Chương 28: Rèn Luyện Trong Núi
Thần Đồng
10/04/2020
Dị nhân có thực lực, chỉ cần đến kịp, hơn phân nửa đều sẽ đến.
Dị nhân thường lui tới, có lẽ sẽ ở chỗ này nhất chiến thành danh, hoặc có thể như lưu tinh trên không trung, xẹt qua một lát rồi biến mất sau dãy núi.
Mặc kệ nói như thế nào, núi Thái Hành sắp có gió nổi mây phun rồi.
“Lâm Nặc Y vì vậy mà đến sao?” Sở Phong cau mày. Về sau, khu vực này nhất định sẽ phong ba không ngừng, trong núi vô cùng nguy hiểm.
Hắn biết, Sinh Vật Thiên Thần là một con quái vật lớn, hiện tại lại có được Thiên Thần Cánh Bạc. Theo lời đồn đại, dưới một kích đôi cánh màu bạc của y, dị nhân các lộ đến khiêu chiến không khỏi đại bại, không một ai có thể kháng cự.
Huyện thành, tại một nơi nào đó.
Anh Dạ trầm mặt lại, hai mắt dài nhỏ hiện ra tử quang lưu động. Hắn ta bị cấp trên chất vấn, vì sao tin tức bảo khố núi Thái Hành lại bị tiết lộ ra ngoài nhanh như vậy.
Sắc mặt Chúc Thanh Ngư cũng không được đẹp cho lắm, vẻ tươi cười thường thấy đã biến mất. Cô là một trong hai người dẫn đội, vì thế cũng bị chất vấn.
Có thể nói, Sinh Vật Thiên Thần đã chú ý núi Thái Hành từ rất sớm, cũng đã phái người tìm kiếm trong núi. Bọn họ là người đầu tiên phát hiện kỳ thụ kia.
Ai có thể nghĩ, tin tức lại bị tiết lộ ra ngoài.
Kết quả, sóng gió nổi lên, khắp nơi đều biết. Kế tiếp nhất định sẽ có rất nhiều dị nhân đuổi đến. Khi quả chín tới, nhất định sẽ không thiếu tranh đấu.
Cấp trên tức giận là đúng.
Tả Tuấn cúi đầu, nhìn chằm chằm điện thoại. Y cực kỳ hận người kia. Chỉ cần màn hình sáng lên, y sẽ bắt máy, sau đó mắng to.
“Tả Tuấn, cậu ngây ra đó làm gì?” Anh Dạ quát. Bình thường, hắn ta rất bình thản, nhưng lúc này rõ ràng đang nổi giận: “Cậu bị người ta đánh bị thương, có thể do cậu mất trí nhớ tiết lộ tin tức hay không?”
Tả Tuấn ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trắng bệch, lắc đầu thật nhanh. Chuyện này có chết cũng không thừa nhận, bằng không sẽ không có kết cục tốt.
“Tuyệt đối không thể nào. Làm sao tôi có thể là loại người nhu nhược như vậy chứ? Tôi đã phải chiến đấu rất kịch liệt, đánh đến nỗi mất luôn cả trí nhớ.” Tả Tuấn kích động, đứng lên rít gào, lớn tiếng biện giải.
“Chúng tôi cũng không có khả năng để lộ tin tức. Có thể do hai đội ngũ còn lại tiết lộ hay không?” Một dị nhân nói.
Tuy rằng các đội ngũ đều trực thuộc Sinh Vật Thiên Thần, nhưng quan hệ cũng có sự cạnh tranh. Hai đội ngũ kia cũng biết chuyện kỳ thụ.
“Cũng có thể là thế lực khác, ví dụ như Bồ Đề Cơ Nhân. Hai ngày qua, bọn họ cũng đã xuất hiện ở núi Thái Hành.” Chúc Thanh Ngư nói.
Bồ Đề Cơ Nhân chủ yếu kinh doanh y dược, luôn dẫn đầu trong ngành, địa vị hàng đầu giống như Sinh Vật Thiên Thần.
Từ lúc bọn họ cất bước đến giờ, sắc thái có chút thần bí. Nghe đồn khi mới thành lập, bọn họ mời được rất nhiều chuyên gia có tiếng trong ngành y dược, thậm chí một vài lão tăng trên trăm tuổi.
Bọn họ dựa vào các dụng cụ kiểm tra tiên tiến để tiến hành kiểm tra cho các lão tăng.
Về sau, Bồ Đề Cơ Nhân phát triển lớn mạnh, ngày càng nổi tiếng thời đại hậu văn minh, trở thành một tập đoàn tài chính siêu cấp.
“Núi Thái Hành đã bị chiếm ta chiếm cứ, bọn họ còn lẫn vào.” Một dị nhân bất mãn.
“Có lẽ bọn họ cảm nhận được chúng ta sắp chiếm tiên cơ, vì thế mới quấy cho nước đục lên.” Chúc Thanh Ngư nói.
Một số dị nhân cau mày. Bồ Đề Cơ Nhân không hề dễ đối phó. Bọn họ tuyệt không thiếu cao thủ, ví dụ như Kim Cương, có được địa vị ngang với Thiên Thần Cánh Bạc.
