Chương 33: Ôn Nhu Hương
Thần Đồng
10/04/2020
[1] Ôn nhu hương: Người con gái dịu dàng quyến rũ mà săn sóc
Nghe xong những lời này, người phụ nữ bên kia điện thoại bỗng im lặng, không còn âm thanh nào truyền đến nữa.
Một lát sau, cô ta bùng nổ!
"Trước cửa nhà các người có cái hố hay sao, đi người nào thì ngã người đó, cuối cùng không phải ngã tàn phế thì cũng bị thương nặng?!" Giọng cô ta cực kỳ lớn, chấn động đến mức làm ù cả hai tai người ta, cứ như thể đang trút cảm xúc nào đó ra ngoài.
Sở Phong đưa điện thoại ra xa lỗ tai, nhưng vẫn chú ý lắng nghe, cuối cùng không nhanh không chậm mà mở miệng, nói: "Đúng vậy, đúng là có một cái hố to, trước kia là hồ nước, sau này khô cạn rồi nên tôi rải mầm lên để trồng rau dưa, đương nhiên cũng có trồng một ít cây ăn quả. Nếu chịu khó nhìn kỹ, thì cái hố này nổi bật lắm."
Đầu bên kia điện thoại, tần suất nhịp thở của người phụ nữ nọ bỗng tăng nhanh, càng nghe càng lớn hơn, tựa như có thể nhìn thấy ngực của cô ta đang phập phồng kịch liệt.
Sở Phong vội vàng lấy cái máy ra xa khỏi tai lần nữa.
Quả nhiên, bên kia lại vang lên tiếng quát.
"Tôi không có hơi sức đâu mà thảo luận hồ nước hay cái hố gì với cậu, tôi mặc kệ cậu trồng rau hay cây cối gì. Cậu nghe kỹ cho tôi, những người đó không thể có việc, bằng không cậu không gánh nổi hậu quả đâu!"
Giọng cô ta hơi lạnh, mà còn quát thét lên. Cô ta biết mình đã mất bình tĩnh, nhưng cô ta lại không nhịn được, khi kề tai vào điện thoại thì giọng cũng bất giác cất cao lên.
Điều này hoàn toàn khác với cô ta của ngày thường. Mọi cao quý, ung dung, bình thản, tao nhã, lúc này đều đã rời xa, trong lòng cô ta có một ngọn lửa đang cháy lên hừng hực.
"Nhưng mà không hiểu sao bọn chúng lại bị thương nặng, té ngã vào trong cái hố, nhìn có vẻ sống cũng không nổi nữa, tôi còn cách nào chứ?" Sở Phong nói.
"Cậu tìm người chữa trị cho tôi!" Cô ta quát lên.
"Dựa vào cái gì?"
Thằng ranh nhãi nhép của núi Thái Hành Sơn mà dám ăn nói với cô ta như vậy à?
Cạch!
Cô ta lập tức cắt ngang cuộc gọi, bởi vì cô ta ý thức được tình hình như vậy không đúng, nếu một người đã mất đi bình tĩnh, người đó sẽ để lộ nhược điểm ra. Mà đây lại không phải phong cách của cô ta.
Cô ta cần bình tĩnh, cho dù đây chẳng qua là một thằng quê mùa, thấp kém lại vô dụng ở núi Thái Hành Sơn, cô ta cũng không muốn để lộ quá nhiều thứ trong lòng trước mặt hắn.
Hiển nhiên, cô ta đã quá tức giận, nhưng cô có thể khắc chế, cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình.
Cô an tĩnh lại, đã không còn kích động nữa, vơi cơn giận đi thì trong đôi mắt ấy bỗng lóe lên ánh sáng lạnh giá, cô ta đang phân tích chuyện này.
Theo những gì cô biết, bởi vì Lâm Nặc Y từng khá thân cận với Sở Phong, cho nên người của Sinh Vật Thiên Thần cũng chú ý tới Sở Phong, âm thầm mang về vài cọng tóc của hắn rồi bí mật xét nghiệm, tin tưởng rằng hắn rất khó trở thành dị nhân.
"Một thằng nhãi thấp kém, không có năng lực gì, vậy thì ai đang giúp nó kia chứ?" Cô ta tự nhủ, sau đó lại nghĩ đến Lâm Nặc Y, chẳng lẽ cô ấy đã phát hiện điều gì? Suy nghĩ này làm cô ta giật nảy.
Nhưng mà sao có thể chứ? Không khí giữa Lâm Nặc Y và Sở Phong vẫn rất bình thường, hơn nữa gần đây cô ấy căn bản không để ý tới chuyện gì khác, bởi vì đang trong thời điểm khẩn cấp nhất để chờ lột xác, cho nên sẽ không rảnh quan tâm đến hắn.
"Bồ Đề Cơ Nhân đang ngăn cản chúng ta ư?" Cô ta nhíu mày, nghĩ càng sâu xa hơn.
Trái lo phải nghĩ, cô cân nhắc đến Sở Phong, lại suy ngẫm đến nội bộ Sinh Vật Thiên Thần, sau đó lại hoài nghi đến tài phiệt siêu cấp là Bồ Đề Cơ Nhân.
