Chương 290: Bốn Cánh Cửa
Muội Nương
12/10/2021
Trúc Chi hơi ngờ vực khi lão đồng ý quá nhanh. Nhưng cô không còn cách nào khác, cô phải nhanh chóng thâm nhập vào bên trong. Tiểu Bạch đang đợi cô, rất mong đợi cô đến gặp. Con bé hẳn đang rất hoang mang lo sợ, một mình tại một nơi xa lạ đầy nguy hiểm như vậy.
Linh Đàm kéo Trúc Chi lại một bên, lên tiếng ngăn cản:
“Giao kèo máu là thứ không thể tùy tiện làm được.”
Linh Đàm không thể không ngăn cản Trúc Chi. Gã đã từng chứng kiến bao nhiêu người bỏ mạng chỉ vì không tuân thủ giao ước máu của họ. Linh Đàm cảnh báo:
“Một khi đã cam kết bằng máu, cả hai sẽ không thể làm trái lời giao ước. Nếu không sẽ trả bằng mạng sống của mình.”
Điều này khiến Trúc Chi liên tưởng đến lời thề bất khả bội với thần giữ của. Thì ra trong Tam giới vẫn tồn tại một giao kết ngầm được trả bằng máu của hai kẻ thực hiện giao ước. Rất đúng với ý nguyện của cô. Cô còn sợ lão già kia sẽ không chịu giúp mình, cô còn đang tìm một thứ ràng buộc lão nữa kìa. Giờ thì hay rồi.
Trúc Chi rút cây trâm cài tóc ra, nhanh chóng chích vào đầu ngón trỏ. Sau đó cô nhỏ chúng xuống đất:
“Ta cam đoan sẽ giải độc cho...”
“Ta tên Trần Hủ.” Lão già bồi thêm.
Trúc Chi nói tiếp:
“Cam đoan sẽ giải trừ độc tố cho Trần Hủ khi lão đưa ta và Linh Đàm đến nơi ở của Quý Nhậm.”
Trần Hủ cũng làm như Trúc Chi. Sau khi hoàn thành, Trần Hủ nắm lấy tay Linh Đàm và Trúc Chi, dịch chuyển đến nơi của Quý Nhậm.
Nhất Uy, Vô Ảnh đang theo bước ma cà rồng vào hang dơi của gã. Nói là hang dơi, nhưng bên trong lại sạch sẽ vô cùng, không một hạt bụi nào vấy bẩn nơi ở của gã. Làm như gã ma cà rồng này là một kẻ ưa sạch sẽ.
Trên bức tường làm bằng đá lại treo một bức họa có ba người đang nô đùa dưới những cành mai. Trong đó có hai cô gái đang múa và người đàn ông đang đứng thổi sáo. Trông họ vô cùng hạnh phúc. Trên bức họa còn in một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Nôm: Vân Mai Bách.
Gã ma cà rồng thân thiện mời hai người ngồi xuống ghế. Gã rời đi đâu đó chừng năm phút, rồi quay lại với bình trà trên tay. Gã rót nước mời khách, trên môi nở một nụ cười vui sướng, cứ như việc đón khách như thế này khiến tâm hồn gã sảng khoái lắm.
Vô Ảnh không hiểu nổi gã này. Ma cà rồng hút máu người sao lại có sở thích tao nhã như pha trà, vẽ tranh ư. Anh còn tưởng nơi này đầy máu tanh và xương người nữa cơ. Anh tặc lưỡi, cầm ly nước ngửi ngửi một hồi mới cảm thấy mùi hương thơm nức mũi của hoa mai. Đây là trà làm từ hoa mai, mà giờ còn chưa phải là mùa xuân đâu. Cái gã này lấy được hoa mai ở đâu được. Anh lén liếc nhìn gã, đề phòng và cảnh giác cao độ. Môi bất giác uống cạn ly t4af trên tay mà không hay biết.
Gã ma cà rồng đón tiếp hai người quá nhiệt tình khiến Nhất Uy rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cậu còn định ngăn Vô Ảnh dùng trà, nhưng anh ấy đã uống được vài ngụm mà vẫn không hề hà gì. Thế nên cậu cũng lịch sự cầm ly trà lên uống một mạch hết ly.