“Mấy chuyện này cứ để cấp trên đau đầu đi. Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện trước mắt là được.” Anh Dạ dần dần bình tĩnh lại.
Bọn họ đều biết, không bao lâu nữa, ngọn núi này sẽ phát sinh tranh đấu, không biết sẽ có bao nhiêu dị nhân xuất hiện.
Thị trấn Thanh Dương, trong viện Sở gia.
Tiếng gió vù vù, sấm rền nổ vang. Sở Phong đang luyện quyền, giơ tay nhấc chân đều khác hơn so với trước kia. Trên nắm đấm bao trùm một luồng sức mạnh thần bí.
Khi hắn huy động quyền, kéo theo cánh hoa và lá bay đầy trời.
Cuối cùng, hắn quát nhẹ một tiếng, miệng phun ra luồng khí trắng, vòng quanh viện tử một lần rồi bay trở về cơ thể của hắn.
Thức thứ tám của Ngưu Ma Quyền, hắn đã luyện thành.
Tốc độ tiến triển như vậy, ngay cả ánh mắt con nghé vàng cũng trở nên là lạ.
Nhưng ngày kế tiếp, hắn khổ luyện hai ngày cũng không luyện thành thức thứ chín. Thức cuối cùng này hơi đặc biệt, có sự tương đồng so với thức thứ nhất.
Hắn ngừng lại, nghỉ ngơi một chút, sau đó vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn.
Nhưng phòng ướp lạnh đã trống không, không còn gì có thể ăn. Tủ lạnh thì còn một miếng thịt bò, nhưng nếu để cho con nghé vàng nhìn thấy, phỏng chừng sẽ liều mạng với hắn.
“Không được, phải ra ngoài một phen thôi.” Sở Phong đưa ra quyết định.
Hiện tại, các cửa hàng lớn đều bị mua sạch, không còn có thịt gì có thể mua.
Trong nhà vẫn còn một ít thức ăn, nhưng hắn đang luyện quyền, tiêu hao rất lớn, ngày nào cũng cảm thấy thức ăn không đủ dùng, cần rất nhiều thịt.
“Nghé vàng, vào núi thôi.” Sở Phong gọi.
Nếu muốn lên núi, nhất định phải mang theo nghé vàng. Con nghé này đã từng xông ra từ một ngọn núi Hồng Hoang thần bí.
Con nghé vàng cười lạnh, vô cùng lười biếng, hoàn toàn chẳng muốn nhúc nhích.
“Sườn lợn rán không có, gà tây cũng ăn sạch rồi. Sau này, mày cũng chỉ có thể ăn cỏ xanh mà thôi, tự mình xử lý đi.” Sở Phong uy hiếp.
Con nghé vàng nghe xong, từ giường lớn lăn xuống. Vừa nghe không có thịt ăn, nó không thể chịu được. Nó hoàn toàn không phải là một động vật ăn cỏ.
Cuối cùng, dưới yêu cầu của Sở Phong, nó xuất phát cùng một lúc.
Núi Thái Hành kéo dài không dứt, vô cùng bao la, hùng vĩ.
Khu vực này, núi lớn liên miên, thế núi chập chùng. Sau khi xuyên qua rừng cây ăn quả, đi khoảng chừng hai mươi mấy dặm là có thể vào núi.
Trong núi vẫn còn rất nhiều động vật hoang dã, chẳng qua không được phép vào săn mà thôi.
Lợn rừng, báo gấm, khỉ, hươu, chồn các loại đều không ít. Đương nhiên, còn có đàn sói mà mọi người không muốn nhìn thấy nhất.
Với tốc độ của Sở Phong và con nghé vàng, không bao lâu sau đã đến ngọn núi lớn.
Dọc trên đường đi, Sở Phong quan sát rất cẩn thận. Hắn luôn xem xét có loại trái cây nào kỳ lạ hay không. Dù sao cũng có một số dấu vết có người đến.
Đáng tiếc không có thu hoạch gì.
“Khoan đã, mày muốn đi đâu. Bên kia rất nguy hiểm.” Sở Phong đột nhiên dừng lại.
Con nghé vàng chạy đằng trước, hướng đến một ngọn núi nguy nga. Ở đó có sương mù lượn lờ, tiếng thú kêu dọa người, ngẫu nhiên có hung cầm dài mấy chục thước xoay quanh.
Con nghé vàng dừng lại, quay sang nhìn Sở Phong, ý bảo muốn đi đến đó.
“Đó là hiểm địa, ác thú nhiều lắm.” Sở Phong biến sắc.
Nên biết rằng, đó không phải là núi Thái Hành theo nghĩa bình thường, mà là núi Hồng Hoang do dị biến thiên địa tạo ra.
Thế núi rất bàng bạc. Chỉ một ngọn thôi cũng đủ bằng từ mấy chục đến trăm ngọn núi cộng lại. Nó cao hơn mười nghìn thước, xuyên thủng tầng mây.
Trên ngọn núi, cổ thụ che trời, dây leo thô to, vượn hú hổ gầm, cảnh tượng vô cùng nguyên thủy.
