Chương 289: Giao Kèo Máu
Muội Nương
10/10/2021
Đàn quạ sà xuống với tốc độ nhanh ngang ngửa đạn bắn, chúng dùng mỏ mổ lên đầu Nhất Uy và Vô Ảnh. Hai người dù đã nổ lực chạy trốn, nhưng vẫn bị đàn quạ mổ không thương tiếc, khắp nơi chổ nào cũng bị thương.
Vô Ảnh và Nhất Uy đến đây muốn cùng ma cà rồng ngàn năm lập liên minh. Vì thế hai người quyết định không chống trả quá quyết liệt quá, tránh cho việc gã ta nổi điên lại gây thêm rắc rối cho họ.
Nhưng mà nhìn lại thì cả hai đang bị mấy con quạ này truy giết. Nếu họ còn không làm gì, chẳng phải họ sẽ phải bỏ mạng tại đây mà không làm gì được hay sao. Vô Ảnh tức tốc gào lên:
“Nếu chúng ta cứ bị động, chúng sẽ mổ chết hai anh em mình mất.”
Nhất Uy gào lên trả lời:
“Chiến đấu anh nhá.”
Vô Ảnh chụp lấy mỏ con quạ, mạnh tay ném nó sang một bên. Anh cười hề hề:
“Anh định không làm phật lòng gã ma cà rồng, nhưng chúng ta cũng không thể mất mạng được. Quất luôn em ơi.”
Nhất Uy nhận được chỉ thị từ Vô Ảnh, và cậu có vẻ thích chiến đấu hơn chạy trốn mãi. Bây giờ thì hay rồi, cậu rút thanh Kim Quy ra. Cậu cùng Vô Ảnh lao vào chém giết như điên. Đàn quạ tá hóa khi lần lượt đồng loại ngã xuống. Đàn quạ dù hung hăng thế nào cũng không chống lại hai người này được, họ không những sử dụng tốt kiếm thuật mà còn có cả thần lực hổ trợ. Chẳng mấy chốc đàn quạ đã bị tiêu diệt gần hết.
Bỗng dưng một tiếng huýt sáo dài gọi đàn quạ bay đi chổ khác. Giọng cười khúc khích ban nảy biến mất, thay vào đó là một giọng nói vang vọng khắp khu rừng:
“Các ngươi không phải là con người, các người là thần thánh phương nào hả? Tại sao lại vào đây?”
Vô Ảnh hơi tưng tửng rồi. Anh hồn nhiên nói:
“Rõ ràng tụi này đến gặp ma cà rồng ngàn năm. Nghĩ xem ai là người nói cho tụi này biết nơi này nào?”
Gã ma cà rông bay đến bóp lấy cổ Vô Ảnh, nâng anh lên cao. Nhất Uy lập tức phi lên kề kiếm lên cổ gã, giọng có một chút đe dọa rành rành:
“Đừng làm điều gì tệ hại. Chúng tôi đến đây không phải đánh nhau. Chúng tôi đến thỏa thuận vài điều liên quan đến người đã mớm cho tụi này cái bí mật liên quan đến chổ trú ngụ của anh.”
Gã ma cà rồng nghe không sai. Gã cũng muốn biết người đã khai chổ ở của gã ngoài Quý Nhậm còn có thể là ai khác. Quý Nhậm là người đã bán đứng gã hay có kẻ biết được hành tung của gã. Gã chưa vội giết hai tên này, ít ra phải biết mục đích của họ là gì đã.
Trúc Chi cùng Linh Đàm chờ đợi lão già xảo trá giả vờ làm bạn Linh Đàm, nhưng thực chất lão muốn đâm sau lưng anh ta một nhát. Cô có thể đoán sơ sơ tình hình: Quý Nhậm đã biết Huyết Yêu đem Linh Đàm đi chổ khác từ lâu, gã đã âm thầm cho người điều tra nơi ở của Linh Đàm. Đến lúc thích hợp gã sẽ bẩm báo với Thiên tử, vờ như gã vừa điều tra được.
