Thánh Khư

Chương 32: Người Phụ Nữ Nọ

Thần Đồng

10/04/2020

Bị người như vậy nhằm vào, mà còn phải nuốt giận vào bụng, như thế không phải tính cách của Sở Phong.

Thậm chí cả cái chết của hắn cũng bị người ta sắp đặt trước, hoặc là bị điện giật chết, hoặc là bị cháy thành than củi, cả chết mà cũng bị lăng nhục như vậy.

Nếu không phải đã luyện thành chín thức quyền pháp, kết cục của hắn sẽ rất đáng buồn.

Đầu bên kia đã bắt máy, một giọng nói phụ nữ truyền tới.

Dưới màn đêm lấp lánh ánh sao.

Sở Phong đứng trong khu rừng trái cây tĩnh lặng, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, người này căn bản không phải Lâm Nặc Y. Lúc này mọi âm thanh đều đã tắt, không khí rất im ắng, hắn nghe thấy rất rõ ràng.

Gọi nhầm số ư? Hắn cúi đầu, nhìn kỹ lại, không có nhầm, đây là số máy của Lâm Nặc Y, nhưng sao lại là giọng của người khác kia chứ?

"Tôi tìm Lâm Nặc Y." Hắn bình tĩnh nói.

"Sở Phong, cái người ở núi Thái Hành Sơn đó à?" Hiển nhiên, người phụ nữ đầu dây bên kia đã chú ý đến cái tên lưu trên điện thoại, cô ta xác định lại thân phận của hắn.

"Đúng!" Sở Phong đáp.

"Cậu ở trấn Thanh Dương, chỗ đó cũng xa xôi lắm, nhưng rất êm đềm, rời xa cái xô bồ của thành phố, là nơi khá tốt, nếu nỗ lực sẽ có được sự nghiệp cho riêng mình, nó tốt hơn thành phố Giang Ninh nhiều." Người phụ nữ kia như tùy tiện nói bâng quơ.

Sở Phong nhíu mày, người này có ý gì, bà ta là ai? Mặc dù chỉ như bâng quơ, nhưng lại ẩn chứa hàm ý trong câu nói.

Thanh Dương chỉ là một trấn nhỏ nằm ở chân núi Thái Hành Sơn. Mà Giang Ninh thì lại là thành phố lớn cực kỳ phồn hoa, được coi là hưng thịnh, là trung tâm của Giang Nam.

Đặt chung hai nơi lại với nhau, rồi như không dấu vết mà so sánh, đây là đang nhắc nhở và ám chỉ hắn hay sao?

Nhưng Sở Phong rất bình tĩnh, chỉ nói hắn có một số việc cần tìm Lâm Nặc Y.

"Nặc Y gần đây bận rộn nhiều việc lắm, Sinh Vật Thiên Thần có không ít chuyện quan trọng cần chờ cô ấy giải quyết, người nào thân chút với cô ấy đều biết cả, cho nên gần đây không ai đến quấy rầy cô ấy." Đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ kia mang giọng nói rất ôn hòa.

Sở Phong kinh ngạc, người đàn bà này đúng là quá lợi hại, nhìn như ôn hòa, nói năng tùy ý tự nhiên, nhưng phải xem coi bản thân mình suy nghĩ ra sao, bởi vì câu nào cũng có thâm ý.

Những lời lúc nãy làm bật lên địa vị của Lâm Nặc Y và cũng chỉ ra phạm vi những người có quan hệ thân thiết với cô, cách ăn nói tự nhiên, thậm chí có thể nói cẩn thận, nhưng trong đó lại ẩn hiện sự sắc bén.

Sở Phong đoán, người phụ nữ này khá thân cận với Lâm Nặc Y, cũng chính vì thế mà tiếp xúc được điện thoại của cô ấy, hắn cũng không thèm phản bác, chỉ dùng bình thản để phản ứng lại cô ta.

Sau đó, Sở Phong bèn cười cười, nói với cô ta một câu: “Đã quấy rầy”, sau đó thì cắt đứt cuộc trò chuyện.

Hắn buông điện thoại ra, quyết định qua một lúc sau sẽ gọi lại lần nữa, điện thoại của Lâm Nặc Y không có khả năng luôn nằm trong tay người phụ nữ kia.

Thế nhưng mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán của hắn, lần sau hắn vẫn không thể liên lạc với Lâm Nặc Y, mà vẫn gặp được cô ta, rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với Lâm Nặc Y chứ?

Chỉ dựa vào âm thanh thì rất khó đoán được độ tuồi, không nói rõ được là một cô nàng hai mươi mấy tuổi hay là một phu nhân lên tới ba bốn mươi.

Một giờ sau, Sở Phong lại gọi cho Lâm Nặc Y.

