Chương 29: Khôi Phục Dã Tính
Thần Đồng
10/04/2020
Tam Vĩ Thú đánh tới, mở ra cái miệng máu, đủ nuốt một người trưởng thành vào. Hai cái răng nanh dài hai thước, trắng như tuyết, mang theo ánh
sáng lạnh lẽo.
Sở Phong lui lại. Nếu tốc độ của hắn không nhanh, Tam Vĩ Thú sẽ một phát nuốt sạch hắn.
Bò....ò....
Từ xa, con nghé vàng gầm nhẹ, thúc giục Sở Phong tấn công, không cần sợ hãi.
“Ai sợ ai chứ, liều thôi.” Sở Phong bằng bất cứ giá nào. Hắn rống lớn như dã thú, khiến cho cây rừng phải rung động.
Trước đây, hắn tránh né mấy lần, đã nhìn ra được sức mạnh của Tam Vĩ Thú, không mạnh hơn hắn bao nhiêu, nhưng cái miệng máu với răng nanh sắc bén, thật sự đủ dọa người.
Bây giờ, hắn đã đến đây, vậy còn sợ cái gì?
Hắn triển khai thức thứ nhất của Đại Lực Ngưu Ma Quyền, nắm đấm nhất thời được bao quanh một luồng sức mạnh thần bí. Hắn gầm lên giận dữ, đánh về phía trước.
Ở sau lưng của hắn hiện lên một con mãng ngưu, cơ thể màu đen, ô quang lưu động, mang theo khí tức Hồng Hoang, thể trạng cường tráng, con ngươi trợn trừng, cặp sừng to lớn chỉ thẳng trời cao, giống như từ thái cổ mà đến.
“Ưm....bò...ò....”
Một tiếng trâu rống, núi rừng xao động, lá cây rơi lả tả, bay múa đầy trời.
Tam Vĩ Thú chấn kinh, lông trắng trên người nó dựng đứng cả lên. Nó cong người, sẵn sàng đón quân địch, muốn đánh ra một kích sắc bén.
Đùng!
Một quyền kia của Sở Phong bay đến. Quyền ấn nở rộ, con mãng ngưu màu đen sau lưng hắn ngẩng đầu, vươn cặp sừng thật lớn, ô quang màu đen lưu động chạy về phía trước.
Tam Vĩ Thú há cái miệng máu của mình, móng vuốt đánh về phía trước, toàn lực ứng phó.
Ầm một tiếng, mặt đất run rẩy, sau đó kịch liệt lay động. Tuy hình thể một người một thú có sự chênh lệch, nhưng thực lực không phải dựa vào cơ thể lớn nhỏ mà quyết định.
Grao....
Tam Vĩ Thú đau đớn rống lên. Nó đã bị thương, lảo đảo rút lui, sau đó ngã sấp xuống.
Va chạm với con mãng ngưu, nó đã bị văng đi.
Sau khi ô quang tan hết, một quyền của Sở Phong đánh gãy móng vuốt lớn của Tam Vĩ Thú, chặt đứt một cái răng nanh dài hai thước, máu tươi chảy xuôi.
Thức thứ nhất của Ngưu Ma Quyền, cũng là chung cực thành hình, mãng ngưu hiện lên, sức mạnh khôn cùng, còn lớn hơn cả Tam Vĩ Thú.
Trên mặt đất máu chảy đầm đìa, còn có một khúc răng nanh bị gãy, sáng như lưỡi đao.
Miệng Tam Vĩ Thú đầy máu, lăn lông lốc trên mặt đất, sau đó xoay người đứng lên. Lúc này, biểu hiện của nó đã thay đổi, không còn kiêu ngạo, mất đi thái độ cuồng bá.
“Lợi hại như vậy sao? Có thể đánh gục cự thú.” Sở Phong lẩm bẩm, cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, cảm giác giống như đang nằm mơ.
Hắn không phải sinh ra ở Đại Hoang, làm sao trải qua được mấy chuyện vật lộn đổ máu chứ. Vừa rồi động một chút đã đối mặt với một đống răng lớn, kết quả này đánh thật sâu vào thực tại của hắn.
“Quyền ấn mà ta luyện có thể đánh tảng đá thành bột phấn, tất nhiên sẽ không cần sợ mày nữa. Nào, quái vật, đến giúp ta luyện quyền nào.” Sở Phong kêu.
Trải qua cảm giác khẩn trương ban đầu, thậm chí e ngại, bây giờ hắn đã dần ổn định xuống, chậm rãi thích ứng với dã tính phóng thích bên trong ngọn núi Hồng Hoang này.
Hung quang lóe ra trong mắt Tam Vĩ Thú. Nó cong thân mình lại, cất giấu lợi trảo, nhe cái răng nanh trắng như tuyết. Đây không phải là nó sợ, mà là nó đang tích lũy sức mạnh.
Loại mãnh thú này có một phần huyết thống của bạch hổ, thuộc một loại hổ khổng lồ, trời sinh tính hung tàn. Dưới tình hình chung, rất ít khi nào cúi đầu chịu thua. Cùng người chém giết, không chết không ngừng.
“Nào, luyện quyền thôi.”
Sở Phong không sợ, chủ động phóng ra, huy động quyền ấn vọt lên.
Ầm ầm ầm...
Bên trong khu rừng, tiếng vang dày đặc. Sở Phong không ngừng ra quyền, chiến đấu kịch liệt với Tam Vĩ Thú. Hắn thi triển Đại Lực Ngưu Ma Quyền từ thức thứ nhất đến thức thứ tám.
Trong thực chiến, hắn càng lúc càng thành thạo, dần dần thả lỏng.
Nếu hạ sát, con Tam Vĩ Thú đã bị hắn giết chết từ lâu, nhưng vì ma luyện quyền ấn, hắn vẫn có chút giữ lại.
Ầm.
Đuôi của Tam Vĩ Thú quét đến, kết quả bị một quyền của Sở Phong chủ động nghênh kích, một khúc đuôi lớn rớt xuống, máu văng tung tóe.
Hắn cau mày, rút lui về phía sau.
Mặc dù thực lực bất phàm, nhưng hắn vẫn không thích ứng với cảnh tượng huyết tinh như thế này. Thân là người hiện đại, hắn không quá phù hợp với giết chóc.
Nhưng hung tính của Tam Vĩ Thú đã nổi lên, không quản hắn có lưu tình hay không, tiếng rống rung trời, kịch liệt vồ đến. Móng vuốt lớn, còn có cái miệng máu khổng lồ lập tức đến trước mắt.
Ánh mắt Sở Phong phát ra hàn quang. Hắn mạo hiểm né qua, móng vuốt sắc bén xẹt qua mặt của hắn, thiếu chút nữa là để một đường trên mặt hắn rồi.
Hắn rít lên một tiếng, dã tính phát ra ngoài, nhảy dựng lên, mãnh lực oanh sát.
Ầm ầm ầm.
Cuối cùng, ba quyền liên tiếp, Sở Phong đánh gãy cự trảo của Tam Vĩ Thú, đánh đầu của nó rách tả tơi, ngay ngực còn có một lỗ thủng lớn đầm đìa máu.
Cuộc chiến đã xong, con cự thú cao sáu thước ầm ầm ngã xuống, máu tươi văng lên.
Lúc này, Sở Phong cũng không tránh né. Cho dù máu thú nóng ran đang ở trên người, hắn vẫn cứ bình tĩnh, trong lòng trống rỗng, giống như đang chịu một lễ rửa tội nào đó.
Không phải nghi thức rửa tội dữ tợn, hung tàn hay huyết tinh, mà là một loại bản năng sinh tồn đang mở ra, dần dần thăng hoa.
Sở Phong cảm nhận được người dân thời Viễn Cổ qua lại, đứng trên đại địa Hồng Hoang, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, cần đấu với trời, cần chém giết với hung cầm quái thú, tắm rửa thần huyết chỉ vì mục đích muốn sống.
Thật lâu sau, hắn mới lấy lại tinh thần.
Con nghé vàng đến bên cạnh, bảo hắn tranh thủ thời gian kéo con cự thú này đi.