Gã ma cà rồng bật cười:
“Uống trà phải uống từ từ chứ?”
Nhất Uy gượng cười đáp lễ. Cậu và Vô Ảnh ngìn nhau, rõ là hai người đang thắc mắc cái thái độ thân thiện quá mức của tên này. Mới vừa rồi cả ba suýt đánh nhau một trận cơ mà.
Nhất Uy nhớ ra chuyện đại sự cần làm. Cậu bắt đầu giới thiệu trước:
“Trương Nhất Uy.” Nhất Uy chỉ tay về phía Vô Ảnh giới thiệu tiếp “Còn đây và Vô Ảnh - người được biết đến với cái tên khác: Hữu Lực.”
Gã ma cà rồng nhìn Vô Ảnh chầm chầm, gã nói:
“Hữu Lực vẫn còn sống sao? Nói như vậy Huyết Yêu thật sự không nói đùa.”
Vô Ảnh kinh ngạc:
“Huyết Yêu có tâm sự với một ma cà rồng sao?”
Gã ma cà rồng cười khoái chí:
“Ta có quen biết với hắn và Kim Quy.”
Ma cà rồng chỉ tay vào thanh kiếm trên tay Nhất Uy và nói:
“Thanh kiếm đó được trao lại cho đứa cháu trai còn sống của ta, đúng chứ? Tuyết Mai là đứa em gái kết nghĩa của ta.”
Gã ma cà rồng chỉ tay lên bức họa trên tường. Nhất Uy và Vô Ảnh tá hỏa. Bây giờ hai người mới biết ba cái tên trên bức họa ý chỉ: Tuyết Mai, Tuyết Vân và gã ma cà rồng tên gì đó Bách đây mà.
Gã ma cà rồng lại uống thêm một ly trà khác. Gã đợi hai người kia tò mò mà đặt câu hỏi. Nhưng chờ mãi hai người kia vẫn chưa thôi há hốc miệng, nên gã mới nói luôn:
“Làm gì trợn mắt dữ vậy? Ngạc nhiên lắm hả? Có sao đâu, ta nợ Huyết Yêu ân tình nuôi dưỡng thằng bé. Có điều ta đã ở đây đợi hắn quá lâu rồi. Nghe đâu đã bị giam trong thiên cung nữa. Quý Nhậm đang lăm le muốn trừ khử hắn. Nếu có gặp hắn thì gửi lời đến hắn giúp ta.”
“Khoan đã.” Vô Ảnh đến lúc này mới hơi tỉnh táo một chút, anh làm sao bỏ qua cơ hội biết mọi chuyện được. Vì thế, anh bắt đầu truy hỏi “Anh không phải cùng một phê với Quý Nhậm ư?”
Gã ma cà rồng gật đầu:
“Ta không phải là người của ai cả. Quý Nhậm muốn thả ta ra ngoài, nên ta phải giả vờ muốn ra thôi. Nói thật, ta là người đã cảnh báo cho Huyết Yêu kể từ khi Quý Nhậm vào hang động – nơi giam giữ đám sinh vật bóng đêm kia.”
Gã ma cà rồng một mặt nói mình không thuộc phê ai. Nhưng qua lời nói của mình, gã đã ngầm xác nhận gã là người của Huyết Yêu. Gã thoát ra ngoài đợi Huyết Yêu đến tìm, có nghĩa gã cũng nhận ra bản thân đang gặp nguy hiểm rồi. Gã cũng biết Quý Nhậm thả mình ra là có mục đích khác.
“Hai người không phải đến đây để uống trà chứ?”
Nhất Uy đang tập trung ngấu nghiến toàn bộ thông tin đang bày ra trước mặt mình. Cậu cố gắng bình tâm và vội nói:
“Dạ, Quý Nhậm đã đưa địa chỉ nơi này cho thần phán xét biết. Ông ta muốn giết cậu.”
Nhất Uy suy nghĩ lắm mới quyết định gọi ma cà rồng này là “cậu”, dù sao gã cũng là anh kết nghĩa của mẹ ruột Tuyết Mai. Cậu không thể cư xử không phải phép. Rút cuộc cậu còn phải nhờ vả người này một chút.
“Đúng như ta đoán.” Ma cà rồng buồn phiền đáp. Gã đoán được Quý Nhậm thả mình ra với ý đồ hãm hại Huyết Yêu và nếu tên ấy có cơ hội sẽ giết luôn cả mình.
“Nếu cậu đã ở cùng phê với Huyết Yêu, con chỉ muốn nói cậu hãy cẩn thận một chút. Cái đầu của cậu nằm trong danh sách tử của Quý Nhậm. Lão già đó có thể đến giết cậu bất cứ lúc nào.”
“Tùng Bách.” Gã ma cà rồng tự dưng xưng tên. “Ta là Tùng Bách, là anh kết nghĩa của mẹ con. Huyết Yêu từng hứa sẽ cho ta và con gặp nhau. Nhưng cậu không ngờ chúng ta lại chạm mặt trong tình huống này. Lúc nảy cũng vì thấy thanh kiếm Kim Quy mà ta đã ngừng tay. Nếu không, người cậu này của con đã sát hại nhầm thằng cháu của mình rồi.”
Vô Ảnh cười lớn:
“Nhất Uy không dễ bị giết đâu. Một nửa của nó là phượng hoàng mà, nó có khả năng tự hồi sinh.”
“Thật ra tụi con đến đây muốn lập liên minh với cậu. Ban đầu con dự định nói cho cậu biết về việc Quý Nhậm muốn giết chết cậu. Mục đích muốn cậu và ông ta cắn xé lẫn nhau. Nhưng giờ con đã biết cậu cùng phê với Huyết Yêu, thì xin phép giúp tụi con đến nơi ở của Quý Nhậm với.”
Tùng Bách không hỏi mục đích đến đó của hai người, gã không cần biết. Nếu họ muốn gã giúp, gã sẵn sàng. Gã đứng dậy nói với cả hai người:
“Nếu muốn cậu đưa đến chổ Quý Nhậm, cậu sẵn lòng. Tuy nhiên, nơi đó không phải là một nơi dễ dàng vào đâu.”
Gã ma cà rồng quyết định đưa hai người đến sào huyệt của Quý Nhậm. Coi như gã đã âm thầm báo đáp ân tình của Huyết Yêu, cũng là giúp đứa cháu trai của mình.
Trúc Chi, Linh Đàm và cả lão già dừng lại tại một rừng tre xanh ngát, cao chọc trời. Có bốn cánh cửa tất cả, bên ngoài có mấy pho tượng hình sư tử canh chừng. Mỗi cánh cửa đều có một màu sắc riêng: Xanh dương, đỏ tía, xám tro và vàng hoe.
“Bốn cảnh cửa, bốn hướng đi dẫn đến một cánh cổng to lớn. Chỉ cần mở cánh cổng đó, hai người sẽ vào được bên trong sào huyệt của chủ nhân. Đừng buồn khi ta không tham gia cùng mấy người. Ta chỉ giao kèo đưa hai người đến đây mà thôi.”
Lão đắc ý, giấu đi nụ cười nham hiểm. Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh hai người này bị giết chết khi bước vào bên trong cánh cửa đằng kia. Lão cũng chẳng giải thích nhiều, để mặc cho họ tự sinh tự diệt đi.
Trúc Chi vẫn chưa hiểu mấy cánh cửa đầy màu sắc kia có dụng ý gì. Cô hỏi lão:
“Đằng sau cánh cửa đó là gì?”
“Đó không nằm trong thỏa thuận, quý cô nhóc tỳ. Còn bây giờ, hãy đưa giải dược đây.”
Trúc Chi không hề phật lòng khi lão hành xử thô lỗ như vậy. Cô thản nhiên đưa cho Trần Hủ một loại bột phấn màu hồng. Cô dặn dò:
“Bụi giải dược này chỉ có thể giải một phần. Ba ngày sau phải tìm đến tôi lấy giải dược tiếp. Nếu ông dám mách lẻo cho Quý Nhậm biết, đừng trách tôi lật lọng nhé.”
Lão già gào mồm lên đong đỏng:
“Mày đã giao ước rồi. Mày không thể bội tín.”
“Ông cũng giao ước thế thôi. Bản cam kết của chúng ta có lổ hở rành rành mà. Tôi chỉ nói giúp ông giải dược lại không hề nói sẽ giải hết âm tà độc. Giống như việc lão thả tụi này ở đây, không hề đưa tụi này vào bên trong, không phải hả?”
Trần Hủ bực bội chụp lấy giải dược bỏ vào họng, rồi hậm hực biến đi cho khuất mất họ. Lão đâu có ngờ nó không hề bị lừa như lão tưởng. Con bé đó đúng là ranh ma như Huyết Yêu mà, không dễ dàng qua mặt nó được. Lũ đáng ghét. Và lão lại chẳng thể bẩm báo cho chủ nhân biết chuyện chúng đang cố đột nhập vào bên trong, nếu còn muốn giữ cái mạng già này. Mà có chắc chúng còn sống sót đâu cơ chứ, cứ mặc kệ chúng ở đó đi vậy.
Trúc Chi và Linh Đàm đứng trước bốn cánh cửa trước mặt, không biết nên chọn cánh cửa nào mới đúng. Nếu họ chọn sai, đằng sau cánh cửa kia có gì đang đợi họ chứ. Tại sao lại thiết kế bốn lối đi đến cánh cổng cuối cùng như vậy, cái tên Quý Nhậm đúng là một tên rườm rà mắc dịch.
Đúng lúc này, Vô Ảnh và Nhất Uy cùng xuất hiện ở đây. Trúc Chi và Linh Đàm chạy đến chổ họ. Trúc Chi thấy có thêm một kẻ tháp tùng họ thì hơi cảnh giác.
Sau đó, Nhất Uy vội vàng giải thích qua mọi chuyện cho Trúc Chi biết về thân phận của Tùng Bách, tránh cho việc họ lại sinh sự không hay.
Ma cà rồng đã hoàn thành nhiệm vụ. Gã chuẩn bị rời đi. Gã không thể ở lại cùng bốn người họ được. Quý Nhậm vẫn chưa biết gã đã thuộc về Huyết Yêu, điều này khiến gã có vài lợi thế nho nhỏ khi nằm trong hàng ngũ của Quý Nhậm. Hơn nữa, gã lại nằm trong danh sách tử, không thể đi vào bên trong gặp Quý Nhậm.
Trúc Chi nói với Nhất Uy:
“Chúng ta không hiểu về bốn cánh cửa kia. Chúng ta phải chọn một trong bốn, hay phải đi vào cả bốn cửa?”
Tùng Bách hơi quạu quọ. Mấy cái người này đến đây mà không biết sẽ làm gì ư? Kể cũng lạ. Gã thở ra một hơi dài, rõ là đang cảm thất rất phiền. Nhưng cái miệng vẫn cử động một cách cứng nhắc:
“Bốn cánh cửa chứa bốn mảnh chìa khóa hình đầu lâu. Mấy đứa phải lấy chúng mà không được sót một mảnh nào. Sau khi có được bốn mảnh chìa khóa, mấy đứa đi đến cánh cổng cuối cùng xếp mảnh chìa khóa lại và mở khóa. Theo ta biết là như vậy, vì ta cũng chẳng vào đó khi nào cả. Ta chỉ nghe tên yêu hồ nói sơ sơ như vậy.”
Trúc Chi cười nói:
“Bốn cánh cửa không phải chúng ta cũng có bốn người hả? Cái này là định mệnh.”
Nhất Uy hăng hái hùa theo:
“Ý chị là tụi mình sẽ chia nhau ra ư?”
“Đúng vậy. Bốn cánh cửa là địa ngục hay thiên đường, chúng ta không biết được. Nhưng chỉ cần chúng ta lấy đủ cả bốn mảnh của đầu láu, chúng ta sẽ gặp được Tiểu Bạch mà thôi. Còn phải trả cho Quý Nhậm vài ân oán nữa chứ? Lão già đó suýt nữa giết được chúng ta mấy lần rồi mà.”
Linh Đàm kéo Trúc Chi lại một bên, lên tiếng ngăn cản:
“Giao kèo máu là thứ không thể tùy tiện làm được.”
Linh Đàm không thể không ngăn cản Trúc Chi. Gã đã từng chứng kiến bao nhiêu người bỏ mạng chỉ vì không tuân thủ giao ước máu của họ. Linh Đàm cảnh báo:
“Một khi đã cam kết bằng máu, cả hai sẽ không thể làm trái lời giao ước. Nếu không sẽ trả bằng mạng sống của mình.”
Điều này khiến Trúc Chi liên tưởng đến lời thề bất khả bội với thần giữ của. Thì ra trong Tam giới vẫn tồn tại một giao kết ngầm được trả bằng máu của hai kẻ thực hiện giao ước. Rất đúng với ý nguyện của cô. Cô còn sợ lão già kia sẽ không chịu giúp mình, cô còn đang tìm một thứ ràng buộc lão nữa kìa. Giờ thì hay rồi.
Trúc Chi rút cây trâm cài tóc ra, nhanh chóng chích vào đầu ngón trỏ. Sau đó cô nhỏ chúng xuống đất:
“Ta cam đoan sẽ giải độc cho...”
“Ta tên Trần Hủ.” Lão già bồi thêm.
Trúc Chi nói tiếp:
“Cam đoan sẽ giải trừ độc tố cho Trần Hủ khi lão đưa ta và Linh Đàm đến nơi ở của Quý Nhậm.”
Trần Hủ cũng làm như Trúc Chi. Sau khi hoàn thành, Trần Hủ nắm lấy tay Linh Đàm và Trúc Chi, dịch chuyển đến nơi của Quý Nhậm.
Nhất Uy, Vô Ảnh đang theo bước ma cà rồng vào hang dơi của gã. Nói là hang dơi, nhưng bên trong lại sạch sẽ vô cùng, không một hạt bụi nào vấy bẩn nơi ở của gã. Làm như gã ma cà rồng này là một kẻ ưa sạch sẽ.
Trên bức tường làm bằng đá lại treo một bức họa có ba người đang nô đùa dưới những cành mai. Trong đó có hai cô gái đang múa và người đàn ông đang đứng thổi sáo. Trông họ vô cùng hạnh phúc. Trên bức họa còn in một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Nôm: Vân Mai Bách.
Gã ma cà rồng thân thiện mời hai người ngồi xuống ghế. Gã rời đi đâu đó chừng năm phút, rồi quay lại với bình trà trên tay. Gã rót nước mời khách, trên môi nở một nụ cười vui sướng, cứ như việc đón khách như thế này khiến tâm hồn gã sảng khoái lắm.
Vô Ảnh không hiểu nổi gã này. Ma cà rồng hút máu người sao lại có sở thích tao nhã như pha trà, vẽ tranh ư. Anh còn tưởng nơi này đầy máu tanh và xương người nữa cơ. Anh tặc lưỡi, cầm ly nước ngửi ngửi một hồi mới cảm thấy mùi hương thơm nức mũi của hoa mai. Đây là trà làm từ hoa mai, mà giờ còn chưa phải là mùa xuân đâu. Cái gã này lấy được hoa mai ở đâu được. Anh lén liếc nhìn gã, đề phòng và cảnh giác cao độ. Môi bất giác uống cạn ly t4af trên tay mà không hay biết.
Gã ma cà rồng đón tiếp hai người quá nhiệt tình khiến Nhất Uy rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cậu còn định ngăn Vô Ảnh dùng trà, nhưng anh ấy đã uống được vài ngụm mà vẫn không hề hà gì. Thế nên cậu cũng lịch sự cầm ly trà lên uống một mạch hết ly.
Gã ma cà rồng bật cười:
“Uống trà phải uống từ từ chứ?”
Nhất Uy gượng cười đáp lễ. Cậu và Vô Ảnh ngìn nhau, rõ là hai người đang thắc mắc cái thái độ thân thiện quá mức của tên này. Mới vừa rồi cả ba suýt đánh nhau một trận cơ mà.
Nhất Uy nhớ ra chuyện đại sự cần làm. Cậu bắt đầu giới thiệu trước:
“Trương Nhất Uy.” Nhất Uy chỉ tay về phía Vô Ảnh giới thiệu tiếp “Còn đây và Vô Ảnh - người được biết đến với cái tên khác: Hữu Lực.”
Gã ma cà rồng nhìn Vô Ảnh chầm chầm, gã nói:
“Hữu Lực vẫn còn sống sao? Nói như vậy Huyết Yêu thật sự không nói đùa.”
Vô Ảnh kinh ngạc:
“Huyết Yêu có tâm sự với một ma cà rồng sao?”
Gã ma cà rồng cười khoái chí:
“Ta có quen biết với hắn và Kim Quy.”
Ma cà rồng chỉ tay vào thanh kiếm trên tay Nhất Uy và nói:
“Thanh kiếm đó được trao lại cho đứa cháu trai còn sống của ta, đúng chứ? Tuyết Mai là đứa em gái kết nghĩa của ta.”
Gã ma cà rồng chỉ tay lên bức họa trên tường. Nhất Uy và Vô Ảnh tá hỏa. Bây giờ hai người mới biết ba cái tên trên bức họa ý chỉ: Tuyết Mai, Tuyết Vân và gã ma cà rồng tên gì đó Bách đây mà.
Gã ma cà rồng lại uống thêm một ly trà khác. Gã đợi hai người kia tò mò mà đặt câu hỏi. Nhưng chờ mãi hai người kia vẫn chưa thôi há hốc miệng, nên gã mới nói luôn:
“Làm gì trợn mắt dữ vậy? Ngạc nhiên lắm hả? Có sao đâu, ta nợ Huyết Yêu ân tình nuôi dưỡng thằng bé. Có điều ta đã ở đây đợi hắn quá lâu rồi. Nghe đâu đã bị giam trong thiên cung nữa. Quý Nhậm đang lăm le muốn trừ khử hắn. Nếu có gặp hắn thì gửi lời đến hắn giúp ta.”
“Khoan đã.” Vô Ảnh đến lúc này mới hơi tỉnh táo một chút, anh làm sao bỏ qua cơ hội biết mọi chuyện được. Vì thế, anh bắt đầu truy hỏi “Anh không phải cùng một phê với Quý Nhậm ư?”
Gã ma cà rồng gật đầu:
“Ta không phải là người của ai cả. Quý Nhậm muốn thả ta ra ngoài, nên ta phải giả vờ muốn ra thôi. Nói thật, ta là người đã cảnh báo cho Huyết Yêu kể từ khi Quý Nhậm vào hang động – nơi giam giữ đám sinh vật bóng đêm kia.”
Gã ma cà rồng một mặt nói mình không thuộc phê ai. Nhưng qua lời nói của mình, gã đã ngầm xác nhận gã là người của Huyết Yêu. Gã thoát ra ngoài đợi Huyết Yêu đến tìm, có nghĩa gã cũng nhận ra bản thân đang gặp nguy hiểm rồi. Gã cũng biết Quý Nhậm thả mình ra là có mục đích khác.
“Hai người không phải đến đây để uống trà chứ?”
Nhất Uy đang tập trung ngấu nghiến toàn bộ thông tin đang bày ra trước mặt mình. Cậu cố gắng bình tâm và vội nói:
“Dạ, Quý Nhậm đã đưa địa chỉ nơi này cho thần phán xét biết. Ông ta muốn giết cậu.”
Nhất Uy suy nghĩ lắm mới quyết định gọi ma cà rồng này là “cậu”, dù sao gã cũng là anh kết nghĩa của mẹ ruột Tuyết Mai. Cậu không thể cư xử không phải phép. Rút cuộc cậu còn phải nhờ vả người này một chút.
“Đúng như ta đoán.” Ma cà rồng buồn phiền đáp. Gã đoán được Quý Nhậm thả mình ra với ý đồ hãm hại Huyết Yêu và nếu tên ấy có cơ hội sẽ giết luôn cả mình.
“Nếu cậu đã ở cùng phê với Huyết Yêu, con chỉ muốn nói cậu hãy cẩn thận một chút. Cái đầu của cậu nằm trong danh sách tử của Quý Nhậm. Lão già đó có thể đến giết cậu bất cứ lúc nào.”
“Tùng Bách.” Gã ma cà rồng tự dưng xưng tên. “Ta là Tùng Bách, là anh kết nghĩa của mẹ con. Huyết Yêu từng hứa sẽ cho ta và con gặp nhau. Nhưng cậu không ngờ chúng ta lại chạm mặt trong tình huống này. Lúc nảy cũng vì thấy thanh kiếm Kim Quy mà ta đã ngừng tay. Nếu không, người cậu này của con đã sát hại nhầm thằng cháu của mình rồi.”
Vô Ảnh cười lớn:
“Nhất Uy không dễ bị giết đâu. Một nửa của nó là phượng hoàng mà, nó có khả năng tự hồi sinh.”
“Thật ra tụi con đến đây muốn lập liên minh với cậu. Ban đầu con dự định nói cho cậu biết về việc Quý Nhậm muốn giết chết cậu. Mục đích muốn cậu và ông ta cắn xé lẫn nhau. Nhưng giờ con đã biết cậu cùng phê với Huyết Yêu, thì xin phép giúp tụi con đến nơi ở của Quý Nhậm với.”
Tùng Bách không hỏi mục đích đến đó của hai người, gã không cần biết. Nếu họ muốn gã giúp, gã sẵn sàng. Gã đứng dậy nói với cả hai người:
“Nếu muốn cậu đưa đến chổ Quý Nhậm, cậu sẵn lòng. Tuy nhiên, nơi đó không phải là một nơi dễ dàng vào đâu.”
Gã ma cà rồng quyết định đưa hai người đến sào huyệt của Quý Nhậm. Coi như gã đã âm thầm báo đáp ân tình của Huyết Yêu, cũng là giúp đứa cháu trai của mình.
Trúc Chi, Linh Đàm và cả lão già dừng lại tại một rừng tre xanh ngát, cao chọc trời. Có bốn cánh cửa tất cả, bên ngoài có mấy pho tượng hình sư tử canh chừng. Mỗi cánh cửa đều có một màu sắc riêng: Xanh dương, đỏ tía, xám tro và vàng hoe.
“Bốn cảnh cửa, bốn hướng đi dẫn đến một cánh cổng to lớn. Chỉ cần mở cánh cổng đó, hai người sẽ vào được bên trong sào huyệt của chủ nhân. Đừng buồn khi ta không tham gia cùng mấy người. Ta chỉ giao kèo đưa hai người đến đây mà thôi.”
Lão đắc ý, giấu đi nụ cười nham hiểm. Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh hai người này bị giết chết khi bước vào bên trong cánh cửa đằng kia. Lão cũng chẳng giải thích nhiều, để mặc cho họ tự sinh tự diệt đi.
Trúc Chi vẫn chưa hiểu mấy cánh cửa đầy màu sắc kia có dụng ý gì. Cô hỏi lão:
“Đằng sau cánh cửa đó là gì?”
“Đó không nằm trong thỏa thuận, quý cô nhóc tỳ. Còn bây giờ, hãy đưa giải dược đây.”
Trúc Chi không hề phật lòng khi lão hành xử thô lỗ như vậy. Cô thản nhiên đưa cho Trần Hủ một loại bột phấn màu hồng. Cô dặn dò:
“Bụi giải dược này chỉ có thể giải một phần. Ba ngày sau phải tìm đến tôi lấy giải dược tiếp. Nếu ông dám mách lẻo cho Quý Nhậm biết, đừng trách tôi lật lọng nhé.”
