lim dim. Vừa thấy Dĩ Khang, cậu hơi hờn dỗi liếc mắt sang phía khác.
" Nè, sao hồi chiều lại làm Tiểu Đào khóc vậy?"
"..."
Mình làm bao giờ?
Mạch An đứng cúi mặt nhìn đầu ngón chân, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại. Trong lòng tự dưng thấy giận lắm, cũng thấy buồn nữa.
Tiểu Khang thương Tiểu Đào hơn, phải không?
Cúi mặt hồi lâu, Mạch An nói:
" Vì cậu ấy làm hư quà."
" Cái gì?" Dĩ Khang không hiểu.
Mạch An lại cố sức nói thật lớn, bàn tay nhỏ nắm chặt lại:
" Vì Tiểu Đào có quà giống tớ!!!"
Khi nói xong, Mạch An giật mình, lòng rối bời với biết bao suy nghĩ. Cậu không định nói như thế, cậu định nói cái khác, không phải cái đó. Nhíu mày, bất an, Mạch An không dám ngẩng mặt nhìn Dĩ Khang, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Dĩ Khang chỉ vừa mới nghĩ xong liền thấy cánh cửa trước mặt đóng cái sầm. Thừ người, ngẩn ngơ, hoang mang, rồi lại buồn cười. Dĩ Khang hắn lúc này ôm kín mặt, cố gắng mà nhịn cười.
Tiểu Mạch đồ ngốc, cậu có phải đang ghen với Tiểu Đào hay không?
Là như thế, đúng không?
Mùa giáng sinh sắp đến, khí trời chuyển từ se lạnh sang rét run. Mạch An đang trong một bộ dạng hoa tuyết vì cậu được bà cho bận một bộ y phục màu trắng tinh từ đầu đến chân. Dĩ Khang đứng nhón chân bên ngoài trông thấy cậu liền vểnh môi cười, miệng liến thoắng:
" Tiểu Mạch gấu tuyết!!"
Mạch An đang xoay qua xoay lại mấy vòng trước gương, ngần cổ nhỏ bị che lấp bởi chiếc khăn choàng cổ màu đỏ, trông cậu lăn tăn như đốm lửa nhỏ giữa trời đầy tuyết. Nghe giọng Dĩ Khang, cậu lập tức ngừng nhảy múa, chồm người sang trái nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt híp vào.
" Tiểu Khang ông già!!"
Ấy chết, ý của cậu bảo là Tiểu Khang ông già noel, không nghĩ đến việc cậu ném mất hai chữ "noel" ra khỏi câu nói làm cho tên kia mặt mày bí xị. Nhìn Dĩ Khang nhíu mày, Mạch An láu lỉnh rụt vai, le lưỡi cười tíu tít. Bà đứng ở một bên nhìn cậu, khoé mắt không nhịn được lại nóng lên.
Đây là lần đầu mà bà trông thấy Mạch An vui vẻ nhất, lại còn có những biểu hiện đáng yêu đó nữa. Mà, có khi bản chất của Mạch An vốn dĩ rất đáng yêu rồi, chỉ khi gặp Dĩ Khang thì nó mới bộc lộ ra hết mà thôi.
Đứng ở cửa, Dĩ Khang thiếu gia chờ đợi Mạch An gấu tuyết bước ra ngoài này để cùng nhau tiến thẳng ra sân sau của viện mồ côi. Nơi đó hiện tại đang tổ chức một buổi trại vào đêm đông. Có thịt nướng, có kẹo dẻo nướng, có bánh ngọt, có nhiều thứ lắm.
Mạch An quay người nhìn bà một cái rồi đi thẳng ra ngoài cửa, chớp chớp hai mắt nhìn Dĩ Khang. Hôm nay Dĩ Khang bận đồ ông già noel, chòm râu màu trắng được dán bên dưới cằm, trên đầu là cái mũ tam giác màu đỏ. Còn có cái bụng phệ nữa. Mạch An nghiêng đầu nhìn hắn, ngón trỏ hiếu kỳ chọt chọt vào giữa bụng, chỗ đó mềm lắm.
Bất chợt, Mạch An nhắm mắt nhào đến người kia ôm lấy, ôm khư khư, cái đầu thích thú vùi sâu vào lồng ngực người kia.