Đứng cách rất xa, nhưng Sở Phong vẫn có thể cảm nhận được sát khí phả vào mặt, phô thiên cái địa, thập phần khủng bố.
“Thực chiến!” Nghé vàng viết hai chữ trên mặt đất, vô cùng trịnh trọng. Đây là nguyên nhân mà nghé vàng dẫn hắn đến đây, vạch trần khuyết điểm của hắn.Sắc mặt Sở Phong khẽ biến. Hắn hơi do dự. Trước khi đến đây, hắn không nghĩ đến sẽ tiếp cận đám hung cầm quái thú này.
Sau khi núi Thái Hành phát sinh dị biến, địa vực này xuất hiện hơn một nghìn ngọn núi thần bí. Đây chỉ là một ngọn trong số đó mà thôi.
“Bò... bò...” Con nghé vàng thúc giục.
“Được, tao nghe lời mày.” Sở Phong cắn răng. Hắn biết con nghé vàng sẽ không hại hắn. Hơn nữa, lời nó nói rất có lý. Nếu hắn học Ngưu Ma Quyền, còn cái gì cần cố kỵ nữa?
Có lẽ Ngưu Ma Quyền là được sinh ra trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy.
Rốt cuộc, khi đến gần ngọn núi, hắn cảm nhận được ngọn núi thật sự khổng lồ, giống như bước vào một vùng cao nguyên, rộng lớn vô cùng.
Thực vật ở đây rất rậm rạp, sinh vật nguyên thủy vô cùng phong phú.
“Chúng nó không ra được, tao có thể vào sao?” Sở Phong hỏi.
Con nghé vàng nói cho hắn biết, đúng là như vậy.
“Vậy tao còn có thể ra được không?” Sở Phong hoài nghi.
Con nghé vàng gật đầu, bảo hắn không cần lo lắng, chỉ cần không bị dã thú giết, có thể theo đường cũ mà đi ra.
Sở Phong phát mộng, cũng không biết là đạo lý gì, nhưng con nghé vàng hiển nhiên không muốn nói quá nhiều với hắn.
Tuy vẫn còn cách một khoảng cách, nhưng hắn đã nhìn thấy một số hung thú chưa bao giờ nghe thấy. Có một con quái vật giống như hùng sư, lưng mọc gai xương thật dài, cao đến mười thước đang xuyên qua khu rừng.
Sở Phong nuốt một ngụm nước miếng, hơi căng thẳng. Con mãnh thú lớn như vậy, hắn có thể là đối thủ sao?
Con nghé vàng trừng mắt với hắn. Sau khi tiến vào khu rừng, không nhất định phải liều mạng. Nhiệm vụ hàng đầu chính là sống sót, trước cam đoan có thể còn sống, sau đó lựa chọn đối thủ thích hợp để săn giết.
Cuối cùng, Sở Phong bước vào vùng núi Hồng Hoang.
Cổ mộc nhiều lắm, che khuất cả bầu trời.
Có một số dây leo to bằng cái vạc nước, vắt ngang giữa khu rừng.
Ngưu ma cảnh cáo hắn, bảo hắn dùng các thức của Ngưu Ma Quyền để hành tẩu, cơ thể căng ra, phong bế hơi thở của bản thân.
Sở Phong nghe theo, rất nhanh đi theo con nghé vàng.
Oành.
Quả nhiên khu rừng cực kỳ nguy hiểm, từ xa cỏ cây lay động, một con mãnh thú to bằng gian phòng chạy đến, giống như báo săn, nhưng trên đầu lại có sừng, bịch một tiếng dừng lại ở vị trí trước đó của bọn họ.
Từ đằng xa, Sở Phong núp sau bụi cỏ nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng đằng trước, không khỏi hít một hơi lạnh.
Hắn phát hiện, thứ mà hắn cần học còn rất nhiều. Trên ngọn núi Hồng Hoang này, đích thật là nơi rèn luyện con người. Nếu có thể còn sống đi ra thì mới tính là xuất sư.
Cho đến bây giờ, Sở Phong tuyệt không bài xích, toàn thân đầu nhập, chính thức rèn luyện bản thân.
Bởi vì, không còn bao lâu nữa, núi Thái Hành sẽ phong vân hội tụ, rất nhiều dị nhân tập trung, nhất định sẽ có đại chiến.
Hiện tại, hắn tiến vào ngọn núi Hồng Hoang, mặc dù đang mạo hiểm nhưng cũng là cách giúp bản thân lột xác, thích ứng với các loại nguy cơ, so với việc tăng quyền pháp đơn thuần còn quan trọng hơn nhiều.
Khi đi ngang qua khu rừng, đột nhiên một con nhện to bằng nắm đấm kéo sợi tơ rơi xuống, thiếu chút nữa đụng phải mặt Sở Phong.
Bịch.
Hắn không chút nghĩ ngợi, một quyền đánh ra, thịt văng tứ tung.
Hắn rất nhanh nhìn nắm đấm của mình, sợ bị trúng độc.
Con nghé vàng lắc đầu, ý bảo không cần lo lắng. Ngưu Ma Quyền không yếu như vậy đâu.
