Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 65: Kỵ sĩ, tiến công!

Phi Viêm

04/10/2015

Cuối cùng, Reto và Manord vẫn chọn tin tưởng Burlando. Nếu một người có thể nói chính xác được như vậy, dù hắn có nói dối thì ít nhất trong lòng cũng khá tự tin vào bản lĩnh của mình. Quan trọng là Burlando đã cho họ đủ lý do, đó là tiền thù lao — lính đánh thuê và tiền thù lao tuy hai mà một, tiền thù lao giống như một đường lui — có thể biến mọi điều không hợp lý thành hợp lý.

Hơn chục lính đánh thuê lão luyện tập hợp cũng không cần bao nhiêu thời gian. Họ dùng tay ra hiệu cho nhau, từng con ngựa chạy như bay ra từ trong đám đông, sau đó hội tụ lại, lát sau đã tới toàn bộ.

Đám lính đánh thuê này không đơn giản, không phải nhân vật bình thường, Burlando nghĩ.

Chẳng qua là hắn vẫn bảo đám kỵ binh trị an tập hợp lại. Hắn cần chia người trong tay làm hai nhánh. Tuy rằng bọn người kia kém không chịu nổi, nhưng nếu được rèn luyện thì cũng không phải không thể dùng.

Burlando phóng ngựa vòng quanh những người này một vòng, sau đó hắn dừng lại, cầm đồng hồ quả quýt tính thời gian.

Nhóm dân chạy nạn kéo thành một dãy dài ở đằng xa đang chậm rãi tiến về phía trước, nhiều người đều nhìn đội ngũ hơn hai mươi kỵ binh này, đoán xem mấy người kia đang muốn làm gì. Nhiều người trong số dân chạy nạn mới gia nhập, không biết Burlando, nhưng lại có ấn tượng khá sâu đối với nữ kỵ sĩ đang cưỡi ngựa dọc đội ngũ để duy trì trật tự.

Họ không ngừng hỏi cô gái kia là ai, bởi vậy thân phận của Freya trong miệng người dân chạy nạn ban đầu là đội trưởng dân binh thăng lên thành đội trưởng kỵ binh trị an, lát sau lại hóa thành một thành viên của đoàn kiếm sĩ Bờm trắng hoặc đội trưởng đội phòng vệ Bucce. Nói ngắn lại, ít nhất họ cho rằng nàng là người lãnh đạo, chỉ cần đi theo sau lưng nàng là được. Nàng tất nhiên sẽ dẫn họ chạy thoát.

Kim giây dài nhỏ chỉ đến thời khắc cuối cùng, Burlando định thời gian đúng vào thời khắc này — hắn giơ bảo kiếm tinh linh lên, chỉ về phía trước, bảo đội kỵ binh theo hắn chậm rãi tiến bước. Dưới sự chỉ thị của hắn, nhóm kỵ binh hội tụ đi trên con đường bằng nhằm phía cao nguyên.

“Hắn làm gì vậy?”

“Nếu chúng ta cứ thẳng hướng đi như thế, đội kỵ binh khô lâu lại không xuất hiện ở phương hướng đó, vậy chẳng phải chúng ta thành một đám ngốc?” Manord nhịn không được hỏi.

“Nếu đám quái vật đó xuất hiện ở một hướng khác đồng thời xung ngược lại, trước khi chúng ta kịp quay lại cứu, người dân chạy nạn đã bị đuổi tán. Tên tiểu tử kia căn bản không biết thế nào là đánh giặc, mọi người lại tin hưởng hắn nói sao?” Một người khác nói.

“Anh cũng không tin sao?”

"Tôi chỉ vì tiền thôi." Người nọ ngẩn ra, lập tức phản bác.

Burlando đã phát mệnh lệnh bảo nhóm kỵ binh tăng tốc. Đội ngũ cuồn cuộn tạo thành âm thanh rầm rầm rầm vang động cả bờ sông. Còn hai giây, Burlando dự tính thời gian. Họ tới được vùng đất cao trước, nhóm kỵ binh mới vừa lao qua dốc thoải đã sợ ngây người.