" Ấm không?" Dĩ Khang khẽ cười, thuận tay dang rộng hai tay ôm lấy cậu vào lòng.
Mạch An hôm nay ấm lắm, cả thân bông tuyết cơ mà. Còn hắn trông như một đốm lửa to vậy. Hai màu trắng và đỏ hoà vào nhau cũng thật đẹp mắt. Từ xa, bà cầm một chiếc máy chụp ảnh, tách một tiếng rồi nghiêng đầu mỉm cười với hai đứa trẻ:
" Hai đứa ăn ảnh lắm!"
Nói rồi bà nhẹ nhàng cất tấm ảnh vào hộc tủ bên cạnh, sau đó thì ra dấu cho hai đứa trẻ rời đi.
Mạch An buông hai tay đang ôm cứng Dĩ Khang ra, mặt mày chốc chốc đỏ lựng. Lúc nãy chỉ vì trông Dĩ Khang bụng phệ có điểm đáng yêu, lại còn ấm áp, ôm thích lắm. Vì thế mà cậu không nghĩ ngợi liền nhào vào lòng người kia ủ ấm. Bây giờ nghĩ lại, thật xấu hổ quá đi.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của Mạch An, Dĩ Khang lưu manh nựng hai bên mặt cậu, kéo dãn ra thành nụ cười.
" Tiểu Mạch gấu tuyết có thích Tiểu Khang ông già không?"
Thích, thích chứ, rất thích...
Mạch An mím nhẹ môi, cúi thấp đầu nhìn mấy đầu ngón chân của mình. Nhìn chán chê rồi mới ngước mặt nhìn Dĩ Khang, lém lỉnh cười một cái:
" Thích lắm~"
Hai đứa trẻ vốn dĩ không biết mối quan hệ của họ rốt cuộc đang ở mức độ nào, chỉ nhận ra rằng nếu như một trong hai người buồn bã thì người còn lại sẽ không thể vui được. Giống như một đôi giày nếu thiếu đi một chiếc thì sẽ chẳng còn được gọi là "một đôi giày" nữa.
Dĩ Khang cùng Mạch An lững thững bước ra đến sân sau, nơi đó đang ồn ào nhộn nhịp lắm. Tiểu Mập Mạp đúng như cái tên của nó, vừa thấy thức ăn thì hai mắt đã sáng rực lên, liếm liếm môi thèm thuồng. Dĩ Khang đứng cạnh cậu, cúi thấp người thì thầm vào tai:
" Tiểu Mập Mạp y hệt con lợn béo."
Mạch An nghe xong, môi cười mỉm chi, trong ánh mắt cậu lúc này chỉ toàn là ánh lửa đỏ rực đang bập bùng cháy. Đi lại gần đó, mùi thịt nướng lan toả khắp không gian khiến bao tử ai cũng khẽ kêu lên rột rột. Dĩ Khang cầm lấy một xiên thịt còn nóng hổi, đưa gần miệng thổi phù phù rồi đưa về phía đối diện:
" Nè."
Mạch An đang nhòm sang đám lửa kia, bỗng nghe thấy Dĩ Khang gọi liền quay qua, trước mặt là xiên thịt nướng thơm nức mũi, cậu ngước mắt nhìn hắn:
" Cho tớ?"
" Phải. Cậu ăn trước đi, tôi nhường đó."
Không nghĩ nữa, Mạch An trong lòng ấm áp như gió xuân thổi qua, trái tim nhỏ bé lại đang len lén nhảy múa bên trong. Cúi đầu cắn một miếng, thịt ướp vừa miệng lắm. Ăn xong, bên khoé miệng cậu còn dính sốt liền được người kia dùng tay lau đi. Lau xong, Dĩ Khang còn cố tình dùng lưỡi liếm qua vết sốt kia nữa.
Mạch An ngẩn ngơ nhìn động tác của người nọ, mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Nè, Tiểu Khang lưu manh...
Cậu thầm nghĩ trong bụng, nhưng hai má vẫn đỏ lên không ngừng. Bối rối quá, Mạch An quyết định không nhìn người kia nữa, ánh mắt chỉ tập trung vào phần văn nghệ của mọi người thôi.