Đầu dây bên kia vẫn truyền đến tiếng nói lười nhác của người phụ nữ nọ, nó rất êm tai, nhưng lại xen lẫn một tia ngạo mạn, cô ta cất tiếng: "Tại sao cậu lại gọi đến nữa?"

Sở Phong bất đắc dĩ, sao cứ là cô ta kia chứ?

"Tốt nhất cậu đừng liên lạc với Nặc Y nữa, cô ấy bận rộn nhiều việc, không rảnh rỗi đâu, làm người phải biết tự mình hiểu lấy!" Lần này, cô ta nói chuyện rất trực tiếp, còn bộc lộ rõ sự ngạo mạn trong đó.

"Cô quá lo xa, tôi chỉ có vài chuyện muốn nói thẳng với cô ấy mà thôi." Sở Phong vẫn bình thản như trước.

"Có một số việc đừng nên dây dưa, không có kết quả, tôi nói vậy cậu có hiểu chưa? Cái gỉ cũng phải rõ ràng rạch ròi, sống cho thật tốt ở trấn Thanh Dương, nơi đó mới thích hợp với cậu." Giọng nói của cô ta hiện ra chút đạm bạc, hiển nhiên, cô ta đã mất hết kiên nhẫn, không nói năng uyển chuyển gì nữa.

"Xem ra, hiểu lầm đã sâu." Sở Phong ăn nói ngắn gọn, tuy bảo như thế, nhưng hắn cũng không có ý giải thích.

"Không có gì hiểu lầm cả, sau này cậu đừng đến quấy rầy Nặc Y nữa, cô ấy có cuộc sống của mình, cậu cũng có mảnh trời riêng, cậu thuộc về một thế giới giác, tự giải quyết cho tốt! Nếu cố tình bám lấy, rất có thể sẽ xuất hiện chuyện gì đó không thể đoán trước, có lẽ bây giờ cậu còn không rõ, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ biết được nhanh thôi." Giọng của cô ta trở nên lạnh buốt.



Sở Phong nghe thế thì trong lòng hơi giật mình, nhưng hắn làm như không chút để ý, nói: "Kỳ thật, cô thật sự đã nghĩ nhiều quá rồi, tôi tìm Nặc Y chỉ vì muốn nói cho cô ấy biết một việc kỳ quái mà thôi."

"Hả, chuyện gì, cậu có thể nói với ta, tôi sẽ truyền lời lại cho cô ấy." Người phụ nữ kia hình như cũng hơi bất ngờ.

"Hôm nay, một con dơi rất lớn rơi xuống ngoài sân nhà tôi, cả người nó bê bết máu me." Nói tới đây, hắn im lặng lại, vảnh tai chú ý nghe phản ứng đầu bên kia.

Quả nhiên, người phụ nữ kia hình như đã giật mình, cứ như ngồi bật dậy khỏi giường, vả lại còn lập tức im lặng đi, không còn cất lên tiếng nói nào.

Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới bình tĩnh hỏi: "Chuyện nhàm chán như vậy, chính là tin tức mà cậu muốn báo cho?"

"Tuy con dơi kia bị thương nặng, nhưng cứ luôn không có ý tốt với tôi mấy, xem ra dù nó không phải người của Sinh Vật Thiên Thần thì cũng có liên quan gì đó." Sở Phong không nhanh không chậm mà nói.

Bên kia lại câm lặng, mà khi người phụ nữa kia miệng lần nữa, giọng nói đã dịu hẳn đi, cô ta nói: "Nếu có liên quan gì đó đến Sinh Vật Thiên Thần, vậy cậu trợ giúp một chút đi, không thể để nó có chuyện gì."

Ánh mắt Sở Phong lạnh xuống, người phụ nữ này quen biết gã đàn ông có đôi cánh ác ma nọ!

"Tại sao tôi phải cứu, tuy không biết nó bị thương vì nguyên nhân gì, nhưng lại cực kỳ ác ý với tôi, cảm giác cứ như muốn giết tôi vậy." Hắn nói như vậy.

"Cậu…" Cô ta tức giận, đã đến bước này thì cô cũng không giữ được bình tĩnh. Bởi vì không thể lấy thái độ lúc nãy mà nhằm vào Sở Phong, cho nên cô ta cảm thấy phát bực lên.

"Tôi cảnh cáo cậu, nếu anh ta gặp chuyện không may thì kết cục của cậu cũng không hay đâu!" Cô ta dứt khoát uy hiếp.

Sở Phong suy nghĩ, xem ra gã đàn ông mang cánh kia cũng coi như một cao thủ, không phải loại chốt thí có thể tùy tiện vứt bỏ, gã đáng giá để cô ta mở miệng che chở.