Cô ta lấy điện thoại của mình ra, kéo đến danh bạ, chọn một cái tên nằm ở cuối dãy, nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn đóng lại.
Ngay khi cô ta đang phiền lòng, điện thoại của Lâm Nặc Y bỗng đỗ chuông.
Cô ta nhìn vào tên người gọi, ngay lập tức, sắc mặt hơi cứng lại, là Sở Phong gọi tới, hiện giờ cô ta cực kỳ chán ghét hắn, gần đây cái gì không suông sẽ không may mắn đều dính dáng đến người này.
"Cậu còn chuyện gì nữa?" Cô ta lạnh nhạt hỏi.
"Là cô có chuyện đó hiểu không, cái con dơi và con nhện to đùng kia đều sắp chết rồi, cô tính ném bọn chúng ở nơi này tới lúc nào?" Sở Phong hỏi.
"Tôi muốn nói chuyện với bọn họ!" Cô ta trầm giọng quát, cho dù là bây giờ, trong giọng nói của cô nàng vẫn mang theo một loại ngạo mạn và mệnh lệnh trong đó, quát bảo Sở Phong đưa điện thoại ho hai người kia.
"Đã nói sớm với cô rồi, tụi nó đều bị thương quá nặng nên ngất hết rồi, đúng là sống dai thật chứ, đến cả tôi cũng sắp bị bọn họ hù chết khiếp đây này, mau gọi người đến mang đi dùm." Sở Phong thúc giục.
Cô ta im lặng một lát, sau đó nói cho Sở Phong biết, trong vòng một hoặc hai ngày, sẽ có người đi qua đón, muốn hắn phải chăm sóc họ cho tốt, nếu không thì hắn sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.
Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, Sở Phong vui sướng đi ngủ.
Nhưng mà, người phụ nữ kia lại trằn trọc không ngủ được, cô ta cứ ôm lửa giận trong bụng, luôn cảm thấy mình đã bị cảm xúc chi phối quá mức, không thể lấy thái độ vượt trội mà xử lý chuyện này.
"Mặc kệ vấn đề nằm trên người cậu ta, hay thuộc về bất cứ ai thì nhất định cũng phải diệt trừ cậu ta!" Cô ta sinh lòng ác độc, ánh mắt âm u, làm ra quyết đoán.
Sáng sớm hôm sau, Sở Phong đón ánh bình minh mà thức dậy, cứ mỗi buổi sáng và tối, hắn đều phải tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt, bởi vì hắn biết, phương pháp này còn quan trọng hơn cả Ngưu Ma Quyền.
Có thể nhìn thấy dấu vết trên người con nghé vàng, con hàng kia dù lười nhác đến mức nào thì cũng không ngừng thực hiện phương pháp hô hấp này hằng ngày, nó chưa gián đoạn lần nào cả.
Ngay cả Đại Lực Ngưu Ma Quyền của tộc nó mà còn chưa thấy nó luyện tập chăm chỉ đến thế.
Ăn xong bữa sáng, Sở Phong kêu con nghé vàng lại mà nói: "Đi, chúng ta vào núi."
"Ụm bò!"
Con nghé vàng viết chữ lên mặt đất, hỏi hắn lại có người đến thì phải làm sao?
"Mục tiêu của bọn chúng là tao và những dị nhân mất tích, mà cả hai đều không ở đây, vậy thì làm gì được?" Sở Phong cười cười, chả lo lắng chút nào cả.
Những người đó cứ lén lén lút lút không dám công khai, muốn khử hắn mà vẫn phải sắp xếp cho ra cảnh tượng như mất mạng ngoài ý muốn, nếu hắn không có mặt ở đây thì cũng không xảy ra chuyện gì.
"Quên đi, để cho bọn chúng đỡ vất vả, thôi thì để lại miếng giấy nhắn đi."
Sở Phong lấy ra một trang giấy, rồi viết chữ thật to lên đó, sau đó dán lên cánh cửa, những người đó luôn không biết kiêng nể gì, cứ coi chỗ của hắn như nhà hoang chết chủ, chắc hẳn sẽ trực tiếp xông vào luôn.
Trên đó chỉ có một hàng chữ nhỏ, rất đơn giản: Gần đây bị hoảng sợ quá mức, lên núi rừng chơi để giải sầu.
Cuối cùng, hắn lại đánh dấu một cái, chỉ ra một lối mòn chính xác dẫn đến núi Hồng Hoang mà hắn muốn đi. Nếu có việc gấp thì có thể vào núi tìm hắn.
Nếu thật sự có người tới thì đừng ai nghĩ đến chuyện đi được![1] Ôn nhu hương: Người con gái dịu dàng quyến rũ mà săn sóc
Đây là dự tính của Sở Phong, muốn hại hắn thì phải gánh chịu hậu quả.
Đối với người phụ nữ kia, Sở Phong cực kỳ chán ghét, chờ cô ả lại phái dị nhân đến, tới một tên giữ một tên, xoá sạch thân tín, đánh gãy nanh vuốt của ả, khiến cho ả hoặc là kẻ sau lưng ả phải đau thấu ruột gan.
Nhưng mà, hắn sẽ không vì chuyện này mà đặc biệt ở lại đây, trì hoãn thời gian.
Muốn tìm hắn thì tự chủ động đưa tới cửa! Nếu hắn vào núi tập luyện quyền pháp, bọn dị nhân kia tốt nhất cũng đi theo vào núi đi thôi.
Đi nửa đường, Sở Phong nghĩ tới Chu Toàn.
"Gần đây tôi vào núi rèn luyện bản thân, cảm thấy mọi phương diện đều tăng lên rất nhanh, nơi đó tuy tràn ngập nguy hiểm, nhưng quả thật là một nơi khá tốt."
Hắn quyết định kêu Chu mập theo, mang gã cùng đi rèn luyện.
Chu Toàn là dị nhân, hơn xa người thường, nếu rèn luyện một phen trong núi Hồng Hoang thì hẳn có thể tiến hơn một bước.
"Đi, tìm tên mập kia trước đi."
Hiện tại, hắn luyện quyền thành công, thể chất tăng lên cực mạnh, có được tốc độ và sức mạnh kinh người, đi hơn trăm dặm căn bản không phải vấn đề gì.
Ngày xưa, giữa thị trấn và trấn Thanh Dương chỉ có hơn mười dặm đường, hiện tại lại tới hơn trăm dặm vả lại trên đường xuất hiện một số núi non thần bí.
"Tên mập, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, mau ra ngoài thị trấn đi, tôi dẫn cậu đi một nơi chơi vui lắm." Sở Phong nói với Chu Toàn.
Chu mập vừa nghe vậy thì ngao lên một tiếng, nhìn có vẻ cực kỳ kích động, nói: "Gần đây tôi buồn muốn chết, cậu mà tới thị trấn thì anh Béo này sẽ khao cho, dẫn cậu đi ăn uống thả ga. Sau đó, buổi tối lại đi tắm, mà còn về phố yêu tinh gì gì đó, nếu cậu cảm thấy hứng thú thì tôi nhất định liều mình hầu quân tử!"
"Tào lao cái gì đó, một lát nữa tôi dẫn cậu đến một nơi tốt, còn kích thích hơn cái chỗ cậu nói nữa, đảm bảo cậu kích động đến ruột gan lộn tùng phèo lên!" Sở Phong nói.
"Gì, còn có nơi tốt như vậy sao, sao tôi không biết? Chúng tôi rõ ràng từng tấc đất ở thị trấn này, nói thế nào cũng là tay anh chị mà." Chu Toàn hú lên quái dị, gã không tin.
"Lát nữa cậu sẽ biết, chờ rồi xem!" Sở Phong cười khì khì nói.
"Được, tôi ra ngoài thị trấn đón cậu!" Chu mập mạp cực kỳ hưng phấn.
Ngoài thị trấn.
Một chiếc xe có rèm che màu xám bạc vội vàng lao đến, Chu Toàn hấp ta hấp tấp đi ra, nhìn thấy Sở Phong thì dừng lại, mở cửa xe ra nhảy ngay ra ngoài.
"Người anh em, đã lâu không gặp, nhớ chết tôi!" Chu Toàn vô cùng nhiệt tình, vừa đi lên lập tức trao cho hắnmột cái ôm chầm.
Sở Phong hơi ngẩn người, đây là Chu mập sao?
Giờ gã đã gầy đét, không dính dáng gì đến chữ mập cả.
Đương nhiên, khiến người ta chú ý nhất chính là quả đầu undercut kia, cái này quá khoa trương rồi, tóc chải hết về phía sau, vừa dày lại vừa rậm, nếu không nhìn kỹ thì cứ như một cái ky chổng ngược vậy.
Sở Phong nhịn không được cất tiếng cười to.
Có thể nhìn ra hai góc sừng trâu giấu trong mớ tóc đó.
Khó trách cha mẹ của tên mập lại mắng tạo hình hiện giờ của hắn không giống người tốt, nhìn như một thằng côn đồ. Thế này mà không giống thì cũng chả ai giống đâu.
Chu mập mang vẻ mặt buồn rầu, than thở, gã vuốt mái tóc của mình mà căm giận không thôi, không hiểu sao lại mọc hai cái sừng trâu, đúng là tức muốn chết mà.
"Nghĩ mở một chút thì tốt rồi, tối thiểu thì cậu cũng giảm béo thành công." Sở Phong cười to.
Ngày xưa, bụng Chu Toàn rất to, mặt thì núng nính thịt, lỗ tai cũng rất lớn, cười rộ lên mặt mũi hiền lành, cứ một một pho tượng phật Di Lặc, giờ thì lại gầy đi.
"Ngưu Ma Vương đâu?" Chu mập hỏi, đồng thời nói: "Đúng rồi, tôi dẫn hai đứa em họ theo này, nghe cậu nói nơi đó tốt đến vậy, tụi nó mặt dày mày dạn đòi đi theo."
Sở Phong nghe vậy thì thoáng nhíu mày.