Họ nhìn thấy một đội khoảng bốn mươi con kỵ binh khô lâu đang nhanh chóng lui về phía sau, điều này chứng minh Burlando chọn đúng hướng, đánh cho đối phương không kịp trở tay, còn chiếm được chỗ đất cao trước.

Mọi người đều phải dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn chàng trai — sao hắn đoán được?

Nhóm kỵ binh vừa xuất hiện trên vùng đất cao, kỵ binh khô lâu bên dưới bắt đầu chuyển hướng. Nhưng chỉ Burlando chỉ liếc mắt một cái lập tức vung kiếm lần thứ hai, sau đó phóng ngựa lên phía trước, chỉ một đường về phía trước cho mọi người — hắn muốn mọi người xung phong.

Nhưng đây chưa phải thời cơ xung phong, quá nóng vội! Chẳng may đám vong linh kia chuyển hướng khác với dự đoán thì sao? Lại nói, tốc độ xuất phát của chúng là bao nhiêu thì không ai biết, cứ vậy buông tay chọn một hướng chẳng phải vứt đi tiên cơ mà phải rất vất vả mới chiếm được ra ngoài!

Bọn họ nhìn nhau, thăm dò. Chỉ cần họ chiếm chặt vùng đất cao thì tiên cơ vĩnh viễn là tiên cơ.

Không chỉ các lính đánh thuê, ngay cả đội kỵ binh trị an cũng quẳng ánh mắt về phía Burlando. Người thanh niên này dẫn dắt bọn họ chiếm thời cơ trước tiên một cách thần kỳ đã để lại một sự tin tưởng trong lòng họ. Bởi vậy, giờ phút này dù thế nào họ cũng không đồng ý vứt đi ưu thế đó.

Nhưng Burlando như không hề trông thấy, vẫn dùng kiếm chỉ hướng kia, đại biểu cho một ý — các kỵ sĩ, tiến công!

Sau đó hắn kéo dây cương quay đầu ngựa lại, đi nửa vòng quanh nhóm kỵ binh của mình — xông ra ngoài trước tiên.

"Dùng lá gan của các người, đi theo tôi —"

"Nếu các người không đuổi kịp chúng, vậy ít nhất phải xua đuổi chúng xuống khỏi vùng đất cao."

Burlando hô lớn. Hành động làm gương cho các binh sĩ của hắn giống như rót sức mạnh vào lòng những người này, sức mạnh đó gọi là tin tưởng. Ở thời đại cường thịnh nhất của Erewhon, kỵ sĩ và các quý tộc giống như lá cờ trên chiến trường. Nơi họ đứng chính là ý chí vương quốc hướng tới — đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.



Nhưng qua nhiều năm tới nay, quốc gia này đã không còn nhìn thấy loại không khí này nữa. Dường như nó chỉ có thể thầm nhớ lại vinh quang sáng chói của mình lúc chiều tà, nhưng mà đến bây giờ, những ký ức đó cũng đã tan ra, dần mất đi.

Vậy mà vào giờ phút này, một bóng dáng nho nhỏ trên cao nguyên bên ngoài Riedenburg giống như một tia sáng lóe lên trong đêm, đâm thẳng về phía trước, giống như muốn vạch ra tấm màn tới thời đại mới.

Charr nhìn chăm chú vào bóng lưng của ngài lãnh chúa, đôi mắt sáng lên, đưa tay lên miệng huýt một tiếng sáo dài, thúc ngựa chiến dưới hông xông lên, chạy bay theo sau.

Hai người hai ngựa, cùng lao như bay.