Dọc theo đường đi, Sở Phong nhìn thấy rất nhiều quái vật. Lần nguy hiểm nhất chính là hắn suýt chút nữa bị một con hung cầm dài hai mươi mấy thước tấn công.
Con hung cầm kia toàn thân đỏ chét, mang theo lửa cháy truy kích hắn. Khi đánh vào vách núi, ngay cả đá cũng phải nóng chảy.
Nơi này rất nguy hiểm.
Sở Phong cũng không liều mạng, một đường tiến vào, sau đó biến mất không thấy.
Khi đi ngang một khu vực yên tĩnh, Sở Phong cảm nhận được một sự bất an mãnh liệt. Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, hắn biết, nơi này hơn phân nửa có mãnh thú khó lường.
Ở đây rất có thể là sào huyệt của nó, những sinh vật khác không dám đến gần.
Bởi vì nơi này rất yên tĩnh.
Nhưng con nghé vàng lại muốn hắn tiến về phía trước.
Sau đó không lâu, lông tơ Sở Phong dựng thẳng hết lên. Hắn nhìn thấy một con hổ trắng như tuyết, ngay cả vằn cũng không có, có thể nhảy vọt đến sáu thước, móng vuốt sắc bén, lóe ra hàn quang.
“Nó không phải hổ.”
Bởi vì nó có đến ba cái đuôi. Mỗi cái đều sáng bóng trong suốt, nhẹ nhàng đong đưa, ngay cả nham thạch cũng bị quất nát.
Con nghé vàng lại viết chữ xuống đất, nói cho Sở Phong biết, hôm nay nó muốn ăn con hổ này.
Sở Phong mở to hai mắt. Đây là một con mãnh thú rất lớn, chẳng lẽ hắn phải săn giết nó?
Chính là nó.
Con nghé vàng xác định, trịnh trọng gật đầu, nói cho hắn biết cách săn giết, từ đó luyện quyền.
Phía trước khá trống trải, không có cỏ cây, mặt đất khô cứng, trên vách núi đá còn có hang động, hiển nhiên là sào huyệt của con quái vật này.
Phía sau, con quái vật dài đến năm sáu thước này nhướng mắt, quay lại nhìn, cảm nhận được người lạ xâm nhập.
Rống! Nó rống to một tiếng, đất núi rung chuyển. Con quái vật hóa thành một luồng bạch quang, trong nháy mắt chồm tới, thật sự quá nhanh, đồng thời còn mang theo một luồng gió tanh.
“Luyện quyền.” Sở Phong cắn răng, quát to một tiếng rồi nghênh tiếp.
Sở Phong kêu to, phóng về phía trước.
Trong suốt quá trình, adrenaline tuyến thận của hắn tăng vọt, kích thích tim đập nhanh, nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, tốc độ huyết dịch lưu động không ngừng tăng lên.
Là một người hiện đại, có mấy khi nhìn thấy những thứ này. Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với cự thú, cơ thể vì thích ứng với bầu không khí nguy hiểm mà nhanh chóng điều tiết.
Grao....
Con mãnh thú cao sáu thước giống như bạch hổ nhào vào trước mắt, mở ra móng vuốt sắc bén chẳng khác nào liêm đao sáng như tuyết, trực tiếp nện xuống.
Sở Phong né qua. Trước khi còn chưa biết được thực lực thật sự của con cự thú, hắn không dám liều mạng. Hắn nhảy lên, sượt qua móng vuốt, bật mình nhảy về phía trước.
Bịch!
Thú trảo rơi trúng đất, đốm lửa văng khắp nơi. Ở đó có một mảnh núi đá, trực tiếp bị cắt mấy vạch rất sâu, có thể tưởng tượng được móng vuốt của nó sắc bén đến cỡ nào, lực đạo mạnh bao nhiêu.
Nếu là người bình thường, bị móng vuốt lớn như vậy quẹt trúng, nhất định sẽ bị cắt thành hai đoạn từ thắt lưng, không còn đường sống.
Ông!
Không khí nổ tung. Ba cái đuôi thô to quét ngang, sức mạnh cường hãn vô cùng. Sau khi cái đuôi cự thú xoay tròn, nó kéo lên thẳng tắp, giống như một thiết côn.
Sở Phong lại tránh né, răng rắc một tiếng, đại thụ to một tấc bên cạnh cứ như vậy mà bị đánh gãy, ầm ầm ngã xuống mặt đất, lá rụng bay tán loạn.
Ánh mắt Sở Phong nhìn chăm chú. Là người hiện đại, hắn chưa từng nhìn thấy quái vật nào đáng sợ như thế.
Mặc dù hiện tại thiên địa đang thay đổi, đủ loại dị tượng xảy ra, nhưng hắn vẫn chưa tự mình trải qua những chuyện trước mắt, chân chính đối mặt với một con cự thú hung mãnh.
Con mãnh thú này có tên là Tam Vĩ Thú, là một loại hổ được cải biến, có ba cái đuôi, hình thể khổng lồ, bình thường đều cao sáu bảy thước.
Hổ lớn có năng lực gì, nó cũng có. Ba cái đuôi cứng rắn như sắt, có thể dễ dàng bổ đôi vách núi, quét đứt cơ thể đối thủ.
Grao....!
Tiếng thú rống rung trời, đất rừng đều loạn chiến.
Dị nhân thường lui tới, có lẽ sẽ ở chỗ này nhất chiến thành danh, hoặc có thể như lưu tinh trên không trung, xẹt qua một lát rồi biến mất sau dãy núi.
Mặc kệ nói như thế nào, núi Thái Hành sắp có gió nổi mây phun rồi.
“Lâm Nặc Y vì vậy mà đến sao?” Sở Phong cau mày. Về sau, khu vực này nhất định sẽ phong ba không ngừng, trong núi vô cùng nguy hiểm.
Hắn biết, Sinh Vật Thiên Thần là một con quái vật lớn, hiện tại lại có được Thiên Thần Cánh Bạc. Theo lời đồn đại, dưới một kích đôi cánh màu bạc của y, dị nhân các lộ đến khiêu chiến không khỏi đại bại, không một ai có thể kháng cự.
Huyện thành, tại một nơi nào đó.
Anh Dạ trầm mặt lại, hai mắt dài nhỏ hiện ra tử quang lưu động. Hắn ta bị cấp trên chất vấn, vì sao tin tức bảo khố núi Thái Hành lại bị tiết lộ ra ngoài nhanh như vậy.
Sắc mặt Chúc Thanh Ngư cũng không được đẹp cho lắm, vẻ tươi cười thường thấy đã biến mất. Cô là một trong hai người dẫn đội, vì thế cũng bị chất vấn.
Có thể nói, Sinh Vật Thiên Thần đã chú ý núi Thái Hành từ rất sớm, cũng đã phái người tìm kiếm trong núi. Bọn họ là người đầu tiên phát hiện kỳ thụ kia.
Ai có thể nghĩ, tin tức lại bị tiết lộ ra ngoài.
Kết quả, sóng gió nổi lên, khắp nơi đều biết. Kế tiếp nhất định sẽ có rất nhiều dị nhân đuổi đến. Khi quả chín tới, nhất định sẽ không thiếu tranh đấu.
Cấp trên tức giận là đúng.
Tả Tuấn cúi đầu, nhìn chằm chằm điện thoại. Y cực kỳ hận người kia. Chỉ cần màn hình sáng lên, y sẽ bắt máy, sau đó mắng to.
“Tả Tuấn, cậu ngây ra đó làm gì?” Anh Dạ quát. Bình thường, hắn ta rất bình thản, nhưng lúc này rõ ràng đang nổi giận: “Cậu bị người ta đánh bị thương, có thể do cậu mất trí nhớ tiết lộ tin tức hay không?”
Tả Tuấn ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trắng bệch, lắc đầu thật nhanh. Chuyện này có chết cũng không thừa nhận, bằng không sẽ không có kết cục tốt.
“Tuyệt đối không thể nào. Làm sao tôi có thể là loại người nhu nhược như vậy chứ? Tôi đã phải chiến đấu rất kịch liệt, đánh đến nỗi mất luôn cả trí nhớ.” Tả Tuấn kích động, đứng lên rít gào, lớn tiếng biện giải.
“Chúng tôi cũng không có khả năng để lộ tin tức. Có thể do hai đội ngũ còn lại tiết lộ hay không?” Một dị nhân nói.
Tuy rằng các đội ngũ đều trực thuộc Sinh Vật Thiên Thần, nhưng quan hệ cũng có sự cạnh tranh. Hai đội ngũ kia cũng biết chuyện kỳ thụ.
“Cũng có thể là thế lực khác, ví dụ như Bồ Đề Cơ Nhân. Hai ngày qua, bọn họ cũng đã xuất hiện ở núi Thái Hành.” Chúc Thanh Ngư nói.
Bồ Đề Cơ Nhân chủ yếu kinh doanh y dược, luôn dẫn đầu trong ngành, địa vị hàng đầu giống như Sinh Vật Thiên Thần.
Từ lúc bọn họ cất bước đến giờ, sắc thái có chút thần bí. Nghe đồn khi mới thành lập, bọn họ mời được rất nhiều chuyên gia có tiếng trong ngành y dược, thậm chí một vài lão tăng trên trăm tuổi.
Bọn họ dựa vào các dụng cụ kiểm tra tiên tiến để tiến hành kiểm tra cho các lão tăng.
Về sau, Bồ Đề Cơ Nhân phát triển lớn mạnh, ngày càng nổi tiếng thời đại hậu văn minh, trở thành một tập đoàn tài chính siêu cấp.
“Núi Thái Hành đã bị chiếm ta chiếm cứ, bọn họ còn lẫn vào.” Một dị nhân bất mãn.
“Có lẽ bọn họ cảm nhận được chúng ta sắp chiếm tiên cơ, vì thế mới quấy cho nước đục lên.” Chúc Thanh Ngư nói.
Một số dị nhân cau mày. Bồ Đề Cơ Nhân không hề dễ đối phó. Bọn họ tuyệt không thiếu cao thủ, ví dụ như Kim Cương, có được địa vị ngang với Thiên Thần Cánh Bạc.
“Mấy chuyện này cứ để cấp trên đau đầu đi. Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện trước mắt là được.” Anh Dạ dần dần bình tĩnh lại.
Bọn họ đều biết, không bao lâu nữa, ngọn núi này sẽ phát sinh tranh đấu, không biết sẽ có bao nhiêu dị nhân xuất hiện.
Thị trấn Thanh Dương, trong viện Sở gia.
Tiếng gió vù vù, sấm rền nổ vang. Sở Phong đang luyện quyền, giơ tay nhấc chân đều khác hơn so với trước kia. Trên nắm đấm bao trùm một luồng sức mạnh thần bí.
Khi hắn huy động quyền, kéo theo cánh hoa và lá bay đầy trời.
Cuối cùng, hắn quát nhẹ một tiếng, miệng phun ra luồng khí trắng, vòng quanh viện tử một lần rồi bay trở về cơ thể của hắn.
Thức thứ tám của Ngưu Ma Quyền, hắn đã luyện thành.
Tốc độ tiến triển như vậy, ngay cả ánh mắt con nghé vàng cũng trở nên là lạ.
Nhưng ngày kế tiếp, hắn khổ luyện hai ngày cũng không luyện thành thức thứ chín. Thức cuối cùng này hơi đặc biệt, có sự tương đồng so với thức thứ nhất.
Hắn ngừng lại, nghỉ ngơi một chút, sau đó vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn.
Nhưng phòng ướp lạnh đã trống không, không còn gì có thể ăn. Tủ lạnh thì còn một miếng thịt bò, nhưng nếu để cho con nghé vàng nhìn thấy, phỏng chừng sẽ liều mạng với hắn.
“Không được, phải ra ngoài một phen thôi.” Sở Phong đưa ra quyết định.
Hiện tại, các cửa hàng lớn đều bị mua sạch, không còn có thịt gì có thể mua.
Trong nhà vẫn còn một ít thức ăn, nhưng hắn đang luyện quyền, tiêu hao rất lớn, ngày nào cũng cảm thấy thức ăn không đủ dùng, cần rất nhiều thịt.
“Nghé vàng, vào núi thôi.” Sở Phong gọi.
Nếu muốn lên núi, nhất định phải mang theo nghé vàng. Con nghé này đã từng xông ra từ một ngọn núi Hồng Hoang thần bí.
Con nghé vàng cười lạnh, vô cùng lười biếng, hoàn toàn chẳng muốn nhúc nhích.
“Sườn lợn rán không có, gà tây cũng ăn sạch rồi. Sau này, mày cũng chỉ có thể ăn cỏ xanh mà thôi, tự mình xử lý đi.” Sở Phong uy hiếp.
Con nghé vàng nghe xong, từ giường lớn lăn xuống. Vừa nghe không có thịt ăn, nó không thể chịu được. Nó hoàn toàn không phải là một động vật ăn cỏ.
Cuối cùng, dưới yêu cầu của Sở Phong, nó xuất phát cùng một lúc.
Núi Thái Hành kéo dài không dứt, vô cùng bao la, hùng vĩ.
Khu vực này, núi lớn liên miên, thế núi chập chùng. Sau khi xuyên qua rừng cây ăn quả, đi khoảng chừng hai mươi mấy dặm là có thể vào núi.
Trong núi vẫn còn rất nhiều động vật hoang dã, chẳng qua không được phép vào săn mà thôi.
Lợn rừng, báo gấm, khỉ, hươu, chồn các loại đều không ít. Đương nhiên, còn có đàn sói mà mọi người không muốn nhìn thấy nhất.
Với tốc độ của Sở Phong và con nghé vàng, không bao lâu sau đã đến ngọn núi lớn.
Dọc trên đường đi, Sở Phong quan sát rất cẩn thận. Hắn luôn xem xét có loại trái cây nào kỳ lạ hay không. Dù sao cũng có một số dấu vết có người đến.
Đáng tiếc không có thu hoạch gì.
“Khoan đã, mày muốn đi đâu. Bên kia rất nguy hiểm.” Sở Phong đột nhiên dừng lại.
Con nghé vàng chạy đằng trước, hướng đến một ngọn núi nguy nga. Ở đó có sương mù lượn lờ, tiếng thú kêu dọa người, ngẫu nhiên có hung cầm dài mấy chục thước xoay quanh.
Con nghé vàng dừng lại, quay sang nhìn Sở Phong, ý bảo muốn đi đến đó.
“Đó là hiểm địa, ác thú nhiều lắm.” Sở Phong biến sắc.
Nên biết rằng, đó không phải là núi Thái Hành theo nghĩa bình thường, mà là núi Hồng Hoang do dị biến thiên địa tạo ra.
Thế núi rất bàng bạc. Chỉ một ngọn thôi cũng đủ bằng từ mấy chục đến trăm ngọn núi cộng lại. Nó cao hơn mười nghìn thước, xuyên thủng tầng mây.
Trên ngọn núi, cổ thụ che trời, dây leo thô to, vượn hú hổ gầm, cảnh tượng vô cùng nguyên thủy.
Đứng cách rất xa, nhưng Sở Phong vẫn có thể cảm nhận được sát khí phả vào mặt, phô thiên cái địa, thập phần khủng bố.
“Thực chiến!” Nghé vàng viết hai chữ trên mặt đất, vô cùng trịnh trọng. Đây là nguyên nhân mà nghé vàng dẫn hắn đến đây, vạch trần khuyết điểm của hắn.Sắc mặt Sở Phong khẽ biến. Hắn hơi do dự. Trước khi đến đây, hắn không nghĩ đến sẽ tiếp cận đám hung cầm quái thú này.
Sau khi núi Thái Hành phát sinh dị biến, địa vực này xuất hiện hơn một nghìn ngọn núi thần bí. Đây chỉ là một ngọn trong số đó mà thôi.
“Bò... bò...” Con nghé vàng thúc giục.
“Được, tao nghe lời mày.” Sở Phong cắn răng. Hắn biết con nghé vàng sẽ không hại hắn. Hơn nữa, lời nó nói rất có lý. Nếu hắn học Ngưu Ma Quyền, còn cái gì cần cố kỵ nữa?
Có lẽ Ngưu Ma Quyền là được sinh ra trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy.
Rốt cuộc, khi đến gần ngọn núi, hắn cảm nhận được ngọn núi thật sự khổng lồ, giống như bước vào một vùng cao nguyên, rộng lớn vô cùng.
Thực vật ở đây rất rậm rạp, sinh vật nguyên thủy vô cùng phong phú.
“Chúng nó không ra được, tao có thể vào sao?” Sở Phong hỏi.
Con nghé vàng nói cho hắn biết, đúng là như vậy.
“Vậy tao còn có thể ra được không?” Sở Phong hoài nghi.
Con nghé vàng gật đầu, bảo hắn không cần lo lắng, chỉ cần không bị dã thú giết, có thể theo đường cũ mà đi ra.
Sở Phong phát mộng, cũng không biết là đạo lý gì, nhưng con nghé vàng hiển nhiên không muốn nói quá nhiều với hắn.
Tuy vẫn còn cách một khoảng cách, nhưng hắn đã nhìn thấy một số hung thú chưa bao giờ nghe thấy. Có một con quái vật giống như hùng sư, lưng mọc gai xương thật dài, cao đến mười thước đang xuyên qua khu rừng.
Sở Phong nuốt một ngụm nước miếng, hơi căng thẳng. Con mãnh thú lớn như vậy, hắn có thể là đối thủ sao?
Con nghé vàng trừng mắt với hắn. Sau khi tiến vào khu rừng, không nhất định phải liều mạng. Nhiệm vụ hàng đầu chính là sống sót, trước cam đoan có thể còn sống, sau đó lựa chọn đối thủ thích hợp để săn giết.
Cuối cùng, Sở Phong bước vào vùng núi Hồng Hoang.
Cổ mộc nhiều lắm, che khuất cả bầu trời.
Có một số dây leo to bằng cái vạc nước, vắt ngang giữa khu rừng.
Ngưu ma cảnh cáo hắn, bảo hắn dùng các thức của Ngưu Ma Quyền để hành tẩu, cơ thể căng ra, phong bế hơi thở của bản thân.
Sở Phong nghe theo, rất nhanh đi theo con nghé vàng.
Oành.
Quả nhiên khu rừng cực kỳ nguy hiểm, từ xa cỏ cây lay động, một con mãnh thú to bằng gian phòng chạy đến, giống như báo săn, nhưng trên đầu lại có sừng, bịch một tiếng dừng lại ở vị trí trước đó của bọn họ.
Từ đằng xa, Sở Phong núp sau bụi cỏ nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng đằng trước, không khỏi hít một hơi lạnh.
Hắn phát hiện, thứ mà hắn cần học còn rất nhiều. Trên ngọn núi Hồng Hoang này, đích thật là nơi rèn luyện con người. Nếu có thể còn sống đi ra thì mới tính là xuất sư.
Cho đến bây giờ, Sở Phong tuyệt không bài xích, toàn thân đầu nhập, chính thức rèn luyện bản thân.
Bởi vì, không còn bao lâu nữa, núi Thái Hành sẽ phong vân hội tụ, rất nhiều dị nhân tập trung, nhất định sẽ có đại chiến.
Hiện tại, hắn tiến vào ngọn núi Hồng Hoang, mặc dù đang mạo hiểm nhưng cũng là cách giúp bản thân lột xác, thích ứng với các loại nguy cơ, so với việc tăng quyền pháp đơn thuần còn quan trọng hơn nhiều.
Khi đi ngang qua khu rừng, đột nhiên một con nhện to bằng nắm đấm kéo sợi tơ rơi xuống, thiếu chút nữa đụng phải mặt Sở Phong.
Bịch.
Hắn không chút nghĩ ngợi, một quyền đánh ra, thịt văng tứ tung.
Hắn rất nhanh nhìn nắm đấm của mình, sợ bị trúng độc.
Con nghé vàng lắc đầu, ý bảo không cần lo lắng. Ngưu Ma Quyền không yếu như vậy đâu.
Dọc theo đường đi, Sở Phong nhìn thấy rất nhiều quái vật. Lần nguy hiểm nhất chính là hắn suýt chút nữa bị một con hung cầm dài hai mươi mấy thước tấn công.
Con hung cầm kia toàn thân đỏ chét, mang theo lửa cháy truy kích hắn. Khi đánh vào vách núi, ngay cả đá cũng phải nóng chảy.
Nơi này rất nguy hiểm.
Sở Phong cũng không liều mạng, một đường tiến vào, sau đó biến mất không thấy.
Khi đi ngang một khu vực yên tĩnh, Sở Phong cảm nhận được một sự bất an mãnh liệt. Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, hắn biết, nơi này hơn phân nửa có mãnh thú khó lường.
Ở đây rất có thể là sào huyệt của nó, những sinh vật khác không dám đến gần.
Bởi vì nơi này rất yên tĩnh.
Nhưng con nghé vàng lại muốn hắn tiến về phía trước.
Sau đó không lâu, lông tơ Sở Phong dựng thẳng hết lên. Hắn nhìn thấy một con hổ trắng như tuyết, ngay cả vằn cũng không có, có thể nhảy vọt đến sáu thước, móng vuốt sắc bén, lóe ra hàn quang.
“Nó không phải hổ.”
Bởi vì nó có đến ba cái đuôi. Mỗi cái đều sáng bóng trong suốt, nhẹ nhàng đong đưa, ngay cả nham thạch cũng bị quất nát.
Con nghé vàng lại viết chữ xuống đất, nói cho Sở Phong biết, hôm nay nó muốn ăn con hổ này.
Sở Phong mở to hai mắt. Đây là một con mãnh thú rất lớn, chẳng lẽ hắn phải săn giết nó?
Chính là nó.
Con nghé vàng xác định, trịnh trọng gật đầu, nói cho hắn biết cách săn giết, từ đó luyện quyền.
Phía trước khá trống trải, không có cỏ cây, mặt đất khô cứng, trên vách núi đá còn có hang động, hiển nhiên là sào huyệt của con quái vật này.
Phía sau, con quái vật dài đến năm sáu thước này nhướng mắt, quay lại nhìn, cảm nhận được người lạ xâm nhập.
Rống! Nó rống to một tiếng, đất núi rung chuyển. Con quái vật hóa thành một luồng bạch quang, trong nháy mắt chồm tới, thật sự quá nhanh, đồng thời còn mang theo một luồng gió tanh.
“Luyện quyền.” Sở Phong cắn răng, quát to một tiếng rồi nghênh tiếp.
Sở Phong kêu to, phóng về phía trước.
Trong suốt quá trình, adrenaline tuyến thận của hắn tăng vọt, kích thích tim đập nhanh, nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, tốc độ huyết dịch lưu động không ngừng tăng lên.
Là một người hiện đại, có mấy khi nhìn thấy những thứ này. Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với cự thú, cơ thể vì thích ứng với bầu không khí nguy hiểm mà nhanh chóng điều tiết.
Grao....
Con mãnh thú cao sáu thước giống như bạch hổ nhào vào trước mắt, mở ra móng vuốt sắc bén chẳng khác nào liêm đao sáng như tuyết, trực tiếp nện xuống.
Sở Phong né qua. Trước khi còn chưa biết được thực lực thật sự của con cự thú, hắn không dám liều mạng. Hắn nhảy lên, sượt qua móng vuốt, bật mình nhảy về phía trước.
Bịch!
Thú trảo rơi trúng đất, đốm lửa văng khắp nơi. Ở đó có một mảnh núi đá, trực tiếp bị cắt mấy vạch rất sâu, có thể tưởng tượng được móng vuốt của nó sắc bén đến cỡ nào, lực đạo mạnh bao nhiêu.
Nếu là người bình thường, bị móng vuốt lớn như vậy quẹt trúng, nhất định sẽ bị cắt thành hai đoạn từ thắt lưng, không còn đường sống.
Ông!
Không khí nổ tung. Ba cái đuôi thô to quét ngang, sức mạnh cường hãn vô cùng. Sau khi cái đuôi cự thú xoay tròn, nó kéo lên thẳng tắp, giống như một thiết côn.
Sở Phong lại tránh né, răng rắc một tiếng, đại thụ to một tấc bên cạnh cứ như vậy mà bị đánh gãy, ầm ầm ngã xuống mặt đất, lá rụng bay tán loạn.
Ánh mắt Sở Phong nhìn chăm chú. Là người hiện đại, hắn chưa từng nhìn thấy quái vật nào đáng sợ như thế.
Mặc dù hiện tại thiên địa đang thay đổi, đủ loại dị tượng xảy ra, nhưng hắn vẫn chưa tự mình trải qua những chuyện trước mắt, chân chính đối mặt với một con cự thú hung mãnh.
Con mãnh thú này có tên là Tam Vĩ Thú, là một loại hổ được cải biến, có ba cái đuôi, hình thể khổng lồ, bình thường đều cao sáu bảy thước.
Hổ lớn có năng lực gì, nó cũng có. Ba cái đuôi cứng rắn như sắt, có thể dễ dàng bổ đôi vách núi, quét đứt cơ thể đối thủ.
Grao....!
Tiếng thú rống rung trời, đất rừng đều loạn chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.