Lão già gào mồm lên đong đỏng:
“Mày đã giao ước rồi. Mày không thể bội tín.”
“Ông cũng giao ước thế thôi. Bản cam kết của chúng ta có lổ hở rành rành mà. Tôi chỉ nói giúp ông giải dược lại không hề nói sẽ giải hết âm tà độc. Giống như việc lão thả tụi này ở đây, không hề đưa tụi này vào bên trong, không phải hả?”
Trần Hủ bực bội chụp lấy giải dược bỏ vào họng, rồi hậm hực biến đi cho khuất mất họ. Lão đâu có ngờ nó không hề bị lừa như lão tưởng. Con bé đó đúng là ranh ma như Huyết Yêu mà, không dễ dàng qua mặt nó được. Lũ đáng ghét. Và lão lại chẳng thể bẩm báo cho chủ nhân biết chuyện chúng đang cố đột nhập vào bên trong, nếu còn muốn giữ cái mạng già này. Mà có chắc chúng còn sống sót đâu cơ chứ, cứ mặc kệ chúng ở đó đi vậy.
Trúc Chi và Linh Đàm đứng trước bốn cánh cửa trước mặt, không biết nên chọn cánh cửa nào mới đúng. Nếu họ chọn sai, đằng sau cánh cửa kia có gì đang đợi họ chứ. Tại sao lại thiết kế bốn lối đi đến cánh cổng cuối cùng như vậy, cái tên Quý Nhậm đúng là một tên rườm rà mắc dịch.
Đúng lúc này, Vô Ảnh và Nhất Uy cùng xuất hiện ở đây. Trúc Chi và Linh Đàm chạy đến chổ họ. Trúc Chi thấy có thêm một kẻ tháp tùng họ thì hơi cảnh giác.
Sau đó, Nhất Uy vội vàng giải thích qua mọi chuyện cho Trúc Chi biết về thân phận của Tùng Bách, tránh cho việc họ lại sinh sự không hay.
Ma cà rồng đã hoàn thành nhiệm vụ. Gã chuẩn bị rời đi. Gã không thể ở lại cùng bốn người họ được. Quý Nhậm vẫn chưa biết gã đã thuộc về Huyết Yêu, điều này khiến gã có vài lợi thế nho nhỏ khi nằm trong hàng ngũ của Quý Nhậm. Hơn nữa, gã lại nằm trong danh sách tử, không thể đi vào bên trong gặp Quý Nhậm.
Trúc Chi nói với Nhất Uy:
“Chúng ta không hiểu về bốn cánh cửa kia. Chúng ta phải chọn một trong bốn, hay phải đi vào cả bốn cửa?”
Tùng Bách hơi quạu quọ. Mấy cái người này đến đây mà không biết sẽ làm gì ư? Kể cũng lạ. Gã thở ra một hơi dài, rõ là đang cảm thất rất phiền. Nhưng cái miệng vẫn cử động một cách cứng nhắc:
“Bốn cánh cửa chứa bốn mảnh chìa khóa hình đầu lâu. Mấy đứa phải lấy chúng mà không được sót một mảnh nào. Sau khi có được bốn mảnh chìa khóa, mấy đứa đi đến cánh cổng cuối cùng xếp mảnh chìa khóa lại và mở khóa. Theo ta biết là như vậy, vì ta cũng chẳng vào đó khi nào cả. Ta chỉ nghe tên yêu hồ nói sơ sơ như vậy.”
Trúc Chi cười nói:
“Bốn cánh cửa không phải chúng ta cũng có bốn người hả? Cái này là định mệnh.”
Nhất Uy hăng hái hùa theo:
“Ý chị là tụi mình sẽ chia nhau ra ư?”
“Đúng vậy. Bốn cánh cửa là địa ngục hay thiên đường, chúng ta không biết được. Nhưng chỉ cần chúng ta lấy đủ cả bốn mảnh của đầu láu, chúng ta sẽ gặp được Tiểu Bạch mà thôi. Còn phải trả cho Quý Nhậm vài ân oán nữa chứ? Lão già đó suýt nữa giết được chúng ta mấy lần rồi mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.