Cẩn thận hồi tưởng, đúng là thực lực của gã đàn ông tuấn mỹ kia rất mạnh, nếu không phải hắn phát ra sóng âm Mãng Ngưu, muốn đối phó gã quả là một phiền toái.

Gã ta sải đôi cánh ác ma ngang bầu trời, miệng phun gợn sóng màu đen, không phân biệt thù hay bạn, tàn phá mọi thứ nằm trong phạm vi nhất định, đất đá cũng nứt nẻ cả lên, thực lực địa vị đúng là vượt trội."Chuyện này dính dáng gì đến tôi, số của nó là đi chầu Diêm Vương, đoán chừng gắng gượng không quá được một hai ngày." Khi Sở Phong nói những lời này thì nhìn thoáng qua hai dị nhân nằm ở xa xa.

"Sẽ có người đến đón anh ta, cậu chỉ cần giúp anh ta đơn giản xử lý vết thương, cái khác thì khỏi phải xen vào!" Cô ta lạnh lùng nói ra, sau đó thì cắt ngang cuộc gọi.

Sở Phong buông điện thoại, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh, hắn đã nhìn ra một ít manh mối, còn phải sợ bọn chúng sao?!

Hắn mang xích sắt tới trói chặt lấy hai tên dị nhân bị trọng thương, sau đó tùy tiện ném vào trong sân, không để ý tới nữa, còn hắn thì trực tiếp trở về phòng ngủ.

Đêm hôm nay thật quá yên lặng, không có ai đến.

Thẳng đến giữa trưa, Sở Phong và con nghé vàng ăn cơm xong thì có người đến cửa, người nọ trực tiếp xông vào trong sân.

"Cậu là Sở Phong đúng không, người ở đâu rồi?" Đây là một người đàn ông trung nhiên chừng ba mươi mấy tuổi, mặt mày hơi đen đúa, vóc người không cao cũng không thấp, khí thế rất mạnh, còn ánh mắt thì hùng hổ gây sự.

"Tôi là Sở Phong. À, người thì ở đây chứ đâu?” Sở Phong ra hiệu chỉ ngón tay vào một góc tường trong sân.

Gã kia nhìn vào hại tên dị nhân bị trói, thấy bọn họ máu me bê bết, rơi vào hôn mê, gã lập tức nhíu mày, sau đó bỗng quay phắt lại, khi nhìn về phía Sở Phong, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

"Cái này không trách tôi được, rõ ràng bị thương nặng thế mà còn làm như muốn giết tôi vậy, quái vật như vậy ai không sợ, tôi chỉ cố lấy dũng cảm đề trói bọn chúng lại." Sở Phong buông thỏm tay xuống, mặt thì đầy bất đắc dĩ.

"Tốt lắm, người thì ta mang đi. Về phần mi thì cứ chết trong hoả hoạn đi!" Gã trung niên đó quát lên, một đấm cuốn theo cuồng phong dộng vào huyệt thái dương của Sở Phong, đây là muốn giết chết hắn.

Mặt Sở Phong lạnh buốt, hai chân trụ vững tại chỗ không nhúc nhích, tay phải siết thành nấm đấm, trực tiếp chủ động đi lên nghênh đón, dộng thẳng vào nắm tay của đối phương.

"A......"

Gã trung niên gào lên thảm thiết, cả người bị hất tung lên, quả đấm của gã đã rách nát, mà cánh tay thì vặn vẹo biến dạng, cứ như bị một ngọn núi đập vào, toàn bộ cánh tay đã bị tổn hại.

"Mi...... Quả nhiên có quái lạ, ra tay!" Gã cả giận quát.

Ngay giây phút đó, trên các bức tường trong sân xuất hiện mấy họng súng – loại có lực sát thương trong đường kính lớn, còn có gắn ống hãm thanh, chúng cùng nhã đạn muốn bắn chết Sở Phong.

Nhưng mà, sau khi luyện thành chín thức quyền pháp, Sở Phong đã khai thông một bản năng nào đó, có thể biết trước được nguy hiểm, sau đó thực hiện né tránh, hắn lấy tốc độ nhanh chóng mặt mà nhảy ra ngoài tường.



Ầm ầm ầm......

Một đấm lại tiếp một đấm, bốn gã cầm súng đều bị đánh gãy tan xương cốt, miệng thì phun máu, cả người bị hất bay lên rồi ngã lăn hết xuống đất.

"Mi......"

Gã trung niên rung động, gã há mồm, phun ra một ánh sáng trắng nhìn như tơ nhện, nó quấn về hướng Sở Phong, trông vô cùng quỷ dị.

Sở Phong chợt lách người né ra ngoài, mà thân thể gã kia thì phồng lên, khớp xương như đang không ngừng di động, hai bên cơ thể gã nhanh chóng mọc ra những đôi chân nhện đối xứng, chúng đen thùi, nhưng lại cứng rắn, còn lóe lên ánh sáng kim loại.

Gã như một con nhện đen khổng lồ, miệng phun ra tơ, sợi tơ tung mạnh đến đây, mấy cái chân đen đúa của con nhện tạo nên vết hằn sâu trên mặt đất, khi bước trúng hòn đá, nó trực tiếp cắt nát đá tảng, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Ông!

Hư không như đang rung lên, sau khi gã xông lên, mấy chân nhện căng cứng thẳng tắp, đâm vào người của Sở Phong, cứ như mấy cây mâu cán đen vô cùng sắc bén.

Răng rắc!

Thực đáng tiếc, sau khi Sở Phong ngưng tụ ra thần hình chung cực Ngưu Ma Quyền, hắn siết lấy nắm đấm, đấm đứt đoạn mấy cái chân đen ánh kim của con nhện, lại một quyền dộng vào ngực gã, trực tiếp đục ra một lỗ máu làm người ta phát hoảng.

Gã trung niên kêu lên thảm thiết, cả người ngã lăn xuống đó, rốt cuộc không dậy nổi nữa.

Sở Phong hết sức trấn định mà nhìn bọn chúng, mấy người này tuy đều trọng thương ngã gục, nhưng vẫn bị hắn trói lại.

"Nghé vàng, ném bọn chúng vào núi Hồng Hoang đi." Sở Phong nói.

Con nghé vàng quay đi chỗ khác, hành động này có nghĩa là, tôi không đi!

"Cô gái và gã có cánh ở đằng kia, tối hôm qua chúng đào cái hố mà mày chôn, chúng biết bí mật của mày hết rồi." Sở Phong nói.

Nghe những lời này, con nghé vàng xù hết lông trên người lên, mỗi một sợi lông vàng gần như dựng thẳng đứng, nó thẹn quá thành giận, như bị người ta nhìn trộm thứ bí mật nhất của mình, nó nổi trận lôi đình.

"Đừng có liều mạng với tao, là bọn họ đào lên, không tin thì mày đi tra khảo đi, không thì sao cô gái tóc vàng kia nhìn thấy mày thì ói liên tục như thế?" Sở Phong nói.

Mặt của một con nghé cư nhiên có thể đổi màu, cứ như ứ máu vậy, nhìn hơi tím bầm. Nếu là con người thì gương mặt này khẳng định lúc xanh lúc trắng. Chuyện riêng tư bị phát hiện, nó điên tiết lên cũng phải.

Dày vò một hồi, cuối cùng, nó quyết đoán tha đám người kia đi, lập tức chạy về phía ngọn núi.

"Thật đáng sợ, cũng chỉ là khi đang giải quyết vấn đề của bản thân thì bị người ta phát hiện thôi mà, không biết nó có thẹn quá hóa giận, muốn giết người diệt khẩu không nữa?" Sở Phong lẩm bẩm.

Hắn đã nhìn ra, nghé vàng rất để ý việc này, đặc biệt không muốn để ai nhìn trộm, hắn quyết định, về sau không đề cập tới chuyện phân của nó nữa.

Những người đó bị xuyên thành một chuỗi, bị con nghé một hơi lôi đi rồi.

Lúc nó khi trở về, Sở Phong hỏi kết quả như thế nào.

Con nghé như đã khôi phục bình tĩnh, giơ một chân che mắt, miệng kêu nghé ọ nghé ọ mấy tiếng, ý là kết cục của chúng quá tàn khốc, nó cũng không nhẫn tâm nhìn nữa.

Sở Phong câm nín không thôi, rõ ràng là mày ném vào núi, còn tàn khốc cái đinh gì nữa!

Buổi chiều, Sở Phong luyện quyền xong rồi đi tắm nước nóng, sau đó đọc sách trong phòng.

Lần này, hắn sẽ không liên lạc với Lâm Nặc Y và người phụ nữ kia nữa.

Sau đó không lâu, điện thoại vang lên, là đối phương chủ động gọi tới. Hắn không bắt máy mà vẫn ngồi tại chỗ đọc sách say sưa.

Mãi một lúc sau, khi điện thoại lại vang lên lần nữa, hắn mới bắt máy nói chuyện với đối phương.

Vẫn là người phụ nữ kia, giọng cô ta hơi cao, hỏi Sở Phong có nhìn thấy có ai đến cứu gã có cánh kia hay không.

"Thấy chứ, lần này, nhìn thấy một con nhện lớn hình người từ trên trời giáng xuống, suýt nữa ngã chết trước cửa chính nhà tôi." Sở Phong bình tĩnh đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thánh Khư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook