Chương 223: Gặp Gỡ Quỷ Vương
Muội Nương
31/05/2021
Trúc Chi và Nhất Uy đi xuống dưới đất gặp Hải Phong bên dưới. Cậu nhìn thấy ngọn lửa cháy lớn từ phía trên lầu, rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Trúc Chi nở một nụ cười thật tươi cho Hải Phong rồi giải thích:
“Chúng đã bị lửa thiêu rụi rồi.”
Hải Phong vẫn chưa thôi nhìn về phía căn nhà hoang đổ nát kia, cậu nghi ngờ:
“Nếu lửa địa ngục mới giết được chúng thì hai người đào đâu ra lửa địa ngục?”
“Nhờ cuốn sách của ông hết.”, Trúc Chi đẩy Hải Phong về phía trước, vừa đi vừa nói, “Chỉ cần dùng một ngọn lửa bình thường pha chút máu trinh nữ là có lửa địa ngục rồi.”
Trúc Chi nối dối cho qua chuyện. Cô không thể tiết lộ người cho họ lửa địa ngục là Huyết Yyê cho. Dù đã xem cậu ấy là bạn, cô cũng không muốn tiết lộ về Huyết Yêu cho cậu ấy biết.
Hải Phong bán tín bán nghi nhưng không hỏi cô về chuyện đó nữa. Quan trọng cậu đã được an toàn và đám thợ săn đã bị giết chết.
“Người gác đêm mà hai người nói có cần thêm người không?”
Trúc Chi cười tít mắt:
“Nếu ông muốn tham gia thì tui chịu hai tay hai chân.”
Hải Phong vui mừng chạy theo Nhất Uy và Trúc Chi về nhà. Trong đầu hiện ra nhiều viễn cảnh cùng nhau chiến đấu với kẻ ác cùng với Nhất Uy và Trúc Chi. Lâu rồi cậu mới nở một nụ cười hiếm hoi. Trúc Chi và Nhất Uy không biết rằng, hai người đã đem lại chút ấm áp mà Hải Phong vẫn luôn muốn có suốt một tháng qua.
Trúc Chi giáp mặt Huyết Yêu ngay trong nhà mình. Hắn đang đợi cô báo cáo tình hình. Cô tiến tới gần chổ hắn, Tiểu Bạch đang đứng một bên rót hai ly nước.
“Người phụ nữ này đâu rồi? Người mẹ của Trúc Chi này ấy?”
“Bà ấy đã chết rồi. Sự tình rất dài, ta sẽ từ từ kể cho cô nghe sau.”
“Anh đợi tôi về đây chắc muốn nghe chuyện của vợ chồng thợ săn?”
“Không.”, Huyết Yêu nói tiếp, “Ta đợi cô muốn bàn chuyện khác quan trọng. Nhưng ta cũng muốn biết cô đã giải quyết hai người họ ra sao.”
Trúc Chi đưa hai viên đạn ma thuật cho Huyết Yêu. Cô vẫn không thể lấy đầu của tên đó, dù gã là một tên đáng chết gấp mười lần.
“Tôi chưa giết ai cả, tôi đang không biết sẽ ăn nói với Mai thế nào đây.”
Huyết Yêu cầm lấy hai viên đạn, hắn gọi hai tên thợ săn ra ngoài. Chúng có vẻ hoảng hốt khi thấy mình vẫn còn sống mà đứng trước mặt Huyết Yêu.
Huyết Yêu lạnh lùng nói với hai người;
“Ta sẽ đưa các ngươi đến nơi cần đến. Trước hết, ta sẽ cho hai ngươi đối mặt với những người mà hai ngươi đã giết chết. Hình phạt của các ngươi, ta giao toàn quyền cho họ. Không có ý kiến gì chứ?”