Còn về phần Huyết Yêu, tên này sao lại giam Linh Đàm tại một nơi dễ đi vào như vầy, hắn hẳn đang âm thầm nghĩ ra kế sách nào đó từ trước. Huyết Yêu mà Trúc Chi biết luôn là người đoán được kế hoạch của địch, luôn nghĩ chu toàn mọi thứ. Lần này, hắn giam Linh Đàm tại một nơi như vậy chắc chắn có huyền cơ nào đấy mà chỉ có hắn mới biết. Trúc Chi tuyệt đối không tin do hắn bất cẩn hay thiếu suy nghĩ được.
Đáng tiếc, Trúc Chi không biết gì về Quý Nhậm cả. Nếu có ai cho cô chút thông tin về gã thì hay biết mấy. Ít ra cô sẽ “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”, biết được mối hận thù của gã và Huyết Yêu càng tốt.
“Phải rồi ha?” Trúc Chi reo lên vui sướng. Làm sao mà cô có thể quên một người vô cùng quan trọng, người này luôn ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi - Hắc Ma, cơ chứ? Quý Nhậm muốn hồi sinh Y Lân – ông cố nội của cô, chắc chắc gã thuộc những cánh tay đắc lực của ông ấy, chắc chắn Hắc Ma sẽ biết chút nào thông tin của gã ấy rồi.
Kể từ lúc Trúc Chi khôi phục thần lực, cô vẫn chưa thử gọi Hắc Ma đến bên cạnh. Hay là cô thử triệu hồi Hắc Ma xem sao, cô cũng muốn hỏi thăm tình hình của Nguyệt Nương ra sao.
“Hắc Ma.” Trúc Chi truyền vọng âm vào giọng mình. Lập tức Hắc Ma bay đến bên cạnh Trúc Chi. Bao lâu nay nó đã ở đâu cơ chứ.
Hắc Ma vui vẻ điên cuồng vẫy vùng trong tay Trúc Chi, như thể hai người đã trăm năm chưa gặp nhau. Cô hí hứng trêu ghẹo Hắc Ma:
“Nhìn vui quá ha? Nè em có biết gì về Quý Nhậm hay không? Trước đây không phải em đã từng phục vụ cho ông cố nội Y Lân của chị hay sao?”
Nguyệt Nương đã hoàn toàn mất đi linh hồn bên trong thanh kiếm. Vì thế thanh kiếm lúc này chỉ là Hắc Ma mà thôi. Hắc Ma không còn oán khí của Nguyệt Nương, nhưng vẫn xem Trúc Chi là chủ nhận trong định mệnh của mình. Nó thật sự cảm thấy vui mừng khi cô đã bình phục lại như thường.
Nó nói vọng ra từ thanh kiếm:
“Quý Nhậm là cánh tay trái của chủ nhân Y Lân. Nguyên Sâm là cánh tay phải, người sau này tiếp tục dẫn dắt Y Nguyên trở thành quỷ vương hùng mạnh.”
Trúc Chi khó hiểu:
“Vậy thì tại sao Quý Nhậm lại trở thành thần được nhỉ?”
“Quý Nhậm luôn luôn là thần tiên trước cả khi trở thành tay sai của Y Lân. Nghe đâu lão ấy biết cha mẹ của Y Lân. Bởi vậy, Mạnh Quân, cái tên xúi giục kẻ khác giết cha mẹ của Y Lân, cũng là tên Quý Nhậm muốn giết chết nhất. Quý Nhậm vẫn luôn âm thầm cấu kết và nâng đỡ Y Lân trở thành vua của Âm giới.”
“Không một ai biết hắn về phê với Y Lân hay sao?”
Hắc Ma chỉ “Ừm” nhẹ mà trong trả lời thêm. Hóa ra Quý Nhậm là gián điệp ngay từ đầu. Gã đã ôm mưu đồ soán ngôi Thiên tử lâu như vậy, nhưng bây giờ mới hạ quyết tâm. Mạnh Quân đã tạo cho gã có cơ hội hồi sinh Y Lân, nên gã mới vịn vào đó mà tiến lên.