Mở đầu chương trình là tiết mục múa của mấy cô bảo mẫu. Mấy cô múa đẹp lắm, nhất là cô Gia Linh. Từng động tác nhẹ nhàng uyển chuyển như bướm ong bay lượn vậy. Mạch An ngồi dưới đất, hai tay ôm kín đầu gối, mắt chăm chú xem. Còn Dĩ Khang tâm tình không yên ổn, cứ mỗi phút lại lén lút nhìn qua phía Mạch An. Nhìn xong, hắn lại thấy tim mình đập nhanh một chút. Cứ thế, tim hắn sắp phát ra tiếng thình thịch rồi.
Mạch An ngồi bên cạnh lấy làm kỳ lạ bèn nghiêng mặt nhìn qua, vừa lúc Dĩ Khang thiếu gia lại tiếp tục quá trình nhìn lén của mình. Bị phát giác, hắn ngượng đỏ cả mặt, chẳng biết giấu mặt mũi xuống đâu nữa.
" Mặt Tiểu Khang đỏ quá. Tiểu Khang bệnh hở?" Mạch An ngược lại lo lắng cho hắn, bàn tay nhỏ còn sờ loạn trên mặt.
A, không phải bệnh đâu, đồ ngốc!!!
Dĩ Khang hét ầm trong lòng, lúng túng bắt lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn kia, khẽ trừng mắt:
" Tôi không bệnh đâu."
" Vậy sao mặt lại đỏ?"
"...Do ngồi gần lửa."
" Ra vậy."
Mạch An không mảy may nghi ngờ gì cả, chỉ tin răm rắp từng lời kẻ kia nói ra. Nhiều lúc nghĩ lại, Tiểu Mạch của hắn sao mà dễ tin người như thế? Có khi nào bị người ta dụ dỗ rồi bắt cóc đi luôn không?
Dĩ Khang mơ màng nghĩ đến những chuyện linh tinh lang tang, sau đó vội vang lắc đầu, xua ngay ý nghĩ kỳ lạ đó. Nói Tiểu Mạch là của hắn có phải có chút không bình thường hay không? Tiểu Mạch đã là của hắn bao giờ?
" Tiểu Khang, Tiểu Khang." Mạch An bên cạnh túm góc áo hắn lay lay.
Dĩ Khang sực tỉnh, quay sang nhìn cậu, mặt ngốc lăng. Lát sau phía trên sân khấu bỗng có tiếng micro phát ra, mời Tiểu Khang lên biểu diễn một tiết mục. Hắn thất thần nhìn lên sân khấu, đôi mày nhíu lại.
Này, hắn biết diễn cái gì đâu?
Mạch An nhòm lên sân khấu rồi lại nhìn sang phía Dĩ Khang, cười cười:
" Diễn đi."
" Diễn cái gì bây giờ?" Dĩ Khang cúi đầu, làu bàu trong miệng.
Thiệt tình, hắn chưa chuẩn bị tiết mục gì hết. Bây giờ bất thình lình gọi hắn lên như thế thật là mất mặt nha!!! Ở bên cạnh, Tiểu Đào cũng chạy lại nắm lấy tay hắn:
" Khang ca diễn cùng Tiểu Đào nha." Giọng cô bé lảnh lót làm hắn phải ngước mắt nhìn.
Diễn cùng với Tiểu Đào à?
" Em muốn diễn cái gì?"
Tiểu Đào liếm liếm môi, híp mắt cười:
" Khang ca khiêu vũ cùng em đi. Bài này dễ lắm." Nói rồi cô bé khom người kéo hắn đứng dậy.
Sau khi bị cô bé lôi lên sân khấu, Dĩ Khang mới biết mình bị dụ dỗ mất rồi. Phía dưới có biết bao ánh nhìn đang chăm chú nhìn lên này, còn có...Tiểu Mạch không nhìn sao?
Nè Tiểu Mạch đồ ngốc, tôi diễn mà sao cậu không thèm nhìn?
Dĩ Khang ngây ngốc một chỗ, mãi cho đến khi tiếng nhạc du dương vang lên, hắn mới cầm lấy một tay của Tiểu Đào, tay còn lại đặt ở hông cô bé, bắt đầu di chuyển theo nhạc. Bài khiêu vũ này bọn họ được dạy rồi, Dĩ Khang nhảy cũng đẹp lắm.
Chỉ tiếc là bên dưới sân khấu có một cậu bé không ngước nhìn hắn diễn, mi mắt rũ xuống, trông có vẻ rất buồn. Ngay cả Tiểu Mập Mạp vô tình quay qua còn có thể cảm nhận được điều không bình thường.
Dĩ Khang diễn xong liền nhận được tràng pháo tay của mọi người. Tiểu Đào bên cạnh cũng vui lắm, tay cô bé còn nắm chặt tay hắn, tự dưng thấy ấm vô cùng.
Xuống dưới, Dĩ Khang chạy lại chỗ Mạch An đang ngồi, hắn khom người nhìn cậu, còn định giở giọng trách móc:
" Tiểu Mạch đồ ngốc, cậu không thèm nhìn tôi diễn."
Mạch An vẫn bó gối ngồi nhìn mấy đầu ngón chân, nhìn chăm chăm và không đặt Dĩ Khang vào mắt mình. Cũng như mấy lời nói của hắn đều theo gió thoảng bay vụt mất.
Cảm thấy có gì đó không ổn, Dĩ Khang khốn khổ ngồi xuống bên cạnh, hít lấy một luồng khí lạnh rồi hỏi:
" Có chuyện gì nữa sao? Ai...vừa chọc cậu giận?"
Mạch An hơi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn sang đôi giày màu đỏ của Dĩ Khang, chốc chốc lại nhìn về chỗ cũ. Cậu vẫn không mở lời. Dĩ Khang rầu rĩ ôm kín mặt, tru tréo thứ ngôn ngữ gì đó rồi bất thình lình ngồi xổm trước mặt Mạch An, làm trò hề.
Hắn kéo miệng mình sang hai bên, thè cái lưỡi ra, cậu không nhìn. Hắn đổi kiểu khác, kiểu này trông dễ thương hơn. Hai ngón trỏ đặt hai bên đầu, miệng kêu ra tiếng mèo, cậu vẫn không nhìn. Sau vài lần đổi hình dáng, hắn bất mãn không làm nữa, ngồi bệt xuống đất.
" Nè, giận người ta à? Đằng ấy giận người ta rồi à? Thật là giận người ta rồi sao?"
Cái giọng này thật không phù hợp với Dĩ Khang cho lắm. Lại còn giở trò mè nheo làm nũng.
Mạch An cúi thấp đầu, lòng không vui nhưng môi không thể nén lại nụ cười. Bộ dạng kẻ kia quả thực trông ngốc nghếch vô cùng, lại thêm cái bụng phệ nữa, càng thấy ghét.
Thấy cậu vẫn kiên quyết cúi đầu không trả lời, Dĩ Khang cắn cắn môi:
" Đằng ấy tha lỗi đi mà. Tha lỗi đi mà~"
Hắn nói vậy chứ trong lòng hoang mang lắm. Hắn đâu biết mình vừa gây nên lỗi gì đâu?
Tiểu Mạch đồ ngốc dạo này hay có những suy nghĩ kỳ lạ, những biểu hiện kỳ quặc, những thái độ...chỉ có ông trời mới đoán nổi. Người ta thường gọi, thất thường như nắng mưa. Tiểu Mạch đồ ngốc chính là như vậy đó.
Một lúc lâu khi mọi người bắt đầu hát hò ầm ĩ, Mạch An mới loay hoay đứng dậy, phủi đất ở sau quần rồi lầm lũi đi về phía phòng ngủ. Dĩ Khang hai mắt lim dim, thấy cậu ngoảnh mông bỏ đi liền đứng dậy, chạy đuổi theo. Hắn càng đuổi thì cậu càng ung dung mà bước đi khiến cho lòng người kia nóng như lửa đốt.
Về đến phòng, Mạch An không buồn đóng cửa, đi đến bàn học lôi ra một cây bút. Dĩ Khang mặt đần bước lại gần, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe cậu nói:
" Xoè tay ra."
Dĩ Khang ngoan ngoãn xoè tay ra, mặt vẫn đần như cũ.
Mạch An mím môi, dùng bút lông màu đen vẽ nguệch ngoạc lên tay của người kia. Vẽ một lúc, Dĩ Khang mới biết là cậu đang dùng tay mình để phác hoạ thứ gì đó. Vẽ xong, Mạch An ngước mắt nhìn hắn:
" Không được chùi!"
"..." Ừm, không chùi.
Mạch An nhìn hắn im lặng gật đầu, cậu vui vẻ mỉm cười trở lại. Cho đến phút cuối cùng, Dĩ Khang vẫn không thể hiểu được lý do vì sao mình bị giận và bị phạt theo kiểu trẻ con thế này nữa. Vấn đề nằm ở chỗ, hắn không bực bội, cũng không trách móc cậu nổi một câu.
Sau đêm hội trại kia là đúng vào ngày giáng sinh. Dĩ Khang từ sớm đã chuẩn bị quà cho mấy đứa trẻ ở đây. Hắn khéo tay lắm, trước đây còn siêng năng làm đủ thứ món đồ chơi bằng gỗ.
Sáng sớm, Dĩ Khang tập trung bọn trẻ lại, mặt mày tươi tắn ôm một thùng quà:
" Nè, các em mau xếp hàng đi. Anh phát quà!!"
Bọn trẻ vừa nghe đến quà liền tíu tít cười, nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn. Qua năm giây, hàng ngũ đã đâu vào đấy. Mạch An lúc này vẫn còn úm mình trong chăn chưa chịu dậy nữa.
Sau khi phát quà xong, Dĩ Khang liền giữ lại một món đem lên tận phòng cho người kia. Bước vào phòng, hắn thấy cậu vừa trở mình, lại rón rén tiến lại gần. Cúi thấp người nhìn, Mạch An trong mắt hắn như một con sò biển vì bộ quần áo màu xanh rêu của cậu. Nằm giữa lớp bọc màu xanh biển, Mạch An giống hệt một con sò mà.
" Tiểu Mạch, Tiểu Mạch sò biển." Dĩ Khang láu lỉnh thì thầm vào tai cậu.
Một lúc lâu, Mạch An trở mình, hai tay đưa lên mắt chắn đi tầm nhìn của người kia. Miệng nhỏ chép chép mấy tiếng, cuồi cùng cậu cũng chịu tỉnh dậy. Ngẩn ngơ nhìn Dĩ Khang, Mạch An không hiểu hắn vào đây làm gì nữa.
Còn chưa kịp hỏi gì, Dĩ Khang đã nhét món quà giáng sinh vào tay Mạch An:
" Đây là quà giáng sinh cho cậu."
Quà giáng sinh? Tiểu Khang cho mình quà giáng sinh?
Thoáng chốc cơn buồn ngủ đã mọc cánh bay đi mất. Mạch An cúi nhìn món quà trong tay mình. Đó là một chú chim cánh cụt được khắc bằng gỗ, tuy có phần méo mó nhưng nó vẫn đẹp. Ít nhất trong mắt cậu, nó vẫn đẹp lắm.
Ngày hôm sau, khi trong giờ giảng của cô Gia Linh, Mạch An bất ngờ phát hiện Tiểu Đào có một món đồ giống y hệt mình. Cậu nhíu chặt mày, nhìn đăm đăm vào nó liền nhớ ra, đó chính là chú chim cánh cụt bằng gỗ mà Dĩ Khang đã tặng.
Hai món quà giống nhau... Tại sao chúng lại giống nhau?
Mạch An gấu tuyết không buồn nghe giảng nữa. Hai mắt hạ xuống, cậu mím nhẹ môi suy nghĩ, nhưng nghĩ hoài vẫn không nghĩ ra. Một lúc sau tan học, Mạch An lại gần chỗ Tiểu Đào, cúi mặt nhìn thật kỹ chú chim cánh cụt bằng gỗ kia.
" Tiểu Mạch?" Tiểu Đào ngạc nhiên nhìn cậu.
Còn cậu lại không như thế, cậu nhìn cô bé bằng đôi mắt khác. Một đôi mắt ghen tị, rất ghen tị.
Mạch An gấu tuyết nghĩ rằng, quà của Dĩ Khang tặng nhất định phải là độc nhất vô nhị, không thể có cái thứ hai dành cho người khác. Nhưng mà hình như cậu lầm rồi, cậu lầm mất rồi.
Thấy Mạch An không nói gì, Tiểu Đào lấy làm lạ liền chạm nhẹ vai cậu. Không nghĩ đến việc cậu ngẩng mặt, hất tay Tiểu Đào ra khỏi người mình, sau đó ngoảnh mặt đi mất. Tiểu Đào đứng chưng hửng vài giây, lòng rối bời, lại muốn khóc.
Cứ như vậy, Mạch An tiếp tục ôm trong lòng mối suy tư khó hiểu. Cậu ôm trước ngực một chú gấu trúc khổng lồ, ý rằng to hơn người cậu một tẹo. Đặt cằm lên đỉnh đầu gấu trúc, Mạch An mím môi suy nghĩ. Nằm xuống, cậu lại nghĩ suy. Đứng dậy, cậu vẫn nghĩ ngợi. Cuối cùng, Mạch An chạy ra ngoài sân tìm Dĩ Khang.
Xui xẻo, hôm nay Dĩ Khang tự dưng mất tiêu không thấy đâu. Ngoài sân chỉ có mỗi Tiểu Mập Mạp với Tiểu Đào. Tiểu Đào lại đang cầm con chim cánh cụt mà chơi, nhìn nó khiến cậu nhíu nhíu mày.
Bất ngờ, con chim cánh cụt bỗng rơi xuống đất, gãy mất cái mỏ. Mạch An mở to mắt nhìn Tiểu Đào đang mếu máo muốn khóc, tay xoa xoa món quà kia. Ngạc nhiên rồi lại tức giận, Mạch An không hiểu cảm xúc của mình là thế nào nữa. Nhưng mà khi cậu tỉnh lại thì mới biết mình đang đứng trước mặt Tiểu Đào mất rồi.
Tiểu Đào đang rơm rớm nước mắt, tay ôm khư khư con chim cánh cụt. Mạch An cúi đầu nhìn món quà bị khuyết một chỗ, khoé miệng cong lên.
" Đồ ngốc."
"..." Tiểu Đào nghe cậu nói, nước mắt chực trào. Cô bé khóc thật rồi.
Còn Mạch An nói xong liền lạnh lùng xoay người bỏ đi. Đến tối, Dĩ Khang tìm đến tận phòng cậu. Hắn gõ cửa một lúc mới có người bước ra mở. Mạch An trong bộ đồ ngủ con sâu róm, hai mắt lim dim. Vừa thấy Dĩ Khang, cậu hơi hờn dỗi liếc mắt sang phía khác.
" Nè, sao hồi chiều lại làm Tiểu Đào khóc vậy?"
"..."
Mình làm bao giờ?
Mạch An đứng cúi mặt nhìn đầu ngón chân, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại. Trong lòng tự dưng thấy giận lắm, cũng thấy buồn nữa.
Tiểu Khang thương Tiểu Đào hơn, phải không?
Cúi mặt hồi lâu, Mạch An nói:
" Vì cậu ấy làm hư quà."
" Cái gì?" Dĩ Khang không hiểu.
Mạch An lại cố sức nói thật lớn, bàn tay nhỏ nắm chặt lại:
" Vì Tiểu Đào có quà giống tớ!!!"
Khi nói xong, Mạch An giật mình, lòng rối bời với biết bao suy nghĩ. Cậu không định nói như thế, cậu định nói cái khác, không phải cái đó. Nhíu mày, bất an, Mạch An không dám ngẩng mặt nhìn Dĩ Khang, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Dĩ Khang chỉ vừa mới nghĩ xong liền thấy cánh cửa trước mặt đóng cái sầm. Thừ người, ngẩn ngơ, hoang mang, rồi lại buồn cười. Dĩ Khang hắn lúc này ôm kín mặt, cố gắng mà nhịn cười.
Tiểu Mạch đồ ngốc, cậu có phải đang ghen với Tiểu Đào hay không?
Là như thế, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.