Manord rút phắt đoản đao như đánh máu gà, tức giận nhìn cái người vừa lao lên phía trước, người ngựa hòa làm một, động tác khéo léo trôi chảy, lập tức ông ta gọi cái gã gầy ốm kia tới: "Ngươi nói hắn không biết cưỡi ngựa?"

"Ban đầu quả thật cậu ta không biết."

"Vậy ngươi nhất định bị hắn chơi đểu rồi, ha ha."

"Cút con mẹ ngươi đi!" Một người khác căm giận mắng.

Kỵ binh ào ào vung vũ khí và rống lên, sau đó như một dòng nước lũ tràn xuống. Khoảnh khắc đó, ngay cả kỵ binh trị an nhát gan nhất cũng cảm thấy máu nóng sôi trào — trong dòng nước xiết cuồn cuộn, lực lượng cá nhân hòa nhập vào một tập thể khổng lồ, dường như làm cho người ta sinh ra cảm giác không gì làm không được, không gì không phá nổi.

Ngựa chiến tung vó, bọn họ tin tưởng bản thân chắc chắn giành được thắng lợi.

*********

Thiếu nữ bất tri bất giác lại nâng tách trà bằng gốm trắng lên, chẳng qua là trà đã lạnh. Nàng cầm bằng cả hai tay, nghe tới xuất thần. Khi Orvail kể đến lúc kỵ sĩ bắt đầu xung phong, đôi mắt màu xám bạc của nàng tỏa ra một ánh sáng thần dị.

Sau một lúc lâu, nàng mới kinh ngạc hỏi một câu: "Hắn bắt đầu xung phong?"

Sau đó dường như lại đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nàng tự hỏi tự đáp: "Thật tốt, giống như lại trở về thời đại vinh quang sáng rọi nhất của chúng ta. Kỵ sĩ Erewhon cầm kèn tung bay lá cờ đuôi én, các tùy tùng dựng thẳng lá cờ. Khi kèn thổi lên, kỵ sĩ thẳng tiến không lui, chiến trường là một biển cờ xí với những hình thêu văn chương Corcovado màu vàng kim, văn chương Goran – Elson, văn chương Alric. Vương quốc chỉ đâu thắng đó, không gì cản nổi —"

Orvail ho khan một tiếng. Ông ta biết trong lòng công chúa có hùng tâm tráng chí mà thành viên vương thất bình thường không theo kịp. Ông ta thở dài một hơi, nếu nàng mà là nam nhi thì tốt bao nhiêu. So với người con trưởng bảo thủ và đứa con út yếu đuối của Obergu VII, vị công chúa này càng giống một đời anh chủ.

Đáng tiếc, tạo hóa trêu người.

Thiếu nữ cũng nhận ra bản thân vừa thất lễ, chẳng qua nàng rất tự nhiên gạt chuyện này đi, hỏi: "Sau đó thì sao, họ có thắng lợi không?"

Orvail nói: "Đương nhiên, xin nghe lão thần kể tiếp."

Công chúa gật gật đầu.

*********

Trong mắt các lính đánh thuê, chàng trai kia luôn chỉ kiếm về phía trước, chỉ về phía con đường đi tới kỳ tích. Họ bắt đầu phát động xung phong, tăng tốc, cuồn cuộn xông tới — đám kỵ binh khô lâu liều mạng chuyển hướng, sau đó khởi động, nhưng tuyến đường của chúng giống như hoàn toàn nằm trong dự đoán của Burlando.

Hơn ba mươi kỵ binh như một cây búa tạ nghênh diện đánh vào trận hình yếu ớt của lũ xương khô. Burlando vung tay lên, một kiếm gió quét hình bán nguyệt hất bay bốn binh lính khô lâu trên lưng ngựa — luồng gió nén ép đánh vào xương sườn mỏng manh của chúng, tiếng gãy vang lên, sau đó là cột sống, cuối cùng cả nửa người trên bay lên — ngã xuống đất.

Rắc rắc rắc, mặt bên đội kỵ binh khô lâu xuất hiện một lỗ hổng lớn.

Burlando nổi giận gầm lên một tiếng, lại xông tới. Binh lính khô lâu ngăn cản hắn bị hắn đánh văng cả người lẫn kiếm, sau đó cả khô lâu và con ngựa dưới chân chúng húc sầm vào một kỵ binh khô lâu khác. Các lính đánh thuê lão luyện ở hai cánh Burlando lao lên theo, xé toạc lỗ hổng, đâm xuyên vào giữa đội kỵ binh khô lâu thám báo — con Lich Master phụ trách chỉ huy chỉ kịp đọc ra âm tiết phép thuật thứ hai đã bị Burlando một kiếm bêu đầu. Nó ngã xuống khỏi ngựa khô lâu, trong khoảnh khắc đã hóa thành một ngọn lửa màu trắng.

Burlando dẫn bầy kỵ binh đánh xuyên qua, chỉ một kỵ binh trị an bị thủng một lỗ trên tay. Hắn dẫn mọi người đồng loạt quay đầu ngựa, trong giây lát đó hắn như hợp làm một với thời gian làm đoàn trưởng tiến công trong trò chơi — hắn giơ lên kiếm, mỗi kỵ binh khô lâu bị chém xuống lại bốc lên vô số đốm sáng màu vàng kim — chúng bay lên không trung, sau đó lao thẳng tới Burlando.



531 điểm kinh nghiệm, lính khô lâu là binh chủng cấp thấp nhất của Madala, nhưng kỵ binh khô lâu so với Lich cấp thấp thì còn nhiều kinh nghiệm hơn. Bởi vì chẳng những lực lượng của chúng xuất chúng hơn, mà những con ngựa chiến nhanh nhẹn nhất cũng rất khó đuổi theo những bộ xương thuần túy này.

Sau khi mất Lich chỉ huy, đám xương thiếu trí thông minh bắt đầu làm việc theo bản năng. Bản năng của chúng chính là phá hoại. Chúng tập hợp, chuẩn bị khởi xướng xung phong.

Thế nhưng Burlando dễ dàng chỉ huy các lính đánh thuê vòng qua chúng, sau đó quay lại chiếm cao nguyên, hai bên gặp mặt một lần nữa. Kết quả là một kỵ binh trị an khác bị trúng một kiếm vào đùi, Burlando lại thu vào 131 điểm kinh nghiệm, sau đó tiểu đội kỵ binh khô lâu toàn diệt.

Burlando lệnh cho nhóm kỵ binh của mình dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ. Sau đó hắn dẫn người cùng với Charr đi thu dọn chiến trường. Nhìn thấy xương xẩu rải rác và những con ngựa xương khô mất đi chủ nhân đang ngã trên đất, mọi người gần như không thể tin vào hai mắt mình.

Bọn họ thắng rồi, vẻn vẹn chỉ có hai người bị thương.

Nhưng họ lại không biết, sự hiểu biết của Burlando đối với chiến thuật kỵ binh khô lâu Madala sợ rằng còn sâu sắc hơn cả con Lich chỉ huy kỵ binh khô lâu tác chiến kia. Chàng trai ngồi trên lưng ngựa kia một mình nhìn chăm chú vào màn sương mù mênh mông phía đông, mím môi: Madala giống như thiên địch của hắn, hắn chưa từng chiến thắng trong trò chơi, nhưng nay đã khác.

Kỵ binh khô lâu chẳng có gì đáng giá, Burlando chỉ kiểm tra thoáng một chút, sau đó bảo Uriel thu kiếm của lũ khô lâu lại. Kiếm u minh đen của Madala cũng được coi là loại tương đối xuất sắc trong bảng xếp hạng kiếm — dù sao không phải thợ rèn của chủng tộc nào cũng có cơ hội dùng lửa linh hồn tôi luyện thép cứng như thợ rèn vong linh.

Sau đó hắn chỉ phía xa, nói với Reto và Manord: "Nghe âm thanh."