Sở Phong biết, nơi này không thể ở lâu, mùi máu quá nặng, rất dễ kéo mãnh thú khác đến. Hắn kéo con Tam Vĩ Thú, dọc theo đường cũ rất nhanh chạy đi.
Dù vậy, ven đường bọn họ cũng vẫn bị săn giết.
Mùi máu tươi đã dẫn đến đủ loại kẻ săn mồi. Bên trong khu rừng nguyên thủy, từng cặp mắt khủng bố mở to, nhìn sang bên này, sau đó điên cuồng truy kích.
Một đường chiến đấu.
Cũng may, ở đây cũng được xem là bên ngoài, không phải thâm sơn cùng cốc, không gặp phải những thứ tồn tại đặc biệt khủng bố.
Cho đến khi bọn họ rời đi, nguy hiểm mới phát sinh. Một bàn tay đen sì từ trên trời giáng xuống, to khoảng ba gian phòng, mạnh mẽ đánh xuống.
Ầm một tiếng. Toàn bộ khu rừng đều run rẩy kịch liệt, giống như động đất.
Đồng thời, con Tam Vĩ Thú mà Sở Phong đang kéo, hơn phân nửa cơ thể bị chụp trúng, hóa thành bùn nhão, máu văng tung tóe, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Bò...ò...
Con nghé vàng vung móng, vọt thẳng ra bên ngoài.
Trong tay Sở Phong vẫn còn nửa thân người con Tam Vĩ Thú, cả người hắn dính đầy máu, cũng nhanh chóng quay cuồng vọt ra bên ngoài.
Cũng may, vừa rồi khoảng cách chỉ cách bên ngoài núi có mấy mét, bọn họ đã nguy hiểm tránh được bàn tay to màu đen kia.
Quay đầu lại, Sở Phong dựng đứng cả lông tơ. Đó là một con quái vật như thế nào?
Nó giống như một ngọn núi, đặc biệt khổng lồ, có dạng hình người, toàn thân đen thui, lông tóc dài đến năm sáu thước, ngay cả bàn tay to màu đen kia cũng không ngoại lệ, lông đen khiếp người.
Vừa rồi nó nhào đến, bàn tay đen đập xuống, thiếu chút nữa đã đánh nát Sở Phong và con nghé vàng.
Sở Phong lui lại. Nếu tốc độ của hắn không nhanh, Tam Vĩ Thú sẽ một phát nuốt sạch hắn.
Bò....ò....
Từ xa, con nghé vàng gầm nhẹ, thúc giục Sở Phong tấn công, không cần sợ hãi.
“Ai sợ ai chứ, liều thôi.” Sở Phong bằng bất cứ giá nào. Hắn rống lớn như dã thú, khiến cho cây rừng phải rung động.
Trước đây, hắn tránh né mấy lần, đã nhìn ra được sức mạnh của Tam Vĩ Thú, không mạnh hơn hắn bao nhiêu, nhưng cái miệng máu với răng nanh sắc bén, thật sự đủ dọa người.
Bây giờ, hắn đã đến đây, vậy còn sợ cái gì?
Hắn triển khai thức thứ nhất của Đại Lực Ngưu Ma Quyền, nắm đấm nhất thời được bao quanh một luồng sức mạnh thần bí. Hắn gầm lên giận dữ, đánh về phía trước.
Ở sau lưng của hắn hiện lên một con mãng ngưu, cơ thể màu đen, ô quang lưu động, mang theo khí tức Hồng Hoang, thể trạng cường tráng, con ngươi trợn trừng, cặp sừng to lớn chỉ thẳng trời cao, giống như từ thái cổ mà đến.
“Ưm....bò...ò....”
Một tiếng trâu rống, núi rừng xao động, lá cây rơi lả tả, bay múa đầy trời.
Tam Vĩ Thú chấn kinh, lông trắng trên người nó dựng đứng cả lên. Nó cong người, sẵn sàng đón quân địch, muốn đánh ra một kích sắc bén.
Đùng!
Một quyền kia của Sở Phong bay đến. Quyền ấn nở rộ, con mãng ngưu màu đen sau lưng hắn ngẩng đầu, vươn cặp sừng thật lớn, ô quang màu đen lưu động chạy về phía trước.
