Chương 224: Ma Nữ Phòng Vệ Sinh
Muội Nương
02/06/2021
Quỷ vương cũng đánh giá Trúc Chi như cô vừa đánh giá gã. Gã nhìn cô lâu thật lâu. Chính vì mùi quỷ khí nồng đậm mà cô có, cả cây trâm cài trên tóc cô mà Quỷ vuong biết rằng Huyết Yêu không hề dối lừa mình, không hề mang một người không rõ lai lịch đến để qua mặt gã.
Quỷ vương tính mời Trúc Chi ngồi, gã chỉ vừa mới nhớ ra thôi, bản thân đang bị xiềng xích và chẳng có nổi một ly trà đàng hoàng để mời đứa con gái mà gã hằng đêm ao ước muốn gặp uống một ly.
Quỷ vương lên tiếng trước:
“Về chuyện của mẹ con, ta….”
Trúc Chi đoán được gã lại sắp chuẩn bị kêu ca về tội lỗi của mình. Cô không muốn rơi vào cảm xúc tiêu cực của gã, nên chủ động nhắc đến:
“Tôi biết. Chuyện ông đã làm với công chúa Thủy Hà, với Hữu Lực. Đó là chuyện của kiếp trước, ân oán của mấy người tôi không muốn để bụng hay nhắc lại. Ông đã đền tội của mình rồi và sám hối về cái chết của người mà ông yêu. Chính tay ông đã giết chết nàng ấy. Tôi biết cảm giác đau đớn đó ra sao.”
“Huyết Yêu nói đúng, con là một đứa hiểu chuyện. Ta rất biết ơn khi hắn đưa con đến đây gặp ta và biết ơn lời hứa đảm bảo tính mạng của con được an toàn.”
“Có một chuyện tôi không hiểu lắm. Ông có thể trả lời tôi không?”
“Bất cứ điều gì.”
Trúc Chi không thể không đoán được ý đồ của Huyết Yêu khi đưa cô đến nơi này, rõ ràng hắn muốn cô tìm hiểu về việc sử dụng thanh kiếm hoặc sở hữu nó, hoặc kiềm chế nó.
Trúc Chi không khách khí hỏi:
“Về thanh kiếm của Quỷ, làm sao tôi mới chế ngự nó? Tôi sở hữu nó cũng như không nếu nó chiếm lấy thể xác của tôi, đúng chứ?”
“Hắc Ma là quỷ kiếm lẫn thần kiếm, con hãy nhìn hình rồng xoắn đó thì có thể biết được. Nó có linh khí, nó có linh hồn riêng. Linh hồn của nó trước đây chỉ toàn được sở hữu bởi những ác ma, những quỷ vương xấu xa giống ta. Cho nên không trách nó khi nó trở nên tà ác. Con muốn chiếm hữu nó về phê chính nghĩa ư? Hãy cho nó thấy những điều tốt đẹp mà con làm, đừng dùng nó giết người. Ta có một cách giúp con thu phục nó.”
Quỷ vương chưa kịp nói gì về cách sử dụng thanh kiếm thì ánh mắt chợt nhìn lên đầu của Trúc Chi, gã mỉm cười như vừa nhận ra điều gì đó. Gã nói nhỏ:
“Tốt nhất con nên giấu luôn quỷ khí của nó. Ta có thể ngửi được mùi quỷ từ trên đầu của con một cách dễ dàng.”
Trúc Chi gãi đầu gãi tai, lí nhì cười đáp trả Quỷ vương. Gã có vẻ rất hạnh phúc khi đứng với cô trong phòng giam. Gã cũng không đòi hỏi cô gọi gã một tiếng “Cha”, Trúc Chi hơi bất ngờ khi gã dường như quê điều này. Cô còn tưởng rằng gã hẳn sẽ muốn cô gọi gã bằng cha ngay khi gặp mặt chứ. Không khí giữa hai người rất tự nhiên như những người bạn lâu năm. Trúc Chi chẳng có lấy nỗi một tia căm hận gã, chắc cũng vì cô không phải con của gã và Thủy Hà, cô nói trắng ra là cháu ngoại của gã thì đúng hơn.
Quỷ vương chỉ dẫn rất nhiều, nhớ đó Trúc Chi biết Hắc Ma cũng có linh hồn như thần kiếm Kim Quy. Cô cũng phải trò chuyện với nó như một người bạn lâu năm mới khiến nó quen dần với sự có mặt của cô.
Trúc Chi nói một câu cuối cùng trước khi bước ra khỏi phòng giam:
“Thanh kiếm này phải thuộc về tôi trước khi có kẻ biến nó thành của riêng. Một kẻ đang muốn chiếm đoạt thanh kiếm lẫn linh hồn ông để sai khiến vẫn còn đâu đó ngoài kia.”
Quỷ vương lo ngại:
“Muốn thực hiện nghi lễ đó cần phạm rất nhiều tội ác khó dung thứ. Tên nào lại chọn cách đó cơ chứ?”
“Nguyên Sâm?”
Quỷ vương lắc đầu:
“Không thể là lão. Ta biết tính khí của lão. Lão muốn có được mà không cần phải nhúng tay làm chuyện gì cả. Lão lười lắm. Với lại, lão nghĩ ta đã chết rồi. Lão chỉ truy tìm kẻ kế nhiệm là con thôi.”
Trúc Chi nói:
“Tôi sẽ nhờ Huyết Yêu phong ấn chổ này một chút, trừ trường hợp kẻ kia thành công tất cả nghi thức và sai khiến ông làm ra những chuyện tồi tệ.”
Quỷ vương cảm động, nói không nên lời. Gã đứng đó nhìn bóng lưng của Trúc Chi từ từ tiến đến chổ Huyết Yêu. Lâu rồi, Quỷ vương mới lại có cảm giác lâng lâng hạnh phúc như vậy, cũng đã lâu kể từ khi bắt gặp đôi mắt biết cười của Thủy Hà khi nàng đang dạo khắp nơi trên phố. Nụ cười của nàng khiến gã điên đảo, yêu đến cuồng dại và có hành động không thể nào tha thứ đối với nàng. Gã thở dại, ngồi lại vào vị trí, tiếp tục suy nghĩ về tội lỗi của chính mình.
Huyết Yêu thấy Trúc Chi đi ra thì tươi cười:
“Xong chưa?”
Trúc Chi hờn dỗi:
“Anh cũng không thèm nói cho tôi chuẩn bị trước.”
Huyết Yêu cười toe toét, rồi vỗ nhẹ lên vai cô và nói:
“Đứng đây đợi ta một chút, ta nhấn nhủ vài ba câu sẽ ra ngay.”
Đã ba ngày kể từ hôm Huyết Yêu đưa cô tới gặp Quỷ vương, cũng đã ba ngày cô chưa gặp mặt hắn lần nữa, dù trước đó hắn đã hứa sẽ dạy cô khống chế điềm báo. Cuộc sống cứ trôi bình thường, chưa gì đã sắp cuồi tuần. Không có một điềm báo nào xuất hiện cả, cô cũng thắc mắc cái sự bình yên thoáng chốc này khiến cô không quen.
Trúc Chi và Nhất Uy vẫn đến trường cùng nhau. Nhất Uy giờ đây hay sang nhà cô lấy cớ đến học, Nhất Đằng chắc cũng biết cô đã khôi phục trí nhớ, chẳng thấy chú ấy gọi Nhất Uy về nhà dù trời khuya.
Hải Phong không có chuyện gì làm cùng Nhất Uy và Trúc Chi. Tung tích tên giết ba mẹ cậu vẫn chưa có. Có nghĩa, hắn vẫn chưa săn lùng Hải Phong - đứa con trai duy nhất còn sống. Vì học khác lớp, cả ba khó mà gặp nhau thường xuyên. Vì ngay cả giờ ra chơi, Thanh Lâm cũng không cho Nhất Uy và Trúc Chi có cơ hội đi riêng, chứ đừng nói đến chuyện kiếm Hải Phong nói chuyện phiếm.
Thanh Lâm thì chưa thôi ba hoa cái chuyện Thiên Thanh đã núp lùm trong bóng tối hai ngày tại nhà Mai mới bắt được hung thủ giết người. Hắn là một kẻ trung niên tâm thần, cầm một cây rìu sắt gần như sắp giết được Mẫn thì Thiên Thanh xông ra bắt gọn hắn.
Thanh Lâm có vẻ tự hào về chiến thắng của Thiên Thanh, rằng cuối cùng hắn cũng khai nhận việc cách đây 10 năm cũng giết người như thế. Án tử hình được ban bố vào ngày hôm qua thôi. Gia đình Mai căm phẫn muốn băm gã ra thành trăm mảnh như những gì gã đã làm với Mai.
Người này khai rằng hắn đã lẻn vào phòng vệ sinh nữ đã ba hôm, hắn rình mò nữ sinh và ra tay giết chết Mai khi cô kháng cự trò đồi bại của hắn.
Chỉ có Nhất Uy và Trúc Chi biết hung thủ thật sự là ai. Và gã kia chỉ là một cành cây khô được Huyết Yêu biến ra để qua mắt cảnh sát. Thiên Thanh cảm ơn Trúc Chi rối rít về suy luận đầy tính đúng đắn và hứa sẽ mời cả ba người đi ăn trưa vào một ngày đẹp trời.
Hôm nay, tại trường đón mấy anh chị là cựu học sinh trong trường về thăm. Mỗi năm các anh chị đều tổ chức những buổi gặp mặt đầy ý nghĩ nhằm chia sẻ kinh nghiệm học tập, cũng như kinh nghiệm khi trải qua những năm tháng đại học. Buổi gặp mặt thường kéo dài cả tuần.
Chủ yếu nhiệm vụ của mấy anh chị là tư vấn và chia sẻ kinh nghiệm cho những bạn học sinh lớp 12. Trúc Chi có thể nhận ra một vài bạn học lớp 12 rất hào hứng với chuyện này. Ngay cả cô cũng rất tò mò muốn biết học sẽ nói gì và làm gì trong những buổi gặp mặt kia.
Thế rồi, Trúc Chi bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc. Đó là một trong những anh cựu học sinh đến đây hôm nay. Có một lần, Trúc Chi nhìn thấy anh ta bị chính cô bóp cổ đến chết trước phòng vệ sinh. Và cô mới chợt nhớ ra thôi, linh hồn của bạn nữ trong phòng vệ sinh đã nhập xác vào người của cô. Chính là anh ta, không sai được. Người sẽ bị cô bóp cổ đến chết trong điềm báo. Rõ ràng chuyện của thợ săn quỷ khiến cô quên cái điềm báo này.
Anh cựu học sinh kia có mối quan hệ như thế nào với ma nữ trong phòng vệ sinh, mà nó nhập xác vào người cô và muốn giết anh ta cho bằng được. Linh hồn con ma không phải chỉ tìm gặp những người có thù oán với mình để báo oán thôi ư. Hay anh ta liên quan đến cái chết của nó.
Trúc Chi rất nhanh tìm đến phòng vệ sinh, nơi phát ra tiếng khóc của một con ma nữ, mà cô đã thấy nó trong ác mộng. Tiếng khóc mà chỉ có người có cơ duyên mới nghe được vẫn đang phát ra đều đặn trong phòng vệ sinh khi Trúc Chi đặt chân vào. Cô biết chính cô phải là người chủ động tìm ma nữ kia, trước khi nó nhập xác vào người của cô và điều khiển cô giết người như trong điềm báo.
Tiếng cửa một gian phòng hé mở và tiếng khóc bắt đầu to dần. Cô không hiểu tại sao mỗi lần cô bước vào nơi này lại nghe được tiếng khóc. Hay thật sự cô chính là cơ duyên của nó. Tiếng nước chảy ra từ mấy cái vòi nước trên bồn rửa tay, mặc dù không ai sử dụng cả. Trúc Chi giật mình quay lại nhìn vào tấm gương trước mặt, tấm kiếng trở nên kì lạ như bị ai đó thổi hơi vào, mờ câm. Cô dùng tay lau một đường dài trên đó.
Đáng tiếc, cái lau tay của cô dường như không hiệu quả lắm, cái gương vẫn đầy sương một cách lỳ lợm. Trúc Chi bắt đầu cảm nhận được hơi lạnh đang phả đằng sau gáy của mình, cô cảm thấy rợn tóc gáy. Cô cắn răng quyết định chạy ra ngoài.
Nắm cửa bị khóa một cách bất ngờ, Trúc Chi không tài nào mở cửa ra được.
“Thôi xong.”, cô thầm nói, “Tự dưng chui vô đây làm gì không biết.”
Trúc Chi hít một hơi sâu, trong người vẫn còn cảm giác ớn lạnh. Cô nhẹ nhàng xoay người lại, thầm hy vọng không thấy con ma nào cả. Nếu mà trong giống cơn ác mộng kia, không phải cô sẽ bị nó nhập xác hay sao. Cô quá bất cẩn, lại cho con ma có cơ hội hại mình.
Nếu đã không ngăn được định mênh, chỉ còn cách đối diện với nó mà thôi. Trúc Chi run giọng nói:
“Tôi biết có người đang ở đây. Đừng giở trò hù dọa nhau nữa. Cứ ra mặt luôn đi.”
Trúc Chi nín thở chờ đợi. Đúng như dự đoán của Trúc Chi, ma nữ từ từ lú đầu ra khỏi phòng vệ sinh. Nó mặc một chiếc áo dài duyên dáng, cổ vẫn in hằn dấu vết mà hung thủ để lại. Tóc rối bù xù, nhợt nhạt, mắt thâm quần, môi tím tái, khuôn mặt vẫn giữ nét ngạc nhiên hiếm thấy ở một con ma.
Hiển nhiên, nó ngạc nhiên lắm. Nó cố hù Trúc Chi, nhưng cô vẫn nhàn hạ đứng đó một cách đáng ghét. Ấy là nó chưa thấy vẻ mặt hoảng hốt tột độ của Trúc Chi khi nảy. Nó quyết định ló mặt ra bởi vì nghe được khẩu khí không mấy sợ hãi của cô.
Trúc Chi để mặt cho ma nữ muốn làm gì thì làm. Dù sao cô cũng chẳng bận tâm cái ôm khư khư của nó chút nào. Có lẽ nó thấy một người nhìn thấy ma thì hay hay. Nó đã ở trong này năm năm mà chưa gặp được người nào thấy được nó đâu.
Ma nữ buông Trúc Chi ra trước, vẫn còn nét ngạc nhiên vì nó chạm vào người cô. Nó cong môi nói:
“Sao mày nhìn thấy được ma? Mày có đôi mắt âm dương ư?”
Trúc Chi chóng nạnh dõng dạc:
“Sao mày lại nhát tao? Bộ mày thường xuyên nhát ma thiên hạ lắm sao?”
Ma nữ cười vang:
“Tao không có thường xuyên nhát ai đâu.”
“Tao cũng không thường xuyên thấy ma đâu.”
Ma nữ gập bụng cười suýt nữa thì văng vào cửa ra vào. Nó chưa từng thấy học sinh nào không sợ ma lại còn rãnh rỗi đứng đôi ba câu chuyện trò nữa. Ma nữ quyết định không làm khó Trúc Chi, nó mở cánh cửa cho cô thoát ra ngoài.
Vừa hay lúc đó, người con trai trong giấc mơ kia xuất hiện. Nhưng vì con ma đang xoay lưng về phía cửa nên chưa thấy anh ta. Trúc Chi nhanh chóng đóng cửa lại, cố gắng hướng sự chú ý của ma nữ sang chuyện khác.
Trúc Chi nói:
“Tao nghe nói mày bị siết cổ đến chết. Đến nay, cảnh sát vẫn chưa tìm ra hung thủ và hung khí gây án.”
Ma nữ nhìn chằm chằm Trúc Chi như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nó vẫn không biết, cô đến đây gặp nó có mục đích gì, vì sao lại nhắc chuyện xưa cũ của nó.
Trúc Chi thấy nó sắp không giữ được bình tĩnh nữa, cô giải thích:
“Người có duyên với mày mới thấy được mày. Nếu đã có duyên, tao sẽ giúp mày vạch trần bộ mặt của hung thủ.”
Ma nữ tròn xoe đôi mắt, nói bằng giọng không mấy tin tưởng:
“Thật sao? Lý do gì mày lại muốn giúp tao?”
“Tao là pháp sư trừ ma. Tao muốn mày được siêu thoát, không nên sống vất vưởng rồi trở thành quỷ dữ.”
Nhưng ma nữ bắt đầu thay đổi thái độ. Nó hằn hộc đáp:
“Tao phải tự tay mình giết chết nó mới hả dạ.”
“Mày nghĩ cái chết sẽ là sự trả giá duy nhất cho kẻ giết người ư? Cùng lắm nó sẽ biến thành ma như mày. Nhưng nếu để nó sống không bằng chết, không phải thú vị hơn ư?”
Trúc Chi kéo môi cười đầy quỷ dị. Đến ma nữ còn xảm thấy lạnh người chứ đừng nói người khác nghe được. Nó vẫn không tin lời nói kia được phát ra từ đôi môi xinh đẹp của Trúc Chi.
Ma nữ dường như bị Trúc Chi thuyết phục. Nó đã trốn chui trốn nhủi mấy năm nay vì điều gì, nó đương nhiên nhớ rất rõ. Nó muốn hung thủ trả giá cho hành vi của hắn. Nó muốn báo thù, muốn hắn sống không bằng chết.
Quỷ vương tính mời Trúc Chi ngồi, gã chỉ vừa mới nhớ ra thôi, bản thân đang bị xiềng xích và chẳng có nổi một ly trà đàng hoàng để mời đứa con gái mà gã hằng đêm ao ước muốn gặp uống một ly.
Quỷ vương lên tiếng trước:
“Về chuyện của mẹ con, ta….”
Trúc Chi đoán được gã lại sắp chuẩn bị kêu ca về tội lỗi của mình. Cô không muốn rơi vào cảm xúc tiêu cực của gã, nên chủ động nhắc đến:
“Tôi biết. Chuyện ông đã làm với công chúa Thủy Hà, với Hữu Lực. Đó là chuyện của kiếp trước, ân oán của mấy người tôi không muốn để bụng hay nhắc lại. Ông đã đền tội của mình rồi và sám hối về cái chết của người mà ông yêu. Chính tay ông đã giết chết nàng ấy. Tôi biết cảm giác đau đớn đó ra sao.”
“Huyết Yêu nói đúng, con là một đứa hiểu chuyện. Ta rất biết ơn khi hắn đưa con đến đây gặp ta và biết ơn lời hứa đảm bảo tính mạng của con được an toàn.”
“Có một chuyện tôi không hiểu lắm. Ông có thể trả lời tôi không?”
“Bất cứ điều gì.”
Trúc Chi không thể không đoán được ý đồ của Huyết Yêu khi đưa cô đến nơi này, rõ ràng hắn muốn cô tìm hiểu về việc sử dụng thanh kiếm hoặc sở hữu nó, hoặc kiềm chế nó.
Trúc Chi không khách khí hỏi:
“Về thanh kiếm của Quỷ, làm sao tôi mới chế ngự nó? Tôi sở hữu nó cũng như không nếu nó chiếm lấy thể xác của tôi, đúng chứ?”
“Hắc Ma là quỷ kiếm lẫn thần kiếm, con hãy nhìn hình rồng xoắn đó thì có thể biết được. Nó có linh khí, nó có linh hồn riêng. Linh hồn của nó trước đây chỉ toàn được sở hữu bởi những ác ma, những quỷ vương xấu xa giống ta. Cho nên không trách nó khi nó trở nên tà ác. Con muốn chiếm hữu nó về phê chính nghĩa ư? Hãy cho nó thấy những điều tốt đẹp mà con làm, đừng dùng nó giết người. Ta có một cách giúp con thu phục nó.”
Quỷ vương chưa kịp nói gì về cách sử dụng thanh kiếm thì ánh mắt chợt nhìn lên đầu của Trúc Chi, gã mỉm cười như vừa nhận ra điều gì đó. Gã nói nhỏ:
“Tốt nhất con nên giấu luôn quỷ khí của nó. Ta có thể ngửi được mùi quỷ từ trên đầu của con một cách dễ dàng.”
Trúc Chi gãi đầu gãi tai, lí nhì cười đáp trả Quỷ vương. Gã có vẻ rất hạnh phúc khi đứng với cô trong phòng giam. Gã cũng không đòi hỏi cô gọi gã một tiếng “Cha”, Trúc Chi hơi bất ngờ khi gã dường như quê điều này. Cô còn tưởng rằng gã hẳn sẽ muốn cô gọi gã bằng cha ngay khi gặp mặt chứ. Không khí giữa hai người rất tự nhiên như những người bạn lâu năm. Trúc Chi chẳng có lấy nỗi một tia căm hận gã, chắc cũng vì cô không phải con của gã và Thủy Hà, cô nói trắng ra là cháu ngoại của gã thì đúng hơn.
Quỷ vương chỉ dẫn rất nhiều, nhớ đó Trúc Chi biết Hắc Ma cũng có linh hồn như thần kiếm Kim Quy. Cô cũng phải trò chuyện với nó như một người bạn lâu năm mới khiến nó quen dần với sự có mặt của cô.
Trúc Chi nói một câu cuối cùng trước khi bước ra khỏi phòng giam:
“Thanh kiếm này phải thuộc về tôi trước khi có kẻ biến nó thành của riêng. Một kẻ đang muốn chiếm đoạt thanh kiếm lẫn linh hồn ông để sai khiến vẫn còn đâu đó ngoài kia.”
Quỷ vương lo ngại:
“Muốn thực hiện nghi lễ đó cần phạm rất nhiều tội ác khó dung thứ. Tên nào lại chọn cách đó cơ chứ?”
“Nguyên Sâm?”
Quỷ vương lắc đầu:
“Không thể là lão. Ta biết tính khí của lão. Lão muốn có được mà không cần phải nhúng tay làm chuyện gì cả. Lão lười lắm. Với lại, lão nghĩ ta đã chết rồi. Lão chỉ truy tìm kẻ kế nhiệm là con thôi.”
Trúc Chi nói:
“Tôi sẽ nhờ Huyết Yêu phong ấn chổ này một chút, trừ trường hợp kẻ kia thành công tất cả nghi thức và sai khiến ông làm ra những chuyện tồi tệ.”
Quỷ vương cảm động, nói không nên lời. Gã đứng đó nhìn bóng lưng của Trúc Chi từ từ tiến đến chổ Huyết Yêu. Lâu rồi, Quỷ vương mới lại có cảm giác lâng lâng hạnh phúc như vậy, cũng đã lâu kể từ khi bắt gặp đôi mắt biết cười của Thủy Hà khi nàng đang dạo khắp nơi trên phố. Nụ cười của nàng khiến gã điên đảo, yêu đến cuồng dại và có hành động không thể nào tha thứ đối với nàng. Gã thở dại, ngồi lại vào vị trí, tiếp tục suy nghĩ về tội lỗi của chính mình.
Huyết Yêu thấy Trúc Chi đi ra thì tươi cười:
“Xong chưa?”
Trúc Chi hờn dỗi:
“Anh cũng không thèm nói cho tôi chuẩn bị trước.”
Huyết Yêu cười toe toét, rồi vỗ nhẹ lên vai cô và nói:
“Đứng đây đợi ta một chút, ta nhấn nhủ vài ba câu sẽ ra ngay.”
Đã ba ngày kể từ hôm Huyết Yêu đưa cô tới gặp Quỷ vương, cũng đã ba ngày cô chưa gặp mặt hắn lần nữa, dù trước đó hắn đã hứa sẽ dạy cô khống chế điềm báo. Cuộc sống cứ trôi bình thường, chưa gì đã sắp cuồi tuần. Không có một điềm báo nào xuất hiện cả, cô cũng thắc mắc cái sự bình yên thoáng chốc này khiến cô không quen.
Trúc Chi và Nhất Uy vẫn đến trường cùng nhau. Nhất Uy giờ đây hay sang nhà cô lấy cớ đến học, Nhất Đằng chắc cũng biết cô đã khôi phục trí nhớ, chẳng thấy chú ấy gọi Nhất Uy về nhà dù trời khuya.
Hải Phong không có chuyện gì làm cùng Nhất Uy và Trúc Chi. Tung tích tên giết ba mẹ cậu vẫn chưa có. Có nghĩa, hắn vẫn chưa săn lùng Hải Phong - đứa con trai duy nhất còn sống. Vì học khác lớp, cả ba khó mà gặp nhau thường xuyên. Vì ngay cả giờ ra chơi, Thanh Lâm cũng không cho Nhất Uy và Trúc Chi có cơ hội đi riêng, chứ đừng nói đến chuyện kiếm Hải Phong nói chuyện phiếm.
Thanh Lâm thì chưa thôi ba hoa cái chuyện Thiên Thanh đã núp lùm trong bóng tối hai ngày tại nhà Mai mới bắt được hung thủ giết người. Hắn là một kẻ trung niên tâm thần, cầm một cây rìu sắt gần như sắp giết được Mẫn thì Thiên Thanh xông ra bắt gọn hắn.
Thanh Lâm có vẻ tự hào về chiến thắng của Thiên Thanh, rằng cuối cùng hắn cũng khai nhận việc cách đây 10 năm cũng giết người như thế. Án tử hình được ban bố vào ngày hôm qua thôi. Gia đình Mai căm phẫn muốn băm gã ra thành trăm mảnh như những gì gã đã làm với Mai.
Người này khai rằng hắn đã lẻn vào phòng vệ sinh nữ đã ba hôm, hắn rình mò nữ sinh và ra tay giết chết Mai khi cô kháng cự trò đồi bại của hắn.
Chỉ có Nhất Uy và Trúc Chi biết hung thủ thật sự là ai. Và gã kia chỉ là một cành cây khô được Huyết Yêu biến ra để qua mắt cảnh sát. Thiên Thanh cảm ơn Trúc Chi rối rít về suy luận đầy tính đúng đắn và hứa sẽ mời cả ba người đi ăn trưa vào một ngày đẹp trời.
Hôm nay, tại trường đón mấy anh chị là cựu học sinh trong trường về thăm. Mỗi năm các anh chị đều tổ chức những buổi gặp mặt đầy ý nghĩ nhằm chia sẻ kinh nghiệm học tập, cũng như kinh nghiệm khi trải qua những năm tháng đại học. Buổi gặp mặt thường kéo dài cả tuần.
Chủ yếu nhiệm vụ của mấy anh chị là tư vấn và chia sẻ kinh nghiệm cho những bạn học sinh lớp 12. Trúc Chi có thể nhận ra một vài bạn học lớp 12 rất hào hứng với chuyện này. Ngay cả cô cũng rất tò mò muốn biết học sẽ nói gì và làm gì trong những buổi gặp mặt kia.
Thế rồi, Trúc Chi bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc. Đó là một trong những anh cựu học sinh đến đây hôm nay. Có một lần, Trúc Chi nhìn thấy anh ta bị chính cô bóp cổ đến chết trước phòng vệ sinh. Và cô mới chợt nhớ ra thôi, linh hồn của bạn nữ trong phòng vệ sinh đã nhập xác vào người của cô. Chính là anh ta, không sai được. Người sẽ bị cô bóp cổ đến chết trong điềm báo. Rõ ràng chuyện của thợ săn quỷ khiến cô quên cái điềm báo này.
Anh cựu học sinh kia có mối quan hệ như thế nào với ma nữ trong phòng vệ sinh, mà nó nhập xác vào người cô và muốn giết anh ta cho bằng được. Linh hồn con ma không phải chỉ tìm gặp những người có thù oán với mình để báo oán thôi ư. Hay anh ta liên quan đến cái chết của nó.
Trúc Chi rất nhanh tìm đến phòng vệ sinh, nơi phát ra tiếng khóc của một con ma nữ, mà cô đã thấy nó trong ác mộng. Tiếng khóc mà chỉ có người có cơ duyên mới nghe được vẫn đang phát ra đều đặn trong phòng vệ sinh khi Trúc Chi đặt chân vào. Cô biết chính cô phải là người chủ động tìm ma nữ kia, trước khi nó nhập xác vào người của cô và điều khiển cô giết người như trong điềm báo.
Tiếng cửa một gian phòng hé mở và tiếng khóc bắt đầu to dần. Cô không hiểu tại sao mỗi lần cô bước vào nơi này lại nghe được tiếng khóc. Hay thật sự cô chính là cơ duyên của nó. Tiếng nước chảy ra từ mấy cái vòi nước trên bồn rửa tay, mặc dù không ai sử dụng cả. Trúc Chi giật mình quay lại nhìn vào tấm gương trước mặt, tấm kiếng trở nên kì lạ như bị ai đó thổi hơi vào, mờ câm. Cô dùng tay lau một đường dài trên đó.
Đáng tiếc, cái lau tay của cô dường như không hiệu quả lắm, cái gương vẫn đầy sương một cách lỳ lợm. Trúc Chi bắt đầu cảm nhận được hơi lạnh đang phả đằng sau gáy của mình, cô cảm thấy rợn tóc gáy. Cô cắn răng quyết định chạy ra ngoài.
Nắm cửa bị khóa một cách bất ngờ, Trúc Chi không tài nào mở cửa ra được.
“Thôi xong.”, cô thầm nói, “Tự dưng chui vô đây làm gì không biết.”
Trúc Chi hít một hơi sâu, trong người vẫn còn cảm giác ớn lạnh. Cô nhẹ nhàng xoay người lại, thầm hy vọng không thấy con ma nào cả. Nếu mà trong giống cơn ác mộng kia, không phải cô sẽ bị nó nhập xác hay sao. Cô quá bất cẩn, lại cho con ma có cơ hội hại mình.
Nếu đã không ngăn được định mênh, chỉ còn cách đối diện với nó mà thôi. Trúc Chi run giọng nói:
“Tôi biết có người đang ở đây. Đừng giở trò hù dọa nhau nữa. Cứ ra mặt luôn đi.”
Trúc Chi nín thở chờ đợi. Đúng như dự đoán của Trúc Chi, ma nữ từ từ lú đầu ra khỏi phòng vệ sinh. Nó mặc một chiếc áo dài duyên dáng, cổ vẫn in hằn dấu vết mà hung thủ để lại. Tóc rối bù xù, nhợt nhạt, mắt thâm quần, môi tím tái, khuôn mặt vẫn giữ nét ngạc nhiên hiếm thấy ở một con ma.
Hiển nhiên, nó ngạc nhiên lắm. Nó cố hù Trúc Chi, nhưng cô vẫn nhàn hạ đứng đó một cách đáng ghét. Ấy là nó chưa thấy vẻ mặt hoảng hốt tột độ của Trúc Chi khi nảy. Nó quyết định ló mặt ra bởi vì nghe được khẩu khí không mấy sợ hãi của cô.
Trúc Chi để mặt cho ma nữ muốn làm gì thì làm. Dù sao cô cũng chẳng bận tâm cái ôm khư khư của nó chút nào. Có lẽ nó thấy một người nhìn thấy ma thì hay hay. Nó đã ở trong này năm năm mà chưa gặp được người nào thấy được nó đâu.
Ma nữ buông Trúc Chi ra trước, vẫn còn nét ngạc nhiên vì nó chạm vào người cô. Nó cong môi nói:
“Sao mày nhìn thấy được ma? Mày có đôi mắt âm dương ư?”
Trúc Chi chóng nạnh dõng dạc:
“Sao mày lại nhát tao? Bộ mày thường xuyên nhát ma thiên hạ lắm sao?”
Ma nữ cười vang:
“Tao không có thường xuyên nhát ai đâu.”
“Tao cũng không thường xuyên thấy ma đâu.”
Ma nữ gập bụng cười suýt nữa thì văng vào cửa ra vào. Nó chưa từng thấy học sinh nào không sợ ma lại còn rãnh rỗi đứng đôi ba câu chuyện trò nữa. Ma nữ quyết định không làm khó Trúc Chi, nó mở cánh cửa cho cô thoát ra ngoài.
Vừa hay lúc đó, người con trai trong giấc mơ kia xuất hiện. Nhưng vì con ma đang xoay lưng về phía cửa nên chưa thấy anh ta. Trúc Chi nhanh chóng đóng cửa lại, cố gắng hướng sự chú ý của ma nữ sang chuyện khác.
Trúc Chi nói:
“Tao nghe nói mày bị siết cổ đến chết. Đến nay, cảnh sát vẫn chưa tìm ra hung thủ và hung khí gây án.”
Ma nữ nhìn chằm chằm Trúc Chi như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nó vẫn không biết, cô đến đây gặp nó có mục đích gì, vì sao lại nhắc chuyện xưa cũ của nó.
Trúc Chi thấy nó sắp không giữ được bình tĩnh nữa, cô giải thích:
“Người có duyên với mày mới thấy được mày. Nếu đã có duyên, tao sẽ giúp mày vạch trần bộ mặt của hung thủ.”
Ma nữ tròn xoe đôi mắt, nói bằng giọng không mấy tin tưởng:
“Thật sao? Lý do gì mày lại muốn giúp tao?”
“Tao là pháp sư trừ ma. Tao muốn mày được siêu thoát, không nên sống vất vưởng rồi trở thành quỷ dữ.”
Nhưng ma nữ bắt đầu thay đổi thái độ. Nó hằn hộc đáp:
“Tao phải tự tay mình giết chết nó mới hả dạ.”
“Mày nghĩ cái chết sẽ là sự trả giá duy nhất cho kẻ giết người ư? Cùng lắm nó sẽ biến thành ma như mày. Nhưng nếu để nó sống không bằng chết, không phải thú vị hơn ư?”
Trúc Chi kéo môi cười đầy quỷ dị. Đến ma nữ còn xảm thấy lạnh người chứ đừng nói người khác nghe được. Nó vẫn không tin lời nói kia được phát ra từ đôi môi xinh đẹp của Trúc Chi.
Ma nữ dường như bị Trúc Chi thuyết phục. Nó đã trốn chui trốn nhủi mấy năm nay vì điều gì, nó đương nhiên nhớ rất rõ. Nó muốn hung thủ trả giá cho hành vi của hắn. Nó muốn báo thù, muốn hắn sống không bằng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.