Ánh mắt Manord và Reto ở phía sau nhìn Burlando đã hoàn toàn khác. Trong chiến đấu trước đó, chẳng những hắn đã chứng minh tài chỉ huy của mình, mà kiếm thuật xuất thần nhập hóa và thực lực đáng sợ đã chấn động sâu sắc mỗi cá nhân ở đây.

Khô lâu có gan giao kiếm với hắn, không con nào không đứt đôi thân thể xương cốt rồi văng ra, thậm chí ngay cả kiếm u minh đen bằng thép cứng linh hồn của Madala cũng bị bảo kiếm tinh linh đập cho cong oằn gãy đứt.

Hơn thế nữa, còn một niềm tin tưởng trên người chàng trai này — chỉ cần xung phong cùng hắn là thấy. Có lẽ đó là cảm giác máu nóng sôi trào mà mỗi cá nhân đều mê luyến.

Manord và Reto ngẩn ra, lập tức cẩn thận lắng nghe, họ lập tức nghe thấy âm thanh ào ào không dứt.

"Quân đội khô lâu, không, biển khô lâu."

Ngoài dự đoán của Burlando, người đầu tiên nói lại là Reto, hơn nữa còn phán đoán phương hướng khá chính xác. Hắn quay đầu lại, cẩn thận nhìn người được gọi là ông chủ quán rượu này, thoạt nhìn thân phận của đối phương không đơn giả như vẻ ngoài. Hắn đã sớm hoài nghi những lính đánh thuê có lai lịch, có thực lực như thế chỉ sợ không chỉ là hạng người bán mạng vì chiến tranh thông thường mà thôi.

Sắc mặt Manord cũng thay đổi, số lượng khô lâu trong sương mù kia sợ là quá nghìn vạn. Ông ta quay đầu nhìn Burlando, chàng trai này làm sao mà biết được? Nếu hắn không biết, vậy thì khi hắn phán đoán thời cơ tiến công vào đội thám báo kỵ binh vong linh kia cũng thật là tốt quá.

Quả thực có thể nói là vừa đúng.

Nếu đội kỵ binh thám báo vong linh kia không bị trừ, chỉ sợ lúc này bọn họ đã lâm vào bị động khôn cùng, trừ khi vứt bỏ người dân chạy nạn để chạy thoát thân. Nhưng có lẽ là Burlando hay Freya đều sẽ không đồng ý.

"Phải lên kìm chế một chút sao?" Sắc mặt Reto trầm xuống, hỏi.

"Không cần, không có kỵ binh kìm chế thì chúng không đuổi kịp chúng ta." Burlando xua tay.

"Về chuyện này thì hai người biết là được, không cần nói ra. Tôi hiểu rất rõ ý đồ chiến thuật của Madala, mà các người đã đi theo tôi, tôi có lòng tin mang theo các người ra ngoài —"

"Có điều, chiến đấu là không thể tránh khỏi. Mỗi cá nhân chúng ta đều có khả năng chết ở đây. Các trận chiến sẽ rất thảm khốc, không phải trận đánh nhỏ bé như vừa rồi nữa, tốt nhất các người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"Chuẩn bị tâm lý?" Manord cười hắc hắc. "Chúng ta là lính đánh thuê, chàng trai. Nhắc tới chuyện này, chúng ta có khi còn mạnh hơn cậu. Ta báo cho cậu một chuyện, Reto đây từng trải qua trận huyết chiến ở thung lũng Benork."

Lão binh Cuộc chiến tháng 11? Burlando liếc nhìn Reto một cái, cười cười, thu kiếm về vỏ, không trả lời.

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng phía đông. Ánh trăng càng lúc càng mờ nhạt, bình minh đã sắp tới — chí ít trước khi tia nắng ban mai dâng lên, một đêm này họ sẽ không cần phải gặp u hồn.

Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Gươm Hổ Phách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook