Chương 6: Tớ đồng ý tha lỗi cho cậu
SUNQINGtheWriter
04/12/2020
6 ♥ Tớ đồng ý tha lỗi cho cậu
" Tiểu Khang, Tiểu Khang."
Đó là giọng của một cậu nhóc đầu tóc còn rối bù xù như ổ quạ, thế nhưng mặt mày lại tươi tắn, trên môi còn hiện ra nụ cười rất hạnh phúc. Cậu nhóc này vừa ở bên ngoài chạy xộc vào phòng, chồm người lên giường làm nó kêu vài tiếng, sau đó thì lật tung chăn của người đang vùi mình trong đó.
" Tiểu Mạch, cậu ồn quá."
Kẻ bị đánh thức sáng nào cũng chỉ biết làu bàu trong miệng, dùng gối đầu bịt hai tai lại, chân đạp tứ tung. Thế nhưng cậu nhóc tóc rối kia vẫn không buông tha, ngược lại nhìn dáng vẻ khó chịu của tên kia còn lấy làm vui vẻ, cười khẽ mấy tiếng. Cả hai cứ vậy giằng co trên giường cho đến khi Mạch An mệt rồi liền nằm xuống bên cạnh Dĩ Khang, tự dưng cơn buồn ngủ ập đến.
Khi Dĩ Khang hoàn toàn tỉnh táo thì Mạch An lại rơi vào cõi mộng của mình. Nhìn hàng mi cậu run lên trong lúc ngủ khiến hắn khẽ nhíu mày, trong đầu lại nghĩ linh tinh lang tang những thứ không phù hợp lứa tuổi trẻ con cho lắm. Nhưng biết làm sao đây, Mạch An dễ thương quá!!
Đây là nhận xét gần đây nhất của Dĩ Khang dành cho Mạch An.
Mạch An ôm gối của Dĩ Khang, vùi mặt vào gối của Dĩ Khang, đắp mền của Dĩ Khang, còn tự nhiên choàng tay giữ lấy tay của Dĩ Khang, sau đó ngoan ngoãn ngủ như con mèo.
Từ buổi tối hôm sinh nhật của Mạch An, sau khi cậu khóc rồi được hắn dỗ bằng cái bánh ngọt donut thì cả hai đã trở nên thân thiết. Trong lòng Mạch An chỉ có mỗi hình ảnh của Dĩ Khang mà thôi, tuyệt nhiên không có đứa trẻ nào có thể để lại ấn tượng sâu sắc như vậy.
Có Dĩ Khang bên cạnh, cậu vui lắm. Có Dĩ Khang ngủ cùng, cậu cũng vui lắm. Vì thế mà mỗi buổi sáng Mạch An đều dậy rất sớm, lon ton mang bộ mặt hớn hở chạy sang phòng Dĩ Khang, làm đủ trò để hắn thức dậy, sau đó liền chui vào ổ ấm của hắn mà ngủ.
Đã bao nhiêu ngày như thế rồi, cả hai không nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng nếu hôm đó Mạch An không qua đánh thức hắn thì hắn không vui.
Hôm nay cũng vậy, Mạch An lại đang co người lại trong đống mền màu trắng tuyết mà ngủ, hơi thở đều đều phả ra. Dĩ Khang nằm nghiêng người, dùng tay đỡ đầu rồi im lặng nhìn cậu ngủ. Đồng hồ điểm bảy giờ rưỡi sáng, Dĩ Khang mới bắt đầu lục đục xuống giường thay đồ, chuẩn bị đi ăn sáng. Khi hắn tắm xong bước ra ngoài thì Mạch An cũng đã ngủ dậy. Cậu ngồi trên giường, hai mắt nhắm hờ, lâu lâu sẽ đưa tay dụi vài cái cho tỉnh táo.
Dĩ Khang nhìn cậu ngủ dậy cũng đáng yêu không kém gì lúc đang ngủ, bèn lại gần nhảy phốc lên giường, lưu manh vòng tay ngang người ôm cậu cứng nhắc. Cả hai gần gũi như vậy nhưng không ai lấy làm ngại ngùng, Mạch An rất thích được Dĩ Khang ôm, còn Dĩ Khang đương nhiên rất thích ôm Mạch An. Cứ thế, mối quan hệ của cả hai lại sắp có một bước tiến khác nhưng không ai nhận ra điều đó.
"...Tiểu Khang buông ra, tớ đi tắm." Mạch An bị Dĩ Khang ôm một lúc liền đỏ mặt, muốn thoát khỏi vòng tay người kia.
Thế nhưng Dĩ Khang lưu manh lắm, hắn không những không buông còn cố tình ôm chặt hơn, cằm đặt lên vai cậu, cười đến xán lạn. Không rõ nụ cười kia có ý nghĩa gì nhưng Mạch An nhìn nó thấy chướng mắt lắm.
Trong đầu lại nghĩ, Tiểu Khang ngày càng lưu manh rồi...
Lúc này cửa phòng hắn mở ra, bà đang đi tìm Mạch An nhưng ở bên phòng cậu không thấy bóng dáng cậu đâu liền lần mò qua đây. Đúng như bà đoán, Mạch An hiện đang ngồi trên giường của người kia, còn bị người kia vòng tay ôm lấy nữa. Điều này khiến bà kinh ngạc không nói nên lời. Trước đây Tiểu Mạch của bà ghét ai động chạm vào người lắm, nắm tay đã khó, ôm lại càng khó hơn.
Nhưng mà...hình như chuyện đó đã ở trong quá khứ mất rồi.
Mạch An ngẩng mặt thấy bà liền mạnh mẽ hất tay người kia ra, luống cuống đứng dậy nhưng vì giường mềm quá làm cậu lảo đảo ngã mạnh xuống. Dĩ Khang nhìn bộ dạng bối rối của cậu mà cười thành tiếng, mặc cho bà đứng đó ngây người, hắn cúi thấp đầu đưa tay véo mặt cậu.
" Tiểu Mạch đồ ngốc!"
"..." Tớ không ngốc!!!
Mạch An nhíu mày phủ nhận. Cách đây mấy hôm, Mạch An đã tìm trong từ điển cụm từ đồ ngốc kia rồi. Ý nghĩa thật là đáng ghét. Dĩ Khang luôn miệng bảo cậu là đồ ngốc, hoá ra ý nghĩa của nó không dễ thương gì hết!! Đơn thuần là một tên suy nghĩ kém cỏi mà thôi!!!
Bà đứng ở cửa nhìn hai đứa trẻ vẫn tiếp tục đùa giỡn trên giường mà khẽ thở dài, lắc đầu ngao ngán. Qua một lúc, bà mới bước lại gần hỏi:
" Hai đứa đã đói bụng chưa?"
Hỏi xong, bà nhìn qua phía Mạch An đầu xù tóc rối rồi vươn tay bắt lấy cánh tay cậu, kéo qua phía mình.
" Tiểu Mạch của bà còn chưa thay đồ nữa. Mau về phòng với bà." Bà khéo léo tách hai đứa trẻ này ra, dẫn Mạch An về phòng, còn Dĩ Khang thì đi xuống nhà ăn.
Mạch An lon ton theo phía sau bà vào phòng của mình. Cậu đi đến tủ quần áo lôi ra cái áo màu trắng, trên đó có hình con chim cánh cụt màu đen, kết hợp với quần lửng màu đen. Thay xong, Mạch An đứng trước mặt bà, híp mắt cười vui vẻ.
Chưa bao giờ bà thấy gương mặt này của cậu, lại càng không tin được Mạch An sẽ có ngày mở lòng nhiều đến như vậy. Dường như cái vỏ bọc kia đã dần mỏng manh đi rồi, sắp đến lúc Mạch An rời bỏ cái bọc đó rồi đây.
" Tiểu Mạch của bà thích Tiểu Khang lắm hở?" Bà nựng má cậu mà hỏi.
Mạch An nghe xong, môi mím mím lại, mặt đỏ lên. Dường như biết rõ câu trả lời của cậu, bà trỏ ngón tay vào trán cậu, mặt giả vờ nghiêm túc:
" Tiểu Mạch thích Tiểu Khang mà bỏ rơi bà rồi."
A đâu có... Không có mà.
Mạch An nghe bà nói xong liền lắc đầu nguầy nguậy, hai bàn tay giơ lên lắc qua lắc lại:
" Không có, Tiểu Mạch vẫn thích bà nhất."
Phải nói làm sao nhỉ? Bà vừa nghe xong liền ôm chầm lấy cậu nhóc kia, khoé mắt nóng hực lên. Bà muốn khóc rồi, Tiểu Mạch à.
Dường như cái ôm của bà chặt quá làm Mạch An khẽ nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn không vùng vẫy, mặc cho bà ôm khư khư như thế đến năm phút. Không biết bà nghĩ gì nữa nhưng thấy bà khóc, Mạch An mím môi, đưa ngón trỏ lau đi nước mắt bên khoé.
" Bà đừng khóc."
" Ừm, bà vui quá thôi, Tiểu Mạch à. Không sao đâu." Nói rồi bà đứng dậy dẫn cậu xuống nhà ăn.
Nhà ăn lúc này khá đông người chen chúc. Mạch An vừa nắm tay bà vừa đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm. Cậu kiếm ai, bà là người biết rõ nhất. Vì thế nên bà cũng tìm phụ cậu. Cả hai vừa đi vừa nhìn xung quanh, chốc lát bà liền đứng lại, gọi Mạch An một tiếng rồi chỉ tay về phía bên phải:
" Người Tiểu Mạch đang tìm kìa."
Mạch An nương theo ngón tay bà chỉ liền nhìn về hướng đó. Cậu thấy Dĩ Khang đang bưng mâm cơm đi đến cái bàn trống, khoé môi theo thói quen nhoẻn lên cười rạng rỡ. Mỗi khi Mạch An cười hai mắt đều híp lại trông đáng yêu vô cùng. Nói rồi bà buông tay Mạch An ra, để cho cậu đi về phía đó. Mạch An vừa bắt được hình dáng kia liền mau chóng di chuyển đến đó, trong lòng còn háo hức nhiều lắm.
Thế nhưng Mạch An vừa định cất tiếng gọi thì trước mặt bỗng nhiên diễn ra viễn cảnh kỳ lạ. Với cậu thì nó không mấy vui vẻ. Cô bé Tiểu Đào hôm nọ được Dĩ Khang giúp đỡ, hôm nay lại quấn quýt theo phía sau Dĩ Khang. Dĩ Khang làm gì, Tiểu Đào cũng làm giống như vậy. Còn có...hai người còn đang ngồi cạnh nhau trên bàn ăn nữa. Xung quanh là đám của Tiểu Mập Mạp. Mạch An dừng bước hẳn, trên mặt không còn sự vui vẻ và háo hức, thay vào đó là một bộ mặt khó chịu.
Mình khó chịu, mình khó chịu quá đi...
Mạch An chần chừ một chỗ cho đến khi Dĩ Khang thấy bóng dáng của cậu, hắn liền đứng dậy sải bước về phía đó. Khi đến nơi, hắn đưa tay sờ loạn trên mặt cậu.
" Nè, sao đứng ngốc ở đây thế? Đi với tôi." Dĩ Khang vô tư nói mà không để ý đến gương mặt của người kia.
Mạch An cúi thấp đầu, mi mắt rũ xuống, không còn muốn ăn sáng nữa rồi. Im lặng một lúc, cậu ngẩng mặt nhìn Dĩ Khang, mím môi:
" Không đi."
Nói xong, Mạch An xoay người đi về hướng ngược lại, bỏ rơi một tên đang ngốc lăng tại chỗ.
Sau vài quá trình cực lực làm thân với Mạch An, Dĩ Khang đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu nổi con người của cậu là như thế nào. Suy nghĩ của người kia quả là phức tạp và rắc rối. Lúc thế này, lúc lại thế khác, hắn rốt cuộc phải làm gì đây?
Hồi sáng trông Mạch An còn vui vẻ, bây giờ lại thay đổi 180 độ. Tiểu Mạch, cậu đúng là rắc rối!!!
Vì nghĩ mãi vẫn không ra cho nên Dĩ Khang không nghĩ nữa, quay trở về chỗ ngồi của mình, cùng Tiểu Đào với bọn Tiểu Mập Mạp ăn sáng.
*
Mạch An vì khó chịu trong lòng mà không thèm đoái hoài đến bữa ăn sáng. Cậu một mình lững thững đi ra ngoài vườn, quyết định chơi một mình. Ngồi trên bãi cát vàng, Mạch An dùng mui múc cát rồi xây lâu đài như Dĩ Khang hay làm. Thế nhưng khi đang xây giữa chừng, khuôn mặt người kia bỗng hiện ra làm cậu nhíu mày, bàn tay nhỏ phất qua một cái liền làm toà lâu đài đổ sập.
Khuôn mặt kia đáng ghét quá!!!
" Tiểu Mạch, đang chơi gì đó?"
Bên cạnh lúc này bỗng có người ngồi xuống làm Mạch An khẽ giật mình. Hai tay bó gối, Mạch An nghiêng mặt nhìn qua người nọ, phát hiện người nọ có khuôn mặt đáng ghét liền quay phắt đi chỗ khác. Dĩ Khang bị cậu lơ có hơi kinh ngạc, trong lòng lại bực bội. Cuối cùng thì hắn đã làm sai chuyện gì?
" Nè, xây lâu đài hả? Xây chung ha." Dĩ Khang mặt dày sán lại gần, cầm mui múc cát đổ dần lên tay Mạch An.
Mạch An đang cúi thấp đầu, mắt liếc xéo tay Dĩ Khang rồi đứng phắt dậy:
" Không thèm xây chung!!"
Cùng lúc này Tiểu Đào từ xa chạy lại chỗ bọn họ, cô bé bận váy hoa nghiêng nhẹ đầu nhìn Dĩ Khang:
" Khang ca ca, anh chơi xây cát hở?" Nói rồi Tiểu Đào ngồi thụp xuống bên cạnh, vô tư mà chơi cùng.
Dĩ Khang còn đang ngốc lăng nhìn Tiểu Đào bên cạnh, Mạch An vừa thấy cô bé thì mi mắt lại rũ xuống, môi mím chặt lại, bàn tay cũng siết lại trông kỳ lạ.
" Ừm, Tiểu Mạch, thật sự không muốn chơi cùng tôi à?" Dĩ Khang quyết thử năn nỉ lần cuối.
Và rồi hắn nhận được cái liếc mắt của Mạch An.
" Chơi cùng Tiểu Đào đi kìa!"
Nói rồi cậu bỏ đi.
Năn nỉ lần này xem ra thất bại nặng nề, Dĩ Khang khốn khổ ôm kín mặt rầu rĩ, sau đó liếc mắt sang phía Tiểu Đào vẫn còn vui vẻ đắp cát. Hắn bỗng nheo mắt lại, bụng nghĩ, có khi nào là do Tiểu Đào?
A, mà vì sao lại ghen tị với Tiểu Đào chứ? Tiểu Đào con bé cũng đã làm gì đâu? Tóm lại là tên nhóc kia rắc rối!!!
*
Mấy hôm nay Tiểu Đào cảm thấy mình bị người ta ghét.
Mấy hôm nay Dĩ Khang cũng cảm thấy mình bị người ta lơ.
Mấy hôm nay Mạch An không thèm đoái hoài đến Dĩ Khang, không qua đánh thức hắn mỗi sáng, không nói chuyện đùa giỡn với hắn.
Mấy hôm nay Mạch An luôn nhìn Tiểu Đào bằng một đôi mắt rất kỳ lạ, một đôi mắt ghen tị.
Hôm nay cô Gia Linh dẫn bọn trẻ ra ngoài vườn để dạy học. Cô đảm nhiệm phần sinh học, chủ yếu giảng về thực vật. Treo một cái bảng trắng ở giữa sân vườn, cô Gia Linh dán trên đó từng tấm ảnh một, về những loài hoa.
Bài giảng của cô cũng dễ hiểu lắm. Yêu cầu của cô chính là mỗi học sinh tự chia nhóm với nhau, sau đó tìm về những loài hoa giống như trong hình. Cuộc chia nhóm bắt đầu.
Dĩ Khang mấy hôm nay bị người kia lơ, cho nên trong lòng dù muốn cùng nhóm với người kia lắm nhưng lại chột dạ, không dám lại gần làm quen.
Mạch An mấy hôm nay lơ người kia, trong lòng cũng thực muốn cùng nhóm nhưng vì nhìn người kia thấy ghét, cho nên không thèm lên tiếng.
Cuối cùng, hai đứa trẻ ở hai nhóm khác nhau. Dĩ Khang với Tiểu Đào cùng một số đứa trẻ khác làm một nhóm. Mạch An ở trong nhóm của Tiểu Mập Mạp. Giờ học bắt đầu.
Bọn trẻ túa ra lùng sục những loài hoa kia. Cầm trên tay tấm ảnh hoa màu tím, hoa này đối với Mạch An rất là quen cho nên cậu không nghĩ ngợi liền chạy thẳng ra nơi đó. Một mình đi tìm hoa, Mạch An lại bị thu hút bởi vẻ đẹp của loài hoa kỳ lạ kia. Mùi hương của nó thoang thoảng, cậu thích thú hít hít cái mũi của mình rồi khom người hái một nhánh nhỏ.
Ở đằng sau lúc này cũng xuất hiện một người chạy đến. Mạch An nhẹ nhàng đặt hoa trong túi áo, sau đó ngước mắt nhìn người kia. Cả hai bất động nhìn nhau, sau đó lại cúi mặt lướt qua nhau. Mạch An đi về phía trước, mi mắt lại rũ xuống, trông buồn lắm. Dĩ Khang cũng không kém gì cậu, hắn bực bội hơn là buồn bã.
Hái nhanh một nhánh hoa, Dĩ Khang lập tức chạy đuổi theo Mạch An. Túm lấy góc áo của cậu, hắn nhanh tay kéo cậu về phía sau. Khoảng cách cả hai lại gần nhau, Mạch An căng thẳng cúi thấp đầu, chẳng biết viện lý do gì để không nói chuyện.
" Tiểu Mạch, nhìn tôi đây này. Mấy hôm nay buồn chuyện gì sao?"
Mạch An cúi mặt bĩu môi, hai chân đá nhau, bàn tay giấu ra phía sau lưng. Một bộ dạng rõ ràng không thèm nói chuyện đây mà. Dĩ Khang nhìn ra được nhưng vẫn mặt dày giữ chặt tay cậu, nâng cằm cậu lên buộc cậu phải nhìn hắn.
" Tôi đã làm gì sai à? Tôi làm gì cho cậu buồn?"
" Không có..." Mạch An lí nhí trong miệng.
Rõ ràng Dĩ Khang không làm gì sai hết, nhưng vì nhìn người khác thân thiết với hắn, cậu không vui mà thôi. Cô Gia Linh từng dạy rằng chúng ta không được ích kỷ, chúng ta không nên ghen tị với người khác. Mạch An cậu nhớ rõ bài học mà, nhưng cậu không làm theo được.
Với chuyện khác, có lẽ Mạch An cậu sẽ không ích kỷ. Nhưng đây là Tiểu Khang, là người thân duy nhất của cậu, là người mà...là người quan trọng với cậu.
Mải nghĩ ngợi, Mạch An không nhận ra Dĩ Khang sớm đã kéo cậu lại gần, cúi người ôm lấy hai vai của cậu:
" Nếu...nếu tôi thật sự đã làm gì cho cậu buồn thì tôi xin lỗi nhé. Tiểu Mạch đừng lơ tôi như vậy, có được không?"
Mình không ghét Tiểu Khang, mình chỉ khó chịu...
Mạch An muốn nói cho hắn biết cậu có rất nhiều suy nghĩ, có rất nhiều rối bời trong lòng nhưng mà...một lời cũng không nói được.
" Tiểu Mạch, trả lời xem nào."
Mạch An mím nhẹ môi, hơi ngước mắt lên nhìn Dĩ Khang rồi lại cúi nhìn đôi giày của mình, rất lâu sau cậu mới gật đầu một cái.
" Được rồi, tha cho cậu." Mạch An nói.
Người kia nói xong đôi mắt lại híp vào cười vui vẻ trở lại, chỉ tội cho Dĩ Khang mặt mày méo mó, trông khó coi đến nhường nào.
Tiểu Mạch à, cái gì mà "tha cho cậu" chứ? Vậy ra Dĩ Khang tôi thật sự đã làm lỗi với cậu đấy à? Từ ngày chơi với Mạch An, Dĩ Khang hắn đau đầu không ít lần, dở khóc dở cười cũng không ít lần, nhưng về sau thì lại yêu không ngừng được.
" Tiểu Khang, Tiểu Khang."
Đó là giọng của một cậu nhóc đầu tóc còn rối bù xù như ổ quạ, thế nhưng mặt mày lại tươi tắn, trên môi còn hiện ra nụ cười rất hạnh phúc. Cậu nhóc này vừa ở bên ngoài chạy xộc vào phòng, chồm người lên giường làm nó kêu vài tiếng, sau đó thì lật tung chăn của người đang vùi mình trong đó.
" Tiểu Mạch, cậu ồn quá."
Kẻ bị đánh thức sáng nào cũng chỉ biết làu bàu trong miệng, dùng gối đầu bịt hai tai lại, chân đạp tứ tung. Thế nhưng cậu nhóc tóc rối kia vẫn không buông tha, ngược lại nhìn dáng vẻ khó chịu của tên kia còn lấy làm vui vẻ, cười khẽ mấy tiếng. Cả hai cứ vậy giằng co trên giường cho đến khi Mạch An mệt rồi liền nằm xuống bên cạnh Dĩ Khang, tự dưng cơn buồn ngủ ập đến.
Khi Dĩ Khang hoàn toàn tỉnh táo thì Mạch An lại rơi vào cõi mộng của mình. Nhìn hàng mi cậu run lên trong lúc ngủ khiến hắn khẽ nhíu mày, trong đầu lại nghĩ linh tinh lang tang những thứ không phù hợp lứa tuổi trẻ con cho lắm. Nhưng biết làm sao đây, Mạch An dễ thương quá!!
Đây là nhận xét gần đây nhất của Dĩ Khang dành cho Mạch An.
Mạch An ôm gối của Dĩ Khang, vùi mặt vào gối của Dĩ Khang, đắp mền của Dĩ Khang, còn tự nhiên choàng tay giữ lấy tay của Dĩ Khang, sau đó ngoan ngoãn ngủ như con mèo.
Từ buổi tối hôm sinh nhật của Mạch An, sau khi cậu khóc rồi được hắn dỗ bằng cái bánh ngọt donut thì cả hai đã trở nên thân thiết. Trong lòng Mạch An chỉ có mỗi hình ảnh của Dĩ Khang mà thôi, tuyệt nhiên không có đứa trẻ nào có thể để lại ấn tượng sâu sắc như vậy.
Có Dĩ Khang bên cạnh, cậu vui lắm. Có Dĩ Khang ngủ cùng, cậu cũng vui lắm. Vì thế mà mỗi buổi sáng Mạch An đều dậy rất sớm, lon ton mang bộ mặt hớn hở chạy sang phòng Dĩ Khang, làm đủ trò để hắn thức dậy, sau đó liền chui vào ổ ấm của hắn mà ngủ.
Đã bao nhiêu ngày như thế rồi, cả hai không nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng nếu hôm đó Mạch An không qua đánh thức hắn thì hắn không vui.
Hôm nay cũng vậy, Mạch An lại đang co người lại trong đống mền màu trắng tuyết mà ngủ, hơi thở đều đều phả ra. Dĩ Khang nằm nghiêng người, dùng tay đỡ đầu rồi im lặng nhìn cậu ngủ. Đồng hồ điểm bảy giờ rưỡi sáng, Dĩ Khang mới bắt đầu lục đục xuống giường thay đồ, chuẩn bị đi ăn sáng. Khi hắn tắm xong bước ra ngoài thì Mạch An cũng đã ngủ dậy. Cậu ngồi trên giường, hai mắt nhắm hờ, lâu lâu sẽ đưa tay dụi vài cái cho tỉnh táo.
Dĩ Khang nhìn cậu ngủ dậy cũng đáng yêu không kém gì lúc đang ngủ, bèn lại gần nhảy phốc lên giường, lưu manh vòng tay ngang người ôm cậu cứng nhắc. Cả hai gần gũi như vậy nhưng không ai lấy làm ngại ngùng, Mạch An rất thích được Dĩ Khang ôm, còn Dĩ Khang đương nhiên rất thích ôm Mạch An. Cứ thế, mối quan hệ của cả hai lại sắp có một bước tiến khác nhưng không ai nhận ra điều đó.
"...Tiểu Khang buông ra, tớ đi tắm." Mạch An bị Dĩ Khang ôm một lúc liền đỏ mặt, muốn thoát khỏi vòng tay người kia.
Thế nhưng Dĩ Khang lưu manh lắm, hắn không những không buông còn cố tình ôm chặt hơn, cằm đặt lên vai cậu, cười đến xán lạn. Không rõ nụ cười kia có ý nghĩa gì nhưng Mạch An nhìn nó thấy chướng mắt lắm.
Trong đầu lại nghĩ, Tiểu Khang ngày càng lưu manh rồi...
Lúc này cửa phòng hắn mở ra, bà đang đi tìm Mạch An nhưng ở bên phòng cậu không thấy bóng dáng cậu đâu liền lần mò qua đây. Đúng như bà đoán, Mạch An hiện đang ngồi trên giường của người kia, còn bị người kia vòng tay ôm lấy nữa. Điều này khiến bà kinh ngạc không nói nên lời. Trước đây Tiểu Mạch của bà ghét ai động chạm vào người lắm, nắm tay đã khó, ôm lại càng khó hơn.
Nhưng mà...hình như chuyện đó đã ở trong quá khứ mất rồi.
Mạch An ngẩng mặt thấy bà liền mạnh mẽ hất tay người kia ra, luống cuống đứng dậy nhưng vì giường mềm quá làm cậu lảo đảo ngã mạnh xuống. Dĩ Khang nhìn bộ dạng bối rối của cậu mà cười thành tiếng, mặc cho bà đứng đó ngây người, hắn cúi thấp đầu đưa tay véo mặt cậu.
" Tiểu Mạch đồ ngốc!"
"..." Tớ không ngốc!!!
Mạch An nhíu mày phủ nhận. Cách đây mấy hôm, Mạch An đã tìm trong từ điển cụm từ đồ ngốc kia rồi. Ý nghĩa thật là đáng ghét. Dĩ Khang luôn miệng bảo cậu là đồ ngốc, hoá ra ý nghĩa của nó không dễ thương gì hết!! Đơn thuần là một tên suy nghĩ kém cỏi mà thôi!!!
Bà đứng ở cửa nhìn hai đứa trẻ vẫn tiếp tục đùa giỡn trên giường mà khẽ thở dài, lắc đầu ngao ngán. Qua một lúc, bà mới bước lại gần hỏi:
" Hai đứa đã đói bụng chưa?"
Hỏi xong, bà nhìn qua phía Mạch An đầu xù tóc rối rồi vươn tay bắt lấy cánh tay cậu, kéo qua phía mình.
" Tiểu Mạch của bà còn chưa thay đồ nữa. Mau về phòng với bà." Bà khéo léo tách hai đứa trẻ này ra, dẫn Mạch An về phòng, còn Dĩ Khang thì đi xuống nhà ăn.
Mạch An lon ton theo phía sau bà vào phòng của mình. Cậu đi đến tủ quần áo lôi ra cái áo màu trắng, trên đó có hình con chim cánh cụt màu đen, kết hợp với quần lửng màu đen. Thay xong, Mạch An đứng trước mặt bà, híp mắt cười vui vẻ.
Chưa bao giờ bà thấy gương mặt này của cậu, lại càng không tin được Mạch An sẽ có ngày mở lòng nhiều đến như vậy. Dường như cái vỏ bọc kia đã dần mỏng manh đi rồi, sắp đến lúc Mạch An rời bỏ cái bọc đó rồi đây.
" Tiểu Mạch của bà thích Tiểu Khang lắm hở?" Bà nựng má cậu mà hỏi.
Mạch An nghe xong, môi mím mím lại, mặt đỏ lên. Dường như biết rõ câu trả lời của cậu, bà trỏ ngón tay vào trán cậu, mặt giả vờ nghiêm túc:
" Tiểu Mạch thích Tiểu Khang mà bỏ rơi bà rồi."
A đâu có... Không có mà.
Mạch An nghe bà nói xong liền lắc đầu nguầy nguậy, hai bàn tay giơ lên lắc qua lắc lại:
" Không có, Tiểu Mạch vẫn thích bà nhất."
Phải nói làm sao nhỉ? Bà vừa nghe xong liền ôm chầm lấy cậu nhóc kia, khoé mắt nóng hực lên. Bà muốn khóc rồi, Tiểu Mạch à.
Dường như cái ôm của bà chặt quá làm Mạch An khẽ nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn không vùng vẫy, mặc cho bà ôm khư khư như thế đến năm phút. Không biết bà nghĩ gì nữa nhưng thấy bà khóc, Mạch An mím môi, đưa ngón trỏ lau đi nước mắt bên khoé.
" Bà đừng khóc."
" Ừm, bà vui quá thôi, Tiểu Mạch à. Không sao đâu." Nói rồi bà đứng dậy dẫn cậu xuống nhà ăn.
Nhà ăn lúc này khá đông người chen chúc. Mạch An vừa nắm tay bà vừa đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm. Cậu kiếm ai, bà là người biết rõ nhất. Vì thế nên bà cũng tìm phụ cậu. Cả hai vừa đi vừa nhìn xung quanh, chốc lát bà liền đứng lại, gọi Mạch An một tiếng rồi chỉ tay về phía bên phải:
" Người Tiểu Mạch đang tìm kìa."
Mạch An nương theo ngón tay bà chỉ liền nhìn về hướng đó. Cậu thấy Dĩ Khang đang bưng mâm cơm đi đến cái bàn trống, khoé môi theo thói quen nhoẻn lên cười rạng rỡ. Mỗi khi Mạch An cười hai mắt đều híp lại trông đáng yêu vô cùng. Nói rồi bà buông tay Mạch An ra, để cho cậu đi về phía đó. Mạch An vừa bắt được hình dáng kia liền mau chóng di chuyển đến đó, trong lòng còn háo hức nhiều lắm.
Thế nhưng Mạch An vừa định cất tiếng gọi thì trước mặt bỗng nhiên diễn ra viễn cảnh kỳ lạ. Với cậu thì nó không mấy vui vẻ. Cô bé Tiểu Đào hôm nọ được Dĩ Khang giúp đỡ, hôm nay lại quấn quýt theo phía sau Dĩ Khang. Dĩ Khang làm gì, Tiểu Đào cũng làm giống như vậy. Còn có...hai người còn đang ngồi cạnh nhau trên bàn ăn nữa. Xung quanh là đám của Tiểu Mập Mạp. Mạch An dừng bước hẳn, trên mặt không còn sự vui vẻ và háo hức, thay vào đó là một bộ mặt khó chịu.
Mình khó chịu, mình khó chịu quá đi...
Mạch An chần chừ một chỗ cho đến khi Dĩ Khang thấy bóng dáng của cậu, hắn liền đứng dậy sải bước về phía đó. Khi đến nơi, hắn đưa tay sờ loạn trên mặt cậu.
" Nè, sao đứng ngốc ở đây thế? Đi với tôi." Dĩ Khang vô tư nói mà không để ý đến gương mặt của người kia.
Mạch An cúi thấp đầu, mi mắt rũ xuống, không còn muốn ăn sáng nữa rồi. Im lặng một lúc, cậu ngẩng mặt nhìn Dĩ Khang, mím môi:
" Không đi."
Nói xong, Mạch An xoay người đi về hướng ngược lại, bỏ rơi một tên đang ngốc lăng tại chỗ.
Sau vài quá trình cực lực làm thân với Mạch An, Dĩ Khang đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu nổi con người của cậu là như thế nào. Suy nghĩ của người kia quả là phức tạp và rắc rối. Lúc thế này, lúc lại thế khác, hắn rốt cuộc phải làm gì đây?
Hồi sáng trông Mạch An còn vui vẻ, bây giờ lại thay đổi 180 độ. Tiểu Mạch, cậu đúng là rắc rối!!!
Vì nghĩ mãi vẫn không ra cho nên Dĩ Khang không nghĩ nữa, quay trở về chỗ ngồi của mình, cùng Tiểu Đào với bọn Tiểu Mập Mạp ăn sáng.
*
Mạch An vì khó chịu trong lòng mà không thèm đoái hoài đến bữa ăn sáng. Cậu một mình lững thững đi ra ngoài vườn, quyết định chơi một mình. Ngồi trên bãi cát vàng, Mạch An dùng mui múc cát rồi xây lâu đài như Dĩ Khang hay làm. Thế nhưng khi đang xây giữa chừng, khuôn mặt người kia bỗng hiện ra làm cậu nhíu mày, bàn tay nhỏ phất qua một cái liền làm toà lâu đài đổ sập.
Khuôn mặt kia đáng ghét quá!!!
" Tiểu Mạch, đang chơi gì đó?"
Bên cạnh lúc này bỗng có người ngồi xuống làm Mạch An khẽ giật mình. Hai tay bó gối, Mạch An nghiêng mặt nhìn qua người nọ, phát hiện người nọ có khuôn mặt đáng ghét liền quay phắt đi chỗ khác. Dĩ Khang bị cậu lơ có hơi kinh ngạc, trong lòng lại bực bội. Cuối cùng thì hắn đã làm sai chuyện gì?
" Nè, xây lâu đài hả? Xây chung ha." Dĩ Khang mặt dày sán lại gần, cầm mui múc cát đổ dần lên tay Mạch An.
Mạch An đang cúi thấp đầu, mắt liếc xéo tay Dĩ Khang rồi đứng phắt dậy:
" Không thèm xây chung!!"
Cùng lúc này Tiểu Đào từ xa chạy lại chỗ bọn họ, cô bé bận váy hoa nghiêng nhẹ đầu nhìn Dĩ Khang:
" Khang ca ca, anh chơi xây cát hở?" Nói rồi Tiểu Đào ngồi thụp xuống bên cạnh, vô tư mà chơi cùng.
Dĩ Khang còn đang ngốc lăng nhìn Tiểu Đào bên cạnh, Mạch An vừa thấy cô bé thì mi mắt lại rũ xuống, môi mím chặt lại, bàn tay cũng siết lại trông kỳ lạ.
" Ừm, Tiểu Mạch, thật sự không muốn chơi cùng tôi à?" Dĩ Khang quyết thử năn nỉ lần cuối.
Và rồi hắn nhận được cái liếc mắt của Mạch An.
" Chơi cùng Tiểu Đào đi kìa!"
Nói rồi cậu bỏ đi.
Năn nỉ lần này xem ra thất bại nặng nề, Dĩ Khang khốn khổ ôm kín mặt rầu rĩ, sau đó liếc mắt sang phía Tiểu Đào vẫn còn vui vẻ đắp cát. Hắn bỗng nheo mắt lại, bụng nghĩ, có khi nào là do Tiểu Đào?
A, mà vì sao lại ghen tị với Tiểu Đào chứ? Tiểu Đào con bé cũng đã làm gì đâu? Tóm lại là tên nhóc kia rắc rối!!!
*
Mấy hôm nay Tiểu Đào cảm thấy mình bị người ta ghét.
Mấy hôm nay Dĩ Khang cũng cảm thấy mình bị người ta lơ.
Mấy hôm nay Mạch An không thèm đoái hoài đến Dĩ Khang, không qua đánh thức hắn mỗi sáng, không nói chuyện đùa giỡn với hắn.
Mấy hôm nay Mạch An luôn nhìn Tiểu Đào bằng một đôi mắt rất kỳ lạ, một đôi mắt ghen tị.
Hôm nay cô Gia Linh dẫn bọn trẻ ra ngoài vườn để dạy học. Cô đảm nhiệm phần sinh học, chủ yếu giảng về thực vật. Treo một cái bảng trắng ở giữa sân vườn, cô Gia Linh dán trên đó từng tấm ảnh một, về những loài hoa.
Bài giảng của cô cũng dễ hiểu lắm. Yêu cầu của cô chính là mỗi học sinh tự chia nhóm với nhau, sau đó tìm về những loài hoa giống như trong hình. Cuộc chia nhóm bắt đầu.
Dĩ Khang mấy hôm nay bị người kia lơ, cho nên trong lòng dù muốn cùng nhóm với người kia lắm nhưng lại chột dạ, không dám lại gần làm quen.
Mạch An mấy hôm nay lơ người kia, trong lòng cũng thực muốn cùng nhóm nhưng vì nhìn người kia thấy ghét, cho nên không thèm lên tiếng.
Cuối cùng, hai đứa trẻ ở hai nhóm khác nhau. Dĩ Khang với Tiểu Đào cùng một số đứa trẻ khác làm một nhóm. Mạch An ở trong nhóm của Tiểu Mập Mạp. Giờ học bắt đầu.
Bọn trẻ túa ra lùng sục những loài hoa kia. Cầm trên tay tấm ảnh hoa màu tím, hoa này đối với Mạch An rất là quen cho nên cậu không nghĩ ngợi liền chạy thẳng ra nơi đó. Một mình đi tìm hoa, Mạch An lại bị thu hút bởi vẻ đẹp của loài hoa kỳ lạ kia. Mùi hương của nó thoang thoảng, cậu thích thú hít hít cái mũi của mình rồi khom người hái một nhánh nhỏ.
Ở đằng sau lúc này cũng xuất hiện một người chạy đến. Mạch An nhẹ nhàng đặt hoa trong túi áo, sau đó ngước mắt nhìn người kia. Cả hai bất động nhìn nhau, sau đó lại cúi mặt lướt qua nhau. Mạch An đi về phía trước, mi mắt lại rũ xuống, trông buồn lắm. Dĩ Khang cũng không kém gì cậu, hắn bực bội hơn là buồn bã.
Hái nhanh một nhánh hoa, Dĩ Khang lập tức chạy đuổi theo Mạch An. Túm lấy góc áo của cậu, hắn nhanh tay kéo cậu về phía sau. Khoảng cách cả hai lại gần nhau, Mạch An căng thẳng cúi thấp đầu, chẳng biết viện lý do gì để không nói chuyện.
" Tiểu Mạch, nhìn tôi đây này. Mấy hôm nay buồn chuyện gì sao?"
Mạch An cúi mặt bĩu môi, hai chân đá nhau, bàn tay giấu ra phía sau lưng. Một bộ dạng rõ ràng không thèm nói chuyện đây mà. Dĩ Khang nhìn ra được nhưng vẫn mặt dày giữ chặt tay cậu, nâng cằm cậu lên buộc cậu phải nhìn hắn.
" Tôi đã làm gì sai à? Tôi làm gì cho cậu buồn?"
" Không có..." Mạch An lí nhí trong miệng.
Rõ ràng Dĩ Khang không làm gì sai hết, nhưng vì nhìn người khác thân thiết với hắn, cậu không vui mà thôi. Cô Gia Linh từng dạy rằng chúng ta không được ích kỷ, chúng ta không nên ghen tị với người khác. Mạch An cậu nhớ rõ bài học mà, nhưng cậu không làm theo được.
Với chuyện khác, có lẽ Mạch An cậu sẽ không ích kỷ. Nhưng đây là Tiểu Khang, là người thân duy nhất của cậu, là người mà...là người quan trọng với cậu.
Mải nghĩ ngợi, Mạch An không nhận ra Dĩ Khang sớm đã kéo cậu lại gần, cúi người ôm lấy hai vai của cậu:
" Nếu...nếu tôi thật sự đã làm gì cho cậu buồn thì tôi xin lỗi nhé. Tiểu Mạch đừng lơ tôi như vậy, có được không?"
Mình không ghét Tiểu Khang, mình chỉ khó chịu...
Mạch An muốn nói cho hắn biết cậu có rất nhiều suy nghĩ, có rất nhiều rối bời trong lòng nhưng mà...một lời cũng không nói được.
" Tiểu Mạch, trả lời xem nào."
Mạch An mím nhẹ môi, hơi ngước mắt lên nhìn Dĩ Khang rồi lại cúi nhìn đôi giày của mình, rất lâu sau cậu mới gật đầu một cái.
" Được rồi, tha cho cậu." Mạch An nói.
Người kia nói xong đôi mắt lại híp vào cười vui vẻ trở lại, chỉ tội cho Dĩ Khang mặt mày méo mó, trông khó coi đến nhường nào.
Tiểu Mạch à, cái gì mà "tha cho cậu" chứ? Vậy ra Dĩ Khang tôi thật sự đã làm lỗi với cậu đấy à? Từ ngày chơi với Mạch An, Dĩ Khang hắn đau đầu không ít lần, dở khóc dở cười cũng không ít lần, nhưng về sau thì lại yêu không ngừng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.