Hắc Ma lúc này bỗng dưng nói với giọng nghiên túc:
“Sở dĩ mọi người luôn muốn hồi sinh Y Lân. Bởi vì chủ nhân cũ của ta vẫn chưa chết hoàn toàn. Ngài ấy bị phong ấn tận sâu dưới lòng đất. Cách nhanh nhất phá vỡ phong ấn chính là giết chết dòng máu duy nhất còn sống là Quỷ vương, hoặc người mang huyết thống với ông ấy là chủ nhân ngài. Vì thế chủ nhân ngài không thể để cho hắn biết về thân phận tiểu ma vương của mình. Nguyên Sâm càng không thể biết. Lão ấy độc ác, xảo quyệt, không từ thủ đoạn nào đâu.”
Trúc Chi tạm thời đồng ý với Hắc Ma:
“Chị biết rồi. Em hãy biến thành cây trâm đi. Chị sẽ cài lên trên đầu.”
Hắc Ma biến thành cây trâm và nằm gọn trên đầu của Trúc Chi.
Trúc Chi nghe tiếng động lạ từ phía trước. Cô vội vàng giấu mình vào thân cổ thụ bên cạnh.
Người đến là một lão già, chính là người cô đã thấy trong điềm báo. Lão đến nơi nhưng không gọi Linh Đàm trước tiên, mà lão ném vào hồ một loại bột xám tro kì lạ. Cái này Trúc Chi không hề thấy trước, thứ bột đó có thể là gì cơ chứ, liệu có gây nguy hiểm cho Linh Đàm hay không. Cô chưa thể lộ mặt, nên im lặng quan sát tiếp.
Lão đứng trên bờ hồ nở một nụ cười thỏa mãn. Sau đó lão mới gọi tên Linh Đàm ba lần.
Linh Đàm như chỉ chờ điều đó. Gã xuất hiện trước mặt lão. Gã cố kiềm chế sự kinh tởm khi nhìn thấy nụ cười thảo mai của lão, cố nở ra một nụ cười không thể nào thân thiện hơn được nữa chào đón lão.
Lão già đến bên cạnh Linh Đàm, ôm lấy gã một cái thâm tình. Lão nói dối mà không hề chớp mắt:
“Lão rất nhớ ngươi, Linh Đàm.”
“Kể từ lúc bị Huyết Yêu giam tại đây, chỉ có lão hay đến bầu bạn tâm sự cùng ta. Ta thật sự vô cùng cảm kích.”
Linh Đàm buông lão ra khỏi cơ thể mình trước. Nếu gã còn giữ cái ôm của lão, gã đồ rằng gã sẽ nôn tại chổ. Gã giả vờ hỏi lý do lão đến nơi này. Nhưng lão không nói, chỉ âm thầm rút ra một thanh kiếm dài đằng sau lưng.
Linh Đàm ngửi được mùi sát khí, cái mũi của thuồng luồng tinh vẫn còn lợi hại lắm. Gã cẩn trọng lùi ra xa hai bước, giương mắt nhìn lão chòng chọc.
Lão không để tâm lắm, chỉ nhẹ nhếch môi cười. Dù sao Linh Đàm cũng khó thoát khỏi tay lão. Lão quyết ý lật bài ngửa.
“Có phải đang cảm thấy không khỏe hay không?”
Đúng như lời lão ta vừa nói, Linh Đàm cảm thấy ruột gan như bị thiêu cháy.
“Bột yêu tinh.” Linh Đàm khụy gối xuống đất, cảm nhận rõ mồn một thứ bột kia đang xâm nhập khắp lục phủ ngủ tạng của mình.
“Đúng vậy.” Lão già cười khàn cả tiếng. Lão đang đợi Linh Đàm từ từ mất đi ý thức mới đâm chết gã.
Lão biết tự mình không thể giết chết Linh Đàm. Vì thế lão đã thả thứ bột yêu tinh, một loại bột gây choáng một thuồng luồng tinh.
Trúc Chi thấy hết tất cả. Cô từ từ bước ra khỏi chổ nấp. Cô kéo mũi tên Thượng Nguyệt bắn vào cánh tay đang cầm kiếm của lão già.
Lão rú lên buông cả thanh kiếm xuống đất. Lão quay đầu nhìn về chổ Trúc Chi, hơi ngạc nhiên. Lão thấy Trúc Chi đang cười tươi như hoa nở, nụ cười của cô trông giống với nụ cười của một tên thợ săn vừa bắt được một con mồi béo bở.
Toàn thân Linh Đàm bắt đầu tê liệt, chuyện này không nằm trong dự đoán của họ. Trúc Chi chỉ nhìn thấy lúc Linh Đàm bị đâm mà không hề thấy gã bị hạ độc. Cô liếc về phía Linh Đàm, mi quang ánh lên vài tia lo lắng.
Lão già cẩn thận đánh giá cô nhóc tì trước mặt. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khí chất ngút trời, lại thêm cây cung Thượng Nguyệt màu bạc khiến lão lóa mắt. Đó không phải là cây cung bạc trong truyền thuyết của Thủy Hà công chúa hay sao. Một đứa nhóc con người lại sử dụng nó mà không hề bị thương tổn nào sao? Lão già há hốc mồm không biết phải làm gì tiếp theo. Lão có nên giết Linh Đàm rồi tẩu thoát không? Lão hẳn phải báo lại cho chủ nhân về cô bé này.
Trúc Chi như đọc được suy nghĩ của lão già, cô mở lời nói trước:
“Nếu tôi là ông, tôi sẽ không dùng thần lực của mình đâu.”
Lão già trố mắt nhìn cô, không hiểu ý trong câu nói của cô là gì.
“Âm tà độc.” Trúc Chi vui vẻ đáp. “Thứ đó không phải khiến thần tiên sợ hãi lắm sao?”
Lúc này lão già mới phát hoảng, lão từ từ cảm thấy cơn đau truyền đến từ cánh tay. Lão không dám kinh động đến thần lực của mình. Lão phải cố gắng thoát khỏi nơi này. Lão sẽ giết chết mười con người và nuốt lấy trái tim của chúng để giải độc.
Trúc Chi tỏ ra mình đang biết lão nghĩ gì, cô nói tiếp:
“Ông cho rằng âm tà độc của Huyết Yêu dễ dàng giải được bằng mười trái tim của con người ư?”
Lão già tức giận, lại không dám phát tiết len đầu cô. Lão đau đớn ngã xuống đất,vẫn còn tỉnh táo. Lão căm phẫn nhìn cô.
Trúc Chi nhận thấy lúc này chính là thời cơ tốt nhất cho việc lập giao kèo với lão. Cô ngồi xuống, cúi thấp đầu và thì thầm vào tai lão:
“Tôi có thể giải độc cho ông, đổi lại ông phải đưa tôi và Linh Đàm đến chổ Quý Nhậm.”
“Không đời nào.” Lão già lập tức khước từ. Cô bé này dám cả gan ép lão phản bội lại chủ nhân của mình.
Trúc Chi đứng dậy, phủi phủi hai tay dù nó không hề dính một hạt bụi nào. Cô không mấy quan tâm mà nói:
“Vậy thì ông phải chết ở đây thôi.”
“Mày chỉ là nhóc tỳ, mày không thể ngăn tao rời khỏi nơi này được.”
Trúc Chi cười rạng rỡ:
“Vậy ông cứ thử đi, thử dịch chuyển khỏi nơi này xem.”
Trúc Chi thoải mái tiến tới gần Linh Đàm, cô áp lòng bàn tay lên mi tâm của gã, nhắm mắt rút lấy độc tố của bột yêu tinh ra khỏi người gã. Thật thần kỳ khi Linh Đàm đã tỉnh lại.
Lão già nằm bên kia trợn trừng mắt ếch hết nhìn cô, rồi lại nhìn sang Linh Đàm, không nói nên lời. Quái lạ thật, dù không phải độc tố giết chết Linh Đàm, nhưng muốn giải trừ bột yêu tinh cũng không phải dễ dàng. Vậy mà con bé đó chỉ cần đặt tay lên đầu gã đã giải được ư? Con bé đó rút cuộc là thần thánh phương nào cơ chứ.
Nếu nó đã muốn vào hang ổ của Quý Nhậm chịu chết, việc gì lão từ chối. Không một ai thành công bước qua cánh cổng đó. Ngay cả lão cũng chỉ nhận chỉ thị từ Quý Nhậm mà thôi. Cô bé đó không bao giờ thành công mà không bị thương tổn. Đổi lại, nó sẽ cho lão giải dược. Đến khi lão tỉnh táo lại, lão sẽ báo cho chủ nhân biết mà thôi.