Rõ ràng Huyết Yêu đang nhìn hai vợ chồng họ bằng ánh mắt: Đố các ngươi dám có ý kiến khác. Trúc Chi bật cười ha hả. Cô quay sang hai vợ chồng thợ săn nói rất nghiêm túc:
“Hai người không cần xin lỗi tụi này. Người mà hai người cần họ tha thứ là những nạn nhân kìa. Lúc họ đang đau khổ vì vừa mất người thân, lại bị giết chết một cách dã man. Họ vẫn còn nhiều điều hối tiếc, ước mơ chưa thực hiện được đã phải chết. Hãy thành tâm xin họ tha thứ đi, không phải vì các ngươi sẽ tiếp tục được sống, mà còn vì tâm hồn các ngươi được thanh thản và bình yên.”
Trúc Chi đặt tay lên vai ả thợ săn nói tiếp:
“Có thể hai người không biết một chuyện, con người tụi này có một quan niệm: Khi người vợ mang thai, những người trong gia đình không được sát sinh, bằng không đứa con sinh ra sẽ lãnh hậu quả. Luật nhân quả không chừa một ai.”
Người vợ nước mắt lưng tròng, khóc vật vã trong tay người chồng. Trúc Chi nói những lời chạm vào đáy lòng của họ. Không ai tin rằng họ sẽ quay đầu, nhưng cô bé trước mặt lại nói những lời khiến tâm hồn của họ thật sự như được gột sạch. Ả rất biết ơn vì cô tha mạng cho gia đình ả. Lời cảm ơn không cách nào nói ra miệng, chỉ biết hướng ánh nhìn đầy cảm kích về phía cô.
Huyết Yêu thu họ vào đạn ma thuật một lần nữa. Hắn luôn không thích nhìn thấy cảnh chia ly đầy nước mắt.
Huyết Yêu ra hiệu cho Tiểu Bạch lánh sang một bên, để hai người họ lại với nhau. Không khí giữa hai người bắt đầu mất tự nhiên. Đã ngần ấy thời gian cô và hắn không ở riêng với nhau, nhất là sau khi nụ hôn ngọt ngào của hai người từ khi ấy.
Trúc Chi cắn môi, cô bình tĩnh, giữ cho nhịp đập trái tim của mình không loạn lắm. Hắn có thể cảm nhận được chút bối rối của cô, và cô không thích điều đó chút nào. Cô còn nhớ lúc ấy, hắn còn không thèm trả lời cô khi cô hỏi có thích cô không.
Cuối cùng, Huyết Yêu là người lên tiếng trước và Trúc Chi phải thú nhận rằng cô rất ghét cái vẻ, cái vẻ điềm tĩnh như chưa từng có nụ hôn nào giữa hai người, trên mặt của hắn:
“Cô thử gọi Hắc Ma một lần nữa.”
“Tôi đã thử khi ở cùng Nhất Uy rồi.”, Trúc Chi chỉ lên sợi dây chuyền trên cổ nói tiếp, “Anh phong ấn linh lực của tôi khiến quỷ khí không điều khiển được thanh kiếm.”
Huyết Yêu vòng tay qua cổ của Trúc Chi, hắn tháo sợi dây chuyền ra cổ cô. Đầu ngón tay của hắn khẽ chạm vào gáy của cô. Cô cứng người đứng bất động, cắn răng chịu đựng sự đụng chạm nhè nhẹ của hắn. Cô đang cố không tỏ ra mình đang thích thú.
“Cô có cần đi kiểm tra sức khỏe hay không? Vì ta nghe trái tim của cô đang đập vô cùng loạn.”
Trúc Chi đá vào bàn chân của Huyết Yêu một cái rõ là đau. Còn hắn thì hiển nhiên không hiểu vì sao cô hành động như vậy. Cô quên rằng hắn chưa từng trải qua cảm giác thích một người, chưa từng vì ai mà loạn nhịp trái tim. Nhờ nghĩ như vậy, cô bắt đầu bỏ qua cho cái tính tọc mạch của hắn, cô tưởng rằng hắn đang mỉa mai trái tim yếu đuối của cô.
Huyết Yêu thay vào sợi dây chuyền một cái mặt khác, chứa bốn giọt máu vô cùng rõ ràng. Cô đoán đây chính xác là cái mà cô đang cần, một thứ có thể kiềm hãm mùi quỷ lẫn thần khí của cô, lại còn giúp cô vẫn sử dụng tốt năng lực của tiểu ma vương.
Trúc Chi nói:
“Bốn giọt máu của Kỳ Lân, Phụng hoàng, Rồng và Kim quy.”
“Thông minh lắm. Ta nhận ra mấy cuốn sách của ta biến mất một cách kì quặc. Hóa ra là cô trộm nó.”
Lúc này, Huyết Yêu muốn Trúc Chi gọi Hắc Ma thêm một lần nữa. Cô gật đầu bắt đầu gọi to, dĩ nhiên đã dồn một chút Vọng Âm vào bên trong giọng nói:
“Hắc Ma.”
Có cái gì đó đang xé gió bay đến chổ Trúc Chi. Và khi cô và Huyết Yêu nhận ra thứ đó là gì, cả hai đứng bất động toàn thân. Thanh Hắc Ma bay thẳng vào trong tay của Trúc Chi, nó nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay của cô. Nó nguyên vẹn và không sứt mẻ một chút nào cả, viên hắc ngọn chiếu sáng trong tay của cô.
Huyết Yêu suy tư:
“Đúng như ta suy đoán. Thanh kiếm đã bị ai đó triệu hồi. Cuốn sách mà cô đưa cho ta trước đó có cách triệu hồi thanh kiếm và Quỷ vương. Muốn triệu hồi hai thứ này, không đơn giản ở một câu thần chú, nó phải phạm những tội ác tày đình. Xem ra, thanh kiếm vẫn chưa thuộc hẳn về tên đó. Hoặc hắn chưa hoàn thành xong nghi thức chiếm hữu thanh kiếm. Ta đang truy tìm người này, cả Nguyên Sâm nữa.”
“Kẻ đã triệu hồi thanh kiếm này phải là một kẻ đọc được cuốn sách, hoặc có trong tay cuốn sách. Anh nghi ngờ Hải Phong liên quan đến chuyện này?”
“Ta e rằng có một kẻ khác. Kẻ đã truy đuổi cha mẹ của Hải Phong và giết họ.”
“Kẻ đó ngưng đọng thời gian và hãy nói cho tôi biết anh biết về kẻ đó đi.”
“Hắn là một người bạn mà ta không muốn giáp mặt. Thần phán xét. Hắn đọc sâu nội tâm của cô, biết được những bí mất đen tối của cô và phán xét chúng. Hắn cũng có quyền phán xét ta. Nhưng hắn không phải phản diện và hắn không phải kẻ đã giết cha mẹ Hải Phong.”
“Vậy bây giờ kế hoạch ra sao?”
“Cô cứ tiếp tục đi học, bảo vệ Hải Phong trừ trường hợp tên ấy quay trở lại muốn giết chết nó, bảo vệ những người cần bảo vệ, nhất là những người xuất hiện trong điềm báo của cô.”
“Làm cách nào mà tôi thấy được những điềm báo? Ý tôi là, tôi có khả năng kia, nhưng một số cái chết mà tôi không dự đoán được.”
“Điềm báo mà Thủy Hà có được là điềm báo về những cái chết không nằm trong sổ sinh tử. Nghĩa là họ chưa đến thời điểm phải chết. Còn những người phải chết đương nhiên cô không dự đoán được. Ta sẽ giúp cô phát huy khả năng nhìn thấy điềm báo mà không gặp điều tệ hại.”
“Khi nào mới bắt đầu dạy tôi cái đó?”
“Mai đi. Hôm nay, cô đã đủ mệt rồi. Mà ta còn nhiều việc phải giải quyết. Ta sẽ gặp lại cô sau.”
“Khoan.”, Trúc Chi kéo tay Huyết Yêu lại, cô nhướng mày về thanh kiếm phật lòng thấy rõ. Cô hơi giận vì hắn không thèm để ý rằng Hắc Ma đang trong tay mình.
“Ta sẽ không cố phong ấn nó nữa. Thay vào đó, ta sẽ đưa cô đến gặp một người. Trước hết, cô phải giấu nó đi trước.”
Trúc Chi mệt mỏi nói:
“Phải chi nó bé lại bằng một cây trâm cài tóc thì hay biết mấy.”
Thanh Hắc Ma lập tức biến thành nhỏ xíu giống như một cây trâm cài tóc theo như lời khẩn cầu của Trúc Chi. Cô hết hồn suýt nữa đã ném nó xuống đất vì sợ hãi. Huyết Yêu cười cười, có vẻ đã ngờ được đến chuyện thanh kiếm thật sự đã biến thành một cây trâm cài tóc theo lời yêu cầu của cô.
“Anh đã biết chuyện này ư?”
Huyết Yêu đắc ý, cười nói:
“Cô tự khám phá ra sẽ thú vị hơn, đúng không?”
Trúc Chi thật muốn cho hắn thêm một cước cho hả dạ. Loại chuyện như điều khiển thanh kiếm làm theo ý mình, hắn phải nói cho cô biết trước chứ. Nhưng cô chưa kịp làm đã biến mất hút theo hắn.
“Ta đưa cô đến một nơi rất nguy hiểm. Nếu cả hai ta bị phát hiện, ta sẽ không bảo vệ được cho cô. Còn ta có thể sẽ bị kết án cao nhất mà một thần tiên có thể phạm phải.”
“Ai dám làm gì người đàn ông của tôi, tôi sẽ tìm tận nơi tính sổ. Không phải họ sợ con lai tụi tôi hay sao? Tôi sẽ cho họ biết thế nào là lễ hội của người phàm trần nếu dám đụng đến anh.”
May mà Huyết Yêu đang bận lục lọi trong túi cái gì đó, hắn không nghe hết những gì cô vừa nói. Nếu mà nghe được, chắc cô phải chui xuống 18 tầng địa ngục để trốn. Cô vừa mới gọi hắn “là người đàn ông của tôi” cơ đấy. Sao cô có thể nói ra lời nói như vậy mà không hề ngượng ngùng chút nào?
Huyết Yêu lôi ra một bảo bối gì đó, hắn bắt cô chui vào bên trong. Và cả hai biến mất lần nữa. Rất lâu, rất lâu, Trúc Chi mới thoát ra ngoài và cô tính cho hắn một trận thí phát hiện cả hai đang đứng một nơi tối tăm, xa lạ. Cô biết lúc này cần giữ bình tĩnh và cẩn thận từng bước một. Cô đoán người mà Huyết Yêu muốn cô gặp mặt là một gã nào đó nguy hiểm, hay là cái tên đã viết ra cuốn sách kia.
Không. Trúc Chi đoán sai. Người mà Huyết Yêu muốn cô gặp không ai khác là Quỷ vương. Gã bị giam hãm một chổ, sợi dây xích to tướng, đầu tóc rũ rượi xuống đất. Khi nghe được tiếng bước chân, gã ngước mặt lên tươi cười.
Giọng gã ồm ồm như đã lâu rồi mới lại trò chuyện với một người:
“Huyết Yêu. Ngươi lại cần gì ở ta đây?”
“Quỷ vương.”
“Gọi bằng tên thật của ta, Huyết Yêu. Bây giờ ta không còn là Quỷ vương nữa.”
Huyết Yêu đành chiều theo ý gã:
“Y Nguyên.”, Huyết Yêu nhích sang một bên cho Quỷ vương trông thấy Trúc Chi, “Như đã hứa, ta đem đến đây một món quà, một cuộc gặp gỡ nho nhỏ dành cho ngươi và đứa con gái của Thủy Hà. Không lâu được, nếu bị ai phát hiện cả ta và con bé sẽ chết đấy.”
Quỷ vương trố mắt nhìn Trúc Chi, cố tìm dáng vẻ Thủy Hà trên khuôn mặt nó. Nhưng có tìm thế nào gã cũng chẳng tìm được, vì gã không biết chỉ có linh hồn và trái tim của cô còn thân xác không phải của cô.
Huyết Yêu lánh tạm ra ngoài, bỏ lại Trúc Chi chẳng biết nói gì với Quỷ vương đứng đó. Cô vẫn còn đang đánh giá người đàn ông trước mặt, muốn xem xem khuôn mặt độc ác của Quỷ vương trong truyền thuyết. Nhưng hóa ra lại thấy dáng vẻ của một người đàn ông tuổi 25, 26 gì đấy không hề có chút dã tâm hay sát khí như trong lời đồn. Hoặc khi bị giam giữ nơi này, gã đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ uy phong lừng lẫy mà một Quỷ vương từng có.
“Chúng đã bị lửa thiêu rụi rồi.”
Hải Phong vẫn chưa thôi nhìn về phía căn nhà hoang đổ nát kia, cậu nghi ngờ:
“Nếu lửa địa ngục mới giết được chúng thì hai người đào đâu ra lửa địa ngục?”
“Nhờ cuốn sách của ông hết.”, Trúc Chi đẩy Hải Phong về phía trước, vừa đi vừa nói, “Chỉ cần dùng một ngọn lửa bình thường pha chút máu trinh nữ là có lửa địa ngục rồi.”
Trúc Chi nối dối cho qua chuyện. Cô không thể tiết lộ người cho họ lửa địa ngục là Huyết Yyê cho. Dù đã xem cậu ấy là bạn, cô cũng không muốn tiết lộ về Huyết Yêu cho cậu ấy biết.
Hải Phong bán tín bán nghi nhưng không hỏi cô về chuyện đó nữa. Quan trọng cậu đã được an toàn và đám thợ săn đã bị giết chết.
“Người gác đêm mà hai người nói có cần thêm người không?”
Trúc Chi cười tít mắt:
“Nếu ông muốn tham gia thì tui chịu hai tay hai chân.”
Hải Phong vui mừng chạy theo Nhất Uy và Trúc Chi về nhà. Trong đầu hiện ra nhiều viễn cảnh cùng nhau chiến đấu với kẻ ác cùng với Nhất Uy và Trúc Chi. Lâu rồi cậu mới nở một nụ cười hiếm hoi. Trúc Chi và Nhất Uy không biết rằng, hai người đã đem lại chút ấm áp mà Hải Phong vẫn luôn muốn có suốt một tháng qua.
Trúc Chi giáp mặt Huyết Yêu ngay trong nhà mình. Hắn đang đợi cô báo cáo tình hình. Cô tiến tới gần chổ hắn, Tiểu Bạch đang đứng một bên rót hai ly nước.
“Người phụ nữ này đâu rồi? Người mẹ của Trúc Chi này ấy?”
“Bà ấy đã chết rồi. Sự tình rất dài, ta sẽ từ từ kể cho cô nghe sau.”
“Anh đợi tôi về đây chắc muốn nghe chuyện của vợ chồng thợ săn?”
“Không.”, Huyết Yêu nói tiếp, “Ta đợi cô muốn bàn chuyện khác quan trọng. Nhưng ta cũng muốn biết cô đã giải quyết hai người họ ra sao.”
Trúc Chi đưa hai viên đạn ma thuật cho Huyết Yêu. Cô vẫn không thể lấy đầu của tên đó, dù gã là một tên đáng chết gấp mười lần.
“Tôi chưa giết ai cả, tôi đang không biết sẽ ăn nói với Mai thế nào đây.”
Huyết Yêu cầm lấy hai viên đạn, hắn gọi hai tên thợ săn ra ngoài. Chúng có vẻ hoảng hốt khi thấy mình vẫn còn sống mà đứng trước mặt Huyết Yêu.
Huyết Yêu lạnh lùng nói với hai người;
“Ta sẽ đưa các ngươi đến nơi cần đến. Trước hết, ta sẽ cho hai ngươi đối mặt với những người mà hai ngươi đã giết chết. Hình phạt của các ngươi, ta giao toàn quyền cho họ. Không có ý kiến gì chứ?”
Rõ ràng Huyết Yêu đang nhìn hai vợ chồng họ bằng ánh mắt: Đố các ngươi dám có ý kiến khác. Trúc Chi bật cười ha hả. Cô quay sang hai vợ chồng thợ săn nói rất nghiêm túc:
“Hai người không cần xin lỗi tụi này. Người mà hai người cần họ tha thứ là những nạn nhân kìa. Lúc họ đang đau khổ vì vừa mất người thân, lại bị giết chết một cách dã man. Họ vẫn còn nhiều điều hối tiếc, ước mơ chưa thực hiện được đã phải chết. Hãy thành tâm xin họ tha thứ đi, không phải vì các ngươi sẽ tiếp tục được sống, mà còn vì tâm hồn các ngươi được thanh thản và bình yên.”
Trúc Chi đặt tay lên vai ả thợ săn nói tiếp:
“Có thể hai người không biết một chuyện, con người tụi này có một quan niệm: Khi người vợ mang thai, những người trong gia đình không được sát sinh, bằng không đứa con sinh ra sẽ lãnh hậu quả. Luật nhân quả không chừa một ai.”
Người vợ nước mắt lưng tròng, khóc vật vã trong tay người chồng. Trúc Chi nói những lời chạm vào đáy lòng của họ. Không ai tin rằng họ sẽ quay đầu, nhưng cô bé trước mặt lại nói những lời khiến tâm hồn của họ thật sự như được gột sạch. Ả rất biết ơn vì cô tha mạng cho gia đình ả. Lời cảm ơn không cách nào nói ra miệng, chỉ biết hướng ánh nhìn đầy cảm kích về phía cô.
Huyết Yêu thu họ vào đạn ma thuật một lần nữa. Hắn luôn không thích nhìn thấy cảnh chia ly đầy nước mắt.
Huyết Yêu ra hiệu cho Tiểu Bạch lánh sang một bên, để hai người họ lại với nhau. Không khí giữa hai người bắt đầu mất tự nhiên. Đã ngần ấy thời gian cô và hắn không ở riêng với nhau, nhất là sau khi nụ hôn ngọt ngào của hai người từ khi ấy.
Trúc Chi cắn môi, cô bình tĩnh, giữ cho nhịp đập trái tim của mình không loạn lắm. Hắn có thể cảm nhận được chút bối rối của cô, và cô không thích điều đó chút nào. Cô còn nhớ lúc ấy, hắn còn không thèm trả lời cô khi cô hỏi có thích cô không.
Cuối cùng, Huyết Yêu là người lên tiếng trước và Trúc Chi phải thú nhận rằng cô rất ghét cái vẻ, cái vẻ điềm tĩnh như chưa từng có nụ hôn nào giữa hai người, trên mặt của hắn:
“Cô thử gọi Hắc Ma một lần nữa.”
“Tôi đã thử khi ở cùng Nhất Uy rồi.”, Trúc Chi chỉ lên sợi dây chuyền trên cổ nói tiếp, “Anh phong ấn linh lực của tôi khiến quỷ khí không điều khiển được thanh kiếm.”
Huyết Yêu vòng tay qua cổ của Trúc Chi, hắn tháo sợi dây chuyền ra cổ cô. Đầu ngón tay của hắn khẽ chạm vào gáy của cô. Cô cứng người đứng bất động, cắn răng chịu đựng sự đụng chạm nhè nhẹ của hắn. Cô đang cố không tỏ ra mình đang thích thú.
“Cô có cần đi kiểm tra sức khỏe hay không? Vì ta nghe trái tim của cô đang đập vô cùng loạn.”
Trúc Chi đá vào bàn chân của Huyết Yêu một cái rõ là đau. Còn hắn thì hiển nhiên không hiểu vì sao cô hành động như vậy. Cô quên rằng hắn chưa từng trải qua cảm giác thích một người, chưa từng vì ai mà loạn nhịp trái tim. Nhờ nghĩ như vậy, cô bắt đầu bỏ qua cho cái tính tọc mạch của hắn, cô tưởng rằng hắn đang mỉa mai trái tim yếu đuối của cô.
Huyết Yêu thay vào sợi dây chuyền một cái mặt khác, chứa bốn giọt máu vô cùng rõ ràng. Cô đoán đây chính xác là cái mà cô đang cần, một thứ có thể kiềm hãm mùi quỷ lẫn thần khí của cô, lại còn giúp cô vẫn sử dụng tốt năng lực của tiểu ma vương.
Trúc Chi nói:
“Bốn giọt máu của Kỳ Lân, Phụng hoàng, Rồng và Kim quy.”
“Thông minh lắm. Ta nhận ra mấy cuốn sách của ta biến mất một cách kì quặc. Hóa ra là cô trộm nó.”
Lúc này, Huyết Yêu muốn Trúc Chi gọi Hắc Ma thêm một lần nữa. Cô gật đầu bắt đầu gọi to, dĩ nhiên đã dồn một chút Vọng Âm vào bên trong giọng nói:
“Hắc Ma.”
Có cái gì đó đang xé gió bay đến chổ Trúc Chi. Và khi cô và Huyết Yêu nhận ra thứ đó là gì, cả hai đứng bất động toàn thân. Thanh Hắc Ma bay thẳng vào trong tay của Trúc Chi, nó nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay của cô. Nó nguyên vẹn và không sứt mẻ một chút nào cả, viên hắc ngọn chiếu sáng trong tay của cô.
Huyết Yêu suy tư:
“Đúng như ta suy đoán. Thanh kiếm đã bị ai đó triệu hồi. Cuốn sách mà cô đưa cho ta trước đó có cách triệu hồi thanh kiếm và Quỷ vương. Muốn triệu hồi hai thứ này, không đơn giản ở một câu thần chú, nó phải phạm những tội ác tày đình. Xem ra, thanh kiếm vẫn chưa thuộc hẳn về tên đó. Hoặc hắn chưa hoàn thành xong nghi thức chiếm hữu thanh kiếm. Ta đang truy tìm người này, cả Nguyên Sâm nữa.”
“Kẻ đã triệu hồi thanh kiếm này phải là một kẻ đọc được cuốn sách, hoặc có trong tay cuốn sách. Anh nghi ngờ Hải Phong liên quan đến chuyện này?”
“Ta e rằng có một kẻ khác. Kẻ đã truy đuổi cha mẹ của Hải Phong và giết họ.”
“Kẻ đó ngưng đọng thời gian và hãy nói cho tôi biết anh biết về kẻ đó đi.”
“Hắn là một người bạn mà ta không muốn giáp mặt. Thần phán xét. Hắn đọc sâu nội tâm của cô, biết được những bí mất đen tối của cô và phán xét chúng. Hắn cũng có quyền phán xét ta. Nhưng hắn không phải phản diện và hắn không phải kẻ đã giết cha mẹ Hải Phong.”
“Vậy bây giờ kế hoạch ra sao?”
“Cô cứ tiếp tục đi học, bảo vệ Hải Phong trừ trường hợp tên ấy quay trở lại muốn giết chết nó, bảo vệ những người cần bảo vệ, nhất là những người xuất hiện trong điềm báo của cô.”
“Làm cách nào mà tôi thấy được những điềm báo? Ý tôi là, tôi có khả năng kia, nhưng một số cái chết mà tôi không dự đoán được.”
“Điềm báo mà Thủy Hà có được là điềm báo về những cái chết không nằm trong sổ sinh tử. Nghĩa là họ chưa đến thời điểm phải chết. Còn những người phải chết đương nhiên cô không dự đoán được. Ta sẽ giúp cô phát huy khả năng nhìn thấy điềm báo mà không gặp điều tệ hại.”
“Khi nào mới bắt đầu dạy tôi cái đó?”
“Mai đi. Hôm nay, cô đã đủ mệt rồi. Mà ta còn nhiều việc phải giải quyết. Ta sẽ gặp lại cô sau.”
“Khoan.”, Trúc Chi kéo tay Huyết Yêu lại, cô nhướng mày về thanh kiếm phật lòng thấy rõ. Cô hơi giận vì hắn không thèm để ý rằng Hắc Ma đang trong tay mình.
“Ta sẽ không cố phong ấn nó nữa. Thay vào đó, ta sẽ đưa cô đến gặp một người. Trước hết, cô phải giấu nó đi trước.”
Trúc Chi mệt mỏi nói:
“Phải chi nó bé lại bằng một cây trâm cài tóc thì hay biết mấy.”
Thanh Hắc Ma lập tức biến thành nhỏ xíu giống như một cây trâm cài tóc theo như lời khẩn cầu của Trúc Chi. Cô hết hồn suýt nữa đã ném nó xuống đất vì sợ hãi. Huyết Yêu cười cười, có vẻ đã ngờ được đến chuyện thanh kiếm thật sự đã biến thành một cây trâm cài tóc theo lời yêu cầu của cô.
“Anh đã biết chuyện này ư?”
Huyết Yêu đắc ý, cười nói:
“Cô tự khám phá ra sẽ thú vị hơn, đúng không?”
Trúc Chi thật muốn cho hắn thêm một cước cho hả dạ. Loại chuyện như điều khiển thanh kiếm làm theo ý mình, hắn phải nói cho cô biết trước chứ. Nhưng cô chưa kịp làm đã biến mất hút theo hắn.
“Ta đưa cô đến một nơi rất nguy hiểm. Nếu cả hai ta bị phát hiện, ta sẽ không bảo vệ được cho cô. Còn ta có thể sẽ bị kết án cao nhất mà một thần tiên có thể phạm phải.”
“Ai dám làm gì người đàn ông của tôi, tôi sẽ tìm tận nơi tính sổ. Không phải họ sợ con lai tụi tôi hay sao? Tôi sẽ cho họ biết thế nào là lễ hội của người phàm trần nếu dám đụng đến anh.”
May mà Huyết Yêu đang bận lục lọi trong túi cái gì đó, hắn không nghe hết những gì cô vừa nói. Nếu mà nghe được, chắc cô phải chui xuống 18 tầng địa ngục để trốn. Cô vừa mới gọi hắn “là người đàn ông của tôi” cơ đấy. Sao cô có thể nói ra lời nói như vậy mà không hề ngượng ngùng chút nào?
Huyết Yêu lôi ra một bảo bối gì đó, hắn bắt cô chui vào bên trong. Và cả hai biến mất lần nữa. Rất lâu, rất lâu, Trúc Chi mới thoát ra ngoài và cô tính cho hắn một trận thí phát hiện cả hai đang đứng một nơi tối tăm, xa lạ. Cô biết lúc này cần giữ bình tĩnh và cẩn thận từng bước một. Cô đoán người mà Huyết Yêu muốn cô gặp mặt là một gã nào đó nguy hiểm, hay là cái tên đã viết ra cuốn sách kia.
Không. Trúc Chi đoán sai. Người mà Huyết Yêu muốn cô gặp không ai khác là Quỷ vương. Gã bị giam hãm một chổ, sợi dây xích to tướng, đầu tóc rũ rượi xuống đất. Khi nghe được tiếng bước chân, gã ngước mặt lên tươi cười.
Giọng gã ồm ồm như đã lâu rồi mới lại trò chuyện với một người:
“Huyết Yêu. Ngươi lại cần gì ở ta đây?”
“Quỷ vương.”
“Gọi bằng tên thật của ta, Huyết Yêu. Bây giờ ta không còn là Quỷ vương nữa.”
Huyết Yêu đành chiều theo ý gã:
“Y Nguyên.”, Huyết Yêu nhích sang một bên cho Quỷ vương trông thấy Trúc Chi, “Như đã hứa, ta đem đến đây một món quà, một cuộc gặp gỡ nho nhỏ dành cho ngươi và đứa con gái của Thủy Hà. Không lâu được, nếu bị ai phát hiện cả ta và con bé sẽ chết đấy.”
Quỷ vương trố mắt nhìn Trúc Chi, cố tìm dáng vẻ Thủy Hà trên khuôn mặt nó. Nhưng có tìm thế nào gã cũng chẳng tìm được, vì gã không biết chỉ có linh hồn và trái tim của cô còn thân xác không phải của cô.
Huyết Yêu lánh tạm ra ngoài, bỏ lại Trúc Chi chẳng biết nói gì với Quỷ vương đứng đó. Cô vẫn còn đang đánh giá người đàn ông trước mặt, muốn xem xem khuôn mặt độc ác của Quỷ vương trong truyền thuyết. Nhưng hóa ra lại thấy dáng vẻ của một người đàn ông tuổi 25, 26 gì đấy không hề có chút dã tâm hay sát khí như trong lời đồn. Hoặc khi bị giam giữ nơi này, gã đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ uy phong lừng lẫy mà một Quỷ vương từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.