Tam Vĩ Thú há cái miệng máu của mình, móng vuốt đánh về phía trước, toàn lực ứng phó.
Ầm một tiếng, mặt đất run rẩy, sau đó kịch liệt lay động. Tuy hình thể một người một thú có sự chênh lệch, nhưng thực lực không phải dựa vào cơ thể lớn nhỏ mà quyết định.
Grao....
Tam Vĩ Thú đau đớn rống lên. Nó đã bị thương, lảo đảo rút lui, sau đó ngã sấp xuống.
Va chạm với con mãng ngưu, nó đã bị văng đi.
Sau khi ô quang tan hết, một quyền của Sở Phong đánh gãy móng vuốt lớn của Tam Vĩ Thú, chặt đứt một cái răng nanh dài hai thước, máu tươi chảy xuôi.
Thức thứ nhất của Ngưu Ma Quyền, cũng là chung cực thành hình, mãng ngưu hiện lên, sức mạnh khôn cùng, còn lớn hơn cả Tam Vĩ Thú.
Trên mặt đất máu chảy đầm đìa, còn có một khúc răng nanh bị gãy, sáng như lưỡi đao.
Miệng Tam Vĩ Thú đầy máu, lăn lông lốc trên mặt đất, sau đó xoay người đứng lên. Lúc này, biểu hiện của nó đã thay đổi, không còn kiêu ngạo, mất đi thái độ cuồng bá.
“Lợi hại như vậy sao? Có thể đánh gục cự thú.” Sở Phong lẩm bẩm, cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, cảm giác giống như đang nằm mơ.
Hắn không phải sinh ra ở Đại Hoang, làm sao trải qua được mấy chuyện vật lộn đổ máu chứ. Vừa rồi động một chút đã đối mặt với một đống răng lớn, kết quả này đánh thật sâu vào thực tại của hắn.
“Quyền ấn mà ta luyện có thể đánh tảng đá thành bột phấn, tất nhiên sẽ không cần sợ mày nữa. Nào, quái vật, đến giúp ta luyện quyền nào.” Sở Phong kêu.
Trải qua cảm giác khẩn trương ban đầu, thậm chí e ngại, bây giờ hắn đã dần ổn định xuống, chậm rãi thích ứng với dã tính phóng thích bên trong ngọn núi Hồng Hoang này.
Hung quang lóe ra trong mắt Tam Vĩ Thú. Nó cong thân mình lại, cất giấu lợi trảo, nhe cái răng nanh trắng như tuyết. Đây không phải là nó sợ, mà là nó đang tích lũy sức mạnh.
Loại mãnh thú này có một phần huyết thống của bạch hổ, thuộc một loại hổ khổng lồ, trời sinh tính hung tàn. Dưới tình hình chung, rất ít khi nào cúi đầu chịu thua. Cùng người chém giết, không chết không ngừng.
“Nào, luyện quyền thôi.”
Sở Phong không sợ, chủ động phóng ra, huy động quyền ấn vọt lên.
Ầm ầm ầm...
Bên trong khu rừng, tiếng vang dày đặc. Sở Phong không ngừng ra quyền, chiến đấu kịch liệt với Tam Vĩ Thú. Hắn thi triển Đại Lực Ngưu Ma Quyền từ thức thứ nhất đến thức thứ tám.
Trong thực chiến, hắn càng lúc càng thành thạo, dần dần thả lỏng.
Nếu hạ sát, con Tam Vĩ Thú đã bị hắn giết chết từ lâu, nhưng vì ma luyện quyền ấn, hắn vẫn có chút giữ lại.
Ầm.
Đuôi của Tam Vĩ Thú quét đến, kết quả bị một quyền của Sở Phong chủ động nghênh kích, một khúc đuôi lớn rớt xuống, máu văng tung tóe.
Hắn cau mày, rút lui về phía sau.
Mặc dù thực lực bất phàm, nhưng hắn vẫn không thích ứng với cảnh tượng huyết tinh như thế này. Thân là người hiện đại, hắn không quá phù hợp với giết chóc.
Nhưng hung tính của Tam Vĩ Thú đã nổi lên, không quản hắn có lưu tình hay không, tiếng rống rung trời, kịch liệt vồ đến. Móng vuốt lớn, còn có cái miệng máu khổng lồ lập tức đến trước mắt.
Ánh mắt Sở Phong phát ra hàn quang. Hắn mạo hiểm né qua, móng vuốt sắc bén xẹt qua mặt của hắn, thiếu chút nữa là để một đường trên mặt hắn rồi.
Hắn rít lên một tiếng, dã tính phát ra ngoài, nhảy dựng lên, mãnh lực oanh sát.
Ầm ầm ầm.
Cuối cùng, ba quyền liên tiếp, Sở Phong đánh gãy cự trảo của Tam Vĩ Thú, đánh đầu của nó rách tả tơi, ngay ngực còn có một lỗ thủng lớn đầm đìa máu.
Cuộc chiến đã xong, con cự thú cao sáu thước ầm ầm ngã xuống, máu tươi văng lên.
Lúc này, Sở Phong cũng không tránh né. Cho dù máu thú nóng ran đang ở trên người, hắn vẫn cứ bình tĩnh, trong lòng trống rỗng, giống như đang chịu một lễ rửa tội nào đó.
Không phải nghi thức rửa tội dữ tợn, hung tàn hay huyết tinh, mà là một loại bản năng sinh tồn đang mở ra, dần dần thăng hoa.
Sở Phong cảm nhận được người dân thời Viễn Cổ qua lại, đứng trên đại địa Hồng Hoang, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, cần đấu với trời, cần chém giết với hung cầm quái thú, tắm rửa thần huyết chỉ vì mục đích muốn sống.
Thật lâu sau, hắn mới lấy lại tinh thần.
Con nghé vàng đến bên cạnh, bảo hắn tranh thủ thời gian kéo con cự thú này đi.
Sở Phong biết, nơi này không thể ở lâu, mùi máu quá nặng, rất dễ kéo mãnh thú khác đến. Hắn kéo con Tam Vĩ Thú, dọc theo đường cũ rất nhanh chạy đi.
Dù vậy, ven đường bọn họ cũng vẫn bị săn giết.
Mùi máu tươi đã dẫn đến đủ loại kẻ săn mồi. Bên trong khu rừng nguyên thủy, từng cặp mắt khủng bố mở to, nhìn sang bên này, sau đó điên cuồng truy kích.
Một đường chiến đấu.
Cũng may, ở đây cũng được xem là bên ngoài, không phải thâm sơn cùng cốc, không gặp phải những thứ tồn tại đặc biệt khủng bố.
Cho đến khi bọn họ rời đi, nguy hiểm mới phát sinh. Một bàn tay đen sì từ trên trời giáng xuống, to khoảng ba gian phòng, mạnh mẽ đánh xuống.
Ầm một tiếng. Toàn bộ khu rừng đều run rẩy kịch liệt, giống như động đất.
Đồng thời, con Tam Vĩ Thú mà Sở Phong đang kéo, hơn phân nửa cơ thể bị chụp trúng, hóa thành bùn nhão, máu văng tung tóe, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Bò...ò...
Con nghé vàng vung móng, vọt thẳng ra bên ngoài.
Trong tay Sở Phong vẫn còn nửa thân người con Tam Vĩ Thú, cả người hắn dính đầy máu, cũng nhanh chóng quay cuồng vọt ra bên ngoài.
Cũng may, vừa rồi khoảng cách chỉ cách bên ngoài núi có mấy mét, bọn họ đã nguy hiểm tránh được bàn tay to màu đen kia.
Quay đầu lại, Sở Phong dựng đứng cả lông tơ. Đó là một con quái vật như thế nào?
Nó giống như một ngọn núi, đặc biệt khổng lồ, có dạng hình người, toàn thân đen thui, lông tóc dài đến năm sáu thước, ngay cả bàn tay to màu đen kia cũng không ngoại lệ, lông đen khiếp người.
Vừa rồi nó nhào đến, bàn tay đen đập xuống, thiếu chút nữa đã đánh nát Sở Phong và con nghé vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.