Suy nghĩ một hồi, lão đồng ý:
“Ta đồng ý. Tránh cái việc ngươi không giữ lời, chúng ta nên lập một giao kèo máu cho chắc. Ta sẽ đưa cả hai đến nơi, còn ngươi phải đưa cho ta giải dược.”
Vô Ảnh và Nhất Uy đến đây muốn cùng ma cà rồng ngàn năm lập liên minh. Vì thế hai người quyết định không chống trả quá quyết liệt quá, tránh cho việc gã ta nổi điên lại gây thêm rắc rối cho họ.
Nhưng mà nhìn lại thì cả hai đang bị mấy con quạ này truy giết. Nếu họ còn không làm gì, chẳng phải họ sẽ phải bỏ mạng tại đây mà không làm gì được hay sao. Vô Ảnh tức tốc gào lên:
“Nếu chúng ta cứ bị động, chúng sẽ mổ chết hai anh em mình mất.”
Nhất Uy gào lên trả lời:
“Chiến đấu anh nhá.”
Vô Ảnh chụp lấy mỏ con quạ, mạnh tay ném nó sang một bên. Anh cười hề hề:
“Anh định không làm phật lòng gã ma cà rồng, nhưng chúng ta cũng không thể mất mạng được. Quất luôn em ơi.”
Nhất Uy nhận được chỉ thị từ Vô Ảnh, và cậu có vẻ thích chiến đấu hơn chạy trốn mãi. Bây giờ thì hay rồi, cậu rút thanh Kim Quy ra. Cậu cùng Vô Ảnh lao vào chém giết như điên. Đàn quạ tá hóa khi lần lượt đồng loại ngã xuống. Đàn quạ dù hung hăng thế nào cũng không chống lại hai người này được, họ không những sử dụng tốt kiếm thuật mà còn có cả thần lực hổ trợ. Chẳng mấy chốc đàn quạ đã bị tiêu diệt gần hết.
Bỗng dưng một tiếng huýt sáo dài gọi đàn quạ bay đi chổ khác. Giọng cười khúc khích ban nảy biến mất, thay vào đó là một giọng nói vang vọng khắp khu rừng:
“Các ngươi không phải là con người, các người là thần thánh phương nào hả? Tại sao lại vào đây?”
Vô Ảnh hơi tưng tửng rồi. Anh hồn nhiên nói:
“Rõ ràng tụi này đến gặp ma cà rồng ngàn năm. Nghĩ xem ai là người nói cho tụi này biết nơi này nào?”
Gã ma cà rông bay đến bóp lấy cổ Vô Ảnh, nâng anh lên cao. Nhất Uy lập tức phi lên kề kiếm lên cổ gã, giọng có một chút đe dọa rành rành:
“Đừng làm điều gì tệ hại. Chúng tôi đến đây không phải đánh nhau. Chúng tôi đến thỏa thuận vài điều liên quan đến người đã mớm cho tụi này cái bí mật liên quan đến chổ trú ngụ của anh.”
Gã ma cà rồng nghe không sai. Gã cũng muốn biết người đã khai chổ ở của gã ngoài Quý Nhậm còn có thể là ai khác. Quý Nhậm là người đã bán đứng gã hay có kẻ biết được hành tung của gã. Gã chưa vội giết hai tên này, ít ra phải biết mục đích của họ là gì đã.
Trúc Chi cùng Linh Đàm chờ đợi lão già xảo trá giả vờ làm bạn Linh Đàm, nhưng thực chất lão muốn đâm sau lưng anh ta một nhát. Cô có thể đoán sơ sơ tình hình: Quý Nhậm đã biết Huyết Yêu đem Linh Đàm đi chổ khác từ lâu, gã đã âm thầm cho người điều tra nơi ở của Linh Đàm. Đến lúc thích hợp gã sẽ bẩm báo với Thiên tử, vờ như gã vừa điều tra được.
Còn về phần Huyết Yêu, tên này sao lại giam Linh Đàm tại một nơi dễ đi vào như vầy, hắn hẳn đang âm thầm nghĩ ra kế sách nào đó từ trước. Huyết Yêu mà Trúc Chi biết luôn là người đoán được kế hoạch của địch, luôn nghĩ chu toàn mọi thứ. Lần này, hắn giam Linh Đàm tại một nơi như vậy chắc chắn có huyền cơ nào đấy mà chỉ có hắn mới biết. Trúc Chi tuyệt đối không tin do hắn bất cẩn hay thiếu suy nghĩ được.
Đáng tiếc, Trúc Chi không biết gì về Quý Nhậm cả. Nếu có ai cho cô chút thông tin về gã thì hay biết mấy. Ít ra cô sẽ “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”, biết được mối hận thù của gã và Huyết Yêu càng tốt.
“Phải rồi ha?” Trúc Chi reo lên vui sướng. Làm sao mà cô có thể quên một người vô cùng quan trọng, người này luôn ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi - Hắc Ma, cơ chứ? Quý Nhậm muốn hồi sinh Y Lân – ông cố nội của cô, chắc chắc gã thuộc những cánh tay đắc lực của ông ấy, chắc chắn Hắc Ma sẽ biết chút nào thông tin của gã ấy rồi.
Kể từ lúc Trúc Chi khôi phục thần lực, cô vẫn chưa thử gọi Hắc Ma đến bên cạnh. Hay là cô thử triệu hồi Hắc Ma xem sao, cô cũng muốn hỏi thăm tình hình của Nguyệt Nương ra sao.
“Hắc Ma.” Trúc Chi truyền vọng âm vào giọng mình. Lập tức Hắc Ma bay đến bên cạnh Trúc Chi. Bao lâu nay nó đã ở đâu cơ chứ.
Hắc Ma vui vẻ điên cuồng vẫy vùng trong tay Trúc Chi, như thể hai người đã trăm năm chưa gặp nhau. Cô hí hứng trêu ghẹo Hắc Ma:
“Nhìn vui quá ha? Nè em có biết gì về Quý Nhậm hay không? Trước đây không phải em đã từng phục vụ cho ông cố nội Y Lân của chị hay sao?”
Nguyệt Nương đã hoàn toàn mất đi linh hồn bên trong thanh kiếm. Vì thế thanh kiếm lúc này chỉ là Hắc Ma mà thôi. Hắc Ma không còn oán khí của Nguyệt Nương, nhưng vẫn xem Trúc Chi là chủ nhận trong định mệnh của mình. Nó thật sự cảm thấy vui mừng khi cô đã bình phục lại như thường.
Nó nói vọng ra từ thanh kiếm:
“Quý Nhậm là cánh tay trái của chủ nhân Y Lân. Nguyên Sâm là cánh tay phải, người sau này tiếp tục dẫn dắt Y Nguyên trở thành quỷ vương hùng mạnh.”
Trúc Chi khó hiểu:
“Vậy thì tại sao Quý Nhậm lại trở thành thần được nhỉ?”
“Quý Nhậm luôn luôn là thần tiên trước cả khi trở thành tay sai của Y Lân. Nghe đâu lão ấy biết cha mẹ của Y Lân. Bởi vậy, Mạnh Quân, cái tên xúi giục kẻ khác giết cha mẹ của Y Lân, cũng là tên Quý Nhậm muốn giết chết nhất. Quý Nhậm vẫn luôn âm thầm cấu kết và nâng đỡ Y Lân trở thành vua của Âm giới.”
“Không một ai biết hắn về phê với Y Lân hay sao?”
Hắc Ma chỉ “Ừm” nhẹ mà trong trả lời thêm. Hóa ra Quý Nhậm là gián điệp ngay từ đầu. Gã đã ôm mưu đồ soán ngôi Thiên tử lâu như vậy, nhưng bây giờ mới hạ quyết tâm. Mạnh Quân đã tạo cho gã có cơ hội hồi sinh Y Lân, nên gã mới vịn vào đó mà tiến lên.
Hắc Ma lúc này bỗng dưng nói với giọng nghiên túc:
“Sở dĩ mọi người luôn muốn hồi sinh Y Lân. Bởi vì chủ nhân cũ của ta vẫn chưa chết hoàn toàn. Ngài ấy bị phong ấn tận sâu dưới lòng đất. Cách nhanh nhất phá vỡ phong ấn chính là giết chết dòng máu duy nhất còn sống là Quỷ vương, hoặc người mang huyết thống với ông ấy là chủ nhân ngài. Vì thế chủ nhân ngài không thể để cho hắn biết về thân phận tiểu ma vương của mình. Nguyên Sâm càng không thể biết. Lão ấy độc ác, xảo quyệt, không từ thủ đoạn nào đâu.”
Trúc Chi tạm thời đồng ý với Hắc Ma:
“Chị biết rồi. Em hãy biến thành cây trâm đi. Chị sẽ cài lên trên đầu.”
Hắc Ma biến thành cây trâm và nằm gọn trên đầu của Trúc Chi.
Trúc Chi nghe tiếng động lạ từ phía trước. Cô vội vàng giấu mình vào thân cổ thụ bên cạnh.
Người đến là một lão già, chính là người cô đã thấy trong điềm báo. Lão đến nơi nhưng không gọi Linh Đàm trước tiên, mà lão ném vào hồ một loại bột xám tro kì lạ. Cái này Trúc Chi không hề thấy trước, thứ bột đó có thể là gì cơ chứ, liệu có gây nguy hiểm cho Linh Đàm hay không. Cô chưa thể lộ mặt, nên im lặng quan sát tiếp.
Lão đứng trên bờ hồ nở một nụ cười thỏa mãn. Sau đó lão mới gọi tên Linh Đàm ba lần.
Linh Đàm như chỉ chờ điều đó. Gã xuất hiện trước mặt lão. Gã cố kiềm chế sự kinh tởm khi nhìn thấy nụ cười thảo mai của lão, cố nở ra một nụ cười không thể nào thân thiện hơn được nữa chào đón lão.
Lão già đến bên cạnh Linh Đàm, ôm lấy gã một cái thâm tình. Lão nói dối mà không hề chớp mắt:
“Lão rất nhớ ngươi, Linh Đàm.”
“Kể từ lúc bị Huyết Yêu giam tại đây, chỉ có lão hay đến bầu bạn tâm sự cùng ta. Ta thật sự vô cùng cảm kích.”
Linh Đàm buông lão ra khỏi cơ thể mình trước. Nếu gã còn giữ cái ôm của lão, gã đồ rằng gã sẽ nôn tại chổ. Gã giả vờ hỏi lý do lão đến nơi này. Nhưng lão không nói, chỉ âm thầm rút ra một thanh kiếm dài đằng sau lưng.
Linh Đàm ngửi được mùi sát khí, cái mũi của thuồng luồng tinh vẫn còn lợi hại lắm. Gã cẩn trọng lùi ra xa hai bước, giương mắt nhìn lão chòng chọc.
Lão không để tâm lắm, chỉ nhẹ nhếch môi cười. Dù sao Linh Đàm cũng khó thoát khỏi tay lão. Lão quyết ý lật bài ngửa.
“Có phải đang cảm thấy không khỏe hay không?”
Đúng như lời lão ta vừa nói, Linh Đàm cảm thấy ruột gan như bị thiêu cháy.
“Bột yêu tinh.” Linh Đàm khụy gối xuống đất, cảm nhận rõ mồn một thứ bột kia đang xâm nhập khắp lục phủ ngủ tạng của mình.
“Đúng vậy.” Lão già cười khàn cả tiếng. Lão đang đợi Linh Đàm từ từ mất đi ý thức mới đâm chết gã.
Lão biết tự mình không thể giết chết Linh Đàm. Vì thế lão đã thả thứ bột yêu tinh, một loại bột gây choáng một thuồng luồng tinh.
Trúc Chi thấy hết tất cả. Cô từ từ bước ra khỏi chổ nấp. Cô kéo mũi tên Thượng Nguyệt bắn vào cánh tay đang cầm kiếm của lão già.
Lão rú lên buông cả thanh kiếm xuống đất. Lão quay đầu nhìn về chổ Trúc Chi, hơi ngạc nhiên. Lão thấy Trúc Chi đang cười tươi như hoa nở, nụ cười của cô trông giống với nụ cười của một tên thợ săn vừa bắt được một con mồi béo bở.
Toàn thân Linh Đàm bắt đầu tê liệt, chuyện này không nằm trong dự đoán của họ. Trúc Chi chỉ nhìn thấy lúc Linh Đàm bị đâm mà không hề thấy gã bị hạ độc. Cô liếc về phía Linh Đàm, mi quang ánh lên vài tia lo lắng.
Lão già cẩn thận đánh giá cô nhóc tì trước mặt. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khí chất ngút trời, lại thêm cây cung Thượng Nguyệt màu bạc khiến lão lóa mắt. Đó không phải là cây cung bạc trong truyền thuyết của Thủy Hà công chúa hay sao. Một đứa nhóc con người lại sử dụng nó mà không hề bị thương tổn nào sao? Lão già há hốc mồm không biết phải làm gì tiếp theo. Lão có nên giết Linh Đàm rồi tẩu thoát không? Lão hẳn phải báo lại cho chủ nhân về cô bé này.
Trúc Chi như đọc được suy nghĩ của lão già, cô mở lời nói trước:
“Nếu tôi là ông, tôi sẽ không dùng thần lực của mình đâu.”
Lão già trố mắt nhìn cô, không hiểu ý trong câu nói của cô là gì.
“Âm tà độc.” Trúc Chi vui vẻ đáp. “Thứ đó không phải khiến thần tiên sợ hãi lắm sao?”
Lúc này lão già mới phát hoảng, lão từ từ cảm thấy cơn đau truyền đến từ cánh tay. Lão không dám kinh động đến thần lực của mình. Lão phải cố gắng thoát khỏi nơi này. Lão sẽ giết chết mười con người và nuốt lấy trái tim của chúng để giải độc.
Trúc Chi tỏ ra mình đang biết lão nghĩ gì, cô nói tiếp:
“Ông cho rằng âm tà độc của Huyết Yêu dễ dàng giải được bằng mười trái tim của con người ư?”
Lão già tức giận, lại không dám phát tiết len đầu cô. Lão đau đớn ngã xuống đất,vẫn còn tỉnh táo. Lão căm phẫn nhìn cô.
Trúc Chi nhận thấy lúc này chính là thời cơ tốt nhất cho việc lập giao kèo với lão. Cô ngồi xuống, cúi thấp đầu và thì thầm vào tai lão:
“Tôi có thể giải độc cho ông, đổi lại ông phải đưa tôi và Linh Đàm đến chổ Quý Nhậm.”
“Không đời nào.” Lão già lập tức khước từ. Cô bé này dám cả gan ép lão phản bội lại chủ nhân của mình.
Trúc Chi đứng dậy, phủi phủi hai tay dù nó không hề dính một hạt bụi nào. Cô không mấy quan tâm mà nói:
“Vậy thì ông phải chết ở đây thôi.”
“Mày chỉ là nhóc tỳ, mày không thể ngăn tao rời khỏi nơi này được.”
Trúc Chi cười rạng rỡ:
“Vậy ông cứ thử đi, thử dịch chuyển khỏi nơi này xem.”
Trúc Chi thoải mái tiến tới gần Linh Đàm, cô áp lòng bàn tay lên mi tâm của gã, nhắm mắt rút lấy độc tố của bột yêu tinh ra khỏi người gã. Thật thần kỳ khi Linh Đàm đã tỉnh lại.
Lão già nằm bên kia trợn trừng mắt ếch hết nhìn cô, rồi lại nhìn sang Linh Đàm, không nói nên lời. Quái lạ thật, dù không phải độc tố giết chết Linh Đàm, nhưng muốn giải trừ bột yêu tinh cũng không phải dễ dàng. Vậy mà con bé đó chỉ cần đặt tay lên đầu gã đã giải được ư? Con bé đó rút cuộc là thần thánh phương nào cơ chứ.
Nếu nó đã muốn vào hang ổ của Quý Nhậm chịu chết, việc gì lão từ chối. Không một ai thành công bước qua cánh cổng đó. Ngay cả lão cũng chỉ nhận chỉ thị từ Quý Nhậm mà thôi. Cô bé đó không bao giờ thành công mà không bị thương tổn. Đổi lại, nó sẽ cho lão giải dược. Đến khi lão tỉnh táo lại, lão sẽ báo cho chủ nhân biết mà thôi.
Suy nghĩ một hồi, lão đồng ý:
“Ta đồng ý. Tránh cái việc ngươi không giữ lời, chúng ta nên lập một giao kèo máu cho chắc. Ta sẽ đưa cả hai đến nơi, còn ngươi phải đưa cho ta giải dược.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.