Giờ hắn có phiền phức trên người, vốn không muốn để người ta nhìn thấy hắn đi cùng với Chu Toàn, cho nên mới kêu gã ra khỏi thị trấn. Lát nữa chỉ có thể dặn dò tên mập một phen, bảo gã dặn hai đứa em họ kín miệng một chút.
"Ngưu Ma Vương!" Chu Toàn rốt cục đã phát hiện con nghé vàng.
Nó đang ngồi trên một tảng đá xanh lớn nằm ở xa xa, ngồi xếp bằng cứ như con người, hai móng trước cầm lấy dã quả, đang ăn ngon lành.
Thấy Chu Toàn chào hỏi, nó chạy lại đây, chỉ có hai cái chân sau chấm đất, đứng thẳng cả người dậy.
"Má ơi!"
Xa xa, hai người trẻ tuổi đã sớm xuống xe sợ tới mức kêu to, sắc mặt trắng bệch như ma, thiếu chút nữa đã nhào lên xe co giò chạy trốn.
"Hoảng cái gì, lại đây!"
Thời khắc mấu chốt, Chu Toàn lại rất ổn trọng, gã gọi hai đứa em họ đến, vẻ mặt trịnh trọng mà giới thiệu: "Hiện giờ xuất hiện dị nhân, tụi bây cũng không phải không biết, không thấy hai cái sừng trên đầu tao à? Người này cũng vậy đó, nhưng là do thất bại, khi dị biến xảy ra chuyện không may, khiến cậu ấy nhìn như con nghé thôi!"
"Thật à?" Hai người trẻ tuổi bán tín bán nghi.
Mũi con nghé vàng xịt khói trắng, nhưng cuối cùng nó vẫn nhịn xuống, sau đó vươn ra một cái móng trước, vò lấy quả đầu của Chu Toàn, nó nhìn lại rồi ôm bụng, há to mồm cười không ngừng.
Sắc mặt Chu Toàn lúc xanh lúc trắng, cả giận quát: "Cười cái rắm, không phải có thêm hai cái sừng thôi sao, dù gì cũng mạnh hơn mày!"
Con nghé vàng viết chữ trên mặt đất, nói: "Thằng đầu bò chưa tiến hóa hoàn toàn." Sau đó lại chỉ chỉ vào tên mập.
“Mẹ nó chứ, mày nói ai là thằng đầu bò, tao liều mạng với mày!" Chu Toàn nóng máu, lập tức nhào qua.
Sở Phong lấy tay che trán, hai kẻ này cứ như trời sinh tương khắc, gặp nhau là cãi lộn, thật hết thuốc trị mà.
"Mày mới là thằng đầu bò, cả nhà mày đều là thằng đầu bò!" Sau khi bị tách ra, Chu mập vẫn la hét ầm ĩ ở đó.
Con nghé vàng khinh thường.
"Con nghé chết bầm, lát nữa đi hỏi xem đầu bò có ý gì, không được gọi tao như thế!" Chu Toàn trừng mắt.
Con nghé vàng quyết đoán lấy ra điện thoại từ cái túi lớn treo trên người ra, nó nhanh chóng tìm tòi, sau đó há to cái miệng ra mà cười càng dữ dội, căn bản không dừng lại được.
Ánh mắt Chu Toàn đăm đăm, nhìn chằm chằm vào nó, tuy có nghe Sở Phong nhắc đến, cái con này mê mệt điện thoại, mà còn thường xuyên quấy rối người khác, nhưng tận mắt nhìn thấy nó dùng rành rẽ như thế, gã vẫn hơi ngẩn người ra.
"Nghé thành tinh rồi!" Gã hú lên quái dị.
Cuối cùng, Chu Toàn nghiêm khắc dặn dò hai đứa em một hồi, rồi mới kêu chúng rời đi, còn gã thì đi theo Sở Phong xuất phát lên ngọn núi lớn.
"Tôi nói này người anh em, cái chỗ chơi vui mà cậu nói rốt cuộc ở nơi nào, sao lại phải vào trong núi chứ?” Chu Toàn nghi ngờ.
"Đường đi không sai đâu, sắp tới rồi."
"Vậy thì được. Đúng rồi, thật sự rất kích thích sao?" Chu Toàn có chút chờ mong.
"Yên tâm đi, đảm bảo là trải nghiệm kích thích chưa từng có trước đây, đã nói với cậu là sẽ làm ruột gan kích động đến lộn tùng phèo lên mà, đi thôi!" Sở Phong dẫn đường đằng trước.
"À, tôi cũng có nghe nói, trong núi Thái Hành Sơn có khu trang viên do tài phiệt xây dựng, không phải cậu có cách vào đó chứ? Đi nào, tôi thích rồi đấy, nghe nói mấy nơi đó có thể khiến người ra sống mơ mơ màng màng. A, đúng rồi, thiên địa dị biến, nó không bị ảnh hưởng gì chứ, còn đang kinh doanh à?"
"Yên tâm, không bị ảnh hưởng gì." Sở Phong đáp.
"Quá tuyệt vời, tôi thích nhất kích thích kiểu này, ôn nhu hương tôi đến đây!" Chu Toàn hưng phấn kêu to.
Nghe xong những lời này, người phụ nữ bên kia điện thoại bỗng im lặng, không còn âm thanh nào truyền đến nữa.
Một lát sau, cô ta bùng nổ!
"Trước cửa nhà các người có cái hố hay sao, đi người nào thì ngã người đó, cuối cùng không phải ngã tàn phế thì cũng bị thương nặng?!" Giọng cô ta cực kỳ lớn, chấn động đến mức làm ù cả hai tai người ta, cứ như thể đang trút cảm xúc nào đó ra ngoài.
Sở Phong đưa điện thoại ra xa lỗ tai, nhưng vẫn chú ý lắng nghe, cuối cùng không nhanh không chậm mà mở miệng, nói: "Đúng vậy, đúng là có một cái hố to, trước kia là hồ nước, sau này khô cạn rồi nên tôi rải mầm lên để trồng rau dưa, đương nhiên cũng có trồng một ít cây ăn quả. Nếu chịu khó nhìn kỹ, thì cái hố này nổi bật lắm."
Đầu bên kia điện thoại, tần suất nhịp thở của người phụ nữ nọ bỗng tăng nhanh, càng nghe càng lớn hơn, tựa như có thể nhìn thấy ngực của cô ta đang phập phồng kịch liệt.
Sở Phong vội vàng lấy cái máy ra xa khỏi tai lần nữa.
Quả nhiên, bên kia lại vang lên tiếng quát.
"Tôi không có hơi sức đâu mà thảo luận hồ nước hay cái hố gì với cậu, tôi mặc kệ cậu trồng rau hay cây cối gì. Cậu nghe kỹ cho tôi, những người đó không thể có việc, bằng không cậu không gánh nổi hậu quả đâu!"
Giọng cô ta hơi lạnh, mà còn quát thét lên. Cô ta biết mình đã mất bình tĩnh, nhưng cô ta lại không nhịn được, khi kề tai vào điện thoại thì giọng cũng bất giác cất cao lên.
Điều này hoàn toàn khác với cô ta của ngày thường. Mọi cao quý, ung dung, bình thản, tao nhã, lúc này đều đã rời xa, trong lòng cô ta có một ngọn lửa đang cháy lên hừng hực.
"Nhưng mà không hiểu sao bọn chúng lại bị thương nặng, té ngã vào trong cái hố, nhìn có vẻ sống cũng không nổi nữa, tôi còn cách nào chứ?" Sở Phong nói.
"Cậu tìm người chữa trị cho tôi!" Cô ta quát lên.
"Dựa vào cái gì?"
Thằng ranh nhãi nhép của núi Thái Hành Sơn mà dám ăn nói với cô ta như vậy à?
Cạch!
Cô ta lập tức cắt ngang cuộc gọi, bởi vì cô ta ý thức được tình hình như vậy không đúng, nếu một người đã mất đi bình tĩnh, người đó sẽ để lộ nhược điểm ra. Mà đây lại không phải phong cách của cô ta.
Cô ta cần bình tĩnh, cho dù đây chẳng qua là một thằng quê mùa, thấp kém lại vô dụng ở núi Thái Hành Sơn, cô ta cũng không muốn để lộ quá nhiều thứ trong lòng trước mặt hắn.
Hiển nhiên, cô ta đã quá tức giận, nhưng cô có thể khắc chế, cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình.
Cô an tĩnh lại, đã không còn kích động nữa, vơi cơn giận đi thì trong đôi mắt ấy bỗng lóe lên ánh sáng lạnh giá, cô ta đang phân tích chuyện này.
Theo những gì cô biết, bởi vì Lâm Nặc Y từng khá thân cận với Sở Phong, cho nên người của Sinh Vật Thiên Thần cũng chú ý tới Sở Phong, âm thầm mang về vài cọng tóc của hắn rồi bí mật xét nghiệm, tin tưởng rằng hắn rất khó trở thành dị nhân.
"Một thằng nhãi thấp kém, không có năng lực gì, vậy thì ai đang giúp nó kia chứ?" Cô ta tự nhủ, sau đó lại nghĩ đến Lâm Nặc Y, chẳng lẽ cô ấy đã phát hiện điều gì? Suy nghĩ này làm cô ta giật nảy.
Nhưng mà sao có thể chứ? Không khí giữa Lâm Nặc Y và Sở Phong vẫn rất bình thường, hơn nữa gần đây cô ấy căn bản không để ý tới chuyện gì khác, bởi vì đang trong thời điểm khẩn cấp nhất để chờ lột xác, cho nên sẽ không rảnh quan tâm đến hắn.
"Bồ Đề Cơ Nhân đang ngăn cản chúng ta ư?" Cô ta nhíu mày, nghĩ càng sâu xa hơn.
Trái lo phải nghĩ, cô cân nhắc đến Sở Phong, lại suy ngẫm đến nội bộ Sinh Vật Thiên Thần, sau đó lại hoài nghi đến tài phiệt siêu cấp là Bồ Đề Cơ Nhân.
Cô ta lấy điện thoại của mình ra, kéo đến danh bạ, chọn một cái tên nằm ở cuối dãy, nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn đóng lại.
Ngay khi cô ta đang phiền lòng, điện thoại của Lâm Nặc Y bỗng đỗ chuông.
Cô ta nhìn vào tên người gọi, ngay lập tức, sắc mặt hơi cứng lại, là Sở Phong gọi tới, hiện giờ cô ta cực kỳ chán ghét hắn, gần đây cái gì không suông sẽ không may mắn đều dính dáng đến người này.
"Cậu còn chuyện gì nữa?" Cô ta lạnh nhạt hỏi.
"Là cô có chuyện đó hiểu không, cái con dơi và con nhện to đùng kia đều sắp chết rồi, cô tính ném bọn chúng ở nơi này tới lúc nào?" Sở Phong hỏi.
"Tôi muốn nói chuyện với bọn họ!" Cô ta trầm giọng quát, cho dù là bây giờ, trong giọng nói của cô nàng vẫn mang theo một loại ngạo mạn và mệnh lệnh trong đó, quát bảo Sở Phong đưa điện thoại ho hai người kia.
"Đã nói sớm với cô rồi, tụi nó đều bị thương quá nặng nên ngất hết rồi, đúng là sống dai thật chứ, đến cả tôi cũng sắp bị bọn họ hù chết khiếp đây này, mau gọi người đến mang đi dùm." Sở Phong thúc giục.
Cô ta im lặng một lát, sau đó nói cho Sở Phong biết, trong vòng một hoặc hai ngày, sẽ có người đi qua đón, muốn hắn phải chăm sóc họ cho tốt, nếu không thì hắn sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.
Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, Sở Phong vui sướng đi ngủ.
Nhưng mà, người phụ nữ kia lại trằn trọc không ngủ được, cô ta cứ ôm lửa giận trong bụng, luôn cảm thấy mình đã bị cảm xúc chi phối quá mức, không thể lấy thái độ vượt trội mà xử lý chuyện này.
"Mặc kệ vấn đề nằm trên người cậu ta, hay thuộc về bất cứ ai thì nhất định cũng phải diệt trừ cậu ta!" Cô ta sinh lòng ác độc, ánh mắt âm u, làm ra quyết đoán.
Sáng sớm hôm sau, Sở Phong đón ánh bình minh mà thức dậy, cứ mỗi buổi sáng và tối, hắn đều phải tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt, bởi vì hắn biết, phương pháp này còn quan trọng hơn cả Ngưu Ma Quyền.
Có thể nhìn thấy dấu vết trên người con nghé vàng, con hàng kia dù lười nhác đến mức nào thì cũng không ngừng thực hiện phương pháp hô hấp này hằng ngày, nó chưa gián đoạn lần nào cả.
Ngay cả Đại Lực Ngưu Ma Quyền của tộc nó mà còn chưa thấy nó luyện tập chăm chỉ đến thế.
Ăn xong bữa sáng, Sở Phong kêu con nghé vàng lại mà nói: "Đi, chúng ta vào núi."
"Ụm bò!"
Con nghé vàng viết chữ lên mặt đất, hỏi hắn lại có người đến thì phải làm sao?
"Mục tiêu của bọn chúng là tao và những dị nhân mất tích, mà cả hai đều không ở đây, vậy thì làm gì được?" Sở Phong cười cười, chả lo lắng chút nào cả.
Những người đó cứ lén lén lút lút không dám công khai, muốn khử hắn mà vẫn phải sắp xếp cho ra cảnh tượng như mất mạng ngoài ý muốn, nếu hắn không có mặt ở đây thì cũng không xảy ra chuyện gì.
"Quên đi, để cho bọn chúng đỡ vất vả, thôi thì để lại miếng giấy nhắn đi."
Sở Phong lấy ra một trang giấy, rồi viết chữ thật to lên đó, sau đó dán lên cánh cửa, những người đó luôn không biết kiêng nể gì, cứ coi chỗ của hắn như nhà hoang chết chủ, chắc hẳn sẽ trực tiếp xông vào luôn.
Trên đó chỉ có một hàng chữ nhỏ, rất đơn giản: Gần đây bị hoảng sợ quá mức, lên núi rừng chơi để giải sầu.
Cuối cùng, hắn lại đánh dấu một cái, chỉ ra một lối mòn chính xác dẫn đến núi Hồng Hoang mà hắn muốn đi. Nếu có việc gấp thì có thể vào núi tìm hắn.
Nếu thật sự có người tới thì đừng ai nghĩ đến chuyện đi được![1] Ôn nhu hương: Người con gái dịu dàng quyến rũ mà săn sóc
Đây là dự tính của Sở Phong, muốn hại hắn thì phải gánh chịu hậu quả.
Đối với người phụ nữ kia, Sở Phong cực kỳ chán ghét, chờ cô ả lại phái dị nhân đến, tới một tên giữ một tên, xoá sạch thân tín, đánh gãy nanh vuốt của ả, khiến cho ả hoặc là kẻ sau lưng ả phải đau thấu ruột gan.
Nhưng mà, hắn sẽ không vì chuyện này mà đặc biệt ở lại đây, trì hoãn thời gian.
Muốn tìm hắn thì tự chủ động đưa tới cửa! Nếu hắn vào núi tập luyện quyền pháp, bọn dị nhân kia tốt nhất cũng đi theo vào núi đi thôi.
Đi nửa đường, Sở Phong nghĩ tới Chu Toàn.
"Gần đây tôi vào núi rèn luyện bản thân, cảm thấy mọi phương diện đều tăng lên rất nhanh, nơi đó tuy tràn ngập nguy hiểm, nhưng quả thật là một nơi khá tốt."
Hắn quyết định kêu Chu mập theo, mang gã cùng đi rèn luyện.
Chu Toàn là dị nhân, hơn xa người thường, nếu rèn luyện một phen trong núi Hồng Hoang thì hẳn có thể tiến hơn một bước.
"Đi, tìm tên mập kia trước đi."
Hiện tại, hắn luyện quyền thành công, thể chất tăng lên cực mạnh, có được tốc độ và sức mạnh kinh người, đi hơn trăm dặm căn bản không phải vấn đề gì.
Ngày xưa, giữa thị trấn và trấn Thanh Dương chỉ có hơn mười dặm đường, hiện tại lại tới hơn trăm dặm vả lại trên đường xuất hiện một số núi non thần bí.
"Tên mập, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, mau ra ngoài thị trấn đi, tôi dẫn cậu đi một nơi chơi vui lắm." Sở Phong nói với Chu Toàn.
Chu mập vừa nghe vậy thì ngao lên một tiếng, nhìn có vẻ cực kỳ kích động, nói: "Gần đây tôi buồn muốn chết, cậu mà tới thị trấn thì anh Béo này sẽ khao cho, dẫn cậu đi ăn uống thả ga. Sau đó, buổi tối lại đi tắm, mà còn về phố yêu tinh gì gì đó, nếu cậu cảm thấy hứng thú thì tôi nhất định liều mình hầu quân tử!"
"Tào lao cái gì đó, một lát nữa tôi dẫn cậu đến một nơi tốt, còn kích thích hơn cái chỗ cậu nói nữa, đảm bảo cậu kích động đến ruột gan lộn tùng phèo lên!" Sở Phong nói.
"Gì, còn có nơi tốt như vậy sao, sao tôi không biết? Chúng tôi rõ ràng từng tấc đất ở thị trấn này, nói thế nào cũng là tay anh chị mà." Chu Toàn hú lên quái dị, gã không tin.
"Lát nữa cậu sẽ biết, chờ rồi xem!" Sở Phong cười khì khì nói.
"Được, tôi ra ngoài thị trấn đón cậu!" Chu mập mạp cực kỳ hưng phấn.
Ngoài thị trấn.
Một chiếc xe có rèm che màu xám bạc vội vàng lao đến, Chu Toàn hấp ta hấp tấp đi ra, nhìn thấy Sở Phong thì dừng lại, mở cửa xe ra nhảy ngay ra ngoài.
"Người anh em, đã lâu không gặp, nhớ chết tôi!" Chu Toàn vô cùng nhiệt tình, vừa đi lên lập tức trao cho hắnmột cái ôm chầm.
Sở Phong hơi ngẩn người, đây là Chu mập sao?
Giờ gã đã gầy đét, không dính dáng gì đến chữ mập cả.
Đương nhiên, khiến người ta chú ý nhất chính là quả đầu undercut kia, cái này quá khoa trương rồi, tóc chải hết về phía sau, vừa dày lại vừa rậm, nếu không nhìn kỹ thì cứ như một cái ky chổng ngược vậy.
Sở Phong nhịn không được cất tiếng cười to.
Có thể nhìn ra hai góc sừng trâu giấu trong mớ tóc đó.
Khó trách cha mẹ của tên mập lại mắng tạo hình hiện giờ của hắn không giống người tốt, nhìn như một thằng côn đồ. Thế này mà không giống thì cũng chả ai giống đâu.
Chu mập mang vẻ mặt buồn rầu, than thở, gã vuốt mái tóc của mình mà căm giận không thôi, không hiểu sao lại mọc hai cái sừng trâu, đúng là tức muốn chết mà.
"Nghĩ mở một chút thì tốt rồi, tối thiểu thì cậu cũng giảm béo thành công." Sở Phong cười to.
Ngày xưa, bụng Chu Toàn rất to, mặt thì núng nính thịt, lỗ tai cũng rất lớn, cười rộ lên mặt mũi hiền lành, cứ một một pho tượng phật Di Lặc, giờ thì lại gầy đi.
"Ngưu Ma Vương đâu?" Chu mập hỏi, đồng thời nói: "Đúng rồi, tôi dẫn hai đứa em họ theo này, nghe cậu nói nơi đó tốt đến vậy, tụi nó mặt dày mày dạn đòi đi theo."
Sở Phong nghe vậy thì thoáng nhíu mày.
Giờ hắn có phiền phức trên người, vốn không muốn để người ta nhìn thấy hắn đi cùng với Chu Toàn, cho nên mới kêu gã ra khỏi thị trấn. Lát nữa chỉ có thể dặn dò tên mập một phen, bảo gã dặn hai đứa em họ kín miệng một chút.
"Ngưu Ma Vương!" Chu Toàn rốt cục đã phát hiện con nghé vàng.
Nó đang ngồi trên một tảng đá xanh lớn nằm ở xa xa, ngồi xếp bằng cứ như con người, hai móng trước cầm lấy dã quả, đang ăn ngon lành.
Thấy Chu Toàn chào hỏi, nó chạy lại đây, chỉ có hai cái chân sau chấm đất, đứng thẳng cả người dậy.
"Má ơi!"
Xa xa, hai người trẻ tuổi đã sớm xuống xe sợ tới mức kêu to, sắc mặt trắng bệch như ma, thiếu chút nữa đã nhào lên xe co giò chạy trốn.
"Hoảng cái gì, lại đây!"
Thời khắc mấu chốt, Chu Toàn lại rất ổn trọng, gã gọi hai đứa em họ đến, vẻ mặt trịnh trọng mà giới thiệu: "Hiện giờ xuất hiện dị nhân, tụi bây cũng không phải không biết, không thấy hai cái sừng trên đầu tao à? Người này cũng vậy đó, nhưng là do thất bại, khi dị biến xảy ra chuyện không may, khiến cậu ấy nhìn như con nghé thôi!"
"Thật à?" Hai người trẻ tuổi bán tín bán nghi.
Mũi con nghé vàng xịt khói trắng, nhưng cuối cùng nó vẫn nhịn xuống, sau đó vươn ra một cái móng trước, vò lấy quả đầu của Chu Toàn, nó nhìn lại rồi ôm bụng, há to mồm cười không ngừng.
Sắc mặt Chu Toàn lúc xanh lúc trắng, cả giận quát: "Cười cái rắm, không phải có thêm hai cái sừng thôi sao, dù gì cũng mạnh hơn mày!"
Con nghé vàng viết chữ trên mặt đất, nói: "Thằng đầu bò chưa tiến hóa hoàn toàn." Sau đó lại chỉ chỉ vào tên mập.
“Mẹ nó chứ, mày nói ai là thằng đầu bò, tao liều mạng với mày!" Chu Toàn nóng máu, lập tức nhào qua.
Sở Phong lấy tay che trán, hai kẻ này cứ như trời sinh tương khắc, gặp nhau là cãi lộn, thật hết thuốc trị mà.
"Mày mới là thằng đầu bò, cả nhà mày đều là thằng đầu bò!" Sau khi bị tách ra, Chu mập vẫn la hét ầm ĩ ở đó.
Con nghé vàng khinh thường.
"Con nghé chết bầm, lát nữa đi hỏi xem đầu bò có ý gì, không được gọi tao như thế!" Chu Toàn trừng mắt.
Con nghé vàng quyết đoán lấy ra điện thoại từ cái túi lớn treo trên người ra, nó nhanh chóng tìm tòi, sau đó há to cái miệng ra mà cười càng dữ dội, căn bản không dừng lại được.
Ánh mắt Chu Toàn đăm đăm, nhìn chằm chằm vào nó, tuy có nghe Sở Phong nhắc đến, cái con này mê mệt điện thoại, mà còn thường xuyên quấy rối người khác, nhưng tận mắt nhìn thấy nó dùng rành rẽ như thế, gã vẫn hơi ngẩn người ra.
"Nghé thành tinh rồi!" Gã hú lên quái dị.
Cuối cùng, Chu Toàn nghiêm khắc dặn dò hai đứa em một hồi, rồi mới kêu chúng rời đi, còn gã thì đi theo Sở Phong xuất phát lên ngọn núi lớn.
"Tôi nói này người anh em, cái chỗ chơi vui mà cậu nói rốt cuộc ở nơi nào, sao lại phải vào trong núi chứ?” Chu Toàn nghi ngờ.
"Đường đi không sai đâu, sắp tới rồi."
"Vậy thì được. Đúng rồi, thật sự rất kích thích sao?" Chu Toàn có chút chờ mong.
"Yên tâm đi, đảm bảo là trải nghiệm kích thích chưa từng có trước đây, đã nói với cậu là sẽ làm ruột gan kích động đến lộn tùng phèo lên mà, đi thôi!" Sở Phong dẫn đường đằng trước.
"À, tôi cũng có nghe nói, trong núi Thái Hành Sơn có khu trang viên do tài phiệt xây dựng, không phải cậu có cách vào đó chứ? Đi nào, tôi thích rồi đấy, nghe nói mấy nơi đó có thể khiến người ra sống mơ mơ màng màng. A, đúng rồi, thiên địa dị biến, nó không bị ảnh hưởng gì chứ, còn đang kinh doanh à?"
"Yên tâm, không bị ảnh hưởng gì." Sở Phong đáp.
"Quá tuyệt vời, tôi thích nhất kích thích kiểu này, ôn nhu hương tôi đến đây!" Chu Toàn hưng phấn kêu to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.